Tiết Thanh Minh.
Phương thảo liên thiên bích, cái màu mởn non xa hút tầm mắt kia thực khiến người ta không thể kìm lòng được mà rủ nhau đi hội Đạp Thanh vốn đã cận kề. Yến oanh một lũ gọi bầy, vui vẻ chao đảo lượn cắt nền trời thành từng mảng lớn có lằn ranh vằn vện được tạo thành bằng đám kẽ nứt đen không ngừng dịch chuyển kia.
Mấy bà cung nhân cũng rất hứng thú với cái hội này, cả năm ở trong chốn cung cấm buồn chán có dịp tốt để đi hít thở không khí bên ngoài thì nào còn có gì tốt đẹp bằng. Sau khi được hai người chủ quản gật đầu đáp ứng, mấy bà cung nhân liền chuẩn bị xiêm y lụa là chuẩn bị đến ngày đi hội. Sáng hôm khởi hành, vừa đến giờ Thìn dùng xong bữa sáng là đã có ngựa xe do hai cục Thượng tẩm và Thượng phục chuẩn bị sẵn sàng ở ngoài cổng cung để rước đến hành cung hoàng gia đi hội Đạp Thanh.
Lê Lan Đường hiển nhiên là người chủ trương không đi hội, nhưng dưới sức ép từ chỗ quý phi, cuối cùng nàng đành chậc lưỡi mà đồng ý cho qua chuyện. Lê Tranh lần này cũng dắt gia quyến đi cùng, còn rất hào hứng khi thấy đứa em gái mình cũng đi, chẳng rõ hắn đang mang tâm tư gì nữa.
Nhưng hẳn là nàng không thể tránh được ít nhiều dính líu phiền hà.
Lần này người xuất cung đi hội đã đông, cấm vệ cùng nội thị, cung nữ được phái theo lại càng nhiều hơn gấp bội, xếp hàng tuần tự theo cổng Huyền Võ mà rời khỏi cung thành hướng về phía hành cung. Trên đường đi cờ xí rợp trời, một cảnh uy quyền cứ như vậy mà hiển hiện trước mắt người qua kẻ lại.
Lê Lan Đường ngồi trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt chán chường không mấy tình nguyện, lát sau đã dựa vào gối đệm mà ngủ khì. Cung nữ bên người cũng không có lấy một người, chẳng rõ là vì lí do gì. So với các cỗ xe ngựa của các vị cung chủ khác, chỗ của Lê Lan Đường đích thực là yên tĩnh đến vắng lặng. Ngoài đám cấm vệ cầm giáo đi hai bên sườn xe thì không còn bất kì ai khác.
......
Thượng công cục.
Mai Liên vừa ngồi kiểm tra lại số đo của từng bộ cung bào, vừa đưa mắt nhìn tổng quản của mình phê sổ sách điềm nhiên như không ở đằng kia mà lòng không ngừng dấy lên thắc mắc.
Thực ra nàng muốn hỏi vì sao ngài ấy không đi hội, rõ ràng là cửu điện hạ đồng ý đi thì ngài cũng nên đi theo đi chứ? Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì có vẻ tổng quản vẫn mang bệnh trong người, dạo gần đây trái gió trở trời nên trông có vẻ suy nhược kém sắc, nếu lại đi đường xóc nảy mệt nhọc thì cũng chẳng tốt mấy cho kham.
Nhưng Mai Liên lại không phải dạng người có thể ôm tâm tư mà tự mình nghiền ngẫm. Sau một hồi bứt rứt, cuối cùng nàng cũng đem sổ sách lại chỗ Hoàng Từ Lan, khẽ đằng hắng rồi báo cáo qua “Tổng quản, sổ quý này thuộc hạ đã kiểm tra qua, không có biến động ạ”
“Ừ được rồi, để đó đi” Hoàng Từ Lan gật đầu, chỉ cán bút về một bên. Mắt vẫn đang dí vào mấy cuốn sổ chằng chịt dấu phê bằng mực đỏ.
