Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 87: HẠO HẠO LƯỢNG NGUYỆT

377 0 2 0

Mười ba tháng giêng.

Cung Kiến Ninh.

Lâm Uyển Kiều đứng nép một bên góc tường tẩm điện, hai bàn tay trong ống tay áo thêu hoa trinh nữ không ngừng làm ra một chuỗi động tác nhằm mô tả nỗi lòng của chủ nhân nó, lặng lẽ trộm sỉ vả hai con người đang mắt to trừng mắt nhỏ ở bên tràng kỷ đằng kia. Uất hận nào hơn! Biết có thời khắc này thì lúc sáng đã đổi vị trí với mấy đứa kia ngay lập tức rồi! Quá là ngứa mắt! Chẳng lẽ mình sinh ra trên cõi phàm tục này là để làm chúng tinh phủng nguyệt cho hai con người thị phi kia ư?

Hai con người mà Lâm Uyển Kiều nhắc đến không ai khác chính là Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường. Vì tết Thượng Nguyên vừa có đại yến lại vừa là sinh thần của vị cửu điện hạ này nên đám người bên Thượng công cục cơ hồ chính là vắt cạn sức để may ra bộ cung bào hợp ý Hoàng Từ Lan để đưa đến cung Kiến Ninh. Nhưng đến bây giờ Lê Lan Đường lại một kiên hai quyết mà lắc đầu, thà chết không mặc. Dù Hoàng Từ Lan có nói thế nào cũng nhất định không mặc bộ cung bào này lên người đi yến.

Vì vậy nên hai vị quan lớn này cứ như vậy mà mắt lớn trừng mắt nhỏ từ nãy đến giờ không ai nhường ai, báo hại Lâm Uyển Kiều ngứa ngáy trong lòng nhưng chẳng dám lên tiếng, chỉ đành âm thầm dùng thủ ngữ mà trút tâm tư chính mình.

“Điện hạ, bộ cung bào này đẹp như vậy mà, vì sao ngài không mặc?” Hoàng Từ Lan vẫn tiếp tục kiên trì với công cuộc thu phục ác ma.

“Ta không thích màu cam bích” Lê Lan Đường trừng mắt. Buồn cười, bổn công chúa trước nay mặc cung bào ngoài xanh cánh trả thì chính là màu tím, nay mặc màu này chẳng phải là đi ngược lại với thẩm mỹ của bản thân hay sao? Vả lại cái màu này nhìn chói mắt chết đi được!

“Nhưng điện hạ mặc màu này đẹp mà, rất hợp với khí chất của ngài” Hoàng Từ Lan chỉ chỉ vào bộ cung bào dày vài lớp được xếp gọn gàng trên khay, bỗng thở dài ra vẻ tiếc rẻ “Đây là vải sa thượng hạng được lân bang đem đến cống, đích thân ta giúp ngài lựa lấy với ý nghĩ nó vô cùng phù hợp, nào có khác chi điểm hoa trên giấy đâu! Vậy mà điện hạ lại nỡ lòng cô phụ tâm ý của ta” Hoàng Từ Lan vừa nói vừa ra vẻ bản thân đau khổ buồn bã đứt ruột khi bị phụ lòng.

“Ta không mặc đâu, môn hạ mau đem đổi cho ta bộ khác đi” Lê Lan Đường hoàn toàn không bị những lời lẽ bi thiết kia của Hoàng Từ Lan làm cho mềm lòng, vẫn trừng mắt mà từ chối “Hoàng môn hạ có tâm tư thì giờ đi lựa vải may cung bào, sao ngài không vẽ Hành vân lưu thuỷ gửi tặng ta?” Đồ đầu lợn này được lắm!

