Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37: THÚ VUI CỦA LÊ LAN ĐƯỜNG

517 2 3 0

Hoàng Từ Lan tất nhiên không thể đoán được Lê Lan Đường rốt cuộc có suy nghĩ gì, chỉ mải tập trung chú ý đỡ nàng ta về ngự doanh. Vừa đến nơi thì Hoàng Từ Lan đã mồ hôi đầy đầu, phải nói là mệt lả. Nàng và Lê Lan Đường dáng người tương tự như nhau, nhưng đường núi lên dễ xuống khó, hai người lại vừa đi vừa mò mẫm trong ánh sáng nhập nhoạng nên tốc độ chậm rì rì.

Đám thái y từ lâu đã chuẩn bị cứu chữa cho vị cửu điện hạ cao quý này, nhưng đến khi nhìn thấy tình trạng vết thương thì lại sinh ra khó xử. Tống vương điện hạ, ngài có biết là vị trí này rất không nên chém trúng không?

Hoàng Từ Lan đương nhiên hiểu được nỗi khổ của bọn hắn. Nàng lắc lắc đầu xua đi cơn mệt mỏi đang dâng lên, vội vàng nói: “Phiền các vị chuẩn bị thuốc cầm máu, ta và đám nô tì sẽ tự làm” Ít ra vẫn còn có Trần Hải Đình đang không biết ở nơi nào giúp được một tay một chân. Còn vị thần y này có xuất hiện hay không, nàng cũng không dám khẳng định. Có khi là đã về núi Phật Tích rồi không chừng.

“Hoàng học sĩ vất vả” Một vị thái y trung niên gật đầu ra chiều đã hiểu, sau đó dẫn đầu đoàn người rời đi chuẩn bị thuốc.

.....

“Chậc chậc” Hoàng Từ Lan đỡ Lê Lan Đường nằm ra giường xong xuôi liền chống lưng tặc lưỡi. Thật đau quá, cái lưng này như sắp gãy làm đôi rồi! Số nàng đúng là bần khổ mà!

Cẩm Tú ngồi bên cạnh giường lau mặt cho chủ nhân nhưng mắt vẫn lén lút nhìn về phía Hoàng Từ Lan đang vươn vai ôm lưng than thở. Điện hạ của ả nặng đến vậy sao? Rất là không đúng.....rõ ràng là tấm thân bồ liễu kia mà! Ả vừa dùng tay ước lượng, vừa gật gật đầu.

“Ôi mệt chết cái thân già rồi” Hoàng Từ Lan đưa tay đón lấy cái thau gỗ được nô tì đưa vào, lau sơ mặt mũi qua một hồi. Lau xong, nàng ngồi phệt ra ghế trong trướng, không buồn động đậy.

“Ôi!” Cẩm Tú đang lau người cho Lê Lan Đường bỗng khẽ than lên một tiếng làm Hoàng Từ Lan nhảy dựng “Hoàng học sĩ, điện hạ sao lại bị thương nặng đến như thế này! Huhu điện hạ sẽ không sao chứ? Học sĩ mau nói nô tì biết đi” Ả như một lu nước mắt biết đi, mới đó mà hai mắt đã loang loáng nước.

“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng thôi” Hoàng Từ Lan vội vàng đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó thì thào nói “Ngươi làm cho cẩn thận đấy, thái y chuẩn bị thuốc xong sẽ đem qua ngay. Điện hạ của ngươi không sao đâu, mau nín khóc đi hộ ta” Ả Cẩm Tú này là từ vại nước mắt mà lớn lên sao? Làm thế nào nói khóc là khóc được ngay vậy nhỉ?

“Hoàng học sĩ! Thuốc...” Gã thái y từ ngoài đi vào, chưa kịp nói hết câu đã bị Hoàng Từ Lan ra dấu im lặng. Nàng cầm lấy khay gỗ đựng thuốc, sau đó xua tay kêu hắn đi ra ngoài. Các ngươi có cần làm rộn đến vậy không? Lê Lan Đường mà tỉnh lại là phiền đấy.