“Tổng quản, lần này hội lớn thật đấy ạ” Mai Liên đảo mắt ậm ờ đưa đẩy câu chuyện sang hướng mình muốn “Vì sao ngài không tham dự cho vui ạ? Hạ quan nghe nói đám tiểu thư công tử nhà quan đều tham gia ấy ạ” Vậy đấy mà ngài vẫn thản nhiên ngồi đây phê sổ là duyên cớ làm sao? Ngài có biết bao nhiêu người háo hức để được tham dự cái hội này không?
“Công việc vẫn còn tồn đọng như thế này, nếu đi thì lại trì hoãn mất” Hoàng Từ Lan cười nhẹ, rõ ràng là đang trả lời cho qua chuyện “Vả lại hội ấy tổ chức ở hành cung cho hoàng thất, ta cũng không có thân phận thích hợp để dự vào”
“Vâng, hạ quan hiểu rồi ạ” Mai Liên âm thầm bĩu môi, mắt đảo sang chuỗi bội tua vàng trên thắt lưng Hoàng Từ Lan không buồn nói thêm điều gì. Ngài nghĩ cả cái lục cục này mắt mù hết rồi chắc, còn định dối người lừa mình.
“À đúng rồi, hôm nay ta có việc phải về sớm. Các ngươi cũng nghỉ sớm một hôm đi, dù sao thì cũng không bận bịu giống thường nhật” Hoàng Từ Lan dặn dò, sau đó lại tiếp tục chuyên chú phê sổ sách.
Mai Liên cũng không có thắc mắc gì, chỉ nhẹ chau mày ra chiều suy tư rồi sau đó gật đầu “Vâng, hạ quan sẽ đi báo lại với các vị trưởng ty sau”
Chà, hình như hành cung cách đây cũng không xa lắm thì phải? Có vẻ là nửa ngày đường? Có khi nào....
Ôi ôi, thôi lát đi tìm Nguyễn Dung bàn tán một phen mới được. Tổng quản quả nhiên là người nói một đằng làm một nẻo mà.
***
Đoàn xe đi được nửa chặng đường bèn dừng lại nghỉ ngơi cho ngựa uống nước. Lê Lan Đường cũng chẳng giống như đám tiểu thư nhà quan không chịu nổi vất vả, tuy không thấy mệt nhưng nàng căn bản là không muốn ra ngoài nên vẫn tiếp tục ngồi trong xe đọc sách.
Nhưng không phải chỉ cần ngồi im là phiền phức sẽ không tự tìm đến.
“Lan Đường, giới thiệu với em. Đây là Hà Đô uý” Lê Tranh nhân lúc nghỉ ngơi dọc đường bèn dẫn một người đến tìm Lê Lan Đường, trên mặt vẫn là nét cười hằng nhiên “Sao hoàng muội không xuống xe hít thở không khí cho dễ chịu? Hẳn là mệt mỏi?”
“Huynh trưởng tìm đứa em này hẳn là có việc ạ?” Lê Lan Đường rõ ràng là không tình nguyện cùng người khác trò chuyện, nhưng mặt ngoài vẫn điềm nhiên mà hỏi. Với việc Lê Tranh cùng gã họ Hà kia thay phiên nhau giới thiệu và tự giới thiệu, nàng hoàn toàn đánh trống cho qua.
“À chuyện là hội Đạp Thanh năm nay có trò đánh còn, hoàng muội hẳn là tham gia chứ?” Mọi năm mấy cái hoạt động như thế này nó rất hồ hởi tham gia, nhưng dạo gần đây thì rõ ràng là đã khác trước. Cũng chẳng rõ là vì duyên cớ gì.
“Huynh trưởng thông cảm, dạo gần đây thể nội bất ổn, luôn cảm thấy uể oải mệt nhọc, hẳn là không thể tham gia được rồi” Lê Lan Đường nghe đến đó liền liếc qua vẻ mặt không kìm được hồ hởi của gã họ Hà, không cần nghĩ ngợi nhiều bèn lên tiếng từ chối.
