Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 102: LIÊN HOÀN KẾ

505 2 2 0

Hoàng Từ Lan ngồi quạt cầm canh chờ Lê Lan Đường chìm vào giấc ngủ rồi mới lặng lẽ rời đi, trước lúc đóng cửa còn không quên thổi tắt cây nến đã cháy quá nửa khiến căn phòng chìm vào bóng tối. Đứa nhỏ này từ bé đã thường xuyên sống trong lo âu và đề phòng vì vậy rất khó ngủ sâu giấc, chưa kể đến khi ngủ còn có thể mơ thấy ác mộng. Dù khoảng thời gian tối tăm kia trôi qua đã lâu nhưng thói quen thì không thể bỏ ngay trong một sớm một chiều là được. Dạo gần đây có biến chuyển tốt, khiến nàng cũng yên tâm phần nào.

Lúc Hoàng Từ Lan chắp tay ra đến thềm sân liền ngẩng đầu nhìn lên vòm trời tháng ba trong vắt đính vài đốm sao nhỏ bé lấp loé, sau đó không lâu bèn nhàn nhạt nói với thinh không: “Đã tìm ra được con dê thế mạng chưa? Chỗ của Diệp Hồng Ly đã tiến hành đến đâu rồi?”

“Bẩm đã tìm ra rồi ạ” Từ sâu bên trong bóng tối đặc quánh lúc tảng sáng có tiếng nói đáp lại, vô cùng cung kính “Diệp Hồng Ly đã hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên....vấn đề kia vẫn là chưa thể giải quyết dứt điểm ngay trong một sớm một chiều ạ”

Hoàng Từ Lan nghe đến đó cũng không tỏ thái độ gì, nhìn viên ngọc lục bảo trong tay đang phát ra ánh sáng ảm đạm như lửa ma trơi rồi nói tiếp “Dạo gần đây hẳn là bên thái tử đang nhàn nhã vô sự lắm nhỉ? Ngươi mau tìm việc để ngài Đông cung giết thời gian đi, tránh cho ngài ấy lại có tinh thần để tâm đến việc hôn sự của cửu điện hạ” Từ dạo Lê Tranh thất bại trước mưu kế của Kinh vương Lê Kiện, cộng thêm mấy sự vụ nhỏ nhặt gần đây trong triều đã khiến hắn càng thêm lo lắng sốt sắng như kiến bò chảo nóng trước những nguy cơ ngày một rõ ràng đang uy hiếp đến mình. Cũng khó trách được hắn, hẳn là nằm mơ hắn cũng không thể biết được tất cả đang nằm dưới sự thao túng của Kính phi - một người im hơi lặng tiếng không có được bao nhiêu ấn tượng trong mắt hậu thế.

Giờ đây Lê Kiện xem như đã trở mặt hoàn toàn với Lê Tranh, nếu như hắn có được sự giúp đỡ của Lê Tung hay Lê Tương thì rất nguy hiểm. Nhưng kì thực thì khả năng đó rất khó có thể thành hiện thực, bởi bà già Trình Uyển kia hẳn là cũng không để cho mấy quân cờ trong tay mình có dịp tự ý múa may quay cuồng đâu. Hoàng đế vẫn tiếp tục im lặng nhìn, vậy chứng tỏ lão ta đã ngầm đồng ý với hành động mưu toan đầy máu tanh và tính kế này của Trình Uyển.

Hoặc là chính lão rồi cũng sẽ ra tay dọn sẵn con đường cho đứa trẻ được chọn lựa để bước lên chín mươi chín bậc thềm rồng điện Kính Thiên sau này.

“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay” Người nọ đáp lại “Ngài còn điều gì cần dặn dò nữa không ạ?”

“Khuếch trương mọi chuyện càng lớn càng náo động vào, như vậy thì đám ngự sử sẽ lại có thêm lí do để thể hiện tinh thần tận trung tẫn lực vì dân vì nước đấy” Hoàng Từ Lan gật đầu đáp, trong đôi con ngươi thẳm tối không có bất kì một biểu cảm dao động nào “Trước tiên cứ như lời bà Kính phi đi, đánh chó đe mặt chủ. Nếu như quý phi vẫn không cam lòng, vậy thì đành để Minh phi đắc ý thêm một thời gian nữa thôi” Mấy chuyện mưu toan chốn hậu cung nàng không tham gia không có nghĩa là bản thân không biết gì, bản thân tuy làm đến chức tổng quản cũng chẳng cố chen chân tham dự vào chính trường, nhưng chính hành động đặt Lê Lan Đường vào vòng nguy hại của quý phi và Lê Tranh đã làm nàng phẫn nộ.

