Ngự hoa viên.
Lê Lan Đường từ dạo chợt nhớ đến chuyện xưa cũ bèn nảy sinh ý định tìm gặp Kính phi để hỏi chuyện, nhưng khổ nỗi vị phi tần này nếu không tụng kinh niệm phật thì lại dành thời gian ra để ngồi nghiên cứu lý luận Phật học chứa đựng trong kinh Kim Cương, rất khó thấy mặt.
Mãi đến khi nàng cầm theo món đồ kỉ vật của mẹ mình đưa cho đứa cung nữ thiếp thân của bà ấy rồi dặn dò đem đến trước mặt của Kính phi, vị cung chủ cung Xuân Trường kia cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Chỉ là lần này, cảnh khác, người khác, tâm tình cũng đã hoàn toàn khác biệt so với đêm mưa xưa cũ nọ.
Lê Lan Đường ngồi đợi ở dịch các khoảng chừng hơn hai nén nhang cháy dở mới thấy Kính phi chậm rãi bước đến. Chiếc áo lam nhà Phật trên người bà ấy hoà cùng ánh nắng buổi xế tà sắc vàng đượm như nước trà vừa pha, ánh lên một cảnh vừa tịch liêu vừa thanh nhàn đến lạ.
Thảng như mấy nhành bông lau trắng muốt phất phơ trong gió hệt Phong Vân kỳ làm hiệu lệnh, biết là một ngày không xa sẽ tả tơi xơ xác bởi gió thu nhưng vẫn thản nhiên như không, tự thân hữu các đạo.
“Chào bà Kính phi” Lê Lan Đường thấy người đã đến trước mặt bèn đứng dậy gật đầu chào. Với một vị thân công chúa luôn mang vẻ tuỳ hứng cuồng ngạo không màng quy củ trong ấn tượng người khác như nàng, việc này chính là biểu hiện của sự kính trọng với bề trên. Và hiển nhiên, bà Kính phi cũng có chỗ bất ngờ với hành động này của hậu bối.
“Điện hạ mời ta ra đây gặp mặt là có cớ sự gì chăng?” Kính phi từ tốn ngồi xuống ghế, tay lần chuỗi tràng hạt mà nhàn nhạt hỏi. Dường như bà ấy cũng không mấy kinh ngạc khi bỗng nhiên Lê Lan Đường đến tìm mình.
Chạy trời không khỏi nắng, nên đến thì ắt sẽ đến mà thôi.
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là muốn ôn lại chút chuyện xưa với bà thôi” Lê Lan Đường cũng không vòng vo thêm phiền, trực tiếp đi vào mục đích “Hẳn bà còn nhớ cái đêm tang tóc mười hai năm về trước?”
“Nhớ, ta vẫn chưa già đến mức chuyện của mới năm nọ đã vội quên ngay” Kính phi đưa mắt nhìn vào ly trà nụ thượng đẳng đang toả hương nhàn nhạt trước mắt mình, ngắm dung nhan đã dần bị tuế nguyệt làm cho phai tàn đang phản chiếu mông lung kia mà chầm chậm nói “Điện hạ muốn biết chuyện gì, ta nói cho ngài nghe cả là được thôi” Sống để bụng chết mang theo vốn không phải là tính cách của ta, càng chưa nói đến bí mật này cũng đủ động trời để khuấy nên một trận phong vân điên đảo thời cuộc. Ta cớ gì lại phải giấu giếm tất thảy đây chứ? Điều gì nên nói và cần phải nói, ta tất nhiên sẽ không im lặng mà ôm mãi trong lòng.
Hoàng Quân, hẳn là hắn cũng thay cô ả họ Phương đem chuyện kia nói ra được phần nào rồi đấy. Hạn kì đã không còn lâu, những người liên quan cũng nên chuẩn bị tâm thế rồi. Ta so với cái bể nhân gian vĩnh hằng vô giới này thì chẳng khác nào đem sợi lông hồng đọ với núi Thái, nhân thế hữu hạn biết bao!
Trình Uyên, lời hứa xưa kia đến nay xem như đã giữ trọn. Con bé cũng đã lớn, những chuyện về sau có ra sao, hãy cứ để nó tự quyết định đi. Là duyên nợ hay là nghiệt trái, quan trọng sao? Thị thị phi phi, lưỡng tương tri khó chia được rõ. Vậy thì vì sao cứ phải cố gắng tách biệt rõ ràng để làm gì đây?
