Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: HOÀNG TỪ LAN RẤT BIẾT TÌM ĐƯỜNG CHẾT

752 0 2 0

Lất phất mưa bay, lấm thấm hoa.

Se se gió bấc, cố nhân về.

.......

Mấy chốc mà sắp đến tết Nguyên Đán. Khắp phố rộn rã mừng năm mới, Hoàng phủ cũng không ngoại lệ.

Từ Lan đứng bên cạnh bàn, nhìn cặp giấy đỏ viết xuân liên mà thoáng thất thần. Từng vệt nắng nhạt mỏng manh chiếu vào nghiên mực bằng đá ngọc làm mực thơm nằm trong mặc trì phản chiếu lóng lánh, giống hệt đôi mắt sâu thẳm của Lê Lan Đường mở to đầy hốt hoảng khi bị nàng tông trúng.

Hôm đó nàng ôm tú cầu chạy một mạch về nhà, cũng giấu nhẹm chuyện này đi. Cánh tay thâm tím một mảng lớn do đập vào sàn đá, Kim Phượng phải lén mời thầy thuốc đến xem, nắn gân và đắp thuốc bảy ngày mới khỏi hẳn. Thâm cung sâm nghiêm, từ đó đến này nàng cũng không có cách vào cung tạ lỗi với Lê Lan Đường. Cũng may nàng ta chỉ bị sưng trán, so với nàng vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều. Cánh tay nàng đến nay vẫn còn ê ẩm, nhất là những hôm lạnh buốt do gió về.

Tất nhiên, Hoàng Từ Lan đã xem nhẹ tính khí của con người mang thân phận hoàng tự như Lê Lan Đường. Với người hoàng thất, vết sưng trên trán cũng đã đủ để ghi hận, chưa kể Lê Lan Đường lại là vị hoàng nữ được sủng ái trên danh nghĩa, trước giờ chưa bao giờ phải chịu chút uất ức nào.

***

Mấy ngày sau khi tiễn Táo quân về trời là khoảng thời gian bận rộn, các công việc chuẩn bị cho đêm trừ tịch đều được thực hiện tươm tất. Hoàng phủ là phủ đệ của quan văn đức cao vọng trọng nhất triều đình nên xuân liên cũng phải đầy khí phái. Mỗi năm đều có nho sinh đứng xem Hoàng phủ dán xuân liên, cũng không rõ bắt đầu từ khi nào, chỉ là gia đinh trong phủ cũng sớm quen, mắt nhắm mắt mở xem bọn bụng chứa toàn lý lẽ kinh bang tế thế đó chỉ trỏ chứ không đuổi đi.

Bởi vì bọn hắn cảm thấy kiêu ngạo.

Xuân liên của Hoàng phủ trước giờ đều do một tay đại tiểu thư viết, sau đó chỉ huy gia đinh dán lên. Có năm nàng đích thân phết hồ, đem dán lên hai bên cổng lớn. Chữ của tiểu thư uyển chuyển đẹp mắt, nhưng vẫn có phần vuông vức, đầy chính khí. Nói theo lời của đám nho sinh thì chính là “vừa mang nét chữ nhà Vương, vừa có tác phong của nhà Âu Dương” gì đó. Lão gia lại không tỏ thái độ gì nên tiểu thư đều một mực đảm trách, chưa bao giờ bỏ bê. Xuân liên có năm là chữ Nôm, có năm là chữ Hán, luân phiên thay đổi. Người trong kinh ai ai cũng đều đã biết tiểu thư Hoàng phủ là Thăng Long thiếu niên anh tài, trong mắt đều toát ra vẻ ngưỡng mộ. Hổ phụ không sinh khuyển tử nha!

Khí trời ẩm ướt. Mưa bụi nhẹ bay.

Cổng lớn Hoàng phủ hé ra một khe nhỏ vừa đủ một người lách qua, một cô gái mặc giao lĩnh gấm xanh nhô đầu ra, tay còn cầm theo cặp xuân liên đỏ tươi. Nàng khí định thần nhàn, ung dung đạm nhạt, mái tóc dài vấn chuy kế đơn giản được cố định bằng trâm gỗ, trông thập phần giản dị gần gũi.

Đám nho sinh đứng ngoài cổng thoáng ngẩn ngơ, đây không phải là hình tượng cô gái nhà bên được người người yêu thích giống trong sách ư!