“Ta đương nhiên là đã có chuẩn bị lễ vật phù hợp, điện hạ không cần lo” Hoàng Từ Lan bật cười, sau đó đưa tay chỉ vào bộ cung bào tiếp tục khuyên nhủ “Điện hạ mặc bộ này đi, đến đó sẽ có bất ngờ cho ngài”

“Hoàng môn hạ lại nghĩ ra trò gì mới mua vui rồi?” Gì cơ, đồ đầu lợn nhạt nhẽo như Hoàng Trọng Khanh lại còn biết bày trò mua vui tạo bất ngờ cho người khác nữa ư? Đây là cái mà cô ả Liễu Nhã Tuyên từng gọi là năm mới cách sống mới đấy à?

“Đến đây điện hạ sẽ biết ngay thôi” Hoàng Từ Lan cười cười bí ẩn “Với lại bộ cung bào này ta đã bỏ rất nhiều tâm tư vào, chẳng lẽ ngài nỡ khinh bỏ nó như vậy ư? Ôi Trọng Khanh đau lòng quá” Hoàng Từ Lan vẫn tiếp tục với vai diễn oán phụ, vô cùng nhập tâm.

“Hừ, Hoàng môn hạ đừng có mà lẻo mép hòng lừa gạt ta. Ngài với chuyện nữ công chính là kẻ thù không đội trời chung, làm sao mà may ra được thứ tinh xảo như thế này?” Đồ đầu lợn này nghĩ nàng cũng là đồng loại chắc?

“Điện hạ, dù ta không đích thân tạo ra nó nhưng việc giám sát từ đầu đến cuối không phải là đã bỏ rất nhiều công sức đấy ư? Ngài định phủi bỏ tâm huyết của ta thật?” Nói đến đó liền ủ ê chau mày, trên trán như đang viết câu: Trọng Khanh đau lòng quá.

“Hoàng môn hạ muốn ta mặc bộ cung bào này cũng được thôi, dù sao ta cũng là người mang tâm nhà Phật, không nỡ thấy ngài buồn phiền vì chuyện cỏn con như thế này” Lê Lan Đường âm thầm cười tà ác trong lòng, bề ngoài ra vẻ nhàn nhã nói “Nhưng ta có điều kiện, đó là từ đây đến cuối tháng giêng phải được ăn cơm toàn cá” Rau, rau, rau! Suốt ngày toàn là rau! Đồ đầu lợn này nhạt nhẽo là bởi ăn rau quanh năm suốt tháng chẳng sai!

“Điện hạ, không có rau sẽ không tốt cho tì vị” Hoàng Từ Lan lắc đầu. Con ác ma lại bắt đầu nảy ra mấy ý nghĩ không đâu vào đâu rồi đấy.

“Nếu không thì ta không mặc, kiên quyết không mặc” Lê Lan Đường như biết đối phương chắc chắn sẽ từ chối, vì vậy bèn nói luôn.

“Vậy được, điện hạ và ta cứ thoả thuận như vậy đi” Hoàng Từ Lan hơi đảo mắt tính toán qua một phen, sau đó gật đầu đồng ý với đề nghị của Lê Lan Đường.

***

Nguyên Tiêu.

Trăm quan cùng người nhà đi xe vào cung dự yến, đem đến chút sức sống ít ỏi hiếm hoi cho chốn quỳnh lâu ngọc điện lạnh tanh hiu hắt này. Năm nay có biên chế mới nên xuất hiện không ít gương mặt lạ lẫm, nhưng đề tài bàn tán vẫn chẳng khác mọi năm là bao: xoay quanh câu chuyện của mấy người nằm trong nhóm Thăng Long Thập thiếu anh tài.

Khắp vườn ngự giăng đèn vàng đèn xanh, lẫn trong đám la y sặc sỡ của đám trâm anh quần thoa hệt như bụi vụn ngọc khuê bị bàn tay ai đó bóp nát mà rắc quanh, lóng la lóng lánh.

“Ôi đây là nơi nào thế?” Một cô gái mặc giao lĩnh màu lục, bên ngoài choàng đối khâm trắng ngà hỏi người đi bên cạnh, mặt đầy hoang mang.

