Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 49: ÁM NGUYỆT

550 2 2 0

Ngày mười lăm tháng chín.

“Ê này, mày đã nghe gì chưa?” Một cung nữ làm việc ở ngự hoa viên lên tiếng thì thầm với một người khác “Đêm hôm qua con ả Phong Lan bên cung Kiến Ninh không biết phạm tội gì, bị lôi ra đánh toi mất nửa cái mạng đấy”

“Cũng không ngạc nhiên mấy! Vị cửu hoàng nữ kia tính tình cũng đâu có tốt lắm”

“Thôi xem như con ả xúi quẩy đi, chả khéo năm nay ả dính sao hạn rồi không chừng”

......

“Chuyện này là thật?” Lê Tranh mân mê chiếc lá sung đã ngả màu vàng úa, liếc mắt nhìn tên thị vệ cả người như chìm trong xó phòng không thấy ánh sáng.

“Bẩm, cửu công chúa thật sự là rất giận dữ, hiện tại đã phạt Phong Lan xuống phòng bếp” Gã thị vệ nọ lên tiếng, giọng không chút biểu tình.

“Đúng lúc này lại xảy ra vấn đề, có khi là đứa em này của ta lại biết được gì đó rồi cũng nên” Lê Tranh cười nhạt nhẽo, ngón tay khẽ động làm chiếc lá sung trên tay không nơi bám víu liền rơi xuống đất. Hắn hơi nghiêng đầu, trong mắt loé ánh sáng thâm thuý “Âm thầm kêu ả đến đây gặp ta”

Dù bị thu mua đã lâu nhưng Lê Tranh thấy con cờ này lại không quá hữu dụng với hắn. Nhưng cũng không trách được, đứa em Lê Lan Đường này của hắn thật sự quá lợi hại, mọi hành động của nó đều có tính toán trước sau chứ không tuỳ ý như Lệ Khanh.

Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan là hai biến số không thể xác định được trong ván cờ này, hắn phải thận trọng. Nếu có thể tận dụng được, thực không còn gì bằng.

“Vâng, thuộc hạ đi ngay” Gã thị vệ kia gật đầu, sau đó lặng im biến mất, không một tiếng động.

.......

Liễu Nhã Tuyên bày ra vẻ mặt đau đớn suy yếu, mở cửa đông phòng của Lê Tranh.

“Nô tì tham kiến điện hạ. Không rõ điện hạ sai người triệu nô tì đến đây là có việc chi?”

“Nghe nói tối hôm qua ngươi bị Lan Đường dụng hình?” Lê Tranh ngồi sau bàn sách, liếc mắt nhìn biểu hiện của Phong Lan từ lúc bước vào cho đến hiện tại. Hắn vừa như hỏi thăm ân cần, lại vừa như muốn tìm ra sơ hở của ả cung nữ bị thu mua này.

Liễu Nhã Tuyên trong lòng cười lạnh nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra buồn bã: “Là do nô tì thất trách, pha trà không hợp ý cửu điện hạ nên xứng đáng bị như vậy. Tạ ơn thái tử điện hạ quan tâm đến nô tì” Lê Lan Đường xem ra đã bắt được trong lòng Lê Tranh đang mưu tính cái gì, tương kế tựu kế đây.

Nếu nói vụ việc này không liên quan đến hắn thì hắn cũng sẽ nhân cơ hội này đục nước béo cò, bây giờ chẳng phải đang bắt đầu rồi đó ư? Làm trữ quân, chẳng tay ai sạch sẽ. Mà cái thân phận cung nữ bị thu mua này, đến khi hết giá trị và bị vứt bỏ, dù Lê Lan Đường có nương tay thì cũng đã hết đường sống sót.

Kẻ đứng ở trên người khác, với những thứ có hại cho mình đều phải đem tận diệt.