Ồ, hoá ra nhất định kéo nàng đi hội là vì chuyện trọng đại này cơ đấy. Nhưng vì sao bỗng nhiên mục tiêu đã chuyển thành đứa út đáng thương là nàng được nhỉ? Chẳng lẽ vì Lê Triệt San ô danh quá rồi? Hay là bát hoàng tỷ còn có tác dụng khác không thể bỏ qua một bên được?
Xì, thật là trọng đại cơ đấy.
“Hoàng muội cảm thấy không khoẻ? Có cần cho người của Thái y viện sang thăm chẩn không?” Lê Tranh nghe đến đó liền bày ra vẻ lo lắng ân cần, còn rất hảo tâm định cho người sang thăm chẩn. Hắn với mấy người em của mình luôn là thái độ ứng xử như thế này, khiến người khác chẳng biết là hắn thật tình hay là giả ý.
“Tạ hoàng huynh quan tâm, bên ty Dược đã thăm chẩn từ sớm, vẫn đang uống thuốc thang họ kê đây” Tiếc là Lê Lan Đường rất nhanh đã lắc đầu từ chối. Đồng thời còn có xu hướng lui đầu vào trong thùng xe tỏ ý không muốn tiếp tục trò chuyện.
“Hoàng muội vẫn nên giữ gìn sức khoẻ, nếu cảm thấy không ổn thì có thể báo lại với mẫu phi để người đỡ lo” Lê Tranh từ nhỏ đã tiếp xúc với đứa em này, hắn cũng rõ ràng nó không có hứng thú gì với gã họ Hà hắn dẫn theo, vì vậy bèn cười nhẹ rồi gật đầu dặn dò trước sau ân cần vồn vã.
Thôi lại kiếm người khác đi vậy.
“Vâng, em gái đã biết. Huynh trưởng và mẫu phi chớ nên lo lắng nhiều. Chẳng qua chỉ là bệnh vặt, uống thuốc vài hôm sẽ khỏi ấy thôi” Lê Lan Đường nói xong cũng không nán lại, gật đầu xem như cáo lễ rồi thả rèm xe xuống, che khuất toàn bộ quan cảnh bên trong.
......
Xe vừa nhích động không bao lâu đã thấy Lâm Uyển Kiều trở lại, trong tay còn cầm theo một cái thạp gốm pháp lang để lên trước mặt Lê Lan Đường: “Điện hạ, Hoàng học sĩ có đồ gửi cho ngài đây” Hoá ra lần này cung nữ đi theo Lê Lan Đường chính là Lâm Uyển Kiều. Người này cũng không rõ là đã rời đi bao lâu, chỉ thấy dáng vẻ vẫn thong dong như đi tản bộ trên đất bằng không có lấy một chút mệt thân nhọc xác.
Lâm Uyển Kiều đảo mắt nhìn xung quanh một lát sau đó cười đầy hàm ý mà nói: “Thái tử lại định ủ mưu gì đây? Vừa nãy nô tì thấy điện hạ rất là vui vẻ trò chuyện cùng ngài ấy đấy nhá” Xem ra từ sau chuyện của Lê Lệ Khanh, Lê Tranh đã quyết định đổi đường đi nước bước rồi đây. Chắc sẽ chẳng phải là như nàng nghĩ đi? Nếu như vậy thì Lê Tranh cũng quá là xem nhẹ năng lực của con người tên Lê Lan Đường đang ngồi trước mặt nàng đây rồi. Đấy là lại càng chưa nói đến đám người vẫn đang nấp trong bóng tối như hổ báo rình mồi đằng kia, chỉ e chỗ Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan có vấn đề thì đám người đó nhất định sẽ không ngồi yên đưa mắt ngó.
À mà cho dù không có đám bọn hắn, thì Cẩm Lý Đào Nguyên cũng sẽ không thể bình chân như vại được. Như vậy chẳng khác nào đạp đổ đi tôn chỉ đã tồn tại suốt vài trăm năm qua.
