Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 73: BÙI TƯỚNG QUÂN CẢM THẤY HỐI HẬN

543 2 2 0

Cuối giờ Dậu ngày mồng một tháng giêng.

“Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi” Kim Phượng đưa tay đẩy cửa đông phòng của Hoàng Từ Lan ra, nói vọng vào “Trần thần y mới kê đơn mới, hơi đắng, tiểu thư cố nhịn” Nói rồi liền đặt chén thuốc đen sì xuống trước mặt Hoàng Từ Lan.

“Có thể không uống được không?” Hoàng Từ Lan nhăn mặt nhìn cái chén kia mà đầy vẻ không tình nguyện. Trần Hải Đình đúng là có lòng thật, đã dặn dò đủ điều thì thôi đi, còn ép nàng phải uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Mặc dù chẳng rõ loại thuốc này có hiệu nghiệm hay không nhưng chỉ cần nghĩ đến cái mùi nồng nàn kèm theo vị đắng xộc đến tận óc kia thì nàng quả thật không muốn gắn bó với nó chút nào.

“Tiểu thư, người bệnh cần phải uống thuốc” Kim Phượng lắc đầu nhìn chằm chằm vào chén thuốc, hoàn toàn không nương tình chi sất. Nhưng bỗng nhiên mắt ả khẽ đảo ra bên ngoài, sau đó lại cất tiếng nhắc nhở “Tiểu thư, cửu điện hạ đến tìm cô kìa” Tiểu thư còn chần chừ chưa uống thuốc, để ngài ấy thấy lại có chuyện phiền hà cho mà xem. Rồi lát nữa sẽ lại có cái màn một người chất vấn một người thanh minh cả phủ đều nghe được.

“Gì cơ?” Hoàng Từ Lan nghe thấy tin tức Lê Lan Đường bỗng dưng ghé nhà mình ngay lúc này liền có cảm giác như bản thân đang làm việc xấu lại không may bị người khác bắt được quả tang, luống cuống không biết nên nhanh chóng nốc cạn chén thuốc đáng ghét này hay là đem đổ đi ngay tránh để bà tổ tông kia nhìn thấy được. Vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên thoáng chốc liền biến đi đâu mất hẳn.

Có điều ngay lúc Hoàng Từ Lan đương cầm chén thuốc lên chuẩn bị nốc một hơi cạn sạch cho xong chuyện thì Lê Lan Đường đã ló đầu ngoài song cửa, nhìn thấy hết cảnh tượng ở trong đông phòng.

“Nô tì tham kiến cửu điện hạ” Kim Phượng cúi gập người hành lễ. Tiểu thư, phen này cô chết chắc rồi, nếu uống ngay từ đầu thì đã không bị phát hiện. Cô hãy chuẩn bị chín chín tám mươi mốt lời thanh minh đi là vừa.

“Hoàng môn hạ đang uống cái gì thế kia?” Lê Lan Đường híp mắt nhìn cái chén men xanh đựng chất lỏng đen sì bốc lên mùi thảo dược nồng nặc được Hoàng Từ Lan cầm trên tay, mặt không cảm xúc.

“Nước đỗ đen đấy, điện hạ uống không?” Hoàng Từ Lan nói dối không chớp mắt, vô cùng nhanh chóng nín thở phi tang hết chén thuốc đắng ngắt kia vào bụng tránh để Lê Lan Đường phát giác bản thân bị lừa.

Nhưng Lê Lan Đường lại không phải người dễ bị lừa đến như vậy, nàng quay sang Kim Phượng đang đứng trong góc mà hỏi ngay “Ngươi cho Hoàng môn hạ uống cái gì đấy? Là thuốc thang đúng không?” Hừ, đồ đầu lợn ngu ngốc Hoàng Trọng Khanh tưởng nàng mắt mù chắc, mùi vị kinh tởm như thế này chỉ có thể là thuốc do Trần Hải Đình kê thang thôi, làm sao mà là nước đỗ đen được.

