“Đây là thuốc ta điều chế, ngươi uống vào thì vết thương sẽ chóng lành, hơn nữa còn không để lại di chứng” Trần Hải Đình đẩy cái hộp gỗ đựng thuốc về phía Hoàng Từ Lan, đắc ý nói. Tâm huyết của vị thần y nổi danh như nàng sao có thể bỏ qua cơ hội điều chế những thứ khó khăn kia chứ! Cơ mà Hoàng Từ Lan cũng thật tốt số, được người ta tặng một cây huyết linh chi.
“Ồ cảm ơn thần y” Hoàng Từ Lan mặc áo tơ chuối mỏng, bên ngoài khoác một lớp giao lĩnh màu xanh nhạt. Gương mặt vì thiếu máu đã trở nên trắng nhợt, ngồi trong phòng có cảm giác như một đoá phù dung bị mưa gió vùi dập. Nàng thấy Trần Hải Đình bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng kì dị, lòng gợn lên thắc mắc nhưng cũng không muốn đào sâu hơn.
“Đưa tay ngươi ra đây” Trần Hải Đình túm lấy tay Hoàng Từ Lan dò mạch, sau đó vừa sờ cằm vừa nói: “Ừm không tệ, hồi phục tốt đấy, uống xong viên thuốc ta đưa nữa thì hoàn toàn không có vấn đề” Quả nhiên trình độ y thuật của nàng rất xứng với hai chữ thần y mà! Cứu Hoàng Từ Lan từ cõi chết trở về, Lê Lan Đường có hậu tạ nàng thêm ba cây huyết linh chi nữa cũng là đáng lắm!
“Thần y? Trần thần y?” Hoàng Từ Lan thấy đối phương bỗng nhiên lại cười kì dị, không nhịn được liền cất lời. Trần Hải Đình hôm nay đã ăn trúng cái gì rồi?
“Gì cơ?” Trần Hải Đình nhướng mày. Sao Hoàng Từ Lan lại nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu vậy?
“Thần y hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, nhưng ta lại không có cách nào báo đáp” Mặt Hoàng Từ Lan lộ ra áy náy rõ rệt. Rõ ràng Trần Hải Đình coi tiền như mạng, sao lại có thể bất cần danh lợi mà ra tay hiệp nghĩa cứu nàng đây?
“Ngươi khố rách áo ôm, làm sao có thể báo đáp được” Trần Hải Đình bĩu môi, tay bưng tách trà lên hớp một ngụm: “Ngươi xả thân cứu Lê Lan Đường, vị công chúa ấy đã thay ngươi trả rồi”
“Cửu công chúa?” Hoàng Từ Lan chau mày, trong lòng đột ngột nặng nề. Hôm đó nàng cũng chỉ là máu dồn lên não mới làm ra hành động đó, Lê Lan Đường làm thế nào lại đi trả ơn? “Cửu công chúa đã làm gì?”
“Hoàng Từ Lan, lần đầu ta thấy ngươi tò mò chuyện riêng tư của người khác đấy” Trần Hải Đình cười đến mức ý vị thâm trường, chầm chậm kể lại: “Nàng ta đưa đến một gốc huyết linh chi năm trăm năm, nhờ ta bào chế thuốc đưa cho ngươi” Nói xong liền liếc mắt nhìn thần sắc thoáng chốc trở nên nặng nề của Hoàng Từ Lan.
“....” Hoàng Từ Lan cũng không nói gì nữa, chỉ rũ mắt nhìn trà xanh trong chén đang dần trở nên nguội lạnh.
***
Ngự hoa viên.
Hôm nay Lê Lan Đường sai Cẩm Tú đem bộ dụng cụ pha trà ra nhà thuỷ tạ, vừa đọc sách vừa uống đợt trà mới được phân phát qua. Gió mát bên hồ thổi qua tà váy thường bằng lụa tím, người ngồi bên bàn lại như không hề để tâm mà bình thản đọc sách. Cẩm Tú đứng ở một bên, rũ tay nhắm mắt chờ phân phó.
Không gian cực kỳ yên tĩnh.
“Ôi chao, cửu hoàng muội cũng ở đây sao? Thật hiếm có” Tiếng nói như tiếng chim kêu từ ngoài truyền vào, khiến Lê Lan Đường nhích đôi mắt lên nhìn, môi cũng nhanh chóng hiện lên nụ cười trào phúng. Đây là lâu không ra ngoài, vừa ra liền đạp phân chó sao?
“Nô tì tham kiến ngũ công chúa” Cẩm Tú vừa thấy rõ người bên ngoài liền khom người hành lễ, hô lên thật to.
“Sao hôm nay ngũ hoàng tỷ lại có nhã hứng sang đây? Phải chăng là cũng thấy oi bức?” Lê Lan Đường bỏ cuốn sách trên tay xuống, khẽ gật đầu chào người đối diện.
