Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21: AI LÀ TRỊNH XUÂN LAN??

537 0 2 0

“Sao Hoàng tiểu thư lại ở đây?” Lý Ngọc Hàm chớp mắt, ngữ khí rất nhẹ nhàng.

“À chỉ là dẫn chỗ thân hữu đi mua trang phục, gặp được Lý tiểu thư cũng thật có duyên” Từ Lan cười xoà, khẽ nhích người chắn lấy Lê Lan Đường đang đứng đằng sau. Chính bản thân nàng cũng không chắc rằng Lý Ngọc Hàm có biết Lê Lan Đường hay không, cẩn thận vẫn hơn cả.

Vương mụ nhích đôi mắt híp già nua nhìn hành động này của Hoàng Từ Lan, âm thầm nở nụ cười kín đáo. Quả nhiên vẫn là Hoàng đại tiểu thư hiểu chuyện.

“Vậy vị kia là?” Lý Ngọc Hàm đương nhiên không bỏ qua chút tiểu tiết nào, hành động bao che Lê Lan Đường của Hoàng Từ Lan đều bị nàng thu hết vào tầm mắt. Ánh sáng nơi đáy mắt tắt lịm, Lý Ngọc Hàm cảm thấy trong bụng nổi lên chút chua chát nên cũng không kiêng kị gì mà nhắc đến Lê Lan Đường.

“Đây là Trịnh Xuân Lan, là em gái của Trịnh công tử Trịnh Huy” Hoàng Từ Lan thấy đầu mình bỗng nhiên hoạt động rất hiệu quả, nhanh chóng tự tạo ra một cái tên giả cho Lê Lan Đường. Nàng cũng ra chiều thoải mái mà nói tiếp: “Lý tiểu thư ắt hẳn không xa lạ gì với Trịnh công tử, hẳn cũng nên nhận biết Trịnh tiểu thư đây để thắt chặt tình bằng hữu”

Lê Lan Đường trong lòng cười nhạt. Trịnh Xuân Lan? Hoàng Từ Lan này cũng thật biết bịa chuyện. Tuy nhiên nàng cũng không buồn vạch trần vì bản thân chẳng muốn tiếp chuyện Lý Ngọc Hàm. Chưa kể đến nàng ta nhìn Hoàng Từ Lan có vẻ rất thân thiết, vậy thì cứ để Hoàng Từ Lan tự giải quyết đi thì hơn.

“Ra là như vậy” Lý Ngọc Hàm nhàn nhạt cười, cũng không quá để tâm mà hướng về phía Lê Lan Đường chào hỏi “Chào Trịnh tiểu thư”

“Chào tiểu thư” Lê Lan Đường gật đầu đáp lời, cũng không tiếp tục đứng sau lưng Hoàng Từ Lan mà bước ra ngoài nửa bước, để bản thân lộ diện trước mắt Lý Ngọc Hàm.

Mưa đã tạnh, từng mảng ánh nắng đỏ thẫm lúc hoàng hôn hắt lên người Lê Lan Đường, trông đẹp như một bức hoạ. Xiêm y màu tím thẫm làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc, dễ dàng khiến người khác phải sửng sốt.

Nếu Hoàng Từ Lan là một đoá phù dung thanh cao thì Lê Lan Đường chính là một đoá mẫu đơn diễm lệ, khắp người toả ra khí chất sang quý.

“Ta nghĩ đệ nhất mỹ nhân kinh thành suy cho cùng cũng chỉ như Trịnh tiểu thư mà thôi” Lý Ngọc Hàm chầm chậm lên tiếng, tựa hồ như rất thưởng thức.

“Tiểu thư quá khen” Hoàng Từ Lan cười có phần gượng gạo. Sự thật thì Lê Lan Đường đúng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành không sai....

“Chúng ta có việc phải đi trước, Lý tiểu thư cứ thong thả” Giả vờ giả vịt lâu thành mệt, Hoàng Từ Lan liền tìm cớ lôi Lê Lan Đường rời đi trước. Hương năng thắp năng khói, người năng nói năng lỗi, vẫn nên chuồn thì hơn.

