Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 107: SỰ THẬT PHƠI BÀY

611 0 1 0

Sau hai tiếng đồng hồ rền rĩ khắp vòm trời, cơn mưa giông cuối xuân đầu hè cuối cùng cũng đã trút xuống trần thế. Từng hạt mưa như hòn sỏi nện lên mái ngói, tích thành từng dòng suối nhỏ trong veo theo kẽ mái chảy xuống đầu hồi. Mấy tàu lá chuối tiêu bị mưa dập cho tả tơi, cái nắp giếng to xanh mởn kia cứ như vậy mà xuất hiện vài vết rách, xẻ thành mấy phần nhỏ không ngừng phất phơ phiêu dạt theo gió lạnh mát của lúc giông chuyển mùa.

Mặt đất vốn như cục than cháy hồng chứa đầy nhiệt, nay bị mưa xối liền bốc lên mùi khét lẹt gay mũi. Nếu có ai đó ngồi chăm chú quan sát sẽ thấy có mấy đợt khói trắng xám nhợt bốc lên rồi nhẹ nhàng tan biến, chẳng khác chi đống rơm cháy dở bị xối cho vài thùng nước sông lạnh buốt lúc đến vụ gặt. Ngoài đường không có lấy một bóng người, hẳn là đều đã bị cơn giông đến bất chợt này làm cho tản mác đi cả. Phố xá hoe lạnh trong đêm đen mịt mùng chỉ còn vài ngọn đèn lồng leo lét nơi tiệm hàng ven đường, não nề một vẻ đầm đìa ướt nhẹp hiu hắt.

Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa vang lên liên tục cùng tiếng thở phì phò như thổi bể của nó, ngắt quãng không nhanh không chậm chính là tiếng thúc giục của người cưỡi. Đám nước đọng thành vũng trên mặt đường lồi lõm đầy rêu xanh bị vó ngựa hất văng tung toé, dập dờn in bóng một người cao gầy mặc áo tơi đi mưa đang mang vẻ vội vã vô cùng. Thanh đao sau lưng hắn loé sáng trong ánh chớp trắng loà chói mắt thi thoảng xuất hiện, nom hình dáng chính là một thanh đại đao lưỡi cong.

Hướng hắn chạy đến chính là ở phía nam kinh thành, nơi đặt phủ đệ của một loạt các đại thần trong triều.

Hắn cho ngựa chạy đến bên bàng môn của Trương phủ thì ghìm cương dừng lại rồi nhẹ nhàng phóng từ yên cương qua mạn vách, sau đó linh hoạt nhảy từ mái ngói bên này sang bên khác hệt như một con linh miêu mà không hề gây ra tiếng động lớn nào khiến người trực cổng phát hiện, thoáng chốc đã nhảy xuống trước một sân viện nằm trong góc. Hắn đưa tay tháo cái nón lá đã ướt đầm mưa lạnh trên đầu xuống rồi đưa tay gõ cửa. Ba tiếng không ngắn không dài, không gấp gáp vội vã.

Sau đó không lâu bên trong vọng lại tiếng gỡ then cửa, một cái đầu người lò ra ngoài ngó quanh quất. Chớp lại nhoáng lên làm cảnh vật sáng bừng trong phút chốc, khiến hai gương mặt kia lộ rõ.

Là Trương Văn và Phan Thành.

“Phan Môn chủ đến đây có việc gì?” Trương Văn tròn mắt nhìn người đứng bên ngoài mà hỏi, rõ ràng đang thắc mắc “Bên ngoài vẫn còn mưa, vào trong rồi nói” Sau đó hắn đưa tay mở toang cửa, đồng thời lui vào bên trong lúi húi thắp nến lên cho sáng.