“Ngươi có oán hận không?” Lê Tranh cười cười, dường như rất muốn thay đứa cung nữ thấp cổ bé họng này giải vây “Có khó khăn gì thì cứ đến báo, ta sẽ sắp xếp cho ngươi. Rõ ràng vẫn đang tốt đẹp, sao ngươi lại sơ sót đến như vậy?” Bây giờ ả bị đuổi đi phòng bếp thì hắn cũng mất đi một công cụ giám sát cửu nương. Chỉ có cách đem ả trở về với thân phận nhất đẳng cung nữ kia thì hắn mới có thể yên lòng được.

Chỗ của Hoàng Từ Lan vẫn chưa tìm được ra điểm đột phá, nếu bây giờ lại hao tổn binh tốt này thì rất không nên. Còn chỗ của Lý Ngọc Hàm, áng chừng cũng nên bảo trì quan sát. Vị thiếu tông chủ này hành sự chắc chắn, tuy rằng rất mực thước nhưng vẫn luôn tỏ ra bàng quan trung lập, cũng không hề tỏ ý sẽ tham gia vào vũng nước đục này.

Cẩm Lý Đào Nguyên quả thật khó chơi.

“Nô tì thân phận hèn kém, nào dám có nửa câu oán hận bề trên” Liễu Nhã Tuyên vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò, miệng thì nói vậy nhưng tay thì lại vờ nắm chặt.

“Con người đều có hỉ nộ ái ố” Lê Tranh thu hết biểu hiện của đối phương vào mắt, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi “Làm tốt công việc, ta sẽ giúp ngươi mau chóng trở về chuỗi ngày trước kia. Hoặc xuất cung xé bỏ tiện tịch, đều có thể” Hắn nói ra viễn cảnh tươi đẹp mà bất kì cung nữ nào cũng mong muốn, sau đó lặng yên nhìn biểu hiện của Phong Lan.

Nhân tâm, chính là thứ tráo trở hay thay đổi và có thể mua được bằng tiền. Là ai cũng vậy mà thôi.

“Nô tì nhất định có thể. Điện hạ cứ tin tưởng ở nô tì” Liễu Nhã Tuyên vờ như vui vẻ, hai mắt phát sáng. Lê Tranh đúng là rất biết thu mua nhân tâm, nhưng với nàng thì hoàn toàn vô dụng. Ngọc Dao đường mạnh về tài phú, bổn đường chủ chẳng bao giờ thiếu tiền.

Haha, nếu có một ngày hắn biết được người của Cẩm Lý Đào Nguyên đã trà trộn đến trước mặt, không biết là sẽ có vẻ mặt gì đây? Hắn muốn ở chỗ của vị thiếu tông chủ kia xuống tay, tuy rất cao minh nhưng lại bỏ sót mất nhân tố quan trọng là Hoàng Từ Lan.

Người tính không cách nào bằng trời tính!

“Nếu ta nhớ không lầm thì Cẩm Tú là em gái ngươi?” Lê Tranh đột nhiên hỏi. Hắn nhớ không lầm thì lúc Phong Lan vào cung có ôm theo một đứa bé gái, ai hỏi thì ả bảo là đứa em gái cùng cha khác mẹ.

“Vâng, khiến điện hạ nhọc lòng” Liễu Nhã Tuyên trong lòng lại thêm cười lạnh “Nó là đứa em gái dị bào của nô tì, năm xưa cũng là bất đắc dĩ mới mang vào cung” Hắn muốn tính kế lên người Uyển Kiều? Nếu là nô tì bình thường, điều này rất chính xác.

Nhưng tiếc thay lại là hai người các nàng.

Tông chủ nói đúng, nếu hắn không vô đạo, Cẩm Lý Đào Nguyên đúng là bớt phiền phức. Thế nhưng đến bây giờ nàng lại ước hắn có thể trở nên vô đạo thiển cận. Vua vô đạo phải giết, đó chính là trách nhiệm của tổ chức từ trước đến nay.

Hắn dám tính kế lên người Uyển Kiều, bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ để bị giết.

“Dạo gần đây Hoàng Từ Lan có đến cung Kiến Ninh không?” Lê Tranh gác hai tay lên chiếc ghế thái sư êm ái, lại hỏi. Hắn cũng không rõ vì sao cửu nương lại có thể giao tế với Hoàng Từ Lan đến mức tốt như vậy, cơ hồ là tốt nhất so với những kẻ khác hắn biết.

