Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24: LÊ LAN ĐƯỜNG THỰC BIẾT ẨN GIẤU

649 0 2 0

Tiết trời Thăng Long đã nhanh chóng bước sang tiết lập hạ, từng tàng phượng vĩ đỏ chót như những đốm lửa nổi bật giữa nền trời xanh thẫm trong vắt cùng tiếng ve sầu kêu râm ran khiến giấc nghỉ trưa càng thêm khó chịu.

Hôm nay là mồng bốn tháng năm, tức ngày trước tết Đoan Ngọ. Từ sáng sớm đám người hầu trong phủ đã chuẩn bị các thứ lá cỏ cùng vài món lặt vặt để ngày mai dùng. Hoàng Từ Lan ngồi bên cửa sổ nhìn bọn họ tất bật qua lại, trong đầu xoay chuyển ra các kế sách đối ứng để ngày mai vào cung dự yến. Ai nàng cũng có thể bình thản mà đối đáp, nhưng Lê Lan Đường thì không vì nàng hoàn toàn không hiểu được vị công chúa lá ngọc cành vàng ấy đang nghĩ gì. Nhớ tới Lê Lan Đường hai mắt loé sáng khi nàng đưa cầm phổ, gương mặt đang vô cảm của Hoàng Từ Lan vô thức xuất hiện một mạt ý cười.

Cửu công chúa có vẻ rất thích chơi đàn đi.

“Tiểu thư, Trịnh công tử đến tìm người ạ” Một đứa gia nhân ôm thúng cỏ đi ngang qua chỗ Hoàng Từ Lan, nhẹ nhàng thông báo rồi rời đi luôn.

“Hử?” Nàng hơi ngẩn người, sau đó đứng dậy đi đến phòng khách. Ngày mai mới là ngày tổ chức yến, hôm nay hà cớ gì Thái tử lại đến sớm như vậy đây? Chẳng lẽ là có biến gì đó rồi?

....

“Thái tử cũng thật có lòng, không quản đường xa đội nắng đến phủ ta. Chẳng hay là có việc?” Lúc nàng đến nơi liền thấy Lê Tranh đang ngồi phe phẩy quạt, điềm nhiên uống trà. Trông hắn không có vẻ gì là lo âu sốt sắng.

“Chẳng lẽ có việc mới đến tìm ngươi được sao?” Lê Tranh cười cười, bộ dáng hoàn toàn không để bụng: “Hôm nay ta rảnh rỗi, trong nhà vô sự nên đến đây thăm ngươi, tiện thể đem theo ít quà bánh để nhâm nhi tách trà. Lại nói trà ở Hoàng phủ rất ngon, đem chút bánh này theo ta còn cảm thấy ít” Hắn được ban trà quý cũng không phải ít, tuy nhiên trà ở Hoàng phủ mang theo hương vị rất đặc trưng mà hắn chưa bao giờ nếm qua. Thực sự rất kì lạ.

“Bánh?” Từ Lan hơi nhướng mày, trong lòng như có ánh sáng loé qua: “Đây không phải là bánh bát công chúa hay cửu công chúa tự tay làm tặng ngài đó chứ Thái tử điện hạ?” Đến giờ nàng vẫn còn lưu lại ám ảnh tột độ với món bánh muối của nhị vị công chúa kia làm. Không hiểu sao Lê Tranh có thể sống đến bây giờ được nữa, hẳn là sức khoẻ phải rất tốt mới có thể chịu đựng được đi?

“Không phải đâu, bánh này là ta sai ngự trù làm đấy” Lê Tranh cảm thấy Hoàng Từ Lan cũng thật cảnh giác quá rồi, hai đứa em gái của hắn bình thường đều có nhiều thứ cần làm, nào đâu rảnh đến mức ngày ngày làm bánh cho hắn ăn được chứ? Nếu thật thế thì chẳng phải hắn đã chết yểu rồi sao?

