Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 40: TRẦN THẦN Y THẬT RA RẤT BẬN RỘN

518 4 3 0

Hội săn chớp mắt đã đến ngày cuối.

Hôm nay là ngày thư nhàn, Hoàng đế sẽ dựa trên thành tích mấy ngày trước để ban thưởng cho những cá nhân ưu tú nhất. Đồng thời buổi chiều sẽ có hội tranh cướp lông Khổng Tước để lấy điềm lành.

Lê Lan Đường mặc giao lĩnh cổ rộng tố sắc, trên vai phủ một lớp đối khâm màu anh đào, ngồi tựa lưng vào sập mà đọc sách. Màu trắng ngà của lớp áo giao lĩnh gấm như cộng hưởng với sắc mặt trắng bệch suy nhược của nàng, trông càng thêm tiều tuỵ. Nàng khẽ ho khan, tay như thường lệ với về phía ấm đựng nước trên bàn trà.

Rỗng không.

“Điện hạ, tới giờ uống thuốc rồi” Cẩm Tú từ ngoài đi vào, tay cầm theo khay gỗ. Ả hít hít mũi, lòng thầm cảm thương cho điện hạ nhà mình. Ả mỗi ngày ba bận sắc thuốc thôi mà mũi đã sắp bị hun đến tê liệt, điện hạ có thể uống thứ thuốc kinh khủng này rất là dũng cảm nha!

“Lấy ấm trà nóng đến đây đi đã” Lê Lan Đường khàn khàn lên tiếng. Vết thương ngay ngực bị cơn ho làm cho căng ra, có phần đau đớn. Hoàng Từ Lan nói đúng, nàng chính là đã trả giá đại giới. Nhưng bao nhiêu đây chẳng là gì so với thứ nàng phải chịu từ bé đến lớn cả. Mà Lê Tung, hắn đáng bị như vậy.

“Điện hạ, người có cần nô tì chuẩn bị ít đường không?” Cẩm Tú nhìn chủ nhân nhà mình dùng biểu cảm như gặp kẻ thù với chén thuốc kia, quyết định đánh tiếng. Hôm trước người chẳng phải còn rất hứng trí trêu chọc Hoàng học sĩ, uống thuốc rất tiêu sái ung dung sao? Cửu điện hạ, người trở mặt cũng quá nhanh rồi đó!

“Có đường ư?” Lê Lan Đường hơi cau mày hỏi lại. Quái lạ, nếu có đường vậy sao Hoàng Từ Lan lại phải lặn lội đi bẻ mía dò nhỉ? Đúng là con người tự chuốc phiền phức vào thân. Lại nghĩ đến Hoàng Từ Lan, nàng bỗng nhớ đến sự việc gây hiểu lầm kia, tiếc là nàng cũng không buồn đi giải thích. Mà cũng lạ, chính nàng cũng không biết giữa mình và Hoàng Từ Lan là dạng quan hệ gì. Bằng hữu? Chẳng ai là bằng hữu lại đưa nhau vào chỗ hiểm nguy như các nàng cả. Tri âm? Nàng cũng không phải người nhàm chán suốt ngày điềm đạm giống tu sĩ như Hoàng Từ Lan. Quân thần? Hoàng Từ Lan với nàng căn bản là không có dạng lễ nghi cầu kì đó.

Mà cũng chẳng phải dạng tâm tình khó hiểu mất tự nhiên như Lý Ngọc Hàm.

“Điện hạ, phòng bếp đương nhiên là có đường rồi” Nếu không thì làm sao mà nấu ăn được hả điện hạ? Người bị sốt đến mơ màng rồi ư!

“Không cần lấy đường” Lê Lan Đường trầm ngâm một lát rồi lắc đầu. Nàng cũng không thích đồ ngọt đến như vậy “Bát hoàng tỷ đang ở đâu?”