Bà ta có thể đem bất kì ai ra làm công cụ đem lại ích lợi cho bản thân, nhưng Lê Lan Đường thì không được.

“Ngài định khi nào thì tiến hành kế hoạch ạ?” Người nọ lại hỏi, dường như đã bắt đầu cảm thấy nôn nóng với sự bình tĩnh đến quá mức này của Hoàng Từ Lan.

“Tạm thời thì cứ tiếp tục án binh bất động đi đã” Hoàng Từ Lan xoay xoay viên ngọc trong tay, thở dài rồi nhàn nhạt nói “Đợi chuyện này giải quyết xong xuôi, ta tự khắc sẽ thông báo cho các ngươi sau” Đám người này vô cùng thần bí, thoắt ẩn thoắt hiện như những bóng u linh dật dờ. Từ nhỏ nàng đã biết sự tồn tại của bọn hắn, cũng tường tận bọn hắn là người của một tổ chức nằm ngoài sự quản lý của triều đình. Lúc trước nàng hoàn toàn không hiểu vì sao bọn hắn rất nghe lời mình, hệt như coi mình là tôn chủ mà đối xử trước sau trung thành như một. Nhưng sau đó từ chỗ của cha, nàng mới biết được đám người này vốn dĩ là gia thần của Phương thị.

Mẹ nàng mất từ rất sớm nên có rất nhiều việc bà ấy không kịp nói cho nàng biết, từ chỗ của cha cũng chỉ biết được vài việc quan trọng cốt lõi, mãi gần đây lại được Đới Ngọc nói thêm vài chuyện mắc mớ liên quan giữa Phương thị và Trình thị. Âu có lẽ đây chính là sự sắp đặt nghiệt ngã của phận số đi.

Nhưng nàng cũng rất rõ ràng một việc, đó là mọi bí mật mà những người liên can đang ra sức giấu giếm vẫn chưa được tiết lộ toàn bộ. Ví dụ như thủ lĩnh của đám người này là ai, danh tính như thế nào đều không biết được. Lâu nay vẫn là những tên bộ hạ thân cận này thường xuyên đến tìm nàng báo cáo sự vụ, riêng kẻ thủ lĩnh kia thì chỉ khi nàng gặp phải nguy hiểm mới chịu xuất hiện.

Nhưng chẳng sao, tất cả rồi sẽ có câu trả lời. Cái ta cần, đơn giản chính là thời gian.

“Vâng, vậy để thuộc hạ đi báo với vị thiếu tông chủ kia của Cẩm Lý Đào Nguyên”

“Bảo Lý Ngọc Hàm trông chừng bát điện hạ cho tốt vào, nếu để ngài Đông cung hay sự quá sớm thì ắt không tốt gì cho kham đâu. Chuyện này càng bất ngờ, càng tốt” Hoàng Từ Lan lại tiếp tục dặn dò. Từ sau vụ việc khiến Lý Ngọc Hàm suýt mất mạng, thái độ của Lê Lệ Khanh với những việc liên can dần dần biến thành lưỡng lự. Trước nay vị bát điện hạ này đều có suy nghĩ vô cùng bộc trực và đơn giản, chỉ e là đã phải chịu đả kích rất lớn khi phải chứng kiến tràng cảnh máu tanh kia rồi. Có chăng không phải là Lê Lệ Khanh không hiểu, mà là cả hai phía thân tình và thực tế đang dồn ép vị điện hạ kia phải đưa ra quyết định ấy thôi.

“Vâng thuộc hạ đã rõ”

Hoàng Từ Lan khẽ ừ một tiếng, sau đó vươn tay bẻ lấy sợi tơ cau đang rủ xuống bên cạnh phất qua phất lại vài cái khiến nó đứt tung thành nhiều đoạn nhỏ, giọng bất chợt lạnh đi “Còn nữa, mấy con sâu trùng gây hại, cũng đã đến lúc nên loại bỏ đi rồi đấy” Nhân cái dịp hỗn loạn nhiễu nhương này mà giật sập chốt bẫy để trừ đi vài gã nằm trong phe cánh của đám thân vương trong triều rồi đổ vấy cho một gã thân vương xui xẻo nào đó, thực tốt đẹp xiết bao. Một công đôi ba việc.

“Chỉ e là bên phía kia sẽ trách chúng ta vọng động thưa ngài” Người kia im lặng một lát ra chiều do dự, sau đó mới lên tiếng.

