Trăng tròn vành vạnh như đứa trẻ ham chơi, hào hứng đuổi theo Hoàng Từ Lan đến cung Kiến Ninh.
Cung Vân Nhạc đang tẫn hoan lạc và cung Kiến Ninh tịch mịch thật như hai thái cực khác nhau, nhưng bản thân vị tài nữ kinh thành lại thích sự tịch mịch này. Lần này nàng không cần vừa đi vừa tìm đường nữa, nên lại dư ra tâm trí mà ngẩng đầu ngắm vầng trăng đang đi theo mình. Như một đứa trẻ tìm được vui thú, Từ Lan cười ra tiếng, đôi mắt tựa thu thuỷ cong cong.
***
Cung Kiến Ninh.
Lý Tư Vân ngồi dựa vào lưng ghế thái sư đặt ở tiền điện, bộ dáng vô cùng lười nhác: hai cánh tay bị ống tay áo to rộng bao lấy đang buông thõng bên thành ghế, đôi mắt phượng khép hờ, hai chân thì từ lâu đã tuột khỏi đôi hài gấm thêu mà an vị trên ghế đôn để đệm gấm được Cẩm Tú mang ra.
Lê Tranh: “…” Đứa em gái này của hắn có vẻ đã quen với đời sống thường dân thật rồi. Bộ dáng này nào phải của công chúa? Rõ ràng là rất giống các bà chủ nhà chứa đang chờ nô tì hầu hạ!
Lê Lan Đường sau khi hồi cung liền thay một thân thường phục thoải mái, đạm trang. Tiểu công chúa vẫn như mọi năm, sai người đem trà bánh cùng trầu cau mời hai khách quý đang ngồi ở tiền điện. Bất ngờ là sau khi ra tiếp khách, nàng thấy huynh trưởng đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm thất tỷ hệt như con mèo lười nhác đằng kia.
“Thất tỷ chợp mắt rồi ư? Đây là đang trách cung Kiến Ninh không đủ rộng để chừa ra một sương phòng phục vụ?”Lê Lan Đường tiến lại, giọng đầy cười trêu mà nói.
“Mấy năm ở ngoài dân gian, ta cảm thấy nằm như thế này rất thoải mái” Đôi mắt phượng của Lý Tư Vân khẽ động, thân người vẫn yên vị trí cũ. Thâm cung trong kí ức của vị công chúa bị trục xuất này, sau bao năm đằng đẵng vẫn chưa hề thay đổi.
“Hôm nay phụ hoàng cùng mẫu phi không đến được, lễ vật thì đã sai cung nữ đem qua” Lê Tranh nói, giọng lộ vẻ áy náy. Căn bản từ trước đến nay đứa em gái này của hắn đều đón tuổi mới trong thầm lặng, không một chút phô trương. Hoàng tử hoàng tôn nhiều đến vậy nhưng chua chát thay ít ai biết nay là ngày gì.
Có lẽ vì vậy mà đứa em gái này của hắn từ nhỏ đã rất lãnh đạm với người khác, luôn thích âm thầm một mình.
“Nhưng mà hôm nay ta đã mời được khách quý đến” Lê Tranh đắc ý cười cười, nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của hai đứa em, nhỏ giọng nói “Hoàng Từ Lan!”
“Huynh trưởng dám bắt cóc khách dự yến của bệ hạ?” Lý Tư Vân khẽ ồ lên một tiếng, trở mình ngồi nghiêm chỉnh lên ghế, vẻ mặt vô cùng hứng thú. Hoàng Từ Lan thông minh như vậy mà cũng có lúc xả thân vào hang cọp sao?
“Nào đến mức ấy!” Lê Tranh cười ha hả “Ta biết đây là ta tự chủ trương, nhưng dù sao Từ Lan với Lan Đường xem như chỗ quen biết, lại cùng thưởng thức tài của nhau. Đêm nay chỉ có ba người thì không khỏi quá tịch mịch, thêm người ắt vui hơn không phải sao?” Thái tử điện hạ hùng hồn đưa dẫn chứng, nhưng chỉ điện hạ biết lí do thực sự là bản thân đang tò mò về cầm phổ chưa được nhận mà thôi. Tài nghệ của Hoàng Từ Lan khiến hắn kinh diễm không nguôi, chỉ hận sao người bạn thơ này không phải là nam tử. Nếu là nam tử, hắn nhất định phải lôi kéo người này vào triều làm quan.