“Hôm nay ông đại học sĩ nhà ta đã nói gì đó với tiểu thư rồi” Phan Thành từ đầu đến cuối vẫn chau mày đầy vẻ lo lắng mà nói “Sau đó không lâu tiểu thư ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay lại” Lúc đó hắn vừa nhận được thông tin từ chỗ Trình Uyển, còn đang bận suy tư thì đã thấy tiểu thư lao ra bên ngoài, căn bản là không kịp trở tay để đuổi theo. Bây giờ thì đã quá muộn rồi, tiểu thư nhà hắn đi đến nơi nào căn bản là hắn không hề hay biết.

Nếu ngày thường thì điều đó không quá đáng sợ, nhưng nay thêm việc kia thì nó đã sớm khác đi rồi. Lần này hắn thực sự lo sợ.

“Cái gì? Ngươi nói Hoàng Từ Lan đã ra ngoài? Hạn kì đã sắp đến, bây giờ để cho nó ra ngoài không có người theo sau trông chừng là rất nguy hiểm!” Trương Văn nghe xong cũng không kìm được mà chau mày, sau đó dường như ngộ ra điều gì bèn nói “Nếu Hoàng Quân thực sự đem những việc trong quá khứ kia nói ra, vậy thì chỗ của Trình Uyển.....” Hắn nói nửa chừng bèn im bặt, bởi nhìn thấy vẻ mặt người đối diện càng trở nên khó coi hơn vừa nãy gấp bội.

“Phải, cách đây một canh giờ ta đã nhận được mật báo từ chỗ bà ta đưa tới” Phan Thành gật đầu, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt đến mức hằn gân xanh mà nói “Bà ta đã đem tất cả mọi chuyện nói cho cửu điện hạ biết rồi. Lúc đó ngài ấy không có vẻ gì là quá bàng hoàng hay bi ai cả. Nhưng sau đó cô ả Lâm Uyển Kiều đến tìm ta bảo là cửu điện hạ không có về cung, ở trong chu vi cung thành đều tìm không thấy”

“Cái gì? Các ngươi để hai đứa nó chạy mất cả rồi?” Trương Văn nghe xong liền đứng bật dậy, trên mặt đều là khẩn trương “Mau! Bây giờ ta lập tức phát tín hiệu cho phân đường, chúng ta phải tìm cho ra hai đứa nó!” Hắn không kìm được mà liên tưởng đến cái đêm mưa to cách đây rất lâu vẫn còn in hằn trong tâm trí, rằng lúc đó chính mắt hắn đã thực sự thấy được địa ngục trần gian đáng sợ như thế nào. Giọng người cô quá cố kia của hắn văng vẳng trong đầu như hồi chuông cấp báo, khiến hắn vừa bồn chồn nôn nao vừa nổi da gà sợ hãi.

Không được! Ngày đó không thể là ngày hôm nay được!

“Ta đã cho người trong môn chia ra đi tìm trước, tất cả những chỗ ta nghĩ đến đều đã tìm qua nhưng hoàn toàn không thấy” Phan Thành hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh, sau đó nghiêm túc nói “Trương Văn, ta thực sự không muốn cái ngày đó lại chính là ngày hôm nay. Ngươi phải giúp ta”

“Bây giờ mới nhờ vả thì còn kịp ư? Mau lên, chúng ta chia ra tìm hai đứa chúng nó!” Trương Văn gượng cười, sau đó tóm lấy áo tơi treo trên tường, nhanh chóng choàng vào rồi lao ra cửa cùng với Phan Thành, thoáng chốc đã mất hút trong đêm đen quánh sệt nhão nhoét như vũng lầy.

Phải, dù thế nào đi nữa, cái đêm ấy chẳng thể là ngày hôm nay được. Nhất định không thể.

***

Hoàng Từ Lan thẫn thờ đi trong màn mưa trắng xoá, cơn lạnh do mưa đem tới thấm vào tận tâm khảm khiến tâm thần dần trở nên tê liệt. Nhưng sự tê liệt kia vẫn không thể át đi được nỗi bàng hoàng tột độ trước những điều mắt thấy tai nghe không ngừng lặp đi lặp lại trong óc như tiếng vọng cứ dội tới dội lui giữa những vách đá cao ngất nơi khê cốc.

