Nhã gian riêng của bà chủ Lý là gian phòng đẹp nhất của Ngũ Thải Vân. Bên cửa sổ là hai gốc lê, hương thơm thấm vào khắp tứ bề. Trong phòng bài trí thanh nhã, ngoài tấm bình phong bằng gỗ trắc tám tấm là cái bàn nhỏ và mấy tấm đệm ngồi. Bốn vách tường treo tranh sơn thuỷ và tranh chữ đầy văn nhã, hoàn toàn trái ngược các nơi khác tuy nội thất xa xỉ nhưng lộ vẻ dung tục chốn yên hoa.
“Mời các vị dùng trà” Lý Tư Vân tay cầm ấm, tỉ mỉ rót trà mời khách. Thái độ không thể khiến người khác chê vào đâu được.
“Công chúa khách sáo quá, cứ để ta tự nhiên thôi” Trần Hải Đình phẩy phẩy tay, nhả ra một câu chấn động Nhược Khê ngồi cạnh. Thần y rất đau lòng nhìn đồ đệ mình, quả nhiên nàng đã thả lỏng con nhóc tì này quá rồi đi, không chút mắt nhìn người.
“Năm đó còn nhỏ quá, vẫn chưa được diện kiến thần y” Lý Tư Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con bé, không phủ nhận mà chỉ nhàn nhạt nói một câu ẩn ý.
“Ta sống dân dã đã quen, đời sống gò bó bên trong Thái y viện sao chịu nổi” Trần thần y ra vẻ bất lực, lắc lắc đầu “Chưa kể lão Hoàng đế không thèm nghe ta nói đã cho trăm cấm quân đến lôi đi rồi! Ta là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, sao có thể không vâng mệnh đây”
Nhược Khê, Kim Phượng, Lý Tư Vân: “…” Vậy cái con người biến mất giữa trăm cấm quân, khiến người ta hận không thể xới tung từng thước đất lên tìm kiếm là ai?
“Dù không biết là bệ hạ đã làm gì khiến thần y không vừa lòng, nhưng ta lại vô cùng tò mò trước cách thần y qua mặt trăm cấm vệ nọ” Lý Tư Vân rất khôn khéo, lời nói phát ra đều đứng ở vị trí một thương buôn bình thường không có bất kì quan hệ nào với hoàng thất.
“Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, đơn giản là chút chiêu trò vặt vãnh thôi, không có gì đáng nói” Trần Hải Đình cười cười, vậy mà nàng cứ nghĩ nghĩ vị công chúa trước mặt sẽ tức giận vì câu nói phản nghịch của nàng cơ đấy. Nghe bảo thất công chúa thâm trầm sâu sắc lại rất hiểu lí lẽ, ra cũng chẳng phải lời tâng bốc ba hoa.
“Năm đó Thái hậu mắc bệnh nặng, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách. Có bệnh thì vái tứ phương, người trong Khâm Thiên Giám phát hiện phía Tây Nam có mây lành liền cho rằng có người có thể chữa được bèn báo cáo lên Quan nhân” Lý Tư Vân như một người chứng kiến, chậm rãi kể lại. Dù sao thì đây chẳng qua cũng chỉ là một phần nguyên nhân trong đó.
Người ở Khâm Thiên Giám thấy mây lành đó chính là nàng.
“Ta cứ nghĩ đám quan lại vô dụng ấy chỉ biết suốt ngày nhìn trời sao, tính lịch chứ” Trần Hải Đình thấy trong lòng có chút không vui. Năm đó nàng vừa xuất môn ở Thanh Hoa liền bị trăm cấm quân đến lôi đi, mơ mơ màng màng còn bị lão sư phụ cười nhạo một trận. Bỗng như ý thức được điều gì, Trần Hải Đình híp mắt: “Lúc vào kinh ta có nghe nói thất công chúa là người rất giỏi về chiêm tinh và thuật số, lại hay trốn trong Khâm Thiên Giám học quan sát quỹ đạo chuyển động của tinh tượng…. Vậy người phát hiện ra ta chính là công chúa đúng không?”
Mặt Trần Hải Đình nở một nụ cười tươi tắn, nội tâm bỗng nhiên nổi lên một làn sóng thịnh nộ. Nhờ phúc con người này mà nàng phải sử dụng kì môn độn thuật để trốn đi!