“Không cần lo, đến đó ta sẽ đứng ra giải thích với bọn họ sau. Nếu không nể mặt thì cũng quá là máu lạnh rồi đấy” Chỗ của Trình Uyển và hoàng đế đều đang mong điều này xảy ra, về căn bản là sẽ không thể biểu lộ ra vẻ không vui.

Người không vui duy nhất chính là đám người hậu cung và bá quan trong triều, mà người không biết nên vui hay buồn lại chính là Cẩm Lý Đào Nguyên – kẻ đứng giữa để cân bằng tất cả các thế lực.

Mà với nàng, đám người đó vui hay buồn thì có gì quan trọng đâu?

........

Sáng hôm sau lúc Lê Lan Đường ngủ dậy thì mới hay Hoàng Từ Lan đã rời đi từ lâu, trên bàn còn rất cẩn thận mà để lại một tờ giấy thông báo rằng mình có chút công việc cần giải quyết, đến khoảng giờ Ngọ sẽ quay trở lại.

Lê Lan Đường đọc xong bèn đem tờ giấy kia vò nát thành nhiều mảnh vụn, sau đó mở cửa gọi cung nữ vào hầu. Dạo gần đây Hoàng Trọng Khanh hay canh chừng nàng ngủ, quả thật là ngủ ngon hơn nhiều so với thường nhật, làm tinh thần cũng thoải mái hơn không ít. Tuy nhiên đoạn thời gian này biến cố cũng thực quá nhiều, thoải mái chửa được bao lâu đã có thêm việc cần phải suy nghĩ lo trước lo sau.

Buổi sáng đám cung nhân hầu như đều chọn đi vãn cảnh chùa thắp nén hương nguyện cầu, đã chuẩn bị tươm tất ngay từ sớm để kịp hành trình. Lúc Lê Lan Đường ngủ dậy đã là quá giờ Thìn, hành cung vắng lặng chứng tỏ đám người nọ đã sớm rủ nhau đi hết sạch. Nàng cũng không có quan tâm lắm đến việc này, sau khi rửa mặt liền ngồi ăn bữa sáng được cung nữ chuẩn bị rồi gọi đám ám vệ vào hỏi chuyện.

Dù sao nàng đến đây cũng không phải để hùa theo đám nữ nhân kia tham gia cái hội rong chơi nhàm chán vớ vẩn toàn lời ong tiếng ve.

“Điện hạ, ngài cho gọi thuộc hạ là có việc?” Tên thủ lĩnh của toán ám vệ cung kính cúi người trước Lê Lan Đường. Vị chủ nhân này từ lâu đã đem lại cho hắn cảm giác áp bách vô cùng kinh khủng, tựa như những kẻ làm nghề tìm trầm hương đứng trước ánh nhìn của ông hùm đang nằm dưới tán cây trầm vậy. Từ lâu hắn đã biết vị chủ nhân này của mình hoàn toàn không giống những vị thân vương thân công chúa khác, rất có khí thế của một người đứng trên vạn người, cũng sẽ không để bản thân chịu ảnh hưởng của bất kì ai.

Vậy mà trời xanh cố tình để người này sinh ra mang thân nữ nhi.

“Mau đi về cung báo với bà Kính phi là chuyện bà ta tính toán ta đã biết, không cần tiếp tục ra vẻ thần bí nữa mà làm gì” Lê Lan Đường hớp một ngụm trà Tước Thiệt ấm dịu đã được để sẵn trên bàn, sau đó lại nói “Còn việc bà ta muốn thương lượng với ta, hẳn là rất đáng suy ngẫm đấy” Mặc dù không rõ là bà cô này của nàng đang vì muốn tốt cho đứa cháu độc nhất hay là tốt cho chính bản thân, nhưng nếu bà ta từ lâu đã biết Hoàng Trọng Khanh là người Phương thị vậy thì càng thêm phần tin cậy rồi đấy.

Bà ta tuy là người dám nghĩ dám làm, nhẫn tâm có đủ nhưng căn bản là sẽ không phá vỡ những quy tắc bất di bất dịch trước nay giữa hai nhà Phương Trình, vì vậy nên mới có thể mắt nhắm mắt mở trước những hành động quá mức rõ ràng của nàng và Hoàng Trọng Khanh bấy lâu nay. Thiết nghĩ nếu không phải là điều bà ta muốn, thì đã sớm bị loại trừ giống chuyện của Lê Thông xưa kia vậy.

Thật nực cười làm sao, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy tự hào về dòng máu mình đang mang trong người đấy.