“Lâm Đường chủ đừng nên võ đoán như vậy chứ” Lê Lan Đường nhấc cái thạp lên mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong đựng đầy mấy món ăn nhẹ mình thích ăn, bên góc còn có mảnh giấy nhỏ ghi vài chữ vô cùng ngắn gọn.
“Điện hạ định tiếp theo sẽ làm gì? Người có định nghe theo lời của bà Kính phi không?” Lâm Uyển Kiều cười hỏi, trong mắt đều là vẻ hào hứng của kẻ chờ đợi đã lâu nay đến lúc tận mắt chứng kiến cục diện bản thân mãi ngày ngóng đêm trông. Mà nghe theo lời bà ta thì cũng đồng nghĩa với giúp hoàng đế đạt được mục đích đã từng đề ra với Lê Lan Đường.
“Tuỳ thời thế, thế thời phải thế” Lê Lan Đường cười nhạt, dựa vào gối trái dựa mà ăn bánh trong thạp “Nếu như điều đó tốt cho tất cả, ta sẽ làm” Mà quan trọng nhất, nếu điều đó có thể giúp ta dẹp bỏ đám chướng ngại phiền nhiễu kia và giữ được những thứ ta muốn thì đương nhiên là vẹn toàn cả đôi bề.
Chỉ có quyền lực mới là bùa bảo mệnh tuyệt đối ở cái chốn nuốt người này mà thôi.
“Điện hạ vẫn sẽ làm cho dù đó là con đường dẫn ngài đến đỉnh cao nhưng cô độc và đầy tai tiếng thị phi ư?” Lâm Uyển Kiều nheo mắt cười, trong tay không ngừng tung hứng một khối pha lê trong suốt “Thậm chí là sẽ khiến ngài bị hậu thế chửi rủa?”
“Chỉ cần nó giúp ta đạt được mục đích thì còn lại đều chẳng quan trọng” Lê Lan Đường đưa mắt nhìn Lâm Uyển Kiều, trầm giọng “Cuộc đời này không dài đến mức có thể do dự mãi đâu Lâm Đường chủ” Chỉ cần muốn, thì bắt tay mà làm. Đến khi ta cáo chung rồi thì kẻ nào bình phẩm liệu có còn quan trọng sao? Nhân sinh đắc ý là đủ đấy thôi.
“Haha ta thực sự thích điểm này ở điện hạ đấy” Lâm Uyển Kiều búng tay khiến khối pha lê kia bay lên cao, sau đó ngón trỏ cùng ngón cái chụp nhẹ khiến nó vỡ tung thành vô số mảnh vụn “Giá mà vị thiếu tông chủ kia của ta cũng có đức tính này của ngài thì tốt biết bao”
Lê Lan Đường như nhìn thấy trong mắt của Lâm Uyển Kiều thoáng qua vẻ phấn khích của con thú săn gặp được dịp tốt, trong ý cười thường trực là vẻ thị huyết hiếu chiến muốn đem tất thảy nghiền nát để thoả mãn sự tuỳ tính của bản thân mình.
“Điện hạ, nếu ngài cần trợ giúp, Huyết Phong đường dưới trướng của ta nhất định tận lực một phen”
“Nhưng hãy bảo đảm với ta rằng, ngài sẽ sáng tạo ra kì tích bằng chính đôi tay kia của ngài”
Chúng ta không trung thành với bất kì phe cánh nào cả, chúng ta chỉ là những kẻ thức thời luôn mang trọng trách vì đại nghĩa vì bá tính mà thôi. Chỉ cần đế nghiệp được trường tồn, ai sống ai chết ai thắng ai thua thì có liên quan gì đến bọn ta đâu?
***
Cuối giờ Dậu.
