Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 56: NAM HOA KINH

475 2 2 0

Mồng một tháng mười.

Khôn Minh điện.

“Hôm nay Hoàng mỗ lại có dịp gặp các vị điện hạ ở đây. Quả thực là hạnh ngộ, hạnh ngộ” Hoàng Từ Lan ngồi sau bàn sách nhìn những vị hoàng nữ ngồi ở dưới mà nở nụ cười điềm nhiên như không. Từ lúc tiếp được chỉ dụ thăng chức đến nay cũng chỉ vừa qua được vài ngày ngắn ngủi, lần đầu tiên mặc áo bào đỏ đã phải ngồi ở Khôn Minh điện giảng bài .

Trong lòng chứa bao nhiêu chán ngán không cần nói cũng có thể tỏ tường được.

Dạo gần đây thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, khoảng cách đến Hàn Lộ cũng đã chẳng còn xa. Hoàng Từ Lan nhìn mấy tấm trúc liêm đong đưa theo gió bấc lạnh khô, cảm giác có chút lạnh lẽo. Hối hận làm sao, sáng nay ra khỏi nhà lại quên đem áo choàng, chỉ sợ đến tối về nhà lại phải cảm lạnh mất.

“Từ dạo nghe học sĩ tấu khúc đến nay vẫn còn rất ấn tượng, những mong lại được tiếp tục thường thức một phen” Sau khi Lê Minh Kính hạ giá, người có bối phận cao nhất ở đây không còn nghi ngờ gì nữa đã trở thành tứ công chúa: Chiêu Huy Công chúa Lê Triệt San. Nàng ta vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, tâm tư nông cạn như Lê Bính Hiểu; cũng chẳng phải người ngoài miệng nam mô bụng bồ dao găm như Lê Lan Khuê, đơn giản là nàng ta thấy hứng thú với tài nữ Hoàng Từ Lan nổi danh kinh thành. Vị tài nữ này thanh thanh bạch bạch, cao cao khiết khiết hệt như cây trúc mọc ở bờ tường bốn mùa thường xanh, khiến người khác nhìn không rời mắt. Nhất là dung mạo tuyệt sắc luôn thản nhiên như mặt hồ kia, chẳng bao giờ nhìn ra được một tia tâm tình tiêu cực nào.

“Tứ điện hạ lại khen rồi, thực làm Hoàng mỗ thấy hổ thẹn” Hoàng Từ Lan cười cười, tay lướt qua chồng sách dày để trên án, sau đó nhẹ nhàng rút ra một cuốn sách mỏng đã ngả vàng ố “Hôm nay Hoàng mỗ giảng vài điều về Nam Hoa Kinh, mong các vị điện hạ đây không chê” Thực chất hôm nay Kính phi nhờ nàng giảng Thi Kinh, nhưng vừa đúng lúc tâm trạng nàng không tốt, vì vậy bèn tuỳ tiện lấy ra một cuốn, không ngờ là Nam Hoa Kinh.

Hình như Lê Lan Đường rất thích đọc cuốn này thì phải. Nhưng con người lười nhác đó chắc là đang đắp chăn nằm trên ghế đọc sách rồi, sẽ không rảnh rỗi đội mưa đến đây đâu. Mà ông trời cũng thật biết chiều lòng người, vừa sang tháng mười đã ban cho trận mưa dầm rả rích kèm theo gió lạnh, xiết bao buồn chán.

“Mời học sĩ bắt đầu thôi” Lê Triệt San ra vẻ như không bận tâm đến việc bị Hoàng Từ Lan từ chối một cách uyển chuyển, cong môi cười đáp.

Hoàng Từ Lan, người này trước nay đều như thế, thoạt trông hiền lành ôn hoà nhưng thực chất lại là kẻ lãnh khốc vô tình hơn bất kì ai. Nếu giả sử đến một ngày vẻ thản nhiên kia bị xé rách, sẽ là cái dạng gì? Và phải là chuyện như thế nào mới có thể tước được vẻ mặt kia đi?