“Điện hạ sẽ đồng ý ạ?” Tên ám vệ ngay lập tức ra vẻ gấp gáp “Chuyện này chẳng khác nào bước lên cầu độc mộc, nguy hiểm khôn cùng! Thuộc hạ mong điện hạ suy nghĩ lại!” Chuyện này chẳng khác nào một câu chuyện cổ kim chưa bao giờ xảy ra, điện hạ tuy đúng là người có bản lĩnh nhưng ngài ấy có đủ khả năng chống chọi với sức ép từ bốn phương tám hướng kia ư? Vả lại nếu thánh ý không ưng thuận, vậy khác chi tự chui đầu vào quan tài kia chứ!

“Ta có nói sẽ đồng ý à?” Lê Lan Đường cười nhạt “Ta cũng không phải là quả bóng mặc người vờn qua đá lại mà chẳng biết phản kháng, lại chưa kể đến nếu ta không đồng ý, bà ta sẽ làm ra được hành động cưỡng ép gì kia?” Nàng tất nhiên không phải kẻ thiển cận bị danh vọng che mất tầm nhìn, những thứ không có khả năng thành công thì không nên phí tâm phí sức vào mà làm chi cả. Chuyện này có bao nhiêu phần thành công nàng có thể ước lượng được, nhưng vì Hoàng Trọng Khanh không muốn nó xảy ra nên nàng sẽ không bận tâm hay mưu tính để đạt đến kết quả đó nữa.

Nhưng có thể vin vào chuyện này mà lợi dụng bà cô quý hoá và người cha cao cao tại thượng kia ra tay dọn đường, thật là đỡ tốn sức biết bao.

Hừ, tuy là nói như vậy nhưng nàng vẫn chưa có được đáp án mình cần để giải thích cho toàn bộ những sự kiện đã từng xảy ra trước kia. Bà cô âm trầm thâm thuý kia của nàng chắc chắn vẫn còn điều cất đáy hòm không hề lo sợ bị người khác biết đến. Nhất định phải tìm cơ hội để nạy miệng bà ta ra.

“Vâng thuộc hạ đã rõ. Bây giờ thuộc hạ lập tức quay về” Tên thủ lĩnh ám vệ gật đầu sau đó xoay người lui ra khỏi cửa. Không ngờ lúc hắn đi đến bục cửa liền nghe được tiếng của Lê Lan Đường tiếp tục vọng đến “Nhân tiện ghé Ngũ Thải Vân báo với thất hoàng tỷ, rằng vở kịch này đã đến lúc gay cấn rồi đấy, có thể trực tiếp động tay”

Người được con ác lang như Trình Chung đào tạo ra, tuyệt nhiên không thể đứng ngoài cuộc chơi được rồi. Mà bà chị này của nàng, dù không được ai mời tham dự thì bà ấy cũng sẽ nhúng tay vào ấy thôi. Chuyện liên quan đến Trần Hải Đình, bà ấy không tham gia thì sẽ tiếc nuối lắm.

Vở kịch này, quả nhiên là càng diễn càng hay, càng ở trên đài lâu thì càng đông quan khách đến tham dự.

***

Ở cái trấn nhỏ gần hành cung có họp chợ, tuy rằng quy mô không sánh bằng chợ thị nhưng mấy thứ đồ cần thiết cho dịp Thanh Minh ba năm mới làm trọng đại một lần thì đều có đủ không thiếu món nào.

Thanh Minh là lúc trời vào tháng ba sáng sủa đẹp đẽ một mảnh bích lam trông vô cùng thích mắt, cỏ cây lại mơn mởn mầm xanh hàm chứa xuân tình, vừa hay đúng dịp tốt cho đám nam thanh nữ tú khắp nơi kết bầy gọi bạn.

Tuy nói chỗ này cách kinh thành không xa nhưng một lần vào kinh cũng mất trọn một ngày, thành thử đám trai gái ở chốn này cũng không quen thuộc với người từ kinh thành đến cho lắm. Lại nghe ở kinh thành nam thanh nữ tú nhiều vô kể, tài tử giai nhân đông như cỏ kiến nhưng đa phần đều là con nhà có chức có quyền, tầm mắt nhìn cao vô cùng, đũa mốc thực chẳng dám chòi mâm son để bị thế nhân chê cười.