“Nghe nói cửu hoàng muội thường ở trong tư cung ít khi ra ngoài, hôm nay thấy muội ở đây cũng thật là bất ngờ” Lê Bính Hiểu cười cười, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Lê Lan Đường. Lập tức có nô tì của nàng ta tiến lên rót trà.
Thấy Lê Lan Đường chỉ cười nhàn nhạt không đáp, mắt nhìn ra hồ không ngó ngàng gì đến mình, Lê Bính Hiểu lại lên tiếng: “Hôm trước hoàng muội ở lại cản thích khách, cuối cùng không xảy ra chuyện gì, đúng là hồng phúc tề thiên”
“Nào có” Lê Lan Đường nhích mắt, chầm chậm nói: “Đều nhờ có người thay muội cản kiếm, nào nói gì hồng phúc tề thiên. Lại nói như hoàng tỷ, trước nay vô sầu vô lo mới là hồng phúc tề thiên ấy chứ” Nàng đã không buồn quan tâm nhưng Lê Bính Hiểu lại cứ đâm đầu vào chỗ chết, quyết tâm khơi ra chuyện đêm đó – thứ nàng rất chán ghét khi nghĩ tới. Đây là đang nghĩ nàng vô hại đến mức muốn hiếp đáp liền hiếp đáp sao?
“Nghe đồn giao tình giữa muội và Hoàng Từ Lan rất tốt?” Lê Bính Hiểu lại nói, vẻ mặt như đang rất hứng thú với mối quan hệ giữa Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường.
“Thật trùng hợp, muội cũng nghe nói hoàng tỷ luôn nhất kiến chung tình với Bùi Thống lĩnh” Lê Lan Đường nở nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại loé lên tia châm chọc, rất nhanh liền biến mất.
“Hừ” Lê Bính Hiểu hừ nhẹ, nhích đôi mày “Chỉ cần Bùi Thống lĩnh còn có tình với Hoàng tiểu thư, ta cũng hết cách” Nàng tuy nói vậy nhưng trong lòng chính là đang nguyền rủa sao hôm đó Hoàng Từ Lan lại có thể mạng lớn không chết. Nếu ả ta chết, Bùi Dũng lại có thể bỏ qua nàng sao? Hoàng Từ Lan thì có gì tốt kia chứ, chẳng phải chỉ là tài văn chương thi phú cao hơn nàng một chút thôi sao? Võ thuật của nàng ta cũng chỉ là hạng mèo quào, nếu không vì sao lại bị chém đến suýt mất cả mạng?
“Một người tài sắc vẹn toàn như Hoàng tiểu thư, có nam nhân nào lại không thích đây?” Lê Lan Đường cười ruồi, mắt nhìn ra mấy gốc sen đang đung đưa trong hồ “Nếu hoàng tỷ muốn cường đoạt thì cũng không phải là không có cách, chỉ cần thỉnh phụ hoàng ban hôn, Bùi Thống lĩnh sao có thể trái được?” Nàng nói vô cùng tự nhiên, giống như là đang thật lòng hiến kế cho Lê Bính Hiểu. Haha, hiện nay Bùi Dũng đang được trọng dụng, đến phụ hoàng cũng phải quan tâm đến tâm tư của hắn một chút. Lê Bính Hiểu ngu ngốc đi khóc lóc cầu tứ hôn, không những chẳng đạt mục đích còn có thể khiến phụ hoàng chán ghét.
Suy cho cùng thì người đàn ông khiến nàng hận cả đời kia quan tâm nhất chính là bản thân mình.
“Muội nói như vậy, chứng tỏ là cũng có hiểu biết về Bùi Thống lĩnh?” Lê Bính Hiểu nghi hoặc hỏi. Như thế nào hoàng muội này lại có hảo tâm giúp nàng hiến kế?
“Hoàng tỷ cũng đã biết muội với Hoàng tiểu thư giao tình không tệ, mà Hoàng tiểu thư lại là thanh mai trúc mã với Bùi Thống lĩnh. Vậy thì tỷ nghĩ xem?” Lê Lan Đường lại cười ruồi, tay chống cằm nhìn Lê Bính Hiểu.
“Hoàng muội có lòng” Lê Bính Hiểu nhìn gương mặt diễm lệ có hai phần giống mình, tạm bỏ nghi ngờ, cuối cùng phun ra một câu.
.....
“Cẩm Tú, ngươi nói xem vì sao con người lại có thể mù quáng đến vậy?” Lê Lan Đường đem thức ăn cho cá trong tay ném xuống hồ, hỏi như không hỏi.
“Nô tì thiển cận ngu dốt, không dám đoán bừa” Cẩm Tú đã quá quen với những câu hỏi ẩn ý của chủ nhân, chỉ khép hờ mắt uyển chuyển trả lời.