“Gượm một lát đã. Các vị hoàng tỷ thật hiếu học làm sao, sớm như vậy đã bắt đầu rồi. Đứa em này đến chậm vài bước nữa là xem như bỏ lỡ mất” Ngoài thềm hiên vọng lại tiếng nói có phầm châm chọc của Lê Lan Đường, thành công làm Hoàng Từ Lan nhướng mày nghiêng đầu nhìn ra. Chỉ thấy Lê Lan Đường đứng bên cửa, tay vừa đem chiếc ô giấy thả xuống, hai bên tà áo màu xanh cánh trả có hơi ướt do nước mưa văng vào, cũng không có chút nào gọi là chật vật.

“Cửu điện hạ” Hoàng Từ Lan gật đầu xem như chào hỏi, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì đặc biệt. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây ư? Lê Lan Đường lại chăm chỉ học tập, trau dồi tri thức đến mức đội mưa đến Khôn Minh điện nghe giảng?

“Ồ ra là hôm nay Hoàng môn hạ giảng bài” Lê Lan Đường tựa như rất ngạc nhiên trước sự có mặt của Hoàng Từ Lan, hơi cong khoé môi châm chọc “Không rõ hôm nay môn hạ định giảng sách gì?” Nàng đã sớm biết hôm nay Hoàng Từ Lan đứng lớp nên mới cố tình đội mưa đến đây hòng tìm chút thú vị. Không ngờ đúng như dự đoán, đám chị em của nàng đều đến vô cùng đông đủ, hơn nữa còn nhiều thêm mấy vị quận chúa nhà các vị thân vương cùng tiểu thư các nhà đại quan trên nhị phẩm. Chẳng lẽ danh tiếng Hoàng Từ Lan tốt đến như vậy ư? Nam không từ, nữ không tha?

Ôi chao thật là náo nhiệt mà.

“Là cuốn Nam Hoa Kinh thưa điện hạ” Hoàng Từ Lan nhìn Lê Lan Đường vừa đến nơi đã híp mắt châm chọc mình mà phì cười, hai mắt tĩnh lặng như nước trở nên cong cong “Điện hạ vào chỗ trước đã, rồi chúng ta bắt đầu” Từ dạo bị nắn xương đau điếng người xong, Lê Lan Đường thấy nàng liền xù lông lên, không tiếc nuối mảy may đem nàng ra châm chọc.

Thôi bỏ đi, không châm chọc không xấu tính không phải là Lê Lan Đường ác ma. Vả lại nàng cũng đã quen với vị cửu điện hạ trái tính trái nết này rồi.

Lê Lan Đường đi về bàn của mình, tiện thể quét mắt sang một đám người ngồi trong điện hiện tại. Ngoại trừ Lê Lan Khuê nhìn không ra biểu cảm và Lê Bính Hiểu có chút hằn học, những người còn lại nếu không phải là nhìn Hoàng Từ Lan đầy ngưỡng mộ thì chính là đang nhìn nàng vừa yêu vừa sợ.

Vẫn là ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Hoàng Từ Lan dễ chịu.

“Hoàng tỷ rốt cuộc cũng đến rồi” Lê Cẩm Thương kéo tay áo Lê Lan Đường, giọng đầy phẫn nộ mà mách lẻo “Vừa nãy bà cô áo hồng kia ve vãn sư phó!” Con bé bên khoé miệng còn dính vụn bánh, đánh mắt chỉ cho Lê Lan Đường. Sư phó rõ ràng là của mình, vì cớ gì đám tiểu thư, hoàng thân này lại dám lượn lờ quanh!

“Ve vãn?” Lê Lan Đường hơi nhíu mi nhìn sang, chỉ thấy người kia đang chống tay nhìn Hoàng Từ Lan không hề che giấu vẻ ngưỡng mộ. Không chỉ mỗi nàng ta, còn có không ít người khác cũng trong tình trạng tương tự. Chỉ là con người mặc hồng bào đang ngồi bên trên kia như không hay biết gì, tập trung vào công vụ.