“Bẩm, bát điện hạ đã ruổi ngựa về kinh trước một bước rồi ạ” Cẩm Tú nhăn mặt nhìn chủ nhân uống hết chén thuốc, giọng bình tĩnh thuật lại “Điện hạ căn dặn là có việc gấp nên về trước, còn dặn người phải chăm uống thuốc thì mới chóng khoẻ được”

“....” Lê Lệ Khanh, chị thật biết lựa câu để căn dặn!

***

Lê Lệ Khanh bất chấp sương mù giăng khắp nẻo mà thúc ngựa phi nước đại nhanh chóng về kinh, bên tai văng vẳng câu nói khiến lòng phát lạnh của Trần Hải Đình hôm trước.

Lúc đó nàng vốn đang chết sững trong lều của Lê Lan Đường thì Trần Hải Đình đã cắp nách lôi nàng đi. Không biết Trần Hải Đình động tay như thế nào mà hai mắt nàng như chìm vào sương mù, đến khi có thể nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh thì phát hiện mình đang đứng ở một nơi nào đó trong rừng, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá chiếu rọi xuống mặt đất. Nhìn thảm thực vật, hẳn là sâu trong rừng.

“Điện hạ, trong kinh có biến, người nên về ngay kẻo không kịp” Mặt Trần Hải Đình như chìm trong bóng râm dưới tán cây, nét cười bên môi lạnh lùng vô cảm như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nàng chỉ là kể lại mà thôi.

“Trần thần y đúng là tìm mòn gót giày cũng không thấy. Cuối cùng lại tự đến tìm ta” Lê Lệ Khanh nhìn người đối diện, bao thắc mắc cuộn lên trong lòng “Nếu có thể, ta mong thần y có thể giải đáp giúp ta vài việc” Nàng cũng nhanh nhạy thấy được thái độ người kia chẳng mấy biến đổi, quyết định đánh liều mà hỏi.

“Thứ nhất, người đã thấy kẻ giết Lê Tương?” Đây là vấn đề khiến nàng canh cánh suốt bây lâu nay.

“Gượm đã bát điện hạ, ta hành nghề y chứ không phải nghề giáo. Vậy nên không có trách nhiệm phải giải đáp thắc mắc của ngài. Thêm nữa ta đến tìm Hoàng Từ Lan, chẳng qua là vô tình thấy ngài nên kéo ra đây đàm đạo một chút thôi” Ánh mặt trời vốn đang rực rỡ đột ngột tắt lịm, khiến thân ảnh mặc áo bào đen của Trần Hải Đình lại thêm phần âm trầm. Chẳng hiểu vì sao nội tâm của Lê Lệ Khanh sinh ra một trận sợ hãi cuộn trào khi nhìn vẻ mặt ngỡ như tươi cười của người nọ. Cảm giác sợ hãi này nàng đã từng gặp qua, đó là lúc năm tuổi đứng trong Kim Cổ Thiên Hoa nhìn bức tượng A La Hán cầm kim cang chuỳ. Nhưng lúc đó vị A La Hán kia đang trừng mắt, còn Trần Hải Đình lại đang cười. Chỉ là nụ cười này khiến người ta sợ hãi như đứng trước hòm tên mũi giáo.

Trần Hải Đình tựa hồ cũng không có ác ý với Lê Lệ Khanh, mỉm cười giơ lên ba ngón tay: “Nhưng vì ta rất tin Phật tổ, rất biết đối nhân xử thế nên ta sẽ giải đáp ba vấn đề của ngài, bát điện hạ thấy như thế nào?” Nếu người này có vấn đề gì xảy ra, Lý Ngọc Hàm chắc chắn sẽ không tiếc xới ba tấc đất tìm bổn nhân hỏi chuyện cho mà xem. Biết trước được tương lai quả nhiên chẳng có gì tốt. Mà cho dù Lý Ngọc Hàm có không tìm ra bổn nhân, Lê Bảo Huyền cũng sẽ tìm được. Học chiêm bốc bói toán rốt cuộc là để làm gì, chẳng phải là mua thêm phiền não nhọc tâm vào mình sao? Bổn nhân nhất định sẽ không dạy cái bói toán này cho Nhược Khê.

