Cổng cung đã sớm đóng lại, theo lẽ thường nếu Lê Lan Đường muốn ra khỏi cung chỉ có thể chọn cách trèo tường hoặc chui lỗ chó.
Thế nhưng với một người từ bé luôn ăn ngon mặc đẹp, kiệu đón võng đưa như nàng, dù cách nào đi nữa cũng là một quyết định cực kì khó khăn. Bởi vậy cửu công chúa ‘nhìn xa trông rộng’ đã âm thầm cho đào đường ngầm thông ra kênh hào bao quanh kinh thành, từ đó nàng có thể lén lút đi chơi những đêm lễ hội thay vì ở trong hoàng cung tịch mịch nhàm chán.
Vì để tiện ra ngoài nên Phong Lan chỉ chuẩn bị cho Lê Lan Đường một bộ tố y bằng vải sa thượng đẳng. Phục sức đơn giản, không có trang sức quý giá vẫn chẳng giấu được quý khí toả ra từ xương, chung quy chẳng phải ai ai cũng là người đẹp vì lụa. Theo như mọi năm thì Lê Lan Đường sẽ ngồi ở Dịch Vân các nằm trong khuôn viên Ngũ Thải Vân đàn vài khúc, nàng lại không thích ả hầu bê đàn nên giờ đây trên lưng Lê Lan Đường đeo một túi gấm màu cam bích, bên trong là cây đàn được hoàng đế ngự ban.
Một mạch thuận lợi ra khỏi cung, Lê Lan Đường nhìn đường sá phủ đầy đèn lồng xanh đỏ, nhanh chóng lượn trái lượn phải ngó nghiêng các sạp hàng bán những thứ đồ đạc nàng hiếm khi nhìn thấy. Phong Lan cố gắng bám theo đến hụt cả hơi, bụng thầm nhủ công chúa ra khỏi cung liền như trở thành con người khác. Mà cũng không lạ, dù sao qua giao thừa đêm nay công chúa cũng chỉ mới mười lăm, có chút trẻ con vẫn là điều dễ hiểu.
Một đường chủ chạy tớ đuổi theo, xuyên qua ba nghìn phồn hoa thịnh thế đêm giao thừa, Lê Lan Đường xuất hiện ở Ngũ Thải Vân.
Phong linh treo ở cửa bị gió nô giỡn, vui vẻ kêu lên leng keng đầy trong trẻo. Khách nhân ngồi ở tiền sảnh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa chính, liền thấy một cô gái dung mạo tuyệt sắc, sau lưng mang đàn. Ngọn gió lượn qua mái tóc nàng, thổi nhẹ khiến những sợi thanh ti nhẹ bung, tựa như từng đợt yên ba nơi hồ thu thuỷ.
“Ồ ra là tiểu thư” Người đứng quầy chính là quản gia, hắn đã quá quen với việc cửu công chúa xuất hiện bất ngờ, luôn khiến người ta kinh diễm rồi “Mời tiểu thư lên nhã gian, bà chủ sẽ sang ngay” Quản gia vội vã bước ra khỏi quầy, đi trước dẫn Lê Lan Đường lên nhã gian, tiện thể chắn luôn ánh mắt những kẻ phong lưu đang nhìn quý nhân sau lưng hắn. Đưa mắt khẽ liếc nhìn mấy người đang nhìn trân trối, hắn hừ lạnh.
Nhã gian nằm trên tầng ba, yên tĩnh lại rộng rãi. Cả tầng ba này chỉ có một phong duy nhất, lan can mở nhìn ra bờ sông, khiến không gian thêm phần thoáng mát và đầy ý cảnh.
Lý Tư Vân ngồi bên lan can chống cằm nhìn ra bờ sông, trên tay là ly trà thơm đã nguội lạnh. Gương mặt luôn mang nét cười chìm trong ranh giới sáng tối, toát lên một cỗ thê lương cùng tịch mịch. Ánh trăng bàng bạc phủ lên mái tóc, khiến người khác dễ nảy sinh ý nghĩ rằng đây chính là Hằng Nga luôn cô độc một mình ở cung thiềm.
“Hoàng tỷ hôm nay lại có nhã hứng ngồi ở nhã gian ngắm trăng sao?” Lê Lan Đường nhẹ nhàng đi vào, không quên trêu người đang ngồi ưu tư đằng kia.