Hoàng Từ Lan thì có gì tốt?

“Hừ, nghĩ sư phó sẽ quan tâm chắc?” Lê Cẩm Thương chu môi đầy bất mãn, sau đó cầm gói lá sen đựng bánh đưa cho Lê Lan Đường “Hoàng tỷ, ăn bánh” Sư phó ngày nào vào cung đều sẽ mang bánh cho, với Lê Cẩm Thương từ lâu đã trở thành việc bình thường.

Lê Lan Đường cũng không từ chối, vươn tay cầm lấy rồi mở ra nhìn.

Bánh phù dung. Không tệ.

......

Bên kia Hoàng Từ Lan đã bắt đầu giảng sách.

“Đạo là gì? Đạo vô vi nhi vô bất vi (không làm gì mà lại làm tất cả). Phản giả, Đạo chi động (tác động của Đạo là biến hoá). Vạn vật sinh sinh hoá hoá, vận chuyển tuần hoàn mãi không dứt. Giảm phía này thì tăng phía kia, đầy ở kia thì vơi ở đây, chầm chậm mỗi ngày thay đổi từng chút. Đạo là hỗn độn, từ hỗn độn sinh ra khí, khí lại hoá thành hình, hình rồi sẽ hoá chất. Vậy sinh tử, căn bản là tuần hoàn của khí”

Giọng nói đều đều của Hoàng Từ Lan hệt như hồi chuông báo, khiến không gian bắt đầu chìm vào tĩnh lặng. Sắc mặt mỗi người đều chăm chú nghiêm cẩn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Trừ Lê Lan Đường.

“Học sĩ nói vậy, liệu có dẫn chứng chăng?” Một người vừa đưa tay lật sách vừa lên tiếng hỏi.

“Hiển nhiên là có” Hoàng Từ Lan lại nhìn thấy hai chị em Lê Lan Đường và Lê Cẩm Thương thản nhiên ăn bánh trong lớp, hơi gật đầu nhìn sang “Hình thể con người chỉ là một hình thức của hàng vạn sự biến hoá trong vũ trụ. Cho nên thánh nhân muốn trở về với cái gốc của vạn vật, tức Đạo” Nàng viện dẫn vô cùng nhanh chóng rõ ràng, hoàn toàn không chút đắn đo do dự.

Người nọ đang mở miệng định hỏi thêm gì đó thì đã bị Lê Cẩm Thương cắt ngang.

“Sư phó, trò có thắc mắc” Lê Cẩm Thương phủi phủi miệng, lên tiếng “Trang Tử có câu: Vật nào cũng là chính nó mà đồng thời cũng là vật khác. Phân biệt vật và mình thì không thấy được lẽ đó, hoà đồng với vật thì thấy được. Sư phó có luận giải như thế nào?” Hừ, dám ve vãn sư phó của mình!

“Trang Chu mộng hoá hồ điệp, tỉnh dậy liền phân vân không rõ mình hoá hồ điệp hay hồ điệp hoá thành mình” Hoàng Từ Lan cười cười mà giảng “Đó là luận giải” Con bé Lê Cẩm Thương này ngoại trừ bám dính lấy nàng còn rất ghét người lạ cùng nàng tiếp xúc. Cũng không biết có phải là do Lê Lan Đường dạy ra không nữa.

Chị em nhà này quả nhiên đều là ác ma!

“Chỉ cùng vi ư tân, hoả truyền dã, bất trị kì tận dã” (1) Lê Lan Đường uể oải lên tiếng.

“Cửu điện hạ nói đúng rồi” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, đứng dậy đi xuống chỗ của Lê Lan Đường mà hỏi “Trời đất lớn hay sợi lông lớn?” Hai tay nàng khoanh lại giấu trong ống tay áo bào, sau đó lấy ra một cái ống tre bịt kín đưa cho Lê Lan Đường, viết vào lòng bàn tay người nọ một chữ: 茶 (trà).

