Trừ tịch nhanh chóng đến, phố phường giăng đèn kết hoa, trăm hoa khoe sắc đua nở, không khí u ám lạnh lẽo của mùa đông kết thúc, nhường lại một mảnh huyên náo sinh khí bừng bừng.
Tết đến là dịp Từ Lan có thể nhẹ nhàng thoải mái mà đi ra ngoài không sợ bị cha quản thúc nghiêm ngặt. Dùng xong bữa tối, nàng thay đổi một thân giao lĩnh màu tím nhạt, chân xỏ đôi hài gấm màu xanh thẫm dắt theo Kim Phượng ra phố hoà vào dòng người náo nhiệt.
“Tiểu thư, hôm trước nô tì nghe Nguyên Thành nói người đem bức Mỹ nhân đồ mới hoàn tác tặng cho cửu công chúa. Là thật sao?” Kim Phượng đầy thận trọng nhìn tiểu thư nhà mình mười phần thục nữ đang đứng lựa trâm ngọc, uốn lưỡi hỏi.
“Đúng vậy” Từ Lan khẽ gật đầu “Bất quá bức hoạ đó ta có cải biên một ít, nguyên bản không hợp với phong cách của ta lắm” Nàng cầm lên một cái trâm ngọc xanh nhạt chạm hình mây, thân trâm trong suốt bóng láng, toả ra hàn khí nhè nhẹ, đích thực là hàng tốt.
“Hoàng tiểu thư vậy mà hôm nay ghé lại tiệm ta! Người cứ lựa đi, ta sẽ có chiết khấu” Chủ tiệm bán đồ ngọc cười híp mắt nhìn Từ Lan, hắn đang vui đến chết rồi, đêm trừ tịch vậy mà có quý nhân đến tiệm!
“Cái trâm này không tệ chút nào” Từ Lan đưa cho chủ tiệm, định bụng chỉ mua một cái vì dạo này tiền của nàng đã chi khá nhiều vào việc mua văn phòng tứ bảo. Hôm trước lại còn hao phí tâm tư vẽ tấm Mỹ nhân đồ đem tặng Lê Lan Đường, thật là hao tài tốn của.
“Thế này đi, dù sao tiểu thư cũng là ta rất khâm phục. Tiểu thư lấy thêm một cái nữa, ta chiết khấu nửa giá cho cái thứ hai, người thấy thế nào?” Ông chủ tiệm rất biết cách lấy lòng người, đưa ra mức giá khiến kẻ mua phải động dung không thôi.
Từ Lan chắp tay sau lưng, thầm cân nhắc trong lòng. Mức giá này đúng là làm nàng dao động.
“Cha ơi cha” Một bé gái từ trong nhà chạy ra ôm lấy chân chủ tiệm, miệng nhỏ không ngừng kêu. Đứa bé được mặc áo vải đỏ, tóc búi hai bên, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.
“Đứa bé đáng yêu quá, ta có thể ẵm một lát được không?” Từ Lan hai mắt phát sáng. Nàng từ bé đã không có anh chị em nên đối với trẻ nhỏ vẫn luôn rất yêu thích.
“Chị gái xinh đẹp” Đứa bé để yên cho Từ Lan ôm, đưa bàn tay nhỏ mềm mại vuốt vuốt mặt nàng. Một câu khen của đứa nhỏ làm nàng cười híp cả mắt.
“Xin hỏi tên bé là gì?” Từ Lan ôm đứa bé, nhận lấy cục kẹo lạc Kim Phượng đã lột vỏ, đút nó ăn. Một cô gái thanh nhã ôm một đứa bé, tươi cười đút kẹo cho nó tạo thành khung cảnh hài hoà đẹp mắt đêm trừ tịch huyên náo ồn ã.
“Không giấu tiểu thư, nhà ta ít học, lại không có người hay chữ nên đến bây giờ nó chỉ mới có tên gọi ở nhà thôi, vẫn chưa có danh tự” Ông chủ đưa tay gãi ót, hơi ngần ngại nói ra “Ta thấy con bé rất thích tiểu thư, chi bằng tiểu thư đặt tên cho con bé, người thấy thế nào?” Hoàng Từ Lan nổi danh khắp kinh thành về tài học, thân phận lại cao quý bức người, con gái được nàng đặt tên cho đúng là vạn hạnh muôn phần!