“Vừa nãy không biết bao nhiêu là ánh mắt nhìn vào cửu nương của ta và Hoàng tài nữ” Lý Tư Vân xoay xoay cái cổ tê mỏi, vô tâm cười cười “Nếu một trong hai ngươi là nam nhân, chắc bệ hạ đã tứ hôn luôn rồi đi” Lê Bảo Huyền vốn nổi tiếng là người giả giả thật thật, không ai hiểu mỗi câu nói của vị công chúa này chứa bao nhiêu phần nghiêm túc.
Trước kia, khi còn trong cung nhàn rỗi nàng ta cực kì nổi tiếng về kiến giải ở mảng huyền học, chiêm tinh. Người ở Khâm Thiên Giám nhắc đến Lê Bảo Huyền chính là kính phục thật sâu vì nàng ta năm mười hai tuổi đã tự mình chế tạo mô hình Hỗn Thiên Nghi theo mô tả trong sách cổ, nhằm quan sát chuyển động của tinh tú trên bầu trời.
Tiếc là Lê Bảo Huyền năm đó đã chết.
“Thất tỷ nói đùa” Lê Lan Đường miệng cười nhưng trong bụng thì không “Nếu thật sự có chuyện đó, cửu nương nguyện học tập thất tỷ một phen” Trong mười bốn năm nhân sinh của mình, Lê Lan Đường đặc biệt bất thiện với Hoàng Từ Lan. Cũng dễ hiểu, nếu đổi sang người khác chịu đủ sự khi dễ như vậy từ Hoàng đại tiểu thư, cũng sẽ không thể trưng nổi ra bộ mặt thiện cảm.
Lê Tranh, Lý Tư Vân: “…” Hoàng Từ Lan đã làm gì mà khiến Lan Đường ghi oán thế kia? Chẳng lẽ có những việc mình lại bị qua mắt?
Hai vị điện hạ lén đưa mắt nhìn nhau bày tỏ suy nghĩ, rồi cùng không hẹn mà âm thầm liếc sang Lê Lan Đường đang ngồi thư thả xơi trầu.
Không gian im ắng lại càng đưa suy nghĩ của vị điện hạ bay xa tít tắp cho đến khi Phong Lan đứng ngoài cửa khẽ bẩm báo: Bẩm công chúa, Hoàng tiểu thư đã đến rồi ạ”
“Cho vời” Lê Lan Đường nhẹ giọng nói. Nàng nhìn vẻ mặt của hai người đối diện, thầm nhủ mình có thể nói câu từ chối không?
Tiếng ngọc bội vang lên xem như dấu hiệu có người sắp tiến đến đây.
Nguyên Tiêu trăng thanh gió mát, Hoàng Từ Lan bước vào tiền điện cuốn theo một làn gió nhẹ mang theo hương đào hương lê quyện hương trà nhàn nhạt. Ánh trăng bàng bạc phủ lên nữ tử mặc viên lĩnh bạc trước mặt Lê Lan Đường, chỉ thấy người nọ bình thản lên tiếng: “Từ Lan tham kiến ba vị điện hạ”
“Mau ngồi đi” Lê Tranh phất phất tay, vui vẻ hỏi “Từ Lan có điều khúc mắc nào muốn hỏi ta không?” Thái tử điện hạ trước mắt chỉ thấy cầm phổ, thầm nghĩ đến cảnh Bích Viên khen ngợi mà lòng vui sướng đến sắp nở hoa.
“Dân nữ chỉ có một thắc mắc” Từ Lan nhìn Lê Lan Đường ngồi đối diện thảnh thơi xơi trầu “Là Xuân Minh công chúa muốn gặp dân nữ nên mới nhờ Thái tử điện hạ đánh tiếng chăng?” Nàng chính là không rõ mục đích của người bạn thơ này. Nếu muốn đưa cầm phổ thật không hề thiếu cách, sao phải phí công sức sai người mời nàng đến cung Kiến Ninh? Nếu có một mình Lê Lan Đường thì cũng không có gì đáng nói, đằng này thất công chúa cũng ở đây, rõ là có gì đó nàng không đoán ra.
Lê Lan Đường “….” Ta sao phải gặp kẻ chuyên gây hoạ như ngươi?
“Huynh trưởng, sao huynh không nói rõ ràng với Hoàng tiểu thư?” Lý Tư Vân nhịn cười, khoé mắt cong cong. Ý cười trong mắt nàng ngày càng đậm khi thấy em gái bên kia đã ngưng nhai trầu, thả miếng cau vào khay ngà, đôi mắt phượng đang trừng trừng nhìn Hoàng Từ Lan đối diện, tựa như sắp bộc phát tính tình. Hoàng Từ Lan thực rất thẳng thắn và thú vị nha!