Nhưng nếu là chỉ ngắm nhìn thì hoàn toàn chẳng vấn đề gì, bởi chỗ này gần với hành cung nghỉ mát của hoàng thất nhà Lê, người quyền cao chức trọng ở cái nước này còn ai vượt qua bọn họ đâu cơ chứ. Tuy rằng hoàng thất đi ra đường đều là được lính tráng quan hầu tiền hô hậu ủng rất hoành tráng không cách nào thấy mặt, nhưng chỉ riêng đám con nhà quan đi theo hầu thì cũng đủ để ngắm nhìn rồi.

Ví như chiều hôm nay chẳng hạn.

Trên đường cái lớn dẫn đến Thiên Phúc tự lớn nhất cái huyện này không rõ từ khi nào đã xuất hiện hai vị giai nhân cưỡi ngựa nhàn nhã đi tới, nhìn trang phục trên người lẫn trang sức đeo mình ngựa là biết ngay không phải xuất thân từ gia đình bình thường có chút tiền của có thể đạt tới được. Đặc biệt là vị giai nhân mặc tử bào thêu hoa cúc vàng đang cưỡi bạch mã kia, cả người toát ra khí thế vương giả chấn nhiếp người khác vô cùng.

Đi song song với người đó là một vị giai nhân khác mặc tố y bạch bào thêu lá trúc, lưng mang túi đựng cầm màu ngà. Người này toát ra khí chất thanh nhã điềm đạm lại ôn hoà như ngọc, hoàn toàn trái ngược với đồng bạn. Trên cổ của con ngựa ô nàng cưỡi đeo vòng lục lạc vàng cùng dây cương đỏ son, nhìn từ xa đã thấy vô cùng đẹp mắt và tương xứng với con bạch mã bên cạnh.

Đi theo sau hai người không xa chính là tám tên Cẩm y vệ mặc yển bào màu lục, trên quan đới lấp lánh còn giắt theo trường kiếm. Đám người xung quanh nhìn đến ánh mắt hung tợn của bọn Cẩm y vệ liền không kìm được rùng mình mà chủ động nhường đường, nếu không nhường chỉ sợ ngay sau đó lại táng mạng dưới lưỡi kiếm không có mắt kia của bọn chúng.

Hẳn là hai vị giai nhân này đi hội Đạp Thanh đây. Mọi khi đều thấy các đôi tài tử giai nhân đi cùng nhau như thế này, nữ tử với nhau đều kết bầy nhiều người hò nhau đi một lượt cả. Tuy nói là vậy nhưng bọn họ sinh sống ở đây cũng chưa bao giờ thấy mấy đôi tài tử giai nhân hẹn nhau lại cưỡi ngựa rình rang đầy uy thế vương quyền như đang mục sở thị đâu.

Thực chất thì cũng không phải hai vị giai nhân này cố tình rình rang để lôi kéo chú ý, mà có chăng là bởi vì bọn họ rất thu hút ánh nhìn. Dạng giai nhân như thế này chỉ ở kinh thành mới có thể tìm được, cho dù đi mòn gót giày hết cả huyện cũng chẳng thể đào ra được người xứng tầm.

Cũng không biết là nho sinh ở đâu tức cảnh sinh thơ, không kìm được bèn cất giọng sang sảng đọc lên mấy câu thơ:

“Dương liễu tuỳ phong đáo thượng phương,

Thiên gian suy hạ phấn chi vương.

Sơ sơ tiểu tảo thanh mi đạm,

Nhiễu nhiễu vân thu thuý mấn trường.

Nhan mạo đã ưng đăng tử các,

Phong lưu chỉ hợp phối tài lang.

Hà dương tịch mịch thư song tịch,

Lưu bạn thanh quang tứ bảo phương.

Không ngờ vừa đọc xong không bao lâu, con ngựa ô nọ vừa nhấc thêm được bốn vó thì đã thấy Hoàng Từ Lan lắc đầu mà đáp lại, giọng nhàn nhã vô cùng:

“Lưu xuân vô nại khứ hung hung,

Hồi thú tao phùng nhất mộng trung.

Oán cảnh hữu hoài thương lãn điệp,

Phương tâm vô xứ thác chinh hồng.

Phương tiêu tịch mịch cô đăng nguyệt,

Thu dạ thê lương bán chẩm phong.

Mặc mặc kỷ hồi thi tứ bãi,

Tham hoành do tự ỷ ngâm song.

Gã nho sinh đứng trên lầu cao nghe xong liền trợn mắt thảng thốt, sau đó giơ tay lên làm cái kính lễ: “Tự nhận tài học thua kém, tiểu sinh bái phục!”