“…Cái này…tựa hồ không hợp quy củ lắm” Từ Lan thoáng sững người, đưa tay gãi gãi mũi. Đặt danh tự không phải nên để trưởng bối trong nhà đảm trách sao?
“Tiểu thư đừng khiêm tốn. Coi như là ta đại diện cả nhà nhờ cậy tiểu thư đi” Chủ tiệm xoa xoa tay, tay cầm cây trâm ngọc lúc nãy với một cây trâm màu tím khảm mẫu đơn vàng để trên giá gỗ đàn, gói lại kĩ lưỡng đưa cho nàng “Hai cây trâm này coi như chút lòng thành của bổn gia”
Từ Lan hơi chần chừ một lát, nhìn ông chủ rồi lại nhìn sang đứa bé trên tay, rốt cuộc thở dài nở nụ cười: “Được rồi, tâm ý của ông, ta nhận. Chung quy ta cũng có duyên với con bé, vậy cứ thuận lý thành chương thôi”
Nàng đưa tay khẽ nhéo cặp má phúng phính của đứa bé, hỏi: “Bát tự khuyết hành nào?”
“Là khuyết kim thưa tiểu thư” Chủ tiệm trả lời, trong lòng có chút kinh ngạc vì sự dụng tâm của cô gái trước mắt.
“Nếu vậy thì lấy tên là Hàm Linh đi” Từ Lan nhìn về phía thành lâu xa xa đang sắp bắn pháo hoa đón năm mới “Xuân lai xuân khứ. Xuân linh linh lung. Bách hoa nghênh tiết. Thanh điểu hàm phong” Từ Lan nhẹ giọng đọc ra bốn câu thơ, xoa xoa đầu con bé rồi giao cho ông chủ.
“Cũng đã đứng ở đây lâu rồi, ta nên đi để ông chủ còn làm ăn thôi. Cảm tạ ông chủ hậu đãi. Có dịp sẽ ghé ủng hộ sau” Từ Lan nhẹ nhàng chào một câu, sau đó bước ra ngoài.
“Thật là bực này tài hoa khiến người ta thán phục!” Ông chủ nhìn theo bóng dáng nữ tử áo tím đã hoà vào dòng người, lắc lắc đầu.
Vạn vật đều nhờ một chữ duyên mà gắn kết, những sự kiện Hoàng Từ Lan gặp ở đêm trừ tịch này đều có ảnh hưởng rất lớn đến nàng về sau. Chỉ là, thiên cơ không thể để phàm nhân hay biết, cũng chính điều này lại khiến nàng của nhiều năm sau đó phải cảm thán một phen.
***
Tử Cấm Thành.
Đêm trừ tịch với hoàng tộc mà nói cũng không có gì rộn rã. Với Lê Lan Đường, đại khái đó là thời điểm nàng nhận được vài xấp vải thượng phẩm, vài vật dụng được lục cục phân phối, đồng thời bận rộn chỉnh đốn trang dung để dự yến mà thôi. Không có háo hức, không có mong chờ, cũng không có tình thân.
Đêm nay trong hoàng tộc tổ chức gia yến. Với các bà phi suốt năm không thấy mặt quân thượng thì đây là dịp tranh thủ níu kéo ánh mắt mong một lần ân sủng; với các hoàng tử và hoàng nữ lại càng là lúc tranh thủ sủng ái để tạo dựng cơ đồ riêng cho mình sau này. Dù cho ngôi Thái tử đã định, vẫn có những người chưa bao giờ chết tâm mà từ bỏ hy vọng hão huyền.
“Xuân Minh công chúa đến!” Thái giám đứng hầu ở cổng cung Vân Nhạc dõng dạc hô lên.
Lê Lan Đường thần sắc không chút biến hoá so với ngày thường, một thân cung trang màu xanh cánh trả thêu hoa mẫu đơn và chim phượng năm đuôi bằng chỉ bạc càng tô thêm nét đẹp thanh lãnh của nàng. Sau khi ngồi xuống bàn, trong mắt những người đã đến chính là vị hoàng nữ được sủng ái lại từ đầu đến cuối chỉ cụp mắt chẳng nói gì cả. Không khí không căng thẳng cũng không rộn rã, thậm chí có chút miễn cưỡng kì quái.