“Hồng Ly, hình như hai ta lạc đường rồi” Cô gái còn lại cười khổ, đưa tay gãi đầu bất lực “Ở đây chỗ nào cũng hệt chỗ nào, lại thêm ban đêm nên là....” Hai người vốn chỉ muốn đi dạo một lát chờ đến yến bắt đầu rồi quay về mà thôi, không ngờ đi xa lại còn lạc đường, góc này cũng chẳng có đứa cung nữ hay nội quan nào để hỏi thăm, đích thực là lâm khốn cảnh rồi.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Hẳn là anh của tôi đang đợi sốt ruột rồi” Cô gái tên Hồng Ly kia bắt đầu thêm lo lắng.

“Bây giờ chúng ta cứ tiến tới xem sao, biết đâu gặp may thấy được người nào đó đi ngang không chừng” Cô gái nọ đề biện pháp, sau đó quyết tâm tiến tới. Chỗ này im ắng vắng tanh như vậy, cứ tần ngần chôn chân ở đây kêu trời trời chẳng thấu kêu đất đất chẳng tường thì làm sao mà thoát khốn cảnh được!

“Có người, có người thật kìa!” Hai người đi thêm một lát thì thấy hành lang phía trước xuất hiện một bóng người mặc giao lĩnh màu cam bích viền bạc, phủ bên ngoài là một lớp đối khâm bằng vải gấm ngân sắc dệt ám văn phù dung tinh xảo, vừa nhìn đã biết là quý tộc có tiếng ở trong kinh kì.

“Người đằng kia ơi! Bớ người đằng kia ơi!” Hồng Ly không muốn để mất cơ hội hiếm hoi bèn vội vàng kêu lên, quên bẵng đi việc ở trong cung thành không được la lối lớn tiếng. Đấy là điều cấm kị.

“Tiểu thư cho hỏi, đường trở lại nơi dự yến thì đi như thế nào?” Hồng Ly phát hiện đối phương là nữ giới bèn đổi xưng hô cho phải phép, nhưng nàng cũng nhanh chóng phát giác mình bị người bạn đồng hành âm thầm kéo tay, đánh mắt về phía dây tua ngọc màu vàng vô cùng nổi bật trên thắt lưng người nọ.

Hồng Ly nhìn đến đấy liền muốn cắn lưỡi tự tử cho xong, nhưng lời nói ra liền như bát nước đã hắt đi sao có thể gom trở lại nữa, chỉ đành yên lặng trong hối hận chờ người nọ hồi đáp. Lòng thầm nhủ lần này mình xem như toi rồi.

“Hai vị hẳn là mới vào cung lần đầu?” Người nọ yên lặng một chặp rồi điềm đạm lên tiếng hướng dẫn đường đi, hoàn toàn không có ý trách mắng sự thiếu lễ nghi của hai người trước mặt “Đi thẳng theo hướng đông nam, đến khi bước qua cổng thuỳ hoa thứ năm thì rẽ phải là sẽ thấy yến sảnh”

“Vâng đa tạ tiểu thư giúp đỡ” Hồng Ly gật đầu, lúc vô tình ngẩng lên nhìn liền trợn mắt mà ngớ người. Đây chẳng phải là cái vị tiểu thư nàng từng gặp ở quán trà Ngũ Thải Vân hôm nọ ư? Chẳng lẽ người này là con cháu hoàng tộc?

“Bà nội của tôi ơi, bà đang làm cái gì thế kia?” Cô gái đi chung thấy Hồng Ly nhìn chằm chằm vào người ta vô cùng bất lịch sự bèn tiếp tục lay cánh tay nàng, nghiến răng khe khẽ thốt lên nhắc nhở. Người ta là thành viên hoàng thất đó bà cố của con ơi! Bà cố muốn mình bị lôi ra kia chém bêu đầu vì tội khinh nhờn ư?!

“Thất....thất lễ” Hồng Ly bị lay đến sực tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống mà lí nhí xin lỗi đối phương.

“Nếu không còn việc chi cần hỏi, vậy mỗ đi trước” Cô gái nọ cũng không hề để tâm đến hành động có phần thất lễ của hai người trước mặt, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu cáo biệt rồi xoay người rời đi.

