Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19: XIN ĐỪNG ĐỂ LÊ LAN ĐƯỜNG VÀO BẾP!

537 0 2 0

Đêm Thanh Minh ở chốn nghĩa trang heo hút lạnh lẽo.

Từng đám tiền giấy, tro tàn vàng bạc bị cuốn theo gió núi thổi u u, xối qua những cành cây tựa như tiếng khóc than não ruột. Trong màn đêm tưởng chừng vô tận đó, lốm đốm ánh trăng mờ rải xuống khiến cảnh vật như khuất vào bức màn sa vàng nhạt.

Phía sau ngôi mộ của Phương thị, Hoàng Quân mặc công phục hồng bào xộc xệch, mão phốc đầu từ lâu đã bị ném sang một bên, cứ như vậy ngồi phệch dưới đất cầm bình rượu mà uống từng ngụm lớn. Lão vuốt ve miếng ngọc bội trên tay, biểu tình vặn vẹo thống khổ. Khác với hình tượng vị quan nghiêm khắc thường ngày, giờ đây lão như con thú bị trúng tên đang cố gắng che đậy đi vết thương sớm đã mưng mủ của mình.

Màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé rách, tiếng lạo xạo do chân người đạp lên cỏ và lá cây từ từ tiến đến chỗ Hoàng Quân, không nhanh không chậm.

“Phò mã gia cũng ở đây sao?” Người nọ lên tiếng, giọng không biểu lộ vui buồn. Hắn đứng ngược sáng nên ngũ quan đều bị bóng tối nuốt chửng, riêng thanh đao lưỡi cong cầm trên tay lại phản quang ra vài tia sáng yếu ớt.

“Chuyện của Lê Thông là do các ngươi hạ thủ đúng không?” Hoàng Quân chậm rì rì nói ra từng chữ, giọng lạnh lùng “Các ngươi không nên quá càn rỡ như thế!” Đám người này càng ngày càng không coi vương pháp ra gì, hành động chẳng chút kiêng sợ.

“Hắn dám đánh chủ ý bại hoại đó lên người tiểu công chúa, ta chưa bằm thây hắn ra đã là may” Người nọ cười gằn vài tiếng tựa như tiếng cú đêm, giọng lộ ra ý giết chóc “Chỉ cần ta còn sống, bất kỳ kẻ nào có ý nghĩ như tên Lê Thông kia đều sẽ không chọn được cái kết tốt đẹp” Hắn bao năm nay ẩn nhẫn lặng lẽ bảo hộ huyết mạch hoàng thất duy nhất còn lại này, chăm chú nhìn nàng ấy lớn lên, biết bao cảm xúc không tên cứ vậy lấp đầy cõi lòng hắn. Cảnh hoang tàn chết chóc năm đó, chính bản thân hắn cũng không hề muốn nhớ lại dù chỉ một chút.

“Ngươi biết vì sao Trần thần y lại ra mặt giúp Từ Lan không?” Hoàng Quân như không hề nghe được câu nói của người nọ, chỉ tiếp tục đặt câu hỏi.

“Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi đó, ai có thể bắt nàng ta làm theo ý mình được” Người nọ cười khẩy, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Trần thần y tuy chưa phát hiện được tung tích của ta, nhưng có vẻ nàng ta đã biết được sau lưng tiểu công chúa có thế lực hậu thuẫn cùng bảo hộ” Xét về cao thủ thuật số huyền học, ở Đại Việt lúc này Trần thần y phải nói là nhân vật số một số hai.

“Các ngươi tốt nhất đừng quá lộ liễu, cũng đừng để Từ Lan biết việc này quá sớm” Hoàng Quân lạnh giọng, rõ ràng đang cảnh cáo “Ta sẽ đích thân nói cho nó”

Cây kim trong bọc sớm ngày rồi cũng sẽ lòi ra, chuyện động trời này sẽ đến một lúc nào đó Từ Lan cũng sẽ phải tiếp nhận. Chẳng qua lão có chút đau lòng, con bé liệu có thể tiếp nhận nổi chuyện này không? Chuyện xưa theo lão đã nhiều năm, giày vò lão đến mức chỉ muốn chết đi thì bây giờ lại lan sang cả đứa trẻ này. Rõ là oan nghiệt!

