Sau khi Hoàng Từ Lan cùng Trình Chung đã đi đến thống nhất quan điểm chuẩn bị cho việc tuyển tú, nàng nhanh chóng bố trí đám nữ quan dưới quyền tiến hành công tác. Đây là trọng sự của cả dãy Tây cung, nếu qua loa tắc trách làm hoàng thượng và quý phi không đẹp lòng vừa ý thì kết cục như thế nào không một ai dám nghĩ đến.
Lại nói đến đợt tuyển tú này quy mô lớn hơn hẳn, không chỉ giới hạn ở một bộ phận mà trở nên phổ quát hơn rất nhiều, cũng chẳng rõ quý phi đã mang tâm tình gì khi gật đầu đồng ý với chuyện này nữa. Bà ấy cùng hoàng đế là đôi kim đồng ngọc nữ, thần tiên quyến lữ được bá tính truyền tụng thành muôn tích ngàn tuồng, thâm tình tựa bể. Ấy vậy mà càng ngày, những người sống ở cái chốn vàng son này cũng đều đã ngầm hiểu bể nay đã bị cát bồi làm cho cạn nước, chút tình cảm nữ nhi thường tình so với chí lớn nuốt Đẩu Ngưu của ông cửu ngũ thật chẳng đáng là bao cả.
Cũng như một cái đồ vật dùng hằng ngày thôi, chán chê thì vứt bỏ cần chần chừ chi đâu.
Nữ nhân chốn hậu cung này, số phận từ khi bước vào đã được định sẵn là sẽ như thế. Được sủng và thất sủng, ấy chung quy cũng chỉ là con tạo xoay vần, là canh bạc dùng cả xác thịt và linh hồn làm tiền cược mà thôi. Thắng, ta có tất cả; thua, ta chẳng còn gì. Mà người nắm giữ thắng thua lại chính là người đàn ông duy nhất có quyền ra vào nơi này – hoàng đế.
Hoàng Từ Lan là người vô cảm, nàng hoàn toàn chẳng chút quan tâm đến lí do đám tiểu thư khuê các mười ngón tay chưa từng nhổ mạ dính bùn này lại có thể cam tâm vào cung chịu nghe sai bảo, luồn cúi để thấy được cái ngõ hầu sinh tồn như thế. Nàng biết có rất nhiều cô sẽ ôm mộng tưởng rằng được hoàng đế chú ý thì đời sẽ sớm phất lên thôi, nhưng các cô ả nào biết cung nữ vào đến đây chỉ có lao động quần quật, kể cả là nữ quan thì vẫn phải lao động như thường chứ chẳng có chuyện ngồi mát ăn bát vàng dễ dãi như thế. Tuy nói quý phi đồng ý để hoàng đế tuyển tú nhưng bà ấy tuyển người là để Tây cung thêm người hầu kẻ hạ mà thôi, chứ nào có phải để bản thân lại có thêm tình địch chướng tai gai mắt?
Mà cho dù quý phi có bàng quan thì đám người Minh phi cũng sẽ không để yên chuyện này. Mấy người vừa vào cung, chưa có căn cơ thế lực thì với bà ấy giống như những đứa con nít miệng còn hôi mùi sữa, chỉ cần ra tay là sẽ diệt được vô cùng dễ dàng.
Mà đó là chuyện của các bà lớn, một nữ quan tép riu như nàng thì quan tâm đến tình mạng người khác mà làm gì cho cực thân?
“Tổng quản, ngài uống tách trà đi cho đỡ mệt” Phùng Hà tay bê tách trà nhẹ nhàng để lên văn kỷ nơi Hoàng Từ Lan đang ngồi, nhìn quanh ngó quất mà thắc mắc “Tổng quản, đợt này tuyển lớn như vậy, hẳn là ty Uấn của hạ quan cũng có biên chế mới?” Cả cái ty chỉ có vài mạng người, so với cái ty Thực của cô ả Trần Thực thì chẳng khác gì chùa hoang và quốc tự cả! Nhìn mà thấy chướng hết cả mắt!
“Tất nhiên là có rồi, ta thấy Phùng Trưởng ty cũng cáng đáng không ít sự vụ, nhân lúc này thêm người để sai bảo cũng tốt lắm” Hoàng Từ Lan gật đầu, nhưng sau đó lại nhìn Phùng Hà đầy ẩn ý “Nhưng ta chỉ sợ bọn họ không muốn vào ty Uấn của Phùng Trưởng ty đấy thôi” Mọi năm biên chế của ty Uấn đều ít đến thê thảm, người có thể trụ lại lâu càng ít hơn, hơn nữa lại càng không rõ vì sao cuối cùng có kha khá cung nữ xin chuyển công tác sang ty Thực.