Nhược Khê lén đưa mắt nhìn sư phụ mình nở nụ cười, bụng bảo dạ rằng người rõ ràng đang tức giận, tốt nhất không nên lại gần. Vì vậy cô bé liền nhích người qua bên phía Kim Phượng.
“Thần y thực liệu sự như thần, Tư Vân bội phục” Bà chủ Lý mặt thản nhiên như không, nụ cười hồ li xuất hiện “Năm đó còn bé, vì muốn lập công để có thể tiếp tục ở Khâm Thiên Giám nên không chần chừ liền báo cho Quan gia” Vậy mà thật sự lôi ra được vị thần y này. Lời đồn kia ắt hẳn là có căn cứ nhất định.
Lý Tư Vân cảm thấy bản thân có khi là do Viên Thiên Cang chuyển thế đầu thai rồi đi.
“Haha đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tài học của ta tự nhận có chỗ thua kém công chúa” Trần Hải Đình cười càng tươi hơn, trong bụng bắt đầu đem Lý Tư Vân ra tế sống một chặp.
“Khách khí quá rồi” Lý Tư Vân phẩy tay “Ta không hề biết y thuật, so với Trần thần y đúng là cách xa một trời một vực” Nàng vốn định hỏi về ngụ ý trong câu thơ ‘long xà trộn lẫn’, nhưng xem ra không cần nữa. Trần thần y này phát tích ở Thanh Hoa, nơi mà trước nay Diễn vương luôn ở, há có thể không rành mạch? Nếu người vẫn còn có thể đàng hoàng chễm chệ ngồi ở đây, chứng tỏ cái chết của Diễn vương có quá nửa là không liên quan. Vị cao nhân này luôn để ý từng hành động của hắn, biết hắn có tâm bất chính nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ khi Hoàng Từ Lan bị ám sát mới lộ ra chút động tĩnh có thể nói là cao minh vô cùng. Nếu mới đó liền lấy mạng Diễn vương thì nào khác chi tự mua dây buộc mình?
“Trầu này ai têm đấy?” Trần Hải Đình rất có hứng thú với việc nhai trầu, sống chết không bỏ. Thói quen của nàng là khi đang bực bội thì sẽ dời chú ý sang thứ khác, tránh giận quá mất khôn.
“Thằng hai người ở têm đấy. Trần thần y hình như rất hứng thú?” Lý Tư Vân nhìn khay trầu têm đẹp mắt, lòng tự nhủ bản thân với mấy việc tỉ mỉ cao như thế này vẫn là chịu thua thôi.
Nhược Khê, Kim Phượng: “….” Mỹ nam biết têm trầu? Ông trời quá đỗi bất công!
“Bà chủ Lý biết têm trầu không?” Trần Hải Đình tự nhận bản thân là người có thù phải báo. Địa ngục chẳng phải là luôn chủ trương đúng người đúng tội sao? Haha tuy rằng các vị công chúa đều rất giỏi nữ công nhưng thất công chúa chính là ngoại lệ rồi. Nàng ta suốt ngày hết ngồi nhìn thiên bàn thì liền đọc Chu Dịch, làm sao có thời gian ngồi têm trầu!
“Ngại quá, người muốn têm trầu cho ta trước nay không thiếu” Lý Tư Vân cười ôn hoà như gió xuân, nhẹ nhàng phản kích. Rõ ràng sự thật là vậy, cung nữ trong cung têm trầu vô cùng đẹp, nhất là têm cánh phượng.
“Quả nhiên là người tốt số” Trần Hải Đình thở dài, trong lòng tràn ngập chua chát “Nhược Khê, con mau học têm trầu đi” Cũng còn may, nàng vẫn có học trò để sai sử.
“Sư phụ, nhà đến gạo dầu mắm muối còn thiếu thốn, tiền đâu mà mua trầu cau về học têm?” Nhược Khê bĩu môi nhìn thầy mình, lòng căm phẫn gào lên bốn chữ ‘keo kiệt vô sỉ’!
“Xem ra thần y đúng là người trọng nghĩa khinh tài, sống thanh bần cũng không chịu vào cung làm ngự y” Lý Tư Vân phì cười ra tiếng khi nhìn gương mặt của Nhược Khê, cũng không quên xát muối vào lòng Trần Hải Đình.
