“Hoàng Từ Lan!! Bà muốn tôi đập đầu vào cột chết quách đi bà mới mãn nguyện đúng không?!” Bùi Dũng nhảy dựng khỏi ghế mà hét lên, mặt đỏ bừng đầy tức giận chỉ tay vào Hoàng Từ Lan đang ngồi uống trà: “Vì sao bà lại đem chuyện của tôi và tam công chúa tiết lộ cho Xuân Minh công chúa hả?”
“Tôi còn chưa hỏi ông vì sao dám bịa tạc trước mặt Xuân Minh công chúa như thể hai ta tình thâm như biển đấy?” Hoàng Từ Lan cười nhạt, lặng lẽ xắn ống tay áo, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc: “Ông không sợ Lê Lan Đường hướng Hoàng thượng tác thành à?” Hừ, nghĩ đến liền muốn đấm cho tên điên này vài phát cật lực. Nói gì không nói, chỉ được cái nói bậy!
......
Nửa canh giờ trước.
Bùi Dũng không biết từ đâu xuất hiện, hùng hổ cầm theo cây lang nha bổng to như đòn gánh kiệu xông vào Hoàng phủ.
Hai gã gia đinh trước cổng nhìn Bùi Dũng hệt như hung thần ác sát mà tuôn mồ hôi lạnh, đương nhiên không dám cản đường, chỉ biết đứng ngây ra như phỗng. Bùi Dũng giơ chân đá mạnh vào đại môn dày nặng khiến nó hé ra một khe hở, bước vào trong hô lớn như tiếng hổ gầm:
“Hoàng Từ Lan, bà mau ló mặt ra đây!! Chúng ta hai mặt một lời!!” Cây lang nha bổng bị hắn nện mạnh xuống đất, khiến hai viên gạch lót nền vỡ tung thành nhiều mảnh nhỏ. Khí thế cực kỳ kinh người.
“Được, tôi chờ câu này từ sáng đến giờ rồi đấy!” Hoàng Từ Lan từ trong nhà bước ra, hiển nhiên là đã lường trước được sẽ xảy ra chuyện này.
Và thế là có tràng cảnh như hiện tại.
.....
“Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng là Xuân Minh công chúa.......” Bị vô cảm.
Bùi Dũng còn chưa nói hết câu thì que lấy vôi bằng gỗ đã hướng về phía mặt hắn mà lao đến. Hắn nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, đoạn dùng ngón tay kẹp cây que kia lại. Hoàng Từ Lan rốt cuộc là nổi điên vì lẽ gì đây! Chẳng qua là chuyện lông gà vỏ tỏi, Lê Lan Đường chẳng lẽ không biết sao? Vị điện hạ kia đâu có bị ngốc nghếch!
“Xuân Minh công chúa như thế nào hả?” Hoàng Từ Lan liếc mắt, bỏ miếng trầu đã quết vôi vào miệng nhai nhai “Ông còn chưa kể tôi nghe vì sao ông với tam điện hạ bén duyên đâu đấy” Chuyện này mới là vấn đề vô cùng trọng điểm bây giờ.
“Bà hỏi làm gì?” Mặt Bùi Dũng bỗng hiện lên chút ngại “Cứ biết là vậy đi” Khụ khụ, nghĩ về đêm hôm đó thực là không có gì để nói nữa cả.
“Tôi đương nhiên có thử nghĩ rồi, nhưng vẫn mãi chưa nghĩ ra” Hoàng Từ Lan miệng vẫn nhai trầu, có chút đăm chiêu “Theo lý mà nói thì tam điện hạ cả ngày đều ở trong tư cung không ra ngoài, dù ông là Thống lĩnh Cẩm Y vệ cũng không được tự tiện đi ngang khu vực đó. Vậy hai người làm cách nào mà gặp nhau?” Chẳng lẽ giống như trong mấy cuốn thoại bản được đám thương lái nhà Minh đem sang đây bán: Bùi Dũng kiến nghĩa dũng vi, thấy Lê Minh Kính bị nạn liền ứng cứu? Từ đó đôi trẻ nên duyên? Cơ mà người được cơm bưng nước rót như Lê Minh Kính thì có thể gặp nạn gì nhỉ? Té ao? Té giếng? Trẹo chân? Leo tường xong không xuống được? Đi nhà xí quên mang theo giấy?
Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của nàng ta!