“Vậy thì được. Điện hạ đến cũng đúng lúc, người hầu trong phủ mới ngắt một mẻ lá non, vẫn chưa động tay gì cả, nay đành mời điện hạ uống trà xanh vậy” Từ Lan gật gật đầu, một mặt ngoắc tay kêu Kim Phượng đi lấy trà, một mặt nhàn nhã nói: “Sen ở hồ mới ra búp nhưng đã thoảng đưa hương, mấy gốc đỗ quyên cũng đã e ấp. Đã là hàn huyên thì chi bằng mời điện hạ ra lương đình ngồi vậy” Trong phòng khách tuy rằng cao ráo thoáng đãng nhưng mùa hè lại không thể so với lương đình nằm sát bên hồ sen. Vả lại ngồi ở đây lâu sẽ thấy nóng, chi bằng rời đi sớm.

“Từ Lan cũng thật chu đáo, biết ta sẽ ngồi lâu”  Lê Tranh cười thành tiếng, sau đó đứng dậy cùng Hoàng Từ Lan đi về phía lương đình.

Hoàng phủ tuy rằng không quá bề thế, nhưng bên trong lại bài trí rất hoà hợp và phong nhã. Từ chỗ phòng khách đi qua đường lát sỏi là hai hàng trúc xanh mướt dẫn đến cây cầu đá vắt ngang qua một dòng bích khê. Bích khê nước trong văn vắt, hai bên được đắp đá tảng cùng mấy gốc tùng và liễu to, tán liễu còn vươn đến tận thành cầu. Ngay phía dưới đầu nguồn để một bánh xe nước bằng trúc đang không ngừng quay trông vô cùng thích mắt. Đường đi đều được sắp đặt đèn chiếu sáng vào buổi tối, cứ độ bảy bước chân sẽ có một cặp tượng hạc đá đối xứng mỏ ngậm đèn lồng, kéo dài đến tận lương đình mới thôi.

Hồ sen trong Hoàng phủ được làm thông với dòng bích khê nên nước lúc nào cũng sạch. Trong hồ lại đặt hơn chục vại sành to để nuôi sen, khắp mặt hồ lớn đều được bao phủ bởi một màu xanh mơn mởn. Mặt nước thỉnh thoảng xao động bởi những con cá chép hoa đớp bóng. Chúng bơi theo đàn, thấy có người đến liền ùa tới. Thân mình con nào cũng đều tròn trịa mũm mĩm, vảy ánh sắc tươi tắn, nhìn là biết rõ người nuôi rất dụng tâm.

“Từ Lan, không ngờ ngươi rất biết tận hưởng vui thú điền viên” Lê Tranh cười cười, tấm tắc khen: “Phong cảnh này rất thích hợp để thưởng trà, hệt như một vùng Giang Nam thu nhỏ vậy” Lần trước hắn đến nhà của Đoàn Thị lang, tuy to rộng nhưng lại trang trí rất không hài hoà, ngồi một lát đã khiến hắn thấy khó chịu. Nếu như là Hoàng phủ đây, cho hắn ngồi đến tối cũng không phải vấn đề gì to tát!

“Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, nào có cái chi gọi là tiểu Giang Nam” Từ Lan cười cười, khiêm tốn đáp lại. Nàng cầm bộ pha trà Kim Phượng đem tới, thuần thục pha một ấm trà xanh.

Lê Tranh nhìn chăm chú vào động tác pha trà của người đối diện, trong lòng hứng thú bừng bừng. Hoàng Từ Lan làm cách nào mà đến pha trà cũng có thể thanh nhã đến như vậy đây! Thảo nào dạo trước bậc cửa lớn của Hoàng phủ bị các bà mối dẫm gần nát.

“Mời điện hạ” Từ Lan nâng cổ tay rót trà vào tách của Lê Tranh, màu trà xanh ngọc nổi bật trên nền men trắng lại thêm hương thơm thoang thoảng như xua đi cái oi bức của ngày hè.

“Bây giờ ta mới biết ngươi cũng có ngón nghề pha trà thuần thục đến độ này đấy Từ Lan” Lê Tranh gật đầu, tỏ ra vô cùng vừa ý.

