Bờ sông Tô Lịch đông như trẩy hội: người đi chợ, người buôn bán, đám văn nhân tài tử đi vãn cảnh...tất cả tạo nên bức tranh phố thị huyên náo, người ngựa dập dìu hệt phố xá Biện Kinh năm nào.
Từ Lan ngồi trên cây liễu già cạnh bờ sông, vừa hát Giang Nam điệu vừa nâng bình rượu lên uống. Gió mát từ sông thổi vào làm xiêm áo màu chàm trên người nàng tung bay phần phật, cảnh đẹp tựa tranh vẽ.
Trời vẫn còn sớm, chắc chắn phụ thân nàng sẽ không thể về phủ được ngay. Thân là Lễ bộ Thượng thư, đương kim thánh thượng chắc chắn sẽ giữ phụ thân lại để dùng cơm tối. Từ Lan nghĩ vậy, gánh nặng mang tên quỳ sám hối cùng chép phạt tứ thư ngũ kinh liền biết đi đâu mất, tiếp tục thảnh thơi nhàn nhã thưởng ngoạn cảnh thu. Dưới gốc liễu vốn trống không nay đã có vài vò rượu rỗng nằm lăn lóc.
Từng đợt gió nhè nhẹ làm mấy nhành liễu rủ bên bờ sông đung đưa qua lại, tựa như tơ phất qua lòng người. Từ Lan đã ngà ngà say, chân cũng bất giác đung đưa theo. Thật đúng là: Đông Thành vừa độ thu phân; văn nhân tài tử bâng khuâng cõi lòng. Nếu Hoàng lão thượng thư biết con gái mình trốn khỏi nhà để đi chơi, lại còn say khướt nằm ềnh trên cây liễu già, chắc sẽ tức đến cưỡi hạc về chầu tổ tiên mất thôi.
***
“Tiểu thư, người xem, trên sông thuyền đông thật” Cẩm Tú cười tít cả mắt, đi sau lưng một cô gái tầm mười hai mười ba tuổi, trên mình mặc một kiện phục sức màu ngà. Khắp người nàng ta toát ra vẻ cao quý nổi bật nơi bờ sông hỗn tạp đủ mọi loại người, hệt như tiên hạc đáp đất, thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt. Tiếc là người này biểu cảm rất hờ hững, không hề quan tâm đến mấy chiếc thuyền hoa đang trôi chầm chậm kia.
“Thuyền rồng bao giờ mới tới bến này?” Cô gái nọ khẽ hỏi ả Cẩm Tú. Thì ra cái nàng ta quan tâm chỉ có vậy. Cái khí chất tao nhã lãnh tĩnh toát ra từ nàng khiến cho nhiều tu mi nam tử cứ mãi mê đắm nhìn theo. Tuy nhiên, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia lại không hề để hình ảnh bọn họ vào, nàng chỉ đứng im dưới gốc liễu già râm mát mà nhìn ra sông.
Chính nàng cũng không ngờ bản thân sắp phải gặp một cảnh cực kỳ đáng sợ mà đến mãi sau này vẫn hằn trong kí ức.
Người xưa hay nói, đã là con người thì dù bản căn có như thế nào đi nữa cũng đều biết kính trọng quỷ thần thiên địa. Vị tiểu thư dù có lãnh tĩnh đến như thế nào đi nữa thì cũng không kìm được tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi khi từ cây liễu bên cạnh bỗng rơi xuống một cánh tay đong đưa theo mấy nhánh liễu rũ phất phơ, còn cầm theo bình rượu đã vơi đi quá nửa.
"Tiểu thư, người...người không sao chứ tiểu thư?” Cẩm Tú sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng lao đến đỡ chủ nhân đứng dậy. Xung quanh vốn dĩ cũng còn có vài vị trâm anh quần thoa đứng đùa vui, tiếc là sau khi thấy tràng cảnh kia liền hoảng hốt bỏ đi mất. Cả đoạn bờ sông bỗng trở nên yên ắng đến rợn.