“Được. Câu thứ nhất vẫn là như ta đã hỏi” Lê Lệ Khanh thấy Trần Hải Đình cũng không bóp chết mình như tưởng tượng, liền gật đầu đáp. Nếu Trần Hải Đình muốn giết nàng, chắc chắn chẳng cần phí sức như thế này.

“Đúng, ta đã thấy. Bát điện hạ chẳng phải cũng ở đó ư? Lẽ nào người không thấy được?” Trần Hải Đình cười nhạt, tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện ba cây ngâm châm sáng loáng, vân vê chúng vô cùng thản nhiên. Ánh sáng sắc lạnh toả ra từ ngân châm chiếu vào đáy mắt đen láy của Trần Hải Đình, sát khí cực kì ác liệt dần dần toả ra ngoài không gian khiến Lê Lệ Khanh sởn da gà, cả người căng cứng.

Đây là tín hiệu nguy hiểm! Cảm giác nguy hiểm cửu tử nhất sinh này Lê Lệ Khanh tuyệt đối không thể phán đoán sai!

“Câu thứ hai, kẻ đó là ai?” Giọng Lê Lệ Khanh hơi run rẩy vì sợ hãi nhưng đồng thời trong lòng dấy lên vui mừng khi phát hiện bản thân sắp chạm đến bí mật bao lâu nay kiếm tìm, bàn tay vô thức rỉ mồ hôi. Trần Hải Đình chắc chắn không có động cơ để giết nàng!

“Thứ lỗi ta không biết, cũng không biết nói như thế nào” Trần Hải Đình nheo mắt cười cười, cây ngân châm đang được vân vê trong tay bỗng hoá thành một luồng ánh sáng, kèm theo sau là tiếng rơi của vật gì đó. Lê Lệ Khanh dù đã để ý vẫn không thể nhìn được động tác của Trần Hải Đình, chỉ nghe được tiếng thi thể rơi xuống thảm lá cây chất đống dưới đất.

“Được, câu thứ ba, thần y ngài vì sao lại ra mặt giúp Hoàng Từ Lan?” Lê Lệ Khanh nhìn Trần Hải Đình giết người không hề chớp mắt, từ lòng bàn chân dâng lên một đợt lạnh buốt như rớt xuống hầm băng. Trần Hải Đình phát hiện bị theo đuôi từ khi nào? Ra tay hết sức gọn gàng, hiển nhiên là giết người đã quen.

“Nếu ta nói là vì ta thích làm như vậy, bát điện hạ sẽ tin ta ư?” Một cây ngân châm khác lại biến mất trên tay Trần Hải Đình, thêm kẻ táng mạng “Từ đâu lại xuất hiện mấy con chim lợn bốc mùi vậy kìa? Bát điện hạ có nghe được mùi hôi không?” Trần thần y vừa nói vừa đưa tay lên che mũi, mặt trưng ra biểu tình cực kỳ ghét bỏ.

“Cũng may thần y nhanh tay lẹ mắt” Lê Lệ Khanh khẽ nuốt ngụm nước bọt, rặn ra nụ cười gượng gạo. Nàng cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng, tay nắm chặt “Đích thực rất hôi” Rốt cuộc hai kẻ đã chết kia là người của thế lực nào đây? Chắc chắn không phải là người bên nàng hoặc phía thế lực bí ẩn có liên quan đến Hoàng Từ Lan, Cẩm Lý Đào Nguyên cũng sẽ không manh động đến mức lộ sơ hở đến vậy. Lý Ngọc Hàm hôm trước đã tỏ rõ thái độ sẽ không tiếp tục phí sức người theo sát Trần Hải Đình.

Vậy rốt cuộc là ai? Càng nghĩ càng khiến Lê Lệ Khanh phát lạnh.