Xuân phong thổi qua cổng thuỳ hoa chạm trổ tinh xảo như mái tóc thiếu nữ cắm đầy hoa đỗ quyên, làm vạt áo ngân ti của người nọ lay động hệt mấy lớp ngân ba nơi dạ đàm yên ả. Từ góc nhìn của Hồng Ly chỉ thấy được mái tóc đen dài được vấn trâm cùng hai ống tay áo rộng thùng thình kia phiêu phù trong gió, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã hoàn toàn mờ khuất sau lớp tường quỳnh góc hành lang lập loè ánh đèn khi mờ khi tỏ.

Hẳn là trong yến tiệc có thể gặp lại người này đi?

***

Cung Kiến Ninh.

“Ô kìa Hoàng học sĩ” Liễu Nhã Tuyên đứng ngoài cổng trông chừng, nhác thấy bóng Hoàng Từ Lan đến liền gật đầu chào. Đến bây giờ mà người vào được đây hẳn là chỉ có mỗi vị học sĩ này thôi. Người khác không dồn tâm tư cho đại yến thì thôi đi, rảnh rỗi đến đây làm gì kia chứ?

“Chào Liễu Đường chủ” Hoàng Từ Lan gật đầu chào đáp “Điện hạ đã chuẩn bị xong chưa?” Đã giao ước là mặc, hẳn là sẽ không thất hứa ngay lúc này đi? Mà con ác ma kia cũng có khả năng đó lắm.

“Con bé Uyển Kiều hẳn là vừa giúp điện hạ mặc cung bào xong, đang trang dung cũng nên” Liễu Nhã Tuyên hơi ngẫm nghĩ mà ước chừng, sau đó lên tiếng trả lời.

“Yến tiệc cũng sắp đến lúc bắt đầu rồi, để ta vào nhắc điện hạ” Hoàng Từ Lan hơi gật đầu xem như đã hiểu hiện trạng, sau đó bước vào trong tẩm điện. Xuyên qua năm lớp mành trướng lưu châu ngăn cách với bên ngoài chính là hình ảnh Lê Lan Đường đang ngồi trước bàn trang điểm đợi Lâm Uyển Kiều chải tóc cho, trên người mặc bộ cung bào hôm trước Hoàng Từ Lan đem sang ép mình mặc. Trong ánh nến vàng cam chấm phá vài vạt nguyệt quang u lãnh thấu qua song cửa chạm hoa, dung nhan vốn đã sắc nước hương trời, lãnh diễm hoạ thuỷ của Lê Lan Đường như càng thêm phần kiều mị khuynh thành, khiến kẻ khác nhìn vào đều không thể kiềm chế mà động lòng.

Tâm đoạ hồng trần, nhân sinh hà giải?

Vốn Lâm Uyển Kiều còn định mở miệng chào Hoàng Từ Lan, nhưng sau khi hình ảnh đối phương hoàn toàn đập vào mắt thì biến thành không muốn nói gì nữa, đơn giản là gật đầu xem như có lệ. Cao xanh ơi! Con đã nhìn thấy cái gì thế kia? Hai con người thị phi mặc áo chung màu kìa cao xanh ơi!! Đây chính là cái bất ngờ mà học sĩ thị phi đề cập qua với công chúa thị phi ư?

Thôi đành lát về nhà uống trà tâm sen mới được kẻo lại mất ngủ thâu đêm thì chết dở.

“Đưa lược đây cho ta” Hoàng Từ Lan ngoắc tay ra hiệu cho Lâm Uyển Kiều, nhàn nhạt nói “Lâm Đường chủ có thể đi dạo phố được rồi, còn lại cứ để ta giúp điện hạ là được”

“Được thế thì không còn gì bằng, vậy nô tì cáo lui” Lâm Uyển Kiều nghe được câu nói này từ học sĩ thị phi mà vui như nhận mừng tuổi đầu năm, vội vàng dọn đồ chào hai người rồi đi như bay ra ngoài không buồn ngoảnh lại.