“Cũng đã hơn bảy ngày rồi nhỉ?” Lê Lan Đường lại hỏi.
“Vâng” Cẩm Tú đáp lại. Công chúa tuy ở yên trong cung nhưng vẫn quan tâm đến tình hình bên Hoàng phủ. Quả nhiên giao tình thật tốt mà!
***
Lại bẵng đi một đoạn thời gian.
Tháng bảy vừa sang cũng là lúc báo hiệu lễ Thất Tịch sắp đến.
Thương thế của Hoàng Từ Lan đã tốt hơn, đại khái là không cần phải kiêng kị gì nhiều nữa. Tuy vậy nếu động đến việc mang vật nặng sẽ không tránh khỏi đau nhức âm ỉ do vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Mọi năm Thất tịch nàng cũng khá thường xuyên cùng Kim Phượng đi dạo, ngắm người ta thả hoa đăng rồi viết thề nguyện treo trên cây ở chùa. Thế nhưng nàng đơn thuần là đi kiếm tìm không khí náo nhiệt chứ không phải cầu nguyện tình duyên. Tại sao người ta lại phải vội vàng trong khi thiên thời chưa đến? Nàng tin trên đời này đều có mệnh định cả, không cần phải quá cố gắng thay đổi làm gì, nhất là vấn đề tình cảm.
“Tiểu thư, nghe nói năm nay ở phố Đông tổ chức thả hoa đăng lớn lắm” Kim Phượng vừa mài mực vừa ríu rít kể.
“Người khác có mong muốn thì mới thả, ta có thả đâu mà ngươi nói làm gì?” Hoàng Từ Lan cười khì, tay vẫn đang cầm bút hoạ ra cảnh sông nước trữ tình.
“Sao người không thử cầu tình duyên xem, biết đâu nó lại linh ứng thì sao?” Kim Phượng bĩu môi. Chẳng lẽ tiểu thư không có chút tâm hồn thiếu nữ mơ mộng tìm được đức lang quân như ý sao?
“Thay vì làm mấy cái vô bổ đó, ta thà chuẩn bị kim chỉ đi cầu Chức Nữ phù hộ ta thêu thùa may vá đẹp còn hơn” Nói chung thì nàng rất bất lực trước khả năng may vá của bản thân mình.
“Có lý, rất có lý” Kim Phượng gật gật đầu, vẫn mài mực đều đặn: “Tiểu thư, người thấy cửu công chúa là người như thế nào?” Giữ trong lòng rất ngứa ngáy, ả phải đi thăm dò trước!
Cây bút trong tay Hoàng Từ Lan khựng lại trong phút chốc, làm một vệt mực bị loang ra trên mặt giấy trắng. Nàng nhanh chóng phiệt chỗ mực ấy ra, nhìn giống như một chiếc lá liễu đang rơi xuống: “Sao ngươi hỏi vậy?”
“Nô tì thấy cửu công chúa cũng không giống như người ta đồn đại đâu....” Kim Phượng lầm bầm “Trần thần y nói công chúa rất biết cư xử, không hề kiêu căng ngạo mạn.... ờ thì đúng là rất lãnh đạm nhưng chỉ là với người khác thôi...” Ả càng nói càng lộn xộn, cũng có phần ấm ức nhưng Hoàng Từ Lan nghe vẫn hiểu được ý nghĩa bên trong.
Chẳng lẽ lúc nàng hôn mê, Lê Lan Đường đã làm cái gì đó còn ghê gớm hơn vụ việc huyết linh chi? Thật là có chút khó tiếp nhận nổi..
“Được rồi, ngươi nói với ta mấy việc này để làm gì? Ta cũng không phải thù hằn gì cửu công chúa” Nàng lên tiếng, sau đó tiếp tục chuyên chú vẽ tranh.
“Tiểu thư, nô tì trước giờ không khuyên nhủ người chuyện gì to tát, nhưng xin tiểu thư nhất định không được giận cửu công chúa đâu!” Kim Phượng cứ khăng khăng kiên quyết khiến Hoàng Từ Lan bắt đầu sinh nghi. Quái lạ, sao nó cứ bắt mình phải cam đoan?
“Được rồi, không giận. Ta cam đoan không giận” Từ Lan không kiên nhẫn nói ra “Ta biết là có chuyện lớn xảy ra rồi, ngươi mau nói đi để ta còn biết” Chuyện gì có thể vừa liên quan đến mình, vừa động đến Lê Lan Đường đây?
“Ngũ công chúa hướng hoàng thượng thỉnh ban hôn, đối tượng là Bùi tướng quân đó tiểu thư” Kim Phương nhỏ giọng nói khẽ. Hôm trước ả gặp Phong Lan ngoài phố chợ nên mới biết chuyện này.