“Rốt cuộc mẹ của ta, bà ấy có thân phận như thế nào?” Lê Lan Đường rũ mi mắt, hơi suy nghĩ rồi đặt câu hỏi. Nàng vờ như không thấy động tác lần tràng hạt của đối phương đã chững lại, trong lòng bắt đầu dâng lên bất an. Mà nỗi bất an này bắt nguồn từ việc nàng cách đây không lâu đã lục lọi lại những đồ vật mẹ mình để lại được chất đống trong một góc của khố phòng bám đầy bụi bặm đen kịt.
Tuy không nhiều lắm, lại còn rất nhiều đồ nhỏ nhặt linh tinh nhưng nàng vẫn giữ lại cả.
Cũng trong đống đồ lộn xộn đó nàng phát hiện ra một cuộn tranh hoạ chân dung, mà người được hoạ lại có gương mặt tương tự Hoàng Trọng Khanh đến tám phần. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng người trong tranh không thể là Hoàng Trọng Khanh, vậy thì người đó là ai? Đáng tiếc nhất vẫn là phần đề từ cùng lạc khoản của bức tranh lại như bị ai đó cố tình bôi xoá đi mất, nàng chỉ nhìn được một phần chữ nằm ở cuối hàng còn sót lại, trông rất giống chữ Uyên.
Trong ấn tượng của người khác, mẹ nàng chỉ là một ả nô tì ngu dốt bần cùng không biết gì cả, vì sao trong đống đồ di vật bà ấy để lại tồn dĩ rất nhiều tranh và cả tồn cảo mà chỉ một người từ nhỏ đã được cầm sách mới có thể viết ra? Rốt cuộc bà ấy vì sao lại cố gắng giấu giếm tất thảy những điều này và cả về bản ngã của mình nữa?
Nếu Kính phi không biết rõ tường tận, hẳn là bà ta cũng biết được da lông.
“Điện hạ có biết tên ta là gì không?” Kính phi đột nhiên nở nụ cười đạm mạc mà hỏi Lê Lan Đường. Nếu đã là kể, thì nên kể ngay từ đầu.
“Nếu ta nhớ không lầm, bà Kính phi là người Nguyễn thị” Lê Lan Đường bị hỏi cũng không bối rối, hơi ngẫm nghĩ rồi đáp. Tuy rằng số lượng phi tần trong hậu cung rất nhiều nhưng nàng vẫn nhớ được danh tính của tam phi đứng đầu, hẳn là không sai lệch.
“Thật ra ta họ Trình, tên một chữ Uyển” Kính phi lại cười mà lắc đầu, chuyển ánh nhìn sang mấy hàng trúc xanh ngăn ngắt bên bờ ao cá mà tự sự “Còn mẹ của điện hạ, tên là Trình Uyên, cũng là...em gái của ta” Uyên, chuyện của em, cũng nên phơi bày ra ánh sáng rồi.
“Bà vừa nói cái gì?” Lê Lan Đường nhíu mày, hiển nhiên là bị sự thật chấn động này làm cho bất ngờ. Trong lòng bắt đầu hỗn loạn nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười nhạt mà hỏi lại “Bà nói bà ấy là em gái của bà ư?”
Em gái! Nếu mẹ nàng là em gái của một bà phi đứng đầu hậu cung thì sao từ lúc nàng hiểu chuyện đến nay đều không hề thấy được mặt người cô này dù chỉ một lần? Nếu mẹ nàng là em gái của một bà phi đứng đầu hậu cung thì vì sao năm đó bà ấy lại sống cơ hàn chết khổ sở như thế kia? Và tại sao lúc bà ấy bị người đàn ông bạc bẽo đa tình vị kỉ kia ban cho cái chết, hứng chịu sỉ vả khinh bỉ của cả cung thành máu lạnh vô nhân tính, người tự nhận một tiếng chị này có thể bàng quan trơ mắt nhìn mà chẳng hề làm gì cả?
Rốt cuộc người đàn bà này cho rằng nàng vẫn là đứa trẻ như mười hai năm về trước ai nói gì cũng nghe hay là vốn dĩ bà ta cảm thấy hổ thẹn với đứa cháu là nàng? Rốt cuộc bà ta đã mang thứ tâm tình gì để có thể thản nhiên đi đưa tang vậy? Bà ta không thấy hổ thẹn với lương tâm ư?