“Vâng, điện hạ anh minh. Đích thị là chén thuốc thang” Kim Phượng gật đầu, không chút dối gạt mà dõng dạc thưa thốt “Mỗi ngày hai cữ đều phải uống ạ” Nô tì đơn giản chỉ là suy nghĩ cho vận mệnh cả phủ, tiểu thư hãy rộng lượng vị tha cho nô tì với ạ.

“Môn hạ lại bị ốm rồi?” Lê Lan Đường quay sang Hoàng Từ Lan chất vấn, giọng đã bắt đầu tỏ ra không vui. Trước tết vẫn còn xem như ổn, làm sao vừa sang đầu năm đã bị ốm tiếp rồi? Đệ nhất tài nữ cái gì, rõ ràng là đệ nhất ma bệnh, sơ xẩy liền đổ ốm ra khắp người.

“Là Trần thần y thấy ta bị gầy ốm đi nhiều, nên mới kê thuốc bổ cho uống” Hoàng Từ Lan tiếp tục lấp liếm cho qua chuyện, ngay cả chơi chữ cũng lôi vào luôn để thoát cái nạn đầu năm này.

“Có thật là thuốc bổ không đấy?”Lê Lan Đường vươn tay cầm cái chén rỗng trên bàn lên ngửi một hồi, sau đó lại tiếp tục chất vấn “Môn hạ mà dám lừa ta, thì phải tội gì ngài cũng biết rồi đấy” Ta vặn ngay cái đầu lợn của ngươi xuống làm cầu đá hôm mùng ba chơi trò xúc cúc.

“Ta đương nhiên không dám dối gạt điện hạ rồi” Hoàng Từ Lan cười có điểm gượng gạo nhưng đã trót đâm lao thì bây giờ chỉ đành phải theo lao mà chạy tới “Hôm nọ điện hạ bảo người ta chỉ toàn là xương, làm ngài không thoải mái nên ta mới nảy ra ý định tự vỗ béo bản thân đấy chứ” Khả năng nói dối của nàng có vẻ là nhờ con ác ma Lê Lan Đường này mà tăng lên cảnh giới cao hơn hẳn rồi thì phải, thật đáng ngưỡng mộ bản thân mà.

“Nếu môn hạ vẫn giữ chế độ ăn cơm như thầy tu kia thì có uống mấy vại thuốc bổ cũng chẳng tăng lên được lạng thịt nào đâu” Lê Lan Đường trào phúng nói, đồng thời vươn tay nắm lấy lỗ tai của Hoàng Từ Lan mà kéo không hề thương tiếc. Hừ, Hoàng Trọng Khanh đúng là đồ đầu lợn ngu si, ăn toàn rau với rau rồi bảo muốn mập lên. Ta xách lỗ tai heo của ngươi kéo cho ngươi tỉnh lú ra.

“Điện hạ sao không ở trong cung mà mới đầu năm đã sang đây tìm ta rồi?” Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi nhịn đau, nhìn đối phương đang nằm nhoài bên bệ cửa sổ mà cười hỏi.

“Sang đây đòi tiền mừng tuổi của môn hạ chứ còn gì nữa. Được ngài mừng tuổi thì cả năm ắt thông tuệ minh mẫn rồi” Lê Lan Đường tiếp tục trào phúng nói, đồng thời giơ tay ra trước mặt Hoàng Từ Lan đòi hồng bao thật. Tay còn lại vẫn tiếp tục nắm lấy lỗ tai nàng kéo lấy không bỏ.

“Tặng hồng bao mừng tuổi là tự nguyện, có ai lại đi cưỡng ép người khác mừng tuổi mình đâu cơ chứ?” Hoàng Từ Lan bật cười, giơ hai tay trống trơn ra mà nói với vẻ thành thật “Ta chưa chuẩn bị hồng bao, hẳn là không thể đáp ứng được nguyện vọng của điện hạ rồi” Mọi năm đều là mùng ba mới mừng tuổi cho, sao năm nay con ác ma này đổi ý nhanh thế không biết. Bây giờ thì kiếm đâu ra vỏ hồng bao nhỉ?