“Bát điện hạ nên nhanh chóng lên đường hồi kinh ngay hôm nay đi, nếu không chớ trách ta biết mà không báo sớm” Trần Hải Đình lại cười, hai tay khoanh vào nhau lẩm bẩm “Tử Vi đế tinh vẫn còn sáng lắm, nhưng sắp đến lúc rồi” Hoàng đế ơi là hoàng đế, thời gian cho ngươi không còn nhiều, bổn nhân cũng vậy mà thôi. Một hồi hạo kiếp này là thiên cơ không thể tránh, là cái giá phải trả cho những gì tổ tiên ngươi và cả ngươi đã làm. Haha, bổn nhân chờ! Bổn nhân rất vui vẻ chờ thêm vài ngày nữa!

Ánh sáng mặt trời đã xuất hiện trở lại, rực rỡ ban phát sinh cơ. Lê Lệ Khanh thấy trước mắt nổi lên sương mù trắng xoá hệt như vừa nãy, kèm theo giọng nói luôn mang vẻ trào phúng của Trần Hải Đình: “Đi về hướng Đông Nam ba dặm sẽ thấy được ngự doanh”

Lại đợi thêm một lát, sương mù trước mắt tan dần, Lê Lệ Khanh phát hiện vị thần y đáng sợ kia đã biến mất, tựa như chưa bao giờ đến đây. Nàng vội vàng chạy về phía hai tên rình trộm vừa nãy rơi xuống, nhưng ở nơi đó chỉ còn hai vũng máu nhỏ, thi thể đã không còn thấy đâu nữa.

Trần Hải Đình, người này quả nhiên đáng sợ!

***

Lê Lệ Khanh thúc ngựa chạy không hề ngơi nghỉ, đến tận khi cổng kinh thành xuất hiện trước mặt mới dần ghìm cương. Nàng vừa đi vừa sắp xếp những lời Trần Hải Đình đã nói thành một mối, nhưng lời người này quá úp úp mở mở, mơ mơ hồ hồ, dù đã căng não vẫn không thể đoán ra là xảy ra việc gì. Chẳng lẽ là từ việc của Lê Tung? Rất có thể, nhưng hắn đã bị phụ hoàng cầm chân, cho dù chó cùng rứt giậu cũng không thể thông báo cho phe cánh nhanh đến thế!

Vậy biến cố mà Trần Hải Đình nói đến là gì? Chẳng lẽ là ở chốn hậu cung?

Lê Lệ Khanh mím môi, quyết định ruổi ngựa chạy về phía Ngũ Thải Vân kiếm người chị của mình – thất điện hạ Lê Bảo Huyền, hiện nay đang dùng thân phận thương buôn sống vô cùng nhàn nhã. Xét về độ thần bí hay giải mê ngữ, Trần Hải Đình và Lê Bảo Huyền đều là những nhân vật từng một thời tiếng tăm lừng lẫy.

Mà Lê Lệ Khanh lựa chọn không hề sai, người có thể đoán được ý của Trần Hải Đình, lại có thể làm đối thủ với nàng ta đến hiện tại chỉ có mỗi Lê Bảo Huyền. Mà Trần Hải Đình, hiển nhiên là cũng biết Lê Lệ Khanh sẽ đi tìm Lê Bảo Huyền để xin chỉ dẫn.

.....

“Ồ khách quý đến nhà, vừa mở cửa lớn đã có khách quý rồi đây” Lý Tư Vân trong mắt lộ ra ngạc nhiên, mặt tươi cười nhìn đứa em gái đã lâu không gặp. Nó chẳng phải đang lăn lộn giải quyết mấy vụ mờ ám cho huynh trưởng ư, làm sao mới mờ sáng đã rảnh rỗi đến đây tìm nàng rồi? Sự gấp gáp này khiến nàng tò mò nha!

“Chị, có việc lớn rồi” Lê Lệ Khanh nhìn vẻ mặt hồ li của bà chị mình, nhỏ giọng báo. Vì sao trước nay chị không thể bỏ đi cái vẻ mặt hồ li gian xảo đó nhỉ? Nhìn không khác gì Đát Kỷ!

.....