“Hôm khác có dịp sẽ hẹn tiểu thư, mong không bị khước từ” Lý Ngọc Hàm gật đầu, sau đó đi hẳn vào trong hiệu bắt đầu lựa áo.

.....

“Lý Ngọc Hàm đó có vẻ quen biết ngươi nhỉ?” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan bằng ánh mắt soi xét “Cô ta hẳn là đệ tam mỹ nữ kinh thành? Nghe ngươi nói thì có vẻ quen biết cả huynh trưởng của ta”

Thấy Lê Lan Đường hiếm khi nói được một câu dài đến vậy, nhưng Từ Lan lúc này lại không còn tâm trạng để chòng ghẹo “Công chúa còn nhớ quả tú cầu ta nhờ người giữ hộ chăng? Ta thực sự rất hoảng sợ mỗi khi gặp Lý tiểu thư đó” Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không muốn giấu Lê Lan Đường làm gì nữa, dù sao chuyện quả tú cầu cũng có một tay nàng ta tham dự vào.

Lê Lan Đường là người thông minh sáng dạ, vừa nghe liền hiểu: “Ý ngươi là quả tú cầu kia do Lý Ngọc Hàm thả xuống? Và nó bay thẳng vào tay ngươi?” Mặt nàng đầy vẻ khó tin như đang nghe người ta kể truyền thuyết.

“Không phải, lúc đó ta đang ngồi ở quán trà ven đường đối diện nơi Lý tiểu thư tung tú cầu để uống trà. Không hiểu vì sao quả tú cầu đập thẳng vào đầu ta, khiến ta sợ muốn chết” Từ Lan đầy bất đắc dĩ kể lại, nhìn vẻ mặt như đang cười nhạo của Lê Lan Đường mà nàng muốn bỏ chạy về phủ luôn cho xong.

“Vậy sao ngươi không nghĩ, Lý Ngọc Hàm đến bây giờ vẫn im lặng không đi bắt chồng về là cớ vì sao? Gia thế nàng ta đâu có kém, muốn hô mưa gọi gió thì hoàng tộc ta vẫn phải nể ba phần, tại sao lại im lặng cam chịu bị thiên hạ bàn tán cũng không cho người đi bắt kẻ giữ tú cầu?” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan đầy khinh bỉ, cảm giác bản thân như đang mang trọng trách khai thông bộ óc làm bằng đất sét vón cục của Hoàng Từ Lan.

“Không phải vì công chúa giữ tú cầu giúp ta sao?” Từ Lan dần sáng tỏ, lòng cũng càng hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh hỏi lại. Lý Ngọc Hàm sao lại đánh chủ ý lên người nàng được? Vốn dĩ giữa nàng và nàng ta không hề quen biết quá lâu!

“Ta có giúp ngươi giữ hay không cũng không phải trọng điểm, vì Lý Ngọc Hàm biết kẻ bắt được tú cầu là ngươi thì đã đủ rồi” Lê Lan Đường cười nhạt, Lý Ngọc Hàm đúng là có sở thích lạ, cũng không biết nàng ta đang nghĩ cái gì mà lại hao tâm tổn trí muốn tóm được Hoàng Từ Lan, thậm chí chấp nhận để bản thân mang tiếng xấu như vậy. Nói Lý Ngọc Hàm thông minh, chi bằng nói nàng ta là nữ nhi ngu ngốc coi tình cảm là hết thảy.

***

Núi Phật Tích.

Trần Hải Đình tay nâng cán lăn thuốc, hai ống tay áo rộng thùng thình đã được buộc lên từ lâu, nhàn nhã tự tại.

Mà bên cạnh chính là Hoàng Từ Lan và Lý Tư Vân đang chìm vào trầm ngâm. Mục đích đến đây của hai người này khác nhau hoàn toàn, nhưng không ngờ lại có thể trùng hợp đến vậy.

“Thất công chúa sao lại biết nơi này?” Từ Lan căn bản không tin Lý Tư Vân lại có dây mơ rễ má gì với Trần Hải Đình chẳng gặp được vài lần.

