Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 106: HẠN KÌ CỦA VẬT TẾ

457 2 2 0

Hành lang cung Xuân Trường.

Lê Lan Đường đi đằng sau Trình Uyển, giữa hai người không có bất kì âm thanh nào khác ngoài tiếng guốc gỗ vang lên lộc cộc cùng y sam thuận theo cử chỉ mà lay động tạo thành, trầm lắng đến lạ. Trình Uyển rõ ràng cũng không có gì gấp gáp, nom bộ dáng thong dong kia của bà ta giống như thật sự dẫn Lê Lan Đường đi về Phật đường quỳ sám hối nhằm mục đích chấp pháp vậy.

Nhưng Lê Lan Đường lại chính là đứa cháu ruột rà duy nhất của bà ta, không có lí nào lại dễ dàng cho rằng điều đơn giản đó chính là sự thật.

Trình Uyển vừa đến hành lang bên mạn chính môn cung Xuân Trường thì dừng lại, sau đó lại bình thản mà nói: “Trung, ngươi nhớ canh chừng đừng để con chuột nhắt nào lội qua chỗ ta nghe ngóng đấy”

“Vâng, quận chúa cứ yên tâm ạ” Trình Trung xuất hiện đằng sau góc khuất mà cúi đầu thưa. Dưới ánh nắng chiều vàng dần ngả sang cam như bát trà đượm hương nồng vị, gương mặt trung niên mày râu nhẵn nhụi của hắn hàm chứa cung kính vô cùng khi trả lời chủ, rồi nháy mắt sau lại thành tàn ác vô cùng khi nghĩ về những điều cần làm để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Gió thổi tàng cây phượng mọc chếch bên trên mái ngói âm dương lay động xạc xào, đem bóng tối u ám phủ lên diện mục của hắn. Chỉ là sau đó, khi mà gió đã lặng, ánh sáng lại chiếu vào, Lê Lan Đường thấy hắn đang nhìn mình với một vẻ cung kính không kém là bao:

“Ở đây cũng không có kẻ ngoài, vậy cho đứa nô bộc thấp kém này gọi ngài bằng danh xưng trước nay chưa từng dám gọi đi” Giống như một gã quản gia trung thành, Trình Trung cúi đầu “Tham kiến công nữ”

Hậu đại đời này của Trình thị, người duy nhất được tiên tổ công nhận đã đến lúc tự mình đảm nhận những thứ trọng trách không cách nào rũ bỏ được rồi. Ngẫm lại thì ở cái nhân sinh như bọt nơi cửa bể bèo đầu bến mê mãi không ngừng biến thiên xoay vần này, suy cho cùng vận mệnh vẫn cứ mãi là vận mệnh, kháng cự chỉ hoài phí công vô ích.

Hắn, đã sớm từ bỏ vùng vẫy rồi. Hoặc thảng chăng, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, hắn với vận mệnh của bản thân đều là thản nhiên chấp nhận chứ chưa bao giờ thử một lần phản kháng. Từ việc cầm đao giết người khi mới bảy tuổi, trải qua muôn vàn đau đớn thấu xương tuỷ khi dùng thân luyện độc chất, đến cả việc tịnh thân cung hình khiến người người khiếp hãi thì với hắn thực chất cũng chỉ là một sự kiện xem như một cái mốc cắm đánh dấu để dễ dàng hoài niệm lại chuỗi tháng năm dài đằng đẵng của mình ấy mà thôi.

Mọi hành động của hắn, đều là dùng lợi ích của Trình thị vi tiên. Chỉ cần huyết thống của Trình thị vẫn còn được tiếp nối, thì cuộc sống này của hắn vẫn còn động cơ để duy trì đấy thôi. Hắn đương nhiên biết chuyện này rồi sẽ sớm đến ngày kết thúc, nhưng kì thực hắn có thể sống đến ngày đó hay không vẫn còn là điều mắc mớ mãi chưa có bất kì lời giải nào.

Mà, cũng sẽ chẳng ai nói cho hắn biết rằng khi mọi chuyện kết thúc mà bản thân vẫn còn mở mắt nhìn đời, hắn sẽ phải dựa vào đâu để bước tiếp. Thằng nhãi con Phan Thành kia nói đúng, chết vì mục tiêu bản thân theo đuổi thật ra lại thống khoái vui vẻ hơn nhiều so với việc sống cù bất cù bơ không tìm ra được tín ngưỡng để tiêu phí hết dư sinh dài đằng đẵng.