Cẩm Tú vừa phủi cỏ dính trên người chủ nhân, vừa thầm nghiến răng trong lòng: Là kẻ lệch lạc nào tự tử trên cây liễu vậy? Trước khi tự tử còn uống cả rượu? Hắn có biết như vậy rất dễ doạ chết người không? Chắc chắn là một tên bợm rượu rồi, đến chết cũng còn cầm theo bình rượu thế kia cơ mà. Lúc nãy ả suýt chút nữa đã hét lên câu: Hộ giá.
“Ta không...không sao” Vị tiểu thư nọ hồi phục vẻ mặt sau trận kinh hách vừa rồi. Cũng may nàng chưa làm ra chuyện gì thất thố khiến thân phận bị lộ, nếu không chắn chắn sẽ bị quở phạt. Cơ mà tên nằm trên cây là ai? Còn sống hay đã chết? Nếu là xác chết thì chắc chắn trong tiết trời này đã bốc lên thi khí hôi tanh, thế nhưng nàng đứng dưới gốc cây khá lâu vẫn không hề ngửi được mùi gì. Hừ, chắc chắn là tên điên nào đó uống say rồi ngủ quên rồi, thật là dọa chết nàng mà.
“Tiểu thư, tên đó còn sống hay đã chết rồi?” Cẩm Tú nuốt nước bọt, ả nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của tiểu thư nhà mình, ít nhiều cũng đã đoán ra được tên nằm trên cây liễu kia hẳn là người sống, là một tên bợm rượu uống say quên mất trời đất “Có cần nô tì lại xem hắn ra sao không tiểu thư?” Biết hắn là người sống rồi, Cẩm Tú thấy lòng mình can đảm lên ít nhiều. Ma mới đáng sợ, bợm nhậu cũng chỉ là người thôi!
“Được, ta với ngươi sang đó xem sao” Cô gái nọ khẽ gật đầu, đoạn cùng nô tì chầm chậm bước lại chỗ cây liễu già tán rộng. Lúc này dưới gốc liễu không biết từ khi nào đã có thêm một chàng trai đang đứng nhìn lên vòm cây, ánh nắng lấp lóa chiếu lên một thân thanh y của hắn. Bờ sông có thêm người này bỗng trở thành một bức tranh hài hòa thích mắt. Nếu không phải ban ngày, Cẩm Tú sẽ cho rằng tên áo xanh nhìn có vẻ thư sinh này là quỷ. Bởi nàng không phát hiện hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào.
“Công tử, nô tài vừa đi vắng vài ngày, người đã gây chuyện khắp nơi rồi sao? Nếu lão gia biết sẽ phạt chúng ta đó công tử” Chàng trai nọ đứng nghển cổ lên vòm cây, nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định “Công tử, mau về thôi, trước khi lão gia về phủ”
“..” Người trên vòm cây vẫn im lặng không hề cất tiếng, chỉ khò khò ngáy ngủ coi như đáp lại.
“Tưởng thế nào, hóa ra là một tên công tử nhà giàu ăn chơi sa đọa” Cẩm Tú bĩu môi đầy chán ghét “Ai lấy phải hắn ta thì thôi coi như bạc phúc” Đối với loại người ăn chơi như tên nằm trên cây liễu kia, ả cũng chẳng còn lời nào để bình phẩm. Điện hạ nhà nàng chắc chắn phải đi đôi với vị phò mã gia anh tuấn tiêu sái, ít nhất thì dáng cũng phải như tên mặc đồ xanh sát phạt thị giác người qua đường đang đứng dưới gốc liễu kia mới được. Công chúa thân phận cao quý lại còn thiên sinh lệ chất, sao có thể cưới kẻ tầm thường? Như tên nát rượu nằm ngủ trên cây liễu kia lại càng không thể.