Bùi Dũng nhìn Hoàng Từ Lan đăm chiêu, biểu cảm hoán đổi liên tục liền đằng hắng: “Bà đang nghĩ linh tinh cái gì đấy hả?” Nói rằng Hoàng Từ Lan hiện tại suy nghĩ đứng đắn, đánh chết hắn cũng không tin!
“Thật ra đêm Thất Tịch tam điện hạ lén chuồn khỏi cung đi ăn ở Bích Nhạn Trai” Bùi Dũng mặt đầy khó xử, nhưng rốt cục vẫn nhắm mắt nói ra “Kêu nhiều món nên không đủ tiền trả...thấy thế tôi liền...liền...” Được rồi, thà nói ra còn hơn để Hoàng Từ Lan nghĩ bậy, ảnh hưởng đến thanh danh của hắn và Minh Kính.
“Được rồi, tôi hiểu rồi” Hoàng Từ Lan thấy đối phương ấp úng liền không buồn hỏi thêm. Nàng cầm cái ống nhổ bằng bạc lên phun bã trầu, chậc lưỡi: “Là ông rảnh rỗi đi dạo phố, đi ngang Bích Nhạn Trai nên bị Lê Minh Kính gọi lại, cuối cùng móc bạc trong túi ra trả dùm vị điện hạ đó đúng không? Rồi sau đó hai người thề non hẹn biển, quân quân khanh khanh? Dạ duyệt quân hề quân hữu tri? (*)” Nói xong, khoé môi nàng cũng không kìm được run rẩy. Rốt cuộc Lê Minh Kính ăn nhiều đến chừng nào mà không đủ tiền trả vậy kìa? À mà không hẳn, Bích Nhạn Trai là quán ăn nổi danh kinh thành, giá cả đắt đỏ. Nói Lê Minh Kính ăn nhiều cũng không chuẩn xác cho lắm.
“Cái gì là ‘Dạ duyệt quân hề quân hữu tri’ hả? Bà có thể ngừng cải biên thi từ được không?” Bùi Dũng trợn trắng mắt, lầm bầm: “Chỉ được cái đùa bỡn”
“Đùa bỡn gì hả? Tôi còn chưa hỏi ông đấy. Rõ ràng đã ước hẹn với tam công chúa, vậy mà còn chưa tấu thỉnh rõ ràng với thánh thượng” Hoàng Từ Lan chậc lưỡi “Ông không sợ rước phải bà chằn tinh Lê Bính Hiểu à” Chẳng lẽ tên Bùi Dũng này muốn làm phò mã hai lần như Dương Tự Minh ngày xưa luôn?
“Tất nhiên là sợ rồi” Bùi Dũng nhăn mày “Nhưng Bệ hạ vẫn chưa tỏ ý rõ ràng” Hắn đương nhiên đã tỏ ý, nhưng bên phía Hoàng thượng lại chưa có đáp án gì, nên hắn chỉ còn biết ngồi ở nhà nghĩ vớ nghĩ vẩn, tự mình hù mình sợ.
“Yên tâm đi, chỉ cần ông tấu thỉnh với bệ hạ rằng ông với Lê Minh Kính lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên là ngài vui vẻ còn không kịp ấy chứ” Hoàng Từ Lan nói đến chắc chắn vô cùng, tay rót ly trà súc miệng. Lê Minh Kính năm nay đã vừa vặn đến tuổi thành gia lập thất, giờ có người chủ động đến cầu thân, hoàng đế không đồng ý mới lạ!
“Bà chắc chắn?” Bùi Dũng mặt đầy nghi ngờ.
“Tất nhiên rồi. Chuyện này rõ ràng mười mươi. Nếu Lê Lan Đường lại góp thêm tiếng nói nữa, chuyến này không thể thoát được đâu” Nàng phẩy tay, mặt hiện lên vẻ tò mò: “Từ độ Thất Tịch đến nay cũng đã qua được kha khá thời gian, hai người chắc cũng vun vén tình cảm được kha khá ấy nhỉ?” Haha, ngẫm lại thì Lê Minh Kính nghiêm túc và Bùi Dũng không biết lãng mạn này cũng hợp nhau lắm! Quả nhiên Thất Tịch đúng là ngày người ta gặp được chân ái cuộc đời mà, không như nàng, tiêu tốn cả đêm hôm đó với Lê Lan Đường vô cảm máu lạnh lại còn vô sỉ.
Nghĩ đến thật là buồn bã!
