Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6.2

548 0 2 0

Hoàng cung lên đèn, đông yến cũng theo đó mà kết thúc.

Hoàng Từ Lan theo sau Lê Lan Đường về cung Kiến Ninh, trên đường đi đều là trầm mặc. Mỗi người đều bận đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Tận đến lúc đã vào tẩm điện, Từ Lan mới nhàm chán nói: "Cửu điện hạ, thực sự ta vẫn nghĩ chưa thấu được tại sao người lại tham gia buổi yến nhàm chán này đâu" Nàng đưa tay vuốt mấy cánh tường vi mỏng tang trong suốt bên bệ cửa sổ sơn son thếp vàng, nhỏ giọng nói với Lê Lan Đường. Nàng ta vốn là con của Quý phi, tuy thái độ bình thường luôn lạnh nhạt nhưng cũng không thể kiệm lời đến vậy chứ! Thật khác xa lúc ở cùng Thái tử.

"Ta cũng không ngờ được ngươi đấy Hoàng Từ Lan. Thăng Long thập thiếu anh tài, thảo nào bắt được tú cầu dễ dàng đến vậy" Lê Lan Đường chợt nhớ đến vẻ mặt lúc xanh lúc trắng kia, lòng cảm thấy Hoàng Từ Lan đúng là kẻ ngoài mặt tỏ ra không thích thị phi phiền nhiễu nhưng thực chất chuyện thị phi liên quan đến nàng ta đủ đem đi viết thành tập nhàn văn: Đường đường là anh tài trong đám văn nhân ở kinh thành lại ăn quỵt không trả tiền, một mình ôm hết giải thưởng giá trị từ lần đố thơ, cướp tú cầu xong rồi bỏ chạy, quá đáng nhất là nhờ công chúa đương triều giấu tú cầu giúp nàng ta, sau đó mặt không đổi sắc vào cung đòi lại.

"Cửu điện hạ, buổi yến này người trầm lặng" Hoàng Từ Lan trải qua buổi yến kia mà thấy dài như ba thu, nhàm chán đến không thể tả. Đám con cháu quý tộc thi phú rõ ràng khoe khoang diêm dúa, tự nhận là học tập tinh thần thơ Lý Thanh Chiếu nhưng một phần năm độ tinh tế của 'Thanh Thanh Mạn' cũng không có, hết thảy đều thô thiển chói tai. Vốn nghĩ có thể nghe Lê Lan Đường này ứng đối, không ngờ nàng ta ngồi im không quan tâm gì cả, lại còn cáo bệnh bảo không khoẻ! Không khoẻ? Hừ, rõ ràng nàng ta bị đãng trí.

"..." Lê Lan Đường dựa vào tràng kỷ được lót đệm gấm, cầm cuốn sách không buồn đáp.

Phong Lan quỳ một bên xoa bóp chân cho chủ nhân, lòng gợn lên nghi hoặc. Công chúa bảo Hoàng tiểu thư đến lấy tú cầu, nhưng sao người bây giờ lại nằm đây không chút quan tâm? Không phải người nên hạ lệnh cho đám nô tì cầm quả tú cầu đó xuống ư?

"Điện hạ, về chuyện quả tú cầu...." Từ Lan thầm nghiến răng, cố gắng áp chế cảm giác muốn xách con người đang nằm thảnh thơi đằng kia quăng lên xà nhà. Lê Lan Đường từ lúc về tẩm cung liền nằm dài trên tràng kỷ, trông hệt con thạch sùng lười biếng dính cột nhà, trực tiếp đem sự tồn tại của nàng quăng đi mất tăm. Đến nô tì thiếp thân của nàng ta đều thấy có chút e ngại, cớ sao người được mệnh danh là công dung ngôn hạnh, hiểu nhân lễ nghĩa trí tín như nàng ta lại có thể như vậy kia chứ?

Một khắc sau.

Hoàng Từ Lan vẫn tiếp tục thầm phỉ nhổ vào đức tính xấu xa của Lê Lan Đường, đứng im như cây cột.

Cẩm Tú đứng ở bên cửa, cắn cắn môi nghĩ bụng từ khi nào mà cung Kiến Ninh lại có thêm nô tì mang thân phận quý tộc đây? Thần sắc lại tối sầm giống như đang bực bội lắm? Công chúa cũng thật là, trước giờ người rõ ràng không thích đùa giỡn, sao nay lại có tâm tư đùa giỡn Hoàng tiểu thư?

