Mồng mười tháng ba là ngày giỗ quốc tổ.
Đất Phong Châu đến bận rộn rịp, người người từ các đạo thừa tuyên xa gần đều nô nức kéo về làm lễ. Triều đình ở Thăng Long đã sớm cắt cử binh lính trông nom, kiểm soát dòng người để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn. Người xung quanh Từ Lan đều bận rộn, chỉ có nàng là vẫn có tâm tư đi vẽ tranh phỏng tác kiếm tiền tiêu vặt.
Lại nói Hoàng Từ Lan đúng là có số kinh thương, chỉ ngồi vẽ vài hôm đã thu về hơn năm trăm lượng bạc ròng, đủ để tiêu xài phung phí vài hôm. Nhưng rất không may, hôm mồng mười nàng ra ngoài lại gặp phải người nàng muốn tránh xa nhất - Lê Lan Đường.
***
Vốn là Hoàng Từ Lan ngồi trên cái ghế đôn bằng tre, tay cầm quạt mo hết sức thư thái nhàn tản. Sạp tranh của nàng nằm ở một góc phố phía nam kinh thành, nơi chủ yếu bán văn phòng tứ bảo cùng mấy loại tranh chữ. Đương thời xã hội chuộng văn chương, việc mưu sinh của các chủ sạp ở đây cũng không tính là kém. Chưa nói đến tranh của Hoàng Từ Lan bán rất đắt hàng.
Cũng bởi vì hôm nay là giỗ tổ nên người qua kẻ lại thưa thớt đi hẳn, nàng ngồi trông hàng mà ngáp ngắn ngáp dài. Cơ mà cứ ngồi chán chường như vậy cũng không phải là cách hay, Từ Lan nghĩ đến việc dọn sạp đi về phủ ngủ một giấc. Ông trời như cũng rất biết chiều lòng nàng, không gian bỗng chốc trở nên âm u tối sầm, từng làn gió mát ẩm ngốt đem theo hơi nước đang thổi những đám mây xám chì nặng trịch tiến lại phía này.
Hoàng Từ Lan nhanh tay tháo tranh xuống cuộn lại. Những người xung quanh cũng vội vàng thu dọn sạp, cố gắng về đến nhà trước khi mưa tới. Đúng là mưa đến mau, bầu trời thoáng chốc lại tối thêm một ít. Từ Lan loay loay dọn dẹp không để ý xung quanh, đến khi dọn mớ giấy dó thì phát hiện một người mang hài lụa mũi cong, mặc cẩm y màu vàng cam thêu ám văn phượng ổ đang đứng trước sạp của mình. Nàng theo quán tính liền lên tiếng: “Tiểu thư khi khác lại đến đi, bây giờ trời sắp mưa, tiểu thương ta phải dọn hàng rồi....”
Từ Lan như ý thức được việc gì đó, bỗng nhiên ngừng bặt. Khoan đã, hoa văn phượng ổ?
Nàng tiếp tục dọn dẹp, nhưng mắt lại hơi ngước lên nhìn người nọ. Mảnh ngọc bích long phượng vờn châu trên thắt lưng người nọ đung đưa theo gió, khiến Hoàng Từ Lan bỗng chốc đờ ra.
“Nghe nói Hoàng đại tiểu thư bán tranh, ta muốn xem một lát, không ngờ lại bị đuổi đi” Lê Lan Đường đang im lặng bỗng lên tiếng, âm thanh êm tai nhưng đầy cảm giác xa cách bay vào tai người đối diện. Đôi mắt phượng của nàng nhìn vào mớ tranh được xếp vào rương, không rõ đang nghĩ gì.
“Công chúa cứ đùa, nếu bình thường thì ta nào dám có gan đuổi khách” Từ Lan cười nhẹ, tay vẫn tiếp tục cuộn tranh “Chỉ là hôm nay trời mưa, mà ta thì không muốn công sức của bản thân bị huỷ” Mây mỗi lúc một dày nặng, bầu trời tối sầm chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ. Lê Lan Đường vẫn mặt không đổi sắc đứng đó như không hề nghe nàng nói gì, gió thổi xiêm y bay phần phật.
“Mớ tranh này, hết bao nhiêu tiền” Lê Lan Đường lại nhẹ nhàng thả ra một câu khiến Từ Lan thoáng sửng sốt mà ngừng tay.
