Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28: LÊ LAN ĐƯỜNG LẦN ĐẦU BỊ DỤ DỖ

543 2 2 0

“Hai vị tiểu thư đi thả hoa đăng đúng không? Mau ghé xem đèn của sạp ta đi, không đẹp không lấy tiền đâu” Một ông chú trung niên râu xồm xoàm đon đả mời chào hai cô gái đi ngang qua, tươi cười hớn hở. Không biết là con cái nhà ai mà có thể đẹp đến vậy đây?

“Cái liên đăng này bao tiền thế?” Cô gái mặc cẩm y màu bích lục lên tiếng, tay cầm lên một chiếc đèn hoa sen được làm bằng khung nứa bọc vải màu hồng nhạt. Người này thần thái đạm nhiên ôn hoà, hoàn toàn không ra vẻ tiểu thư quyền quý coi khinh đám thương nhân như nhiều quý tộc khác.

“Hai mươi đồng, cam đoan giá rẻ” Chủ sạp giơ hai ngón tay, vẻ mặt rất tự tin.

“Hai cái, hai mươi đồng” Cô gái nọ nhẹ nhàng trả giá, hoàn toàn không bận tâm đến lời chủ sạp thốt ra.

“Mười lăm đồng, không thể hạ thêm được nữa” Chủ sạp lắc lắc đầu, ra chiều như bản thân đang lâm thế khó xử. Đây là quý tộc thật sao? Làm cách nào một quý tộc ăn vận lụa là sang trọng lại có thể trả giá thành thục đến như vậy? Hay là giả mạo? Không thể, thần thái này không thể bắt chước một hai ngày liền có thể giống y hệt được!

“Ba cái, hai mươi đồng” Cô gái mặc áo lụa tím sẫm đi cùng bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn. Nàng ta lên tiếng khiến chủ sạp chết đứng như trời trồng. Hai mươi đồng? Ba cái?

“Bán không? Nếu không thì chúng ta đi qua sạp khác vậy” Cô gái nọ tay đang cầm đèn liền làm động tác như sắp thả xuống, xoay mình chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, hai mươi đồng hai cái” Chủ sạp vội vàng gật đầu, lòng đổ lệ như mưa. Hai vị tiểu thư này thật là keo kiệt mà! Nhưng không sao, coi như hôm nay hắn trả phí để được nhìn hai người đẹp đi!

.....

“Người ăn bánh không?” Hoàng Từ Lan vừa đi vừa hỏi Lê Lan Đường. Túi bánh vừa nãy mua nàng đã ăn hết, bây giờ nhìn sạp bánh mứt lại bắt đầu muốn ăn rồi. Nhưng để Lê Lan Đường bụng dạ hẹp hòi nhìn mình ăn, thật cũng có chút thất lễ rồi đi?

“Không” Lê Lan Đường trả lời cụt lủn, mặt không một chút biểu tình nào. Tựa hồ kẻ ngốc đứng trong hẻm nhỏ đầy rêu kia bật cười là một người khác. Từ nhỏ nàng không mấy khi ăn đồ ngọt, một phần vì tuổi thơ trôi qua không được suôn sẻ, phần khác là vì khi ăn đồ ngọt sẽ nhớ đến những năm tháng xa xôi nhạt nhoà kia.

Hoàng Từ Lan tỏ ra không bận lòng mấy với câu hồi đáp của đối phương, ghé sạp mứt mua mơ chua cùng một ít sấu dầm đầu mùa. Cuối cùng nàng nhét cả vào tay Lê Lan Đường: “Đây không hề ngọt, người ăn đi” Nghĩ đến Lê Lan Đường nhạt nhẽo vô vị chắc hẳn chưa bao giờ ăn thử mấy thứ đồ này, Hoàng Từ Lan có chút hứng thú mong được nhìn thấy cảnh công chúa đương triều ăn mơ chua.

Không biết mặt Lê Lan Đường khi nhăn nhó sẽ như thế nào nhỉ? Hoàng Từ Lan bị suy nghĩ của bản thân chọc cho tức cười, khoé miệng khẽ cong.

“Đây là thứ gì?” Lê Lan Đường nhìn cái ống tre bên trong đựng đầy thịt quả dầm cùng đường mật đang toả ra mùi thơm, nhíu mày hỏi. Còn cả thứ mứt quả màu xanh này nữa, nàng đều chưa thấy qua bao giờ.