"Tiểu thư!" Hai gia đinh đứng ở cổng khom người chào, đổi lại một mạt cười nhẹ từ cô gái nọ.

"Tiểu thư, ta ra hỗ trợ người đây" Nguyên Thành tay nâng ghế cao, vừa đi vừa than vãn "Bạch Cúc không chịu giúp ta, người phải mau mau giúp ta đòi lại công đạo" Nha hoàn Bạch Cúc vừa nghe nói treo xuân liên liền viện cớ sân vườn cần được dọn, hắn đành đi ra tự cáng đáng.

"Không sao, ta giúp ngươi" Từ Lan xoa xoa tay, ra vẻ chuyện này rất đơn giản.

"Tiểu thư, này không..." Nguyên Thành chưa kịp nói không hợp lẽ thì Từ Lan đã đi ra trước cổng ngắm nghía một phen, gật gù như đã tìm ra vị trí thích hợp.

"Chỗ đó đúng rồi đấy" Từ Lan vừa chỉ tay hướng dẫn Nguyên Thành vừa cảm thán dạo này nàng không chăm chỉ tập viết rồi, chữ có chút xấu.

***

"Hoa đào nở đẹp quá!" Cẩm Tú cùng với Trình Chung vốn là đi đến chỗ Lý Tư Vân mua trà, dọc đường lại bị cảnh quan tươi đẹp tấp nập hấp dẫn, như hai đứa trẻ chạy đông chạy tây đầy thích thú. Quên đi tuổi tác, quên đi những lo lắng thường ngày, chỉ còn lại hứng thú cùng vui vẻ.

"Bên kia sao lại có một đám người đứng đông vậy nhỉ? Lại còn là nho sinh nữa chứ" Trình Chung kéo kéo ống tay áo của Cẩm Tú, thấp giọng nói.

"Chúng ta sang đó xem sao"

Hai người ráng chen lên trước, tức thì cảnh Hoàng đại tiểu thư đích thân treo xuân liên hiện lên tầm mắt. Trình Chung không quen Hoàng Từ Lan, chữ lại biết khá ít ỏi, quay sang hỏi Cẩm Tú thì thấy ả ta đang trợn mắt đầy kinh ngạc.

"Này Cẩm Tú, cô bị sao vậy?"

"Trình Tổng quản có lẽ không biết rồi, người con gái đang treo xuân liên đằng trước chính là con gái của Hoàng thượng thư đó"

"Việc treo xuân liên sao lại không giao cho hạ nhân làm?" Thuận Chung thập phần mù mịt.

"Hừ, các người làm sao hiểu được ý nghĩa! Xuân liên của Hoàng phủ, treo lên tết liền về!" Một nho sinh đứng gần đó xen vào nói "Đám tiểu thư công tử trong kinh ta đã gặp không ít, nhưng Hoàng tiểu thư thật khiến ta phải kinh diễm. Văn thơ của nàng tinh tế nhu tình, tuy phóng khoáng nhưng vẫn tuân thủ thi luật, chưa kể đến nàng là Thăng Long anh tài! Xuân liên nàng viết nếu để hạ nhân cầm chẳng phải đem ngọc bích giao cho heo sao?" Hắn càng nói càng kích động, dẫn đến sự phụ hoạ từ đám nho sinh gần đó.

Trình Chung trợn ngược mắt liên tưởng cô gái ăn vận giản dị đang ngồi trên ghế cao dán xuân liên với vị anh tài thanh danh lẫy lừng trong miệng đám nho sinh, thật lâu hắn vẫn không cách nào thích ứng được. Thế này, cũng quá giản dị rồi đi?

“Tổng quản không tin ư?” Cẩm Tú nhìn ra được vẻ kinh ngạc trong nét mặt của Trình Chung, lòng thoáng đồng cảm “Lúc đầu thật sự ta cũng không tin nổi đâu” Đại khái trong ấn tượng của nàng, Hoàng tiểu thư xuất hiện ở đâu là sẽ có những điều bất ngờ ở đó.

“Không ngờ chỉ là một cái xuân liên, lại có thể khiến người ta phấn khích đến vậy” Trình Chung khẽ lắc đầu, đây là nữ tử mà đã kinh diễm đến như thế, nếu là nam tử thì há không đăng kim bảng nhất vị sao? Cuộc đời hắn trải qua nhiều việc, lại còn ở nơi máu lạnh vô tình như hoàng cung, tâm trí thực đã được mài giũa trở nên âm trầm sâu sắc hơn nhiều.