Lý Tư Vân ngồi bên bệ cửa sổ, chống cằm suy tư. Ngón tay nàng chầm chậm gõ nhịp trên đầu gối, trong mắt lập loè ánh sáng. Trần Hải Đình quả nhiên là cao thủ, lại còn rất biết toan tính!

“Hình như bà chủ Lý rất thích ngồi cửa sổ? Lần trước ta thấy bà chủ cũng ngồi như thế này” Trần Hải Đình ngồi xổm trên nhánh cây lê trước cửa sổ phòng Lý Tư Vân, miệng thốt ra một câu đầy trêu chọc. Lê Bảo Huyền rất có cốt cách Đát Kỷ đây! May là bổn nhân không có thất tình lục dục.

“Trời cao có mắt, ta đang cầu mong được thần y ghé thăm thì người đã xuất hiện rồi” Lý Tư Vân cười cười, tựa hồ vui vẻ mà bồi thêm “Chớ nói đến ta, thần y cũng rất thích ngồi trên cây đấy” Trần Hải Đình mỗi lần xuất hiện đều không thể theo lẽ thường mà ước đoán, vả lại sau khi nghe Lê Lệ Khanh thuật lại cuộc gặp mặt kinh hồn bạt vía kia, nàng thấy cảm giác phấn khích trong những ngày ở Khâm Thiên Giám đã trở về.

Đấu ngang tay với Trần Hải Đình, thứ này khiến nàng cảm thấy phấn khích vô cùng.

“Nói vậy bát điện hạ đã đến tìm bà chủ rồi ư? Thật nhanh nhẹn nha” Trần Hải Đình bật cười, dựa lưng vào thân cây. Áo bào đen trên người như quyện lại thành một với bóng râm, từ chỗ Lý Tư Vân chỉ thấy được sợi dây đỏ trên thắt lưng người nọ đang khẽ đung đưa theo gió.

“Cũng nhờ công thần y báo trước” Lý Tư Vân cũng cười, nhưng giọng lại lạnh tanh “Lê Thông bị như thế là do hắn tự chuốc lấy, chỉ tiếc có kẻ cứ cố chấp quy tội cho người khác hòng thoả mãn chính mình” Nàng nhớ đến kết quả bói cỏ vừa nãy, trong lòng lại càng thêm lạnh. Đúng như Trần Hải Đình đã nói, thiên cơ đã sắp đến hồi luân chuyển rồi!

“Ta cũng chỉ mong sự việc này sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng ý trời như thế nào, ta lại không thể đoán được” Trần Hải Đình vươn người bứt ba chiếc lá lê, tung lên rồi chụp cả vào tay. Nhìn kết quả, nàng lại nhếch môi cười, như vô ý mà hỏi Lý Tư Vân: “Dạo gần đây bà chủ có gặp Bùi Dũng không?”

“Có gặp một lần trên phố” Lý Tư Vân thoáng ngưng trệ nụ cười bên môi “Sau đó ta liền nhanh chóng suy nghĩ nên trút tiền túi ra mua cái gì làm quà đấy” Thiên Đồng và Hồng Loan đại thịnh, tên Bùi Dũng này chết chắc trong bể đào hoa rồi!

“Ra là như vậy!” Trần Hải Đình cười lớn, tay vung ba chiếc lá kia về phía Lý Tư Vân “Ta còn biết một thứ đáng kinh ngạc hơn nhiều” Bà già Hồng Loan dạo này chắc là vui vẻ khoẻ khoắn rồi đây, đi khắp nơi mà độ nhân.

“Ô kìa, chẳng lẽ Trần thần y biết muộn vậy ư! Với cặp bát tự thuộc thế hồ điệp, kết quả này chẳng phải là tất yếu sao?” Lý Tư Vân không che giấu sự buồn cười của mình, mắt phượng xếch lên.

“Cứ nghĩ ta biết sớm, không ngờ có người còn sớm hơn cả ta” Lý Tư Vân đã xem qua cặp bát tự kia rồi ư! Chẳng lẽ trong khoảng thời gian nàng tưởng là yên ắng, đứa trẻ nàng đỡ đầu kia đã gây ra chuyện rồi?