Hoàng Quân nhắm mắt lại, ném vò rượu rỗng sang một bên. Áo bào to thêu ám văn tiên hạc che đi thân thể đang run rẩy, lão co người sau tấm bia mộ cố gắng kiềm chế nét thống khổ trên gương mặt đã bị thời gian cắt gọt. Lão không hề biết người kia rời đi khi nào, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh người vợ hằng yêu thương cả người nhiễm đầy máu, bảo lão nhất định phải chăm sóc tốt cho con gái.

Nét thống khổ kia ngày càng trở nên dày đặc, bức Hoàng Quân đau đến thở không nổi. Nghĩ đến Từ Lan càng lớn càng giống mẹ, lòng như bị thiên đao vạn quả. Lão đưa tay lên chèn ngực, nước mắt không cách nào khống chế cứ thế lăn xuống.

Phương Dung, ta thật sự không phải người cha tốt.

***

Lại nói đến dạo gần đây Hoàng đại tiểu thư tâm tình rất thoải mái vui vẻ.

Tháng ba đã sang, nắng ở Thăng Long lại thêm ấm, cây cỏ xanh tươi sinh khí bừng bừng.

Sau lễ Thanh Minh, Từ Lan nhận được thiếp mời đi hội tranh từ Đặng Thúc – Công bộ Thượng thư. Quan lớn này là bạn tri âm với Hoàng Quân, sau lại đỗ cùng khoa, làm quan cùng triều, phải nói là bạn bè từ thuở hàn vi. Trước kia Đặng Thúc luôn âm mưu biến Từ Lan thành con dâu mình, đến khi đứa con trai độc nhất đã yên bề gia thất rồi mới khiến lão thật sự bỏ cái tâm tư này, từ đó coi nàng như con gái nuôi trong nhà. Lão âm thầm bảo với nàng hội tranh lần này nghe nói là do một nhân vật lớn đích thân tổ chức, bên trong chỉ sợ là đang chiêu hiền đãi sĩ đi. Nếu có đến thì chỉ nên bàng quan mà tham dự thôi, đừng cố gây chú ý để rồi dấn thân vào vũng bùn nhơ này. Dù sao tranh lần này cũng rất đáng giá, đi xem một tẹo cũng không tính là phí công vô ích.

.....

Từ Lan dùng dây tơ màu chàm buộc lấy đuôi tóc, gương mặt phản chiếu trong gương lộ ra một nụ cười nhẹ. Muốn biết là đại nhân vật nào tổ chức, không phải cứ hỏi Thái tử là xong sao?

Thế là Hoàng Từ Lan ăn vận tươm tất đi Đông cung tìm Lê Tranh. Nàng đi một mình, không hề kêu người hầu theo sau để tránh vướng víu. So với Trần Hải Đình lặn lội xuống núi làm pháp sự kiếm bữa cơm cải thiện, Hoàng Từ Lan càng giống với một cô gái gia đình bình dân, hoàn toàn không gây được chú mục từ người khác.

Đông cung thủ vệ sâm nghiêm, bốn tên lính canh đứng ngoài đứng im như phỗng, tay cầm chắc vũ khí. Thấy từ xa có một cô gái tiến lại, tên đứng đầu liền quát lên: “Đứng lại!”

“Báo với Thái tử, có Hoàng Từ Lan đến xin gặp” Nàng lấy trong túi ra một cái lệnh bài đúc bằng vàng ròng, ném sang phía tên thị vệ. Hôm trước Lê Tranh sai người đưa lệnh bài của hắn cho nàng, bảo là có việc gì gấp đều có thể đến Đông cung tìm gặp. Chà, không ngờ cuối cùng hôm nay cũng có tác dụng rồi.

“Ô kìa Hoàng tiểu thư!” Cẩm Tú không biết vì lí do gì lại xuất hiện ở Đông cung, thấy nàng liền hô lên. Đại để ả cảm thấy bản thân với Hoàng Từ Lan rất có duyên gặp mặt.

“Hôm nay Hoàng tiểu thư đến tìm điện hạ có việc?” Cẩm Tú chớp chớp mắt hỏi, thấy Từ Lan gật đầu liền quay sang mấy tên thị vệ, giọng dữ tợn: “Uổng cho điện hạ tốn cơm tốn vải nuôi đám ăn hại có mắt không tròng như các ngươi! Vị này là đích nữ nhà Hoàng đại học sĩ, cũng là chỗ thâm giao với điện hạ. Vậy mà các ngươi cũng dám cản đường à? Còn dám đòi xuất trình danh bài sao? Ngu si!”

Từ Lan, đám thị vệ: “....” Quả nhiên là đệ nhất cung nữ bên cạnh công chúa, chỉ cần lên giọng liền khiến người ta sợ run.