“Trình Tổng quản, Hoàng tiểu thư còn là bạn thơ với thất công chúa đấy” Cẩm Tú tiếp tục chia sẻ những bí mật động trời với vị thái giám tóc mai đã nhiễm vài sợi bạc. Nàng biết Trình Chung rất thương yêu thất công chúa, lúc công chúa còn nhỏ đều do chính tay hắn nuôi nấng mà thành.

“…quả thật ta đã già rồi” Điều này làm hắn thực muốn á khẩu. Hắn đương nhiên biết Lý Tư Vân một bụng cơ mưu lại tài năng xuất chúng, nhưng không nghĩ nàng lại có mối bang giao với đám anh tài đất Thăng Long. Hắn vẫn nhớ lúc trước người xin tứ hôn cơ hồ nhiều không đếm xuể, chẳng qua quyết định của công chúa lại khiến người ta phải giật mình ngỡ ngàng. Gần đây hắn thấy thất công chúa trở thành thường dân lại sống nhàn tản thoải mái hơn nhiều so với lúc ở trong cung, trở nên nội liễm thành thục, hơn nữa còn kiếm ra rất nhiều tiền, nam tử kinh thành bao phen nhòm ngó ao ước được lấy nàng về phủ. Nữ nhân vừa tư sắc liêu nhân, lại thêm tài học và tài phú, đây là trời xanh thiên vị! Thử hỏi nam nhân ai lại không muốn cưới?

“Hoàng tiểu thư” Cẩm Tú vốn không quá chú trọng đến việc suy nghĩ cân nhắc trước khi làm, nhác thấy Trình Chung đang chìm đắm trong tâm tư chính mình không lên tiếng, liền hướng về Hoàng Từ Lan bên kia đã xong công việc, hô tên nàng.

“Cẩm Tú?” Từ Lan quay về hướng tiếng kêu, phát hiện thấy Cẩm Tú mặc thường phục đi chung với một người đàn ông luống tuổi mày râu nhẵn nhụi, không cần đoán cũng biết là thái giám trong cung.

“Hoàng tiểu thư, người là đang treo xuân liên hay đang gieo rắc đào hoa?” Cẩm Tú tách ra khỏi đám người đứng xem, cười cười nhỏ giọng hỏi.

“Haha vô tình thôi” Từ Lan cười nhẹ, khoé mắt cong cong khiến đám nho sinh thất thần một phen “Dù sao đứng bên ngoài cũng không tốt cho lắm, nếu không phiền thì mời hai vị vào phủ hàn huyên một lát”

“Không cần đâu, tiểu thư khách sáo” Cẩm Tú xua tay “Hôm nay tình cờ có dịp ra ngoài làm chút công sự, thấy nơi đây đông đúc liền ghé vào, không ngờ lại thấy tiểu thư”

“Công chúa như thế nào rồi? Hôm trước thất lễ khiến người kinh hãi, mà ta lại tìm không ra cớ để vào cung thỉnh tội” Từ Lan kéo Cẩm Tú qua một bên, thấp giọng hỏi nhỏ. Từ hôm đó đến nay chuyện này cứ canh cánh trong lòng nàng, thực khó chịu.

Nàng cũng không tin con người lạnh nhạt vô tình lại hẹp hòi như Lê Lan Đường có thể bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy. Hôm đó nàng ta chỉ thiếu sai người đem nàng đi chém rồi quăng ra chợ cung thôi!

“Công chúa chỉ bị sưng trán, tiểu thư không cần quá lo. Công chúa đích thực rất giận, nhưng qua hôm sau liền hết” Nói gì thì nói, là tại nàng làm đổ nước mới dẫn đến cơ sự này. Hoàng tiểu thư cũng là vô tình can qua.

“Vậy thì tốt quá” Từ Lan khẽ gật đầu “Dù sao là ta thất lễ trước, nên đến bồi tội. Bất quá chưa có dịp, lại phải phiền Cẩm Tú mang lễ thỉnh tội cho công chúa giúp ta” Nàng quay sang Nguyên Thành đang đứng thu dọn chén đựng hồ, phân phó gì đó. Chỉ thấy thần sắc Nguyên Thành toát lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn rời đi.

“Không biết vị công công đi cùng Cẩm Tú là…” Từ Lan nhấp nhấp môi, nhìn về phía Trình Chung.