Không gian lại chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió vờn qua mấy lớp trướng lưu châu cùng phong linh treo ở đầu hồi là thi thoảng cất lên mà thôi.

“Ta không muốn đi dự yến” Lê Lan Đường chống tay lên má mà nhìn ống tay áo của đối phương in bóng trong lớp gương đồng, nhàm chán mà lên tiếng. Sau đó lại như phát hiện điều gì đó bèn đưa tay kéo lấy mà đặt bên ống tay áo viền vàng thêu cúc vạn thọ của mình, so sánh.

“Điện hạ nên đi. Chỉ một lát thôi cũng xem như đã dự vào rồi đó” Hoàng Từ Lan vẫn chăm chú kết kiểu tóc cho Lê Lan Đường, để mặc người nọ bày trò kéo ống tay áo mình quan sát trong tò mò.

“Tranh tứ bình có bốn loại cây cỏ, ở đây đã có đủ cả bốn rồi này” Lê Lan Đường cười cười lên tiếng, trong mắt đều là hoa văn lá trúc thêu bằng chỉ bạc trên viền tay áo của Hoàng Từ Lan. Con lợn này đúng là thâm sâu, rất biết cách khiến nàng hài lòng. Như vậy thì ai ai cũng sẽ không còn dị nghị chi gian giữa nàng và Hoàng Trọng Khanh nữa!

“Điện hạ thích là được rồi” Hoàng Từ Lan cũng không bất ngờ trước sự tinh tế nhạy bén của Lê Lan Đường, bật cười mà đáp “Điện hạ vẫn chưa trang dung phỏng?” Đứa nhỏ này biết thì tốt lắm mà chẳng biết cũng không sao, cái này về cơ bản là nàng đang tự mua vui cho chính mình mà thôi, cùng lắm chỉ như bao lần âm thầm lặng lẽ trước đây không hơn không kém.

“Nghe đồn xưa kia có một lão Trương Sưởng, chi bằng nay môn hạ lại làm Trương Sưởng thứ hai đi?” Lê Lan Đường không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nhàn nhạt hỏi lại một câu ẩn ý.

“Điện hạ thật biết trọng dụng nhân tài đấy, nhưng như thế này thì phải chăng là giao lầm trọng trách rồi?” Hoàng Từ Lan hơi lui ra nhìn thành phẩm của mình vừa kết, có cảm giác vừa mắt vô cùng. Quả nhiên con ác ma này làm kiểu tóc gì trông cũng đẹp, rất có thẩm mỹ đây.

“Nói vậy là môn hạ không chịu?”Lê Lan Đường trừng mắt hỏi lại. Đồ đầu lợn ngươi dám từ chối xem nào?

“Trang dung quá kĩ lại khiến điện hạ thêm sắc nước hương trời, nếu có tá người trồng cây si thì chẳng phải là rất không tốt sao? Trọng Khanh sẽ đau lòng chết mất” Hoàng Từ Lan bật cười mà đáp lời, đưa tay kéo lấy cái ghế đôn bên cạnh mà ngồi xuống đối diện Lê Lan Đường đồng thời hẩy nắp hộp đựng phấn mặc, nhấc cây bút dùng để hoạ trang lên.

“Đâu phải ai cũng có cái dũng của đám thất phu lỗ mãng không sợ trời chẳng sợ đất như môn hạ, thấy đầm rồng hang hổ vẫn đâm đầu vào chịu chết” Lê Lan Đường tiếp tục trào phúng mà châm chọc.

“Điện hạ lại đùa, đây vốn dĩ nào phải long đàm hổ huyệt chi đâu?” Hoàng Từ Lan lắc đầu, vô cùng cần thận tỉ mỉ hoạ lông mày cho Lê Lan Đường, hồi lâu sau lại nói tiếp “Mà cho dù có là long đàm hổ huyệt thật thì chỉ cần có điện hạ ở chỗ đó, ta vẫn sẽ bước vào” Đã là thề ước thì bằng mọi giá phải thực hiện cho kì được, đó mới là nàng.