“Ờ thì cũng có hẹn nhau” Bùi Dũng mặt thoáng đỏ, đương nhiên là có chút ngại “Thật ra cũng không có gì”
“Ừ ừ, không có gì cả” Hoàng Từ Lan gật đầu, liếc mắt nhìn Bùi Dũng mặt đã hơi đỏ “Tôi nghĩ ông nên sớm tấu thỉnh đi, đằng nào cũng phải nói cả. Lê Lan Đường sẽ giúp thôi” Chuyện vui vẻ như thế này mà Lê Lan Đường không tham gia thì sao còn là nàng ta được nữa. Vừa đẩy được Lê Minh Kính đi lại còn đâm cho Lê Bính Hiểu một dao trí mạng, quá tốt đi ấy chứ!
“Sao bà biết cửu công chúa sẽ giúp đỡ?” Bùi Dũng nhíu nhíu mày, cảm thấy giữa Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường hẳn là đã bắt tay nhau thực hiện mưu kế gì đó rồi. Trong ấn tượng của hắn, Lê Lan Đường chính là người vô cảm đến mức tận cùng, hoàn toàn không ai có thể tác động được đến nàng ta cả. Hơn nữa vị cửu điện hạ này lại vô cùng khó dò đoán, mọi hành động đều không thể dự liệu. Hoàng Từ Lan dựa vào đâu mà có thể chắc chắn đến như thế?
“Bí mật” Hoàng Từ Lan cười cười, không trả lời câu hỏi của đối phương.
***
Hoàng cung nổi bão tố rồi.
Tin tức Bùi Dũng từ chối hôn sự với ngũ công chúa, bày tỏ bản thân muốn cùng tam công chúa kết tóc se duyên đã lan khắp hoàng cung đại nội, làm dấy lên một trận bàn tán không ngừng.
Người phẫn uất nhất khi biết tin này, không ai khác chính là Lê Bính Hiểu.
Trong tư cung của nàng ta không ngừng phát ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ làm đám nô tì cùng thái giám đứng ở ngoài chỉ biết nhăn mặt đầy khổ sở, nín thở lắng nghe tiếng động bên trong.
“Lan Minh công chúa đến!!” Từ xa, Lê Lan Khuê váy áo tha thướt dẫn đầu một đám cung nữ hướng đến bên này, hiển nhiên là muốn xem bà chị của mình đang khổ sở đến đâu.
“Chúng nô tì tham kiến lục công chúa” Đám nô tì đang đứng ngoài cửa nghe vậy liền quỳ xuống hành lễ, trong bụng có chút vui vẻ. Lục điện hạ mau ngăn cản chị gái của người phung phí tài sản đại nội đi!
“Miễn cả đi” Lê Lan Khuê không buồn liếc mắt nhìn, âm thanh đổ vỡ chát chúa kia khiến đôi mày liễu của nàng ta khẽ nhăn lại. Bà chị này của nàng đã không chịu nổi mà phát cuồng vì bị Lê Minh Kính phỗng tay trên rồi ư? Đúng là không có tiền đồ gì cả.
“Cút, ta nói các ngươi cút!!” Lê Bính Hiểu thấy có bóng người tiến vào cửa, nghĩ là đám nô tì nên liền rống lên đầy dữ tợn, tay vẫn không ngừng đập đồ. Càng nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Lê Minh Kính và Lê Lan Đường, Lê Bính Hiểu càng thêm phẫn nộ. Lê Lan Đường, ngươi hãy chờ đó!
“Ngũ hoàng tỷ, chưa chi đã ở đây khóc lóc buông xuôi rồi ư?” Lê Lan Khuê nhìn đống đồ vỡ nát tung toé trên nền đất, ánh mắt lại đảo sang Lê Bính Hiểu đầu tóc rối loạn liền bật cười trào phúng: “Lê Minh Kính vẫn chưa hạ giá tức là vẫn còn cách để cứu vãn, chưa dốc hết sức sao chắc rằng mình đã thua?” Nếu để Lê Lan Đường biết được cảnh này, chẳng phải sẽ cười đến thối mũi sao? Người luôn coi trọng danh tiếng như Lê Lan Khuê tất nhiên không bao giờ muốn điều đó xảy ra.
“Cách gì kia chứ? Bùi Dũng đã hướng phụ hoàng xin ý chỉ rồi!” Lê Bính Hiểu cười đầy tuyệt vọng, giọng khàn khàn vô cùng khó nghe.
