Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42: VÌ SAO KHÔNG AI NÓI CẢ??

707 4 3 0

Từ sau đợt hội săn, mối quan hệ giữa Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường trong mắt người ngoài cũng chẳng có gì thay đổi, số lần gặp mặt ít đến thảm thương.

Lê Lan Khuê ban đầu còn muốn moi ra được gì đó, nếu Hoàng Từ Lan là yếu điểm của Lê Lan Đường vậy thì sẽ không còn gì tốt bằng. Thế nhưng càng cố gắng bới tìm, Lê Lan Khuê lại càng không biết nên nói sao cho phải. Quả nhiên là tu sĩ và cục đá bờ sông!

Dần dần, Lê Lan Khuê cũng không buồn phí sức nữa, xem ra chuyện tặng lông khổng tước hôm nao chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng Lê Tranh lại không nghĩ vậy. Hắn biết khá rõ thái độ đối nhân xử thế của Hoàng Từ Lan, cũng đặc biệt canh cánh biểu hiện của hai đứa Bùi Dũng và Lê Minh Kính. Chắc chắn có huyền cơ mà hắn chưa biết! Lại nói hôm trước hắn dụ dỗ con bé Lê Cẩm Thương cả nửa ngày trời vẫn không biết được hai đứa kia đáp thơ gì, trong lòng càng bứt rứt. Con nhóc Lê Cẩm Thương tuy nghe được rõ nhưng lại ù ù cạc cạc không hiểu ý nghĩa, bảo là cửu hoàng tỷ đọc cái gì mà dao dao rồi nghêu nghêu, sau đó lại nghe sư phó nói cái gì du du đó! Túm lại là con bé không hiểu gì cả!

Lê Tranh nghe nó thuật lại mà muốn bất tỉnh ngay tại chỗ. Sớm biết có ngày này, hắn đã lén dạy học cho con bé Lê Cẩm Thương ngay khi nó hai tuổi!

Không tìm ra được manh mối trực tiếp thì ta tìm gián tiếp, vì vậy mà Thái tử điện hạ hao tâm tổn trí tìm một cái lí do hẹn hai đứa ‘có vẻ biết được cái gì đó’ hỏi chuyện một phen.

***

Hồ Thuý Ngọc.

Lê Tranh nhìn đôi lương nhân dạo gần đây khiến dân tình xôn xao bàn tán, trong mắt đầy ý vị thâm trường.

Cõi trần tục này có những việc tuy nhìn là vậy, nhưng nội tình bên trong lại chưa hẳn là vậy. Đôi khi vạch rõ trắng đen, lại là hành động không hề tốt.

Vì vậy hắn cũng chẳng muốn quản hai đứa này.

“Nay cho gọi hai người đến đây, là ta có chuyện muốn hỏi” Lê Tranh cười cười nhìn Bùi Dũng và Lê Minh Kính không hẹn mà cùng mặc xiêm y màu trạm lam, mở lời trước. Hai đứa này là cố tình cho xung quanh biết chúng nó sắp thành thân ư?

Được rồi, không so sánh sẽ không có thương tổn. Rõ ràng như vậy nhiều khi lại hay, đỡ khiến hắn phải tò mò đi tìm hiểu.

“Là chuyện chi? Huynh trưởng cứ nói” Lê Minh Kính ung dung uống trà, mắt liếc sang tên Bùi Dũng ngồi bên tay trái mình. Nàng cảm thấy buổi gặp mặt này rất kì quái, cũng chẳng biết là loại chuyện trọng đại gì mới có thể đả động đến huynh trưởng trăm công ngàn việc này, vả lại còn dính líu đến cả nàng và tên mách lẻo Bùi Dũng.

Hừ, lại nhắc đến tên Bùi Dũng! Nàng và hắn rõ ràng chỉ mới gặp nhau hai ba lần, vậy mà vì từ chối hôn sự với Lê Bính Hiểu, hắn đẩy nàng ra đầu sóng ngọn gió, còn triệt để cắt đứt luôn thời xuân thì của nàng! Cái gì là chung tình son sắt, sống làm chim liền cánh, chết làm cây liền cành chứ hả? Mắt nàng có mù cũng không đến mức như lời hắn nói trước mặt quân thượng kia! Giờ thì tươi đẹp xiết bao, nàng có mười cái miệng thanh minh thì phụ hoàng và cả cái kinh thành này đều cho rằng nàng và tên điên Bùi Dũng lưỡng tình tương duyệt, tình thâm tựa bể đấy!

