“Hoàng Tổng quản mau nói ta nghe, chuyện này ngài định xử trí như thế nào?” Quý phi ngồi trên thượng vị, chống tay lên trán hỏi Hoàng Từ Lan nhưng mắt lại nhìn sang Minh phi đang đứng một bên đầy thâm ý.
“Hoàng luật vốn đã rất rõ ràng, giấy trắng mực đen không hề có điểm nào khuất tất. Gian díu với đàn ông trong nội cung là tội lỗi không thể nào dung thứ, khoan hồng thì đuổi khỏi cung, lỗi quá to nặng thì lĩnh án đại bích cung hình (1). Nay người cung nữ này không chỉ gian díu với đàn ông khiến cho thêm một sinh mạng phải chịu khổ với mình mà còn nảy lòng tà, định đem đồ ở trong cung tuồn ra bên ngoài phố thị bán kiếm tiền bỏ túi riêng, chỉ hiềm án đại bích vẫn khôn chuộc được lỗi lầm nọ ạ” Hoàng Từ Lan không chút rụt rè sợ hãi, chính đại quang minh mà thưa bẩm. Có quý phi ở đây thì bà ta nhất định sẽ không để Minh phi đạt được mục đích cứu người. Nếu như Minh phi có thể khiến Kính phi đứng ra góp chung tiếng nói với mình thì còn có vận khả dĩ, nhưng tiếc là Kính phi từ sau khi đổ bệnh nặng liền chẳng còn tâm trí quan tâm đến sự vụ ở hậu cung nữa, toàn bộ đều phó hết cho quý phi. Minh phi tuy cũng đứng hàng phi nhưng về quyền uy thì lại xếp chót, đến thế cùng lộ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà bảo ngọt thôi.
“Hoàng Tổng quản nói rất đúng” Quý phi nhẹ gật đầu tán thành, chậm rãi nói thêm “Trước lúc tổng quản gửi đề tín cho, chính tai ta cũng đã nghe đám người dưới nói qua sự vụ này rồi. Lúc đó hẵng còn thấy ruột gan rạo rực, vừa thẹn với bệ hạ vừa giận đứa nô tì không hề biết tôn ti luật pháp là gì kia” Trong Thượng nghi cục, không khí bị dồn nén đến mức chỉ còn tiếng hạt ngọc trong chuỗi tràng của quý phi va vào nhau cùng tiếng hít thở là âm thanh duy nhất, sắc mặt ai cũng trầm trọng khi suy nghĩ về những việc xảy ra tiếp sau. Tất nhiên là trừ Lê Lan Đường.
Nàng đã quá quen với sự vô tình tàn nhẫn này của quý phi, mấy mươi mạng cung nữ chết một lúc cũng chẳng phải việc gì hiếm lạ, huống chi là có duy độc một mạng bị xem như con cờ công cụ để bà ấy hạ nhục Minh phi vì tội vênh váo! Đấy là chưa nói đến cô ả tiệp dư họ Ngô ngông ngạo kia, quen thói Thích Cơ tựa sủng làm oai thì nhất định chẳng tránh được ngày đày thân con lợn!
Chỉ cần Hoàng Trọng Khanh đầu lợn không liên can gì đến việc này là được. Con ma bệnh ốm đau dặt dẹo ấy thêm phiền lo thì chỉ tổ hại đến thân thôi, rồi lại ngậm đắng nuốt cay mà uống thuốc mỗi ngày.