“Nhưng chẳng phải phụ hoàng vẫn chưa hồi đáp sao? Chỉ cần ngài chưa hồi đáp, ta vẫn còn cơ hội” Lê Lan Khuê môi hiện lên nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lấp loé sát ý “Vấy bẩn Lê Minh Kính, xử lí Lê Lan Đường, như vậy liền xong xuôi”
“Lê Lan Đường vậy mà lại đứng về phe của Lê Minh Kính?” Lê Bính Hiểu mở to mắt nhìn đứa em gái được mệnh danh là ‘huệ chất lan tâm’ đứng ngược sáng, âm trầm không hề che giấu sát ý toả ra. Chính nàng ta cũng có chút hoảng sợ, không cẩn thận bị mảnh sứ trên bàn cứa vào tay, máu tuôn xối xả.
“Không hẳn, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót” Lê Lan Khuê nói bằng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng “Nuôi khỉ trong nhà, sớm muộn gì cũng gây hoạ” Lê Lan Đường cơ trí đa mưu, nàng tất nhiên đã từng được lĩnh giáo qua rồi. Màn đối đáp với Hoàng Từ Lan kia giống cái dằm đâm trong mắt nàng, động vào là đau buốt đến tận óc. Nếu nói nó thiện tâm giúp đỡ Lê Bính Hiểu lúc ban đầu, chi bằng nói nó đã sớm tính toán mưu kế, đâm Lê Bính Hiểu vài nhát. Không những vậy, còn muốn thông qua Hoàng Từ Lan làm nàng bẽ mặt!
Hay lắm Lê Lan Đường, hay cho liên hoàn kế của ngươi!
“Vậy lục nương có kế gì hay?” Lê Bính Hiểu tất nhiên nhìn ra được ác tâm đã nảy nở của Lê Lan Khuê, vội vàng hỏi. Suy cho cùng nếu thành công chuyến này, nàng tất nhiên cũng được hưởng lợi.
Gió lớn nổi lửa, đêm đen giết người.
......
Sau đó hai hôm, Bùi Dũng lại lần nữa thỉnh tấu lên Hoàng đế, tỏ ý nếu không phải là Lê Minh Kính, hắn cam nguyện cả đời cũng không làm phò mã, bất chấp kháng chỉ.
“Hay cho tên điên Bùi Dũng, lại dám ở trước mặt rồng nói câu phi khanh bất thú” Hoàng Từ Lan vòng vèo trong ngự hoa viên, vừa đi vừa thản nhiên ngắm cảnh. Nhân lúc Lê Cẩm Thương nghỉ trưa nàng liền chạy ra ngoài hít thở không khí, cứ mãi ở trong Đồng Hoa cung thực khiến người ta chùn chân phiền chán đến chết rồi. Nàng cầm lá cau vừa ngắt được từ tay của đám nội quan chuyên dọn cây tỉa cành trong vườn ngự, thoăn thoắt làm thành một con châu chấu lá tre. Lát nữa chỉ cần Lê Cẩm Thương khóc nháo liền đưa món này ra là xong. Nàng không tin đã có pháp bảo này còn không trấn áp được đứa con nít quỷ kia.
Nàng lầm bầm lầu bầu vô cùng nhỏ, xung quanh lại vắng vẻ không người nên liền không đáng ngại.
“Hừ” Một tiếng hừ lạnh khe khẽ vang lên sau hòn giả sơn khiến Hoàng Từ Lan dừng bước chân. Nàng hơi cau mày, sau đó liền vô thanh vô thức áp sát đến gần, nín thở quan sát. Nàng trước nay bước chân đều rất nhẹ, nếu không đã bị hai người kia phát giác từ sớm rồi. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng liền không kìm được kinh hãi.
Là Tống vương Lê Tung! Hắn vậy mà lại lén lút gặp Lê Lan Khuê ở đây!
Hai anh em hắn đều do Minh phi thân sinh, tình cảm trước nay vẫn luôn rất tốt. Tuy nhiên nếu nói hai vị tổ tông này nhớ thương nhau mà hẹn gặp nơi khuất nẻo này, đánh chết nàng cũng không tin.
Chỉ nghe Tống vương nói gằn: “Hay cho đứa con hoang hèn mọn kia, vậy mà dám tính kế lên người em gái ta”
Con hoang? Hoàng Từ Lan nhướng mày. Lê Tung đang đề cập đến ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là......