“Vì cái lượng của vật thì vô cùng mà thời gian thì không ngừng, nó mãi biến đổi, vô thuỷ vô chung” Lê Lan Đường nhìn cái ống tre kia một lát, sau đó nhàn nhạt đáp “Cái ta biết ít hơn cái ta chẳng biết, cuộc đời ta sống không dài bằng thời gian trước khi ta sinh ra. Lấy cái cực nhỏ mà muốn hiểu đến cái cực lớn như vậy là mê loạn. Đã vậy rồi thì làm sao biết được đầu sợi lông làm tiêu chuẩn cho cái cực nhỏ mà trời đất làm tiêu chuẩn cho cái cực lớn?”

“Lấy con mắt sai biệt mà xét, muốn nhấn vào chỗ lớn thì không vật nào là không lớn, muốn nhấn vào chỗ nhỏ thì không vật nào là không nhỏ” Hoàng Từ Lan lại gật gật đầu, mái tóc dài nửa vấn nửa thả buông lơi bên vai áo bào, cực kì nổi bật. Nàng hơi cúi người, đưa mắt nhìn gói bánh đang được Lê Lan Đường giấu dưới bàn, môi khẽ mím lại nhịn cười. Hai chị em Lê Lan Đường từ khi nào đã thành cái ăn hàng rồi không rõ nữa.

“Biết rằng có những điều mình không biết được, đó là đạt được cực điểm của trí” Lê Lan Đường tựa như đang móc mỉa trào phúng, hơi câu môi cười. Hoàng Từ Lan đúng là vô tư lự, giơ tay nhấc chân cũng đã khiến người khác chú ý rồi. Cũng thật tội nghiệp cho những kẻ ngưỡng mộ Hoàng Từ Lan, vị học sĩ này căn bản là vô tâm.

“Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã!!”(2) Lê Cẩm Thương sáng mắt, thốt lên. Câu này hôm qua sư phó mới dạy cho mình!!

“Thập điện hạ nói hay lắm” Hoàng Từ Lan gật đầu, tiếp tục giảng “Ngô sinh dã hữu nhai nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tuỳ vô nhai, đãi dĩ”

“Có vị nào cắt nghĩa được câu này chăng?” Hoàng Từ Lan dạy học đều không theo lẽ thường mà dạy cặn kẽ từng chương trong kinh sách, nàng luôn giảng theo kiểu hiểu và khái lược, sau đó sẽ giải thích sâu để dễ nhớ, nhớ nắm bắt đại ý.

Nhưng không phải ai cũng có thể đủ thông tuệ để theo cách học này của nàng, cũng như chẳng ai đọc qua Nam Hoa Kinh đều sẽ hiểu được những câu từ tối nghĩa trong đó. Như đám con cháu quý tộc cao cấp trong điện hiện tại là ví dụ, trên mặt đều là mơ hồ và khổ não suy nghĩ. Rõ ràng là có cơ hội tốt để lân la tiếp cận vị nữ học sĩ nổi danh khắp Trung Đô này, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm.

“Đời người có hạn mà miệt mài theo cái vô cùng. Đem cái hữu hạn mà chạy theo cái vô cùng thì tinh thần mệt mỏi. Mệt mà không ngừng thì nguy” Lê Lan Khuê ngẫm nghĩ rồi lên tiếng “Học sĩ thấy ta nói đã chuẩn xác chưa?”

Đám con em trong điện này như bị điên cả rồi, không hiểu vì sao lại đi ngưỡng mộ rồi muốn tiếp cận người nhạt nhẽo vô vị là Hoàng Từ Lan. Không sớm thì muộn rồi cũng sẽ thất bại làm cho ủ ê chán chường mà thôi, rõ ràng Hoàng Từ Lan với Lê Lan Đường mới là thiên xứng tri kỷ tri tâm: vừa nhạt nhẽo vô vị lại lạnh lùng tà ác, hợp nhau vô cùng.