Nghĩ đến thật là phẫn hận tràn lan! Còn cả đứa em tốt bụng Lê Lan Đường nữa, nó vậy mà đứng về phía Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng, góp thêm lời để phụ hoàng đồng ý tứ hôn! Nay có hắn ở đây, nàng nhất định phải làm cho ra nhẽ!

“Là chuyện ngày cuối hội săn” Lê Tranh hơi gật đầu, mắt nhìn về phía Bùi Dũng “Bùi tướng quân hẳn là biết điều gì đó, đúng chứ?”

“Điện hạ, thần cũng chẳng biết được gì cả” Bùi Dũng nhún vai, giọng thản nhiên “Từ Lan và cửu điện hạ trước nay đều không dễ để người khác đoán ra được tâm tư của mình, cho dù thần là chỗ tri giao cũng không ngoại lệ” Hôm đó hắn khá kinh ngạc, nhưng rồi cũng chẳng thấy có gì kì quái cả. Chẳng phải chỉ là tặng lông khổng tước thôi sao? Cửu điện hạ dù sao cũng là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, tài sắc đều vẹn, dù nhận cả chục cánh lông cũng nào phải chuyện lạ!

Bùi tướng quân quả nhiên vô tư lự.

“Hôm đó em có nghe loáng thoáng được lúc đáp thơ” Lê Minh Kính hơi chau mày nhớ lại, giọng mang phân vân “Lan Đường nói cái gì đó tử dao dao...rồi tả chấp đào. Sau đó chỉ thấy Hoàng Từ Lan đáp lại thanh thanh cái gì đó không rõ” Từ chỗ của nàng cách chỗ Lê Lan Đường khá xa, cho dù có hiểu được thì cũng không cách nào nghe rõ.

“Là quân tử dao dao, tả chấp đào, hữu chiêu ngã do ngao?” Lê Tranh cau mày suy nghĩ một hồi rồi đưa ra phỏng đoán. Hắn căn cứ thêm cả lời của Lê Cẩm Thương, mười phần cũng coi như nắm được năm, sáu.

“Cái gì mà dao dao ngao ngao?” Bùi Dũng đúng chất con nhà võ điển hình, với thơ văn là cả một mảnh mơ hồ. Nói ra cũng thật xấu hổ, ngày xưa hắn học được chữ đều là nhờ công của Hoàng Từ Lan. Còn với mấy cái thơ ca tối nghĩa này, hắn lại càng chẳng nảy ra được hứng thú.

“Bùi Thống lĩnh nên về phủ ôn lại tứ thư ngũ kinh đi” Lê Minh Kính nở nụ cười châm biếm, không quên mỉa mai đối phương. Hôm nay cảnh sắc Thuý Ngọc trì mới đẹp làm sao!

“Còn câu của Từ Lan, ta đoán không ra” Lê Tranh gãi cằm thở dài, nếu thêm vào được một hai từ nữa, hắn nhất định có thể đoán được.

“Lan Đường nói như vậy, hẳn là nó biết Hoàng học sĩ chỉ là hứng thú nhất thời đi?” Lê Minh Kính nhíu mi. Bài thơ này nàng đã đọc qua, xét về mặt ngữ nghĩa thì hẳn nên là như vậy. Tất nhiên tiền đề là số lượng lông chim không mang số bảy.

“Ta cũng nghĩ là hứng thú nhất thời” Lê Tranh cũng gật đầu. Ừ, chỉ là nhất thời thôi, nhưng vì sao lại cố tình là bảy cánh lông kia chứ? Còn cả cửu nương nữa, nó biết chuyện mà vẫn hùa theo Từ Lan nghịch bậy như thế! Đã vậy còn thản nhiên như không có gì!

“Hai vị điện hạ có cần phải nghiêm trọng vậy không? Chẳng phải chỉ là tặng lông thôi sao?” Bùi Dũng lòng đầy câu hỏi, không kìm được mà lên tiếng. Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng không giống giả vờ của hai người đối diện, có cảm giác chuyện này hẳn có ý nghĩa gì đó rất trọng đại mà chỉ có người hoàng tộc mới biết được. Chà, Từ Lan ơi lần này bà tới số rồi!

***

Núi Phật Tích.

Gian ‘nhà tranh vách đất’ ở nơi thế ngoại đào nguyên của Trần thần y.