“Sớm biết Trình Tổng quản có chỗ dựa vững chắc, không ngờ lại vững chắc đến mức này đấy” Lê Lan Đường nhìn hắn, sau cùng mới nhàn nhạt đáp lại. Trình Chung là người của bà cô, thảo nào hắn ta lại có thể dành cho Hoàng Trọng Khanh một vẻ mặt thiện lương không có vụ lợi tính toan đến như vậy. Lại nói đến việc trước nay hắn chưa bao giờ vì nàng thất thế hay đắc thế mà thay đổi thái độ, hẳn là vì lí do này đây.

Rốt cuộc cái chốn hoàng cung này còn chôn lấp bao nhiêu việc mờ ám nữa, và bà cô này của nàng đã chính tay giấu chôn bao điều rồi? Cả bà ta và mẹ nàng đều cùng một giuộc cả, chỉ có nàng là kẻ ngu dại cứ mãi mù mờ không hề biết điều gì đúng sai hay dở, họ chỉ đến đâu thì đi tới đó không có chút nghi ngờ nào.

Rốt cuộc cái thân phận không thể nói cùng ai này, tốt đẹp bao nhiêu? Bất hạnh bao nhiêu?

.......

“Bà cô sẽ không kêu đứa cháu này đến đây để quỳ Phật đường sám hối thật đấy chứ?” Lê Lan Đường ngồi nhìn vẻ bình thản của Trình Uyển mà trào phúng nói, hoàn toàn không để ý đến việc chuỗi tràng trên tay đối phương xoay nhanh hơn mọi khi rất nhiều.

“Ta đã quỳ sám hối hơn mười năm cũng chẳng thấy bản thân thanh thản hơn bao nhiêu, tất nhiên sẽ không kêu con làm như vậy” Trình Uyển cười nhạt, thở dài ra vẻ đã quyết rồi nói “Đã đến hạn kỳ, toàn bộ những chuyện năm xưa kia ra làm sao ta sẽ kể cho con nghe tất cả” Chỉ có thấu triệt tất cả, con mới có thể biết được bản thân nên làm gì mới là tốt nhất để khống chế cục diện kia. Những thứ bao năm qua ta chuẩn bị, tuy không nói là đầy đủ nhưng suy cho cùng vẫn là đồ cần thiết, chắc chắn cô ả Phương Dung kia sẽ phải nể phục ta một phen đây.

“Bà cô sẽ không tự nhiên tốt bụng như vậy đâu đúng không?” Lê Lan Đường cười nhạt, trong quang mâu đều là cảm xúc chế giễu “Vả lại cái hạn kì bà nói là cái gì? Và đến khi nào?” Nàng đã từng nghe bà ấy nói về hạn kỳ, thế nhưng vẫn không rõ nó ám chỉ cho điều gì, hơn nữa còn là thứ gì đáng sợ đến mức khiến cả Trần Hải Đình cũng biến sắc mặt. Lần trước Trần Hải Đình suýt chút đã nói ra miệng, nhưng cuối cùng vẫn phẩy tay cho qua.

“Đấy là lúc con phát hiện tất cả ảo cảnh này sẽ tan biến như phù du” Trình Uyển ra vẻ nghiền ngẫm, sau đó chầm chậm đặt chuỗi tràng lên bàn mà vén ống tay áo lam mỏng tang đơn bạc để lộ đường chỉ đen nổi bật trên cổ tay trắng nhợt như sáp nến tang “Đây chính là hạn kì của ta, cũng là hạn kì của lão già Hoàng Quân”

Lời ám nguyền này dai dẳng bao nhiêu năm, thực ra cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Chỉ là thời điểm nó kết thúc, ta không thể tận mắt nhìn thấy được nữa. Mà chẳng sao, ta có tiếc nuối gì cái kiếp con sâu cái kiến đáng giận này đâu, sống chết chẳng qua chỉ là đi hết một con đường để thấy được bờ sông dài rộng hút mắt cả đấy thôi.

“Bà nói cái gì? Làm sao lại có liên quan đến cả ông ấy?” Lê Lan Đường nghe đến đấy liền cảm thấy khó hiểu mà hỏi lại. Chẳng lẽ chuyện này không chỉ có ở Trình thị mà cả Phương thị cũng lây vào? Nhưng Hoàng Quân không phải huyết thống Trình thị, ông ấy làm cách nào lại dính phải được?