Hoàng Từ Lan không hề biết Lê Lan Đường từ lúc nằm xuống giường đã tỉnh lại, chẳng qua là không mở mắt mà thôi. Cả mấy câu than thở của Hoàng Từ Lan, nàng đều nghe rất rõ.

Cẩm Tú thấy Hoàng Từ Lan bưng khay thuốc đến bên giường, vội vàng đưa tay đón lấy: “Học sĩ để nô tì làm cho”

“Ngươi làm được không đấy?” Hoàng Từ Lan mặt hiện nghi hoặc. Ngươi có biết Lê Lan Đường nặng lắm không hả? Vết thương này nếu không nâng nàng ta ngồi dậy thì làm sao mà băng bó được, mỗi mình ngươi có thể vừa nâng người vừa băng bó được chắc?

“Học sĩ cứ yên tâm. Nô tì....” Cẩm Tú vừa nói vừa đỡ vai Lê Lan Đường nâng dậy, nhưng liền phát hiện một điểm chết người.

Trời ơi! Điện hạ sao nặng quá vậy! Quang gánh hai thùng nước ả phải mang mỗi ngày vẫn không nặng bằng!

Hoàng Từ Lan nhếch môi cười khà khà, sau đó phân phó: “Đợi ta nâng được người dậy thì ngươi nhớ nhanh tay đỡ lấy. Ta băng vết thương lại cho” Cẩm Tú quả nhiên là đứa nô tì không thể nhờ vả được, vẫn nên để nàng làm người tốt đến giây phút chót còn hơn.

.....

Hoàng Từ Lan cầm cuộn băng vải, mím môi đối mặt với ánh mắt kì dị của Cẩm Tú, đột nhiên không biết nên xuống tay từ đâu. Mẹ nó, Tống vương rất biết tìm chỗ chém nha! Ngay dưới xương đòn hai ly!

Làm người tốt quả nhiên không dễ.

“Điện hạ, thất lễ” Hoàng Từ Lan hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu băng bó lại vết thương cho Lê Lan Đường. Đến lạ, rõ ràng đều là người thôi mà, cớ gì nàng thấy hơi e ngại nhỉ? Chắc tại đây là công chúa điện hạ tôn quý chăng? Lúc nàng băng vết thương cho tên điên Bùi Dũng cũng không thấy chùn tay tí nào.

Ài, quả nhiên thân phận cũng có thể khiến người khác phải e ngại.

Cẩm Tú nhìn Hoàng Từ Lan đang chăm chú băng bó, trên mặt có điểm khác lạ liền nheo nheo mắt nhìn kĩ. Ồ, là do ánh nến leo lét nên ả sinh ảo giác chăng? Hoàng học sĩ nổi danh cả năm bốn mùa vân đạm phong khinh hình như mặt hơi đỏ thì phải? Trong này cũng không hề nóng nha!

Lê Lan Đường cũng phó mặc cho bản thân bị hai con người kia lôi qua kéo lại, khoé môi vụt qua nụ cười nhẹ. Hoàng Từ Lan quả nhiên rất thích lo chuyện bao đồng, bản thân không lo lại ở đây than thở rồi tự tìm việc cho mình.

Mà thôi, như vậy cũng rất tốt.

***

Hoàng Từ Lan xoa xoa đôi mắt, nhìn không gian bên ngoài đã sớm sáng tỏ. Đêm qua nàng cùng Cẩm Tú chạy qua chạy lại lo cho Lê Lan Đường đến tận canh tư, vừa về đến lều của mình liền ngủ say như chết. Xem ánh sáng thì chắc bây giờ là giữa giờ Mẹo rồi. Cũng không biết bà tổ tông Lê Lan Đường đã ổn chưa nữa. Nửa đêm đột nhiên phát sốt, làm đám thái y nháo nhào cả lên.

Nàng uể oải vươn mình, rửa mặt thay xiêm y mới rồi đi qua chỗ của Lê Lan Đường. Lúc đến nơi, nàng thấy nàng ta đang ngồi dựa lưng vào đầu giường trò chuyện với một thiếu nữ khác. Tay người này còn cầm một cái chén, không rõ bên trong đựng gì.