“Học đã lâu, mọi ngày cũng chỉ là tự pha tự thưởng thức, nay coi như đã có người giúp ta thử trà rồi” Từ Lan nhàn nhạt cười, tay nâng tách của mình lên hớp một ngụm: “Ngày mai có yến, điện hạ đã chuẩn bị gì chưa?”

“Chuẩn bị? Tất nhiên là đã chuẩn bị xong xuôi” Lê Tranh hơi mím môi, cuối cùng gật đầu đáp.

“Ta mấy hôm nay chỉ ở trong phủ, không hề biết đến chuyện thế sự. Vẫn là đang mong chờ điện hạ tiết lộ mấy chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi đây” Từ Lan cười cười, tay nhón lấy miếng bánh đậu xanh đặt trong dĩa gốm men rạn. Vị ngọt thanh của bánh tan dần trong miệng, kết hợp với hương trà đúng là mĩ vị.

“Sứ bộ các nước phiên thuộc đã đến kinh thành, hiện nay đang lưu lại theo sắp xếp của bộ Lễ” Lê Tranh từ tốn đáp. Hoàng đại nhân chẳng lẽ không nói việc này cho Từ Lan biết sao? Biểu cảm kia nào có giống như đã nghe?

“Chà, náo nhiệt thật đấy” Hoàng Từ Lan gật gật đầu “Dù sao cũng sắp đến lễ mừng thọ của thánh thượng, không đông vui náo nhiệt thì thật uổng” Nàng vẫn đang trông đợi vào biểu hiện của các vị hoàng tử khác đây, nếu xảy ra màn tranh chấp đến mức giương cung bạt kiếm thì thật không còn gì bằng.

Nói không chán ghét thì chính là nói dối. Từ sau khi bị Diễn vương đưa vào tử lộ, Hoàng Từ Lan đã sai người âm thầm đi điều tra theo dõi. Quả nhiên không màng đến thì thôi, bỏ ít tâm tư vào liền lôi ra một mớ dây mơ rễ má, đúng với câu bề ngoài lộng lẫy bên trong thối nát. Và cũng kể từ đó, Hoàng Từ Lan với tất cả các vị hoàng tử đủ tuổi tranh quyền đoạt vị đều có cảm giác vô cùng chán ghét.

***

Cái gọi là miệng mồm ứng nghiệm có vẻ rất thích hợp với Hoàng Từ Lan.

Đêm Đoan Ngọ, đang lúc vua quan nâng ly cạn chén trong tiếng sênh ca réo rắt thì từ rường nhà nhảy xuống hơn năm mươi tên thích khách. Bọn chúng đeo mặt nạ, mình mặc áo đen, vung phi tiêu nhanh chóng triệt hạ mấy tên thị vệ đang canh giữ trong cung, sau đó bắt đầu tiến hành đồ sát.

Các võ quan trong điện nhanh chóng phản kích, nhưng bọn chúng sử dụng từng đòn đao đều là liều mạng, mãnh hổ cũng phải chịu thua chó bầy, thoáng chốc lại thêm mấy người ngã xuống.

Khắp cung Vân Nhạc biến thành địa ngục đẫm máu.

Bùi Dũng nhặt lấy cây trường thương từ xác tên cấm vệ, mạnh mẽ thi triển ba mươi sáu đường thương gia truyền, một chiêu chấn ngã hai tên sát thủ. Những tưởng chỉ có mấy mươi tên thích khách này, không ngờ sau đó trên mái ngói lại ùa xuống thêm mấy mươi tên nữa. Có năm tên nhanh chóng vây Bùi Dũng vào giữa, hắn hoàn toàn không thể phân tâm chú ý đến Hoàng Từ Lan.

Mà Hoàng Từ Lan cũng không rõ đã đi đâu mất.

.....

“Đặng đại nhân, ngài mau chóng bảo vệ các vị nữ quyến rời khỏi đây, ta sẽ rút lui đoạn hậu” Hoàng Từ Lan từ lúc cung Vân Nhạc xảy ra biến cố đã nhanh chóng phản ứng, hỗ trợ phó thống lĩnh Kim Ngô vệ Đặng Vĩnh bảo vệ cho nữ quyến của các gia tộc và trong cung. Cẩm y màu bạc trên người đã bị cắt rách mất vài chỗ, loang lổ vết máu. Chỉ riêng gương mặt là vẫn mang một nét đạm nhạt như cũ.