Lần này Lê Lan Đường không đáp. Rèm mi dày cong như lớp trướng sa đen phủ lấy đôi con ngươi nhạt màu linh lung kia, không thể nhìn ra được tâm tình gì.

Gió xuân vẫn vờn qua làn tóc, đem theo hoa hương thấm đẫm căn phòng. Dường như ở khoảnh khắc đặc thù này, chốn cung vàng nóc ngọc đã từ bỏ đi cái âm u tịch mịch lạnh lẽo bội tình thường nhật mà trở mình thay lớp mặt nạ mới – thanh bình lại an hoà. Hay là nói, cảnh tình một thể liền tâm, tâm chừ vui vẻ cảnh kìa tươi vui?

Nhưng cảnh sắc cung thành này cổ kim vẫn thế, tân cựu trong kí ức nàng lại chẳng khác là bao, vì sao Nguyên Tiêu năm nay lại khác trước? Phải chăng là vì có cố nhân bầu bạn? Kim tịch hà tịch hề? Đêm nay là Nguyên Tiêu chẳng phải ư, nhưng hà cớ làm sao lại chẳng hề giống những Nguyên Tiêu khác trong kí ức nàng?

“Đột nhiên ta lại hiểu vì sao Trương Sưởng lại có thể kiên nhẫn đến vậy rồi. Nếu ta có cơ hội, một năm bốn mùa như thế này vẫn là bằng lòng toại ý vô cùng” Hoàng Từ Lan vẫn tiếp tục chăm chú vẽ mày, lại như cảm thán mà nói ra lời tâm đắc. Nhân gian truyền tụng rằng nếu hôm Nguyên Tiêu mà đứng trước trăng tròn trải ra sự lòng mình thì nhất định sẽ được ban phúc để trở thành hiện thực, nàng hẵng còn chưa tin tưởng lắm vì bản thân chẳng tìm ra nổi một điều khiến cá nhân khao khát cùng tiện hoài.

Điều này...hẳn là sẽ được tính đi trăng nhỉ?

“Hoàng môn hạ chỉ được mỗi cái suy nghĩ viển vông mơ mộng hoang đường là hay thôi, ngài nghĩ ai sẽ tình nguyện ngồi im cho ngài vẽ lông mày từ năm này sang năm khác hả?” Lê Lan Đường hừ mũi đầy khinh miệt trước ý định của Hoàng Từ Lan nhưng rõ ràng là đang nhịn để không cười ra tiếng.

“Chẳng lẽ điện hạ không tình nguyện làm người thử tay nghề của ta ư?” Hoàng Từ Lan lại bày ra vẻ mặt hốt hoảng đau lòng thảng thốt mà hỏi lại người đối diện. Cảm giác bị người thương ghét bỏ thật là xót xa quá.

“Hừ, tay nghề của môn hạ ra sao thì ta không rõ lắm, nhưng ngài vẽ vừa lâu lại còn vừa lắm mồm là cái mà ta cảm nhận được vô cùng rõ ràng đấy. Ngài vẽ nhanh cái tay lên được không, yến tiệc sắp bắt đầu đến nơi rồi. Ngài xem hai hàng chân mày của ta là tranh sơn thuỷ chắc? Rậm rà rậm rịt” Lê Lan Đường bắt đầu càu nhàu.

“Điện hạ, hôm nay là sinh thần của ngài. Ta ra công vẽ mày cho ngài xem như lễ vật rồi, ngài đừng chìa tay đòi quà nữa nhé” Hoàng Từ Lan bắt đầu kì kèo ra giá với ác ma. Rõ ràng là đang trêu đùa.

“Là ta yêu cầu ngài vẽ mày cho đấy ư? Hoàng môn hạ đừng có mà lẻo mép lấp liếm hòng phủi bỏ việc ngài chưa chuẩn bị lễ vật cho ta” Lê Lan Đường trừng mắt, hai tay kéo tai Hoàng Từ Lan không bỏ. Động tác này của nàng giống như đang nói: Đồ đầu lợn ngươi dám không tặng quà cho ta, ta véo cho nó thành lỗ tai lợn thật luôn.