“Chỉ là ta không nghĩ nó sẽ ứng lên hai người như vậy” Lý Tư Vân vò nát ba chiếc lá, có chút than thở “Liệu kết quả sẽ như thế nào đây?” Biết quá nhiều cũng không tốt, vẫn là nên để mọi chuyện tự nhiên đi thì hơn. Còn kết quả có thể đi tới đâu, tuỳ ý trời cao định đoạt.

“Duyên nợ quá sâu, ta đây cũng không có cách” Nghĩ đến sự vất vả của bản thân trong quá khứ, hiện tại và tương lai, Trần Hải Đình quyết định sẽ cáo trạng đòi thêm bổng lộc. Đúng! Nhất định bổn nhân phải đòi thêm bổng lộc!

“Đành vậy” Lý Tư Vân chớp mắt, cuối cùng cười nhạt “Biết đoán thiên cơ cũng không có gì tốt, có thể đoán cho người khác lại chẳng thể đoán cho mình. Thiên đạo cũng thật biết cách quân bình đây” Trần Hải Đình năm mười tuổi từng mơ mộng lương duyên của mình sẽ như thế nào, kết quả vị quan già chưởng quản Khâm Thiên Giám lại nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái thật lâu, rồi lại lắc đầu bảo không thể nói.

Không thể nói? Vì nàng là hoàng nữ nên không thể nói? Hay là lão sợ nói ra sẽ bị trời phạt?

Mà thôi đi, nàng cũng đã sắp đôi xuân, thành gái quá lứa lỡ thì trong truyền thuyết rồi, quan trọng chuyện đấy mà làm gì nữa! Vả lại chính nàng muốn cuộc sống như thế này còn gì?

Lê Bảo Huyền, mày cũng quá mâu thuẫn rồi.

“Dạo này thần y có gặp Lý tiểu thư không?” Lý Tư Vân phát hiện Trần Hải Đình tựa như đã ngủ, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.

“Lý thiếu tông chủ bận rộn, ta không dám làm phiền” Trần Hải Đình vươn vai đánh một cái ngáp, chậc lưỡi đáp “Lại nói đến Lý thiếu tông chủ, hẳn gần đây cũng không yên ổn lắm” Làm sao có thể yên ổn được khi dính phải Lê Lệ Khanh! Người xung quanh bổn nhân đều dính phải hạn hoa đào, vì sao bổn nhân không có? Bà già Hồng Loan đã quên những gì hứa với bổn nhân rồi ư!

À không, hình như con hồ ly Lê Bảo Huyền, hậu nhân nhà Đát Kỷ này cũng chưa phải hạn. Bổn nhân vẫn không hề cô đơn!

“Không yên ổn?” Lý Tư Vân chau chau mày, vươn tay ngắt ba chiếc lá mai ngay bên cửa sổ, làm phép chiêm bốc. Nhìn kết quả trong tay, mặt Lý Tư Vân méo xệch, khoé môi run run. Đây là dạng kết quả gì thế này? Vì sao hết đứa này đến đứa khác cứ khiến nàng phải thất kinh?

Trần Hải Đình nhìn vẻ mặt khó coi của đối phương, khoái chí vỗ tay cười, giọng châm chọc “Bà chủ thấy thú vị không? Kết quả thật khiến người ta trầm trồ nha” Nếu sớm biết bà già Hồng Loan lười suy nghĩ đến vậy, bổn nhân đã không tự đi tìm phiền phức vào thân rồi! Quả nhiên năm đó tuổi trẻ vô tri.

“Điên rồi, đúng là điên cả rồi” Lý Tư Vân cười khổ. Nhân sinh này cũng ép nàng phải chứng kiến mấy chuyện quá sức chịu đựng khá nhiều đây! Mà thôi vậy, như cũ là tuỳ duyên đi. Thiên cơ đã sắp đặt, nàng cũng không đủ sức ngăn cản.