Bọt nước trên đường cứ nổi lên rồi vỡ tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ, tiếng vỡ tan lách tách ùng ục kia cũng hệt mộng cảnh tồn tại trong tâm trí nàng bao lâu nay, mong manh đến mức chỉ cần động vào thì sẽ tan biến không còn vết tích. Vốn đương độ lạc quan nghĩ bản thân đã thừa nhận đủ những giả dối lừa lọc cùng thực tế tàn nhẫn tanh hôi, nhưng sau cùng nàng vẫn là kẻ thiển cận và lạc quan đến đáng thương.

Sự thật này, kinh tởm và tàn ác đến nỗi nàng cảm thấy ghê sợ đến tận xương tuỷ. Nhưng vì sao? Vì sao nàng phải gánh lấy tất cả những điều đó dù nàng chẳng hề làm bất kì điều gì cả?

......

“Từ Lan, con có biết không? Mẹ của con không phải là người Đại Việt. Bà ấy là công chúa Chiêm Thành, một vị trưởng công chúa nắm trong tay rất nhiều quyền lực mà ai cũng từng một lần mơ ước đến”

“Nguyền oán trong người hậu nhân trực hệ của Phương thị sẽ di truyền đến tận khi tất cả đáo về chung cục. Những người nhiễm nguyền oán sẽ chết dần chết mòn, và đặc biệt họ sẽ không bao giờ thọ quá ba mươi tuổi. Không sớm thì muộn, thứ nguyền oán kia sẽ đem họ bóp chết cực kì khó coi ngay độ xuân thì vừa chín”

“Còn những người kết hôn với người Phương thị sẽ xuất hiện một đường chỉ đen ở trên tay như để đánh dấu, đến khi nó sậm màu và bao quanh toàn bộ cổ tay thì sẽ là lúc đèn cạn dầu”

“Trình thị thì không như thế, người nhà Trình thị có kết nối rất lâu đời với Phương thị nên dù người nhà đó có kết hôn hay không thì trên tay vẫn có đường chỉ đen rất rõ ràng”

Bọt nước trên nền đất vẫn tiếp tục vỡ tan theo từng bước chân nặng nề của nàng, đem tà áo đỏ thắm trên người thêm phần thẫm đen lại. Trong lòng hiện tại giống như bị khoét đi một mảng lớn, tất cả mọi suy tính đều đã như bọt nước dưới chân không thể chịu nổi bất kì đả kích nào. Nàng đang đi đâu thế này? Ở kinh thành còn nơi nào có thể đi bây giờ ư? Nàng muốn đi tìm Lê Lan Đường, nhưng bây giờ trong cung đã vào giờ giới nghiêm, người bên ngoài căn bản là không thể vào được nữa. Nhưng kẻ mang dòng máu ngoại tộc vong quốc như nàng ra ra vào vào cung thành của địch nhân thì khác nào một sự sỉ vả đâu?

Vậy mà trước nay nàng chẳng hề hay biết gì cả.

Ôi nực cười thật đấy, trớ trêu thật đấy. Rốt cuộc Đới Ngọc đã sống với sự thật này bao lâu rồi, phải chăng chính vì vậy mà hắn mới điên dại như hôm nay? Hắn có thể giả như bản thân không phải là người Phương thị để làm một vị tự thân vương an nhàn, nhưng sau khi quay lưng liền cố chấp muốn mang nàng về cố thổ bởi cái mục đích cao cả của riêng hắn? Nhưng cái cố thổ đó bây giờ chẳng phải đã sáp nhập vào lãnh thổ của Đại Việt rồi ư? Về làm gì nữa khi nhà đã không còn?

.....