Lê Lan Đường siết chặt chén sứ trong tay, trên thành chén đã dần xuất hiện mấy vết rạn như lưới nhện. Chỉ cần thêm vào một ít lực mạnh hơn nữa, hẳn là sẽ trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh.
“Phải, nó là em gái ta. Nhưng thân phận này lại như một thứ quá vãng, là bí mật đáng ra cả ta, nó, Phương Dung và Hoàng Quân nên đem xuống mồ” Trình Uyển lắc đầu cười nhạt, cũng không rõ là đang hoài niệm quá khứ hay đang chế nhạo bản thân mình “Nhưng cao xanh lại thích trêu người, những chuyện xưa kia nay đã trùng tân trở lại rồi. Bởi vậy mà dù cho có muốn hay không, ta vẫn phải nói cho điện hạ nghe tất thảy. Tương lai ra sao, ngài mới chính là người có quyền định đoạt chứ không phải là người già sắp xuống lỗ như ta”
Chén trà trước mặt Trình Uyển mới lúc trước còn đang toả khói nhạt, nay chỉ còn lại chút ấm áp cuối cùng kiên trì đọng lại. Gió xuân nhẹ nhàng vờn qua mấy tầng lá xanh trong vườn uyển giống y sam ai đó nhẹ nhàng lả lướt khinh tao, rì rà rì rầm như tiếng tố nữ cười khúc khích bên cổng thuỳ hoa đượm sắc xuân quang.
“Nếu ta không lấy đồ vật kia ra, hẳn là bà cũng không định gặp mặt đứa cháu này đúng không? Hả bà cô?” Lê Lan Đường chống tay, cười nhạt mà lên tiếng. Sau tất cả, nàng chỉ cảm thấy bản thân rất muốn cười để có thể đối mặt với những chuyện động trời này. Mọi chuyện vốn dĩ như vết thương đã tróc vảy liền sẹo, không buồn để tâm sẽ không tiếp tục thấy nó hiện hữu. Nhưng nếu một ngày nào đó bỗng gác tay lên ngẫm nghĩ, xăm soi từng tấc da thịt vẫn sẽ thấy dấu tích tồn dư chẳng cách nào phá bỏ được, khiến người ta ngoài bất lực ra cũng không biết nên làm điều gì khác hơn.
Đã là quá khứ ghi hằn, thì không cách nào xoá bỏ đoạn tuyệt được.
“Hẳn điện hạ thắc mắc vì sao ta lại nhắc đến lão già cứng nhắc Hoàng Quân đúng không? Và hẳn ngài càng thắc mắc hơn, vì sao trong đống kỉ vật xưa cũ bám đầy trần ai kia lại vẽ một người giống hệt con bé Hoàng Từ Lan?” Trình Uyển đưa tay cầm tách trà hớp lấy một ngụm nước trà đã nguội lạnh hơn phân nửa, tiếp tục nói. Tà dương rót vào chén, vàng đượm một màu như mật ong để lâu ngày.
Chỉ là chén trà này khi uống vào vẫn chỉ mang đến một vị đắng chát cố hữu duy nhất.
“Người đó vốn họ Phương, tên một chữ Dung. Nó cũng chính là mẹ ruột của con bé Hoàng Từ Lan” Trình Uyển lại nhích môi cười, có đến bảy phần giống với Lê Lan Đường vừa nãy “Nói ra mới thật cảm thán làm sao, Phương Dung chính là người mà mẹ của ngài rất để tâm, rất ghi nhớ. Giống như cái cách mà ngài dùng gần cả mười năm để tìm ra được Hoàng Từ Lan vậy đấy” Mọi chuyện đứa nhỏ này trải qua, bà đều biết, nhưng bà lại không có bất kì tư cách gì để xen vào cuộc sống của nó cả.
Đó không chỉ là dĩ vãng, mà còn là điều em gái bà muốn. Dường như nó đã rất lạc quan khi cho rằng chỉ cần tất cả những người liên can này đem theo bí mật xuống mồ thì hậu thế sẽ có thể sống theo ý muốn của chính chúng nó.
Nhưng nghiệt ngã thay........