“Minh phi, tuy chị biết đứa nô tì này là cháu của em, máu chảy thì ruột mềm thật nhưng chẳng có gì đáng trọng bằng tôn ti trật tự cả. Vương pháp nào có dị thân? Em cũng xem như tiểu thư khuê các đọc qua thư quyển nhiều vô vàn, lí lẽ giản đơn này vị tất lại chẳng tỏ tường được ru?” Quý phi ra vẻ vừa thông cảm vừa khuyên nhủ đối phương, còn rất thân thiết mà cầm tay Minh phi an ủi. Thế nhưng Minh phi còn chưa đáp lại được lời nào phản bác thì đã thấy quý phi giơ tay lên ra hiệu cho đám quan hầu đứng bên cạnh, giọng vô cảm đến tàn nhẫn:
“Lôi cổ con tiện tì kia đến đây đi, để cho Minh phi nhìn mặt máu mủ lần cuối”
Đám người làm việc ở Thượng nghi cục vốn đã quen với mấy loại minh tranh ám đấu chốn cung đình này vẫn không thể kìm được tái mặt khi nghe thấy mấy lời kia của quý phi. Với tính cách của bà ấy, dám cược là định cho mấy gã quan hầu giảo chết con ả kia ngay trước mặt Minh phi rồi!
“Trà này là đứa chó đẻ nào pha đây?!” Lê Lan Đường ngồi nhìn vở kịch mãi chưa hạ màn kia mà bắt đầu đâm chán, tiện tay ném tách trà vừa hớp được một ngụm xuống đất, mắt phượng trừng lên mà quay về phía đám người hầu quát lớn. Tìm cớ để lôi con lợn Hoàng Trọng Khanh về phía này mới được!
“Bẩm..bẩm....điện hạ, là do bên ty....ty Xí sai người..đem qua ạ” Một đứa nô tì quỳ thụp xuống đất, mặt xanh như chàm đổ mà lắp bắp thưa.
Quý phi chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang đứa nghĩa nữ tính tình quái gở vui giận thất thường của mình giở trò xem như trách cứ, sau đó tiếp tục diễn vai người tốt an ủi Minh phi mặt tái xám bên cạnh. Cũng phải thôi, nó có công giúp mình tham dự vào màn kịch vui vẻ này, cứ xem như chẳng thấy gì cả đi.
“Qua ty Xí đem tách khác sang đây” Hoàng Từ Lan đương nhiên là biết con ác ma gây chuyện, bèn ngoắc tay ra lệnh cho đứa nô tì nọ. Còn riêng mình thì đi sang chỗ Lê Lan Đường, ra vẻ cung kính mà hỏi “Điện hạ có chỗ nào chưa vừa ý, hạ quan thay đám người dưới nhận tội ạ” Không biết con ác ma lại muốn bày trò gì trước mặt bao người đây.
“Ta đau vai” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói, còn rất hảo tâm chỉ chỗ cho Hoàng Từ Lan.
“Vậy để hạ quan liên hệ Phùng Trưởng ty đem rượu quế đến” Hoàng Từ Lan nở nụ cười, gật đầu đáp. Chẳng qua là câu trả lời này lại khiến mặt Lê Lan Đường hơi sầm xuống, không kìm lòng được mà nhớ về mấy ngày bị Hoàng Từ Lan lôi ra nắn khớp như thể cơn ác mộng khó khăn lắm mới kết thúc kia.
“Hôm nay ta thấy Trương Thái phó có bức Hành vân lưu thuỷ rất đẹp” Lê Lan Đường bỗng nói một câu không hề liên quan, sau lại như ngộ ra điều gì đó “Lại sắp đến Nguyên Tiêu rồi đó Hoàng Tổng quản” Không thể để chuỗi ngày đó lặp lại nữa, phải lảng đi ngay mới được.
“Trên phố Nam bán năm vạn lượng một bức, nếu điện hạ muốn mua thì hạ quan sẵn lòng mua giúp” Hoàng Từ Lan bật cười trả lời. Bức tranh đó nàng phỏng tác để kiếm tiền tiêu vặt, con ác ma này là đang ủ mưu trắng trợn đòi có riêng một bức để treo trong đông phòng đây, còn rất mặt dày nhắc đến lễ lạt sinh thần của mình.
Không biết là ai dạy cho cái thói mặt dày vô sỉ này nữa!