“Từ Lan, thực ra năm đó con không phải là đứa trẻ duy nhất được sinh ra. Con có một đứa em trai nữa”

“Nhưng chính tay cha đã giết đi đứa con trai đơn truyền giữ hương khói của Hoàng thị. Bởi vì sao con biết không? Chi trưởng của Phương thị nếu có con trai đều sẽ không thể sống thọ quá năm tuổi, hơn nữa còn không bao giờ lành lặn được”

“Cha biết điều đó rất tàn nhẫn, cũng là bất hiếu với liệt tổ liệt tông nhưng cha thực sự không nỡ để nó chịu dằn vặt sống dở chết dở như vậy. Tất cả tội nghiệt cứ để cha gánh là được, người có lỗi nhiều nhất trong chuyện này không ai khác chính là cha”

“Từ Lan, xin lỗi con vì bao năm qua cha đã quá hà khắc. Nhưng tấm lòng người làm cha làm mẹ, vốn chẳng thể thông qua vài câu chữ là có thể lí giải được vẹn toàn”

“Từ Lan, đừng tha thứ cho cha”

Tiếng sấm to như tiếng trống chầu của thiên đình tàn phá thinh không, từng trụ sét đánh xuống nền đất liên hồi không ngừng nghỉ khiến vạn vật cứ phát hãi mà run lên từng chặp. Mưa sau loạt sấm sét lại tiếp tục to hơn, ào ào đổ xuống như trút nước.

“Vốn còn định để thêm vài ngày nữa rồi sẽ nói con biết, nhưng chỉ sợ cái hạn kì này sẽ bất ngờ đến ngay không thể trở tay ứng phó, vì vậy mới đem tất cả nói hết cho con nghe”

“Từ Lan, nhất định đừng phụ sự kì vọng của ta và mẹ con, đem mọi chuyện này kết thúc có được không? Ta biết con với cửu điện hạ có quan hệ rất tốt, ban đầu ta ngăn cản con là vì lo Trình Uyển sẽ không đồng ý rồi sắp mưu đặt kế, nhưng chẳng thể ngờ đến mọi chuyện lại thành ra như ngày hôm nay”

“Từ Lan, con có thể hận bất kì ai kể cả cha, nhưng con đừng hận mẹ con vì đã làm như vậy, đã đẩy con vào tình cảnh không thể quay đầu như thế này”

“Bởi vì tất cả đều là vì kết cục ngày hôm nay mà tiến hành. Cha chưa từng hối hận vì quyết định năm đó của bản thân, dẫu cho nó gây ra rất nhiều hệ quả thảm trọng”

“Mẹ con năm đó không hề ép cha, mọi thứ đều là cha tình nguyện dẫu biết kết cục sẽ thành ra như thế này”

“Chính vì vậy, con cứ hận cha đi”

.......

Hoàng Từ Lan thẫn thờ đi tới phía trước, lúc gió lạnh thổi tung mái tóc ướt đầm mới hay là đã đến bến sông. Đoạn bờ sông này, chính là nơi lúc trước nàng ngồi thả hoa đăng cùng với Lê Lan Đường. Giọng nói âm u đã lâu không nghe thấy đã xuất hiện trở lại, không ngừng thục giục nàng thực hiện những điều bản thân đang nghĩ ngợi, đang muốn làm.

Màn mưa trắng xoá đem toàn bộ khung cảnh trữ tình lúc trời quang che giấu đi sạch sẽ, chỉ còn lại mấy gốc liễu già ven bờ là ủ ê trầm mình trong dòng mưa như thác đổ không ngừng trút xuống, đung đưa vung vẩy hòng hất nước đọng trên thân mình xuống mặt sông. Lúc nàng tiến đến gần bờ sông đen thẫm mịt mùng thì phát hiện có một ông già đội nón tơi đang ngồi vắt vẻo trên cầu gỗ mắc dây thừng chão buộc cố định mui thuyền. Dưới ánh đèn vàng leo lét nhỏ vụn toả ra từ trong khoang thuyền bên cạnh, nàng thấy lão ta đang ngồi gặm một cái đùi gà nướng vô cùng ngon lành, thỉnh thoảng sẽ nâng bầu rượu bên cạnh lên hớp một ngụm.