“Một năm lại một năm ở cái chốn phương bắc lạnh lẽo này, ta cứ thấy lũ nhạn kêu bi thiết rồi kéo bầy về phương nam. Gần đây dường như ta lại nghe được tiếng chim ngày một rõ ràng, cứ như đang nhắc nhở ta là đông sắp về rồi vậy” Phương Dung, ngươi và em gái ta đã rời đi ngần ấy năm, phải chăng cũng đã đến lúc ta nên nhận mệnh đi tìm các ngươi hàn huyên tâm sự rồi? Trăng tròn khuyết cứ mãi luân phiên, nhân sinh như dĩ.
Thật nhớ cái mùa xuân năm đó ở kinh thành, trên tay mỗi người chúng ta đều mang theo một giỏ hoa huyết sứ tươi thắm. Nhưng đáng ghét thay, từ đó đến nay, ta đã không còn thích cái màu chói mắt tanh tưởi đó nữa rồi. Trình gia và Phương gia, cũng như hết thảy những thứ tươi đẹp rực rỡ kia đều đã chìm vào trong bể nhân gian vĩnh hằng vô giới, vùi lấp vào trong đống tàn tro lịch sử không ngừng lắng đọng bởi vạn năm hồng trần.
“Thì ra chuyện đống di vật kia là tác phẩm của bà” Lê Lan Đường bật cười nhạt nhẽo, buông tay thả chén trà xuống bàn đá “Vậy thì bà nói đi, vì sao kết cục lại thành ra như thế kia?” Nói như vậy sự tồn tại của nàng và Hoàng Trọng Khanh vốn dĩ là một sự cố ngoài ý muốn sao? Vậy còn Hoàng Quân, ông ấy vì sao lại dính vào nhiễu sự này? Ông ấy thật sự cam tâm tình nguyện ư?
Người đàn ông đức cao vọng trọng đó, hẳn cũng là một người tương tự với bà cô Kính phi này của nàng.
“Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói đến điều này đâu điện hạ” Trình Uyển lắc đầu, tay lại bắt đầu lần chuỗi hạt “Đến thời khắc đó, ta sẽ tự nói cho ngài biết sau” Cũng không còn xa nữa, những kẻ ẩn mình trong bóng đêm kia cũng đã đến lúc bước ra ánh sáng rồi.
Và rồi mọi chuyện, sẽ được trận phong vân cuồng điên kia phá bỏ tất thảy để tân sinh.
***
Hành lang cung Xuân Trường.
Mấy hàng cây lê vốn trổ đầy hoa trắng nay chỉ còn mấy tầng lá xanh mởn rì rào trong gió, hắt bóng loang lổ như tấm vải sa đen rách nát trải lót trên nền đất lạnh băng ở nơi này. Chỗ ở của Kính phi trong mắt đám cung nhân từ lâu đã không phải nơi lộng lẫy tấp nập như cung của hai bà phi kia mà ngược lại luôn thanh tịnh tĩnh mịch đến mức quạnh quẽ. Ở cái chốn đến chim cũng không muốn đậu lại để hót này, ngoài mấy âm thanh nhỏ vụn rầm rì của cây cối cùng bước chân của cung nữ, tiếng động âm vang nhất ở cung Xuân Trường chính là tiếng tụng kinh gõ mõ của bà ấy.
Không ai biết được bà Kính phi sùng Phật từ bao giờ, cũng trở nên trầm lắng như vậy từ thuở nao. Đám cung nữ cùng nội thị phụ trách khu vực cung Xuân Trường đều chỉ biết bà ấy không cần nhận đến thánh sủng vẫn có thể ngồi vững ở hàng tam phi, trung lập bàng quan giữa tranh chấp của hai bên tả hữu nhưng không một ai dám nảy ra ý định động đến bà ta cả.
Quả thật người phụ nữ này rất đáng sợ.
Từ chỗ của Lê Lan Đường trở về, Trình Uyển vẫn một vẻ chậm rãi khoan thai vô cùng. Đến tận khi tới một góc rẽ, đôi chân mang guốc gỗ hoa kia bất chợt dừng lại.
“Đã điều tra ra là do bên nào làm chưa?” Tiếng nói nhẹ nhàng kia không có chút cảm xúc nào, cứ như thế mà bật ra với góc tối lẩn khuất nơi ngã rẽ.
“Quận chúa cứ yên tâm, thuộc hạ đã biết là do con chuột nhắt nào làm rồi. Chỉ cần quận chúa muốn, mạng của chúng nó đến đây xem như kết thúc” Tại ngay góc xó khuất nọ vang đến tiếng đáp trả, là giọng đàn ông.