Lê Lan Đường dùng xong bữa liền ngồi trên ghế vách tàu đọc sách, hoàn toàn không bận tâm đến đám người chung quanh mình đang rộn rịp chuẩn bị đi hóng gió. Ngay từ đầu nàng với cái hội này đã chẳng có chút hứng thú nào, càng chưa nói đến bản thân còn đang có việc khác cần làm.
Hừ, đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh bảo là đến giờ Tuất sẽ tới nơi nhưng giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Đúng là con lợn lề mề chậm chạp ngẩn ngơ thơ thẩn hết thuốc chữa.
......
Hoàng Từ Lan vừa đến ngoại vi hành cung bèn cột ngựa ở một gốc cây rồi dùng công phu băng tường nhảy vào bên trong. Đám ám vệ đang nấp xung quanh tẩm điện của Lê Lan Đường đương nhiên nhận ra được nàng, vì vậy chỉ gật đầu chào xem như có lễ. Tên chỉ huy còn nhỏ giọng nói: “Điện hạ vẫn còn thức đấy ạ” Vừa nãy ngài ấy còn mắng học sĩ là đồ đầu lợn mắt quáng gà mù phương hướng lề mề chậm chạp nữa đấy ạ.
“Cảm tạ” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống sân rồi thò đầu vào bên trong.
Ánh nến leo lét trong phòng nhuộm vàng thân ảnh Lê Lan Đường đang ngồi bên bàn chống tay chuyên chú đọc sách, suối tóc dài xoã tung che mất một bên sườn mặt, chỉ còn mỗi sống mũi cao thẳng cùng cuốn sách trên tay là nhìn thấy được rõ ràng.
Hoàng Từ Lan rón rén thả nhẹ bước chân, đến bên bệ cửa sổ rồi đưa tay che mắt Lê Lan Đường. Bên mũi là mùi tử đinh hương quyện vào hương cau đượm sương đêm, lặng lẽ khiến những mệt mỏi tích tụ trong lòng tiêu biến toàn bộ.
“Điện hạ ngồi xe cả ngày rồi, còn xem sách đến khuya sẽ mỏi mắt đấy”
“Hoàng môn hạ cũng biết quan tâm thật đấy nhỉ? Ngài có biết bây giờ là giờ nào rồi không?” Lê Lan Đường ngồi im không động đậy, hừ mũi mà hỏi. Chính đạo không đi lại học thói lén lút của phường trộm hoa thó phấn mà leo tường vào, còn rón ra với chả rón rén, đúng là đồ đầu lợn càng có tuổi càng đổ đốn ra. Vậy mà suốt ngày đều bày ra vẻ chính nhân quân tử lắm, bây giờ thì cháy nhà ra mặt chuột, rặt phường hư hỏng.
“Điện hạ, bây giờ vẫn là giờ Tuất mà. Ta cũng không được tính là trễ hẹn” Hoàng Từ Lan nhanh chóng bao biện không cần suy nghĩ. Nàng gác cằm lên vai của Lê Lan Đường, đưa mắt nhìn cuốn sách đang được người nọ cầm trên tay rồi cười hỏi “Từ khi nào điện hạ đã thích đọc thi tập rồi?”
Lê Lan Đường không đáp, chỉ đưa tay ra sau véo chóp mũi của đối phương rồi bảo: “Hừ, mồm mép ngài ngày càng trơn tru rồi đấy. Gối dựa ở chỗ này chẳng thoải mái gì cả, ngài mau vào đây thay thế vai trò của nó đi” Đồng thời đưa tay chỉ vào chỗ trống trên trường kỷ mình đang ngồi.
.....
“Điện hạ gọi ta đến đây chỉ để làm gối dựa cho ngài như thế này thôi đấy à?” Hoàng Từ Lan ngồi im trên trường kỷ làm gối cho Lê Lan Đường nằm đọc sách, chưa được bao lâu bèn cười khổ mà hỏi.