Lão hoàn toàn không để ý đến cơn mưa lớn đang trút xuống đầu mình, cứ ngồi như vậy vô cùng thong thả.

“Tiểu thư không lạnh sao?” Lão không hề nhìn Hoàng Từ Lan, chầm chậm hỏi “Đang mưa lớn như vậy, vì sao tiểu thư lại xuất hiện ở chỗ này?”

Hoàng Từ Lan chỉ ngồi yên bên cạnh, không hề đáp lại lời nào. Giọng nói âm u vẫn luôn văng vẳng bên tai kia khi nghe tiếng lão già nọ bèn như chuột nghe thấy tiếng mèo kêu, thoắt cái đã biến mất không tung tích.

Lão già nọ nâng bầu rượu lên hớp một ngụm rồi khà một tiếng đầy sảng khoái, đoạn lại nói tiếp “Mưa thật to quá, khiến mọi thứ tả tơi héo rũ hết cả rồi. Nhưng nếu ông trời chẳng có mưa thì thật không tốt”

Hoàng Từ Lan ngồi co ro bên cạnh ông lão nọ, hai người cứ như vậy mà yên lặng làm công việc của mình. Mặt sông đã hoàn toàn mờ khuất trong màn mưa, ngoài từng đợt gió lạnh bốc lên thì hoàn toàn chẳng còn gì khác.

Vẫn là bóng đêm âm lãnh cùng ngọn đèn dầu tù mù leo lét, cùng hai con người ngồi nơi cầu ván gỗ không hề để tâm đến cơn mưa trên đầu. Một quan nhân một ngư phủ, một tổ hợp thật khiến người khác cảm thấy kì lạ.

“Tiểu thư hẳn là đang có chuyện buồn trong người?” Lão già một mạch gặm hết cái đùi gà bèn đưa tay chùi mép, sau đó mới lại tiếp tục nhàn nhạt nói với Hoàng Từ Lan “Từ cổ chí kim phàm chuyện gì cũng có vui buồn đan xen, vì sao cứ phải chăm chăm nhìn vào cái buồn ngỡ là duy độc rồi sinh chán nản kia?”

Một đợt gió lốc lạnh buốt thổi tung mấy nhánh liễu khiến chúng đứt tung rơi rụng lả tả khắp nơi, Hoàng Từ Lan vừa đưa tay che mặt lại một lát để tránh bị tạt vào người thì đến khi bỏ tay xuống đã không còn thấy được lão già vừa ngồi cạnh mình đâu nữa, chỉ còn tiếng vọng lại nghe rõ mồn một:

“Nhân sinh trường đoản có khác thì chẳng qua cũng chỉ là một cảnh vụt qua tầm mắt, tận hứng đi thôi”

......

Phan Thành chạy khi khắp nơi tìm nhưng vẫn không thấy, đang gấp gáp thì trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến việc tiểu thư nhà hắn thường đi ven sông ngắm cảnh, vì vậy bèn thúc ngựa chạy sang dọc hai bờ sông tìm kiếm.