“Trung, ngươi dừng lại ở đây là được rồi” Trình Uyển cười lắc đầu “Cứ để cho hai đứa nhỏ kia tự giải quyết đi, không cần nhúng tay vào thêm nữa” Chút chuyện vặt vãnh này nếu chúng nó không giải quyết được, vậy thì chuyện trọng đại kia ta thà mang xuống mồ còn hơn. Giao cho người khác thực hiện để rồi xôi hỏng bỏng không làm ta thấy khó chịu vô cùng.
“Vâng, nếu người đã nói như vậy thì thuộc hạ không có thêm ý kiến gì” Đối phương lại lên tiếng đáp, hiển nhiên là một người rất nghe lời chủ của mình không có lấy nửa lời oán thán. Một con chó trung thành như vậy, lại do một tay người đàn bà mai danh ẩn tích là Trình Uyển đào tạo ra.
Mặt trời lại tiếp tục chìm xuống đáy Tây, tà dương đỏ ối như máu loãng cũng dần dần hắt qua mấy tầng lá dày mà chiếu đến bên chân người nọ. Chỉ thấy vạt áo bào màu xanh lục thêu sơn nhạc và thuỷ ba trên người hắn lấp ló ngoài ánh sáng, xán xán tố giai. Hắn cúi đầu khiến hai sợi tua bạc trên mão rũ xuống, chỉ có mỗi dung nhan là nằm còn ở ranh giới mờ tỏ chưa phân, không nhìn ra được là người nào.
“Trung, bao năm qua thật sự vất vả cho hai anh em ngươi rồi. Chỗ lão già Thừa Lâm kia hẳn là đã tích súc đủ lực rồi ấy nhỉ? Không uổng công bao lâu nay ta tốn cơm tốn gạo nuôi lão như vỗ béo lợn nhà” Ánh nắng chiếu vào sườn mặt tinh xảo nhợt nhạt kia của Trình Uyển khiến nó như tăng thêm vài phần sức sống, nhưng khi chiếu đến đáy mắt lại nháy mắt biến thành đốm lửa tàn nhỏ nhoi leo lét trong đêm ba mươi tối tăm không thể soi sáng được bất kì nơi nào quanh mình, nhanh chóng bị nuốt gọn. Cứ như bên trong đôi con ngươi kia là vùng đất tối tăm u ám lại âm hàn không một thứ ánh dương quang nào có thể soi sáng cả vậy.
“Quận chúa định hành động rồi ư?” Kẻ tên Trung kia im lặng hồi lâu, sau đó lại chậm rãi mà hỏi để xác nhận phán đoán của mình.
“Chưa phải bây giờ, nhưng quả thật là ngày đó cũng đã không còn xa” Chỉ cần đem toàn bộ phá bỏ đi, là được. Trách nhiệm của ta ở nhân gian này đến đó liền xem như đã tận trách.
Phương Dung, thế cục cuối cùng này, ta rất nôn nao muốn biết kẻ thắng sẽ lại là ngươi hay là ta. Mà cho dù kết quả có như thế nào thì ta cũng không hổ thẹn khi gặp lại ngươi và Uyên, bởi hết thảy khả năng xảy ra, chúng ta đều đã từng dự liệu qua hết thảy rồi.
Ta quả nhiên là người vô trách nhiệm, xong việc mình liền bỏ xuống chẳng muốn quan tâm đến nữa. Thôi nhọc lòng mấy đứa trẻ kia một phen đi vậy.
Chốn hồng trần tịch mịch này đã sắp không dung nổi ta rồi. Thật muốn đi hái hoa cùng hai đứa các ngươi thêm một lần nữa. Hai người các ngươi hẳn là sẽ không cho ta ra rìa như năm xưa đi?
***
Cung Đồng Hoa.
Hoàng Từ Lan vừa giao bài tập xong cho hai đứa trẻ bèn đi ra ngoài với ý định sang lục cục tiếp tục giải quyết công vụ chất chồng để đến hạn kỳ tâu lên cho quý phi. Một năm mười hai tháng cứ đến tầm khoảng trung tuần là nàng sẽ bị đống công vụ này quấn lấy, chỉ hận không thể có thêm ba đầu sáu tay để giải quyết hết trong vòng một ngày. Sổ sách của hai mươi tư ty trình lên thực vô cùng nhiều điểm cần lưu tâm, chưa kể năm nay lại nảy sinh ra việc có biên chức mới, Hoàng Từ Lan bắt buộc phải đọc đi đọc lại những mấy lần không dám lơ là sơ sót bất kì chỗ nào.
