Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 70: HOÀNG HỌC SĨ BỊ HUỶ DUNG RỒI!

487 4 2 0

Sang ngày hai bảy tháng chạp, Hoàng Từ Lan ở nhà chỉ huy đám gia nô dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón tết, cũng không quên đi tiệm vải may đồ. Năm nay mùa màng bội thu, không chỉ người dân vui vẻ vung tiền chi tiêu cho mấy ngày tết sắp đến mà cả triều đình cũng quyết định mở yến lớn ăn mừng, hẳn là bá quan văn võ đều sắp nhận được kim thiếp của Thượng cung cục phối hợp với Nội vụ phủ phân phát rồi đây. Nàng không thể lại tiết kiệm đến mức mặc đồ năm ngoái đi dự yến được, mặt già quan lớn chắc chỉ còn đường xé ra nhét bỏ vào túi mất.

Từ dạo Hoàng Từ Lan bị đổ bệnh nặng đến nay đám trưởng ty cấp dưới của nàng đều chủ trương phân chia công việc cho nhau mà thực hiện, tránh kinh động đến tổng quản thượng cấp khiến cửu điện hạ có cớ cầm kiếm chém người. Hung uy của ngài ấy như thế nào cả hoàng cung này đều sáng tỏ cả, không cần phải tự tạo nguy hiểm cho mình.

Nhờ vậy nên từ dạo hai mươi ba đến nay, Hoàng Từ Lan đều nhàn nhã ở nhà, chỉ có vào cung hai bận để sang Đồng Hoa cung dạy học mà thôi. Cũng chẳng rõ năm hết tết đến là mùa kết hôn hay là đầu năm ngày tốt để hỏi cưới mà mấy hôm Hoàng Từ Lan không vào cung, Hoàng phủ đều có khách lạ tới hỏi chuyện cưới gả.

Đám xóm giềng gần đó đứng xa xa mà chụm tai xì xầm bàn tán, lắc đầu đầy bất lực. Thế gia Hoàng thị nào phải nhà tầm thường, đứng ngang hàng thâm giao cũng chỉ có thế gia võ tướng là Bùi thị. Bùi thị nay đã là thông gia với hoàng tộc, cả hai phụ tử Hoàng thị lại quen biết với nhiều vị công chúa cùng thân vương, còn là thầy dạy học cho đám bọn họ, tiếng nói vô cùng có trọng lượng. Chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra trong kinh thành hiện nay đã sớm chẳng có vị công tử nhà nào môn đăng hộ đối với tiểu thư nhà đó nữa rồi.

Lúc trước còn cho rằng Bùi, Hoàng hai nhà sẽ sớm kết thông gia, chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra vụ việc của Thuỵ Hoa Công chúa. Kim chi ngọc diệp, của báu ai cũng muốn có hiện nay chẳng phải chính là đang mô tả tiểu thư Hoàng thị sao? Ầm ĩ đã mấy năm mà chưa có động tĩnh gì, quả thật khiến người ta tò mò ghê gớm. Lại nói đến vị thân vương nào đó từng may mắn hẹn được Hoàng đại tiểu thư ra ngoài với mình, hẳn ý trung nhân lại là người đó không chừng. Nếu mà thật sự mà như thế thì bọn họ mới thoả mãn được, không chỉ môn đăng hộ đối mà còn đẹp đôi tài tử giai nhân đến thế kia, làm chúng nhân ngưỡng mộ đến chết. Cơ mà không rõ vị thân vương kia là ai nữa.

“Làm cái gì mà nhốn nháo thế này?” Lê Lan Đường dẫn theo Lâm Uyển Kiều đến nhà Hoàng Từ Lan ăn chực cơm trưa thì thấy trước cửa có vài người đang đứng nói chuyện với Nguyên Thành, trên mặt hắn đã sớm mất đi kiên nhẫn. Xa xa là mấy người trú ở xung quanh đứng hóng chuyện, xì xà xì xầm không ngớt.