Các nhân vật chính vẫn chưa đến, nàng lại càng không cần phải vội.
Một khắc sau, Hoàng đế cùng Quý phi sánh bước ngồi vào chủ vị, khiến không khí trở nên khẩn trương.
“Hôm nay là gia yến, đều là người trong nhà cả. Nhân một năm mưa thuận gió hoà, nâng ly!” Hoàng đế vui vẻ nói, cầm ly rượu hướng về bên dưới, uống cạn.
“Mong Hoàng thượng cùng Quý phi trường thọ bách tuế, Đại Việt ta quốc thái dân an!” Tất cả người ngồi dưới đều nâng ly chúc mừng, không khí dần thoải mái, nhẹ nhàng hơn. Lời chúc tụng nhau, tiếng nâng ly không ngừng vang lên trong cung điện rộng lớn.
“Tranh, chuyện trẫm giao con làm tới đâu rồi?” Hoàng đế nhìn về phía Thái tử, hỏi một câu không mặn không nhạt khiến không khí thoắt yên tĩnh lại.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đang gấp rút hoàn thiện, dự kiến không quá Nguyên Tiêu sẽ hoàn thành” Lê Tranh nghiêm túc trả lời, anh khí mười phần “Chuyện này vô cùng quan trọng, tất không thể chậm trễ”
Không gian chỉ còn tiếng nhạc réo rắt, tiếng đàn tranh lúc trầm lúc bổng như đánh sâu vào tâm tư của những con người đang ngồi trong bữa gia yến này. Trăm loại tâm tư, cảm giác hoà vào nhau, khiến Lê Lan Đường đáy lòng lộ ra chán ghét.
“Lan Đường, dạo này con vẫn theo sư phó học tập chứ?” Hoàng đế mắt khẽ chuyển, tựa như vô ý mà chuyển hướng sang Lê Lan Đường ngồi gần cuối từ nãy đến giờ không hề tạo cảm giác tồn tại.
“Bẩm phụ hoàng, nữ nhi vẫn luôn ngày đêm trau dồi để không phụ sự kì vọng của người, nào dám sinh tâm lười nhác” Lê Lan Đường ứng đối trôi chảy, thần sắc nhàn nhã tự tin không lộ nét thất thố sợ hãi.
“Sức khoẻ con vốn không tốt, nhớ điều dưỡng cho thật kĩ. Đừng để ta và mẫu phi của con phải lo lắng” Hoàng đế gật gù, quay sang hỏi thăm các hoàng tử và công chúa khác.
Một màn này, lại khiến tay của vị Quý phi cao cao tại thượng kia khẽ siết chặt.
Lê Lan Đường tiếp tục rũ mi, tay cầm ly rượu bằng vàng khẽ nhấm nháp, không biểu lộ thần sắc gì khác lạ. Sự chán ghét không ngừng dâng lên trong lòng khiến nàng không tự chủ được uống liền vài ly rượu. Đào nhưỡng thấm vào người tạo thành cảm giác ngây ngất. Tiếng nhạc, tiếng người, tiếng lục lạc trên người vũ cơ hoà cùng tiếng phong linh treo ở đầu hồi tựa như khúc ca thôi miên người ta chìm đắm trong cuộc sống phú quý hư vinh này. Thế nhưng với Lê Lan Đường từ nhỏ đã xa cách người khác, đã hiểu tình người ấm lạnh, cảnh yến tiệc sênh ca này lại không một chút chân thật cùng can hệ nào.
Duy có chán ghét.
Nàng thậm chí chán ghét cả hai con người đang ngồi trên cao kia.
Qua năm tuần rượu, viện cớ sức khoẻ không tốt, Lê Lan Đường xin được hồi cung trước để nghỉ ngơi. Hoàng đế chấp thuận.