“Công chúa à, bây giờ không phải lúc nói mấy cái này đâu” Nàng chép miệng, tay nhanh chóng đóng nắp rương gỗ rồi vác lên vai: “Trời sắp mưa rồi, người nên đi về cung đi thì hơn. Mưa đầu mùa dễ cảm lạnh lắm” Thấy Lê Lan Đường mặc thường phục, cũng không có Cẩm Tú hay Phong Lan đi cùng, lòng nàng bỗng có chút lo lắng. Bà tổ tông này đi ngoài đường không sợ bị bắt cóc bán vào lầu xanh sao?
Từ Lan cảm thấy bản thân có trách nhiệm khuyến khích người đối diện nhanh chóng về cung, nhưng nhìn đến bầu trời đen ngòm liền thở dài chán nản: “Công chúa, chỉ bằng bây giờ người đi với ta đến trà lâu ngồi trú mưa một lát, nhân tiện nói vụ bán tranh. Người thấy như thế nào?”
“...Được” Lê Lan Đường trầm ngâm rồi phun ra một câu cụt lủn, không nói gì liền quay người rời đi.
Hai người đi chưa được bao lâu thì mưa bắt đầu rơi xuống. Từ Lan vội kéo Lê Lan Đường vào mái hiên của một cửa hiệu gần đó, giọng có phần gấp gáp: “Công chúa, người trông cái rương này giúp ta một lát. Ta đi mua dù”
Nói xong cũng không đợi người kia trả lời, nàng đã tháo đôi guốc mộc ra giắt vào thắt lưng, đội nón tơi chạy vào màn mưa trắng xoá.
Lê Lan Đường nhìn theo bóng áo xanh dần bị màn mưa che phủ, đôi con ngươi nhạt màu khuất sau hàng mi dài loé lên dư quang. Tiểu công chúa trước giờ luôn được người đón kẻ đưa, luôn có thái độ bài xích người khác nay lại đứng cô độc dưới hiên, cũng thản nhiên để mình bị một người xa lạ như Hoàng Từ Lan lôi kéo.
Có lẽ vì Hoàng Từ Lan tiếp cận nàng không giống những người khác đi.
......
Mưa càng lúc càng to. Hoàng Từ Lan đi một lát liền trở lại, tay cầm hai cái ô giấy dầu. Hoàng tiểu thư ướt như chuột lột, chỉ còn phần cổ áo là chưa bị nước mưa thấm ướt.
“Chúng ta đi trà lâu đi, mưa này còn lâu mới ngớt. Hơn nữa người đứng đây mãi hẳn cũng mỏi chân rồi” Từ Lan cảm thấy việc mình bị cảm không quan trọng bằng việc tiểu tổ tông này bị dính mưa. Người ta là con cháu hoàng thất, lỡ thân thể bị thương tổn thì tội không phải đều quy lên đầu nàng cả sao?
Hai người đội dù, đi tìm trà lâu. Lê Lan Đường trên đường cực kỳ yên lặng, tiếng mưa rơi lên ô giấy là âm thanh duy nhất giữa hai người. Từ Lan nhìn sườn mặt tinh xảo như được tạc của người bên cạnh, chỉ cảm thấy vị công chúa này cũng thật là quá đẹp rồi: mắt phượng mày ngài, mũi cao da trắng. Suối tóc đen dày buông xoã cực kỳ nổi bật trên nền cẩm y màu vàng cam, đúng là đủ đem cánh tu mi nam tử ở đất Thăng Long này say đến chết.
Tiếc là Lê Lan Đường nội tâm quá độc ác! Từ Lan thầm nghĩ.
Nàng mấp máy môi, muốn phá vỡ không khí ngột ngạt này nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Dù sao thì giữa nàng và Lê Lan Đường thực sự không có quá nhiều điều có thể trao đổi. Bỗng nhiên nghĩ về hội tranh của Cẩm Lý Đào Nguyên, nàng liền đánh tiếng hỏi:
“Cửu công chúa, ta nghe Thái tử nói người nhận được thiếp mời Cẩm Lý Đào Nguyên, là thật sao?”
“Phải. Ta biết ngươi cũng nhận được” Lê Lan Đường trả lời, mắt vẫn nhìn về phía màn mưa trắng xoá trước mặt. Cẩm Lý Đào Nguyên lựa người tham dự chưa bao giờ có sự sai lầm, hết thảy đều dùng thực lực cùng danh tiếng để làm quy chuẩn đánh giá.