“Cẩm Tú, dù sao họ cũng là theo lệnh mà làm việc, ngươi cũng đừng chèn ép họ quá” Từ Lan nhẹ nhàng nói. Nàng biết đây là Cẩm Tú đang giúp nàng êm xuôi, nhưng như vậy lại rất dễ gây hiểu nhầm nha!

“Vâng, tiểu thư nói chí phải” Cẩm Tú thoắt cái liền đổi thái độ, hiền lành gật đầu. Sau đó lại tiếp tục dữ dằn nhìn mấy tên thị vệ: “Còn không mau mở cửa!”

Từ Lan mím môi cười cười, nghĩ bụng Lê Lan Đường thật biết dạy dỗ người hầu, lợi hại đến mức đám thị vệ chỉ biết khúm núm mà nghe theo. Quả nhiên đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Lê Lan Đường là hoàng nữ được sủng ái lại thân thiết với Lê Tranh, cung nữ thiếp thân cũng được tính vào hàng nội quan tam phẩm, đám thị vệ nhìn thấy tất nhiên đều phải trông sắc mặt.

.....

“Cẩm Tú sao lại sang Đông cung?” Từ Lan nhẹ nhàng hỏi, tay nhận tách trà được cung nữ đem tới. Đông cung đúng là xa xỉ, trang trí thôi mà cũng hoa lệ đến như thế. Tách trà cũng đều là hàng đặc chế.

“Cửu công chúa sai nô tì đến đưa đồ cho điện hạ” Cẩm Tú nhanh chóng đáp lời, thấy sắc mặt Từ Lan hồng hào liền nói tiếp: “Hôm trước nghe trong kinh thành đồn ầm ĩ việc tiểu thư bị ám sát, may người hữu kinh vô hiểm” Ả cứ nghĩ cửu công chúa hôm nọ xuất cung là đi thăm hỏi Hoàng tiểu thư, ai ngờ Phong Lan lại nói không phải. Rõ ràng mặt công chúa thoáng âm trầm khi nghe nàng nói mà! Không phải quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt đẹp ư?

“Cũng may Trời thương Phật xót” Từ Lan cười cười, đôi mắt như thu thuỷ ngưng đọng, cũng không bàn luận gì thêm.

Lê Tranh nghe nội quan đến báo có Hoàng tiểu thư cùng cung nữ Cẩm Tú đến gặp, liền buông tấu sớ trên tay xuống, đi ra tiền sảnh.

“Nô tì tham kiến điện hạ” Cẩm Tú đứng dậy hành lễ. Phản ứng nhanh đến mức Lê Tranh cũng phải giật mình.

“Lan Đường lại có gì muốn đưa ta sao?” Lê Tranh phẩy phẩy tay, rất thản nhiên hỏi.

“Bẩm, là bánh đào công chúa làm” Cẩm Tú trong bụng cười to, nhưng mặt vẫn nghiêm túc, lấy trong giỏ mây mang bên mình ra một hộp gỗ đàn, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà cạnh Lê Tranh “Bánh này là do cửu công chúa cùng bát công chúa tự tay làm, người còn dặn phải đích thân nhìn điện hạ nếm thử”

Tay Lê Tranh run nhẹ không thoát khỏi đôi mắt cú vọ của Cẩm Tú. Ả thầm nhủ: Thái tử điện hạ, phen này người không cách nào trốn thoát được đâu!

Từ Lan tất nhiên không biết được sự quẫn bách của Lê Tranh, nàng chỉ đang cảm thấy tình cảm giữa Lê Lan Đường và Lê Tranh thật thân thiết. Người được cơm bưng nước rót, ngồi mát ăn bát vàng như Lê Lan Đường cũng có thể đích thân xuống bếp làm bánh, quả là hiếm có.

“Được rồi, bánh của Lan Đường làm, ta tất nhiên phải nếm thử chứ” Lê Tranh trong lòng xoay chuyển, cuối cùng nghĩ đến việc tìm người chết chung. Không sai, hắn đang định kéo người anh em ‘đồng cam cộng khổ’ Hoàng Từ Lan chết chung.

Khả thi thì ta liền thực hiện. Lê Tranh liền niềm nở bưng dĩa bánh, đến bên cạnh Từ Lan ngồi xuống: “Hiếm khi Từ Lan có dịp ghé thăm, hôm nay lại được lộc ăn từ cửu muội, mau ăn cùng ta đi” Từ Lan, ta xin lỗi, có dịp ta sẽ đền bù tổn thất hôm nay!