Rốt cuộc là Phùng Hà và Trần Thức có thù oán gì với nhau thế không biết? Rượu ngon thì phải có mồi nhắm, sao đằng này lại như kẻ thù?
“Tổng quản, có trách thì trách số của hạ quan quá truân chuyên lận đận mà thôi” Phùng Hà bĩu môi ra vẻ cam chịu nhưng trong lòng lại là đang chửi bới cô ả đồng cấp họ Trần. Con gà mái già cả đời không đẻ được quả trứng nào, thù dai vô đạo đức đó dụ dỗ đám hạ cấp của nàng chuyển công tác sang bên cô ả, đừng tưởng nàng suốt ngày ủ rượu mà không hay biết gì!
“Truân chuyên lận đận?” Hoàng Từ Lan không biết nên bày ra biểu cảm gì trước cụm từ này của Phùng Hà, cuối cùng bèn nói “Hay là ta chuyển công tác của một vài đứa từ các ty khác sang ty Uấn đỡ đần cho Phùng Trưởng ty trước vậy?”
“Ôi được thế thì còn gì bằng ạ” Phùng Hà cố nén cảm giác kích động mà nói, sau đó lại thì thầm “Tổng quản, ngài có thể chuyển người từ ty Thực qua được không ạ?” Hừ hừ Trần Thực, lần này xem ta đem con gà mái già ngươi trụng nước sôi vặt lông luộc lên nhắm rượu đây! Ngươi chơi xỏ ta bao nhiêu lần, nay ta nhờ tổng quản đòi lại công bằng cho cái ty Uấn này của ta!
“Được chứ” Hoàng Từ Lan cười cười mà gật đầu. Ta còn đang chờ xem hai ngươi cãi nhau ỏm tỏi đây mà, tất nhiên là phải cố gắng sắp xếp rồi. Đêm yến hội Trần Thức dám dùng cá trích nấu món dâng lên, hại ta có biết bao nhiêu khổ. Bây giờ ta giao trách nhiệm trả thù thay cho ngươi đấy Phùng Trưởng ty ạ.
***
Mấy ngày sau đó, bên ty Tịch không ngừng nhận được giấy tờ gửi về dự tuyển. Bế Lệ cùng đám cấp dưới bận luôn tay luôn chân, vừa sắp xếp vừa thống kê lại chi tiết số lượng người từ các đạo, phủ, lộ để dâng lên cho hoàng đế và quý phi xem xét. Dịp này không chỉ là cơ hội của mấy cô gái tham gia dự tuyển mà còn là cơ hội dát vàng lên mặt của đám chức sắc địa phương, nếu may mắn có khi lại được thăng trật. Cho dù bộ Lại đã định biên chế thì đã sao, nếu bề trên có ý thì đám người đó cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh mà thôi, nào dám cãi lời.
Hoàng Từ Lan nhìn sổ thống kê qua một lượt, hơi gật đầu rồi nói với Bế Lệ “Số lượng này đích thực là khá nhiều, khi tổ chức nhất định không được để xảy ra sơ sót. Những người này đa phần đều có thân phận không tầm thường cho mấy, nếu có việc khuất tất thì khó tránh khỏi tai tiếng dị nghị thêm phiền cho chúng ta” Trong đám người này có không ít thân nhân con các ông quan trong triều, bọn họ cam nguyện vào đây chịu khổ vì lí do gì thì ai cũng đều rõ ràng cả. Lần này vừa là tuyển người vào hậu cung vừa thêm biên chế cho lục cục, nếu không thể nhờ lần này là trở thành nhân vật mới trong hậu cung thì hẳn là nhiều người sẽ đỏ mắt với cái chức nữ quan cỏn con này lắm. Dù sao thì so với cung nữ vẫn được tính là một chức to đi.
“Vâng, hạ quan biết rõ” Bế Lệ gật đầu, sau đó lại hỏi “Tổng quản, lần này ngài có dự vào không ạ?”