“Hừ, Hoàng môn hạ ngài đúng là keo kiệt, đến một cái hồng bao cũng không thể hỉ xả được” Năm nào đúng ngay ngày mùng ba ngươi cũng sai Nguyên Thành lẻn vào cung lén đưa hồng bao mừng tuổi cho ta, tưởng ta không biết chắc? Còn bảo bản thân chưa có chuẩn bị. Đồ đầu lợn nói dối không chớp mắt, lưu manh giả danh quân tử.

“Chi bằng để mùng ba ta mừng tuổi cho điện hạ có được không? Như vậy cũng vẫn hợp tình hợp lý đấy mà” Điện hạ làm ơn để năm nay tiếp tục giống như mọi năm có được không? Ngài bỗng nhiên đòi quà làm ta bối rối quá.

“Mừng tuổi mà cũng phải hẹn lần hẹn lữa nữa ư Hoàng môn hạ? Ta thật là buồn phiền vì sự keo kiệt của ngài rồi đấy” Lê Lan Đường bày ra vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép, lắc lắc đầu “Ta muốn được mừng tuổi ngay bây giờ, môn hạ mau mừng tuổi cho ta đi” Ngươi dám không mừng tuổi, ta kéo tai ngươi thành tai lợn thật luôn!

“Thôi được, điện hạ đã muốn mừng tuổi thì ta đành vui vẻ mà làm theo vậy” Hoàng Từ Lan ra vẻ buông xuôi mà thuận theo ý Lê Lan Đường, cuối cùng vươn tay mở ngăn kéo cạnh bàn, lấy ra một cái hộp gỗ lim tơ vàng khắc hoa đẹp đẽ, bên trên còn cài khoá vàng ròng đưa cho Lê Lan Đường “Đây, mừng tuổi cho điện hạ” Sớm muộn gì cũng phải đưa, thôi nhân dịp này đưa luôn đi vậy. Nếu chẳng may xảy ra bất trắc, cũng không có gì phải tiếc nuối vì chưa kịp trao tận tay.

“Trong này đựng cái gì thế?” Lê Lan Đường cầm cái hộp lên mà xóc thử, chỉ thấy nặng trình trịch, không biết bên trong chứa cái gì. Dường như nó được bọc lót rất kĩ tận mấy lớp vải nên hoàn toàn không gây ra chút âm vọng nào giúp nàng nhận biết đại khái.

“Điện hạ về cung mở ra rồi sẽ biết” Hoàng Từ Lan cười cười ra vẻ bí ẩn, sau đó lại hỏi “Điện hạ đã ăn tối chưa?” Trong nội cung ba ngày tết đều nấu đủ các loại sơn hào hải vị xa xỉ còn hơn các ngày bình thường, bà tổ tông này chẳng biết có ăn đủ bữa hay không nữa. Dù đã dặn dò Trần Thức rồi nhưng vẫn không thực sự làm nàng yên tâm.

“Chưa ăn” Lê Lan Đường lắc đầu nói cụt lủn. Ngán muốn chết, đám ngự trù tay nghề ngày càng tệ hại. Thà sang đây ăn chực rau nhà Hoàng Trọng Khanh còn hơn.

“Vậy điện hạ sang phò mã phủ với ta một chuyến đi, Bùi Dũng hôm nay đích thân ra tay nấu nướng, dịp hiếm đấy” Thôi xem ra nàng phải đích thân đốc thúc con ác ma kén ăn này ăn cơm mới được. Tay nghề của tên Bùi Dũng cực tốt, hẳn là cũng không đến nỗi nào đâu.