“Bẩm điện hạ, hôm ngày mười bốn vừa rồi có sang mang cho cửu điện hạ một ít trà ướp, sau đó bận công vụ nên rời đi sớm” Liễu Nhã Tuyên trình bày một cách vô cảm không chút để ý. Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đã sớm bắt tay đóng kịch cho cả hậu cung này xem, hắn có muốn kiểm chứng lời nàng nói thì cũng chẳng thể moi ra thêm được gì. Sự thật chính là Hoàng Từ Lan đem trà đến cho Lê Lan Đường không sai.

“Chỉ như vậy?”

“Vâng, chỉ như vậy” Liễu Nhã Tuyên gật đầu “Dạo gần đây lục cục bận chuẩn bị cho lễ lại mặt của tam công chúa, xác thực rất bận rộn” Nhân đây nàng cũng muốn xem xem, hắn đã có kế hoạch gì ứng phó thế lực đối nghịch kia chưa.

“Được rồi, ngươi lui ra đi” Lê Tranh phẩy tay, hai mắt ám trầm. Chuyện tráo cung trang ở Thượng công cục hắn đã nghe cửu nương kể, đây đích thực là hướng về phe cánh của hắn mà ra tay. Nếu lần này hắn còn ngồi im, không biết rồi đây kẻ nọ sẽ còn làm ra chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa với hắn. Từ vụ của Hạo Nguyệt Môn, hắn luôn có sự dè chừng với những thế lực mãi núp trong bóng tối mà rút dao đâm mình. Càng đáng hận hơn, kẻ này dường như có thể đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo, hết lần này đến lần khác đạp nát không ít kế hoạch của hắn.

Ở mặt ngoài, ai ai cũng đều cho rằng Hoàng Từ Lan cùng cửu nương đứng về phe hắn. Vậy nhưng đáng buồn cười thay, hai đứa này hắn không cách nào khống chế, thậm chí là e ngại. Vốn hắn còn nghĩ có thể dựa vào mối quan hệ giữa Hoàng Từ Lan và Lý Ngọc Hàm mà nhờ vị thiếu tông chủ này ra tay hỗ trợ, không ngờ người nọ lại chẳng hứng thú, hoàn toàn bàng quan không có chút tiếng nói nào.

Hắn biết Lý Ngọc Hàm có sự quan tâm với Hoàng Từ Lan, nhưng lại không giải thích được nguyên cớ bên trong. Lý Ngọc Hàm thân là thiếu tông chủ Cẩm Lý Đào Nguyên, muốn hô mưa gọi gió như thế nào chẳng được, người nịnh nọt cầu cạnh hết tá này đến tá khác nối đuôi chẳng dứt. Hoàng Từ Lan tuy nói là tài nữ, thân phận sang quý nhưng cũng không đến mức Lý Ngọc Hàm phải làm như vậy.

Có ẩn tình.

Xem ra Hoàng Từ Lan có một điều gì đó khiến Lý Ngọc Hàm thấy hứng thú. Nhưng nếu Hoàng Từ Lan không đích thân lên tiếng, Lý Ngọc Hàm cũng sẽ không quan tâm mà vươn tay ra sức vì bất kì ai. Vốn đã nghĩ Hoàng Từ Lan đủ khó đoán, xem ra Lý Ngọc Hàm càng khó đoán hơn nhiều. Nhưng hắn cũng không có biện pháp, ai bảo hắn cần mượn sức của Cẩm Lý Đào Nguyên đây.

Lê Tranh nhìn ra cửa sổ ngắm mấy nhành cây dần trụi hết lá, đồng thời đưa tay kéo cổ áo thêu tứ trảo kim long lên cao. Trời đã bắt đầu lạnh rồi, cái lạnh đó không chỉ tràn lan trong không khí, mà còn thấm sâu đến tận lòng người. Gió tanh mưa máu, buồn cười thay lại chính là cái bồi đắp nên vạn năm hồng trần.

***

Hoàng phủ.