Một đường về cung, Lê Lan Đường đều vịn Phong Lan mà đi. Đầu óc chếnh choáng khiến tầm mắt trở nên mờ ảo, nàng quả thực đã uống hơi nhiều. Cái gia yến này thực khiến người ta phiền chết!
“Công chúa, người cẩn thận” Phong Lan nhẹ nhàng đỡ lấy vị hoàng nữ đang nhiễm hơi men, dắt về tẩm cung. Khoảng cách từ cung Vân Nhạc đến cung Kiến Ninh cũng không quá xa, nhưng vì dẫn theo người say nên đi mãi vẫn chưa tới.
Công chúa, người không uống được rượu, sao người lại uống tận sáu ly? Nô tì phải làm sao đây công chúa? Phong Lan gào thét trong lòng, khóc không ra nước mắt.
….
“Công chúa, người mau uống trà giải rượu đi” Cẩm Tú cầm bát sứ men xanh đựng trà giải rượu, cố gắng dỗ người nằm trên giường đang mặt đầy khó chịu.
“Không uống” Công chúa điện hạ nhíu mày, mặt đầy biểu cảm không tình nguyện.
“Công chúa, không phải đêm nay người muốn xuất cung đi xem pháo hoa sao?” Cẩm Tú nhẹ nhàng dụ dỗ, nói dối không đỏ mặt “Ở ngoài cung nhộn nhịp vô cùng, rất nhiều thứ mới lạ”
“Uống xong ta sẽ được đi sao?” Công chúa điện hạ nhíu mi, tựa hồ như phát hiện gì đó không đúng. Nàng có nói là sẽ xuất cung? Đêm nay?
“Bẩm vâng, uống xong sẽ được đi” Cẩm Tú cười đầy thiện cảm, miệng thổi chén trà cho đỡ nóng “Điện hạ mau uống đi, chầm chậm kẻo nóng” Quả nhiên công chúa lúc say rất khiến người khác yêu thích nha!
…..
Lúc Lê Lan Đường giật mình thức giấc, bên ngoài sớm đã tối đen như mực, không khí u tĩnh trái ngược hoàn toàn với ngoài phố thị đang hân hoan đón giao thừa.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Khẽ bóp cái trán đau nhức, Lê Lan Đường nhìn bộ cung trang dày nặng trên mình, mày liễu nhíu lại.
“Bẩm điện hạ, bây giờ đã sắp sang giờ Tuất rồi ạ” Phong Lan đứng hầu bên giường, tay bưng thau nước hầu hạ nàng rửa mặt. Như chợt nhớ gì đó, Phong Lan khẽ thưa “Điện hạ có còn muốn xuất cung không?” Lúc nãy Cẩm Tú dụ dỗ được công chúa uống trà cũng thật khéo léo, chỉ cần hai chữ xuất cung là được. Ả cảm thấy bản thân có điểm thua đứa hầu luôn ngốc nghếch kia rồi.
“Xuất cung? Ta có nói muốn xuất cung?” Lê Lan Đường thần sắc ngưng lại, nhíu mi hỏi.
“Hồi bẩm, hôm nay trừ tịch, bên thất công chúa lại vốn có gửi thiệp mời người đến thăm. Chỉ là hôm nay người dự yến có hơi say, nên nô tì không dám tự quyết” Phong Lan rũ mắt, bình thản kể lại sự tình. Ả vốn cũng không có điểm nào là dối gạt bề trên, hôm trước Cẩm Tú đi chung với Chung công công đích thực là có nhận được thiếp mời từ thất công chúa.
“Vậy được, mau chuẩn bị đi” Lê Lan Đường trên mặt vẫn có nét mơ hồ không rõ, nhưng mau chóng bị những ý tưởng về thế giới bên ngoài tường cung vùi lấp. Vừa có thể xem hoa đào, pháo hoa và còn nghe tuồng! Chưa kể hoàng tỷ còn hứa sẽ tặng nàng mấy món đồ hiếm lạ!
Lê Lan Đường chẳng qua là không biết, kinh thành này tuy lớn nhưng có những người chú định phải gặp, liền không cách nào tránh né. Nửa đời còn lại của nàng, cũng vào một đêm này mà thay đổi, hãm sâu vào chốn điêu linh không lối thoát.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)