Bất ngờ thay hắn lại thực sự nhìn thấy tiểu thư nhà hắn đang ngồi trên cầu buộc dây chão thuyền thần người ra chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì, xung quanh hoàn toàn không có một bóng người. Hắn một mực lo sợ khi nghĩ đến việc tiểu thư nhà mình sẽ dùng cách thức nông nổi nhất là quyên sinh để kết thúc mọi việc, vì vậy bèn nhanh chóng tiến đến chụp lấy bả vai của Hoàng Từ Lan mà lay tỉnh “Tiểu thư, tiểu thư! Sao người lại ngồi ở đây? Chúng ta mau về phủ thôi, ông lớn đang lo lắm”

Từ lúc nhận lấy nhiệm vụ lớn lao cũng là lúc hắn biết được ngày này nhất định sẽ xảy đến, biết bản thân rồi sẽ có lúc bất lực trơ mắt nhìn chứ chẳng hề có năng lực để chống cự. Nhưng bây giờ thì như thế nào? Hắn thực sự bất lực khi nhìn thấy tiểu thư nhà hắn tuyệt vọng như hiện tại, trong lòng dấy lên muôn vàn cảm giác đắng chát không hề thua kém năm nao. Trải qua nhiều lần tang thương đến như vậy rồi, ngay cả kẻ vô tâm phó mặc là hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng như rơi xuống vách vực không đáy. Rốt cuộc thì đến bao giờ tất cả những chuyện này mới có thể kết thúc được? Và đến khi kết thúc rồi, ai sẽ còn ở lại cái chốn đau thương này đây?

Chủ nhân của hắn và cả vị cố nhân kia đều đã đi rồi, Trương Gia Linh cũng vậy. Vài ngày nữa đến lượt Trình Uyển và ông lớn ở nhà bị điểm mặt gọi tên, những kẻ chứng kiến cuối cùng của năm đó chỉ còn lại hắn, Trình Trung và Trương Văn. Nhưng ba người bọn hắn ngoài mấy việc vặt vãnh không đáng kể đến ra thì có thể quyết định được điều gì to tát lớn lao đây?

Không, đám người ngoài vòng như bọn hắn không thể quyết định được điều gì thay cho hậu nhân hai nhà Trình Phương cả.

“Nguyên....Thành?” Hoàng Từ Lan nhíu mày đáp lại, hồi lâu sau mới cười nhạt nói bằng một giọng khản đặc “Nguyên Thành, ngươi chính là kẻ thủ lĩnh của đám gia thần Phương thị đúng không?” Đôi mắt thẳm tối của Hoàng Từ Lan nhìn vào thanh đao lưỡi cong được đối phương mang sau lưng, cuối cùng cũng biết rõ được thêm một chuyện quan trọng nữa.

Thì ra kẻ thủ lĩnh của Lang Nha môn chưa bao giờ đến tìm nàng, bởi vì hắn căn bản không cần làm chuyện vẽ rắn thêm chân đó. Hắn trước nay vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chỉ có bản thân nàng ngây ngô không biết gì cả mà thôi. Hắn sẽ luôn xuất hiện đúng lúc nàng cần, ở bên cạnh những lúc bản thân cảm thấy cô độc nhất, nhưng hắn sẽ không để lộ nhân dạng ra trước mặt nàng.

Bởi vì nàng và hắn, luôn ở cạnh bên nhau từ nhỏ đến lớn.

Ngẫm lại thì nàng mới thực sự là kẻ vô tâm đến đáng ghét, ngay cả thái độ của Trương Văn đối với Nguyên Thành bỗng dưng thay đổi, lại còn hay ghé phủ đã trở thành biểu hiện khác thường rõ ràng đến như vậy nhưng nàng vẫn chẳng hay biết gì, nghĩ ngợi xa xôi. Trình Uyển nói đúng, mọi chuyện xung quanh nàng và Lê Lan Đường đều là sự sắp đặt của phận số, cho dù là những con người ngỡ như chẳng chút liên can đến nhau đến khi mọi chuyện vở lỡ đều sẽ bộc lộ ra những gút mắc chồng chéo không thể phân ra trong một sớm một chiều.

Trần Hải Đình cũng vậy, Lý Tư Vân cũng vậy, ngay cả Nguyên Thành cũng vậy. Tất cả bọn họ đều có những lí do khả dĩ để biện minh cho hành xử của chính mình, nhưng nàng thì sao? Giống một kẻ ngủ mơ bỗng bị người khác tát cho một cái thật mạnh, mở mắt ra thì mới bàng hoàng phát hiện mình vốn dĩ chỉ đang dùng một thân phận khác để sống tạm bợ chắp vá qua ngày.