“Sấu dầm đấy, thanh nhiệt giải khát” Hoàng Từ Lan chớp mắt giải thích, cố gắng nhịn cười: “Còn quả màu xanh này là mơ, thứ quả trong điển tích ‘nhìn mơ đỡ khát’ đó công chúa điện hạ” Haha, quả nhiên là Lê Lan Đường không biết!

“Có vẻ là rất chua?” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan chằm chằm, như muốn moi ra ý trêu chọc từ phía đối phương.

“Không chua lắm, tàm tạm thôi” Từ Lan lắc lắc đầu, tay ném một quả mơ vào miệng: “Chua chua ngọt ngọt, không hề gây ngán” Ý bảo: Người mau ăn đi chứ!

“....” Lê Lan Đường nhướng mày, cuối cùng học theo Hoàng Từ Lan, đem trái mơ bỏ vào miệng. Lớp đường bọc bên ngoài nhanh chóng tan ra, vị chua của mơ lan dần khiến môi Lê Lan Đường khẽ mím lại. Hoàng Từ Lan quả nhiên là đang chơi khăm nàng!

“Haha” Hoàng Từ Lan cuối cùng không nhịn nổi mà cười thành tiếng, lấy ra một bọc giấy đựng đường phèn đưa cho Lê Lan Đường: “Người nên ăn từ từ thôi, đừng nhai nguyên quả. Chua lắm”

Lần đầu nàng cảm thấy Lê Lan Đường trở về đúng với độ tuổi của mình đấy! Thì ra cửu công chúa điện hạ khiến người người sợ run cũng có vẻ mặt này nha!

***

Bờ hồ Tây sớm đã đông người đến thả đèn, hoa đăng từng đốm từng đốm lung linh tựa như ngân hà huyền ảo vô bờ vô bến. Các đình đài lầu các xa xa như được dát lên lớp thếp vàng, mỹ lệ vô cùng.

“Thật là đẹp” Hoàng Từ Lan cảm thán, đứng dưới một gốc cây liễu chỉ tay về phía xa xa “Công chúa, người nghĩ hoa đăng rồi sẽ trôi đến đâu?”

“Ngươi muốn nó trôi về đâu, thì sẽ đến đó” Lê Lan Đường tay cầm hoa đăng, nhàn nhạt đáp.

“Đêm nay Thất Tịch, vốn là ngày Ngưu Chức tương phùng. Người có muốn cầu tình duyên không?” Hoàng Từ Lan học theo điệu bộ lười nhác của Trần Hải Đình, tựa vào gốc liễu nghiêng mặt nhìn Lê Lan Đường thập phần mỹ mạo.

“Không cần”

Từ Lan thấy người nọ lắc đầu, cũng không hỏi nữa. Nàng chậm rãi ngồi xổm bên mép hồ, đem hoa đăng thả xuống. Hoàng Từ Lan biết bản thân mình không có quá nhiều thứ để cầu vọng, nên cũng không muốn ước nguyện như bao người khác.

“Ngươi không mong ước gì sao?” Lê Lan Đường ngồi nhìn hết thảy động tác của Hoàng Từ Lan, thắc mắc hỏi.

“Thế gian này được mấy khắc xuân để mà cảm khái tiện hoài? Với ta, không mong muốn bất kì điều gì mới có thể đạt được cuộc sống chính mình mong muốn” Hoàng Từ Lan bật cười, nghiêng mặt sang nhìn Lê Lan Đường. Đôi mắt như nước hồ thu nhiễm ánh vàng từ biển hoa đăng, sáng lên lấp lánh. “Điện hạ không ước gì sao?”

“Ước rồi. Thành sự thật rồi” Lê Lan Đường nhàn nhạt đáp, mắt nhìn hoa đăng đã trôi tuốt ra xa. Mẹ, nếu như thật sự có người có thể đối xử với con gái một cách thật lòng không hề toan tính, con có thể tin tưởng người đó đúng không?

“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng. Tiện thắng khước nhân gian vô số” Hoàng Từ Lan thở ra một hơi, cuối cùng ngồi phệt dưới đất: “Điện hạ biết truyền thuyết ở vùng hồ này chưa?”

“Truyền thuyết gì?”