Hoàng Từ Lan và Hoàng Quân đang ngồi ăn cơm tối thì Hoàng Quân chỉ tay về phía cái khay đặt bên bàn trà, cũng không nói gì.

“Phụ thân, cái này là sao?” Hoàng Từ Lan chau mày nhìn khay đựng quan phục để trên bàn mà hỏi Hoàng Quân đang ngồi ăn cơm vô cùng nhàn nhã, sau đó vươn đũa gắp ít giá đỗ luộc. Dù biết mùa thu ăn măng trúc mới ngon, nhưng nàng vẫn thích ăn giá đỗ hơn cả.

“Lễ lại mặt của tam công chúa cần một nữ quan ngoại tộc tuỳ tòng, ít nhất cũng phải mang hàm ngũ phẩm. Con nghĩ xem ở đây còn ai thích hợp hơn con nữa?” Hoàng Quân liếc mắt nhìn con gái bày ra vẻ mặt như dính phải phiền phức, bèn giải thích. Lúc Gia Thục Công chúa hạ giá, vì không có nữ quan ngoại tộc thích hợp nên đành để Kính phi đứng ra phụ trách, dù sao cũng là hàm chánh nhất phẩm, mặt mũi hoàng thất vẫn giữ được là tốt.

Giờ con gái lão trở thành nữ quan ngoại tộc có quan hàm cao nhất hoàng cung, mấy việc này tất nhiên là hoàng đế giao trách nhiệm.

Trong lòng lão cũng không biết là đang có tư vị gì, chỉ có chút bất đắc dĩ. Có lẽ năm đó lão không nên ở lại chốn kinh thành phồn hoa phù phiếm này, dắt nó về quê sống một đời vô lo vô nghĩ mới tốt.

Nỗi lòng canh cánh này, thực sự không biết nên làm sao mới thoả được đây. Thậm chí đến cái chết cũng chẳng thể giải quyết dứt điểm. Nó sẽ mãi âm ỉ, mãi giày vò đến tận khi tất cả những kẻ liên quan đều đã hoá thành cát bụi mà trở về với trời đất. Lão đã sắp đi, nhưng còn con gái lão thì sao?

“Có cảm giác như con đã bị lừa” Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi bất mãn. Từ ngày vào cung, việc gì cũng đến tay nàng! Việc tốt thì vẫn chưa thấy nhưng tai nạn chết người thì đã tới rồi đây.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng ai được hưởng đặc quyền ra vào cung như nhà mình giống nàng cả, chưa kể đến việc muốn gặp tên Bùi Dũng hay Lê Lan Đường cũng dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ nàng với nàng ta coi như bị thế lực kia cột chung một chỗ, không hợp tác ắt chết không lệch đi đâu được. Lần nay để Lê Tranh ra mặt xử lý, nàng với Lê Lan Đường âm thầm phá giải ám chiêu của đám người kia là được. Vì để khiến thái tử tin tưởng nàng đã bị Lê Lan Đường mua chuộc, số lần nàng ghé cung Kiến Ninh bỗng tăng vọt, làm cho mấy tin đồn quái dị cứ vậy dâng lên: Hoàng học sĩ và cửu công chúa tri kỷ thâm giao, quan tâm hết mực.

Hừ, ai quan tâm con ác ma xấu tính keo kiệt như Lê Lan Đường kia chứ. Lần trước nàng với Bùi Dũng đang đào giun thì bị bắt quả tang, kết quả một con giun cũng chẳng thể đem về đây. Chưa hết, nàng có tâm sang báo cho nàng ta vụ việc cung trang bị đánh tráo, kết quả chỉ nhận được câu cụt lủn: đã biết.

Hừ, Lê Lan Đường đã sớm có chuẩn bị rồi! Uổng cho nàng còn nhọc lòng lo nghĩ!

Hoàng Quân nhìn đứa con gái mình bỗng lộ ra biểu cảm lạ lùng, biến đổi liên tục như đèn kéo quân, lại giống đang âm thầm lầm bầm cái gì đó bèn đằng hắng gọi tỉnh: “Tin đồn trong cung là có thật?” Con bé Từ Lan nhà lão trước nay luôn ôn hoà mà đạm nhạt, cũng không có mối tri giao sâu với ai ngoại trừ Bùi Dũng, nay bỗng dưng thân thiết với cửu công chúa làm lão thấy hơi lo lắng.