“Hôm nay là ngày cuối hội săn mùa thu nhỉ?” Trần Hải Đình lại cười cười hỏi một câu không hề liên quan.

“Lông Khổng Tước, nghe nói là tín vật đấy” Lý Tư Vân cũng cười đáp, trong mắt loé ánh sáng khác lạ. Đã là chuyện định sẵn, sớm muộn gì cũng phải đến. Ngoài nhận mệnh ra, nhân giới này quá yếu ớt để có thể phản kháng lại.

Nàng vò nát ba chiếc lá mai trong lòng bàn tay rồi thả xuống. Chúng nương theo gió mà phiêu phù, cuối cùng chạm đến mặt đất. Lý Tư Vân biết, bản thân cũng nên bắt đầu an phận làm một mắt xích thúc đẩy câu chuyện này phát triển. Mà ngoài nàng ra, Trần Hải Đình cũng là một tác nhân cực kỳ quan trọng. Nên làm gì, phải làm gì, cứ để trời xanh báo cho các nàng biết đi.

_______

HẬU TRƯỜNG

Thất điện hạ độc thân lâu năm: Năm đó ta hỏi lão già kia tình duyên bản thân như thế nào, lão còn chẳng thèm đáp. Trái tim thiếu nữ của ta tổn thương muôn phần.

Trần thần y coi độc thân là thang thuốc tinh thần: Chắc chắn lão xét được điện hạ người mệnh phạm cô tinh, cả đời độc thân nên không dám nói đó. Có ai lại dám nói điện hạ nhan sắc khuynh thành lại cả đời không gả đây! Là mất đầu đó!

Thất điện hạ độc thân lâu năm: Vậy còn thần y thì sao? Vì sao người cũng chưa gả?

Trần thần y coi độc thân là thang thuốc tinh thần: Ta đang chờ mối lương duyên đến tìm ta đây. Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai đến tìm ta cả!

Nhược Khê: Sư phụ, người trốn ở nơi đến ba vạn quân cấm vệ còn tìm không được, lương duyên nào tìm được người đây? Còn nữa, người có thể ngưng dối lòng rằng độc thân là thuốc bổ không? Con không muốn nghe!

Hồng Loan tinh quân: Bổn tiên quân không có lỗi, lỗi tại hai ngươi mắt mờ! Còn dám ở đấy mà trách bổn tiên quân cẩu thả ư?

______

LỜI TÁC GIẢ

Chính kịch đã trở lại cùng với sự tấu hài đến từ hai vị nữ phụ số một =)))))) Hai vị này rất thích úp mở mập mờ, nên cứ để chương sau kiểm chứng nhé :v

Bỗng nhiên dạo này cấu tứ cho quyển hai cứ hình thành trong đầu, có chút mong chờ ngày ra mắt =))) nhưng thôi mong chờ để làm gì khi quyển một còn chưa xong :v

Cách đây hai ngày tác giả đi ăn cưới, vì là bên phía nhà trai nhà gái tổ chức theo kiểu cung đình thời Nguyễn nên tác giả đã mặc bộ áo tấc ưng ý nhất cho nó đồng bộ với mọi người. Chuyện sẽ không có gì nếu tác giả không được tân khách hai họ dưới đài tặng một bó hoa bách hợp và yêu cầu chụp ảnh chung sau khi lên đài góp vui tiết mục văn nghệ :v Chắc là do yêu đời nên tác giả đã hát bài Yêu là cưới =))))) Cô dâu chú rể đều bảo tác giả mặc áo tấc gấm màu ngà như thế này rất giống bông bách hợp di động, chưa kể tới hoa bách hợp còn tượng trưng cho sự tinh khiết, trong trắng của nữ tử độc thân gần ba mươi năm =)))) và thế là 7749 tấm hình khiến tác giả sang chấn tâm lý đã được up lên:))) Đến nay up chương mà tác giả vẫn còn sang chấn, mọi người mau động viên an ủi tác giả đi~~~

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16