“Điện hạ sao lại có thể trọng kim tiền đến như vậy, chẳng lẽ tấm chân tình của ta lại không so sánh được với của cải vật chất ngài đã thừa thãi chất đống rồi ư?” Hoàng Từ Lan tiếp tục bày ra vẻ mặt đau lòng, giống như thiếu nữ phát hiện người mình yêu lại là phường Lý Thông chuộng vinh hoa phú quý mà bỏ qua hết nghĩa thâm tình trọng vậy.

“Nếu môn hạ không chuẩn bị lễ vật thì có thể làm khế ước bán thân cho bổn công chúa luôn cũng hợp lý đấy. Như vậy ta lại có thêm đứa hầu để nấu cơm mà ngài cũng vừa hay thoả mãn được khát vọng vẽ mày cho ta quanh năm suốt tháng, vẹn cả đôi đàng” Lê Lan Đường ra vẻ như suy nghĩ lung lắm, cuối cùng chốt lại biện pháp bản thân cảm thấy khả dĩ vô cùng. Rất nhanh nó đã được đối phương lên tiếng đồng tình không cần nghĩ ngợi thêm sâu:

“Được, ý kiến đó cũng rất hay. Nói vậy điện hạ sẽ nuôi cơm ăn áo mặc cho ta đúng chửa? Điện hạ yên tâm rằng ta ăn rất ít, sẽ không tốn hết cả hai mươi tư phương gạo trắng bổng lộc của ngài đâu”

“Nhưng bù lại môn hạ ăn rau nhiều quá mà vườn cung Kiến Ninh ta lại chẳng mấy to, một năm trồng ra mấy luống rau chắc đều bỏ vào mồm ngài tất, nhưng vậy rất là khó nghĩ” Lê Lan Đường hừ mũi ra vẻ không bằng lòng trước sự biện hộ cho bản thân của Hoàng Từ Lan, thẳng thừng vạch trần. Bổn công chúa ở trong cung thành thì là cung chủ một cung, ra ngoài lập phủ thì chính là chủ nhân cả cái phủ lớn đó, đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh định biến nơi ở của ta thành vườn rau trong chốn tu hành ư? Ta muốn ăn cá!

“Ta từ bé đã không ham thích sơn hào hải vị, chỉ thích mấy bữa cơm dẫu rằng đạm bạc nhưng lại có đủ người nhà rồi coi đấy là vui vẻ thôi” Hoàng Từ Lan nhàn nhạt cười mà bộc bạch, sau đó nghiêng người tới cài thêm một cây thoa vàng lên tóc Lê Lan Đường, thủ thỉ nhỏ to “Kim ốc hay nhà tranh, có điện hạ là được. Cao lương hay khoai sắn, có điện hạ là được”

“Rất tiếc, bổn công chúa ăn sung mặc sướng đã quen, không muốn cùng môn hạ ăn sắn mỗi ngày đâu” Lê Lan Đường thuận thế ôm lấy đối phương, chun mũi hít hà lấy hương trà xen lẫn vị hoa đào thơm ngọt nhiễm lên vạt áo kia mà chầm chậm nói ra.

Phải rồi, Nguyên Tiêu là đêm trăng tròn đẹp, thiếu trăng thì chẳng thể gọi là Nguyên Tiêu được nữa. Mà Hoàng Trọng Khanh, vừa hay lại chính là nguyệt lượng của lòng ta. Hạo hạo lượng nguyệt (1), vĩnh viễn chửa bao giờ đổi thay. Nguyệt quang tự cổ chí kim luôn âm hàn u lãnh, nhưng Hoàng Trọng Khanh lại khác.

Thứ ấm áp này, trong mười lăm năm nhân sinh đã qua kia của ta chính là độc cô.

Nhân sinh chỉ như sơ kiến.

.......