Hơn nữa Hoàng Trọng Khanh và nàng vì sao không có đường chỉ đen kia?

“Lão ta đương nhiên là liên quan rồi, bởi vì lão là cha ruột của con bé Phương Nghi mà” Trình Uyển bật cười, tiếng cười nhạt nhẽo lại có phần trầm đục kia như nước xối qua bãi cát bồi, khiến tâm thần người nghe vừa khó chịu vừa bồi hồi não nề không thể kìm nén. Tất cả những người liên quan đến trực hệ của hai nhà Trình Phương đều sẽ không bao giờ thoát khỏi hạn kỳ, giống một thứ vật tế được đánh dấu không còn có quyền tự quyết định bất cứ điều gì nữa.

Cả chết cũng không.

“Vậy bà mau nói đi, vì sao nó chỉ xuất hiện trên người của thế hệ trước?” Lê Lan Đường dần dấy lên bất an khi phải đối mặt với một sự thực động trời, cố gắng nở nụ cười đầy gượng gạo.

“Con và Phương Nghi sẽ không xuất hiện đường chỉ đen này đâu, vì thần châu đã xuất thế rồi. Mọi chuyện rồi sẽ đáo về chung cục, nên đường chỉ đen này không cần phải xuất hiện nữa” Nó vốn dĩ là hồi còi báo tử của Diêm điện, nhưng với hai người chết yểu thì cần gì nữa?

Uyên, tại sao mọi chuyện không thể kết thúc ở ngay đời của chúng ta nhỉ? Tại sao lại như vậy nhỉ?

“Thần châu? Haha bà cô này, có phải bà tuổi cao rồi sinh lú lẫn không? Bà kêu đứa cháu này đến để kể thần thoại cổ tích đấy à?” Lê Lan Đường lắc đầu nguầy nguậy, hoàn toàn không muốn tiếp tục nghe những điều Trình Uyển nói. Những lời bà ta nói cứ như từng tiếng chày nện vào đầu óc nàng, đập tan toàn bộ viễn cảnh bản thân đang nhìn thấy.

Rốt cuộc bí mật này còn có thể động trời đến đâu nữa?

“Nguyền oán trong người hậu nhân của Phương thị, hẳn con đã nghe Phương Nghi nói rồi đúng chửa? Ta nghĩ con bé hẳn đã nói toàn bộ cho con nghe?” Trình Uyển tiếp tục dùng vẻ mặt bình thản mà nói tiếp “Thần châu chính là thứ dùng để cản ngăn nguyền oán thoát li phàm xác, nhưng sự thật có phải như vậy không thì bao đời nay chẳng ai biết cả”

“Có lẽ con sẽ nghĩ những chuyện này thật hoang đường, nhưng rồi con sẽ được thấy minh chứng trước mắt nhanh thôi” Trình Uyển lật tay rút ra một cây dao găm giấu trong người, cứa sâu vào cổ tay khiến máu bắn ra thành tia rơi rớt đầy trên bàn. Bà ấy làm những điều này vô cùng gọn ghẽ nhanh chóng với gương mặt không chút chần chừ do dự. Hệt như đã từng làm qua rất rất nhiều lần trong quá khứ vậy.

Tà dương đỏ ối hắt vào vũng máu chảy tích thành dòng đang lan nhanh trên bàn, khiến sắc đen pha tím kia như ngưng kết lại thành thứ chất lỏng nhớp nháp tanh hôi ánh lên sắc quỷ mị đáng sợ vô cùng. Lê Lan Đường bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, vội vàng chụp lấy cổ tay của bà ấy để bịt chặt vết thương, đồng thời nghiến răng khẽ hét “Bà bị điên rồi ư?”