“Thiếp mời của người là hạng mấy?” Từ Lan cười cười hỏi. Thiếp mời của nàng là hạng nhất.
“Kim hạng” Lê Lan Đường nhả ra hai từ, sau đó không nhanh không chậm mà tiếp lời: “Thăng Long thập thiếu anh tài, năm người đứng đầu sẽ được thiếp mời kim hạng” Ngụ ý là nàng cũng đã biết Hoàng Từ Lan nắm trong tay thiếp mời hạng gì.
“Công chúa thông tin thật nhanh nhạy, ta đúng là nhận được thiếp mời kim hạng” Từ Lan nheo mắt cười, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ngừng một chút, nàng lại tiếp tục hỏi: “Sao hôm nay công chúa lại xuất cung? Cẩm Tú cùng Phong Lan vì sao lại không đi cùng?” Lê Lan Đường đúng là can đảm, ra khỏi cung mà như đi dạo phố vậy, không dẫn theo người hầu.
“Trốn Thái phó đi chơi nên không dẫn theo”
Câu trả lời của Lê Lan Đường làm Từ Lan choáng váng đầu óc. Xuân Minh công chúa nổi tiếng ham học ngoan ngoãn lại có thể trốn học đi chơi? Đã vậy còn lén ra khỏi cung?
“Nếu ta nhớ không lầm Hoàng đại tiểu thư cũng từng trốn nhà đi chơi, hơn nữa còn đi cướp tú cầu khiến ta bắt gặp. Vậy nên Hoàng tiểu thư cũng không cần nhìn ta với biểu cảm đó mà làm gì” Lê Lan Đường nheo mắt, nhẹ nhàng buông lời mỉa mai người trước mặt.
“.....” Bàn dân thiên hạ mau nhìn mà xem, đây mới là bản chất của Lê Lan Đường! Cực kỳ xấu xa!
Từ Lan cười cười không đáp, hai người tiếp tục đi một lát thì thấy Ngũ Thải Vân hiện ra trong màn mưa trắng xoá.
***
“Cửu nương?” Lý Tư Vân đang ngồi gọt cau bên quầy thì thấy Hoàng Từ Lan cùng Lê Lan Đường đã đến trước cửa quán “Ngày mưa như thế này mà hai người cũng có tâm tư đi dạo sao?” Lý Tư Vân luôn rất thích trêu ghẹo người khác trong mọi trường hợp.
“Ta đi bán tranh, vô tình gặp được c... cô em gái của bà chủ Lý. Dù sao cũng tiện đường, nên ta dẫn đến đây” Từ Lan suýt lỡ miệng hô công chúa, vội vàng sửa sai.
“Hai người lên nhã gian ngồi nghỉ ngơi một lát, ta sắp xếp công việc rồi cùng nói chuyện sau” Lý Tư Vân nhìn em gái, gương mặt thoáng qua ngạc nhiên khi thấy trang phục trên người của Lê Lan Đường, sau đó liền nhanh chóng kéo hai người lên nhã gian.
....
“Lan Đường, sao lại mặc thường phục trong cung ra ngoài? Nếu vô tình gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì phải làm thế nào?” Lý Tư Vân lên tiếng, giọng bao hàm cả lo lắng và trách cứ. Từng sống trong cung, bản thân lại là công chúa, Lý Tư Vân tất nhiên không cần nhìn kĩ cũng biết Lê Lan Đường đang mặc thường phục của công chúa đương triều.
“Thật ra là trốn Thái phó ra ngoài chơi, không kịp thay áo...” Lê Lan Đường hơi bĩu môi, cũng cam chịu việc bản thân bị trách cứ. Nghĩ lại thì nàng hành động cũng quá lỗ mãng thiếu suy nghĩ khi tự tiện mặc thường phục trong cung ra ngoài, bên người chỉ có mấy tên hộ vệ ngầm theo sau.
“Vậy cửu nương có cho thị vệ đi theo không?” Lý Tư Vân hơi mím môi, bộc lộ bản thân đã bắt đầu bực dọc.