Lê Lan Khuê tựa hồ cũng không buồn để tâm vì sao mình lại có suy nghĩ này, nàng chỉ biết hai con người một đỏ một xanh đằng kia đã sớm khiến cả cung thành cho ra một lời nhận định vô cùng chắc chắn.

“Rất chuẩn” Hoàng Từ Lan không tiếc cho ra lời khen, sau đó lại giảng “Vậy ai có kiến giải độc đáo về câu này không?” Đôi mắt nàng lại liếc nhìn sang Lê Lan Đường đang chống tay ngồi bên cạnh.

“Cái mức cao nhất của tri thức là biết được thiên đạo và nhân sự, biết được thiên đạo là hiểu được vạn vật do tự nhiên sinh ra, vậy thì phải theo tự nhiên. Biết được nhân sự là dùng cái mà trí tuệ có thể biết được để bảo hộ cái mà trí tuệ không thể biết được – tức cái sinh mệnh – hầu hưởng hết tuổi trời cho, khỏi chết yểu” Lê Lan Đường rất từ tốn mà đáp, mắt nhìn vào tua ngọc bội song ngư cùng túi hương trên thắt lưng Hoàng Từ Lan, âm thầm cho cái đánh giá.

Hoàng Từ Lan đích thực là người kẹt xỉ, mặc công phục vẫn không đổi được cái tua ngọc khác thường ngày.

“Hiếu học là cái cốt của Nho sinh tự cổ chí kim, vì sao lại nói như thế? Nếu không ngừng tiếp nhận kiến thức, há chẳng phải là dạng tiểu trí thiển cận sao?” Một vị tiểu thư ứng tiếng phản bác, hiển nhiên là đang chĩa mùi dùi sang Lê Lan Đường. Từ nãy đến giờ học sĩ đều đứng cạnh bên vị cửu điện hạ này, tựa hồ hai người là chỗ quen biết đã lâu.

Đám người Lê Triệt San dùng ánh mắt hứng thú mà đánh giá người nọ, sau đó là cả tiếc rẻ. Lê Lan Đường không dễ chơi tí nào, lần này coi như cô ả đá phải tấm sắt rồi.

Quả nhiên câu hỏi này làm Hoàng Từ Lan nhướng mày chú ý, cười nhìn người nọ: “Cảm tạ câu hỏi của tiểu thư” Nụ cười nhợt nhạt của nàng tựa như mưa phùn đầu xuân đậu trên cánh hoa đào, lạnh lẽo nhưng lại khiến người nhìn tâm sinh thoải mái không nói thành lời.

Vị tiểu thư nọ còn chưa kịp thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn thì đã nghe giọng nói uể oải không chút nhân tình của Lê Lan Đường vang lên: “Vũ trụ hợp nhất, cái nhất đó thêm cái ta nói về nó, vậy là thành ra hai cái rồi. Hai cái đó thêm cái nguyên thuỷ của đạo nữa lại thành ba. Cứ thế mà tính tiếp thì người giỏi tính cũng đành chịu. Như vậy là từ ‘không’ đến ‘có’ đã có ba ý khác nhau rồi, vậy thì từ ‘có’ đến ‘có’ sẽ có cơ man nào là ý đây? Vậy thì tại sao phải cố cắt nghĩa, cố tìm hiểu thứ ta chẳng hiểu được bao nhiêu?”

“Giả sử ta với vị học hữu đây dùng hết sách vở đọc được để tranh biện mà học hữu thắng ta, vậy thì có nhất định là người đúng ta sai hay không? Nếu ta thắng người, vậy thì có phải ta phải, người trái? Trong chúng ta có một người phải một người trái, hay là cả hai đều phải cả, hoặc trái cả? Người và ta làm sao biết được chuyện đó? Mà giả sử một người thứ ba như Hoàng học sĩ đây cũng hồ đồ không biết được, vậy lựa ai sáng suốt để làm trọng tài đây? Giả như Hoàng học sĩ đây chung ý kiến với người, do lẽ chung ý kiến với người nên làm sao mà phê phán? Nếu ngược lại Hoàng học sĩ chung ý kiến với ta, thì cũng vì lẽ đồng quan điểm với ta, làm sao phê phán? Nếu Hoàng học sĩ có ý kiến khác hẳn ta và người, hoặc giống cả ta và người thì cũng làm sao mà phán đoán được? Vậy ta, người và Hoàng học sĩ đều không quyết được ai phải, ai trái đúng chứ? Vậy nên ta lại lôi một người thứ tư nữa ra phân giải phỏng?”