“Hoàng tiểu thư, tuy rằng người có võ phòng thân, nhưng ta không thể đồng ý với phương án này!” Đặng Vĩnh chau chặt đôi mày, bộ râu quai nón bởi kích động mà như vểnh ngược lên “Thân nam nhi lại để một nữ tử phải yểm hộ mình, đó là một điều nhục nhã! Chưa kể nếu tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì, ta còn mặt mũi nào mà gặp Hoàng đại nhân! Tiểu thư mau chạy đi, ta sẽ ở lại”

“Đặng đại nhân, chẳng lẽ ngài đã quên việc ta thoát khỏi truy sát của Hạo Nguyệt môn như thế nào rồi ư? Ta tự thấy bản thân mệnh lớn, ngài không cần lo” Hoàng Từ Lan câu môi nở nụ cười nhợt nhạt, bộ dáng hoàn toàn như không hề nghĩ rằng bản thân sẽ vong mạng tại đây.

Người bí ẩn kia vẫn chưa xuất hiện chứng tỏ không có gì nguy hiểm, dù không rõ hắn có mục đích gì nhưng tuyệt nhiên sẽ không để nàng phải chết. Coi như lần này nàng đang đặt một canh bạc lớn đi, mà giá cược chính là sinh mạng. Chết cũng không có gì to tát, chẳng phải chỉ là đi đầu thai kiếp khác như kinh Phật vẫn nói sao? Vả lại biết đâu chừng nàng sẽ được gặp lại mẹ mình?

“Hoàng tiểu thư, như vậy không...” Đặng Vĩnh siết chặt cây đao trong tay, mắt hơi phiếm đỏ mà hét to. Thế nhưng hắn chưa kịp nói hết thì một giọng nói đầy thâm trầm đã cắt ngang: “Được rồi, không cần tốn thời gian thêm nữa, ta ở lại với Hoàng tiểu thư là được chứ gì?”

Hoàng Từ Lan thoáng chốc ngẩn ra khi phát hiện người vừa nói ra câu đó chính là Lê Lan Đường. Nàng ta đã sớm cởi cung trang dày nặng bên ngoài xuống, để lộ ra lớp trung y màu vàng cam thêu chim phượng.

Lê Lan Đường lên tiếng khiến đám nữ quý tộc xôn xao, riêng quý phi thì gằn giọng: “Lan Đường, con đang nói bậy gì đó! Mau quay lại đây!”

“Mẫu phi, người cũng thấy rồi đó, đám thích khách ngoài kia quá nhiều, một mình Hoàng tiểu thư sao có thể chặn nổi bọn chúng? Mẫu phi cứ đi trước, con chắc chắn sẽ không sao” Lê Lan Đường cũng không để lộ ra mấy phần biểu cảm, chỉ bình thản nói ra rồi cất bước đi thẳng về hướng Hoàng Từ Lan.

“Hai vị hãy cố gắng cầm cự, sau khi Đặng mỗ hộ tống xong xuôi sẽ dẫn quân đến tiếp ứng hai vị. Bảo trọng!” Đặng Vĩnh nghiến răng rít lên từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu giơ hai tay lên làm lễ cáo biệt rồi dẫn đám quý tộc kia đi mất hút trong màn đêm sâu thẳm.

“Cửu công chúa, người rốt cuộc là đang gây chuyện ư? Người thân lá ngọc cành vàng, ta sao có thể vừa đối phó với thích khách vừa bảo hộ người được” Hoàng Từ Lan nhìn người trước mặt âm thầm bĩu môi mà lên tiếng.

“Hoàng tiểu thư nên tự chiếu cố bản thân đi thì hơn” Lê Lan Đường vừa nói vừa rút trong thắt lưng ra một cây nhuyễn kiếm dài chừng hai xích, lưỡi loé lên ánh sáng lạnh buốt.