“Trên ta vẫn còn có bệ hạ cùng tam phi, hết thảy cứ để các vị tôn quý làm chủ sự đi” Hoàng Từ Lan cười cười, trên mặt chẳng có biểu tình gì “Các vị tôn nhân hẳn là càng rõ ràng chỗ khuyết chỗ thừa để định liệu, chúng ta là thuộc cấp ăn bổng lộc kinh niên thôi, tầm mắt thiển cận làm sao bì được với các vị tôn nhân. Ngươi thấy ta nói có phải không?” Bế Lệ là tai mắt của ai, nàng đã biết từ lâu. Nhưng vì chẳng có hại lớn nên nàng lựa chọn như chưa hề hay biết gì vẫn an toàn hơn cả. Dùng chính tai mắt của cả tam phi và hoàng đế kìm chế lẫn nhau trong cái chốn hỗn tạp mưu toan này, rất tốt. Mà nàng lại là kẻ đứng giữa trung tâm, chỉ cần khôn khéo thì trăm lợi chẳng có một hại.
Sau màn giết gà doạ khỉ kia, bọn chó săn hẳn là biết an phận hơn nhiều rồi đấy.
“Vâng vâng, tổng quản ngài nói chí phải” Bế Lệ gật gù liên tục, sau đó cũng không còn gì để báo lại bèn xin lui “Vậy hạ quan xin phép lui trước đây ạ, bên ty Tịch vẫn còn công vụ cần hoàn thành thưa tổng quản”
“À mà này Bế Trưởng ty, ngươi nghĩ kết cục của Thượng Quan Uyển Nhi năm đó như thế nào? Đúng người đúng tội? Ác nhân ác quả?” Hoàng Từ Lan như sực nhớ ra một việc hay ho muốn nói cùng, hỏi thêm.
“Hạ quan thiển cận, lại dốt nát không đọc được nhiều sách nên không dám nói bừa” Bế Lệ hơi ngưng thần, sau đó nhàn nhạt đáp. Bên trên gương mặt bị tóc che khuất vì cúi đầu kia đang suy nghĩ điều gì, cảm thấy như thế nào Hoàng Từ Lan hoàn toàn không biết được, mà cũng chẳng cần phải biết.
“Con người, đôi khi biết đủ mà dừng thì tốt. Còn tham, thì chính là thâm” Hoàng Từ Lan lại như ngộ ra chân lí, cười nhìn đối phương đầy ẩn ý. Dường như sâu bên trong đôi con ngươi đen tuyền phẳng lặng kia là một tấm gương thần có khả năng soi ra chân thể xấu xí nhất của mỗi người, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ ra dấu tích để bị nạn nhân phát giác vậy. Biết mà lại như không biết; cứ ngỡ rằng chẳng tường tận bất kì điều gì nhưng lời nói ra lại là của một kẻ chứng kiến hết thảy những sự việc đã phát sinh.
Hoàng Từ Lan có thể khiến cả hoàng đế và quý phi yên tâm giao hết công việc của lục cục cho mình, hiển nhiên không thể là một kẻ bất tài vô dụng được. Hơn nữa, người này rõ ràng chính là một kẻ đáng sợ, luôn biết cách nắm được sơ hở của người khác để làm lợi thế cho bản thân.
Người như vậy ở trong cung, mới thực sự là kẻ lợi hại nhất.
***
Ba ngày trước hội tuyển tú.
Đám con gái mười sáu mười tám đôi mươi từ các nơi kéo về phủ Phụng Thiên, chỉ cần có giấy xác thực danh tính có đóng triện của quan phụ mẫu tại sở để đám nữ quan ty Tịch đối chiếu với lượng thống kê đã trình là có thể vào cung để tập làm quen với đời sống nhàn tẻ ở cái chốn nóc vàng nóc xanh, tường đỏ tường trắng này. Về chuyện ăn ở của đám tú nữ ra làm sao, hoàng cung đều sẽ có những sự đối đãi riêng biệt không để xảy ra cảnh kẻ hơn người thua rồi sinh ra ẩu đả.
Việc này Hoàng Từ Lan và Trình Chung đều đã có những sự tính toán vô cùng cẩn trọng và hợp lí, cũng đã được bề trên thông qua hoàn toàn.