“Gì cơ? Ngươi đem cả bảy cánh lông đó tặng cho Lê Lan Đường á?” Trần Hải Đình há hốc mồm, giật mình làm rớt luôn cái dao nhỏ gọt cau cùng miếng trầu cau đã quết vôi chuẩn bị bỏ vào miệng.

Lý Tư Vân ngồi một bên nhìn miếng trầu cau tội nghiệp rơi dưới đất, lại liếc sang Hoàng Từ Lan mơ màng không hiểu gì và Trần Hải Đình giả vờ kinh ngạc, lòng thầm cảm thán Trần thần y quả nhiên quả là bậc đại sư diễn tuồng, diễn vô cùng nhập tâm!

“Chẳng lẽ không nên tặng quá nhiều?” Hoàng Từ Lan nhìn đôi mắt trợn trừng của Trần Hải Đình, lòng thầm chợn. Lâu rồi mới có dịp ghé thăm Trần Hải Đình nói chuyện phiếm, không ngờ lại khiến người ta thất kinh đến thế kia. Chẳng lẽ cái hội đoạt lông khổng tước kia có cất chứa hàm ý nào đó nàng không biết?

Ừ, hình như lúc nàng tặng cho Lê Lan Đường, xung quanh đều rất im lặng thì phải. Có chăng vẻ mặt bọn họ lúc đó cũng giống như Trần Hải Đình bây giờ đi?

“Cái vấn đề không phải nhiều hay ít, mà là ở ý nghĩa của nó” Lý Tư Vân cảm thấy mình nên là một cựu thành viên hoàng tộc có trách nhiệm “Lông khổng tước, chỉ nên tặng cho đối tượng mình mến mộ hoặc cực kỳ thân thuộc thôi” Mọi ngày Trình Chung đều rất minh mẫn, sao nay lại quên nhắc nhở Hoàng Từ Lan nhỉ? Mà thôi vậy, nếu hắn minh mẫn thì làm sao ra kết quả giống quẻ số nàng và Trần Hải Đình đã từng thôi diễn chứ. Quả nhiên là ý trời khéo sắp đặt mà.

“Gì cơ? Mến mộ á? Là kiểu cầu...cầu kết giao giữa nam nữ với nhau ấy à?” Hoàng Từ Lan mặt bắt đầu méo xệch. Vì sao Trình tổng quản lại không nói với nàng chứ!

“Cũng không hẳn là vậy, có thể tặng cho tri kỷ, sư đồ các loại đều được. Tuy nhiên.....” Lý Tư Vân trưng ra vẻ mặt hồ ly, cười đầy thâm ý “Số lượng là bảy, trước nay chỉ tặng cho ý trung nhân hoặc tri kỷ thôi” Không biết không có tội, nhưng thượng thiên chỉ nhìn vào hành động cùng kết quả của người để tạo ra nhân quả thôi!

Lý Tư Vân chính xác là có đôi chút cảm khái.

Nàng chăm nom cửu nương từ bé, tình cảm chị em hoàn toàn có thể dùng từ sâu sắc để hình dung. Những gì đứa nhỏ này phải trải qua, nàng đều biết cả, nhưng lại không dám can thiệp quá sâu. Mệnh số đã định sẵn, nàng chẳng dám tuỳ tiện động đến. Tuy là nàng rời cung cũng được kha khá thời gian, cũng không gặp mặt đứa em này nhiều, nhưng tính cách nó trước nay như thế nào nàng lại rất rõ. So với Lệ Khanh, Lan Đường thật sự rất lãnh đạm, cũng rất bài xích người khác.

“.....” Hoàng Từ Lan nghe Lý Tư Vân nói mà như sấm nổ bên tai. Nàng chỉ coi Lê Lan Đường như là bạn bè tri giao bình thường, bây giờ phải làm sao đây? Cái gì mà ái mộ kia chứ, nàng nào có biết cái hàm ý đằng sau số lượng lông khổng tước đâu! Còn cả Lê Lan Đường nữa, nàng ta cũng chẳng buồn giải thích cho nàng luôn!

“Chậc, ta nghe nói là trước giờ cái tục lệ này rất linh thiêng nha” Trần Hải Đình xoay xoay chuỗi hạt trên tay, giọng có phần trêu chọc “Hoàng học sĩ chuẩn bị cùng với Bùi Thống lĩnh đi làm phò mã đi thôi” Đường còn dài, ngươi đừng bấn loạn sớm thế mà làm gì.