“Rất lâu rất lâu trước đây, vùng này là một con sông lớn bốn mùa nước chảy cuồn cuộn. Cư dân vùng khác đến đây xây làng lập ấp, dần dần trở nên đông đúc sầm uất hơn. Tuy vậy, dù là hỏi vị bô lão già nhất cũng không ai giải thích được vì sao hai bên bờ sông được nối liền bởi một cây cầu đá rất to” Hoàng Từ Lan mắt nhìn ra xa phía chân trời xa xôi, chậm rãi kể “Cây cầu làm bằng đá trắng, vô cùng kiên cố vững chãi. Có năm nước sông lên cao, người ta cứ ngỡ cây cầu sẽ bị xối cho tan tành nhưng nó vẫn vững chãi ở đó, bởi vậy mà người ta kháo nhau rằng cây cầu là do thân xác của một con bạch long chết đi hoá thành, có thể cản mọi cơn sóng dữ”

“Thương hải tang điền, trải bao năm tháng cây cầu nọ dần dần sinh ra linh trí. Nhưng vì nó rất nhỏ bé và yếu ớt nên chỉ thỉnh thoảng mới mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh nó xem có thay đổi gì, với nó mà nói trăm năm hay vạn năm chẳng qua cũng chỉ là những lần mở mắt hiếm hoi, không mang bất kỳ ý nghĩa gì” Hoàng Từ Lan lại đảo mắt nhìn sang hàng liễu hai bên bờ hồ đang đung đưa mềm mại, bất chợt cười khì: “Trải qua nhiều năm bồi đắp, bãi bồi hai bên bờ sông dần lấn ra, cây cối mọc lên vô cùng xanh tốt. Lần này khi cây cầu nọ mở mắt, nó phát hiện bên cạnh nó không biết từ bao giờ đã mọc lên một cây liễu. Cái cây này rõ là ngoan cường, chịu không biết bao mưa sa bão táp vẫn oằn mình chống chọi, cuối cùng lớn thành một gốc đại thụ che rợp bóng cả một khoảnh bờ sông”

“Cây cầu bỗng nhận ra nó có động cơ để buộc mình mở mắt. Nó thích yên lặng chăm chú nhìn gốc liễu nọ từ từ trưởng thành, yên lặng nghe tiếng ca của từng tầng lá đùa với nàng gió, thủ thỉ những tâm sự không từ ngữ nào có thể diễn tả của những thứ sống lâu hơn cả một đời người vào những đêm hè dế kêu rả rích. Tiếc là hồng trần có quá nhiều thứ đau thương....”

Lê Lan Đường yên lặng nghe Hoàng Từ Lan kể, có chút cảm khái nhân sinh chẳng qua cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, mau đến mà cũng chóng đi.

“Một năm nọ, trời giáng cho trận mưa giông to lắm. Sấm chớp liên hồi loé sáng khắp bầu trời mây đen vần vũ, một đạo thiên lôi như búa chuỳ giáng thẳng xuống đất khiến cây cầu choàng mở mắt bởi vì sợ hãi. Mặt đất run rẩy liên hồi vì dư chấn của đợt lôi điện đó, nó đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện cây liễu nọ đã bị lôi điện bổ cho cháy thành than đen, nằm vật ra một góc” Hoàng Từ Lan hơi dừng lại, rũ mi “Tương tư bất đoản, tình thâm bất trường”

“Sau đó?” Lê Lan Đường nhìn dòng hoa đăng dần tàn lụi, khẽ hỏi.

“Sau đó ba hôm, đương lúc nửa đêm thì người dân hai bên sông nghe thấy tiếng đá lở, lúc chạy ra thì thấy cây cầu nọ đã sập xuống, đá xây cầu không rõ đã trôi đi đâu mà đều chẳng để lại gì. Từ đó dòng sông này dần thu hẹp lại, hồ Tây chính là một trong số những đoạn sông khi xưa” Hoàng Từ Lan thở dài, tay cầm một hòn sỏi lia xuống hồ “Nếu truyền thuyết kia có thật, điện hạ có nghĩ hai chúng nó sẽ có thể trùng phùng không?”

“...Có thể” Lê Lan Đường biết thế gian này luôn ẩn chứa những biến số vô thường, nhưng vẫn cố chấp muốn đặt niềm tin vào một thứ vĩnh hằng bất biến. Là ngu si hay thông tuệ, chỉ cần chính nàng biết là được, không phải sao?