“Chứ môn hạ nghĩ bản thân có tác dụng gì khả dĩ hơn à?” Lê Lan Đường đưa mắt sang nhìn đầy thắc mắc “Với lại ta đâu có bảo ngài chạy đến đây, là ngài tự sang đấy chứ”
Không gian lại chìm vào im lặng. Trời tháng ba bắt đầu trở nên oi bức lại nhiều muỗi, Hoàng Từ Lan ngồi một bên quạt cho Lê Lan Đường, đôi con ngươi đen thẳm tối ngưng thần như đang suy nghĩ điều gì lung lắm, cuối cùng quyết định lên tiếng.
“Điện hạ, ngài có thể hứa với ta một việc được không?” Hoàng Từ Lan ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói ra “Hứa với ta rằng cho dù mọi chuyện có vượt ra ngoài tầm kiểm soát, ngài cũng sẽ không làm bất cứ điều gì khiến bản thân phải phương hại” Gần đây có quá nhiều việc xảy ra ngoài dự liệu, tựa như những bậc thang nối tiếp nhau dẫn đến một đáy vực không có đường lui cũng không có ánh sáng. Mà người dính líu đến việc này, không ai khác chính là nàng và cả Lê Lan Đường.
“Môn hạ lại nghe được gì rồi? Ai dám mách với ngài là ta sẽ bị tổn hại?” Đồ đầu lợn ngươi không lo cho bản thân thì thôi đi, còn rảnh rang mà lo cho ta à?
“Điện hạ, mấy chuyện quý phi đang mưu tính ta đã biết” Thậm chí ta cũng đã biết bà ấy định sử dụng ngài với mục đích gì. Hầu như số phận của mấy vị thân công chúa trước nay đều chẳng thể tránh khỏi việc này, nhưng đến khi nó có khả năng rơi trúng người Lê Lan Đường, bản thân nàng lại không thể ngồi im.
Hay nói đúng hơn là không cam lòng nhìn thứ mình hết mực trân quý bị người khác xem như món đồ tầm thường có thể mặc nhiên tuỳ tiện trao đổi qua lại.
“Bà ấy biết mưu tính thì ta cũng đương nhiên biết rồi” Lê Lan Đường nắm lấy cổ áo của Hoàng Từ Lan kéo người nọ cúi mặt xuống gần mặt mình, nhìn vào đôi con ngươi thẳm tối như vòm trời ngày hạ cao vợi kia hồi lâu rồi chầm chậm nói ra “Nhưng ý của hoàng đế, vừa hay lại trái ngược với mưu tính của bà ta” Thứ ông ta mưu toan phỏng chăng với nàng chỉ có trăm hại không có một lợi, nhưng chẳng sao cả, nếu nó giúp nàng đạt đến mục đích là được.
Hoàng Từ Lan hơi khựng lại trước câu nói của Lê Lan Đường, tâm tư trôi về quá khứ trước đó không lâu đối phương từng cùng mình nói những lời mơ hồ đầy ẩn ý kia khi đứng ở điện Kính Thiên. Hai mắt thoáng ngưng trọng, sau cùng lại hoá thành một mạt ý cười trong trẻo mà nói “Điện hạ không cần phải lo lắng hay động tay vào mấy việc cỏn con này, mấy vấn đề kia ta sẽ cho người đi giải quyết thay ngài”
“Môn hạ vẫn coi ta là đứa con nít cần ngài giúp đỡ mọi bề đấy à?” Lê Lan Đường cười mà véo mũi Hoàng Từ Lan “Dù ta có khả năng sẽ biến thành một Chiêu Hoàng thứ hai sao?” Nếu như ngày đó thực sự xảy ra, Hoàng Trọng Khanh ngươi sẽ làm gì? Liệu ngươi có còn muốn ở lại cái chốn này hay không?
“Điện hạ, ngài không nên vì ta mà làm ra nhiều việc như vậy, nó sẽ khiến thế nhân nói muôn điều tiếng về ngài đấy” Hoàng Từ Lan đưa tay xoa đầu Lê Lan Đường, gạt mấy sợi tóc con loà xoà trước trán để lộ ra đôi mắt nhạt màu lung linh như ngọc mà bản thân vẫn hằng yêu thích vô cùng.