“Tam hoàng tỷ ta ở trong cung thăm sinh mẫu, hắn ở phủ thản nhiên vô lo đến mức rảnh rỗi nấu nướng luôn?” Đôi phu thê nhà Lê Minh Kính thật quái dị hết sức, mỗi người một cuộc sống không hề có chút va chạm lớn tiếng hay mâu thuẫn nào, bảo thắm thiết thì không phải mà bảo tương kính như tân, giữ lễ nghi cũng không phải nốt. Vậy mà còn dám nói tình sâu như bể, sống chết tương tuỳ cơ đấy.

“Chuyện gia nội của hắn, ta không muốn can thiệp sâu” Hoàng Từ Lan lắc đầu cười cười “Ta với điện hạ sang đó ăn chực một bữa là được rồi, không cần quan tâm đến phu phụ nhà hắn mà làm chi cả” Một con sư tử Hà Đông và một con sói cao ngạo, tổ hợp này tốt nhất đừng nên bình phẩm gì mới tốt.

***

“Hoàng Từ Lan, bà làm cái gì mà rậm rà rậm rịt đến tận bây giờ mới sang đây vậy hả?” Bùi Dũng vừa để mấy món ăn lên bàn vừa càu nhàu đầy bất bình trước sự chậm chạp của đứa bạn thân nối khố. Đám nô tì trong nhà hắn chỉ cần thấy mặt Hoàng Từ Lan sang là ríu ra ríu rít như đám gà con thấy gà mẹ vậy, không cần nhìn cũng biết là ai sang.

“Ôi Bùi tướng quân mới thật là đảm đang tề gia nội trợ làm sao” Lê Lan Đường chắp tay sau lưng nhìn mấy món ăn đầy đủ sắc hương trên bàn, mở lời khen. Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Lê Minh Kính lại chấp nhận sống chết cũng phải hạ giá gả vào Bùi thị rồi đấy. Đồ háu ăn như chị ta đi kèm với tên Bùi Dũng nấu ăn đẳng cấp ngự trù này đúng là lương xứng rồi còn gì nữa.

“Ặc. Điện hạ vì sao lại sang đây?” Bùi Dũng giật thót mình khi nhìn thấy Lê Lan Đường đi bên cạnh Hoàng Từ Lan, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra đằng sau. Năm nay vừa mùng một đã nhiều lần đau tim đến mức này rồi, lúc sáng là do Trần Hải Đình ban tặng, bây giờ là đến vị cửu điện hạ hung thần ác sát này đây.

Cơ mà khoan đã....

“Hoàng Từ Lan. Bà mau nói cho tôi biết, bà bước vào cổng nhà tôi trước hay là cửu điện hạ?” Từ sáng đến giờ nhà hắn vẫn chưa có người đến xông đất, năm nay định nhờ Hoàng Từ Lan sang xông đất hộ nhưng không ngờ lại dư ra thêm con ác ma Lê Lan Đường!

“Ồ, hình như là điện hạ vào trước. Tôi là tôi nhớ vậy” Hoàng Từ Lan cũng rất bằng lòng thay hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra một đáp án khiến Bùi Dũng muốn ngất đi. Quái, sao bỗng nhiên hắn lại hỏi như vậy nhỉ? Lẽ nào sáng đến giờ nhà hắn chưa có người xông đất đầu năm?

“Ê này Từ Lan, bà biết chùa nào giải hạn tốt không? Chỉ tôi với” Bùi Dũng sau khi cơn choáng đã đi qua bèn tìm đến biện pháp ứng phó gấp. Bà mẹ nó nếu Lê Minh Kính về tới, phát hiện người xông đất đầu năm cho nhà mình là đứa em gái ác ma đáng hận, không biết rồi sẽ bày ra vẻ mặt như nào nữa. Dự là có quá nửa khả năng sẽ lôi hắn ra tẩn cho một trận nên thân.

Thật quá là đau khổ.

“Ồ năm nay ông muốn đi giải hạn à? Sao bỗng dưng trở nên mê tín giống như mấy bà già ở miền quê thế kìa?” Hoàng Từ Lan nhếch mép cười trêu tức một phen, sau đó lại nói chân thành vô cùng “Tôi chẳng biết chùa nào cả, thôi chi bằng ông đi tìm Trần thần y nhờ giúp xem như thế nào đi” Người đến chết vẫn mê tiền như Trần Hải Đình làm sao có thể từ chối được vụ làm ăn này cơ chứ. Vả lại người nọ cũng thực sự có bản lĩnh, coi như là tin cậy được đi.