“Trịnh tiểu thư” Nguyên Thành thấy Lê Lan Đường liền gật đầu chào, đồng thời thuật lại “Bọn họ đến hỏi chuyện cưới xin của tiểu thư nhà chúng nô tì” Một ngày dăm ba tốp kéo đến, phiền muốn chết. Tiểu thư lại chẳng bao giờ đứng ra nói chuyện, cuối cùng dồn cả lên vai hắn.

“Cưới xin? Chẳng lẽ các người không biết đại tiểu thư nhà này là thánh nhân không vướng hồng trần, sắp gửi mình nơi cửa phật à?” Lê Lan Đường trào phúng mà nói làm cả Lâm Uyển Kiều và Nguyên Thành đều trợn mắt nhìn lại đầy vẻ khó tin.

Ôi trời, cửu điện hạ lại đi nói với người ta như vậy đấy ư? Vậy lỡ một mai tiểu thư có ý trung nhân thật rồi thì phải ăn nói làm sao?

Câu nói của Lê Lan Đường thật chẳng khác gì một tiếng sấm nổ ngay giữa trời quang, khiến người người có mặt ở đó đều phải há mồm mà kinh thán. Hoàng đại tiểu thư vậy mà lại định đi tu không hỏi đến tục trần ư?

“Vị Trịnh tiểu thư đây nói thật đấy ư?” Một người trong đám đến hỏi cưới nghi hoặc hỏi lại, hiển nhiên là không tình nguyện tin tưởng chút nào.

“Tất nhiên rồi” Lâm Uyển Kiều cười thành tiếng mà đáp thay “Tiểu thư nhà chúng ta với Hoàng đại tiểu thư đây là chỗ thân thiết, làm sao có thể nói sai được? Các vị nên bỏ cái tâm tư này đi thì hơn” Công tử nhà các ngươi thì có gì mà đòi so sánh với cửu điện hạ? Tiền tài, địa vị, năng lực hay nhan sắc? Xời, các ngươi đều thua ngài ấy tất. Càng chưa nói đến tâm tư của Hoàng học sĩ như thế nào, có biết công tử nhà các ngươi là ai hay không.

“Đúng vậy, các vị nên về đi cho. Tâm tư của tiểu thư nhà chúng ta rất rõ ràng, nếu không cũng đã chẳng trì hoãn lâu như vậy” Nguyên Thành vội vàng đệm vào. Nếu công tử nhà các vị có thể khiến tiểu thư nhà chúng ta nhớ được tên trước tiên thì hẵng bàn sau.

Tiểu thư nhà hắn từ chục năm về trước trong đầu chỉ tình nguyện suy nghĩ về tiểu điện hạ mà ngài ấy âm thầm bảo hộ, với những người khác đều là đãng trí đến vô tâm. Kẻ khác thì tiểu thư rộng lượng vì không quan tâm, hoàn toàn khác hẳn sự dung túng bao che dành cho cửu điện hạ. Vốn hắn còn sợ bệnh tình của tiểu thư bị ảnh hưởng, nhưng xem ra cũng chưa đến nỗi nào, vả lại nếu còn nói nữa thì tiểu thư nhất định sẽ không tha cho hắn.

Thôi tiểu thư quan tâm cửu điện hạ cũng tốt, còn hơn thằng ất ơ nào đó hắn không biết là ai. Hắn tình nguyện xem như không hay biết gì, mặc tiểu thư đi vậy.

........

Lê Lan Đường đi sang đông phòng tìm Hoàng Từ Lan nhưng không thấy, vì vậy bèn chuyển hướng vòng ra hậu viên, quả nhiên tìm được người nọ đang nằm trên võng mắc giữa hai thân cây me già, sách đắp trên mặt mà nằm im bất động dường như là đã ngủ. Tà áo màu chàm cùng mấy lọn tóc dài rơi ra khỏi võng, nhẹ nhàng đung đưa theo mấy đợt đông phong thi thoảng lướt qua bên cạnh.