Chỉ thấy Hoàng Từ Lan phất tay tỏ ý không nhận, ngược lại còn đọc thêm hai câu thơ của Sầm Lâu mà rằng:

“Xoa lạp duyên hồ vinh bội ấn,

Tang ma hế dã thắng phong hầu!” (1)

Đám quần chúng xung quanh tuy ít học ít chữ nghĩa nhưng nghe đến đó cũng liên tục ồ lên kinh ngạc, cảm thán không ngớt lời. Rốt cuộc vị giai nhân này là người từ phương nào đến mà không chỉ đẹp người lại còn thêm tài văn chương khiến một nam tử từ nhỏ đã theo nghiệp bút nghiên phải cam bái chịu thua thế kia?

Cũng từ đó về sau, ở cái trấn nhỏ gần hành cung lan truyền sự tích về một vị giai nhân tài nữ trong kinh cưỡi ngựa ô chỉ trong vòng bốn vó chân ngựa đã có thể xuất khẩu đáp trả bài thơ của nho sinh giỏi nhất vùng, khiến người nọ cam bái hạ phong mà không có chút hổ thẹn hay bất mãn nào.

Lại nói đến người đi cùng vị giai nhân kia là một quý tộc kinh thành, hẳn là thân công chúa đương triều. Quả thực xứng danh tài nữ giai nhân, tài sắc vẹn toàn khiến người người cảm thán không nguôi. Nếu vị thân công chúa kia là một vị thân vương, vậy đây chẳng phải là duyên trời tác hợp, một đôi lương xứng đấy ư! Nghĩ ngược nghĩ xuôi đều thấy thích hợp vô cùng.

_____

CHÚ THÍCH

  1. Đây là hai câu thơ trong hồi số 3 của tác phẩm Truyền kỳ tân phả của Hồng Hà nữ sĩ. Dịch nghĩa: Nón lá áo tơi dạo hồ, vẻ vang hơn đeo ấn/Dâu gai mọc đầy đồng nội, vui thú hơn phong hầu.

_____

LỜI TÁC GIẢ

Ôi chà chà, chương này lại là một minh chứng rất là rõ ràng cho chứng tâm thần phân liệt của Tô quân, vẫn là văn phong không gì nổi bật, bút pháp què quặt khó hiểu lại thích đi đặc tả, kết quả là chẳng hiểu bản thân đang viết cái gì :v:v:v Chương này và chương sau hẳn là tác giả sẽ lại bị Vương tiên sinh cho ăn đập, nên là cảm thán quá đi thôi =)))))

Hai bài thơ chữ Hán bên trên cũng là được trích từ trong cuốn Truyền kỳ tân phả của bà Hồng Hà nữ sĩ, hồi thứ tư. Bạn nào có hứng thú thì có thể đi thư viện tìm đọc trọn bộ nhé, bà Hồng Hà nữ sĩ có nhiều bài thơ rất hay, nếu có dịp tác giả sẽ tiếp tục bỏ thêm vào cho mọi người cùng đọc như trước nay đã từng :v Vì hôm nay bệnh lười tái phát nên chẳng muốn dịch nghĩa, mọi người cứ đọc bản chữ Hán vậy đi :v Hôm nào đó tác giả được thi tiên nhập xác, có thi hứng thì sẽ viết bù hai bài thơ Hàn luật chữ Nôm bù cho mọi người sau :v Hứa bằng tất cả tấm lòng người nghệ sĩ =)))))))

Inbox vẫn cứ về đều đặn, và đặc biệt hơn là vào một buổi tối oi bức đi cà phê vỉa hè, tác giả lướt Facebook và phát hiện truyện mình được bê đi đề cử ở một group chuyên về BHTT :v Lúc đó tác giả đã nghĩ: Ôi chao, cuốn truyện dở ẹc của tác giả tâm thần tự kỷ cũng đáng để đề cử à @@ chậc chậc, hẳn là mười người leo hố thì có chín người trèo khỏi hố sau khi đọc được chục chương đầu =)))))) Này thì không phải là nói đùa đâu :v.

Thực ra người ngồi dưới cái hố này không nhiều như mấy cái hố bách hợp khác, và tác giả thì luôn tự hỏi các fan đang ở đáy hố rằng có phải mọi người đã đặt niềm tin sai chỗ rồi không =))))))

______

CHUYÊN MỤC TRẢ LỜI INBOX

Fan A: Càng ngày càng thấy rớt nước mắt khi lọt xuống cái hố sâu vạn trượng đầy máu chó này rồi mọi người ạ :))) tiếc là miệng hố xa tầm với quá, hết trèo ra được rồi, vả lại bây giờ mà trèo ra thì cả năm thanh xuân hít hà drama ăn cơm chó xem như đi đứt hết. Quyết tâm sống chết đến lúc toàn văn hoàn.