“Được rồi, để tôi đi tìm ngài ấy xem như thế nào” Bùi Dũng cố rặn ra nụ cười. Kêu bà sang đây thì bà dắt theo con ác ma đi cùng, đúng là biết cách phương hại bạn bè lắm.

.......

Bùi Dũng ngồi cầm chén cơm mà mút đũa không động đậy, chỉ trân trối nhìn Hoàng Từ Lan như biến thành bà già lắm điều đang lo cho đứa con gái cưng của mình là Lê Lan Đường.

Trời ơi hắn đang thấy cái quái gì thế này không biết! Mới ngày mùng một mà hắn đã gặp ảo giác đáng sợ gì thế này? Đây làm sao có thể là hai con người đầy thị phi muôn tai tiếng của cái kinh thành này được cơ chứ!

“Ông không ăn đi mà nhìn tôi làm cái gì?” Hoàng Từ Lan vừa lột vỏ tôm vừa cười hỏi Bùi Dũng đang ngồi im bất động vô cùng kì quái. Mọi năm hắn đều hận không thể lôi hết mớ rượu chôn trong sân nhà ra uống với nàng cho bằng cạn, nói nhiều đến tràng giang đại hải, sao năm nay lại trở nên hiền lành thế kia? Chẳng lẽ quả thật như Trần Hải Đình nói, kết hôn xong có thể khiến người ta thay đổi thật?

“Đột nhiên tôi nhận ra một việc, bà rất có lòng tốt đấy nhé” Bùi Dũng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đá đểu một câu, còn rất thản nhiên mà nói “Bà tốt với ai đó chứ chưa tốt với tôi thế này bao giờ” Mẹ nó chứ, bạn nối khố bao nhiêu năm nay còn chẳng được gắp cho một cọng rau mùi, Lê Lan Đường thì không những được gắp còn được bóc cả vỏ tôm, tách cả xương cá.

Quá là chua chát! Hoàng Từ Lan bạn hắn đúng là có tấm lòng của một bà mẹ hiền lương yêu thương con cái, nhưng vì sao đối tượng được thụ hưởng lại là một con ác ma thế kia?

“Ông muốn được đối xử tốt sao không nhờ vợ ông xem thử như thế nào?” Hoàng Từ Lan cười cười, trút hết mấy con tôm nõn đã lột vỏ sang chén của Lê Lan Đường, cũng không quên đá đểu lại hắn vài câu.

Lòng tốt gì đó nàng căn bản là không có dư, cũng rất lười phải đoán ý của người khác là như thế nào. Chuyện này ra làm sao đương nhiên Bùi Dũng hắn biết rất rõ nhưng vẫn đem ra để trêu tức nàng, đúng là ngứa đòn rồi đây mà. Hẳn là cậu chàng đang để tâm việc nàng dẫn Lê Lan Đường sang xông đất nên mới tìm cách báo thù đây. Hừ, đồ con sói ích kỷ, tôi đem việc này mách lại với con sư tử Hà Đông kia thì ông tự mà biết kết cục của bản thân đi nhé.

“Hẳn là tam hoàng tỷ của ta sẽ đồng ý ngay ấy chứ, Bùi môn hạ đây sao cần phải đắn đo lo sợ trước sau thêm phiền?” Lê Lan Đường cũng thuận thế mà bồi thêm lời vào, khiến Bùi Dũng hoàn toàn không còn cười nổi nữa.

Mau nhìn xem hai con người này hùa vào ức hiếp hắn kìa! Một đứa là bạn nối khố, một đứa là em vợ hờ trên danh nghĩa, vậy mà đến chút tình người cũng không có là cớ làm saơ? Càng nói càng thấy hai cái con người này xứng đào xứng kép lắm, đúng là một đôi lương phối trời sinh mà!