“Chuyến này nhất định phải hạ bệ được Lê Minh Kính. Haha, Kính phi đang ốm đến dật dờ nếu biết con gái mình thành ra như thế, biết đâu lại cưỡi hạc chầu trời luôn cũng nên” Lê Lan Khuê mặt hiện khoái trá, dường như đang tận hưởng kết quả tốt đẹp sắp trở thành hiện thực.
“Đâu chỉ mỗi Lê Minh Kính, nếu không đem đứa con hoang kia trừ đi, sớm muộn gì nó cũng đâm chúng ta một nhát sau lưng” Lê Tung cũng cười lạnh mà bổ sung, hiển nhiên thái độ không ưa gì Lê Lan Đường.
“Nó tất nhiên phải trừ” Lê Lan Khuê thoáng ngưng thần, giọng lạnh lùng “Nhưng còn một người nữa, nếu không trừ ắt để hậu hoạ về sau” Nàng không cách nào quên được bản thân bị Hoàng Từ Lan đạp đổ hết mặt mũi. Kẻ ghê gớm như nàng ta, nếu không thể thu về phe mình thì phải nhanh chóng trừ khử, càng không cần nói đến việc Hoàng Từ Lan lại đứng về bên Thái tử như hiện tại.
“Là ai? Dao đã đầy máu, ta cũng không ngại đâm thêm kẻ nữa”
“Hoàng Từ Lan, Khôn Minh điện học sĩ” Lê Lan Khuê nói đến đây, trên mặt hoàn toàn là biểu tình tàn nhẫn.
....
Hoàng Từ Lan đứng dựa vào hòn giả sơn, thần sắc vô cùng nghiêm trọng. Nàng đứng im như phỗng, tận đến lúc hai người bên kia rời đi vẫn không hề phát hiện ra nàng.
Lê Lan Khuê vậy mà đã nảy ra ý trừ khử nàng rồi? Vấy bẩn Lê Minh Kính, diệt ‘đứa con hoang’ Lê Lan Đường, và tiện tay tiễn cả nàng đi theo luôn? Chậc, Lê Lan Khuê lần này ra tay cũng thật mạnh.
Tương kế tựu kế, riêng chỗ này Hoàng Từ Lan nắm rất rõ. Muốn đoạt mạng nàng chỉ e là không dễ như hai vị điện hạ kia mong đợi. Dù không rõ là chừng nào đối phương sẽ ra tay, nhưng nếu đã liên quan đến Lê Minh Kính vậy thì chắc chắn sẽ nhanh chóng diễn ra mà không còn bất kì nghi ngờ gì nữa. Bùi Dũng đã thẳng thắn trên triều đường, hoàng đế cũng đã đến lúc ra quyết định, và kết quả có ra sao thì kế hoạch vẫn sẽ phát động mà thôi. Đó tất nhiên là kết cục đã định.
Kẻ chết chung trong ván cờ này bao gồm nàng và Lê Lan Đường, vậy thì mấu chốt để tìm cửa sinh trong tử cảnh cũng nằm ở hai người các nàng cả. Bây giờ trước hết, vẫn là nên đi cung Kiến Ninh thương thảo đối sách một phen.
Hoàng Từ Lan môi nở nụ cười nhạt nhẽo, xoay người trở về cung Đồng Hoa. Con châu chấu lá cau kia được nàng cầm tên tay, đung đưa qua lại vô cùng sinh động.
_____
CHÚ THÍCH
(*) Dạ duyệt quân hề quân hữu tri (Dịch: Bụng ưng ý người, người có hay?) Câu này Hoàng Từ Lan chơi chữ, đổi chữ ở câu gốc trong bài “Việt nhân ca” là: Tâm duyệt quân hề quân bất tri (Dịch: Lòng đã thương người, người lại chẳng hay)
______
LỜI TÁC GIẢ
Dạo này cuộc sống tịch mịch vô cùng, dịch bệnh không thể đi đâu được nhưng vẫn chạy deadline, vẫn hằng ngày bận rộn chạy chap cho mọi người=))))) Mọi người hãy mau động viên mẹ ghẻ tác giả đi:)))))
Nhà hàng xóm hỏi tôi vì sao cả ngày ở mãi trong bốn bức tường mà không chán, họ làm sao biết được cả ngày tôi lao đao với đống deadline:)))))) Mà cũng không có gì to tát, vì tôi là một trạch nữ Phật hệ điển hình:>
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)