Tuy là Lê Lan Đường vẫn chưa tỏ rõ thái độ đứng về phía phe cánh nào, nhưng những hành động ủng hộ thái tử mấy năm gần đây cũng đã đủ khiến người khác đưa ra phán đoán của riêng mình rồi. Còn nội tâm vị cửu điện hạ này nghĩ gì, chẳng ai rõ. Hoàng Quân biết Lê Lan Đường là người cơ trí ẩn mình, tinh tế đoán được tư tâm người khác lại tài năng có thừa, đủ sức kiệt ngạo một cõi. Không sai, nếu vị cửu điện hạ này là hoàng tử, lão sẽ không tiếc sức mà dốc lòng đưa người lên đế vị.

Tiếc thay. À mà chưa hẳn, nếu là hoàng tử, quý phi sẽ để Lê Lan Đường sống được đến bây giờ sao? Tái ông mất ngựa, phúc hoạ khó phân.

Từ Lan nhà lão qua lại nhiều lần với vị điện hạ này, cũng chẳng biết sẽ lại gây ra chuyện gì đây.

“Chỉ là chút trá nguỵ, phụ thân không cần để trong lòng” Hoàng Từ Lan lại xới thêm chén cơm, nhàn nhạt trả lời.

“Từ Lan, phàm chuyện gì cũng thế, đừng bao giờ dốc hết tâm can ra. Nếu có một ngày không thể được như bản thân mong muốn, thì thứ bị huỷ hoại chính là bản thân mình” Hoàng Quân tựa như vô ý mà nói, sau đó lại tiếp tục dùng cơm.

“Dạ, con gái đã rõ rồi” Từ trước đến nay nàng luôn hời hợt với chính mình như vậy, luôn khắc kỷ không quá bận tâm đến việc gì. Có lẽ cha nói đúng, chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không cần nhận lãnh nhiều bi ai. Cuộc đời gập ghềnh chìm nổi với muôn vàn biến số, liệu ai có đủ tự tin nói rằng vạn sự tất thành? Càng kỳ vọng, bi ai càng sâu.

Cũng không rõ rồi đây có việc gì khiến nàng phải dùng hết tâm can mình hay không. Nàng vốn là kẻ lo sợ được mất, mà được hay mất, người quyết định sợ rằng cũng chẳng phải mình nàng. Nhân loại, thực sự là những cá thể yếu ớt đáng thương.

Không gian chìm vào trầm mặc. Tiếng gió heo may vờn qua những nhành cây dần xơ xác chỉ còn trơ lại những cành thân khô gầy héo hon, hệt như tiếng ai oán thở than của những kiếp người, chất đầy những chấp niệm không cách nào buông tay.

***

Cuối giờ Dậu.

Trên đường phố nam đèn đuốc rực rỡ nhộn nhịp, nguyên toà Bích Nhạn trai vàng son náo nhiệt nổi bật thu hút ánh mắt người lữ hành. Đây là nơi tập trung đám quý tộc, công tử tiểu thư nhà quyền phú đến mời tiệc, bàn bạc công việc tư mật không muốn để người khác biết được.

Lý Ngọc Hàm mặc giao lĩnh bằng gấm trắng, bên ngoài khoác đối khâm bằng sa đen thêu hoa văn lá ngân hạnh, thần sắc hết sức ung dung nhẹ nhàng hướng về phía Bích Nhạn trai mà tiến đến. Lúc nàng đang băng qua một hẻm nhỏ để ra đường lớn liền phát hiện bản thân bị người theo dõi. Hai mắt hơi loé lên đề phòng, Lý Ngọc Hàm cũng không dừng bước chân đi tới tránh cho kẻ bám đuôi phát giác được.