Đám quan hầu từ lâu đã biết quan hệ tốt đẹp giữa hai vị này, bên cạnh việc dỏng tai len lén nhìn còn không quên mím môi gắng nhịn cười. Quả nhiên khắp cung thành này chỉ có mỗi tổng quản tây cung là dám dùng giọng điệu này đáp trả Xuân Minh Công chúa mà ngài ấy lại không hề cáu giận. Nghĩ đến cũng thật kì lạ.
“Bẩm, đã lôi người đến” Một tên nội quan mặt chuột tiến vào lạy bẩm với quý phi, kết thúc giây lát tạm thả lỏng của đám người đang có mặt ở Thượng nghi cục. Ngoài sân vẳng đến tiếng than khóc xé ruột xé gan của ai đó, lẫn trong tràng hừ lạnh khinh bỉ của đám cung nữ đang quỳ rạp liền trở thành loáng thoáng như kẻ chết đuối cố vùng vẫy hòng trồi lên mặt nước lạnh băng nặng như chì, thế nhưng chẳng lâu sau đã bị vùi dập chẳng còn tăm hơi đâu nữa.
Sẩy chân trôi ra giữa dòng dữ lại chẳng biết bơi lặn như thuồng luồng hay thuỷ tộc, càng vùng vẫy lại chỉ càng nhanh đón nhận án tử đến tay mình, không còn bất kì cơ may xoay chuyển nào khác.
“Lục cục do hạ quan quản lí, nay để xảy ra chuyện này chính là do sự thất trách nhược tài của hạ quan. Bởi con dại nên cái phải mang, nay trăm thỉnh vạn lạy lệnh bà để hạ quan đứng ra giải quyết tề chỉnh, cũng là để hạ quan không cô phụ long ân bấy lâu nay” Hoàng Từ Lan hơi rũ mi mắt mà quỳ tâu trước mặt hai bà phi, nhất cử đa tiện đem sự vụ lần này giải quyết sạch sẽ.
Lê Lan Đường đương nhiên hiểu Hoàng Từ Lan không chỉ vì một mục đích đơn giản như những gì đã tâu, chỉ yên lặng nở nụ cười nhợt nhạt. Quý phi nhất định sẽ đồng ý thôi, bởi vì bà ấy hiểu được đa phần những mục đích mà con lợn này muốn đạt đến. Vả lại để cho tổng quản dưới quyền làm, không chỉ danh chính ngôn thuận mà bà ấy còn rảnh tay để ngồi xem kịch vui người khác diễn, tiện thể nghĩ cách chỉnh đốn lại cô ả tiệp dư Ngô thị được Minh phi nuôi béo tốt kia.
Quả thật là tốt đến không thể tốt hơn, thực khiến người ta phải cười trong khoái ý tận cùng.
“Chuẩn” Quý phi quả nhiên vô cùng nhanh chóng mà đồng ý. Đôi mắt đen thâm trầm lão luyện nhuốm dấu thời gian kia như có như không mà đảo sang phía Minh phi, ân ẩn bên trong chính là vui vẻ cùng thương hại khi thành công đem kẻ mình ghét đạp xuống vũng sình đen hôi tanh.
“Tổng quản, nô tì biết tội, xin ngài hãy tha chết cho nô tì!!” Cháu gái của Minh phi lúc này làm gì còn vẻ kênh kiệu kệch cỡm của đám cô chiêu được nuông chiều trong lụa là gấm vóc nữa, trong mắt đều là khẩn thiết cùng hy vọng khi nhìn thấy bóng áo đỏ của Hoàng Từ Lan bước ra ngoài. Hoàng Từ Lan bây giờ với ả ta chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng lúc nguy cấp, vì vậy bèn lết đến túm lấy chân thượng cấp.