Rốt cuộc vì sao ngài lại có thể chấp nhận đặt bản thân vào cảnh hiểm nguy trùng trùng như vậy?
“Vậy việc một nữ quan của Tây cung cùng hoàng thân lén lút qua lại sẽ không có điều tiếng ư?” Lê Lan Đường nheo mắt hỏi vặn. Hoàng Trọng Khanh đầu lợn ngươi sợ tai tiếng mà vẫn dấn thân đâm lao theo lao đến tận bây giờ à?
“Nhưng ta lại thấy chẳng vấn đề gì, nếu như người mang điều tiếng ấy là ta” Hoàng Từ Lan lắc đầu. Với một người sắp chết thì điều tiếng hay không ta chẳng quan tâm lắm.
“Hoàng Trọng Khanh, nếu ta vì mở ra một con đường mà trở thành kẻ tội đồ, ngài vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta như thế này đúng không?” Cho dù xung quanh ta hết thảy đều là bóng tối mịt mùng, nhưng chỉ cần người vẫn tồn tại bên cạnh thì không vấn đề gì cả. Cho dù thế gian máu lạnh bạc bẽo này đối xử với ta chẳng chút công bằng, cho dù sự thực đáng sợ đáng kinh tởm đang chờ ta ở phía trước thì đã làm sao?
Thứ ánh sáng này, ta phải giữ lại cho đến cùng.
“Cho dù có ra sao thì ta vẫn ở cạnh điện hạ mà” Hoàng Từ Lan xoa đầu Lê Lan Đường cười đáp “Nhưng ta không muốn làm chủ hậu cung, vì vậy điện hạ không cần phải tuân theo ý của bệ hạ đâu” Thay vì như vậy, ta tình nguyện làm lưỡi đao nằm trong tay ngài, đem tất cả những chướng ngại kia loại trừ.
Điện hạ sẽ không phải lo âu nữa. Những điều tiếng kia, ta gánh thay ngài.
“Nếu môn hạ không muốn thì ta không làm nữa là được chứ gì” Lê Lan Đường bĩu môi bất mãn, sau đó lại nói “Hoàng Trọng Khanh, bây giờ ngài có thể nói ra những điều vẫn đang giấu ta được rồi đấy. Trần Hải Đình hôm trước đã kể cho ta nghe cả rồi”
“Ngài không cần do dự bất kì điều gì cả, bởi ta chính là hậu nhân của Trình thị”
_____
LỜI TÁC GIẢ
Ôi vốn ban đầu định bẻ cho quả cua gắt nhưng mà tính nết người già muốn an toàn bỗng trỗi dậy, vậy là quyết định lại để thêm vài chương nữa đi rồi bùng nổ hoàn toàn. Hiện tại mình cứ chuẩn bị chu đáo trước sau đi đã :v Nhưng mà đến chương này thì chúng ta đã rõ được mấy vấn đề sau:
Từ chương này đến các chương về sau sẽ không ngừng xuất hiện plot twist, chúng ta hãy cùng chờ xem :v Phiên ngoại Nhất niệm thành văn đã hoàn thành sứ mạng của bản thân, đào cho cái hố này ngày càng sâu không thấy đáy :v Rồi đây khi mọi chuyện phơi bày ra trước ánh sáng hoàn toàn, tất cả những vẻ xấu xí đáng kinh tởm kia sẽ bị mổ xẻ :v Nhân đây thì hãy chia sẻ cho tác giả biết cảm nhận của mọi người sau mấy chương gần đây đi nào, đặc biệt là phiên ngoại vừa rồi =)))) Có đủ đau khổ, đủ bi kịch, đủ tàn nhẫn và đủ khét chưa :v Tác giả nghe góp ý để còn tăng thêm liều lượng vì một tương lai biến nơi này thành bể máu chó thực thụ =))))))
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)