"Tú cầu trên rường nhà, ngươi tự lấy đi" Lê Lan Đường nằm dài không buồn chớp mắt, uể oải nói với 'nô tì quý tộc' đang u ám đứng bên góc cửa. Đoạn quay sang Cẩm Tú "Ngươi đi lấy nước lại đây, ta muốn rửa mặt"

Từ Lan nghe thấy lời ân xá của cửu công chúa, liền ngước cổ lên nhìn. Quả tú cầu được giấu bên trên một cái rường nằm trong góc khuất hướng đi vào tẩm điện, nếu không đứng phía dưới nhìn thì không thể phát hiện được sự tồn tại của nó. Xác định được mục tiêu, Hoàng đại tiểu thư lùi lại hai bước rồi mượn lực giẫm lên vách tường gạch, bật người bám sang cây cột to chống đỡ cây rường đó. Một loạt động tác diễn ra gọn gàng và nhanh chóng, dù cho đang mặc lễ phục rườm rà vẫn không tạo ra chút bất tiện nào.

"Cửu điện hạ, dù sao cũng cảm tạ người đã giấu nó giúp ta" Từ Lan ngồi vắt vẻo trên cây rường to, nhìn xuống Lê Lan Đường không rõ từ bao giờ đã rời tràng kỷ, đứng nhìn lên xem nàng lấy tú cầu. Ánh mắt không rõ đang vui hay buồn.

"Ngươi tuột xuống đây được rồi đấy" Lê Lan Đường nhìn một màn này, lòng cảm thấy Hoàng Từ Lan đúng là rất có năng lực đi làm đạo tặc.

Từ Lan buộc quả tú cầu lên người rồi mượn lực nhảy xuống. Nhưng ngay lúc này....

Nô tì Cẩm Tú bưng thau nước từ cửa hông đi vào, vì hơi vội vàng nên chân dẫm phải tà váy, khiến thau nước đổ tung toé khắp sàn đá. Từ Lan vừa đáp đất đã giẫm phải vũng nước, chân đang mang hài mất điểm cố định để giữ thăng bằng, trượt thẳng đến chỗ Lê Lan Đường đang đứng, xô luôn nàng ta ngã xuống sàn.

Cả cung điện triệt để ngưng đọng. Phong Lan cùng Cẩm Tú há hốc miệng, quên mất mình phải làm gì. Chỉ thấy Hoàng tiểu thư kéo công chúa cùng ngã, may thay Hoàng tiểu thư nhanh trí đã kéo nghiêng người cả hai, tránh lưng bị đập xuống sàn. Kết quả là cửu công chúa phong tao nhàn nhã mọi ngày bị ngã xuống đất, trán của nàng và Hoàng Từ Lan đập vào nhau, đau đến muốn ngất đi.

"Điện hạ!! Người không sao chứ điện hạ?" Cẩm Tú và Phong Lan hốt hoảng chạy lại đỡ lấy Lê Lan Đường, phát hiện trên cái trán cao của nàng ta đã ửng đỏ một mảng.

"Ai ui thật đau chết ta mà" Từ Lan vừa ôm trán vừa than vãn. Nàng cảm thấy cánh tay trái đỡ lấy Lê Lan Đường truyền lên từng đợt tê rần, may chưa bị gãy.

"Hoàng, Từ, Lan" Lê Lan Đường đè thấp giọng, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đang dâng lên trong bụng "Ngươi dám khi dễ bổn công chúa?"

"Điện hạ, đây là... cái này thực ra là..." Từ Lan nhìn vẻ mặt đầy giận dữ như sắp bùng nổ của người trước mặt, lòng hoảng hốt vội vàng thanh minh. Nhưng càng muốn giải thích thì tâm càng loạn, nàng theo bản năng liền muốn chạy trốn. Không chút do dự, Từ Lan ôm quả tú cầu, bỏ chạy khỏi cung Kiến Ninh, giọng nói vang vọng khắp điện "Cửu công chúa, ta thật sự không cố ý! Hôm khác ta sẽ tạ tội với người!"

Lê Lan Đường ôm lấy cái trán bị sưng đỏ, lòng triệt để ghi hận với con người tên Hoàng Từ Lan. Không gặp lại nàng ta nữa, thực tốt!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16