“Đừng có mà làm bẩn quan bào của ta” Trái ngược với vẻ ôn hoà mọi ngày, Hoàng Từ Lan giơ chân đạp ả ngã lăn đất, hoàn toàn không có chút nhân tình nào. Giọng nàng lạnh tanh vô cảm khiến đám trưởng ty quỳ ở hàng đầu tiên không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh, đồng thời nhớ đến lúc xảy ra mâu thuẫn giữa đám người hai cục Thượng công và Thượng phục, Hoàng Từ Lan cũng đã từng bày ra vẻ bất cận nhân tình như thế này.
Quả nhiên khi đó không phải là ảo giác của đám bọn họ.
“Nói, mày đã tằng tịu với gã nào?” Hoàng Từ Lan ngồi xổm trước mặt ả cung nữ nọ, nhàn nhạt hỏi.
“Nô tì...” Ả thở dốc, không biết là vì đã mệt lử không thể nói ra hơi hay là vì Hoàng Từ Lan doạ sợ đến á khẩu, lắp bắp mãi không thành lời hoàn chỉnh.
“Bế Trưởng ty?” Hoàng Từ Lan không hỏi tiếp mà quay sang gọi trưởng ty của ty Tịch – Bế Lệ khiến người nọ biến sắc mặt, hơi run rẩy mà thưa:
“Có hạ quan thưa tổng quản” Tổng quản bỗng dưng gọi tên nàng là có ý định gì đây? Chẳng lẽ định lấy lí lẽ con dại cái mang ư?
“Đứng dậy đi. Qua đây tát con ả này đến khi nó chịu nói thì thôi giúp ta” Hoàng Từ Lan cười nhạt mà nói, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào. Bế Lệ cố kìm nén hai bàn tay run rẩy của mình, bặm môi mà lê bước đến bên cạnh Hoàng Từ Lan, lấy hết can đảm vung tay lên tát vào mặt người từng là hạ cấp của mình.
“Tát mạnh vào, để lưỡi nó thẳng lại mà nói ra cái ta cần nghe” Hoàng Từ Lan nhẹ nhàng nhắc nhở, hai mắt hơi cong.
Từng âm thanh chát chúa vang lên đều đặn khiến sắc mặt Minh phi ngày càng trở nên tệ hại, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa mà hét lên: “Các ngươi dừng tay lại hết cho ta!”
Đoạn, bà quay sang quý phi bên cạnh mà nói: “Tằng tịu là việc nam nữ song phương tình nguyện, vì sao chỉ có cháu của thần thiếp là ở đây lấy thân chịu tội? Như vậy chẳng phải là chưa được công chính sao? Mong quý phi minh xét cho”
“Chà, Minh phi nói phải ấy nhỉ?” Quý phi như ngộ ra điều phải, hơi tròn mắt mà gật đầu cho là đúng. Sau đó ngoắc đứa nội quan đứng hầu cạnh bên mà hỏi “Đã tra là thằng nào chưa?”
“Bẩm lệnh bà, vì con ả kia kín miệng quá nên vẫn chưa tra ra được ạ” Gã nội quan xoa xoa tay mà đáp, hai mắt hơi đảo qua như tính toán việc gì “Chi bằng cho gọi hai vị thống lĩnh đến đây giao việc, lệnh bà thấy ngu kiến này của nô tì có được không ạ?”
“Không cần đâu, ngươi ra ngoài kia bảo Hoàng Tổng quản móc từ miệng con ả ra là đủ rồi, làm lớn chuyện rồi kinh động đến thánh thượng thì cũng không hay hớm gì cho cam” Quý phi cười nhạt bảo.
“Nô tì nói, nô tì nói” Đứa cháu của Minh phi bên ngoài sân đã bị tát đến rách cả khoé miệng, mặt tụ máu mà đỏ lét sưng tấy cả lên. Ả vốn được chiều chuộng đã quen, nay vào đây bị đối xử còn thua cả con chó hoang ngoài đường, chịu đau không nổi nữa bèn thều thào mà nói.