Rốt cuộc Lê Lan Đường sẽ như thế nào khi biết tất cả? Khi chính nàng còn thống hận bản thân đến mức này, vậy thì người ấy sẽ ra sao? Mất tất cả rồi. Nàng vốn đã mất tất cả rồi, nếu bây giờ lại mất cả chỗ bám víu cuối cùng này, nàng sẽ triệt để chết mất. Phải đi tìm thôi, phải đi tìm.

“Tiểu thư, người còn định đi đâu?” Phan Thành phát hiện Hoàng Từ Lan bỗng nhiên lồm cồm đứng dậy định rời đi, trong con ngươi lại trống rỗng vô hồn bèn vội vàng hét lên mà kìm giữ không cho người nọ cử động. Tiếng mưa đổ như thác trong đêm đen mịt mùng xối trôi toàn bộ tiếng hét của hắn, không để lại bất kì vết tích nào.

Hắn sợ. Lần này hắn thực sự sợ hãi. Tiểu thư nhà hắn từ nhỏ thân thể đã rất yếu nhược, gần như là lớn lên nhờ thuốc thang không ngừng. Người Phương thị trước nay đều phát bệnh khá trễ, ít nhất cũng là sau thành niên. Nhưng tiểu thư nhà hắn lại không như vậy, bệnh đã phát ngay từ lúc bốn tuổi, nửa cái mạng xem như đã bay mất. Và lúc phát bệnh đáng sợ kia tiểu thư vẫn chưa có bất kì chấp niệm nào trong người.

Bây giờ thì mọi chuyện đã khác.

“Ta muốn vào cung” Hoàng Từ Lan hồi lâu sau mới nhàn nhạt đáp, đồng thời thoát khỏi bàn tay kìm giữ của đối phương. Giọng nói âm u trong đầu kia đã trở lại, không ngừng thúc giục nàng. Không ngờ vừa nhấc chân lên định rời đi thì cả người như bị rút toàn bộ sức lực, hai mắt đau xót như kim châm mà ngã khuỵu xuống.

“Tiểu thư, người làm sao thế này?! Tiểu thư!” Phan Thành vội vàng đỡ lấy Hoàng Từ Lan để người nọ không trượt chân ngã khỏi cầu, tim như bị treo lên khi nhìn thấy hai dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo kẽ tay của Hoàng Từ Lan mà rơi xuống.

Máu hồng bị mưa bạc hoà vào, rất nhanh đã hoàn toàn tan loãng.

Hắn vội vội vàng vàng cõng lấy Hoàng Từ Lan chạy đi, nhưng rồi bất chợt dừng bước chân thẫn thờ. Hắn nên đi đâu bây giờ? Trần Hải Đình ở đâu hắn hoàn toàn không biết, Đới Ngọc thoắt ẩn thoắt hiện không kém gì Trần Hải Đình, Trình Uyển cũng không thể giúp được gì, đám người Cẩm Lý Đào Nguyên chỉ có Liễu Diệp là rành rọt các loại độc, bà ta làm sao có thể cứu được tiểu thư nhà hắn?

Hắn nên đi về đâu? Bỗng dưng ngay thời khắc này hắn phát hiện hắn và tiểu thư nhà hắn là kẻ cô độc không hề có chỗ bám víu dựa dẫm vào. À phải rồi, kẻ vong quốc thì tìm đâu ra chỗ để bám víu dựa dẫm đây?