Hoàng Từ Lan không quan tâm lắm đến mấy việc vặt vãnh này nên cũng sẽ không đích thân đốc thúc, hầu hết đều giao cho thuộc cấp thực hiện trên tinh thần tự nguyện tự giác. Tuy nhiên thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ đi kiểm tra xem đám chúng nó làm việc như thế nào, cốt vẫn là để tránh cái tệ phân biệt khinh khi coi rẻ người từ nơi khác rồi xảy ra mấy chuyện không hay mà thôi. Dù sao cũng đã lâu rồi hoàng cung mới lại có đợt huyên náo ồn ã như thế này, đúng là thêm sinh khí cho cái chốn trầm lắng này nhiều lắm.
“Ôi chao Hoàng học sĩ thật nổi tiếng làm sao, đám tú nữ kia vẫn còn đang lén lút nấp sau khe cửa nhìn lén ngài kìa” Lê Lan Đường đi theo Hoàng Từ Lan dạo quanh một vòng hệt như cái đuôi nhỏ, mắt phượng vừa liếc nhìn đám tú nữ vừa trào phúng Hoàng Từ Lan như mọi ngày. Hoàng Trọng Khanh đầu lợn thì có cái gì đáng để các ngươi nhìn đâu hả? Đúng là mấy ả thiếu nữ hoài xuân trẻ người non dạ không biết phải trái đúng sai.
“Ta còn nghĩ bọn họ lén nhìn điện hạ mới đúng ấy chứ” Hoàng Từ Lan đối chiếu mấy thanh thẻ tre treo trên ô cửa với danh sách nằm trong tay, cười trả lời.
“Hoàng môn hạ chỉ được cái phét lác thì giỏi lắm. Cả cái hoàng cung này ai cũng biết nhìn vào mặt Xuân Minh Công chúa sẽ bị móc mắt ra rồi chém bêu đầu, ngài nghĩ bọn nó dám ư?” Lê Lan Đường cười khẩy, trên mặt như viết hàng chữ: chỉ có mỗi đồ đầu lợn ngươi là ngu nhất.
Chúng nó dám nhìn bổn công chúa? Nhìn bao nhiều lần, ta sai lính lóc mấy miếng thịt trên người đám chó ăn gan hùm chúng nó.
“Điện hạ, ngài không nên nói như vậy chứ. Ta vẫn nhìn ngài mỗi ngày mà” Hoàng Từ Lan lắc đầu, hoàn toàn không tán thành với những sự mà Lê Lan Đường đã nói. Sao mà đứa nhỏ này lại bỗng dưng trở nên hung dữ thế không biết? Chẳng lẽ nàng bị người ta nhìn là vì bản thân nàng muốn vậy ư? Mà đứa nhỏ này mang danh tiếng hung thần ác bá thực không sai mà. Cái mặt đẹp thế kia mà không cho người khác nhìn, đúng là phí của giời chết đi được.
“Vì đầu môn hạ ngài có phải đầu người đâu? Có ai lại đi móc mắt rồi chặt đầu con lợn làm gì kia?” Lê Lan Đường lại tiếp tục được dịp trào phúng Hoàng Từ Lan, môi nhếch thành nụ cười cực kì khinh bỉ. Đạo lí đơn giản vậy mà một học sĩ như ngươi lại không hiểu được, quả nhiên Hoàng Trọng Khanh chính là cái đầu lợn ngu ngốc ngẩn ngơ hết thuốc chữa.
“.....” Hoàng Từ Lan hoàn toàn không còn lời nào để nói, lắc đầu thở dài rồi tiếp tục công việc. Được rồi, điện hạ nói cái gì cũng đều đúng cả, ta không dám ý kiến với ngài. Rõ ràng là ngài đòi đi theo ta, bây giờ thì xóc xỉa ta rắc hoa đào. Nhưng rõ mười mươi đám chúng nó có phải đang nhìn ta đâu!
Đám tú nữ vốn còn đang lén nhìn hai người sau khi nhận lấy cái liếc mắt đầy ác ý của Lê Lan Đường bèn sợ hãi mà rụt đầu vào trong phòng như rùa rụt cổ, không dám hó hé gì nữa. Cái vị điện hạ đi cùng với Hoàng học sĩ trông đáng sợ quá đi mất! Ánh nhìn lạnh lẽo kia như thể đang biểu ý rằng chỉ cần dám nhìn Hoàng học sĩ thêm một lát nữa thì ngài ấy sẽ cho lính lôi ra chợ cung chém phăng đầu vậy!
Tương lai nếu được nhận làm cung nữ, nhất định phải tránh xa cung của vị điện hạ đó ra! Chưa hết, còn phải cật lực tránh xa Hoàng học sĩ nữa!