“Chỉ có mấy tên thị vệ ngầm” Lê Lan Đường tiếp tục bĩu môi, bộ dáng nhu thuận cam chịu làm Hoàng Từ Lan hoa mắt. Cửu công chúa độc ác, thích hành hạ người khác mua vui cũng có bộ dạng này sao!
“Việc này đến cùng vẫn phải cảm ơn Hoàng tiểu thư. May có tiểu thư phát hiện và đem người đến đây sớm. Nếu để việc này lộ ra, phiền toái đến mức nào ta nghĩ tiểu thư đều nắm rõ” Lý Tư Vân thở hắt ra một hơi, cũng không tiếp tục trách mắng. Nàng hướng về phía Hoàng Từ Lan gật đầu một cái: “Lan Đường bản chất ham chơi, đích thị phiền tiểu thư rồi”
Lý Tư Vân cảm thấy bản thân rất có tố chất một người mẹ mẫu mực trong việc nuôi dạy con cái. Cũng đúng, cửu nương từ lúc mới sinh đã rất khó nuôi, lại hay quấy khóc, đều là nàng cùng huynh trưởng phụ giúp các vú nuôi chăm sóc. Lê Lan Đường càng lớn, Lý Tư Vân lại càng thấy mình giống như mẹ của đứa nhỏ này.
Suy cho cùng đều mất đi mẹ ruột từ tấm bé, thất công chúa tất nhiên luôn dành tình thương của mình cho Lê Lan Đường nhiều hơn các hoàng nữ khác.
***
“Em không muốn về cung bây giờ” Lý Tư Vân cùng Từ Lan ngồi bồi Lê Lan Đường cả buổi, đến cuối giờ Thân hai người muốn đưa tiểu tổ tông này về cung thì nàng ta không đồng ý.
“Cái này không thể được” Lý Tư Vân liếc em gái, kiên quyết nói. Thất công chúa không thể để đứa em gái này ở ngoài cung cả ngày được “Cửu nương không sợ đám nô tì ở cung Kiến Ninh sẽ loạn lên sao?”
Từ Lan mắt khẽ chớp. Nàng tinh ý nhận ra được điểm khác lạ trong câu nói của thất công chúa. Sao lại là đám nô tì ở cung Kiến Ninh mà không phải là Quý phi cùng Hoàng thượng?
“Nhưng em muốn dạo phố đêm” Lê Lan Đường vẫn bĩu môi, hoàn toàn không có ý nhượng bộ. Ngưng một chút như phát hiện chị mình đang tức giận, nàng sửa lại: “Đi một lát rồi về ngay” Nàng khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được, làm sao cam chịu về ngay bây giờ?
“Ta có ý này, bây giờ nếu cửu công chúa không chê thì ta dẫn người đi dạo phố rồi tiễn người về cung được không?” Từ Lan đứng ra giải vây, dù sao Thất công chúa cũng có trăm ngàn công việc cần giải quyết, lại thêm trên danh nghĩa đã không còn bất kỳ quan hệ nào với hoàng thất, nếu bây giờ lại thêm việc thì rất khó xử.
“Chỉ cần Hoàng tiểu thư đem mớ tranh kia cho ta, ta liền đồng ý” Lê Lan Đường thoắt cái liền trở về thân phận công chúa, cười nhạt áp bức Hoàng Từ Lan. Được Hoàng Từ Lan dẫn đi đương nhiên là phương án tốt nhất, nhưng nàng lại muốn lột thêm một lớp da của con người nổi tiếng khắp phố Nam này.
Lê Lan Đường tất nhiên không phải ngẫu hứng mà trốn học xuất cung đi chơi, còn vô tình đi lượn phố Nam. Hôm nọ nàng nghe Trương Thái phó nói hắn mới mua được một bức hoạ phỏng tác ở phố Nam, tuy giá khá cao nhưng vẽ vô cùng sinh động, lại rất giống tranh gốc. Hắn còn đắc ý bảo rằng nếu người kém tinh mắt sẽ nghĩ đó là bản gốc không chừng. Người bán tranh là một cô gái, không rõ có phải nàng vẽ hay không nhưng bán rất đắt hàng.
Vậy là Lê Lan Đường xuất cung đi xem sạp tranh mà Trương Thái phó đã kể, và cũng gặp luôn Hoàng Từ Lan.
Lại nói, nàng vẫn đang giữ tranh của Hoàng Từ Lan đây, thêm vài bức nữa cũng không vấn đề gì. Thế nên, Lê Lan Đường bắt đầu lột một lớp da của Hoàng Từ Lan.