Không ngờ vừa bước ra khỏi bậc cửa, nàng thấy được Lê Lan Đường đang ngồi thu lu một góc bên mạn vách, hai tay chống lên má không biết đang suy tư điều gì. Rất giống như một đứa trẻ lắm điều tư lự nhạy cảm gặp phải điều khiến nó phải đắn đo suy nghĩ không cách nào phủi bỏ đi vậy.
“Điện hạ đến sao không vào trong mà lại ngồi đây làm nghê đá thế kia?” Bộ dáng này của Lê Lan Đường thực sự rất buồn cười, làm nàng không nhịn được bèn lên tiếng cười trêu.
“Này Hoàng môn hạ, ngài có bao giờ ghét song đường của mình, cũng ghét chính bản thân chưa?” Lê Lan Đường chăm chú nhìn người mặc tố y mang vẻ đình đình ngọc lập lại văn nhã trước mặt hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Thật ra là đã từng có” Hoàng Từ Lan cũng không hỏi lí do vì sao Lê Lan Đường bỗng nhiên lại hỏi như vậy, gật đầu đáp “Lúc bé ta vừa ngưỡng mộ song đường, vừa ghét họ” Nàng ghét mẹ nàng vì sao lại bỏ mình mà rời đi sớm như vậy, cũng ghét vì sao cha nàng lại bỏ qua mọi lời đàm tiếu, bỏ qua cái là gia tộc và trọng trách sống theo ý muốn của chính mình, cũng để nàng lặng lẽ lớn lên trong cảnh cô độc không có lấy một người bầu bạn. Nếu không có Bùi Dũng, hẳn là nàng đã sớm trở thành một kẻ trái tính trái nết nào đó rồi cũng nên.
Hắn và nàng, căn bản là hai đứa trẻ chung một cảnh ngộ, chung một thứ gọi là tiền vận an bài.
Nhưng sau khi tương ngộ với Lê Lan Đường cùng tiếp nhận những chuyện động trời kia, nàng đã có thể hiểu được phần nào nỗi lòng của hai người họ. Con người từ lúc sinh ra đã mang trong mình rất nhiều loại mâu thuẫn nghịch lý, cho dù là kẻ không có chính kiến đến đâu thì cũng sẽ đến lúc kiên trì theo đuổi thứ tín ngưỡng có thể đả động được đến hắn. Có những việc, không nên quá đi sâu vào suy xét sẽ tốt hơn nhiều.
“Nếu một ngày môn hạ ngài phát hiện mình chỉ là một thứ đồ sản sinh ngoài ý muốn với bọn họ, ngài sẽ thấy như thế nào?” Lê Lan Đường lại hỏi. Nàng biết bà cô kia của mình vẫn còn chưa đem mọi chuyện ra nói hết, và bà ta hẳn là đã tính toán xong và chuẩn bị ra tay hành động rồi. Về phần chuyện kia động trời đến đâu, nàng cũng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Giống như việc trước nay ngươi nhìn cuộc đời qua một tấm lụa thêu hoa xinh đẹp muôn phần, khiến ngươi mặc định coi điều đó mới chính là cuộc sống của ngươi. Thế nhưng lại đến một ngày có kẻ khác tàn nhẫn giật bỏ lớp lụa kia đi, ép ngươi phải nhìn thế giới thực tại tàn khốc trái ngược hoàn toàn, ngươi sẽ ra sao?
Vì sao nàng lại càng thêm ghét bọn họ, ghét cả chính dòng máu đang chảy trong người đến thế này?
“Ta vẫn cảm ơn họ, vì có họ mới có ta ở đây hiện tại” Hoàng Từ Lan ngồi xổm xuống đối diện Lê Lan Đường, xoa đầu nàng “Ta cũng rất cảm tạ bệ hạ và bà tu dung, bởi vì nhờ họ mà trên đời này mới có điện hạ” Cho dù nàng không thể đoán ra được Lê Bích Lam đã gặp phải chuyện gì, nhưng hẳn là nó đã khơi gợi lại góc tối đau thương trong lòng đứa nhỏ này cũng nên. Bởi vì nàng rõ ràng hơn ai hết đứa nhỏ này rất mạnh mẽ, nên thứ bản thân có thể làm đơn giản là an ủi để nó đừng biến thành vướng mắc mắc mớ mãi trong lòng.