Lê Lan Đường cũng không lên tiếng gọi người nọ dậy mà chỉ ngồi xổm một bên yên lặng nhìn hệt như con nghê đá hí cầu trước đại môn các nhà đại phú, trông rất buồn cười. Nếu để người khác biết được cửu điện hạ luôn nhìn thế gian bằng nửa con mắt, ngạo mạn hung tợn giết người như ngoé lại có lúc trồng cây si đến mất hình tượng như thế này, hẳn là đều lồi rớt tròng mắt ra ngoài hết cả.

“Ta nhớ mình có mượn cuốn Dư địa chí này ở chỗ điện hạ đâu nhỉ, sao ngài lại như muốn đòi sách thế kia?” Hoàng Từ Lan ngủ không sâu, có chăng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vậy mà lúc Lê Lan Đường xuất hiện, nàng đã sớm phát giác ra nhưng lại quyết định nằm im bất động chờ xem con ác ma này sẽ làm gì mình. Kết quả là nó không làm gì cả, vì vậy nàng đưa tay kéo cuốn sách trên mặt xuống, nghiêng sang nhìn.

Chỉ thấy con ác ma xanh cánh trả kia đang ngồi xổm trên nền đất, hai tay chống má yên lặng nhìn mình chằm chằm.

“Môn hạ ngài đúng là bụng dạ hẹp hòi keo kiệt, suy bụng ta ra bụng người. Ta đến ăn cơm chứ không cần quyển sách nát ố quý báu ấy của ngài đâu Hoàng môn hạ” Lê Lan Đường đưa tay bóp mũi Hoàng Từ Lan, cười vô cùng trào phúng. Nhãn quang lúng liếng hữu thần trong đôi phượng mâu kia rọi chiếu hình ảnh của nàng cùng tàng lá me xơ xác bên trên, rực rỡ đẹp đẽ đến lạ.

“Chà, chẳng lẽ đám thuộc cấp của ta ở Thượng thực cục không thể khiến điện hạ ngài vừa lòng toại ý ư? Như vậy rất là không tốt, ta phải phạt đám chúng nó mới được” Hoàng Từ Lan cũng mặc cho cái giọng mình bị biến đổi do Lê Lan Đường bóp mũi, cười cười trả lời.

Con ác ma này kén ăn vô cùng, chuyện này cả cung ai cũng biết cả.

“Thuộc hạ tắc trách thì thượng cấp lãnh trách nhiệm, đây là đạo lý ngàn đời rồi. Hoàng môn hạ ngài cũng nên như vậy mới phải” Lê Lan Đường vẫn tiếp tục cười tà ác, dùng cả hai tay véo má Hoàng Từ Lan. Ban đầu chỉ định véo một tẹo rồi buông nhưng vẻ mặt của Hoàng Trọng Khanh lại quá buồn cười, cuối cùng nàng véo mãi không muốn buông tay.

Hoàng Từ Lan cũng để mặc cho bản mặt mình bị con ác ma véo đến biến dạng, lặng lẽ đưa tay trái lên dùng sức búng vào trán đối phương một cái rõ kêu. Con ác ma này thích động tay động chân thật, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả. Cả cái kinh thành Thăng Long đông đúc phồn vinh có ối người mê đắm gương mặt này đấy, vậy mà con ác ma Lê Lan Đường nỡ làm nó biến dạng đến thế kia.

“Á à Hoàng Trọng Khanh, ngươi dám dùng ám chiêu trả đũa bổn công chúa? Đúng là gan to tày trời!” Lê Lan Đường ban đầu còn hơi ngẩn ra, sau đó chỗ bị búng bắt đầu âm ỉ đau khiến nàng híp mắt, hai tay véo mạnh hơn nữa. Hoàng Trọng Khanh đúng là đồ lưu manh giả danh quân tử, đáng bị đánh lắm!

“Điện hạ, ngài có thể đừng véo nữa được không?” Hoàng Từ Lan âm thầm thương xót cho dung nhan của mình, lầm bầm lên tiếng đầy bất lực. Thôi, gương mặt giai nhân xinh đẹp đến nay coi như tàn hoa bại liễu vì con ác ma này cả rồi.

“Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” Lê Lan Đường cười ngày càng tà ác, đầy lí lẽ mà nói “Ta chỉ véo một chốc thôi chứ chẳng cần tính mạng môn hạ, chẳng lẽ bấy nhiêu này thôi ngài cũng không có đảm lược làm ư?” Bản mặt mọi ngày đều điềm đạm thản nhiên của con lợn còi này khi thêm vào vẻ ẩn nhẫn bất lực trông buồn cười chết đi được.

“Nhưng ngài véo hỏng mặt ta rồi thì còn ai dám hỏi cưới ta nữa hả điện hạ?” Hoàng Từ Lan nói với vẻ tiếc rẻ tràn trề “Uổng cho ta thiên sinh lệ chất khiến bao người tư hoài làm sao, đều bị điện hạ ngài làm xôi hỏng bỏng không cả rồi” Nói xong nàng vươn tay vòng qua người Lê Lan Đường, kéo người nọ ngã chồm về phía mình để thoát khỏi cảnh bị véo.

Hoàng Từ Lan gác cằm lên vạt áo thêu vạn thọ kim cúc bằng chỉ vàng tinh xảo của Lê Lan Đường, rất hài lòng tận hưởng mùi tử đinh hương ấm áp ngập tràn xoang mũi mình, mỉm cười mà nói “Thôi không còn cách nào khác, đành để điện hạ ngài chịu trách nhiệm với việc làm mình gây ra thì hơn” Thứ tình cảm này thật giống như bụi đất, cứ lặng lẽ không tiếng động mà dần tích tụ thành một lớp thật dày. Mười năm lặng lẽ, cuối cùng đứa nhỏ này cũng lớn rồi, đã đủ sức tự mình tung cánh bằng điểu bay lượn khiến người khác ngưỡng mộ có mà đố kị cũng có.

Chỉ cần dừng lại ở mức này thôi thì sẽ vẹn cả đôi bề đúng không? Nàng sẽ không độc phát thân vong mà cũng sẽ không để đứa nhỏ này phải khó xử với bất kì chuyện gì. Không đấu đá quyền mưu, không vì tài danh ngoài thân mà sát nhân đổ máu, cứ đơn giản bình đạm như thế này thì thật tốt.

Giá mà thời không dừng lại ở thời khắc này, thì thật tốt đẹp xiết bao.

Hoàng Từ Lan, ngươi vậy mà cũng có lòng tham cơ đấy.

“Hừ, bổn công chúa cứ không chịu trách nhiệm đấy, Hoàng môn hạ đây tính làm gì?” Lê Lan Đường bị đối phương ăn vạ đến trắng trợn nhưng không phản kháng, chỉ lầm bầm đầy bất mãn. Trong lòng người nọ giống như một tiểu không gian ấm áp đối lập hoàn toàn với không khí giá rét xung quanh, khơi dậy sự tham luyến ẩn sâu tại lòng nàng.

Con lợn ngu ngốc Hoàng Trọng Khanh ngươi thì ai thèm cưới đâu mà luyến với chả tiếc. Bát tự của ngươi ta hẵng còn nhớ nằm lòng đấy. Mặt đẹp hay xấu thì có làm sao, căn bản là sẽ không ai dám hỏi cưới cả. Rõ ràng là con lợn thuộc sở hữu của ta, kẻ nào dám tới bắt?

Kẻ nào cố chấp, ta đem cả nhà hắn ra chôn sống ngay tắp lự.

“Điện hạ như vậy là rất....” Hoàng Từ Lan còn đang định nói Lê Lan Đường là đồ cường hào ác bá vô lương tâm, ăn xong chùi mép bỏ đi thì cái võng bện bằng lưới cá dưới người nàng vì không chịu nổi sức nặng của hai người, đứt phựt.

Thê thảm như thế nào, vừa nghĩ liền biết.