“Tham kiến điện hạ” Hoàng Từ Lan gật đầu chào Lê Lan Đường “Đã đỡ hơn chưa?”

“Nhờ công học sĩ” Lê Lan Đường đưa mắt nhìn sang, nhàn nhạt đáp.

“Vị đây là thái phó của Cẩm Thương?” Cô gái ngồi bên mép giường nhìn Hoàng Từ Lan đánh giá một phen, sau đó lên tiếng hỏi. Nàng ngày nào cũng nghe nó khoe về sư phó, lỗ tai sắp mòn nhẵn rồi.

“Chính phải” Lê Lan Đường gật đầu, nghiêng người nhích ra xa khỏi cái chén men đựng thuốc đen sì kia.

“Muội tính chạy đi đâu? Mau uống đi” Người nọ tinh mắt phát hiện ra động tác nhỏ nhặt của Lê Lan Đường, cười cười đưa chén thuốc lại gần, hoàn toàn không cho Lê Lan Đường có cơ hội né thoát.

“Hạ quan tham kiến bát điện hạ” Hoàng Từ Lan đầu óc vô cùng nhanh nhạy, khom người hướng về phía người kia mà chào. Nàng ta gọi Lê Lan Đường là em gái, lại thêm thái độ thân thiết nhường này, diện mạo tương tự tầm trạc tuổi nhau thì chỉ có thể là bát hoàng nữ Lê Lệ Khanh.

“Sao ngươi biết thân phận của ta?” Lê Lệ Khanh nhướng mi. Ồ, quả nhiên người này không tầm thường, thoáng chốc đã đoán ra thân phận của nàng rồi cơ đấy.

“Chỉ là manh động phán đoán, vừa hay lại đúng. Điện hạ chớ để tâm” Hoàng Từ Lan hơi cụp mi mắt, bình thản đáp lại. Chối đẩy chối đưa là bản lĩnh từ nhỏ của nàng rồi.

“Cảm ơn học sĩ hôm qua đã giúp đỡ cho Lan Đường” Lê Lệ Khanh gật gật đầu, rất lịch sự cảm ơn Hoàng Từ Lan. Nàng đã nghe Cẩm Tú kể lại, hiển nhiên là với người này có ấn tượng không đến nỗi tệ. Thiết nghĩ nếu Lan Đường đã có thể không cố kị người này thì ắt hẳn nàng cũng có thể yên tâm chẳng cần quá xét nét. Tuy nhiên người này là tri giao của huynh trưởng, nàng tất nhiên cũng sẽ phải xem huynh ấy thấy như thế nào.

“Đều là trách nhiệm. Vả lại thấy người gặp nguy nan tất nhiên phải trợ giúp, ấy là cái nhân đức ở đời vậy” Từ Lan thể hiện bản thân không quá để tâm việc này. Đã có tâm giúp người há có thể đi xét đến thân phận? Càng chưa kể đến việc lợi dụng cái hoạ nạn của người khác mà mưu cầu cái lợi cho mình? Nghĩ đến liền thấy chán ghét.

“Ừm, học sĩ nói chí phải” Lê Lệ Khanh cười nhẹ, trong mắt loé lên tia tính toán “Vậy nếu bây giờ ta nói bản thân đang gặp nạn, học sĩ có thể giúp ta được không?”

“...Tất nhiên là có thể, nếu nằm trong khả năng của mỗ” Hoàng Từ Lan trong lòng dấy lên quan ngại, nhưng vẫn gật đầu đáp. Vị bát điện hạ này sẽ không chơi nàng một vố đau ngay lần đầu gặp mặt đấy chứ? Như vậy cũng quá là xấu xa rồi đi!

“Vậy học sĩ mau giúp ta khiến cho Lan Đường ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này đi” Lê Lệ Khanh cười đến tươi tắn, hai lúm đồng tiền trên má phấn hiện lên rõ mồn một.