“Cửu điện hạ thật giỏi, lại nói ra đúng vế Hoàng mỗ định nói” Hoàng Từ Lan cười khẽ, hai mắt cong cong tựa hồ rất hứng thú với lời phản bác của Lê Lan Đường. Nàng đứng xoay lưng lại với những người kia, từ trong ống tay áo rơi xuống một cái túi, nằm trọn trước mặt Lê Lan Đường.

“Trả công điện hạ hôm nay đội mưa đến đây góp vui” Hoàng Từ Lan thấy hai mắt Lê Lan Đường hơi chớp mà nhìn nàng thắc mắc, bèn mấp máy môi trả lời, sau đó rũ tay đi về bàn của mình.

Đám người ngồi trong điện lần này đều thấy được rất rõ ràng, người nhạt nhẽo điềm đạm như Hoàng Từ Lan cũng có lúc để lộ ra một chút cảm xúc khác biệt. Mà người có liên quan đến việc này, không ai khác chính là Xuân Minh Công chúa danh tiếng và tai tiếng lồng vào nhau, đệ nhất mỹ nhân kinh thành minh diễm chúng nhân, khiến hoa mẫu đơn cũng phải ảm đạm thất sắc.

“Cửu điện hạ nói đúng, là ta nóng vội” Vị tiểu thư nọ miệng như ngậm hạt thị, bối rối mà nhận thua. Miệng lưỡi vị điện hạ này quá sắc bén, nàng tự nhận không bằng. Người này không chỉ nhan sắc diễm lệ, thân phận cao quý mà học vấn cũng không phải dạng tạp nhạp xoàng xĩnh, lời đồn kia hẳn là không có gì nghi vấn nữa.

Lê Lan Đường cũng không đáp lại, chỉ cầm lấy cái túi lên nhét vào trong tay áo, môi nở nụ cười nhợt nhạt. Trong không khí vẫn còn mùi trà trên người Hoàng Từ Lan đọng lại thật lâu vẫn chưa tan đi, quyện vào hơi lạnh của đất trời sau cơn mưa, thanh lãnh mà khiến người ta thanh thần khí sảng.

.......

“Sư phó, con muốn được ôm” Hoàng Từ Lan vừa thông báo kết thúc buổi giảng bài thì Lê Cẩm Thương đã lao đến chỗ nàng, chu môi mè nheo.

“Điện hạ đói bụng chưa? Bây giờ hạ quan đưa người về cung” Hoàng Từ Lan cũng đã quen với việc bị Lê Cẩm Thương bám dính, vươn một tay ôm lấy con bé, tay kia xếp lại sách trên bàn gọn gàng.

“Sư phó có thấy con hôm nay rất giỏi không?” Lê Cẩm Thương dùng bàn tay bé nhỏ túm lấy áo bào đỏ trên người Hoàng Từ Lan lau mép, sau đó giương đôi mắt tròn xoe như huyền ngọc nhìn đám người bên dưới còn chưa rời đi hết với một ánh mắt ngạo nghễ của kẻ thắng trận.

Sư phó là của mình! Đám người các ngươi đừng hòng ai cướp được sư phó!

“Điện hạ rất giỏi, mới đó đã thuộc Luận Ngữ rồi” Hoàng Từ Lan cười cười xoa đầu Lê Cẩm Thương. Cũng không biết vị tiểu điện hạ này muốn thị uy gì với đám người bên dưới nữa, vừa học Luận Ngữ hôm qua đã đem ra sử dụng rồi, cũng may là sử dụng rất đúng chỗ, không sai lệch đi cốt ý.