“Đây là Trình công công, Trình Chung. Hiện đang là Tổng quản của Nội vụ phủ”

“Ra là chưởng quản Nội vụ phủ, Từ Lan lúc nhỏ đã từng hạnh ngộ công công, bất quá thời gian qua lâu nên có chút mơ hồ, mong công công lượng thứ” Từ Lan lễ độ chào, quả thật lúc bé vào cung dự yến nàng đã gặp qua Chung công công. Lúc ấy Chung công công vẫn còn trẻ, được giao chăm sóc thất công chúa.

“Tiểu thư, đồ người cần” Nguyên Thành tay cầm theo quyền trục, bước ra ngoài.

“Đúng là nó” Từ Lan hơi mở quyển trục, kiểm tra rồi gật đầu hài lòng đưa cho Cẩm Tú “Đây là quà bồi tội của ta với công chúa, phiền Cẩm Tú đưa tận tay người” Đối với Lê Lan Đường, Từ Lan cũng không phải là quá hiểu biết. Lần này bấm bụng tự quyết, hy vọng nàng ta sớm quên chuyện kia.

“Xin vâng mệnh” Cẩm Tú hai tay tiếp quyển trục “Thay mặt công chúa, xin cảm tạ tấm lòng của Hoàng tiểu thư”

“Hà tất khách khí” Từ Lan cười cười. Sau khi chia tay hai người Cẩm Tú thì nàng liền vào phủ, đám người nhốn nháo trước cổng cũng đã sớm tan hết.

***

Cung Kiến Ninh.

Lê Lan Đường nằm dài trên tràng kỷ đọc sách, vẫn là phong thái phú quý nhàn tản, không hỉ nộ ái ố tựa tiên nhân hạ phàm.

Xuân đã sắp sang, nhưng ngoài trời vẫn âm u lại thêm gió thổi se sắt. Vì không thể chịu được lạnh nên trong tẩm cung của nàng đốt lò sưởi liên tục, không khí thập phần ấm áp. Nhìn hoa đào trong cung đã e ấp nụ xuân, Lê Lan Đường thoáng trầm mặc. Nàng sắp mười sáu. Thoáng nghĩ về lúc thất tỷ quỳ ở cung Càn Thanh dõng dạc nói quyết không hạ giá, Lê Lan Đường nở nụ cười nhợt nhạt.

“Công chúa, nô tì đã trở về rồi” Cẩm Tú hào hứng bước nhanh vào, vai áo bị ướt một mảng vì mưa cũng không làm tắt đi vẻ phấn khởi của nàng.

“Công chúa, hôm nay lúc đi mua trà, nô tì có đi ngang Hoàng phủ” Cẩm Tú cười đến rạng rỡ, giống đứa trẻ nhìn được thứ chúng yêu thích “Nô tì thấy Hoàng tiểu thư đang dán xuân liên! Còn có rất nhiều Nho sinh đứng xem nha!”

Không khí đang ấm áp bỗng nhiên lành lạnh. Cẩm Tú thấy công chúa đã bỏ cuốn sách xuống, híp mắt nhìn nàng: “Ngươi nói Hoàng Từ Lan đích thân dán xuân liên?”

“….Vâng” Cẩm Tú như bị dội cho gáo nước lạnh, âm thầm nuốt nước bọt, run run lấy quyển trục giấu trong ống tay áo ra “Hoàng tiểu thư có hỏi thăm nô tì về tình trạng của công chúa, rồi đưa cho nô tì vật này coi như quà thỉnh tội, còn hứa tìm dịp vào cung nhận lỗi với người…” Nàng khóc thầm trong lòng. Vì sao nhắc đến Hoàng tiểu thư là công chúa lại giống như có thâm thù đại hận thế kia? Phong Lan, mau cứu ta!!

Lê Lan Đường cầm lấy quyển trục, mở ra nhìn rồi đóng lại, môi câu lên một nụ cười u ám: “Được, ta chờ ngươi nói câu công bằng”. Đoạn, nàng quăng cuốn sách vừa đọc lên bàn gỗ, đứng dậy đi thẳng vào thư phòng, bỏ lại Cẩm Tú một mình run rẩy.

Công chúa tức giận! Trước nay nàng chưa thấy công chúa tức giận đến vậy! Hoàng tiểu thư lại làm cái gì khiến công chúa phát nộ nữa rồi!! Hoàng tiểu thư quả nhiên cao tay, luôn làm nàng bất ngờ đến cực độ mà! 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16