Kẻ theo sau thấy Lý Ngọc Hàm bỗng đổi hướng, hơi chần chừ như đang suy nghĩ lợi hại rồi tiếp tục bám theo. Vì Lý Ngọc Hàm mặc áo đen nên rất nhanh liền hoà vào bóng tối, kẻ bám đuôi sợ mất dấu vì vậy mà gác lại suy nghĩ, nhấc chân đuổi theo.

Không ngờ đến chỗ góc hẻm khuất kia, Lý Ngọc Hàm biến mất không còn tung tích.

“Người đâu?” Một kẻ trong đó khẽ quát. Hừ người này quá cảnh giác, chắc hẳn đã sớm phát hiện bản thân bị theo dõi!

“Các ngươi đang tìm ta?” Lý Ngọc Hàm đi ra khỏi cái hẻm đằng sau lưng bọn chúng, âm trầm lên tiếng. Đám người này không rõ thuộc thế lực nào, vì cớ gì lại đặt mưu toan lên người nàng đây. Người bên phía thái tử hẳn sẽ không làm việc vô nghĩa này, thế lực sau lưng Hoàng Từ Lan sẽ càng không.

“Lý thiếu tông chủ quả nhiên tinh tường, từ lâu đã biết bị chúng ta bám theo” Một tên trong số đó cười lên khùng khục, hít thở có chút hỗn loạn “Chuyện sắp tới Cẩm Lý Đào Nguyên tốt nhất không nên nhúng tay, nếu không khó trách tương lai có hại đến thân” Vị thiếu tông chủ này thoạt trông không có gì nguy hiểm, không biết vì sao chủ nhân lại có phần e ngại nàng ta. Hay là nói chủ nhân e ngại Cẩm Lý Đào Nguyên?

“Ta muốn nhúng tay hay không thì cũng phải xem bản thân sẽ nhận được lợi ích gì. Các ngươi uy hiếp ta, chắc hẳn chủ nhân các ngươi cũng có chút máu mặt đấy nhỉ?” Hôm nay có hẹn với Lê Lan Đường sắp xếp kế hoạch cho ngày Lê Minh Kính lại mặt, không ngờ vậy mà cũng bị phát hiện và theo dõi, uy hiếp.

Thậm chí chuyện nàng là thiếu tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên, bọn chúng cũng biết được? Chứng tỏ thế lực này cũng đã ăn sâu bám rễ vào hoàng cung đến mức có thể biết được không ít chuyện quan trọng rồi? Xem ra Lê Tranh lại sắp cần một đợt thanh trừng nội bộ rồi đây.

“Lý thiếu tông chủ, ngài đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt” Người nọ chợt lạnh giọng, sau đó bàn tay hướng về phía cổ Lý Ngọc Hàm chộp tới không một điềm báo trước.

Lý Ngọc Hàm gặp nguy không hoảng loạn, tay nhanh chóng nhấc lên cản thế tấn công của đối phương. Nương theo lực đã xuất ra, nàng thuận thế chuyển từ thủ sang công mà tháo khớp cổ tay của đối phương, bẻ ngoặt.

Người nọ phát hiện độc chiêu của Lý Ngọc Hàm liền kịp thời hạ thế tấn, chân phải quét qua hòng khiến nàng thu chiêu, thế như vũ bão.

Tiếc thay Lý Ngọc Hàm thân thủ quả thật không tệ chút nào, nhác thấy đối phương muốn so hạ chiêu liền đưa chân trái tiến lên một bước, sau đó xoay người đá vào hạ bàn của hắn, chấn lùi đối phương về sau.

Sát na so thân thủ qua đi, đối phương liền chẳng thêm ngần ngại gì mà rút vũ khí, chứng tỏ là đã nảy sát cơ với nàng.

“Các ngươi muốn ghi thù chuốc oán với Cẩm Lý Đào Nguyên?” Lý Ngọc Hàm nhìn đối phương cầm vũ khí lăm le, hơi nheo mắt hỏi.

“Lý thiếu tông chủ đã không nể mặt, hà tất còn nói lời uy hiếp?” Đối phương cười lạnh, sau đó liền lao đến tấn công.