Nhưng mà vẫn cay bà tác giả quá mọi người ạ, tác giả được lắm, hảo bẻ lái, hảo lừa tình văn án, bây giờ ngồi chống tay đọc lại văn án thì thấy ngày xưa mình thật ngu ngok khi tin vào những gì bà tác giả đã viết :)) Cái gì mà là “Bốn năm ngây ngốc trong hoàng cung, đối diện luân thường đạo lý”? Ủa alo có hả, Hoàng hộc máu có lo ngại luân thường đạo lý hả? Còn nữa, cái gì là “con chim nhỏ trong lồng son không biết sự đời”? Mô Phật, cửu điện hạ rõ ràng là con ác ma bước ra từ bóng đêm ai ai cũng sợ thì đúng hơn :)) Những người vào vì văn án, drop sớm sẽ không có đau lòng như tôi lúc này :)) Thề luôn, từ dạo tết đến nay toàn là đọc tới mức sợ phát khóc lúc giữa đêm:)) Đây rốt cuộc là hướng đi quái quỷ kinh khủng hắc ám gì vậy? Rồi cái văn án kia đúng là để trang trí cho có thiệt luôn đó hả?

Tô quân: Tác giả vô tội thật sự :v Văn án nó đúng mà =)))) chẳng qua là vắn tắt quá nên dễ gây hiểu lầm thôi ấy chứ :v

Fan B: Vào một buổi chiều đẹp trời toi nhận được đề cử và đã đọc bộ này, và đến bây giờ toi mới rảnh để nói ra nghi vấn sau: Mọi người (kể cả con bạn toi) bảo tác giả bẻ gắt nhưng mọi người đã từng nghĩ đến mấy việc này chưa?

  1. Trong mắt người khác Cửu ác ma chính là một con ác ma hung bạo giết người không chớp mắt, đáng sợ vô cùng không ai dám lại gần chứ đừng nói là đi ké xe. Thế nhưng Hoàng hộc máu chạy xồng xộc vào còn núp sau lưng mình mà ngài ấy không có phản ứng gì mà chỉ lườm, mọi người không thấy nó lạ hả?
  2. Hoàng hộc máu trong mắt người đời chính là người không thích nói nhiều, cũng không thích thị phi, xử lí mọi việc đều ngay ngắn đâu ra đó nhưng mọi người không thấy ngài ấy rất ngu ngốc và nói nhiều trước mặt Cửu ác ma à? Đã vậy còn có rất nhiều pha xử lí đi vào lòng đất nữa chứ?
  3. Thêm nữa mọi người có thể tin lời bao biện của Cửu ác ma và cả Hoàng hộc máu hả? “Không ngờ bài thơ chọn ra lại là của Hoàng Từ Lan” – Cửu ác ma said. Ơi là trời, mọi người nghĩ đi, chục năm qua Cửu ác ma nhận bao nhiêu cái bao lì xì, bao nhiêu thiếp chúc mừng năm mới, chẳng lẽ không nhận ra được nét chữ của Hoàng hộc máu á? Cơ mà công nhận chi tiết này đến tận sau phiên ngoại mới giải thích, ôi lâu vãi. Ban đầu toi còn nghĩ là trùng hợp thật, sau mới thấy bản thân y hệt con bò bị bà tác giả dắt mũi đi đến tận thảo nguyên Ba Vì gặm cỏ còn vui vẻ hát ca kêu ụm bò :))).

“Biết vậy không đề tranh bằng Lạc thần phú” - Hoàng hộc máu said. Ơi là trời, Hoàng hộc máu là ai? Là khôi thủ trăm năm có một của BNL đó mọi người, cha là đại học sĩ, chẳng lẽ một bài phổ thông như Lạc thần phú có nội dung gì cũng không biết? Suy ra, Hoàng hộc máu cố tình. Như vậy chứng tỏ Hoàng hộc máu từ lâu đã đặt nghi vấn rằng Cửu ác ma là người mình tìm, nhưng mà không có bằng chứng nên không khẳng định mà lại mạo hiểm với những nước đi vào lòng đất không thể vãn hồi :)) Ôi hảo thay cho Hoàng hộc máu.