“Ta sẽ không chết được đâu, chưa đến hạn kì thì những kẻ mang oán nguyền như ta sẽ không thể chết được, không cách nào chết được” Trình Uyển cười thành tiếng, gương mặt bắt đầu vặn vẹo thành biểu cảm vừa bất lực lại pha lẫn chán ghét “Nó, sẽ không để chúng ta chết đi khi bản thân không phải là người đem mọi chuyện hoá thành đáp án nó cần đâu”

Tiếng nói sau cùng của bà ấy khẽ khàng đến mức hoà tan vào gió đêm xào xạc, nhanh chóng tan vào thinh không. Những lời này, cũng như thùng dầu đổ vào đám lửa, khiến sợ hãi trong lòng Lê Lan Đường không ngừng lan rộng. Nàng bỏ tay ra nhìn vào vết thương, quả nhiên máu đã ngưng chảy, vết thương đã nhanh chóng khép miệng và có dấu hiệu lành trở lại. Đối với Lê Lan Đường, những hiện thực dần phơi bày trước mắt chẳng khác nào từng ngọn roi xé tan lớp vỏ bọc dối trá bấy lâu nay, ép nàng phải đối mặt với chân thể xấu xí đến não nùng.

Chẳng lẽ Hoàng đại học sĩ cũng đã từng trải qua cảm giác giống như bà ấy ư? Vậy còn mẹ nàng....

“Bà cô, bà mau nói đi, rằng mẹ...bà ấy có giống bà không?” Lê Lan Đường trong giây lát để lộ ra vẻ gấp gáp, nhưng sau cùng đọng lại là nụ cười khổ. Nếu bà ấy cũng giống như thế này, vậy thì sự việc năm đó...là bà ấy cố tình ư?

“Có, Uyên nó cũng cũng có đấy” Trình Uyển cười khổ não “Nhưng nó đã xong nhiệm vụ, vì vậy, sống hay không đều có quyền tự quyết định” Vì sao năm đó chị không thể dũng cảm như em vậy Uyên nhỉ? Vì sao chị lại để cho thứ tình cảm bao dung chúng sinh phiền toái kia lấn át bản thân đến như vậy? Vì sao chị phải là người ở lại đến bây giờ? Vì sao đến cái quyền chết chị cũng không thể làm được?

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ cao cả bà nói chính là sinh tôi ra đúng không?” Lê Lan Đường cũng không rõ trong lòng mình hiện tại đang có bao nhiêu cảm giác hoà lẫn vào nhau, chỉ muốn đem tất cả những uất nghẹn tích luỹ từ trước đến nay thả ra ngoài cho nhẹ nhõm. Vì sao ông trời lại không cho nàng một cái đầu của kẻ ngốc để nàng không cần biết đến sự thật tàn ác dối trá này? Vì sao tất cả cứ phải do nàng gánh lấy?

Những điều xấu xa ti tiện này, vì sao nhất định cứ phải bám lấy nàng không buông?

“.....Con muốn kết thúc chuyện này ra làm sao đều được, nhưng nhất định con không được hận mẹ mình” Trình Uyển lặng người hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng thở dài trầm mặc như muốn đem những ưu tư bao năm qua chôn giấu buông ra một ít. Dưới ánh trăng lạnh nhạt nhoà như bạch vụ, Lê Lan Đường dường như thấy mái đầu kia trở nên trắng xoá chỉ trong một chớp mắt, hai bên tóc mai đọng đầy tang thương thời cuộc không thể gột bỏ.

Thật ra người con nên hận là cả nhà họ Trình bao đời nay và người cô ruột bạc nhược hèn kém này đây, Uyên nó chẳng hề có lỗi gì cả. Nó rất dũng cảm, dám đem tất cả sự dũng cảm kiên trì đó để làm ra những việc không chỉ vì mỗi bản thân mình. Có khi ta đã nghĩ bản thân có thể làm được một lần giống như nó, nhưng rồi kẻ chùn chân cũng chính là ta.

Ta không muốn lại có thêm sinh linh lây dính vào việc này nữa. Quá đủ rồi, hơn bốn trăm năm của hai nhà đã là quá dài rồi.

“Vậy bà mau nói đi, chuyện này nên kết thúc như thế nào?” Lê Lan Đường rũ mắt, tâm tình đã hoàn toàn trở nên tê liệt trước những điều tai nghe được. Muôn vàn ý nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu, đem toàn bộ sự việc trước nay kết nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Đủ rồi, quá đủ rồi. Trước nay nàng luôn rõ ràng bản thân mang phận cây đao ngọn giáo thay người khác làm việc, nhưng vì sao ngay đến cả mẹ nàng, bà ấy cũng coi nàng giống như thế? Rốt cuộc nàng xuất hiện trên nhân thế này chỉ là vì mục đích cao cả giúp bà ấy có thể chết thôi sao?