“Ôi chao, nặng đến thế này rồi cơ à?” Từ đằng xa vọng đến tiếng nói nhẹ nhàng thanh tao như tiếng ngọc khuê va vào nhau, dưới ánh đèn lồng tù mù xuất hiện một người đội nón tiểu liên diệp đang hướng về bên này mà tiến đến. Tà váy hoa xanh kia bị nước mưa hắt vào, tuy dính vài vết nước bùn nhưng vẫn không hề toát ra một chút chật vật nào.

Phan Thành quay đầu sang nhìn, sau đó bên khoé môi nhích thành một nụ cười sâu kín. Phải rồi, vì sao hắn không hề nghĩ đến vị thần toán từng là học trò của lão già Tô Hoài An kia chứ? Thiên bàn định cục, bây giờ liền bắt đầu dùng thời gian để xác minh đi.

_____

HẬU TRƯỜNG

Lý Tư Vân: *cười khoái ý* Haha các ngươi mau nhìn xem, ta dù đã lâu không xuất hiện nhưng nếu cần xuất hiện thì ta vẫn luôn đẹp trong mọi hoàn cảnh! Hoàn toàn không như Trần Hải Đình!

Hoàng Quân: *chấm nước mắt* Ta và bà già Trình Uyển sắp lĩnh cơm hộp ra về làm khán giả rồi, ôi buồn quá!

Trình Uyển: *xua tay* Nhường lại sân diễn cho người trẻ đi, ông ham diễn để làm gì hả?

Trần Hải Đình: *cười nhạt* Chỉ khi có drama thì ta và con hồ ly cháu chắt mụ già Tô Đát Kỷ kia mới được xuất hiện, đồ tác giả xấu xa ti bỉ Cơ Tử Huyên thật là ác đức quá thể mà! Ta muốn diễn cảnh điềm văn!

Cơ Tử Huyên: *tròn mắt* Điềm văn? Được, nếu muốn thì sẽ có điềm văn, nhưng mà để sau đi, bây giờ đang ngược luyến tàn tâm thì làm sao điềm văn được?!

Phan Thành: *lắc đầu* Tiểu thư nhà ta có nguy cơ thành người mù, bà tác giả thực sự quá ác!

_______

LỜI TÁC GIẢ

Chậc, mọi thế cục bây giờ mới chính thức bắt đầu =)))))) Bất ngờ chưa, kịch tính chưa =))))))))))) Này thì thân phận chồng chéo, bây giờ thì nó thành ân oán lẫn lộn luôn rồi nhé :v

Đến đây thì mọi người sẽ nghĩ trong tác phẩm này kẻ nào là chính diện, phản diện? Haha thật ra đều không có dễ phân biệt như vậy đúng không :v Ban đầu ai cũng sẽ nghĩ Đới Ngọc phản diện, rồi Trình Uyển phản diện, quý phi phản diện, nhiều người cùng phản diện nhưng đến bây giờ thì ai mới thực sự là kẻ phản diện?

Chúng ta không thể ngay lập tức đưa ra quyết định như trước đây được nữa khi bản thân đã biết quá nhiều :v Tác giả cảm thấy trong cuộc sống cũng giống như vậy, khi chúng ta nhìn nhận một việc gì đó bằng nhiều góc nhìn thì sẽ đạt được cái mà người xưa gọi là đạo Trung dung. Chỉ khi đứng ở góc nhìn không vị lệch, tư tưởng của bản thân sẽ đạt được sự khách quan nhất có thể =))))

Thân phận của Tô Hoài An ra làm sao vẫn là ẩn số, cốt truyện của hệ liệt mới chỉ được giải mở có một phần nhỏ, tất cả vẫn là nhiều những dấu chấm hỏi có đúng không nào =))))) Chương này nhìn hai ông chú Phan Thành và Trương Văn giống bảo mẫu đi tìm trẻ lạc thực sự :v

Ngày mai (chủ nhật ngày 17/4) sẽ có bài viết về Hoàng Quân, mọi người nhớ đón đọc nhé :v Người đàn ông này, thực sự là một nhân vật khiến người ta cảm thán =))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16