Lý Ngọc Hàm rũ tay áo, từ trong ống tay rơi ra một thanh tế đao mỏng như cánh ve. Nàng tiếp chiêu vô cùng vững vàng, mặt không đổi sắc ứng đối tình thế một chọi hai này. Đối phương suy cho cùng cũng chỉ có hai người, vẫn nằm trong khả năng giải quyết của nàng, chẳng qua có chút phiền toái.

“Ngươi chính là Ám Nguyệt Huyết Đao!” Hai kẻ nọ nhìn thanh tế đao hàn khí bức người đột nhiên xuất hiện trên tay của Lý Ngọc Hàm, hai mắt long sòng sọc mà hét lên. Lúc trước người này trong một đêm huyết tẩy cả Chương gia, sau đó không lâu lại đến Hạ gia, đúng là khiến kẻ khác nghe danh liền tái mặt. Thiếu tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên vẫn luôn đầy bí ẩn đứng sau màn, vậy mà lại chính là Ám Nguyệt Huyết Đao máu lạnh tàn nhẫn, người già không bỏ trẻ nhỏ lại càng không tha kia! Xem ra lần này chính là gặp phải phiền toái lớn.

“Coi như các ngươi tinh mắt” Lý Ngọc Hàm cười nhạt, sau đó không báo trước mà vung đao tấn công. Khác với vẻ ôn hoà mọi ngày, từng đao thức lúc này đều vô cùng tàn nhẫn thị huyết.

Trên mái nhà lại nhảy xuống thêm hai tên áo đen. Đương lúc nàng đang lo lắng đối phương được tiếp viện thì hai kẻ mới đến kia đã rút đao tấn công hai kẻ bám đuôi. Lý Ngọc Hàm thoáng chau mày suy nghĩ thân phận của hai kẻ mới nhập cuộc này thì trong tay được dúi vào một mảnh vải lụa, bên trên có một đoá cúc vạn thọ màu vàng.

Là ám vệ của Lê Lan Đường!

“Lý tiểu thư đi trước, ở đây cứ giao cho bọn ta” Người nọ trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng nhập cuộc chiến.

Lý Ngọc Hàm liếc mắt nhìn hai kẻ bám đuôi, sau đó thu đao rồi sải bước rời đi. Mọi chuyện vừa qua hết thảy chỉ ngắn ngủi trong vài cái chớp mắt. Lê Lan Đường quả nhiên đáng sợ, đã sớm biết cung Kiến Ninh tai vách mạch rừng. Từ đó hẹn nàng để bức ép người của thế lực nọ ra tay, tóm gọn một mẻ cấp cho thái tử một chút ân tình.

Vị cửu điện hạ này đúng là sâu không lường được.

......

Bích Nhạn trai.

“Xin hỏi Trịnh tiểu thư ở gian nào?” Lý Ngọc Hàm bước vào cổng lớn của toà tửu lâu xa xỉ nhất kinh thành, nhàn nhạt hỏi chưởng quầy.

“Ồ đây chẳng phải là Lý tiểu thư sao?” Chưởng quầy nhìn người con gái ôn hoà văn nhã đứng trước mặt, giọng có chút vui vẻ “Trịnh tiểu thư ở nhã gian lầu hai, phòng hai. Tiểu thư có cần lão đi trước dẫn đường chăng?” Bận đến mấy cũng không quan trọng bằng trợ giúp mỹ nhân đâu. Lý tiểu thư thật đúng là mỹ nhân như ngọc, tiếng tốt lại vang xa. Không biết ai mới có phúc lấy được nàng đây.

“Không cần đâu, ta tự đi được. Làm phiền chưởng quầy” Lý Ngọc Hàm mỉm cười nhẹ nhàng từ chối, sau đó đi lên lầu.