“Nói như môn hạ vậy hẳn là ta nên đi cảm ơn Hoàng đại học sĩ và bà mệnh phụ nhà ngài đã đẻ ra ngài à?” Lê Lan Đường hừ mũi khinh miệt trước câu bông đùa được bày tỏ bằng vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, sau đó bèn đứng dậy nhìn thềm lang rải đầy ánh nắng vàng tươi giòn như đống rơm khô ai bỏ ngoài đồng. Đôi thu thuỷ khuất sau lớp trướng sa dày cong dần dần trở lại linh động, tích hàm ý cười liễm diễm.
Sơ khởi nàng và Hoàng Trọng Khanh chỉ là một kết quả sản sinh ngoài ý muốn, nhưng đến nay họ đã để đám trẻ này tự quyết định vận mệnh của chính mình. Bà cô Kính phi kia của nàng nói đúng, sinh mệnh của nàng và cả Hoàng Trọng Khanh không hề bị người khác chi phối mà ngược lại còn chi phối sự sống của rất nhiều người – những kẻ vẫn đang nấp trong bóng tối xung quanh dõi theo.
Đồng thời nàng cũng thực muốn biết rốt cuộc giữa Phương gia và Trình gia năm đó đã xảy ra biến cố gì. Chuyện này chỉ có thể từ từ tìm hiểu, bởi vì đám người kia tuyệt đối sẽ không tự nguyện chường mặt ra ngoài ánh sáng khi không cần thiết. Năm dài tháng rộng, sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày mà thôi.
Chỉ cần Hoàng Trọng Khanh vẫn còn ở đây, nàng sẽ mãi là một người không cô độc. Loài sâu bướm nhỏ bé tiện phận nhìn cuộc đời bằng hai màu trắng đen thuần giản, hy sinh hết thảy đời sống ngắn ngủi để bất chấp theo đuổi lẽ sống đời mình. Nàng cũng muốn bản thân làm được như vậy.
“Nghe nói trên ngọn Thai sơn ở vùng phụ quách cách cung thành tầm bốn năm chục dặm đường có rất nhiều cây mai đang độ sai quả, Hoàng môn hạ có muốn đi hái mai không?”
“Điện hạ lại tính bỏ ngoài tai lời của ta, lén lút ủ rượu mai uống đấy à? Ta đã dặn Phùng Hà rồi, ngài đừng đưa Phùng Trưởng ty vào thế khó xử như vậy chứ”
Điện hạ muốn đi đâu đều được, ta cùng ngài đi.
______
LỜI TÁC GIẢ
Mãi mãi một tình yêu với nội tuyến :v Như vậy là đến chương 95 này chúng ta đã biết được thêm một chuyện nữa rồi: vị “cố nhân” được nhắc đến trong phiên ngoại Nhất Niệm Thành Văn chính là Trình Uyên – mẹ của cửu điện hạ.
Trong chương này có một đoạn ẩn tuyến vô cùng quan trọng, nếu ai đoán được thì sẽ tìm ra danh tính của một phần thế lực bị Trình Uyển thao túng bấy lâu nay bao gồm những ai :v Và đó cũng là lí do vì sao bà ấy có đủ tự tin rằng sẽ đem mọi chuyện phá huỷ toàn bộ để cái mới được tân sinh.
Trình Uyển là chính diện hay phản diện? Ở tác phẩm này vốn không hề phân chia rạch ròi chính diện phản diện, chỉ có những bối cảnh bức ép nhân vật bộc phát tính cách họ sở hữu ra mà thôi :v Cho dù là kẻ thiện lương nhất, khi mất đi tín ngưỡng cũng có thể giết người. Đơn giản là như thế.
Giữ lời hứa đây, hôm nay chương 95 là chương chốt lại thể loại quà tặng kỉ niệm 100 chương nên tác giả sẽ công bố dựa trên số lượt bình chọn :v Tỉ lệ chọn phiên ngoại cao hơn chính truyện, nên là mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nhận thông báo giải pass nhé :v
Lí do được một vị fan nào đó đưa ra: chính truyện hack não quá nên em cần đọc phiên ngoại để bổ túc ạ :v
Hảo fan :v:v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)