“Công tử, người mau dậy đi” Áo viên lĩnh xanh dường như đã phát giác ánh nhìn đầy khinh khi của hai vị cô nương phía xa xa. Hắn từ Từ Châu vội vã chạy về, chỉ mong cố gắng hoàn thành sớm nhiệm vụ để về phụ giúp lão quản gia trông coi phủ. Tuy chỉ là phủ Tòng nhị phẩm Thượng thư, rộng thì không rộng bằng phủ Vương gia, hay Nhất phẩm Tam thiếu, nhưng nhờ tiểu thư hay bày trò nghịch ngợm, cả phủ lúc nào cũng náo loạn như ong vỡ tổ.
Đám người hầu trong phủ luôn trong tình trạng mệt mỏi vì những trò nghịch ngợm của tiểu thư từ lúc còn tấm bé. Cũng vì vậy, cặp cánh chuồn trên mão quan của lão gia vì tiểu thư mà bị rũ xuống rất nhiều lần. Nói tim lão gia và cả đám gia nhân trong phủ theo những lần phá phách của tiểu thư lên xuống còn nhanh hơn cả triều cường thật không ngoa chút nào. Nguyên Thành đột ngột thầm cảm thán: Nếu tiên phu nhân còn tại thế, chắc sẽ bị tiểu thư làm cho đỏ mặt tía tai.
“Công tử, người mau dậy đi, hãy thương Nguyên Thành với công tử ơi” Áo viên lĩnh xanh lấy ngón tay chọc chọc vào bàn tay rũ xuống của 'công tử' nhà hắn. Nếu trực tiếp lôi người từ trên cây xuống, thì khi về đến phủ tiểu thư sẽ phanh thây, tùng xẻo hắn mất. Chưa kể tới trước nay nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn phận nam nhi mà động vào tiểu thư là còn gì là lễ giáo nữa? Dù căn bản tiểu thư nhìn chả giống nữ nhân bình thường gì cả. Bùi công tử cũng đã xác nhận việc này rồi, hắn không hề cô đơn.
“Hừ, có để cho người ta ngủ không hả? Phiền chết đi được” Trên cây bỗng vọng xuống một giọng nói lè nhè chỉ có ở mấy tên bợm rượu. Dám đụng vào tay của ta, ngươi chán sống rồi à?
“...” Vị tiểu thư áo ngà cùng tì nữ Cẩm Tú đều im lặng một chặp. Quả nhiên là say xỉn đến mức ngủ không biết trời đất là gì?
“Phụt” Nha đầu Cẩm Tú sau phút giây ngơ ngác bắt đầu không nén nổi mà phì cười, làm Nguyên Thành đứng dưới gốc liễu liếc nhìn sang, lòng hơi thẹn thùng. Tiểu thư ơi, người mau xem đi, còn gì là danh tiếng tốt đẹp nữa không?
Bàn tay đang đong đưa bỗng ngưng lại, từ trên cây xuất hiện thêm một bàn chân buông thõng kèm theo một giọng nói lè nhè: “Nguyên Thành? Sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào phụ thân....” Từ Lan sinh hoảng hốt, bàn tay cầm bình rượu thoát lực khiến nó rơi xuống, chuẩn bị đụng phải đầu của Nguyên Thành.
Nữ tì Cẩm Tú đang định thốt lên “Cẩn thận” thì bóng áo xanh khẽ nhoáng qua một chút, tên Nguyên Thành cao thủ đã mau chóng dùng tay kẹp lại bình rượu, vừa kẹp vừa lẩm bẩm: Rượu Hoàng Quế cơ à? Tiểu thư, sao người có thể phá gia chi tử vậy chứ??? Người có biết Hoàng Quế bao nhiêu tiền một bình không? Hắn bỗng thấy xót tiền quá.....
Người nằm trên cây liễu lúc này cũng đã tụt xuống đất. Dưới ánh nắng chiều vàng cam, hình dáng tên bợm nhậu trong mắt Cẩm Tú đã trở nên rõ ràng: Đó là một gã thư sinh gầy yếu mặc một bộ giao lĩnh màu chàm, toàn thân không đeo phục sức, trên đầu còn dính vài chiếc lá liễu. Bộ dáng tuy rằng nhếch nhác nhưng cũng không thể giấu được nét mỹ mạo.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)