Quả nhiên là gần mực thì đen, bị Lê Lan Đường dạy hư.

Gió bấc thổi trúc liêm bên bàn của nàng đung đưa khe khẽ, đem theo mùi tử đinh hương ấm áp thuần hậu quẩn quanh bên chóp mũi. Hoàng Từ Lan ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Lê Lan Đường đang đứng trước bàn, hai tay chắp sau lưng nhìn nàng, mắt phượng hơi híp.

“Điện hạ vẫn chưa về cung sao?”

“Hoàng học sĩ không thấy bản thân đang lâm vào khốn cảnh sao?” Lê Lan Đường đưa mắt nhìn đám người vẫn ngồi trong điện không nhúc nhích kia, châm chọc một phen. Chỉ sợ nàng vừa ra khỏi đây liền có người nhào đến cho mà xem. Hoàng Từ Lan cũng quá là vô tư, không chút đề phòng.

“Hạ quan không quan tâm lắm” Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu, cũng mặc cho Lê Cẩm Thương rúc trong lòng mình lăn qua lộn lại khiến áo bào bị nhăn đi “Về cái lễ kia, hạ quan đã có dự tính, khi nào thực hiện, hạ quan sẽ chuyển lời dặn dò trước” Đây có được tính là Lê Lan Đường đang tốt bụng quan tâm đến người khác không thế? Chẳng lẽ là đang cảm ơn đống đồ ăn nàng đem ra dụ khị?

Nghĩ lại thì với cái danh tiếng của Lê Lan Đường ở khắp cung thành, khiến người ta e ngại tiếp cận cũng không có gì lạ lẫm. Nếu ai cũng cho rằng giữa nàng và vị điện hạ này có mối tri giao, hẳn cũng không phải chuyện gì xấu, ngược lại còn có chỗ tốt.

Nàng rất không thích bị người khác làm phiền, cũng không hứng thú với việc quảng tế (giao thiệp rộng).

“Hoàng tỷ, sư phó, chúng ta về cung thôi” Lê Cẩm Thương lăn lộn thoả thích trong lòng Hoàng Từ Lan xong, thấy hai người kia đang ngẩn ra suy nghĩ gì đó mà không ngó ngàng gì đến mình bèn nhoài tấm thân nho nhỏ tròn tròn như bánh trôi lên bàn, tóm lấy cái nón phốc đầu được Hoàng Từ Lan để trên bàn đội lên đầu nàng.

Hoàng Từ Lan vốn đang suy nghĩ mông lung liền giật mình trước hành động của Lê Cẩm Thương. Ngay lập tức, nàng trưng ra vẻ mặt dở khóc dở cười mà đưa tay chỉnh cái nón nằm nghiêng ngả chẳng chút đoan chính trên đầu nhưng chỉnh mãi không xong, hơi sầm mặt ôm trụ Lê Cẩm Thương đang nháo trong lòng mình “Điện hạ, đừng rộn” Giờ nàng nên chỉnh nón trước hay là bắt bà tổ tông Lê Cẩm Thương này ngồi im?

Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan luống cuống không biết làm sao kèm theo cái nón nghiêng ngả không cố định trên đầu mà phì cười. Hoàng Từ Lan bị xé rách mặt bởi một đứa con nít năm tuổi kìa!

“Để ta” Lê Lan Đường rất biết bỏ đá xuống giếng, trước bao ánh nhìn của đám người vẫn ngồi trong điện, nàng nhích người đến gần, vươn tay giúp Hoàng Từ Lan chỉnh lại cái nón phốc đầu. Mấy sợi tóc loà xoà bên trán người kia cọ qua đầu ngón tay nàng, mềm mượt như tơ liễu mùa xuân.