“Haha ta cũng tin như vậy. Người có tình chắc chắn rồi sẽ trùng phùng mà thôi, trời cao có mắt” Hoàng Từ Lan bật cười. Đúng vậy, người có tình rồi sẽ lại bên nhau. Hồng trần mênh mang vô tận, vẫn luôn tồn tại những thứ vĩnh hằng nhất phương.

***

“Thất công chúa sao lại ngồi đây ngẩn ngơ vậy?” Trần Hải Đình nằm dài trên cây phượng sau lưng Ngũ Thải Vân, vô tình nhìn thấy Lý Tư Vân đang chống cằm, ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng vốn định hôm nay đến đây gặp Hoàng Từ Lan nhờ vả chút chuyện, nhưng đi loanh quanh thì mệt nên trèo lên cây phượng to này mà nằm. Ai ngờ Hoàng Từ Lan không thấy, chỉ thấy mỗi Lý Tư Vân bình thường phong tao nay lại ngồi im trầm tư, chẳng rõ đang suy nghĩ chuyện gì. Trần Hải Đình cũng hiếu kỳ quan sát, từ lúc trăng lên đến sắp qua giờ Hợi vẫn chưa thấy người nọ nhúc nhích. Quá chán ngán, Trần Hải Đình lên tiếng luôn.

“Trần Hải Đình? Thần y có sở thích lạ nhỉ? Rảnh rỗi nằm trên cây ngắm trăng sao?” Lý Tư Vân nghe có người gọi mình, hơi giật mình đưa mắt tìm kiếm. Trong ánh trăng bạc, nàng liền nhìn thấy Trần Hải Đình một thân giao lĩnh màu xanh thanh thiên đang chống tay nằm nghiêng trên cây, tà áo cùng mái tóc đen tán loạn phiêu phù theo gió đêm hệt như trích tiên.

“Hôm nay là Thất Tịch mà bà chủ Lý vẫn không buông được công việc xuống ư? Ta biết có muôn vàn nam tử ở đây muốn mời bà chủ Lý đại mỹ nhân đây đi thả đèn đấy. Đúng là lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình mà” Trần Hải Đình vẫn không có chút dáng vẻ nghiêm túc nào, chỉ cần mở miệng liền đem hình tượng thoát tục ném đi hết.

Trần ai đa sự đa ưu, ai dám nói Lê Bảo Huyền ra khỏi cung liền sống an nhàn đây? Thoát khỏi cái lồng hoàng cung cũng chính là bước vào cái lồng mới của trời đất đầy ảo não muộn phiền. Lê Bảo Huyền thân gánh quá nhiều mối lo, hoàn toàn không nhàn tản như người ta nhìn thấy.

“Thất Tịch là lễ tình nhân, ta nào có biết tình là chi đâu Trần thần y?” Lý Tư Vân cười khẽ, ngồi bên bệ cửa sổ nhìn về phía Trần Hải Đình: “Ta biết Trần thần y không phải kẻ nhàn rỗi vô sự, không có việc gì ắt sẽ không đến đây chỉ để nằm ngắm trăng như thế. Lẽ nào Trần thần y lặn lội đến đây để ngắm ta?” Xét về khả năng chọc người khác tức điên, Lý Tư Vân và Trần Hải Đình đúng là kì phùng địch thủ, kẻ tám lạng người nửa cân.

“Ta đến đợi Hoàng Từ Lan” Trần Hải Đình nghe Lý Tư Vân thốt ra câu nói kia liền co rút khoé môi, cảm thấy Lê Bảo Huyền quả nhiên là cao thủ giết người bằng hoa ngôn xảo ngữ mà! Ngắm nàng ta? Nàng rảnh rỗi đến vậy sao?

Trần Hải Đình kiên trì phủ định trong lòng, đồng thời bày tỏ thái độ bản thân không hề giống những gì Lý Tư Vân đã nói. Nhưng chính nàng cũng đã quên mình trong lúc nhàn rỗi không việc gì làm đã nhìn Lý Tư Vân ngồi trầm tư những mấy canh giờ liền.