Hai người Hoàng Lê tiếp tục đi qua dãy phòng phía tây nam kiểm tra thì gặp được một tốp tú nữ đang từ xa tiến lại. Cả đám chúng nó nhác thấy quan lớn liền vội vàng quỳ xuống hành lễ. Đương lúc không biết nên xưng hô như thế nào thì một người trong đó đã dẫn đầu hô lên: “Chúng thảo dân tham kiến Xuân Minh Công chúa, Hoàng Tổng quản!”
Lê Lan Đường rõ ràng là bị đứa tú nữ hiểu chuyện này làm cho hứng thú, nhưng vẫn không nói gì cả, chỉ nhìn qua Hoàng Từ Lan cười cười ẩn ý mà thôi. Thế nhưng Hoàng Từ Lan vẫn hiểu được trong lòng của đối phương muốn gì, hơi gật đầu sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đứng dậy cả đi”
Đợi đám chúng nó lục tục đứng dậy xong, nàng mới nhìn đứa vừa nãy dẫn đầu mà hỏi “Ngươi tên là gì? Sao vừa vào cung mà đã biết được điện hạ và cả ta?” Đám tiểu thư nhà quan được thông qua chọn lọc lần này cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm đúng theo ý của cả hoàng thượng và quý phi, căn bản là sẽ chẳng thể biết được mặt nàng và Lê Lan Đường – hai con người quyền cao chức trọng chỉ có kẻ trực tiếp ở trong cung làm việc mới có khả năng biết đến.
“Dạ bẩm, dân nữ đã từng có dịp nhìn thấy qua tổng quản cùng điện hạ rồi ạ” Người nọ rụt rè mà thưa, hai tay siết chặt tà áo bên hông chứng tỏ đang rất căng thẳng. Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt soi xét vô cảm của cửu điện hạ đang đặt trên người mình, hệt như ánh nhìn của một con hùm con báo quan sát con mồi trong tầm gần vậy, chỉ cần con vật ngu ngốc kia có bất kì hành động sơ xẩy nào, kết cục chờ đợi nó chính là cái chết cực kì đau đớn.
Vừa nãy chính là phản ứng trong vô thức, không ngờ chỉ một việc nhỏ nhoi như vậy cũng có khả năng đẩy bản thân đến cảnh nguy nan như thế này đây! Quả nhiên anh nàng nói đúng, vào cung không hề dễ, mà sống ở cái nơi này lại càng chẳng đơn giản tí nào!
“Ồ? Thực có chuyện như vậy?” Lê Lan Đường rõ ràng đang hỏi kẻ đối diện nhưng mắt lại nhìn sang Hoàng Từ Lan như đang chất vấn: Hoàng môn hạ đi đâu mà gặp được con gái nhà lành thế kia? Để người ta thầm thương trộm nhớ mà bất chấp vào cung thế này?
“Ngươi là người nhà quan?” Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi, khẽ đằng hắng sau đó lại hỏi. Nàng có biết đứa này là đứa nào đâu?
“Dân nữ chỉ là con bá tính bình thường ở nơi thôn quê dân dã, không phải khuê môn danh nữ chi cả thưa tổng quản” Người nọ lại tiếp tục thưa. Trán đã mướt mồ hôi vì căng thẳng.
“Vậy nhưng có thể biết được ta?” Hoàng Từ Lan hơi nheo mắt, rõ ràng là không mấy tin lời người trước mặt đang nói với mình. Là một đứa bình dân thì làm sao có thể nói ra tên phong hiệu của con ác ma bên cạnh nàng chuẩn xác đến như vậy được? Hơn nữa còn vô cùng nhanh chóng chẳng cần suy nghĩ qua? Nếu đây là một đứa cung nữ đã sống trong hoàng cung hơn hai tháng thì rất bình thường không có gì đáng bàn luận, nhưng đây rõ ràng chỉ là một tú nữ vừa được chọn vào cung có vài ba ngày mà thôi.
“Dân nữ có một người anh làm chức thiên hộ dưới trướng của Bùi Thống lĩnh nên may mắn có dịp vào cung dự yến hội, vừa hay nghe mọi người nói về tổng quản và Xuân Minh Công chúa nên mới biết được một hai vặt vãnh râu ria thôi ạ. Mong công chúa cùng tổng quản chớ trách tội dân nữ lắm lời càn quấy trái phép tắc” Người nọ nghe được Hoàng Từ Lan hỏi vặn lại mình, giọng đã để lộ ra nghi ngờ bèn nhanh chóng lên tiếng để giải thích.