“Lưỡi thẳng lại rồi đấy à?” Hoàng Từ Lan ra hiệu cho Bế Lệ dừng tay, lại hỏi “Nói đi, thằng kia tên gì, thuộc ty nào, vệ nào?” Một tên cấm vệ nhỏ nhoi lại dám ở trong tây cung giở trò dâm loạn, đúng là không coi nơi này ra gì! Nếu việc này tiếp diễn há chẳng phải là trò cười tục tằn đáng khinh sao?
“Hắn..tên là Nguyễn Dân, thuộc vệ Kim Ngô ạ, ty nào thì nô tì không rõ thưa tổng quản” Ả thở dốc mà thưa. Khát vọng cầu sinh lại lần nữa nhen nhóm nhưng cảm giác tức ngực do bị Hoàng Từ Lan đạp ra vẫn còn âm ỉ nhắc nhở ả không nên vọng động.
“Mau cho gọi Trương Thống lĩnh đến đây, đồng thời bảo ngài ấy là ta nhờ kiểm tra lý lịch của thằng chó kia, tra được thì gông cổ gã đến đây luôn” Hoàng Từ Lan đã có được đáp án mình cần bèn phủi tay đứng dậy, quay sang sai bảo vị phó giám đang đứng hầu bên cạnh. Sau đó nàng như nhớ ra gì đó lại ngồi xuống trước mặt đứa nô tì kia, hơi nở nụ cười mà thì thầm nói nhỏ: “Yên tâm, ta sẽ để cả gia đình nhỏ của mi được đoàn tụ, sẽ không có cách biệt hai bờ sương khói đâu”
Bế Lệ đứng một bên đương nhiên nghe được, hai tay nắm chặt lấy nhau để kìm chế run rẩy từ tận tâm can. Đây nhất định là ảo giác thôi, là ảo giác!
.....
Chưa để nén nhang cháy hết thì đã thấy Trương Văn một thân quan bào chỉn chu xuất hiện ở Thượng nghi cục, theo sau lưng hắn là hai gã cấm vệ khác của vệ Kim Ngô kẹp một tên khác ở giữa, hiển nhiên chính là người mà Hoàng Từ Lan muốn thấy.
“Hạ quan Trương Văn, tham kiến quý phi cùng Minh phi” Hắn giơ tay cho hai đứa thuộc hạ ghìm chặt kẻ phạm tội đứng ở bên ngoài, hơi gật đầu chào Hoàng Từ Lan sau đó tiến vào trong phòng thất hành lễ với hai bà phi đang ngồi ở đấy.
Trước khi đến đây hắn đã nghe thuộc hạ được Hoàng Từ Lan cử đến nói sơ qua một lượt những gì đang xảy ra. Sau khi dò xét lịch trực cùng với cái tên được cung cấp thì nhanh chóng lôi ra được thằng khốn khiến hắn mang ô danh không biết quản lí thuộc cấp kia. Lần này hắn với Hoàng Từ Lan đúng là phạm hung tinh, bỗng dưng dính phải sự vụ nghiêm trọng đến độ này đây!
Nếu không phải còn cần giao người cho quý phi xử lí, hắn hẳn là đã không kìm nén được mà rút kiếm chém phăng thủ cấp thằng khốn dâm ô kia rồi! Không cần phải hỏi cung tra xét gì nữa sất! Dám ở trong cung thành mèo mả gà đồng, cho dù có chín cái mạng như mèo cũng chẳng đủ để chém.
“Miễn đi Trương Thống lĩnh” Quý phi cười nhẹ phẩy tay, đoạn lại tiếp “Thống lĩnh hẳn là đã lôi ra được kẻ tội đồ kia rồi?” Giấy trắng mực đen, nhân chứng đủ cả, lần này xem con ả Minh phi còn gì để nói!