“Chuyện đấy ngươi có thể để sau được không hả? Điện hạ nhà ta thích ăn cá chép, ngươi không tin thì đi mà hỏi tiểu thư nhà ngươi đi”

“Ta cần trưng cầu ý kiến từ tiểu thư đã, để ngài ấy quyết định vẫn hơn cả”

Từ hành lang vọng lại tiếng của Lâm Uyển Kiều và Nguyên Thành đang đi về phía bên này. Hai người vừa đi vừa bàn tán, cuối cùng nín bặt khi thấy hai vị chủ nhân nhà mình đang nằm dài trên đất, đã vậy còn nằm chồng lên nhau, người đầy lá me.

Nguyên Thành: “.......” Khụ, rõ ràng đã ăn sáng, vì sao lại bỗng mờ mắt mà sinh ra ảo giác đáng sợ về tiểu thư thế này?

Lâm Uyển Kiều: “.......” Khụ, Hoàng học sĩ và cửu điện hạ đang làm cái gì thế kia? Có vẻ rất là tình cảm?

“Nô tì không nhìn thấy gì cả! Hai vị cứ tiếp tục!” Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên, sau đó bỏ đi giống như lửa cháy đến mông mình.

Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường: “.....” Hai đứa này trong đầu chứa cái gì thế không biết, có thể suy nghĩ giống người bình thường được không?

“Trưa nay điện hạ muốn ăn gì?” Hoàng Từ Lan vươn tay xoa đầu Lê Lan Đường đang nằm bẹp trên người mình mà cười hỏi, bộ cung bào đẹp đẽ kia đã sớm lấm lem bụi đất nâu vàng.

“Ăn rau” Lê Lan Đường hồi lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng, tay bấu chặt lấy vai áo của Hoàng Từ Lan.

Hoàng Trọng Khanh, đáng lẽ ngươi không nên đối xử với ta tốt đến thế này, như vậy chỉ càng khiến sự tham lam của ta lớn dần đến vô độ mà thôi. Phàm kẻ đã được ánh sáng sưởi ấm sẽ lại tình nguyện chìm vào bóng tối lần nữa sao? Có thể người khác tình nguyện, nhưng ta thì không.

Ta thật sự là một kẻ tham lam đến chấp mê bất ngộ. Đều trách ngươi, Hoàng Trọng Khanh.

***

Buổi chiều.

Lê Lệ Khanh có việc cần đi đến chỗ của Lý Tư Vân, lúc về có rẽ ngang vào Hoàng phủ tìm đứa em gái của mình. Đám người hầu trong phủ dắt nàng đi đại sảnh ngồi chờ, lát sau mới thấy Hoàng Từ Lan chậm chạp đi đến, đằng sau còn mọc thêm cái đuôi là đứa em gái nhà mình.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy thôi đã khiến Lê Lệ Khanh phun ngay ngụm trà nóng trong mồm ra đầy đất. Đứa em gái có thẩm mỹ đơn điệu, cả năm chỉ mặc có hai màu là tím và xanh cánh trả của nàng vì sao lại đổi sang màu trạm lam thế kia? Nếu nàng nhớ không nhầm thì cái thẩm mỹ này là của Hoàng Từ Lan thì phải?

Chẳng lẽ nó lấy đồ của Hoàng Từ Lan mặc? Và cái con người lúc nào cũng bình bình đạm đạm tựa thánh nhân vô dục vô cầu như Hoàng Từ Lan cũng đồng ý đưa đồ cho nó mặc luôn cơ á?

Sét đánh ngang tai!

“Chị đến tìm em làm gì?” Mau mau nhìn xem kìa, xem vẻ mặt bất mãn của nó kìa. Quả nhiên là thất hoàng tỷ nói rất đúng, nó bây giờ chỉ có người ta thôi, chị em gì đều quẳng vào xó phòng hết.