“Ra là vậy” Hoàng Từ Lan ngẫm những lời kia cũng rất thuận tai và hợp tình chí lý, vì vậy bèn không để tâm đến nữa, chỉ nhàn nhạt nói “Mấy ngày này các ngươi nên hạn chế ra ngoài, nếu đến ngày thi mà để xảy ra chuyện không hay thì đừng trách ta không cảnh báo trước với các ngươi. Đã nghe rõ cả chưa?” Ai mà biết được ông anh họ quý hoá kia của nàng có ngứa tay mà động vào đâu đó hay không, lại càng chưa kể đến dạo này bên phía Minh phi thực quá yên ắng, hoàn toàn chả giống tính cách có thù nhỏ thì phải báo cho to của bà ta chút nào cả. Vốn nghĩ đêm Nguyên Tiêu thì Đới Ngọc sẽ động tay gì đó nhưng mọi việc vẫn vô cùng bình thường không có gì nguy hiểm.
Xem ra hắn đã quyết định đổi chiêu trò thật rồi.
“Chúng dân nữ đã rõ cả rồi thưa tổng quản” Cả đám đồng loạt hô lên đáp lời.
“Giải tán cả đi” Lê Lan Đường lên tiếng, hiển nhiên là không thích mình bị đám người này cản đường lâu thêm một khắc nào nữa. Hết đám này đến đám khác nhảy ra, đã vậy còn xuất hiện thêm một đứa biết mặt nàng và Hoàng Trọng Khanh, đúng là không sao vui cho đặng.
......
“Hồng Ly, vừa nãy bà làm bọn này sợ lạc hết hồn vía!” Cả đám xúm xít thì thầm nhỏ to than vãn với cô gái vừa nãy bị Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường tra hỏi qua một lượt, vỗ vỗ ngực ra chiều sợ hãi vô cùng.
“Xin.....xin lỗi mọi người” Diệp Hồng Ly thực sự cảm thấy áy náy, không ngờ bản thân đi ra ngoài liền gặp ngay Hoàng tổng quản cùng Xuân Minh Công chúa đi kiểm tra tình hình thay vì nữ quan cấp dưới như mọi khi. Bây giờ tiếp cận ở khoảng cách gần nàng mới thực sự cảm nhận được sợ hãi hệt như những gì đám cung nữ đồn đãi cùng dặn dò với đám người chân ướt chân ráo các nàng. Bọn họ dặn rằng: cả dãy Tây cung của cung nữ cùng nữ quan ăn ở làm việc này người đứng đầu chính là Hoàng tổng quản, đừng có mà nghĩ ngài ấy vô hại. Mà nếu ngài ấy có vô hại thật thì cũng đừng quên sau lưng ngài ấy còn có cửu điện hạ cùng quý phi chống cho, danh tiếng của vị cửu điện hạ kia ra làm sao thì làm gì có ai không rõ một hai, trong cung đều xem như là một điều cấm kị chẳng kẻ nào dám nhắc đến.
Tựu chung lại, sống ở Tây cung thì nhất định phải xem xét sắc mặt của tam phi và hai vị quan lớn này. Nếu không thì ngày chết cũng đã chẳng còn xa mấy. Cách đây vài hôm đến Minh phi còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà trơ mắt ra nhìn cháu mình bị Hoàng tổng quan sai người giảo chết trong đau đớn, một xác hai mạng. Vậy thì thử hỏi ở Tây cung có đứa cung nữ là dám ăn gan hùm mật gấu mà làm càn không?
Diệp Hồng Ly nhớ đến lí do mình quyết định vào cung, âm thầm chậc lưỡi. Không dám đối diện ông hùm thì làm sao lấy được trầm hương, không vào cung thì làm sao mà điều tra ra được mối quan hệ giữa cửu điện hạ và Hoàng tổng quản chứ! Hơn nữa so với việc ở nhà rồi bị bà mối đến nhà hỏi cưới xin, vào cung vừa hưởng bổng lộc vừa được gần gũi với anh trai không phải rất tốt ư? Vả lại chỉ có nữ quan cùng nhất đẳng cung nữ các cung mới được quyền chọn ở lại cho đến già, các cung nữ thông thường khi quá ba mươi đều sẽ được rời cung để về quê sống, đến lúc đó nàng muốn kết hôn thì vẫn có thể kết hôn còn gì!