“Sống đã quen đời thanh bần, tuy là rau dưa đạm bạc nhưng vẫn gọi là đủ sống qua ngày” Trần Hải Đình thở dài, tựa như đang tâm sự “Trong lồng thì có gì tốt, chẳng phải công chúa mất rất nhiều công sức để xổ lồng đó ư?”
Kim Phượng, Nhược Khê: “…” Hai người này không châm chọc nhau thì sẽ không vui à?
“Đúng là tốn không ít công sức” Lý Tư Vân cười mỉm, đôi mắt phượng hơi híp “Nếu Trần thần y vào cung, hẳn là đã giúp được ta không ít việc rồi” Năm đó nàng biết người trước mắt tính khí quái đản, lời ngọt không chịu lời chua chát càng không ưng; tiền vàng tựa như cỏ rác, danh chức lại càng coi rẻ,…. Nói chung vô cùng khó chiêu dụ.
Thất công chúa lại là người thích tự tay đạt được những gì khó có. Nhất là danh khí của Trần thần y trong mắt bách tính lại rất to lớn.
“Thất công chúa hẳn là có gì đó đủ khiến ta động lòng để đứng về phía người đi” Trần Hải Đình bị đối phương gợi lên hứng thú, tự vấn bản thân xem có thứ gì khiến mình thích ngoài dược liệu và y kinh.
“Là vài bản y kinh chép tay của Hoa Đà ta sưu tầm được thôi, cũng không có gì to tát” Lý Tư Vân dùng ngữ điệu như nói về mớ rau ngoài chợ khiến Trần thần y muốn hộc máu.
“…có trách thì trách ta không có phúc để hưởng thôi” Trần Hải Đình giấu sự bi thương vào lòng, hoà nhã đáp nhưng tay cầm cây lấy vôi thì đã quệt lấy một mảng vôi lớn bôi lên lá trầu. Lòng hối hận vì sao không vào cung chơi ít hôm rồi hẵng trốn đi.
“Vẫn là thần y rất có lòng bao dung” Lý Tư Vân tiếp tục cười cười, cũng không tiếp tục nói.
Trần Hải Đình thấy bản thân sắp dùng hết bình tĩnh rồi. Thất công chúa quả nhiên là xảo quyệt!
***
Một trận gió tanh mưa máu khiến lòng người rúng động cứ thế trôi qua, kinh thành lại trở về những ngày yên bình vốn có.
Bước vào tháng hai, trời lại thêm ấm áp dễ chịu. Khách khứa ở các quán xá đều đang bàn tán xôn xao về hội thơ năm nay của Bổng Nguyệt lầu. Đám nho sĩ thì càng không cần phải nói, phấn khởi mà trông ngóng từng ngày.
Hoàng Từ Lan là khôi thủ đương nhiệm, theo lý thì nhất định phải đến tham dự với vai trò khách quý. Bên Thái tử đã sớm cho người sang gửi lời hẹn gặp, đặc biệt nhấn mạnh nàng nhất định phải đi. Nghĩ đến thì cũng đã khá lâu chưa thấy mặt thi hữu, lại thêm hôm hẹn với Lý Ngọc Hàm thì mình đang trên núi chữa thương, nay nếu từ chối thì cũng không quá tốt.
Chiều mồng mười tháng hai, giờ Thân.
Hai cỗ kiệu xa hoa lộng lẫy tám người khiêng cực kỳ thu hút ánh nhìn người khác hiên ngang tiến về Hoàng phủ.
Cẩm Tú đi hầu bên cạnh, nghĩ bụng lát nữa Hoàng tiểu thư chắc sẽ sợ đến ngất luôn không chừng. Thái tử điện hạ hôm nay thực khoa trương quá.
Hai gia đinh canh cổng của Hoàng phủ thấy kiệu tám người khiêng dừng ngay trước cửa lớn nhà mình, khiếp sợ như thấy Tứ Bất Tử tứ vị đại thần tiên đột nhiên giáng lâm vậy.
Cẩm Tú đi đến nói với hai gia đinh kia: “Mau vào báo với Hoàng đại tiểu thư, Trịnh công tử cùng Trịnh tiểu thư hôm nay ghé thăm nhà”
“Vâng vâng, bọn tôi đi báo ngay. Kính xin các vị đợi một lát” Một tên nhanh chóng gật đầu, mở cửa lớn ra rồi chạy tót đi bẩm báo.
Hoàng Từ Lan đang ngồi thay đất cho mấy chậu hoa bát tiên sau vườn thì nghe thấy tiếng Hoàng Ất gọi mình.
“Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế?” Nàng phủi phủi tay, giọng bình tĩnh không chút bực bội.
“Tiểu thư, Trịnh công tử đến tìm người kìa!” Hoàng Ất tự động bỏ quên vế sau mà Cẩm Tú đã nói, chỉ nhắc đến mỗi mình Trịnh công tử. Hắn còn khoa trương mô tả: “Người ta đi kiệu tám người khiêng đến đây đó tiểu thư! Không biết là thiếu gia nhà vị quan lớn nào nữa, trông vô cùng sang quý! Hại nô tài hoa hết cả mắt”
“ồ là Trịnh công tử…” Từ Lan cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, dù sao thì tối nay nàng với Thái tử cũng có hẹn đến Bổng Nguyệt lầu “Ngươi bảo Nguyên Thành chuẩn bị trà nước, mời khách quý sang tiền sảnh ngồi đi, ta dọn dẹp mớ này xong rồi sẽ sang”
“bẩm vâng”
…..
Trước cổng Hoàng phủ người đi đường xúm lại hóng chuyện không ít. Bỗng nhiên một ngày có hai cái kiệu lớn tám người khiêng xuất hiện, chứng tỏ người ngồi trong là kẻ đại phú đại quý rồi!
Lúc Lê Tranh bước xuống kiệu, xung quanh đã ồ lên kinh thán. Hôm nay chàng mặc giao lĩnh gấm màu cam bích, vạt áo cùng ống tay áo viền chỉ vàng, tuy đơn giản nhưng lại không giấu được vẻ quý phái.
Người người đều nói Hoàng tiểu thư thật có phúc, vậy mà lại quen với người vừa tuấn tú vừa giàu có như thế này nha! Khéo anh chàng này là con rể tương lai của Hoàng Đại học sĩ không chừng!
Cẩm Tú vừa đưa tay vén mành cỗ kiệu thứ hai vừa dìu người ngồi trong ra ngoài. Quang cảnh xung quanh bỗng nhiên ảm đạm thất sắc, mọi sự chú ý đổ dồn về phía người nọ. Chỉ thấy: Lan nhược phiêu phiêu, dung nhan như hoạ.
Người nọ mặc thường phục giao lĩnh màu lam nhạt, bên trên thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, thắt lưng còn đeo một miếng ngọc bích viền vàng tinh xảo. Suối tóc đen nhánh buông rũ, phía đuôi được buộc bằng dây bạc. Toàn thân nàng ta toát ra mỹ mạo cao quý, lại đạm nhạt xa cách, cực giống bông mẫu đơn kiều diễm đầy kiêu ngạo.
Là Lê Lan Đường.
Hôm nay nàng vốn không muốn đi đâu, nhưng bị huynh trưởng kiên trì dụ dỗ, cuối cùng đành thoả hiệp. Mặt của cửu công chúa chính là đang viết chữ: tôi không muốn đi. Chính Lê Lan Đường cũng không phủ nhận việc bản thân có hứng thú với các bài thi phú ở Bổng Nguyệt lầu, nhưng suy cho cùng nàng cũng không phải yêu thích tất cả. Từ khi huynh trưởng hay đi nơi đó xem thi đố thường đem thơ hay về cho nàng xem, chẳng qua nàng chỉ ưng ý được có một bài, nghiệt ngã thay tác giả lại là con người nàng ghi thù nhất – Hoàng Từ Lan. Nàng còn đang suy nghĩ sao huynh trưởng lại khởi hành sớm như vậy, thì ra là đến Hoàng phủ.
Lê Lan Đường cười nhạt trong lòng, đúng là oán tăng hội khổ.
Nguyên Thành đứng cửa lớn đón khách, lúc mắt đảo sang vị quý nhân áo lam được nô tì dìu lấy, trong đầu như có sấm nổ. Kia chẳng phải là vị tiểu thư áo ngà cùng đứa nha hoàn từng bị tiểu thư nhà hắn hù doạ đến sắp lạc mất ba hồn bảy vía sao?
“Hoan nghênh nhị vị đến quý phủ. Tiểu thư đang có chút việc bận, rất nhanh sẽ xong. Mời nhị vị theo mỗ” Nguyên Thành ngữ điệu cực kỳ cung kính, giơ tay tỏ ý mời. Hắn đi trước, vòng qua mấy đoạn hồi lang liền đến được tiền sảnh. Nha hoàn trong phủ đã sớm chuẩn bị trà nước, vừa thấy khách đến liền bưng lên.