  1. Còn rất rất nhiều những điều khác cần bàn đến nhưng mà lười gõ quá và nguyên đêm qua là dùng để chửi thề do không nghe lời mấy người chung hố đội nón vào :((( Nói chung là bà tác giả thâm thuý quá rồi, không còn gì để bàn nữa. Thật chứ toi đang nghĩ liệu có phải đây là sự khác biệt giữa người tay mơ đi viết văn và nhà văn có kinh nghiệm lâu năm hay không :((( Toi đọc qua nhiều cuốn bách hợp của các tác người Việt Nam viết rồi, và phải nói cuốn này nó ở một cái phạm trù gì đó khác xa so với những cuốn kia nha mọi người, ai thấy đúng cho xin 1 like.

Từ cái văn phong, từ cái bối cảnh cho đến hàm ý bên trong đều không hề giản đơn và cũng chẳng có kiểu ăn xổi ở thì, nên là nhiều người drop giữa chừng toi cũng chẳng lạ vì cái văn này quả thực rất kén người đọc. Văn phong của bả không hề TQ hoá nha, cũng không phải kiểu văn hiện đại cận đại cố gò ép vào rồi kêu đó là ‘thuần Việt’, chính xác là cái văn phong của bả mang vẻ hoài cổ điêu tàn của các cụ Nho sĩ xưa ấy, ngay từ đầu tui đã thấy được rồi, chỉ là càng về sau càng rõ ràng ấy :) cần dí dỏm thì dí dỏm ai đọc cũng hiểu, cần thâm thuý thì thâm thuý hệt như các cụ xưa, dùng toàn là tích xưa nghĩa cũ cả :) Toi tự hỏi bây giờ được bao nhiêu tiểu thuyết gia mạng giống như thế này? Hơn chục năm lặn ngụp Watt và WP toi chưa bao giờ thấy :) Toàn là chất văn hiện đại và cận đại rồi phán nó là ‘thuần Việt’ thôi :)

Thực sự toi rất ngưỡng mộ mọi người ngồi trong cái hố này, vì không ít thì nhiều các bạn có cơ hội tiếp xúc với áng văn này sớm hơn toi, cũng trải nghiệm qua cảm giác chờ từng chương đến tận bây giờ :v Thấy có bạn ghi rằng điểm văn có cải thiện, thực ra cũng đúng thôi vì bà tác giả này có văn phong đỉnh quá mà, cứ như là một nguồn cảm hứng bất tận và kích thích khả năng suy nghĩ cảm nhận của người đọc vậy :)

Thôi toi đi đọc truyện tiếp đây, sắp đến đoạn ‘gay’ cấn rồi. Căn bản là toi khum hỉu bà tác giả là người nhóm tính cách gì, nhưng để viết ra áng văn lừa tình, đâu đâu cũng là trap, trắng đen lẫn lộn, tình cảm lẫn mưu toan, hài hước lẫn bi kịch như thế này thì hẳn là nhóm tính cách hiếm gặp :)) Bữa sau truyện xong chương cuối rồi toi sẽ viết bài sớ phân tích quăng cho bà tác giả gửi cho mọi người cùng đọc chơi :)

Tô quân: @@ Tác giả thuộc nhóm tính cách INTJ bạn ạ :v:v Mà biệt danh này cũng hợp lý đấy nhỉ, thôi từ chương sau chúng ta hãy gọi là Cửu ác ma và Hoàng hộc máu đi :v

Fan C: Cũng không có gì, chuyện là vào một buổi chiều rảnh rỗi em đã ngồi suy nghĩ về tên truyện sau khi đọc hết tất cả chương hiện có. Và rồi em phát hiện ra tác giả rất thích chơi chữ, vậy có khi nào cái tên truyện cũng là chơi chữ không? Chữ Hán thì em cũng không giỏi gì, nhưng nếu dùng phương pháp chiết tự thì Thảo Cổ Tâm Thanh sẽ ghép lại thành hai chữ “Khổ Tình” :)) Ôi trời ạ, tác giả mau nói với em đây không phải là sự thật đi ạ, hãy mau phủ nhận đi ạ :)) SE ư, là SE ư, ôi chết rồi mọi người ơi :))))))

Tô quân: *cười đầy hàm ý* Tác giả sẽ có giải thích sau đấy, nhưng mà suy luận của bạn đã đúng rồi =)))) Thật ra cũng không có gì, trên WP tác giả cũng đã đề tên chính thức của tác phẩm này là Khổ Tình 苦情rồi đấy thôi =)))))))) Khi chiết tự sẽ thành ra như tên truyện 艹 (thảo) 古(cổ) 忄(tâm) 青(thanh) :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16