Nói chung là quyết định này của nàng vô cùng đúng đắn!
Đào hoa lê thụ, huyên thảo tang mộc trong vườn ngự mới ngày nào còn phô sắc xuân quang nay đều đã sắp tàn héo hết. Từng mảng nắng chiếu vào mấy đoá hoa tàn tạ xác xơ, không có nổi một chút sức sống nào.
______
HẬU TRƯỜNG
Lê Lan Đường: *khinh bỉ* Hoàng Trọng Khanh đúng là đồ đầu lợn chết bầm chết trôi, đi đâu cũng mang theo rổ hoa đào to tướng! Nam không chừa nữ không chê, già không bỏ trẻ không tha!
Hoàng Từ Lan: *lắc đầu thanh minh* Điện hạ, ta thực sự không có rổ hoa đào nào cả! Chúng nó rõ ràng đang nhìn ngài mà điện hạ!
Quần chúng tú nữ: *lắc đầu* Dạ bẩm, chúng dân nữ nhìn cả hai ạ.
Lê Tranh: *trợn mắt* Từ Lan lại có thêm người tỏ bày rồi ư? Vì sao bổn vương không được như vậy? Đến Triệt San vẫn còn sướng hơn bổn vương, nó được mỹ nữ ngoại bang để ý!
Lê Triệt San: *cười nhạt* Anh cút ra chỗ khác đi anh cả. Ai thèm con khỉ múa may làm trò kia hả?
Bùi Dũng: *gào thét* Các vị mau im hết đi cho tôi!! Bì số khổ, ai có thể bì với tôi hả?! Các vị còn sướng lắm mà than trời trách đất cái gì?!
Lê Minh Kính: *bẻ khớp tay* Bùi phò mã vừa nói gì đấy? Bổn công chúa nghe chưa rõ lắm?
_______
LỜI TÁC GIẢ
Chà chà, chương hôm nay có nhiều thứ để bàn đây, mà kể cả các chương sau cũng vậy nữa =))))) Chương nào chúng ta cũng sẽ có những gút mắt hack não cần được giải thích nhưng tác giả cũng không biết nên giải thích từ đâu mới tốt :v Vậy nên là tác giả sẽ để đó, có dịp rồi tác giả sẽ giải thích sau vậy =)))) Miễn là tác giả còn nhớ:v
Đến thời điểm hiện tại thì đã có khá nhiều câu trong văn án được giải thích, nhưng vẫn có nhiều câu chưa rõ và hơn nữa là nội tuyến trọng yếu nhất vẫn chỉ mới manh nha xuất hiện mà thôi. Cũng sắp đến chương 100 rồi, từ đây đến đó nó sẽ xuất hiện theo một cách hoàn chỉnh nhất. Và đến đó thì sẽ đến lượt văn án phụ sẽ hoàn toàn được triển khai :v
Và mọi người nghĩ văn án phụ sẽ kết thúc mọi chuyện ư? Không đâu, phía sau văn án phụ vẫn còn nội tuyến nữa, và sẽ liên kết thẳng đến cuốn hai của hệ liệt này luôn một thể.
Thời gian qua comeback Vietnovel, tác giả nhận được rất nhiều sự quan tâm cùng đề cử của mọi người, đó là một động lực vô cùng to lớn giúp tác giả không ngừng nỗ lực chăm chỉ xây dựng mạng lưới nội tuyến của cuốn truyện này trở nên thật hoàn chỉnh. Thật sự rất cảm ơn sự theo dõi cùng động viên của tất cả mọi người :v Hy vọng mọi người sẽ vẫn kiên nhẫn ngồi ở đây với tác giả đến khi cái hố này được lấp hoàn toàn nhé :v
Diệp Hồng Ly đã vào cung rồi, và vẫn chưa ai đoán ra được một nửa của cô ấy là ai =)))))) Mọi người đừng nôn nóng vì sao mãi không thấy team phản diện có hành động gì, yên tâm, sắp rồi :v Phản diện trong truyện tác giả không cần xuất hiện nhiều, họ chỉ cần xuất hiện đúng lúc là được, người đọc vẫn sẽ vừa yêu vừa ghét họ như thường mà thôi :v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)