“...” Từ Lan mở to mắt nhìn cây kiếm trong tay Lê Lan Đường, thầm nhủ cửu công chúa cũng biết võ công?

Hai người chưa kịp nói thêm câu nào thì xa xa vẳng đến tiếng bước chân dẫm lên ngói lưu ly, tiết tấu nhanh và nhẹ nhàng này chứng tỏ là của đám sát thủ.

“Mau nấp đi, tầm năm tên đang đến” Hoàng Từ Lan nhanh chóng phát giác, khẽ quát rồi nắm lấy bả vai Lê Lan Đường lôi tuột vào trong một bụi hải đường.

Lê Lan Đường đưa mắt nhìn Hoàng Từ Lan đang chăm chú quan sát động tĩnh, bên mũi truyền đến mùi máu từ trên y sam của người kia, trong lòng đột nhiên đình trệ mọi suy nghĩ. Mãi đến khi đám thích khách xuất hiện, lùng sục mọi ngõ ngách, Lê Lan Đường bắt đầu siết chặt thanh kiếm trong tay.

“Ở đây!” Tên thích khách đang định đâm kiếm vào bụi cây nơi hai người đang ẩn nấp thì bị lưỡi đao trong tay Hoàng Từ Lan đánh bật ngược trở lại. Hắn vội vàng hét lên gọi đồng bọn tới.

“Câm miệng chó của ngươi lại!” Hoàng Từ Lan lật lưỡi đao, nhanh gọn quét ngang qua cổ họng của tên thích khách, một đòn nhanh gọn kết liễu mạng sống của hắn.

Trong lúc Hoàng Từ Lan đang đặt sự chú ý lên tên sát thủ thì một mũi phi tiêu phóng tới, may mắn thay bị Lê Lan Đường dùng kiếm đánh gãy, rơi xuống đất.

Bốn tên còn lại mau chóng kéo đến, hai người chia ra dốc sức mà đối phó, nhưng Hoàng Từ Lan vốn đã mệt mỏi sau lần yểm hộ trước, mau chóng rớt xuống thế yếu. Ở tình thế này, cách tốt nhất chính là cố gắng cầm cự chờ Lê Lan Đường hoặc cấm quân đến cứu, nhưng bỗng nhiên nàng nảy ra ý nghĩ rất điên cuồng, đó là nhân cơ hội này ép người bí ẩn kia phải ra mặt.

Vì vậy Hoàng Từ Lan nhanh chóng chuyển từ thế thủ sang công kích, từng đường đao hết thảy đều là liều mạng.

Tên sát thủ không ngờ Hoàng Từ Lan bỗng nhiên trở nên liều lĩnh, trong phút ngẩn người hắn liền tránh không được đòn đao đang bổ tới cổ của mình. Mắt hắn phát ra hận ý điên cuồng, lưỡi kiếm trong tay nhanh chóng đảo hướng, nhắm thẳng đến tim của Hoàng Từ Lan. Hắn là sát thủ thì đương nhiên đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng hắn lại muốn kéo người giết hắn xuống âm phủ làm đệm lưng!

Thế đao đang trên đà lao tới, lúc phát hiện đối phương sử ra chiêu hiểm thì đã muộn, Hoàng Từ Lan liền hạ thấp thân người xuống thế tấn, lưỡi đao quét ngang qua bụng tên thích khách chém hắn thành hai đoạn, máu văng tung toé. Hoàng Từ Lan cũng bị lưỡi kiếm của đối phương đâm tới xuyên qua vai trái, vạt áo đều là một mảng đỏ thẫm.

Nàng cố nén cảm giác đau đến cắt da cắt thịt, lê thanh đao tiến đến chỗ Lê Lan Đường. Trước mắt dần xuất hiện bóng chồng, nhưng chỉ cần còn nhìn thấy bóng cẩm y màu vàng cam nọ, nàng liền xác định được nơi mình cần đến.

Nàng chết không có gì to tát, nhưng nếu cửu công chúa chết ở đây thì nàng gánh không nổi tội lỗi này đâu. Kinh thành mất đi một vị đại mỹ nhân, phải chăng đám nam tử ở đây sẽ hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi?