“Thật ra hôm nay là sinh thần của Lan Đường. Từ Lan với Lan Đường cũng coi là có chỗ quen biết, nên ta mới mạo muội ngỏ lời mời, dù sao đông vui một tí mới tốt” Lê Tranh bày ra dáng vẻ đầy suy nghĩ, thương tâm vô cùng. Nếu là nữ nhi chắc hẳn đã dùng tay áo len lén chấm nước mắt.
Từ Lan: “….” Sao nàng có cảm giác vẻ mặt này rất quen thuộc nhỉ?
“Huynh trưởng nói phải, thêm người là thêm một phần náo nhiệt” Lý Tư Vân trở lại vẻ nghiêm túc, gật gật đầu “Dù sao cũng chỉ là bữa rượu thịt nhỏ, Hoàng tiểu thư đừng đặt nặng quá”
….
Bữa rượu thịt nhỏ trong miệng Lý Tư Vân chính là một bàn lớn hơn mười món nem công chả phụng, chưa kể bánh ngọt.
Bốn người uống qua vài tuần rượu, Từ Lan nhìn Thái tử và thất công chúa lấy ra lễ vật tặng cho em gái, có chút ngượng ngùng đưa tay gãi gãi mũi: “Hôm nay đường đột tới đây, chưa kịp chuẩn bị lễ vật. Lại trộm nghĩ người thanh bần như mỗ cũng không biết nên lấy gì tặng mới xứng với kim chi ngọc diệp như cửu công chúa, chi bằng hôm nay hiến cầm nghệ một phen. Mỗ tự nhận tài học thô lậu, nếu khó nghe cũng xin cửu công chúa lượng thứ”
Nàng vốn là người trọng việc lễ tiết công bằng, nếu để cha biết nàng đi ăn tiệc nhà cửu công chúa mà không chuẩn bị quà, bảo đảm bị phạt quỳ ở từ đường cho xem!
Cẩm Tú thấy chủ nhân không nói gì, liền vào tẩm cung đem một cây cổ cầm ra. Hoàng Từ Lan vốn muốn tấu khúc ‘Tì Bà Hành’, vì vậy liền nhờ ả đổi sang một cây đàn tì bà.
“Cửu nương thật có lộc. Ta quen được Từ Lan đã ba năm vậy mà chưa bao giờ được nghe gẩy tì bà” Lê Tranh nhìn Lê Lan Đường, ra chiều uất hận mà nói một câu. Mau xem khách hắn mời tới đi kìa, khôi thủ Bổng Nguyệt lầu sao có thể đứng chung hàng với đám phàm phu tục tử xun xoe nịnh nọt quanh hoàng tộc bọn hắn chứ.
“Hôm nay tuỳ tiện gẩy một khúc ‘Tỳ Bà Hành’ bồi chư vị” Từ Lan cầm cây đàn lên, sau khi thử dây liền bắt đầu tấu khúc.
Phàm những người có thể viết được cầm phổ, đa số đều là những người có cầm nghệ cực kỳ cao siêu. Hoàng Từ Lan không những tinh thông nhiều loại nhạc khí, mà còn biết cách làm những tấu khúc bộc lộ một thứ chân tình đặc thù: vừa khiến người ta đắm mình, lại vừa khiến người ta thương cảm.
Lê Tranh cảm thấy Bích Viên có đối thủ rồi. Cầm nghệ này của Từ Lan có thể đánh bại không ít cầm sư trong đội nhạc cung đình. Năm đó Bổng Nguyệt lầu dậy sóng cũng là đúng lẽ! Chủ nhân Bổng Nguyệt lầu không những kích động đem chức khôi thủ này đưa cho Hoàng Từ Lan trọn đời mà còn gọi nàng là đệ nhất tài nữ Thăng Long thành, khiến cả kinh thành lúc đó bàn tán suốt nửa năm mới lắng xuống.
Chủ nhân Bổng Nguyệt lầu, người luôn đầy bí ẩn đó chính là đương kim thánh thượng, phụ hoàng của Lê Tranh.
“Cầm nghệ của Hoàng tiểu thư quả như lời đồn” Lý Tư Vân thật lòng cảm thán. Năm đó nàng suốt ngày đều chăm chăm nghiên cứu thiên tinh, thành ra mấy cái cầm kì thi hoạ đều bỏ đến hoang phế, chỉ còn biết ngưỡng mộ những người tinh thông cầm nghệ mà thôi.