“Hôm nay không phải ngày gia yến sao? Cửu nương đến đây vì sợ ta vọng cảnh sinh sầu, thương đau đến chết?” Phong Lan không sớm không muộn tiến lên đốt đèn, căn phòng sáng tỏ khiến toàn bộ thân ảnh của thất công chúa phơi bày. Lười nhác quay đầu, Lý Tư Vân nhếch môi trả đũa.
“Vân tư tư vân tư mộ viễn. Hải đường đương rộ trúc đương xanh” Lê Lan Đường cầm lấy ly trà vừa được Phong Lan đem vào, không nhanh không chậm nhả ra hai câu thơ “Em gái chính là sợ người chị một lòng muốn làm thường dân gương mẫu rảnh rỗi sinh ra phiền muộn thôi”
“Dù sao thì Lê Bảo Huyền cũng đã chết rồi, gia yến đó người phúc bạc như ta sao có thể hưởng được, hà tất buồn phiền” Lý Tư Vân cười nhạt, nhìn đứa em gái dần trút bỏ nét ngây thơ để triển lộ vẻ đẹp của nữ tử trưởng thành, ánh mắt lộ ra một mạt thương xót “Chốn cung đình đó đã không còn liên hệ gì với ta, chỉ còn có cửu nương cùng anh trưởng là thứ làm ta bận tâm thôi” Tầm mắt Lý Tư Vân bỗng trở nên mông lung, nàng nhớ về bản thân mình dũng cảm vứt bỏ tất cả, nhớ về người chị cả ôn nhu hiền lương hạ giá gả về phương xa, về người anh Thái tử không thể vẹn toàn bên tình bên hiếu.
Môi nàng câu lên nụ cười nhạt. Thần tình tựa kẻ sớm thấy được sự tang thương của chốn nhân sinh vốn như một giấc mộng hoàng lương hoang đường này.
“…Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Bĩ cực thái lai” Lê Lan Đường nhìn thấy gương mặt đầy tâm sự của Lý Tư Vân, rũ mắt nói. Nàng biết hoàng tỷ đang lo lắng chuyện gì, đó vốn là trách nhiệm của con cháu hoàng thất, là cái dằm cắm sâu vào tâm thất. Không nhổ ra sẽ chịu vật vã cả đời, còn can đảm nhổ ra, chính là khiến bản thân gánh chịu cơn đau thấu tim gan, là triệt bỏ cắt đứt quan hệ với hoàng thất.
“Biết cửu nương thích bánh hoa đào nên đã tự tay làm vài mẻ, mong cửu nương được nuôi trong cẩm y ngọc thực, ngự trù săn sóc sẽ không ghét bỏ tâm ý của ta” Lý Tư Vân rút đi tâm sự, nở nụ cười chỉ tay vào dĩa bánh trên bàn. Dù sao cũng là thời khắc vui vẻ, chuyện phiền lòng này nên dẹp qua một bên đi thôi. Đứa em này của nàng vốn thông minh uyên bác, chắc hẳn rồi nó sẽ có cách vẹn toàn.
Lý Tư Vân là người rất biết lừa dối bản thân mình, trước cũng vậy, bây giờ cũng không giảm đi. Chuyện đó vốn là nan đề, làm sao có lẽ vẹn toàn đây?
***
Từ Lan theo thói quen ghé Bổng Nguyệt lầu nghe bình sách. Dù sao cũng còn khá lâu mới đến tiết mục chính đêm nay, nàng đi dạo cũng đã mỏi, liền ghé uống ly trà cho thư thái.
“Từ Lan” Giọng nam trầm ấm vang lên, khiến Hoàng đại tiểu thư dừng bước chân.
“Ồ ra là Huy công tử” Từ Lan cười nhẹ, ra lễ chào. Thật trùng hợp làm sao, người anh em hay đối thơ với nàng lại là Thái tử điện hạ, hôm nay ra ngoài lại tương kiến lần nữa.
“Có nhã hứng vào trong uống ly trà với mỗ không?” Lê Tranh đúng là quân tử như ngọc, đến cách mời cũng thoải mái dễ nghe như thế, khiến đối phương không thể từ chối.
“Thịnh tình sao có thể từ chối” Từ Lan nhẹ gật đầu cười, đoạn cất bước cùng Lê Tranh vào bên trong.