Bên kia Lê Lan Đường vô cùng bình tĩnh mà ứng phó, cước bộ uyển chuyển, lưỡi kiếm trong tay đã chém chết được một tên. Có điều tên còn lại không hề dễ xử lí như vậy.

Lê Lan Đường hoàn toàn tập trung vào tình cảnh trước mắt nên không hề biết đến bên của Hoàng Từ Lan đã thảm liệt đến mức nào. Cho đến khi tiếng kim loại bị kéo lê trên đất xối vào tai, nàng mới phát hiện Hoàng Từ Lan khắp mình đỏ thẫm như leo ra từ bể máu đang tiến về bên này. Một chốc mất tập trung khiến trạng thái giằng co giữa hai bên sụp đổ, tên sát thủ bắt được điểm sơ hở của Lê Lan Đường, lưỡi kiếm trong tay hắn xuất ra chiêu hiểm, nhằm ngay chỗ yếu hại trên người nàng mà đâm tới.

“Công chúa!” Hoàng Từ Lan đương nhiên thấy được tình cảnh của Lê Lan Đường đang rất nguy kịch, định ném thanh đao trong tay hòng chặn lưỡi kiếm nhưng liền phát hiện tay phải đang run rẩy hoàn toàn không thể nhấc nổi nó lên. Trước mắt nàng ngày càng xuất hiện nhiều bóng chồng, hai tai cũng bắt đầu ù đi. Thì ra cái chết là vậy?

Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ có chết, vậy thì để cái chết trở nên thật giá trị đi.

Hoàng Từ Lan buông thanh đao trên tay xuống, vận hết sức bình sinh lao tới chắn trước mặt Lê Lan Đường. Kí ức như lùi lại lúc nàng vào cung Kiến Ninh lấy quả tú cầu, trước mặt vẫn là đôi mắt nhạt màu như đựng hết thảy ánh nắng xuân của thành Thăng Long.

Chỉ là bây giờ......

Bên tai Lê Lan Đường vang lên tiếng kim loại đâm vào da thịt, từng giọt máu nóng bắn toé lên gương mặt xinh đẹp kia, tất cả như ngưng đọng trong phút chốc. Nàng giương đôi bàn tay run rẩy ôm lấy Hoàng Từ Lan toàn thân đều là máu, đôi mắt phượng mở trừng trừng toát ra vẻ ác liệt.

“Ngươi cũng chết ở đây luôn đi” Tên sát thủ phát ra tiếng cười khó nghe, nhanh chóng triển lực tay hòng đâm xuyên sang Lê Lan Đường.

“Ngươi chơi đủ rồi đấy” Từ trên bờ tường nhảy xuống một người mặc áo chàm đeo mặt nạ, thanh đao lưỡi cong trên tay gã như sét đánh không kịp bưng tai, rút ra liền chém đứt bàn tay của tên sát thủ, khiến hắn lùi ra sau.

“Ngươi là ai?” Hắn trầm giọng. Đôi mắt như cú vọ phát hiện thanh đao lưỡi cong kia đã trở về nằm trong vỏ.

“Người chết không cần biết làm gì” Người nọ lên tiếng. Bộ pháp của gã vô cùng quỷ dị, trong chớp mắt liền tiếp cận tên sát thủ, bàn tay như chiếc gọng kìm bằng sắt bóp lấy cổ hắn: “Ngươi dám ra tay với chủ nhân của ta, ta liền cho ngươi chết” Nói rồi gã phát ra tiếng cười như ác quỷ, bàn tay đang bóp cổ bỗng di chuyển ra sau đầu tên sát thủ, nhẹ vỗ một phát khiến xương cốt hắn vỡ vụn, ngã xuống đất như một bao vải rách.

“Rốt cuộc ngươi cũng lộ mặt” Hoàng Từ Lan vẫn một bộ dáng đạm nhạt, đôi mắt tuy mờ dần nhưng vẫn thấy được hình dáng cùng giọng nói quen thuộc của người nọ. Nàng lên tiếng khiến ngụm máu vốn đang nén trong cuống họng trào ra, thân thể lại lạnh đi một chút.