“Thất công chúa quá khen” Từ Lan chỉ khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía Cẩm Tú đang đứng hầu bên góc “Phiền Cẩm Tú chuẩn bị giúp mỗ giấy bút” Có vay có trả, món nợ với Lê Lan Đường đã trả bằng khúc ‘Nhàn Tình phú’, nay viết ra cầm phổ cho ‘Tỳ Bà Hành’ coi như lễ vật, vậy thì cũng sẽ không tính là khinh khi với công chúa vì chỉ chuẩn bị tấu khúc xoàng xĩnh.
Hoàng Từ Lan trước nay đối với lễ nghi đều luôn luôn cẩn thận, suy nghĩ kín kẽ. Nếu có thể dùng lễ mà đối đãi, nàng đều hết mình mà phụng bồi. Nhất là ba người ngồi trước mắt này đều không thể chọc giận được: Thái tử vì mến tài của nàng mà xưng anh em, thất công chúa khôn ngoan xảo quyệt, còn cửu công chúa chính là người mà nàng còn thiếu nợ ân tình giúp giấu giếm quả tú cầu.
“Cửu nương thật là có lộc” Lê Tranh nhìn em gái, gương mặt lại hiện nét uất hận “Cầm phổ Từ Lan viết, muội hầu như đều có” Hắn chỉ có được mỗi bài ‘Trường hận ca’! Đã vậy còn chưa kịp cầm nóng tay đã đưa cho Bích Viên rồi!
“Huynh trưởng, người em gái này của huynh còn không có cái nào đây này” Lý Tư Vân chống cằm, bĩu môi nhìn anh trai và em gái. Bỗng nàng thấy Lan Đường nhìn về phía mình và anh trai, ánh mắt thoáng qua vẻ đắc ý.
“….” Lê Tranh nhìn thất nương, nheo mắt. Vừa nãy là ảo giác sao? Hắn làm sao thấy được cửu nương dùng ánh mắt đắc ý hướng về hắn?
“Đây là cầm phổ của khúc ‘Tỳ Bà hành’ vừa nãy” Từ Lan buông bút, đưa tờ giấy cho Lê Lan Đường “Chút quà mọn, mong điện hạ không chê” Nàng đã tận lực rồi, Lê Lan Đường dù bụng dạ hẹp hòi cũng sẽ không phát tác ngay lúc này.
“Đa tạ tiểu thư đã có lòng” Lê Lan Đường nhếch môi, nhận lấy tờ giấy. Nàng không có ngón tỳ bà cầm, trước mắt giữ lại rồi có dịp đổi sang cầm phổ cổ cầm cũng không tệ. Nghĩ đến vẻ mặt quẫn bách của Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường trong bụng đắc ý không thôi.
Hoàng Từ Lan cần phải được chỉnh!
…
Tiệc tàn sớm hơn bên cung Vân Nhạc.
Hoàng Từ Lan dạo bước với Lê Tranh và Lý Tư Vân, vừa nói chuyện phiếm một lát đã thấy xe ngựa đậu ở cổng.
“Nghe nói tiết Đoan Ngọ năm nay có tiết mục đặc sắc” Lê Tranh tay cầm quạt, vỗ nhẹ “Có hứng thú chăng?” hắn vừa nháy mắt vừa vô thanh vô thức nhét một mảnh giấy vào tay Từ Lan.
“Được, lễ lớn sao có thể bỏ qua” Từ Lan thu tờ giấy, mặt vẫn thản nhiên như không mà trả lời, môi điểm một mạt cười nhẹ.
Sau khi chia tay với thất công chúa, Từ Lan ngồi trong xe ngựa, mở tờ giấy kia ra xem. Trong tờ giấy chỉ có mấy chữ: "Giờ Dậu ngày mai, Tập Hiền các của Lý phủ”
Từ Lan ngẫm nghĩ một lát, liền nhớ ra bản thân và Lê Tranh từng có hẹn với Lý Viên. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng đã đồng ý, nếu không đi ắt thất lễ khiến đối phương phật ý. Hơn nữa cũng chẳng có gì nguy hiểm, Từ Lan liền không suy nghĩ nữa. Nàng dựa lưng vào thùng xe, nhắm mắt ngủ, không hề phát hiện có bốn tên áo đen, trên người đeo vũ khí đang lặng lẽ bám theo sau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)