“Trần Hải Đình và Tư Vân sẽ nói con biết sớm thôi. Nói sớm chẳng bằng nói đúng thời điểm con cần” Trình Uyển vẫn giữ nét mặt tang thương kia, hồi lâu lại như quyết tâm mà nói ra “Chuyện của con và Phương Nghi, có lẽ chính là một sự sắp đặt trớ trêu mà nó muốn vậy” Trình Anh, ta mong con sẽ để điềm triệu kia vĩnh viễn chẳng thể thành hiện thực. Ta biết việc này đúng là làm khó cho con, nhưng thiên luân không thể tuỳ tiện bị xê dịch, do dù là Trần Hải Đình cũng sẽ không có cách làm trái ý của thiên đạo.

Con nhất định không được để điềm triệu kia xảy ra. Khi nó đã đạt được mục đích, tất cả rồi sẽ không cách nào cứu vãn được nữa. Tội nghiệt này không một sinh linh nào nên gánh lấy cả, cũng không một sinh linh nào có thể chịu đựng được hình pháp thiên phạt kia đâu. Quả nhiên, nếu nói kẻ đáng gánh lấy hình phạt kia không ai xứng đáng hơn Phương thị và Trình thị hai nhà.

“Sắp đặt trớ trêu? Nếu bà không muốn thì bà đã sớm tìm cách tách chúng tôi ra rồi, không cần phải tỏ vẻ thương yêu bất lực như vậy đâu” Lê Lan Đường cười nhạt mà đáp, sau đó đứng dậy tỏ vẻ muốn rời đi “Bà muốn làm gì thì cứ làm, đứa cháu này không quan tâm đến nữa là được. Còn những chuyện bà vừa kể, cứ xem như là chuyện phiếm đi” Hiện tại nàng không hề muốn tiếp nhận chuyện kinh khủng này dù chỉ là một chút, cả những chuyện xa xưa bỗng dưng rơi xuống đầu mình kia nữa. Tất cả giá mà đều vô can với bản thân nàng. Giá mà...nàng thực sự chỉ là vị hoàng nữ được sinh ra bởi một ả nô tì tiện mọn giống như những gì cả hoàng cung này đều nói với nhau.

“Phải, cứ xem là chuyện phiếm đi” Trình Uyển thở dài, sau đó xua tay “Thời gian chính là kẻ thuyết thư đầy thiện ý, chỉ cần con tình nguyện ngồi nghe thì hắn nhất định sẽ giải thích cho con” Vài ngày nữa thôi Trình Anh, chỉ vài ngày nữa mà thôi.....

“Sau bảy ngày nữa, hãy cẩn thận những kẻ xuất hiện bên cạnh con” Trình Uyển im lặng không lâu rồi lại bất ngờ lên tiếng “Có thể đó là người của Trình thị, cũng có thể là người ở phe cánh khác, cả con và con bé Phương Nghi nhất định phải cẩn thận”

Đến nước này chỉ còn có thể mong đám tay sai làm được ít việc ra hồn, hẳn là Phan Thành và Trương Văn cũng không đến nỗi tệ lắm. Chỉ là không biết tên họ Trương kia sẽ sống sót đến bao giờ, quả là khiến người ta quan ngại không cách nào yên tâm cho đặng. Nếu hắn còn chưa đi được nửa lộ trình đã đứt gánh, vậy chẳng phải là bõ công rồi mất trắng ư? Nhưng việc này ta cũng không cách nào đoán định được, cũng không can thiệp được nữa rồi.

Quả nhiên chết là hết thật. Hoàng Quân, lão đã sẵn sàng chưa? Nếu lão vẫn chưa sẵn sàng thì cũng không còn thêm thời gian nữa rồi. Đã đến lúc đám người đi trước chúng ta buông tay gác kiếm, nhận lỗi với tổ tông về tất cả những chuyện hoang đường năm ấy rồi.

Hãy để tất cả, được phá huỷ để tân sinh đi.

“Trình Anh, chẳng lẽ con không muốn hỏi ta vì sao Trung nó lại gọi ta là quận chúa ư?”

“Đã từng. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, bởi mẹ đã thay bà giải thích hết thảy rồi” Lê Lan Đường nhàn nhạt đáp, sau đó thực sự cất bước rời đi.