“Tam công chúa vào cung đến mùng ba mới quay trở về nhà, bà nói thế làm tôi lại thêm sầu lo não hết cả ruột đây này” Bùi Dũng bắt đầu vờ như bản thân bị người khác gợi nhớ đến niềm thương nhớ ưu tư khi người vợ đồng sàng cộng chẩm với mình phải xa cách vài ngày để làm tròn hiếu đạo, chẳng thể cầm lòng mà bật ra tiếng thở dài ảo não. Thế nhưng trong dạ hắn thì lại đang phỉ nhổ chính mình diễn quá sâu, lúc Lê Minh Kính báo bản thân phải đi vào cung vài ngày làm hắn mừng muốn chết, buồn được tí ti nào mới là lạ ấy.

Vả lại đồng sàng cộng chẩm cái gì cơ chứ? Lê Minh Kính và hắn rõ ràng là ngủ ở hai phòng cách nhau bằng cả bề dài của phò mã phủ, làm gì phát sinh được cái sự đồng sàng cộng chẩm kia. Chưa kể đến con sư tử Lê Minh Kính khi ngủ sẽ lăn qua lăn lại như cái cán lăn bột bánh ấy, xấu không tả được, ai thèm ngủ chung giường với bà ấy chứ, có mà sáng dậy phát hiện bản thân nằm dưới đất.

Có mà đồng sàng dị mộng thì đúng hơn đấy.

“Nếu Bùi môn hạ cảm thấy quá khổ sở thì có thể vào cung đấy, ta sẽ thay ngài xin thánh ý cho” Lê Lan Đường tỏ ra vô cùng tốt bụng mà lên tiếng hứa hẹn sẽ giúp đỡ ông anh rể này của mình được uyên ương vui vầy đoàn tụ. Hắn suốt ngày rảnh rỗi đều sẽ rủ rê con lợn Hoàng Trọng Khanh đi ra ngoài gây chuyện, chi bằng sớm đá hắn vào cung cho Lê Minh Kính quản lý xem ra mới là thượng sách của thượng sách.

Nàng không thích làm người tốt, nhưng nếu là việc này thì nàng hoàn toàn tình nguyện sắm vai đứa em vợ hiểu chuyện luôn đầy lòng thương cảm cho mối tình vượt qua sóng gió để đến được chốn bình yên của hai con người này. Chỉ cần hắn thôi xen vào giữa nàng và đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh là được.

“Cảm ơn ý tốt của điện hạ rất nhiều nhưng mà đạo hiếu cần phải nhất nhất vun tròn, ta làm sao có thể vì lòng riêng của bản thân mà ngăn cản nàng ấy thực hiện hiếu đạo được” Bùi Dũng rủa thầm trong bụng, ra vẻ thấu nhân tâm mà từ chối. Hoàng Từ Lan đúng là bị điên đến nơi rồi, lại đi nuông chiều bảo dưỡng một con ác ma như Lê Lan Đường đến mức vô pháp vô thiên thế này đây. Mà có khi Lê Lan Đường trở thành như hôm nay là nhờ công lao mười năm qua của Hoàng Từ Lan ấy chứ. Hôm trước nghe Nguyên Thành nói cớ sự sâu xa bên trong mà hắn muốn ngất ngay tại chỗ. Cái con người vô vị nhạt nhẽo có đời sống thầy tu như Hoàng Từ Lan bạn hắn lại có thể vì một lời hứa lúc nhỏ mà dung túng cho con ác ma đến tận chục năm hơn, biết thế năm đó hắn thẳng tay đập cho hai đứa này ngất đi rồi vác về thì đã không đến mức bê đá đập chân mình như hôm nay rồi.

Mẹ nó hắn năm xưa đúng là ngu ngốc mà! Tuổi trẻ quá là vô tri!