Trên đường đi lên nhã gian, trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra, kể cả những nghi vấn muốn Lê Lan Đường thay nàng giải đáp. Chuyện này mười phần đã lộ ra ba bốn, che giấu một âm mưu vô cùng to lớn bên trong. Mấy hôm nay nàng đã phái không ít người đi điều tra nhưng vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc của thế lực kia, mà phe cánh của thái tử thì lại đang nơm nớp lo sợ không biết khi nào đến lượt mình bị tính kế. Hôm nay dám cả gan đánh chủ ý lên nàng, chứng tỏ bọn chúng đã sớm không còn e ngại Cẩm Lý Đào Nguyên có thể gây ra thương tổn chí mạng gì. Thế lực bí ẩn sau lưng Hoàng Từ Lan vẫn như cũ im hơi lặng tiếng, xem ra trừ phi Hoàng Từ Lan gặp nguy hiểm, bằng không chúng sẽ như con gấu ngủ đông không phô bày ra bất kì động tĩnh gì khiến người khác nắm được tung tích. Đám người kia sợ là không biết bọn chúng có tồn tại, nên mới cho rằng Hoàng Từ Lan chỉ là phe cánh của thái tử, đánh ra chủ ý triệt hạ.

Hừ, đám ếch ngồi đáy giếng.

Lý Ngọc Hàm vươn tay đẩy cánh cửa làm bằng gỗ lê chạm hoa sang một bên, bước vào trong. Mắt nàng đảo quanh phòng một lần, cuối cùng dừng lại ở bóng người mặc áo thanh cát đang ngồi ăn điểm tâm đến vô tư lự đằng kia. Chính nàng thiên tính vạn toán lại không thể ngờ được, bên trong nhã gian hoàn toàn không thấy Lê Lan Đường, thay vào đó là Lê Lệ Khanh.

“Sao người lại ở đây?” Cả hai trợn mắt nhìn đối phương, đồng thanh thốt lên.

______

HẬU TRƯỜNG

Chưởng quầy: *tấm tắc* Lý tiểu thư quả thật là mỹ nhân như ngọc, không biết ai có thể cưới được nàng nữa.

Lý Ngọc Hàm: Không cần, ta chỉ muốn Hoàng học sĩ.

Lê Lệ Khanh: *lắc đầu* Lý thiếu tông chủ đã cùng ta tắm uyên ương, nàng tất nhiên là người của bổn điện hạ! Ai cũng đừng hòng cướp được!

Cơ Tử Huyên: *chậc lưỡi* Lý thiếu tông chủ, người nên chịu trách nhiệm với bát điện hạ đi thôi~~~ Hoàng học sĩ hôm trước đã bị cửu điện hạ tuyên bố chủ quyền trước bàn dân thiên hạ rồi.

Quần chúng hoàng cung: Lý thiếu tông chủ, làm phò mã đô uý thực ra rất sung sướng! Người còn chần chờ gì nữa?

Quần chúng Cẩm Lý Đào Nguyên: Thiếu tông chủ, chúng ta rất cần một vị thiếu phu nhân. Bát điện hạ võ công cao cường, gia thế cao quý nhất thiên hạ, người còn chần chờ gì nữa?

Lý Ngọc Hàm, Lê Lệ Khanh: *đồng thanh* Các ngươi mau câm mồm!!

_____

LỜI TÁC GIẢ

Hoàng học sĩ và cửu điện hạ rất biết kẻ tung người hứng, đồng lòng đồng dạ khiến quần chúng sụp hố =)))) Đến Lý thiếu tông chủ và bát điện hạ cũng không ngoại lệ:v

Các đại fan tuyến đầu thử đoán xem thế lực bí ẩn đứng sau vụ việc này là ai đi=))))) Drama này sẽ càng ngày càng kịch tính, các fan hãy chuẩn bị thêm trà đá nữa nhé, cắn hạt dưa suông thì khô cổ lắm:v Drama dự là còn kéo dài 1-3 chương nữa lận đó:v

Hôm nay là 11/11, ngày lễ độc thân. Tác giả xin chúc các fan còn độc thân có một ngày 11/11 vui vẻ ý nghĩa, quan trọng hơn nữa là an toàn lành mạnh trong mùa dịch này nhe=))) Hôm nay trời mưa, ngồi nhấm nháp ly coldbrew tự pha, săn sale Lazada, Shopee, Tiki các kiểu cũng không đến nỗi tệ:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16