Thân bất do kỉ. Cho dù màng có dùng thân phận Lê thị hay Trình thị, nàng vẫn mãi là kẻ thân bất do kỉ mà thôi.

......

“Cậu Khải đến đây ngồi nghe đủ rồi thì xuất hiện đi, già không có sức đứng dậy tìm cậu đâu” Trình Uyển nhìn theo bóng Lê Lan Đường nhanh chóng chìm vào màn đêm ở bên ngoài hành lang, sau đó không lâu bèn nhàn nhạt lên tiếng.

Quả nhiên sau đó trên mái ngói hành lang nhảy xuống một bóng người mặc cẩm bào lục thêu rồng ba móng, chậm rãi bước vào bên trong phòng. Gió đêm thổi tung muôn vàn sợi tóc trắng buông xoã bên vai áo, che lấp đi mất gương mặt tái nhợt hốc hác kia.

“Bà làm cho con bé hoảng sợ rồi đấy” Đới Ngọc cất giọng chế giễu, thanh âm trầm đục khàn khàn nọ tựa như tiếng cú mèo rúc trong đêm khuya, càng nghe lâu càng thêm đáng sợ.

“Thay vì lo cho con bé nhà này, cậu lo cho em gái cậu đi thì tốt hơn đấy”

Ánh trăng bị gió xé vụn bay tán loạn vô tình dính lên người Trình Uyển, hiện rõ sắc đỏ quỷ mị trong đôi con ngươi nhạt màu đượm vẻ thê lương u ám kia.

***

Hoàng phủ.

“Anh Thành ơi vừa rồi đằng nam có chớp, hẳn là đêm nay có giông đấy” Một gã gia đinh trong phủ vừa ôm bó củi đã chẻ xong vào bếp, vừa ngoảnh mặt sang nói với Nguyên Thành đứng cách đó không xa.

“Ừ biết rồi, mày nhớ phủ đống rơm bên vách nhà kho lại đi đấy, ướt là không có cái nhóm lửa đâu” Nguyên Thành gật đầu, mắt vẫn chú ý mọi động tĩnh bên trong đông phòng của Hoàng Quân. Ông ấy từ sau khi về phủ chỉ ngồi im bên trong không hề bước chân ra ngoài, sau khi tiểu thư về cũng vào trong đó, không rõ cha con hai người đang nói cái gì.

Chỉ là hắn cảm thấy bất an. Đã rất nhiều năm hắn chưa trải nghiệm qua cảm giác bất an này, kể từ sau cái lần chủ nhân của hắn qua đời. Hắn cũng không rõ tiểu thư nhà hắn sẽ phải đối mặt với chuyện này ra làm sao, và khi tất cả ảo cảnh này trở thành mảnh vụn không thể lưu tồn, cả ngài ấy và cửu điện hạ sẽ như thế nào?

Ánh chớp nhoáng lên, lần này đã trở nên rất gần. Trong không gian bắt đầu dấy lên mùi tanh lạnh lẽo của khí trời sắp đổ cơn giông, nhưng lại khiến hắn liên tưởng đến khung cảnh máu chảy thành sông của cái năm đó.

Hạn kì, đã đến rồi.

______

LỜI TÁC GIẢ

Đại khái là chương này và chương sau sẽ rất ngược tâm, bản thân tác giả cũng khá chần chừ không biết có nên viết vào hay không nhưng rồi kết quả là bản thân vẫn viết :)) Ok, từ tác giả cho đến fan của cuốn truyện này đều có máu M khá nặng không có thuốc chữa nữa rồi :v

Thật ra đúng như Trình Uyển đã nói, chuyện gì đến thì sẽ phải đến, kết cục này đã định là sẽ xảy ra thì đó chỉ còn là chuyện sớm muộn ấy thôi :v Quan trọng là cách mà những người trong cuộc đối mặt với nó như thế nào, có làm độc giả chúng ta cảm thấy ức chế hay không mới là trọng điểm đúng không mọi người =))))

Nội tuyến trọng điểm cuốn một đến chương này và chương sau xem như lên sóng hoàn toàn, giải thích cho toàn bộ những ẩn tuyến nằm trong chính truyện và phiên ngoại Nhất niệm thành văn.

Không sao, những điều khiến chúng ta sốc vẫn còn ở đằng sau, mọi người cứ thong thả tự nhiên đi thôi =))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16