Mà Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường thì như nghe được điều gì đó đáng sợ lắm, mở mắt trừng trừng nhìn Lê Lệ Khanh. Nàng thật sự không nghe nhầm đó chứ?

“Điện hạ, chuyện này thực sự...” Rất là khó khăn nha.

“Học sĩ nhất định phải giúp ta” Lê Lệ Khanh không đợi Hoàng Từ Lan kịp cự tuyệt đã nhét chén thuốc vào tay nàng, sau đó nói với Lê Lan Đường: “Chị đi trước, lát nữa sẽ quay lại kiểm tra kết quả sau” Chuyện cần nàng giải quyết thực sự khá nhiều, chưa kể đến chuyện đêm qua của Tống vương. Trong cung quả nhiên không thể an ổn được mà.

Nói rồi nàng cũng không nhìn Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, ung dung bước ra khỏi lều. Hoàng Từ Lan, ta muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh như thế nào mà có thể khiến Lan Đường không bài xích đây?

Xong rồi, chuyến này thật sự xong rồi! Hoàng Từ Lan trong lòng sụp đổ, nguyền rủa bản thân chín chín tám mươi mốt lần vì sao lại đến đây tìm khổ. Hỡi thần Pháp Lôi, xin ngài hãy cho con một tia sét hoá kiếp ngay bây giờ luôn đi.

“Điện hạ, người xem....” Người có thể bịt mũi lại, nốc hết nó hộ ta không?

“Không uống” Lê Lan Đường nhanh chóng chặn họng Hoàng Từ Lan.

“Lát nữa bát điện hạ sẽ đến kiểm tra đó” Mặt Hoàng Từ Lan bắt đầu hiện lên sầu khổ, hệt như khỉ ăn trúng ớt.

“Ngươi có thể uống” Lê Lan Đường như thể hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Hoàng Từ Lan, duỗi người nằm ra giường, trông như sắp ngủ.

“....” Đây là trường hợp gì thế này? Lê Lan Đường thật sự cũng có lúc ấu trĩ như thế này ư? Bây giờ phải làm cách nào nhỉ?

Bấm khớp hàm Lê Lan Đường đổ xuống? Nàng sẽ bị tùng xẻo ngay giờ Ngọ hôm nay.

Quỳ xuống năn nỉ ỉ ôi? Quá mất danh dự của một tài nữ đệ nhất kinh thành.

Nàng tự uống? Cũng quá là không được, nàng ghét thuốc.

Tìm chỗ phi tang? Lỡ bị phát hiện thì vị bát hoàng nữ kia sẽ tha cho nàng chắc?

“Điện hạ, nếu như có đồ ngọt thì người sẽ uống đúng không?” Lê Lan Đường, làm ơn uống dùm ta đi.

“Đúng, nếu có đường viên hoặc mật ong thì ta sẽ miễn cưỡng” Lê Lan Đường lên tiếng. Hoàng Từ Lan kiếm đâu ra đường nhỉ?

“Được rồi, người hãy chờ một lát” Hoàng Từ Lan để chén thuốc lên bàn, sau đó bước ra ngoài. Nàng ghé lại chuồng ngựa lấy cái liềm cắt cỏ, đi về phía bìa rừng.

Hôm qua lúc đi lang thang nàng có phát hiện ra mấy khóm mía dò. Loại này tuy không ngọt bằng mía đường nhưng nếu thắng thành đường thì lại ngon hơn hẳn. Lê Lan Đường, ngươi chờ đó! Không ép hết được chén thuốc kia vào bụng ngươi ta sẽ từ bỏ cái danh hiệu tài nữ này luôn!

Hoàng Từ Lan đi một lát liền thấy được mấy khóm mía lùn mọc xen kẽ đám cỏ dại. Nàng dùng liềm phạt qua đám cỏ, sau đó bẻ lấy mấy cây mía to. Sau khi thử qua độ ngọt, nàng gật đầu hài lòng rồi quay trở về.

....

“Ngươi kiếm đâu ra mía thế?” Lê Lan Đường nhìn cái bát to đựng đầy mía đã chặt nhỏ, ngạc nhiên nhìn Hoàng Từ Lan.