“Từ Lan? Đúng là hôm nay ta có hẹn với Hoàng tiểu thư, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đến” Lý Tư Vân có chút ngạc nhiên. Trần Hải Đình làm sao biết được hôm nay Hoàng Từ Lan đến đây? Chẳng lẽ người này cao siêu đến mức có thể bấm độn để biết sao?

“Chà, đúng là có trăng quên đèn mà” Trần Hải Đình lẩm bẩm. Dám chắc giờ này hai con người kia đang vui vẻ bên nhau, bỏ rơi nàng ở đây rồi. Hoàng Từ Lan ơi là Hoàng Từ Lan, ngươi thật làm ta cảm thấy lực bất tòng tâm đấy!

“...” Lý Tư Vân nghe thấy Trần Hải Đình lẩm bẩm nhưng vì khoảng cách khá xa nên chỉ loáng thoáng được vài chữ vô nghĩa. Nàng cũng không buồn thắc mắc, vị thần y này có điểm nào giống người bình thường đâu! Sự bất thường này mới là bình thường ấy chứ!

“Có rượu không? Lấy cho ta hai vò” Trần Hải Đình lại lên tiếng. Lần này còn kèm theo động tác, mấy lượng bạc vụn bị ném tới trước mặt Lý Tư Vân.

“Được” Lý Tư Vân nhìn mấy khối bạc xé gió bay đến, ống tay áo vung lên nhanh chóng thu vào “Trần thần y đợi một lát” Haha Trần Hải Đình nghĩ nàng dễ ức hiếp vậy sao?

....

“Này là rượu nếp cái hoa vàng?” Trần Hải Đình chun chun mũi, hai mắt phát sáng nhìn Lý Tư Vân đang ngồi vắt vẻo trên cây, tay mang theo hai vò rượu được niêm phong kín kẽ vẫn không cản được hương thơm thấm ra ngoài. Lê Bảo Huyền sao lại có loại mỹ tửu thượng hạng này hay thế?

“Vừa nãy ngươi đưa ta hai mươi lượng, giá hai vò này là hai trăm lượng, thần y mau đưa ra thêm một trăm tám mươi lượng còn lại đi” Lý Tư Vân cầm hai vò rượu né thoát khỏi ma trảo của Trần Hải Đình, cười nói. Hôm trước nàng ta dám lột một lớp da của nàng, một lần kê thuốc những hai trăm đồng cơ đấy! Bây giờ là cơ hội báo thù.

“Cái gì cơ? Hai trăm lượng?!” Trần Hải Đình trợn mắt, suýt chút nữa đã hét toáng lên. Lê Bảo Huyền đúng là đồ gian thương ăn lời cắt cổ!

Lý Tư Vân nhìn Trần Hải Đình trưng ra vẻ mặt u oán, ngồi thu lu một góc ôm tàng cây phượng liền bật cười: “Nể tình lần trước thần y cứu ta, hai vò này chỉ lấy thêm tám mươi lượng là chẵn một trăm, thần y thấy như thế nào?” Lý Tư Vân khi cười rộ sẽ để lộ ra hai lúm đồng tiền, dưới ánh trăng lại càng thêm mỹ lệ đẹp mắt.

“Hừ, một trăm thì một trăm” Trần Hải Đình nhịn đau, lấy trong túi ra tám mươi lượng nhét vào tay Lý Tư Vân “Đây, không thiếu một đồng” Thực là tức chết mà, Lê Bảo Huyền dám chơi xỏ nàng! Lê Bảo Huyền, ngươi hãy chờ đó! Lần sau dù có thấy ngươi sắp chết ta cũng sẽ không bao giờ động lòng trắc ẩn cứu ngươi đâu. Không bao giờ!!

______

LỜI TÁC GIẢ

Vậy là đoạn đầu tiên trong muôn vàn đoạn nội tuyến đại khái đã xong. Đêm Thất Tịch này được xem như một cột mốc rất quan trọng, đánh dấu sự biến chuyển lớn của tuyến nhân vật chính. Sắp tới có lẽ sẽ bắt tay cùng với một số bạn chuyển thể cuốn truyện dở tệ xàm xí này thành truyện tranh, không biết mọi người có cảm thấy hợp lý chăng?

Về việc vẽ như thế nào để đậm tính Việt phong, bọn mình đã có sự chuẩn bị, nên mọi người đừng lo lắng =)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16