Lê Lan Đường ngồi thảnh thơi dùng trà, phát hiện trà ở Hoàng phủ mang theo hương thơm thanh nhã của hoa nhài, nhưng rất khác với hương nhài nàng hay uống. Hai người cũng không nói chuyện, đang ngó nghiêng thì thấy Hoàng Từ Lan mặc áo tay ngắn, đội nón tơi gánh hai thúng gì đó đen sì, còn có chút mùi lạ. Hoàng đại tiểu thư đi chân đất, vai mang quang gánh đi băng băng. Phong thái tiểu thư khuê các lúc vào cung hiển nhiên không còn sót lại chút gì.
“...” Lê Tranh mím môi, cảm thấy Hoàng đại học sĩ rất biết cách dạy nữ nhi trở nên tài giỏi, mạnh mẽ. Hai cái thúng đầy kia nếu để hắn gánh chắc chật vật vô cùng, sao có thể chạy băng băng thế kia?
“....” Lê Lan Đường nhíu mi, chun mũi vì hít phải mùi hôi từ hai cái thúng kia. Mùi này là mùi....phân trâu? Hoàng Từ Lan gánh phân trâu bón ruộng chăng?
Hai anh em Lê Tranh vẫn chưa hết bàng hoàng thì liền thấy Thống lĩnh Cẩm Y vệ Bùi Dũng hai vai vác hai bao đất rõ to, quần xắn lên đến đầu gối, trên thắt lưng còn treo lủng lẳng cái giỏ cá. Hắn vừa đi vừa hét to như cường hào ác bá: “Hoàng Từ Lan!! Bà dám cướp con rắn của tui à?! Mau trả đây cho bố về ngâm rượu!!”
Cẩm Tú đứng ngoài cửa, cúi đầu đưa mắt trộm nhìn biểu hiện của nhị vị điện hạ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền không nhịn nổi cười. Cũng đúng, chính ả còn cảm thấy rất buồn cười. Nếu để các chị em quần thoa si mê Bùi tướng quân thấy cảnh này, chắc sẽ vỡ mộng cả.
Bùi Thống lĩnh nhìn rất nông dân chân chất nha!
***
Hoàng Từ Lan thay xong đất vào chậu, liền cởi nón tơi xuống, ra giếng sau nhà múc hai thùng nước đổ vào bồn gỗ trong dục phòng để tắm. Kim Phượng đã sớm để một bộ quần áo mới trên kệ, hiển nhiên là đã quen với việc tiểu thư nhà mình thích tự chăm sóc bản thân, không để người khác can thiệp nhiều.
Lê Tranh cùng em gái ngồi chờ tầm nửa canh giờ thì thấy Hoàng Từ Lan xuất hiện, một bộ dáng thanh tao phong nhã hoàn toàn khác biệt so với hình tượng người nông dân gánh phân vừa nãy.
Nhìn thấy Lê Lan Đường, trong lòng nàng hơi giật thột. Sao vừa nãy Hoàng Ất nó không nói là có ‘vị quý nhân’ này xuất hiện? Thật không rõ Thái tử điện hạ khi đi sao lại kéo theo con người khó tính khó chiều này nữa. Xem ra tối hôm nay của nàng trôi qua không hề dễ dàng rồi.
“Hoàng đại tiểu thư cũng thật ung dung, thà đi gánh phân bón ruộng cũng phải bắt ta ngồi chờ” Lê Lan Đường hiếm được một dịp nắm thóp, liền nở nụ cười hướng về Hoàng Từ Lan nhả ra một câu. Vẻ mặt lãnh đạm bàng quan lúc xuống kiệu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt châm chọc như thấy kẻ thù.
Lê Tranh nhìn nụ cười của em gái, da gà nổi lên từng đợt. Cửu muội, nụ cười này quá ám ảnh rồi!
“Đúng là dân nữ sơ sót” Từ Lan đối mặt với biểu tình bất thiện của cửu công chúa, lòng đem Thái tử ra sỉ vả một chặp. Nếu ngày đó không đề từ là ‘Lạc Thần phú’ thì bây giờ cũng không tới mức bị lão tổ tông này ghi thù rồi!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)