Mấy đợt xuân phong lành lạnh thanh lương lao vút qua đầu ngọn tre, để lộ ra nguyệt bàn sáng rỡ đang nấp mình thật kĩ. Thiềm cung bóng quế như ẩn như hiện, thấp thoáng xa xa là mái hồi cung Quảng ẩn mình sau màn tiên vụ mờ ảo hư vô.

Cầm lộng tiêu lương tự, thi ngâm dữu lượng lâu.

Yến tước đồ vi quý, kim ngân chí bất cầu.

Mãn bôi xuân tửu lục, đối nguyệt dạ song u.

Nhiễu thế trừng thanh chiểu, trừu trâm ánh tế lưu.(2)

______

CHÚ THÍCH

  1. Câu thơ nằm trong cuốn Tạp thi雜詩Nguyên văn:皎皎亮月tức nghĩa là rực rỡ trăng sáng.
  2. Đây là đoạn trích trong bài Khiển hoài遣懷của Ngư Huyền Cơ thời nhà Đường. Nguyên văn:【琴弄蕭梁寺,詩吟庾亮樓。燕雀徒為貴,金銀志不求。滿杯春酒緑,對月夜窗幽。繞砌澄清沼,抽簪映細流】

Dịch: Sao lương duyên lựa phím, lầu canh lượng ngâm chơi. Sẻ én đều là quý, vàng bạc không đoái hoài. Chếnh choáng rượu xuân lục, dưới trăng đắm chơi vơi. Quanh thềm đều thanh tú, rút trâm óng ánh soi)(Nguồn bài dịch: Danh nữ Trung Hoa trong huyền thoại và lịch sử, NXB Thanh Niên, 2007)

_____

HẬU TRƯỜNG

Lâm Uyển Kiều ngày ngày ăn cơm chó: *gào thét* Bổn đường chủ chịu hết nổi rồi! Bổn đường chủ muốn từ chức nhất đẳng cung nữ cung Kiến Ninh!

Thất điện hạ đầu xỏ của mọi tội ác: *cười cười* Thật tội nghiệp~

Cơ Tử Huyên coi độc thân là thú vui cuộc sống: *ngáp dài ngáp ngắn* Cơm chó ngon thế sao lâm Đường chủ lại chê? Đôi hôm nữa lại chả có mà ăn đâu ấy chứ?

Trần Hải Đình coi độc thân là thang thuốc tinh thần: *ngao ngán* Bổn nhân mới được nghỉ ngơi vài hôm, các ngươi đừng có rảnh việc mà tìm rắc rối đến cho bổn nhân nữa được không!?

_________

LỜI TÁC GIẢ

Không có tình tiết nào là thừa thãi, cũng không có nhân vật nào là xuất hiện chỉ để cho vui :v Mọi người mau dự đoán xem tình tiết và cốt truyện dành riêng cho Hồng Ly sẽ là như thế nào?

Quy tắc trong cuốn này thì hẳn là mọi người đã biết rồi, các CP phụ sẽ có tình tiết câu chuyện khác nhau và khác cả CP chính :v Minh chứng rõ ràng nhất chính là các CP đã public đúng không mọi người =)))) có ai giống ai đâu nào:v

Bên WP có bài viết mới lên hôm ngày 13 kể về những dòng tâm sự rất ‘nhân văn’ của tác giả dành cho Vương tiên sinh và đội kịch, cũng có đôi ba dòng nhờ vả mọi người=))))) Ai có hứng thú thì sang bên ấy đọc nhé :v Cơ mà nói thật thì nếu để tác giả viết review cho đứa con này, tác giả cũng chẳng biết viết làm sao vì nó như mớ tơ vò ấy :v:v

Cơm chó từ đây vẫn còn nhiều, chúng ta cứ từ từ mà xơi thôi :v Nội tuyến vẫn còn dài, vẫn còn lắm khúc mắc mà đúng không =))))) cứ tận hưởng đi thôi nhưng hãy cẩn trọng nhé, biết đâu ẩn tuyến nó lại nằm đấy thì sao =))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16