“Người không nên làm như vậy” Hắn trầm giọng nhìn Lê Lan Đường đang ôm lấy Hoàng Từ Lan người đầy máu, giọng không chút cảm xúc: “Cấm vệ quân đang đến đây, người hãy cố chịu đựng, nhất định không được ngủ” Nói xong hắn liền phi thân qua tường mà biến mất.

Hoàng Từ Lan hai mi mắt nặng trĩu muốn chìm vào giấc ngủ nhưng lại rất nghe lời người kia, cố gắng giương đôi mắt mơ hồ đã sớm không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Nàng biết Lê Lan Đường vẫn ở đây, nhưng vì không gian vô cùng im ắng nên nàng không thể biết được Lê Lan Đường đang nghĩ gì. Mà thôi vậy, trước khi chết không cô độc cũng coi như rất tốt rồi. Cái đêm trong miếu Sơn Ngu lúc nhỏ ấy mới là cô độc, rõ ràng bản thân rất lạnh, rất muốn khóc, rất nhớ cha nhưng bên cạnh cứ có một giọng nói nhắc nhở nàng: “Người hãy cố chịu đựng, nhất định không được ngủ. Nếu không mẹ của người sẽ không tha cho người đâu”

Lúc cấm quân phát hiện hai người Lê Lan Đường, Hoàng Từ Lan đã bắt đầu chìm vào hôn mê. Đặng Vĩnh nhìn Lê Lan Đường quỳ ôm Hoàng Từ Lan toàn thân đầy là máu, tràn đầy hoảng hốt mà vội vã sai thuộc hạ đến khiêng người đi Thái y viện. Hắn nhìn Lê Lan Đường từ trên xuống dưới như không hề bị thương, tâm trạng mới được nới lỏng một chút. Hắn liếc xem gương mặt âm trầm còn hẵng dính máu của Lê Lan Đường, lời hỏi thăm đã ra đến miệng đành nuốt xuống.

Thôi bỏ đi, cửu công chúa không phải người hiền lành, hơn nữa hiện tại còn trông rất đáng sợ nữa.

****

“Ái chà, xem ra vẫn là đến chậm rồi” Trên mái ngói lưu ly xanh xuất hiện một bóng người mặc viên lĩnh đại khâm màu đen, mái tóc dài đến eo được buộc cẩu thả bằng một sợi dây chuối. Người nọ nhìn hiện trường máu me của trận ác chiến vừa rồi, cười khẽ rồi phi thân rời đi, thoáng chốc đã như hoà tan vào màn đêm đặc quánh.

_________

HẬU TRƯỜNG

Hoàng Từ Lan: Bà tác giả chết tiệt, chẳng phải ta là nhân vật chính sao? Làm sao mà mới chương 24 đã hy sinh rồi?

Tác giả: Ta nói ngươi chết lúc nào? Chẳng phải chúng ta còn Trần thần y chuyên dọn dẹp hiện trường sao?

Lê Lan Đường: Ngươi dám để Hoàng Từ Lan chết, ta liền giết luôn cả ngươi.

Tác giả: Trần thần y mau cứu ta!!

Trần Hải Đình: Xin lỗi, ta không thể giúp được ngươi, ta chỉ là một nhân vật chuyên dọn dẹp hiện trường....

Tác giả: Không, ngươi nhất định phải cứu ta! Ta sẽ cho ngươi thành nhân vật phụ được ưu ái nhất!! Các ngươi không thể yêu thương người mẹ này sao?

Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường, Trần Hải Đình: Không!!

_____

LỜI TÁC GIẢ

Hôm nay chính là tròn một năm truyện chính thức lên sóng trên web BHTT, bởi vậy đăng sớm một ngày =))))) Chương này có hơi ngược, nhưng không sao, hoạn nạn mới thấy chân tình đúng không mọi người =)))))

Cảm ơn các bạn đã kiên trì theo dõi truyện trong suốt một năm qua.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16