“Hôm trước gặp nạn bất ngờ, may nhờ có Trần thần y kịp thời cứu giúp. Chỉ là đến giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên nay ta đến đây lấy thuốc” Lý Tư Vân nhớ tới chuyện bản thân bị hạ thuốc lần trước, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh buốt.

“Chuyện nghiêm trọng đến vậy?” Từ Lan trợn mắt, hít sâu một hơi “Không biết kẻ nào cả gan như thế?” Trần Hải Đình ra tay mà vẫn còn cần đến thuốc bổ để bồi dưỡng, xem chừng thất công chúa này bị người ta hạ độc rồi!

“Ngươi biết Triệu Lương không?” Lý Tư Vân không đáp, mà chỉ hỏi lại. Gương mặt vẫn cười cười nhạt nhẽo.

“Là Triệu phú hộ chuyên kinh doanh gạo ở phố Đông?” Hoàng Từ Lan hơi chau mày, sau đó nói ra một cái tên.

“Chính là hắn” Lý Tư Vân nụ cười càng thêm nhạt “Hắn nhân tiệc rượu, bỏ mê dược vào rượu của ta” Nghĩ đến bản thân hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị Trần Hải Đình lôi đi vượt đèo lội suối đến căn nhà nát này của nàng ta, Lý Tư Vân tắt hẳn nụ cười. Ở đây ba ngày liên tiếp làm nàng thực hận muốn chết! Nàng không ngờ được Trần Hải Đình đúng là người vừa bần cùng vừa keo kiệt!

“Cách đây ba hôm hắn táng gia bại sản, nghe nói còn bị đi đày sang nam cương vì dám buôn lậu sắt thép” Hoàng Từ Lan nói, lúc nhìn thấy gương mặt của người đối diện kia lạnh lẽo pha chút tàn nhẫn, nàng như đoán được lí do vì sao Triệu Lương lại thành ra như thế chỉ trong một đêm.

Là do hắn tự chuốc lấy, tạo nghiệt ắt không thể sống. Có trách thì trách hắn có mắt không tròng, đụng đến Lý Tư Vân. Nhị và tam công chúa có thế lực mẹ đẻ hậu thuẫn là thế nhưng gặp thất công chúa cũng phải kiêng dè năm phần, không hẳn là do Quý phi chống lưng cho nàng mà là thất công chúa thật sự không phải cục bột vô năng mặc người nắn bóp.

“Của bà chủ Lý hết hai trăm đồng tiền” Trần Hải Đình đã bốc xong thuốc cho Lý Tư Vân, mở miệng liền đòi ngay hai trăm đồng. Cũng không bận tâm đến Từ Lan đang nhìn mình mà co rút khoé môi “Liều lượng vẫn như cũ. Chúc bà chủ Lý đại đức đại thiện chóng khoẻ”

“Đa tạ thần y đã chúc” Lý Tư Vân cũng không chịu nổi sự nhiệt tình giả tạo này của Trần Hải Đình, nhanh chóng đưa ra hai trăm đồng rồi quay người ra cửa, cũng không quên chào Từ Lan “Ta đi trước”

“Công chúa đi thong thả” Từ Lan gật đầu.

“Hoàng tiểu thư có gì muốn nói với ta sao?” Lúc này Trần Hải Đình mới để tâm đến Từ Lan, tay nhanh chóng bỏ trăm đồng tiền vào túi bên hông.

“Là về chuyện của Cẩm Lý Đào Nguyên” Từ Lan gật đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Trần thần y biết bao nhiêu về tổ chức này?”

“Cẩm Lý Đào Nguyên? Ồ cũng phải, sắp tới Cẩm Lý Đào Nguyên có tổ chức hội tranh” Trần Hải Đình như được gợi lại kí ức phủ bụi khá lâu, nhàn nhạt đáp: “Về bọn hắn đúng là ta có biết một ít. Hoàng tiểu thư muốn nghe, ta liền xem như chuyện phiếm mà kể vậy”

Cẩm Lý Đào Nguyên được thành lập vào cuối những năm Thiên Chương Hữu Đạo của nhà Lý, đến nay bề dày đã hơn hai trăm năm. Bọn họ hành sự cẩn mật, tập trung những tinh anh thế lực khác nhau, từ văn võ thế gia cho đến cả đám sát thủ, tình báo,... Nói chung thì so với Cẩm Lý Đào Nguyên, Hạo Nguyệt môn đúng là đứa trẻ con chưa dứt sữa lại không biết kiềm chế hành động. Cẩm Lý Đào Nguyên tuy rằng hành sự cẩn mật, nhưng chuyện chính sự hầu như đều nắm trong tay. Cũng không ai rõ thủ lĩnh bọn họ là người như thế nào, có bao nhiêu phần thế lực, nhưng đích thực là không thể coi thường.