“Ồ Bùi môn hạ thật tri kỷ hiểu chuyện làm sao. Ta thấy mừng thay cho tam hoàng tỷ khi cưới được một người tri kỷ tri tâm như môn hạ đó” Lê Lan Đường cười đầy tà ác mà trả lời Bùi Dũng. Ta biết tỏng tâm tư của ngươi rồi Bùi tướng quân ạ, cần gì phải giả vờ với ta nữa.

“Điện hạ lại khen quá lời rồi, Bùi mỗ hổ thẹn làm sao” Bùi Dũng cười gượng mà đáp, xả cơn tức giận vào đĩa nem rán trước mặt.

“Sao năm nay ông nấu ít cá thế?” Hoàng Từ Lan nhìn trên bàn chỉ có hai món cá, ngạc nhiên hỏi. Mọi năm hắn đều hận không mua được mấy thùng cá để nấu ba bảy hai mươi mốt món khoe tay nghề lúc còn ở trong quân, sao năm nay lại thay đổi cung cách rồi?

“Lười thôi” Bùi Dũng cười nhạt. Đồ thấy sắc quên bạn như bà thì dẹp cả đi, trong mắt bà bây giờ toàn là con ác ma kia rồi, làm gì còn để đứa bạn nối khố này vào nữa. Bà tưởng tôi không biết con ác ma bà chăm bẵm nuôi lớn kia thích ăn cá hả? Cái hôm sinh thần của Minh phi là ông đây đã biết tỏng cả rồi nhé. Lê Minh Kính quả nhiên tinh mắt, biết hai đứa này có gian tình từ sớm.

Hừ, đợi con sư tử cái kia về phải hỏi thêm cho kĩ mới được. Vụ này nhất quyết không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

“Quả nhiên người kết hôn rồi sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất thật” Hoàng Từ Lan vừa ngồi tách xương cá vừa lắc đầu nói như ngộ ra chân lý hằng nhiên. Lê Minh Kính quả là đáng sợ, có thể làm cho Bùi Dũng thay đổi triệt để đến mức này, quá là cao tay!

“.......” Cảm ơn, người thay đổi chính là bà đấy con người nuôi lớn ác ma ạ. Dám âm thầm lén lút nuôi lớn con ác ma có gương mặt hoạ thuỷ khiến người người vừa yêu vừa sợ thì trên đời này chỉ có mỗi bà thôi đấy Hoàng Trọng Khanh. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bao năm qua bà sống như thầy tu rồi đấy, ngày ngày nhìn gương mặt hoạ thuỷ kia mà vẫn có thể động lòng với người khác được kể cũng lạ. Bán trái tim cho ác ma thì làm sao mà đòi lại được cơ chứ!

Bỗng dưng thấy thật thương cảm cho Lý Ngọc Hàm làm sao, đâm đầu vào ai không đâm lại đi đâm vào Hoàng Từ Lan có sở thích nuôi ác ma. Cũng may vị thiếu tông chủ kia biết chừng mực, nếu không hẳn là bị con ác ma này vùi vào ba thước đất lạnh ngắt rồi cũng nên.

Càng nghĩ càng thấy đáng sợ quá đi mất, so ra con sư tử bạo lực giận đó quên đó như Lê Minh Kính vẫn tốt hơn nhiều.

________

Hậu trường

Lê Lan Đường: Bổn công chúa muốn có mừng tuổi!

Lâm Uyển Kiều: *nói nhỏ* Điện hạ, chẳng phải sáng nay người đã nhận được chục cái hồng bao từ chỗ các vị hoàng thân, trưởng bối rồi ư?

Lê Lan Đường: Ta không nghe được ngươi đang nói gì cả, mau cút ra chỗ khác đi *quay sang Hoàng Trọng Khanh giơ tay* Môn hạ mau mừng tuổi cho ta đi! Ta vẫn chưa có ai mừng tuổi cả.

Người họ Hoàng nào đó chuyên mừng tuổi vào mùng ba: Điện hạ chờ đến mùng ba được không?