Từ Lan âm thầm nhíu nhíu mi, nàng cảm thấy bản thân như đang bị lừa vào bẫy: “Bánh của nhị vị công chúa làm cho điện hạ, ta vẫn là không có phúc phận hưởng đâu” Nàng cười cười, cảm giác vẻ mặt Cẩm Tú vừa lộ ra nét khoái trá quen thuộc từng xuất hiện trên mặt Lê Lan Đường. Là nàng nhìn lầm chăng? Hơn nữa, nàng thấy nét niềm nở bất ngờ của Thái tử rất đáng sợ!

“Ăn đi ăn đi, không cần o ép bản thân như thế” Lê Tranh tự tay cầm bánh nhét vào tay Từ Lan, ra hiệu nàng không nên nói nữa. Như để tăng thêm độ tin cậy, Thái tử điện hạ liền cầm một miếng khác lên bỏ vào miệng.

Bàn tay dưới lớp tử bào thêu mãng khẽ nắm chặt lại. Đây là bánh muối sao! Ôi lưỡi của hắn....

Từ Lan thấy Lê Tranh sắc mặt bình thản, liền dằn lòng mà đưa bánh lên miệng. Vị mặn chát nhanh chóng xâm lấn vị giác, đầu lưỡi tê dại khiến nàng hận không thể nhổ ra. Từ Lan đưa mắt nhìn Lê Tranh, thấy hắn đang ngậm một miệng bánh thì trong dạ dấy lên đồng cảm sâu sắc. Điện hạ, người thật là anh hùng hào kiệt!

Cẩm Tú nhìn hai người mặt không biểu cảm, liền nghĩ: Chẳng lẽ lần này tay nghề của hai vị công chúa đã tiến bộ rồi chăng?

“Ừm, bánh ngon. Cửu công chúa đúng là dồn cả tâm huyết” Từ Lan gian nan nuốt hết cái bánh, đưa tay cầm tách trà lên uống cạn mong hồi phục cái lưỡi đã bị tê dại hoàn toàn. Có lẽ từ nay về sau nàng không nên đến đây để tránh dính vào trường hợp giết người không dao này của cửu công chúa.

“Phải rồi, cửu nương đúng là nên nấu nướng thường xuyên hơn để không uổng phí tay nghề” Lê Tranh đằng hắng nói, miếng bánh này đúng là kinh khủng nhất từ trước đến nay. Xem chừng hắn phải tách bát nương và cửu nương ra, tránh hai đứa này lại tụm vào nhau xắn tay hại hắn. Thái tử thật khổ tâm muôn phần!

“....” Cẩm Tú càng nghe càng thấy không đúng. Chẳng lẽ bánh ngon thật?

Và thế là sau đó các thị vệ Đông cung thấy có đứa cung nữ chạy đến lu nước uống lấy uống để sau khi ăn một miếng bánh, cơ mà đó để sau hẵng bàn đi.

.....

Cẩm Tú đưa bánh xong liền hồi cung bẩm báo. Đến lúc này Từ Lan và Lê Tranh mới bắt đầu bàn chuyện chính.

“Điện hạ có nhận được thiếp mời từ Cẩm Lý Đào Nguyên không?” Từ Lan ung dung hỏi dù trong lòng đã sớm có đáp án. Cẩm Lý Đào Nguyên là tổ chức chuyên sưu tầm tranh cổ, các loại sách quý nhằm phục vụ tầng lớp quý tộc dư tiền lắm của. Tuy nói là phục vụ quý tộc nhưng hằng năm số thiếp mời được phát ra rất ít, và danh sách người tham gia đều là dạng anh tài kiệt xuất, văn hay chữ tốt. Chủ nhân của Cẩm Lý Đào Nguyên đến nay vẫn chưa xác định được là ai, nhưng từ những hành động chọn người tham gia vô cùng chính xác kia, ước chừng thế lực trong triều không thể nhỏ.

“Tất nhiên là nhận được rồi. Người mến nhạc yêu thi từ ca phú như ta sao có thể không có phần được” Lê Tranh cười ha hả, ngón tay gõ lên cạnh bàn: “Lâu nay ta vẫn đang tìm hiểu thông tin về thế lực này, nhưng ngặt nỗi vẫn chưa tra ra được là thuộc nhà nào. Có điều năm nay rất đặc biệt, nghe đồn gia quyến của chủ nhân Cẩm Lý Đào Nguyên sẽ tham gia” Tuy nói vậy nhưng hội tranh này đông người, rất khó để xác định ra.