“Vâng đúng là đã gông cổ đến đây thưa lệnh bà” Trương Văn chắp tay thưa “Thuộc cấp làm ra chuyện tày đình này, hạ quan có phần trách nhiệm. Mời lệnh bà cứ trách phạt”
“Thống lĩnh không cần tự trách như vậy. Mỗi mình ngài phải quản lý đến mười vệ cùng mười tám ty, quả thật lính tráng nhiều đến vậy dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng cách nào theo sát được mọi tình huống. Có trách thì trách người dưới lớn gan làm càn, coi thường kỉ cương phép nước triều ta mới gây ra hoạ hại như thế này đấy thôi” Quý phi nhàn nhã đáp lời, hiển nhiên là muốn mau qua chuyện này đã tiếp tục vở kịch đang dở dang ở ngoài sân kia “Chuyện này ta giao cho thống lĩnh cùng Hoàng Tổng quản đích thân giải quyết êm đẹp, chỉ cần cho ta một kết quả có thể chấp nhận được là xem như tận trách rồi đó”
Mà kết quả như thế nào mới đủ khiến bà ấy vừa mắt, có ai lại không hiểu đây? Mà ngay cả Trương Văn lẫn Hoàng Từ Lan đều đồng ý với mong muốn của người đứng đầu cả hậu cung này. Đằng nào cũng đã coi như cầm chắc cái chết, cả gia đình chết cùng nhau chẳng phải là một kết thúc tốt đẹp đầy nhân đạo mà đám người thượng cấp này có thể cho đó ư?
“Vâng, hạ quan đã hiểu ý của lệnh bà rồi” Trương Văn vờ như chẳng nhìn thấy gương mặt khó coi vô cùng của Minh phi, khom người hành lễ lần nữa rồi lui ra bên ngoài, bắt đầu đem đến cái kết cục mà quý phi “vừa mắt”.
Hình án có nhiều loại, trong đó phổ biến nhất vẫn là ngũ đại hình bao gồm: xuy, trượng, đồ, lưu, tử. Áng theo mức độ nghiêm trọng thì hai đứa kia phải lĩnh án tử. Mà trong án tử lại chia ra làm bốn loại khác nhau bao gồm trảm cả nhà, giảo (thắt cổ) hay trảm kẻ phạm tội, khiêu (chém bêu đầu) và lăng trì (tùng xẻo) là mức phạt cao nhất.
Đấy cũng chính là lí do vì sao ngay từ đầu Hoàng Từ Lan muốn xử nhanh cho xong chuyện, chỉ đề thỉnh cho giảo chết ả cung nữ kia mà thôi. Dù sao thì việc xấu cũng chẳng nên bị bới móc ra cho to tát, nếu có thể giải quyết gọn gàng sạch sẽ thì phải làm càng nhanh càng tốt mới là phải phép. Nhưng kể từ lúc Minh phi tới, mọi chuyện đã không còn nhỏ nhoi như thuở ban đầu nữa rồi. Chẳng khéo đến bây giờ, chuyện bê bối này đã đến trước sân rồng rồi không chừng.
Quả nhiên là đẹp mặt.
“Thằng chó mày ăn cơm triều đình nhưng không biết đọc luật ư? Mả mẹ mày!” Trương Văn trợn mắt nắm tóc gã cấp dưới của mình lên, chửi bới một lượt rồi hung hăng giơ gót giày nhà binh lên mà đấm đá. Hắn đối xử với đám thuộc cấp không hề tệ, nhưng nếu có đứa nào dám giở trò phản bội hay ảnh hưởng đến thanh danh của hắn thì kết cục chỉ có một!
Hai tên thuộc cấp đi theo hầu bị tràng cảnh dã man tàn bạo này làm cho sợ tái cả mặt, không thể tưởng tượng được thống lĩnh tàn nhẫn đến độ này. Bọn hắn dù sao cũng là con em họ hàng của những người có chút ít địa vị được tiến cử vào đây để hưởng chức quan nhàn mà thôi, hiển nhiên là chẳng có mấy người từng ra chiến trường giết địch trở về nên lá gan không to hơn thỏ là mấy, đều bị Trương Văn doạ cho chết khiếp.