Hoàng Từ Lan có chút thắc mắc vì sao Trần Hải Đình lại rành mạch về Cẩm Lý Đào Nguyên đến thế, nhưng nàng mau chóng cho rằng vì Trần Hải Đình lăn lộn tiếp xúc với nhiều loại người, nên nghe được tin tức phong phanh cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng đến mãi sau này, Hoàng Từ Lan mới tự cười bản thân lúc trẻ thật ngây thơ. Một người chỉ ở trong núi nghiên cứu y lý như Trần Hải Đình lại có thể biết được nội tình mà rất nhiều quan lại không biết được, là việc khó tin đến như thế nào.

“Ta nghĩ ngươi không nên cố tìm hiểu thêm về nội tình của Cẩm Lý Đào Nguyên. Đó là một con gấu không thích bị người khác xâm phạm lãnh thổ” Trần Hải Đình cười nhạt, tay cầm quạt bồ khẽ phẩy, mắt nhìn xa xăm không hề có tiêu cự.

Mà nghĩ lại thì chủ nhân Cẩm Lý Đào Nguyên chắc sẽ không làm gì Hoàng Từ Lan, cùng lắm thì doạ cho một trận. Ai bảo giữa hai người họ có không ít khúc mắc đây?

“Ta vốn là xuất phát từ tâm tò mò, nay nghe Trần thần y nói vậy ta ngược lại cũng không muốn đi tìm phiền phức nữa” Hoàng Từ Lan xua tay, vốn đã trù tính đến việc Cẩm Lý Đào Nguyên là một tổ chức rất lớn mạnh, không ngờ bề dày của nó đã vượt quá cả khả năng chấp nhận của nàng.

Những năm Thiên Chương Hữu Đạo chẳng phải là lúc Lý mạt sao? Tổ chức này đúng là không nên dây vào tránh rước hoạ vào thân.

“Hội tranh này rất thú vị đó, biết đâu lại dành cho ngươi nhiều điều bất ngờ không cách nào tưởng tượng được” Trần Hải Đình vẫn nhàn nhạt cười, ánh mắt vốn miên man bất định nay lại chuyển lên người nữ tử mặc áo bào màu chàm bên cạnh “Đã là duyên thì không cách nào tránh khỏi, chỉ có ngươi tự mình đi xử lý mới được”

“...” Hoàng Từ Lan chính là đã quá quen với cách nói lấp lửng bí ẩn này của Trần Hải Đình, cũng mỉm cười coi như đáp lại.

Lần trước vị thần y này nói nàng gặp được nhân duyên, nhưng đêm đó nàng gặp rất nhiều người, làm sao biết được là ai? Nghĩ lại thì người nàng gặp mặt nhiều nhất từ hôm đó đến nay chỉ có ba người là Lê Lan Đường, bà chủ Lý với Trần thần y đây. Không hề có một người là nam nhân! Chưa kể đến việc ba người này không phải dạng người dễ dây vào: Trần thần y keo kiệt chỉ biết đến tiền, bộ dạng chẳng màng đến nhân tình này chắc chắn không bao giờ động lòng phàm; bà chủ Lý tuy xinh đẹp nhưng lại cầm tinh hồ ly, dây vào chỉ có kết cục vạn kiếp bất phục; còn Lê Lan Đường thì ngoài mặt sơn son thếp vàng bên trong hủ bại, tâm địa xấu xa độc đoán máu lạnh vô nhân tính kia lại càng không thể nào!

Quả nhiên thần y cũng có lúc sẽ đoán sai! Từ Lan thầm nghĩ như vậy.