“Ồ Bùi Dũng sắp phải thành hôn rồi ư? Lại còn làm hẳn phò mã, ta phải mau đi chúc mừng hắn mới được” Hoàng Từ Lan gật gù, nhưng sau đó liền trợn mắt: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến ta và cửu công chúa?”
“Nô tì nghe nói chính cửu công chúa đã giật dây cổ vũ ngũ công chúa đi xin ngự tứ!” Kim Phượng đè giọng xuống thấp nhất, sau đó liếc nhìn Hoàng Từ Lan đầy quan ngại: “Không phải tiểu thư và Bùi tướng quân là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, xứng đôi vừa lứa ư?” Mặt tiểu thư sao không có chút lo lắng nào hết vậy?
“Ngươi ở cạnh ta từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không hiểu giữa ta và Bùi Dũng là mối quan hệ gì ư?” Từ Lan phì cười. Nàng làm sao có thể đem lòng yêu tên điên Bùi Dũng đó được? Hắn ngoài đao thương gậy gộc cũng chỉ biết đọc binh pháp làm thú tiêu khiển, rất không thú vị! Cũng không hiểu sao các tiểu thư quý tộc trong kinh lại thích hắn đến như vậy nữa. Nghĩ đến thì ngũ công chúa đã đúng tuổi thành thân mới được ban hiệu, bây giờ lại còn tự mình đề thân, hẳn hoàng thượng vui mừng khôn xiết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên điên Bùi Dũng không có vẻ gì muốn kết hôn, nếu hắn đã không thích, hoàng thượng chắc sẽ nể mặt mà suy nghĩ thật kỹ việc này.
Suy cho cùng thì một vị công chúa cũng không đáng giá bằng một vị tướng quân trẻ tuổi có triển vọng.
“Nô tì ban đầu còn nghĩ, cửu công chúa hẳn là yêu thích Bùi tướng quân. Biết chắc rằng ngũ công chúa có thỉnh ngự hôn cũng không thành công nên mới đồng ý để ngũ công chúa đi xin hoàng thượng” Kim Phượng mặt tràn đầy thất vọng, nếu tiểu thư và Bùi tướng quân lưỡng tình tương duyệt, đây chẳng phải là mối duyên cảm động trời xanh ư!
“.....” Hoàng Từ Lan mím môi trợn mắt nhìn ả nô tì bên cạnh, trong lòng hiện lên câu hỏi rằng không biết nó đang nghĩ cái gì nữa? Lê Lan Đường thích Bùi Dũng? Thà ngươi nói là ngày mai sẽ có hồng thuỷ nhấn chìm cả kinh thành đi ta còn tin. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lê Lan Đường trừng mắt nhìn mình, Hoàng Từ Lan cảm thấy ai bị nàng ta để ý thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm!
Hoàng Từ Lan đại khái là không biết bản thân đang bị Lê Lan Đường để ý.
***
Trần Hải Đình ngồi trong phòng chống cằm, tay vân vê hai sợi tơ màu đỏ thẫm như được nhuộm bằng máu. Ánh đèn vàng vọt hiu hắt chiếu lên sườn mặt của nàng, toát ra một vẻ tang thương do vạn năm hồng trần bồi đắp mà thành.
“Chà, mới đó đã ở đây được hơn hai mươi năm” Trần Hải Đình thì thào, giọng có phần mệt mỏi. Nàng lắc lắc cái cổ tê rần, thầm nghĩ thân xác này cũng sắp muốn hỏng rồi đây. Nàng vì theo chân hai kẻ kia mà nhận lấy trọng trách này, đãi ngộ thấp không bàn đến thì vẫn là mang tính nguy hiểm cao. Càng lúc càng thấy lão già kia thật đáng giận!
Nghĩ đến liền thấy phiền, Trần Hải Đình cầm hai đầu của hai sợi tơ nối lại. Thân tơ mềm mại buông rủ theo cánh tay nàng, khiến hai miếng ngọc bài nho nhỏ đằng đuôi chạm vào nhau, phát ra tiếng vang khe khẽ. Ánh đèn mờ hắt lên làm các chữ viết rối rắm lúc ẩn lúc hiện, riêng chữ ‘Lan’ khắc trên một miếng là hiển lộ vô cùng rõ ràng.
“Thất Tịch sao...” Trần Hải Đình đưa mắt nhìn ra khung cảnh tối đen ngoài cửa sổ, nhẹ than một câu không đầu không đuôi. Cùng lúc đó, một đợt gió mạnh thổi vào phòng, đem ngọn đèn leo lét kia thổi tắt.
Toàn bộ không gian liền bị bóng tối nhấn chìm, chỉ còn tiếng gió như tiếng thở dài của trời đất mà thôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)