“Thằng chó mày nghe đây! Là đàn ông thì có làm có chịu, con ả tằng tịu với mày kia bị giảo chết thì mày cũng đừng có mong mà né được tội tử. Cho dù mày có là con quan thái sư thì họ Trương tao cũng chém cho mày đầu lìa khỏi cổ! Cung hình không hề xứng đáng với thằng chó như mày!” Trương Văn gằn giọng, chân day lên ngực gã lính quèn kia khiến gã ho đến ộc ra máu.
Mấy gã nội quan đứng gần đó nghe đến đấy liền lặng lẽ nở nụ cười nhạt. Cung hình ư? Phủ Nội vụ đâu có rộng cửa đến mức Trình Tổng quản phải chấp nhận tên rác rưởi cặn bã kẻ khinh người ghét là hắn!
“Trương Thống lĩnh, hình phạt ta đã có đề thỉnh qua với quý phi là áp dụng loại giảo. Dù sao tên này cũng là thuộc hạ của ngài, vẫn nên để ngài tự chọn hình thức sẽ tốt hơn” Hoàng Từ Lan lặng yên nhìn Trương Văn hành hạ thuộc cấp, sau đó nhàn nhạt nói.
“Gái giảo trai trảm, vừa vặn hợp ý Trương mỗ” Trương Văn không buồn nghĩ ngợi đã đáp “Có đứa thuộc hạ như thằng chó này, Trương mỗ thà rằng không có thì hơn” Đôi môi mỏng bạc tình của hắn nhếch thành nụ cười trào phúng, sau đó giơ chân đá hất gã lính kia lại gần chỗ Hoàng Từ Lan như đá quả bóng da, hàm ý bảo nàng xử lí nốt. Hắn xem như đã đồng ý mọi sự, không có phàn nàn khúc mắc chi.
Lúc cần tàn nhẫn máu lạnh, hắn có thể vô tình lãnh khốc hơn bất kì ai.
***
Cung Kiến Ninh.
“Hôm nay Minh phi thực quá là đẹp mặt, ta xem đến thích ý vô cùng” Lê Lan Đường nằm dài trên tràng kỷ như con mèo mướp lười nhác, hai mắt hơi híp mà chất vấn Hoàng Từ Lan “Hôm nay môn hạ thật tàn nhẫn, đạp cháu gái của người ta mà không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả”
“Bên Thượng nghi cục, Minh phi đã cài cắm vào không biết bao nhiêu là tai mắt rồi. Ta chẳng qua là mượn dịp này, giết gà doạ khỉ răn đe đám người ở bên đó thôi” Hoàng Từ Lan cười cười, ngồi một bên tách mắt na cho Lê Lan Đường.
Thật ra không chỉ đơn giản như vậy, quan trọng là đứa cháu kia của Minh phi ủ mưu làm bậy, định nhân cơ hội vào cung mà làm việc gì đó giúp bà ta triệt bỏ đi vài tay chân của quý phi hòng lấy lòng. Phe cánh của quý phi đương nhiên rất nhiều người, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ đến trường hợp đứa nhỏ này trở thành đích ngắm.
Người khác ra sao nàng chẳng quan tâm lắm, nhưng đã liên quan đến Lê Bích Lam thì không thể để nó thành hiện thực được. Mặc dù đứa nhỏ này không hề yếu nhược mặc người hại nhưng chỉ sợ bất cẩn trong giây lát thì làm sao mà kịp xoay chuyển càn khôn, bởi vậy nên lo lắng chẳng bao giờ là thừa.
“Môn hạ sẽ không phải là sợ đám tép riu đó nhắm vào ta đi?” Lê Lan Đường chống tay nghiêng sang bên mà hỏi dò. Con lợn Hoàng Trọng Khanh lúc nào cũng bị đa nghi lo lắng hệt Tào Mạnh Đức, biết là nên như vậy nhưng nàng thực sự chẳng phải mắt mù không nhận thức được ác ý từ kẻ khác nhằm vào mình. Người cần lo lắng hơn chính là con lợn còi da bọc lấy xương ngày lo trăm công ngàn việc này đây mới đúng.