“Được, hết hôm nay ta cũng không định bán nữa. Nếu công chúa thích thì cứ giữ đi” Hoàng Từ Lan nhẹ nhàng đáp ứng khiến hai chị em Lý Tư Vân thoáng ngẩn người.
Từ Lan ngoài mặt tỏ ra thoải mái nhưng trong lòng thì đang nhỏ máu. Tuy nhiên nghĩ kĩ thì so với việc làm cửu công chúa phật lòng và khiến bà chủ Lý nợ mình cái ân tình lớn, mấy trăm lượng bạc bán tranh đích thực không có là gì. Chỉ cần tiễn được Lê Lan Đường về cung an toàn, nàng xem như tẫn trách. Hòn ngọc quý trên tay Hoàng đế, nàng mà để nó bị trầy trụa là Hoàng phủ coi như đi tong hết!
....
Trời đã ngớt mưa, chỉ còn vài giọt lất phất.
Sau khi từ biệt Lý Tư Vân, Từ Lan cùng Lê Lan Đường đi trên phố. Ý định của nàng là dẫn Lê Lan Đường về Hoàng phủ thay quần áo trước, mặc bộ thường phục lụa là này sớm muộn cũng bị người phát hiện lại đâm ra không hay.
Vì vậy, Hoàng Từ Lan dẫn Lê Lan Đường sang Tang Ti các – sản nghiệp của bà chủ Lý. Nàng không có trách nhiệm phải dốc tiền túi mua quần áo cho công chúa đương triều!
Quản sự đứng trông quầy là vú nuôi họ Vương của bà chủ Lý. Thấy cửu công chúa đứng sau Hoàng Từ Lan, còn mặc thường phục của công chúa, Vương mụ nhanh chóng đi vào trong lấy ra một bộ áo lụa tím thêu ám văn hoa lan dúi vào tay nàng ta.
“Ta vừa nhìn liền hiểu, công chúa mau vào trong thay đồ đi” Giọng Vương mụ gấp gáp, nói xong liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Đợi Lê Lan Đường đã đi vào trong, Vương mụ mới hỏi Từ Lan: “Hoàng tiểu thư, công chúa sao lại xuất cung? Lại còn mặc thường phục như thế? Có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thím Vương đừng lo lắng quá, vì hôm nay công chúa cảm thấy nhớ thất công chúa nên mới lén ra ngoài thôi” Từ Lan tường thuật đơn giản, cũng tự nhiên như không mà bỏ qua những chi tiết gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng tôn quý của Lê Lan Đường.
“Lần này công chúa sao lại hành động lỗ mãng như thế được! Kinh thành này đâu thiếu người đã từng vào cung, nếu gặp kẻ có ý xấu thì thực là ta không dám tưởng tượng!” Vương mụ mặt hiện lên lo lắng rõ mồn một, Từ Lan rất thông cảm cho nỗi lòng của bà.
....
Lê Lan Đường thay áo xong liền đi ra, xiêm y sang quý kết hợp với nàng ta quả nhiên là không chê vào đâu được.
Vương mụ thấy công chúa đã thay áo xong liền mở cửa ra, để không khí tươi mới tràn vào căn nhà. Bà nhìn Lê Lan Đường từ trên xuống dưới, đến khi vừa lòng rồi mới nói: “Thường phục kia lão nô sẽ cho người giặt. Ba hôm nữa công chúa có thể sai Cẩm Tú đến lấy”
“Cảm ơn Vương mụ” Lê Lan Đường gật đầu, câu cảm ơn nói ra tự nhiên không chút gượng gạo.
Lúc Hoàng Từ Lan cùng Lê Lan Đường đang quay người chuẩn bị rời đi thì Lý Ngọc Hàm cùng nô tì thân cận xuất hiện, xem vẻ thì là chuẩn bị vào Tang Ti các.
“Hoàng tiểu thư?” Lý Ngọc Hàm lên tiếng trước, giọng đầy ngạc nhiên. Dường như chính nàng cũng không ngờ lại gặp Hoàng Từ Lan ở đây. Đôi mắt hạnh cong cong sáng ngời, nhưng lại mau chóng vụt tắt khi thấy Lê Lan Đường đứng phía sau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)