“....” Ta nói lấy được từ chuồng ngựa thì người có đem ta ra trảm bay đầu không cửu điện hạ? Người có thể ngưng thắc mắc xuất xứ của tụi nó được không?

“Dân nữ cầu xin điện hạ tôn quý hãy uống hết bát thuốc đi” Hoàng Từ Lan nở nụ cười lạnh tanh, chỉ tay vào chén thuốc bị hắt hủi từ nãy đến giờ. Người mau uống đi để ta còn về lều nghỉ ngơi nữa. Quả nhiên ta không phù hợp với mấy cái hội đình đám như thế này mà.

“Ngươi không nói thì ta làm sao an tâm mà uống được?” Lê Lan Đường vặn lại. Nàng vừa nhìn liền biết đây là mía dò mọc dại, chỉ là làm khó Hoàng Từ Lan làm nàng thấy vui hơn nhiều.

“Bẩm điện hạ, đây là mía dò” Hoàng Từ Lan trong lòng nghiến răng ken két nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đạo mạo “Ta vào rừng nhổ đấy”

“Ồ vậy thì được” Lê Lan Đường ra chiều đã hiểu. Nàng cũng không muốn tiếp tục trêu Hoàng Từ Lan nổi điên, cầm chén thuốc lên uống.

“Cái này ăn như thế nào?” Lê Lan Đường nhíu mày. Thuốc thật sự đắng quá rồi.

“Cầm lên nhai như nhai trầu cau là được. Rất ngọt” Hoàng Từ Lan thấy Lê Lan Đường đã uống xong thuốc, vội vàng cầm bát đựng mía đưa qua. Theo thói quen, nàng nhón lấy một khúc nhỏ trong bát thả vào tay Lê Lan Đường.

“Lan Đường, ta đến.....” Lê Lệ Khanh từ ngoài đi vào, đập vào mắt là cảnh Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan đang làm một động tác rất dễ gây hiểu nhầm, từ góc nhìn của nàng hệt như hai người trong lều đang cầm tay nhau. Hai đứa chúng nó đang làm gì thế kia? Đứng gần nhau? Tay chân đang làm cử chỉ gì thế kia?

Bát điện hạ bỗng chốc chết sững.

“Từ Lan, ngươi đang ở đây đúng không?” Trần Hải Đình vừa đi vừa hỏi thăm mới biết Hoàng Từ Lan đang ở chỗ Lê Lan Đường, vừa ló đầu từ cửa sổ vào liền thấy ba người kia đang ngây ra như phỗng. Ủa, cái này là....?

“Thất lễ thất lễ. Hai vị cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục” Trần Hải Đình sững sờ giây lát liền mím môi cười, sau đó lui đầu ra ngoài, tiện tay vòng qua cửa lều lôi Lê Lệ Khanh đã chết đứng kia đi. Bát điện hạ, tự tạo nghiệt ắt không thể sống nha!

_____

LỜI TÁC GIẢ

Các vị, hôm nay lại có thêm nhân vật mới.

Người này có vai trò rất quan trọng nha, nội tuyến ở những tập sau đều sẽ có sự tham gia xây dựng. Bật mí là vị này cũng có cp riêng của mình đó, mọi người thử đoán xem là ai =))))) Vẫn là luật cũ, đoán đúng thì chương sau 4 nghìn chữ \( ^0^)/

Lần trước có bạn inb hỏi vì sao không để Bùi tướng quân và Thái tử điện hạ là một đôi mà lại là tam điện hạ Lê Minh Kính, xin thưa là vì nội tuyến đã được định sẵn như vậy rồi, tác giả cũng muốn nó diễn ra tự nhiên :v Tất cả những chi tiết xây dựng nên nội tuyến đều sẽ được giải đáp từ đây cho đến chương cuối :v

À suýt chút thì quên, chương 38&39 sẽ là sân diễn cho các cp phụ nhé =)))) đồng thời cũng sẽ giải đáp cho câu hỏi: ý trung nhân của bát hoàng nữ Lê Lệ Khanh là ai =))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16