“Điện hạ rất quan trọng với ta, không thể để đám ruồi bọ ấy gây khó chịu được” Hoàng Từ Lan gật đầu, rất thản nhiên thừa nhận. Nàng biết nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện thì bệnh căn trong người sẽ lại tái phát khiến bản thân mất khống chế mà gây ra những chuyện tày đình, nên phàm là nguy cơ, đều phải trừ bỏ ngay khi mới manh nha xuất hiện.
“Hừ, quan trọng nhưng ngày nào cũng bắt ta ăn rau luộc với môn hạ ngài. Ôi quan trọng thật ấy nhỉ Hoàng môn hạ” Lê Lan Đường cười trào phúng, đồng thời đưa tay véo má người trước mặt. Thần kỳ thật, véo má ra lại trông càng giống cái thủ lợn cúng ở thái miếu rồi. Chẳng sai biệt đi đâu cả.
Quả nhiên Hoàng Trọng Khanh là đồ đầu lợn ngu ngốc nhạt nhẽo chỉ được cái mặt đẹp.
“Nguyên Tiêu này ta muốn có lễ vật to. Hoàng môn hạ còn keo kiệt tiếc của thì ta sẽ tuyệt giao với ngài”
“Thật không ngờ, nghĩa tao khang hạt muối cắn nửa lát gừng bửa làm đôi vậy mà điện hạ vẫn trọng vật chất đến thế ư? Trọng Khanh buồn lòng quá”
“Khanh khanh đừng có mà đánh trống lảng đặng lờ đi đề nghị của ta”
“Điện hạ, tên ta là Trọng Khanh, không phải khanh khanh hay ái khanh đâu. Ngài gọi sai rồi”
“Ta thích gọi như vậy đấy, khanh khanh có ý kiến gì?”
_______
CHÚ THÍCH
_______
LỜI TÁC GIẢ
Hãy để sự đáng yêu này tiếp tục đến chương 100 nhé chư vị :v Ối giồi ôi xem thống kê thì thấy fan Tô mỗ di cư từ BHTTVN sang Vietnovel hết rồi, số liệu hai bên chênh lệch mạnh quá:v
Hôm qua tác giả có buổi offline, chả hiểu thế lực vô hình nào đã đẩy tác giả đi hát bài Ước hẹn :)))) Mấy nay não đã load hết nội tuyến cùng bố cục cuốn hai rồi, đại kết cục thì ừ, ám ảnh đó =)))) khiến tác giả đau lòng ghê gớm nhưng mà vẫn kìm nén được. Xong hôm qua hát bài Ước hẹn xong nó tuôn ra như đê vỡ luôn, trời ơi rơm rớm nước mắt cho mấy đứa con của mình :))))
“Điệu lí khúc ca xê xàng xê liêu cống xê, bên dòng sông ới hò ơi ai qua đò. Mái tranh nghiêng sau hàng cây, ta cứ ngỡ ai vẫn còn đây. Mà vì đâu, em bước đi xa muôn trùng mây?”
“Dòng nước vô tâm hay đò kia quên bến xưa. Nay còn đâu hỡi nàng ơi câu ước thề? Khúc tơ duyên không trọn câu, nay ta mang chữ thương xuống mồ sâu. Lời hẹn ước đó nếu có kiếp sau ta tương phùng nhau”
“Dù là lời hứa cách xa thiên thu, để mặc đời có trách ta điên dù trọn đời mình không bên nhau thì vẫn không sao đâu, sá chi đôi bờ sương khói? Chiều mưa trôi trên cánh đồng vàng lại làm ta nhớ thương đoá hồng tàn, tháng năm êm đềm đành như mộng tan!”
Sắp đến chương 100 rồi, các fan muốn được tặng quà gì nào :v Đây, cho phương án chọn lựa nhé :v
Rồi rồi, mau mau quẹo lựa quẹo lựa đi =))))))
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)