Trần Hải Đình nhìn vẻ mặt bình thản của Hoàng Từ Lan bỗng hiện lên vài biểu cảm khác lạ, bụng bảo dạ lẽ nào mình buột miệng nói sai gì đó khiến Hoàng Từ Lan hiểu lầm gì rồi ư?

Gió thổi qua mấy hàng tre trên sân nhà, nghe xào xạc như tiếng sư tiểu trong chùa quét lá. Hương Hải tự bên trên bỗng vang lên vài hồi chuông, khiến người ta cứ ngỡ như đang chìm vào mộng cảnh.

“Là ai đánh chuông?” Hoàng Từ Lan khá tò mò, liền hỏi. Hôm trước chẳng phải Nhược Khê nói tự miếu kia không có người ở sao?

“Là Nhược Khê đấy. Tự miếu bên trên tuy rằng không ở nhưng hương hoả vẫn phải đảm bảo, truyền thừa bao năm nay không thể đến đời ta liền để đứt đoạn được” Trần Hải Đình nhẹ nhàng nói, trong giọng cũng không mang theo mấy phần cảm xúc.

“Lại nói đến việc ta vẫn chưa biết pháp danh của Trần thần y” Hoàng Từ Lan tiện đà hỏi luôn, lần trước người này vẫn chưa hề nói. Nghe câu trả lời của Trần Hải Đình thì ắt hẳn Hương Hải tự hiện nay đều do người này quản lí, cũng tương đương như trụ trì lâm thời. Theo như nàng tra được trong địa chí thì Hương Hải tự đời trước, sư trụ trì là một thiền sư rất nổi danh. Cả đời ông ta thu nhận rất nhiều đệ tử, nhưng rồi lại chọn đệ tử cuối cùng làm đệ tử thủ tịch, hơn nữa còn cho phép người đệ tử này không cần xuống tóc quy y. Tiếc thay người đệ tử này tung tích không rõ, nên Hương Hải tự cũng coi như hoang phế từ đó, không ai nhớ đến.

“Tuệ Thanh” Trần Hải Đình không do dự liền trả lời, thản nhiên thừa nhận “Ta chính là đệ tử thủ tịch của trụ trì Hương Hải tự đời trước” Nàng biết chắc Hoàng Từ Lan đã đi điều tra, vậy thì giấu giếm phỏng cũng có ích gì.

“Quả nhiên là vậy” Hoàng Từ Lan gật đầu cười cười, phỏng đoán xem như đã được chứng thực. Nàng cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi thăm: “Bao giờ Trần thần y lại xuống núi?”

“Có việc thì xuống, ta cũng không muốn trèo đèo vượt suối như vậy” Trần Hải Đình trầm ngâm một lát sau đó nói: “Dạo này ngươi gặp vận đào hoa, nhớ cẩn thận đấy. Nếu quẫn bách quá thì cứ lên đây tìm ta”

“...” Từ Lan rất sợ những câu Trần Hải Đình phán ra, lần trước đúng đến mức nàng phát khiếp rồi.

Hết hoạ gươm đao giờ tới hạn hoa đào, không rõ kiếp trước nàng đã gây ra nghiệp chướng gì nữa! Chẳng lẽ là bắt quá nhiều người tuẫn táng theo mình ư? Hay là ra trận giết quá nhiều người?

_________

HẬU TRƯỜNG

Lê Lan Đường: Ta thấy Lý Ngọc Hàm đó có tâm tư khác lạ với ngươi, ngươi mau tránh xa nàng ta ra!

Hoàng Từ Lan: Tâm tư khác lạ? Nhưng ta cảm thấy không có vấn đề gì khác lạ......

Lê Lan Đường: Nói ngươi óc đất sét thật không sai, chẳng lẽ ngươi đợi nàng ta bắt ngươi về làm rể Lý gia, ngươi mới vùng vẫy bảo hai ngươi quan hệ trong sáng?

Hoàng Từ Lan: Sao có thể? Ta là nữ nhi sao có thể bị bắt về ở rể được?

Tác giả: Vậy ta để công chúa cho người bắt ngươi về cung Kiến Ninh làm phò mã nhé!

Hoàng Từ Lan: !!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16