“Có thể tin, nhưng cũng đừng quá nên kì vọng thì hơn” Từ Lan chống tay lên cằm “Người tham gia quá đông, hơn nữa gia quyến kia hẳn là cũng không muốn bản thân làm rộ chuyện này lên” Suy cho cùng thì tổ chức này đến nay vẫn còn quá nhiều bí ẩn.

“Vẫn nên bình tĩnh quan sát. Miễn tổ chức này không có ý đồ chống triều đình, mọi thứ đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua” Lê Tranh lộ ra một chút sắc bén, nhưng rất nhanh liền trở về hiền hoà. Hắn dí dỏm hỏi Từ Lan: “Hôm nọ ta đi Tập Hiền các, Lý tiểu thư bày tỏ sự tiếc nuối khi ngươi không đến được đấy. Nếu Từ Lan ngươi là nam tử, ta chắc sẽ nghĩ Lý tiểu thư có chút tâm ý với ngươi rồi đi” Lê Tranh sống trong cung từ bé, đương nhiên rất biết nắm bắt cảm xúc người khác, lúc đó hắn nhìn thấy ở Lý Ngọc Hàm sự hụt hẫng cùng mất mát khó nói thành lời.

Từ Lan âm thầm bĩu môi, điện hạ đúng là biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu Lý Ngọc Hàm không phải đã có người trong mộng, hẳn điện hạ ngài đã đem sính lễ đến Lý phủ hỏi cưới rồi đi. Tuy rằng trong bụng đang cảm thán nhưng Từ Lan mặt vẫn không đổi biểu cảm khác, lại còn hóm hỉnh đáp trả: “Nếu ta là nam nhân, dựa vào mối giao tình này thì ta nên làm phò mã gia mới đúng. Chỉ sợ Thái tử điện hạ đây đem ta hướng về phía Hoàng thượng, xin cho bát công chúa hay cửu công chúa hạ giá gả đi thôi” Người nói vô tâm, Hoàng Từ Lan đơn thuần chỉ muốn đùa giỡn.

“Không hổ là tri giao, hiểu ý ta lắm!” Lê Tranh cười to hơn, mặt đầy vui vẻ “Gả hai đứa nó đi rồi, ta sẽ có người đồng cam cộng khổ ngay!” Lê Tranh bị hai đứa em gái vào bếp đầu độc đã lâu ngày nhưng không thể phát tiết, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt nên không gì làm hắn vui vẻ hơn việc có người gánh chịu cùng.

“Ngoài điện hạ, người còn biết ai khác nhận được thiếp mời của Cẩm Lý Đào Nguyên không?” Từ Lan lại xoay đề tài về tổ chức nọ. Nàng sợ Lê Tranh sẽ kéo mình đi ăn đồ do Lê Lan Đường làm ra vô cùng.

“Lan Đường cũng nhận được” Lê Tranh trả lời không đắn đo. Hắn vốn không biết mớ gút mắt giữa Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan ngoài việc bức ‘Mĩ nhân đồ’ nên chẳng nghĩ việc này có điểm nào cần phải giấu giếm.

“.....” Lại là cái mặt hồ lạnh lẽo đó ư? Sao nàng đi đâu cũng gặp phải Lê Lan Đường vậy kìa?

Từ Lan gào thét trong lòng, cảm thấy mình vẫn nên né xa cửu công chúa hết sức có thể thì hơn. Lê Lan Đường khó tính khó chiều, lỡ chọc nàng ta không vui, nàng có chín cái mạng như mèo cũng không đủ để bồi. Hội tranh gì đó, bỗng nhiên với nàng không còn một chút hứng thú nào.

______

HẬU TRƯỜNG

Hoàng Từ Lan: Cơ! Tử! Huyên!! Bà tác giả chết tiệt, Lê Lan Đường muốn giết người kìa sao bà không cản?!

Tác giả: Ngươi rất vinh hạnh mới được ăn bánh do công chúa điện hạ làm đó, tại sao ta phải cản?

Hoàng Từ Lan: Nhưng đó là muối, không phải bánh.

Tác giả: Vì tiểu công chúa không phân biệt được gia vị thôi mà, ngươi phải bao dung đi.

Lê Lan Đường: Hai ngươi bớt nói nhảm. Nói nữa thì ta sẽ ban bánh muối, các ngươi ăn không hết thì lôi ra chém.

Tác giả: *xỉu ngang*

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16