Nguời đứng quầy đã quá quen với hai vị khách quý tựa như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này. Hắn nhìn Hoàng tiểu thư thanh nhã đi cạnh Trịnh công tử tiêu sái anh tuấn, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn câu thơ: “Quan quan thư cưu/Tại hà chi châu/Yểu điệu thục nữ/Quân tử hảo cầu”
An vị trong nhã gian mình bao trọn, Lê Tranh cầm chén trà uống một ngụm, giọng đều đều cất tiếng: “Yến tiệc đầu năm ngươi có tham dự không?” Tuy hỏi vậy, nhưng hắn cũng không dám ôm hy vọng, vì Hoàng Từ Lan chẳng có vẻ gì là thích đi yến cả.
“Dạo này có chút không khoẻ, nên cũng chẳng dám hứa trước điều gì” Từ Lan cười nhẹ, rũ mắt nhìn lá trà trong chén “Thái tử có chuyện gì cần nói với dân nữ sao?” Căn bản nàng không tin Lê Tranh thân là Thái tử lại rảnh rỗi đến mức tốn thời gian ngồi hàn huyên với nàng.
“Haha thật là không giấu được người” Lê Tranh cười thành tiếng, xếp cây quạt trên tay lại “Người biết cầm phổ chứ?”
“Tống lễ trọng tâm ý. Thái tử nên tự viết cầm phổ để tỏ ý với Bích Viên cô nương đi thì hơn” Từ Lan nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của đối phương, liền đoán ra ý định của hắn. Bích Viên là cầm cơ nổi tiếng đất Thăng Long đã được ba bốn năm nay, nàng ta bán nghệ không bán thân, khiến bao vị lắm tiền nhiều của nghẹn chết. Nàng có lần cùng Lê Tranh lên thuyền nghe Bích Viên đàn khúc ‘Tì Bà Hành’ thê lương não nuột, đến bây giờ ấn tượng vẫn còn rất mới mẻ.
“Không phải là Bích Viên đâu!” Lê Tranh thấy Từ Lan đã hiểu lầm, liền xua tay “Là cho Lan Đường, dù sao cũng sắp đến sinh nhật của nó” Hôm trước bài thơ của Từ Lan được Lan Đường rất yêu thích, hơn nữa nàng ta tuỳ hứng nhưng cầm phổ lại nổi trội trong đám văn nhân Bắc Hà, không nhờ nàng ta thì còn có thể nhờ ai?
“Công chúa thích đàn sao?” Từ Lan thoáng suy nghĩ gì đó, mắt đảo đến bên nhành hoa lê trắng muốt đang đu đưa theo gió, miệng khẽ ngâm “Trường hận, trùng trường hận. Ái, hận bất khả phân. Lê hoa lạc võng cân. Vấn quân hà tham sân?”
Như để phụ hoạ cho nàng, vài cánh hoa lê trắng muốt bay bay theo gió, hương hoa lê thanh ngọt bỗng lấp đầy căn phòng.
“Là Trường hận ca?” Lê Tranh hồi thần, tay cầm ly trà đã nguội lên lắc nhẹ.
“Đúng vậy, hai hôm nữa ta sẽ đưa cầm phổ cho Thái tử ngài sau” Từ Lan vẫn tiếp tục rũ mi không rõ đang nghĩ gì “Thái tử chuẩn bị tuyết lê nhưỡng mời ta hôm yến tiệc là được rồi”
“Không thành vấn đề gì” Lê Tranh cũng không hỏi vì sao Hoàng Từ Lan lại muốn vào cung dự yến, vì chàng đang bị cầm phổ Trường hận ca làm cho vui vẻ không thôi “Từ Lan, đêm nay bên Ngũ Thải Vân có mời Bích Viên tấu khúc, muội có đi với ta luôn không?” Lê Tranh đột nhớ chuyện quan trọng, vội đánh tiếng.
“Dịp hiếm gặp, sao lại có thể không đi” Từ Lan thả ly trà xuống, nhẹ gật đầu rồi cùng Lê Tranh sang Ngũ Thải Vân. Tuyết lê từng mảnh trắng xoá theo gió mà tán lạc, rơi vào chén trà tựa như mỹ nhân lệ.
Trường hận ca sao? Chính là một đời hận, hận chính mình, hận thế gian, hận cả ái tình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)