“Vừa nãy thất hoàng tỷ nói cửu nương đang ở đây nên qua xem thử có thật hay chăng ấy mà” Lê Lệ Khanh đảo mắt liên tục nhìn hai đứa ngồi đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng kì quái “Hai người thân thiết thật ấy nhỉ?” Cái người đạm nhạt không thích phiền phức, lãnh khốc chỉ nói lý chớ nói tình như Hoàng Từ Lan lại có lúc đem đồ mình mặc cho mượn ư? Phi lý hết sức.

Lẽ nào đến cả Hoàng Từ Lan cũng không có sức chống cự lại nhan sắc của đệ nhất mỹ nhân kinh thành? Chậc, quả nhiên có sắc đẹp thật là tốt mà.

Cơ mà khoan đã, Hoàng Từ Lan chẳng phải chính là đệ nhị mỹ nhân kinh thành chỉ xếp sau mỗi cửu nương nhà mình ư? Như thế nào lại bị chiêu dụ thế kia? Sớm biết chi gian giữa hai đứa này ngày càng kì quái, nhưng cũng quá là kì quái rồi! Như thế nào nhỉ? Ừ, cứ như mấy đôi tài tử giai nhân mỗi Thất Tịch lại thấy khắp nơi ấy.

“Thất hoàng tỷ không có nói gì sai lệch về em đấy chứ?” Lê Lan Đường hơi híp mắt mà hỏi. Bà chị thứ bảy này của nàng với Trần Hải Đình hình như đang ủ âm mưu gì to lớn lắm, quả nhiên biết quá nhiều cũng không phải việc gì tốt đẹp.

“Không có, chỉ cá cược với chị là em đang ở chỗ Hoàng học sĩ đây thôi” Lê Lệ Khanh chối ngay tắp lự. Đầu nàng đâu có bị lừa đá, ngu dại chi mà thật thà nói ra kia chứ.

Thật lòng muốn hỏi cửu nương rốt cuộc nó đã dùng cách gì mà chiêu dụ được thánh nhân khiến bao kẻ tư niệm vẫn hoài công cốc như Hoàng Từ Lan.

______

LỜI TÁC GIẢ

Tôi bỗng nhận ra sứ mệnh cao cả của mình chính là phát cơm chó cho chư vị, vì vậy mà chư vị hãy yên tâm, từ đây đến qua ba mùng tết tôi thanh lý xổ rẻ cơm chó không cần hoàn vốn luôn :v

Chư vị hãy tin ở tôi =))))

Bỗng nhiên muốn viết thêm văn án phụ cho cuốn một này quá =))))) Chư vị đại fan tuyến đầu thấy sao nào? Tôi có nên khoét rộng cái hố này thêm bằng một quả bom mang tên văn án phụ không? Hỏi vậy thôi chứ tôi biết chư vị hẳn là thích lắm, dù có ngược tâm đến cần hít oxi thì chư vị vẫn sẽ chạy qua WP đúng không nào =))))))))))))

Cuốn hai đã load được 50% cốt truyện, sau khi cuốn một hoàn toàn văn sẽ tiếp đà nhảy sang cuốn hai luôn nhé =)))) à mọi người vào WP có thấy cái logo hiện trên đầu tab của trình duyệt không? Hoạ tiết hoa mẫu đơn trên áo cửu điện hạ đấy mọi người, hai tháng áp lực cột sống, tắm bằng dầu nóng hiệu sư tử trắng Singapore của Vương tiên sinh chỉ được bao nhiêu đó thôi =)))))

Cho nên là, ngày ra bản truyện tranh còn xa lắm =))))

Tóm tắt chương này: cửu điện hạ và thành tích công lược thánh nhân vô dục vô cầu =))))))) Khi hai vị đại mỹ nhân kinh thành thành đôi làm bao trái tim vỡ vụn :v:v Bất ngờ chưa, Hoàng học sĩ nhà chúng ta vừa là đệ nhất tài nữ vừa là đệ nhị mỹ nhân =))))))) So ra ngài có bạn thân là võ trạng nguyên thì mới hợp lý, chứ nếu là vị tiểu thư nào khác thì ai mà chịu nổi khi làm nền cho ngài :v

Toi nói có đúm khum mụi ngừi :v:v:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16