Lê Lan Đường: *sầm mặt* Ta không quan tâm! Ta muốn được mừng tuổi ngay mùng một!

Bùi Dũng: *lắc đầu* Hoàng Từ Lan đúng là đồ điên, nuôi gì không nuôi lại đi nuôi ác ma.

Cơ Tử Huyên: *cười nhạt* Vẫn còn đỡ hơn Bùi môn hạ ngài đó, nhà có con sư tử rống một phát là tốc cả mái ngói của phò mã phủ. Ohoho~~~

____

LỜI TÁC GIẢ

Nhắc đến vụ mừng tuổi, tác giả mới nuốt nước mắt tự lì xì cho bản thân một bộ bàn phím cơ chuyên dụng kèm thêm keycap lung linh sặc sỡ dành cho dân game thủ và nhà văn xài bàn phím còn nhiều hơn xài chuột, dự là sắp ghiền gõ bàn phím đến quá 180p một ngày rồi đó =))))) nhưng mà phải công nhận là tiền nào của đó thật sự, phím cơ gõ rất êm tay và thiết kế phím vô cùng hợp lý, không hề gây mỏi và tăng hiệu suất đáng kể, tác giả gõ 5000 chữ chỉ cần khoảng hai mươi phút là xong rồi =)))) mấy cái bàn phím văn phòng xọc xạch phò phạch không đáng xách dép nữa :)))))

Tác giả xài hàng nội địa TQ, cụ thể là của hãng AOC nổi danh hút máu:v Hơi chát thật nhưng mà đáng giá vô cùng :v Lâu lâu chơi lớn một lần xem có ai trầm trồ không =)))Vâng người trầm trồ không ai khác chính là tác giả :v

Về phần phiên ngoại tết thì tác giả đang trong khâu hoàn thiện, chỉnh lý bước cuối cùng và set lịch đăng trên WP cho mọi người rồi đó:v các fan yêu quý cứ yên tâm là tác giả sẽ cấp pass tất cả các phiên ngoại lên luôn một lần, mọi người chỉ cần đợi nó public lúc 10 giờ sáng hằng ngày là có thể nhập pass vào và tận hưởng thôi nhé =)))

Thêm nữa là chính truyện vẫn sẽ được up tốc độ đều đặn như mọi ngày chứ không có nghỉ tết nên là thích nhé =))))))))) drop cho lắm vào bây giờ chạy xuyên tết cho kịp cái hẹn trong năm nay lấp hố:))))) Đúng là tự làm tự chịu rồi còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Nhìn cái time up chương trên mục lục của web mà phát sầu (2020-2022 vẫn chưa lấp hố :v) Hảo nhà văn trách nhiệm :v

Web lại có dấu hiệu xuống cấp, tác giả nên copy dần các chương truyện qua Vietnovel thôi các fan ạ :v Đau khổ quá mà =))))))

QUIZ: Mọi người còn nhớ Phạm Thanh Vân mà trong chap trước đã nhắc đến không? Đoán được người đó có thân phận gì, đã từng xuất hiện chưa thì chương sau 5000 chữ nhe, lâu lâu tổ chức gameshow cho đỡ nhạt nhẽo =)))))) Dễ quá mà đúng không các đại fan của tôi ơi :v

Có thể quý chư vị chưa biết, mọi câu hỏi gameshow trước nay đều có mục đích làm hint để spoil cả đấy:v Thậm chí cái văn án phụ vừa rồi cũng là một hình thức để mọi người trong hố chuẩn bị sẵn tinh thần. Thật sự mấy hôm nay khi nghĩ đến đại kết cục của cuốn một này, tác giả đều có thể thức dậy mà không cần báo thức, rất là vi diệu luôn:v

Chư vị đại fan mau mau thử đoán kết quả cái quiz kì này xem thế nào đi =)))) đoán được thì phiên ngoại ngày tết sắp tới sẽ không khiến các vị thất vọng đâu :v Hứa bằng tất cả danh dự của tác giả :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16