Giống với đám người trong điện đường, Hoàng Từ Lan tựa như hoá đá trước hành động của Lê Lan Đường. Mùi tử đinh hương ấm áp trong không khí trở nên đậm hơn, âm thầm chui vào trong lòng nàng rồi hoà tan không còn tung tích.

_______

CHÚ THÍCH

  • Chỉ cùng vi ư tân, hoả truyền dã, bất trị kì tận dã” (Dịch: Củi chẳng ngừng đẩy, lửa cũng chẳng bao giờ tắt): Câu này trích trong chương ba (Dưỡng Sinh Chú), đoạn thứ sáu của Nam Hoa Kinh. Câu này vô cùng tối nghĩa, nghĩa rất mông lung mơ hồ và tuỳ người cảm nhận. Ở đây tác giả dịch thoát ý theo nghĩa đen, còn nghĩa bóng của nó liên quan đến phép luận chứng của Trang Tử, diễn giải rất dài dòng và triết học =)))))
  • Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã” (Dịch: Biết thì chính là biết, không biết chính là không biết, mà cũng là biết vậy): Câu này trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Đại ý là bảo: Người giỏi là người biết nhiều, cũng là biết trên đời này có rất nhiều thứ bản thân chưa hề biết đến.

_______

HẬU TRƯỜNG

Cơ Tử Huyên: Áu áu áu!! Chua quá, quá chua!! Xô cẩu lương này thật sự là nuốt trong nước mắt!!

Quần chúng hoàng cung: *rớt nước mắt* Cửu điện hạ uy vũ!! Ngài phải mau chóng bắt Hoàng học sĩ về đi, nếu không đêm dài lắm mộng đó! Quá là nguy hiểm!! Có người còn muốn bắt học sĩ về làm quận mã kìa!!

Lê Lan Đường: *cười nhạt* *biểu cảm khinh bỉ* Kẻ nào lại gần, ta chém kẻ đó.

Lê Cẩm Thương: *bất mãn* Sư phó là của ta!! Của ta!!

_______

LỜI TÁC GIẢ

Bát cơm chó đã mở, thân mời chư vị đến ăn chung với tác giả:v Chương này quá là triết học, chương sau mình sang cái khác hén =))) Đừng ai hỏi vì sao nó khó hiểu vậy nhé, vì sách triết có bao giờ là dễ hiểu đâu mà nghiệt ngã thay tác giả lại thích đọc=))))))))))

Bát cơm chó này sẽ kéo đến khá lâu mới có thể out of stock, chư vị nhớ đem phích trà đá cho chắc, có nghẹn thì mở ra mà uống cho trôi cơm nhé =))) Hoàng học sĩ bây giờ đã lên hàng tam phẩm, tuy chỉ là tòng tam phẩm thôi nhưng mà đã chỉ huy hết thảy đám nữ quan và cung nữ rồi, đã vô cùng môn đăng hộ đối với cửu điện hạ nhà chúng ta *vỗ tay* Nhưng mà cho dù Hoàng học sĩ có là dân thường thì cũng vậy thôi, vì căn bản là chẳng có ai dám cưới cửu điện hạ đầy tai tiếng, nổi danh ác ma của chúng ta cả:v:v

Trong cung đồn: cửu điện hạ trái nắng trở trời, chỉ cần nổi giận sẽ lôi người hầu ra chém. Có tài vô đức.

Ngoài cung đồn: cửu điện hạ nhan sắc thiên sinh lệ chất, mị khuynh thiên hạ nhưng ốm yếu từ lúc mới sinh, là con ma bệnh tật gió thổi liền bay đi mất.

Cũng là cửu điện hạ: ????

Tác giả bảo đảm tô cơm chó này to lắm, tác giả nghĩ đến thôi mà đã thấy chua gớt nước mắt rồi đây này:<<<

À quên, bạn nào có thắc mắc cần trao đổi với tác giả thì có thể nhắn vào tài khoản Bất Động Minh Vương của tác giả trên nền tảng Vietnovel nhé:v Wattpad tác giả ít khi truy cập lắm=))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16