“Trần thần y lại khéo chọc rồi. Từ Lan và Lan Đường đều là phận nhi nữ, lại không biết đến hàm ý bên trong, hẳn lần này mất thiêng rồi không chừng” Lý Tư Vân rất dối lòng mà nói ra một câu trấn an, biểu tình thản nhiên như chẳng có gì to tát “Hàm ý thì trước nay truyền lại như vậy, nhưng đã bao giờ có ai sở hữu nhiều lông khổng tước vậy để tặng đâu! Hoàng tiểu thư chớ lo lắng nhiều. Lan Đường cũng là người rất biết suy nghĩ trước sau, nếu nó đã nhận thì hẳn là không có vấn đề gì thật” Trần Hải Đình, ở đây không phải chỉ mỗi mình bà biết diễn tuồng đâu!

“Ồ cảm ơn điện hạ đã trấn an” Hoàng Từ Lan nhìn vẻ mặt ‘vô cùng đáng tin’ của Lý Tư Vân, cảm giác chợn trong lòng tạm vơi đi một ít. Cửu điện hạ, vì sao lúc đó người không đánh ta ngất xỉu thay vì vui vẻ nhận lễ? Chuyện quan trọng nhường này, cả hoàng thất đều biết thì không lí nào Lê Lan Đường lại không rõ.

Hỡi thần Pháp Lôi, xin ngài ban cho con vài tia sét để con đi đầu thai đi!

***

Đám nô tì cùng nội thị trong hoàng thành lại có thêm chuyện để tán gẫu lúc trưa. Vẫn là tin đồn về những con người danh tiếng vang xa, ai ai cũng biết.

Qua đợt hội săn vừa rồi, chuyện Lâm vương Lê Tương với Hoàng học sĩ nhất kiến chung tình đã trở thành đề tài bàn tán. Tiếc thay lạc hoa hữu ý nước chảy vô tình, chưa kể đến việc phá vỡ quy tắc tổ tiên truyền lại. Lâm vương phải nói là thảm.

Chưa hết, càng đáng kinh ngạc hơn là Hoàng học sĩ và Xuân Minh công chúa vậy mà lại là chỗ tri kỷ, quân tử chi giao. Chậc, từ dạo hai đại nhân vật này đi chung hôm yến mừng năm mới là đã có lời bóng gió rồi, vậy mà lại là thật. Lại nói tính tình của cửu điện hạ rất là không tốt, Hoàng học sĩ có thể chấp nhận được kể ra cũng thật hay! Càng nói càng thấy tiếc nuối, nếu vị thiên kim nhà họ Hoàng này là một vị công tử, vậy há chẳng phải là đôi uyên ương tài tử giai nhân nổi danh nhất cái đất Thăng Long này sao! Bùi Thống lĩnh và tam điện hạ so ra vẫn còn kém nha!

Phong Lan tay cầm lồng cơm, dọc đường từ thiện phòng trở về cung Kiến Ninh liền nghe không ít nhóm nô tì nội thị bàn tán chuyện hội săn. Ả hơi nhướng mày suy nghĩ, sau đó rẽ sang một con đường khác.

Đám cung nhân ở chốn cung thành này tuy là đời sống có phần thoải mái hơn so với đám nô tì ở nhà thường dân, nhưng thực sự nhàn nhã kể ra chỉ có mỗi đám cung nhân nhất đẳng phục vụ bên cạnh các vị cung chủ. Còn đám cung nhân hạ đẳng ở các ti, phòng khác, cơ hồ đều là dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày đều quần quật không lúc ngơi nghỉ, oán hận cách mấy cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong bụng.

Chưa kể nếu trong nội cung xảy ra vấn đề gì, đám nô tì này sẽ là kẻ đầu tiên bị đưa ra đứng mũi chịu sào, mất mạng trước nhất. Chính vì vậy mà những nỗi oán hận cùng những chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày đều sẽ được bọn chúng đem ra trao đổi với nhau, có ích hay không có ích đều chẳng quan trọng.

Quan trọng là bọn chúng được trút bực dọc.

Đám người này thường tụ tập ở khu vực vườn cây bao quanh hồ Bích Liên ở phía tây nam tử cấm thành. Vì ở đây không gần kề với các cung có người ở nên không khí khá u tịch, lâu dần bị đám cung nhân biến thành sào huyệt để hoạt động những lúc trưa nhàn rỗi. Phong Lan cũng không vào quá sâu, đến ngoại vi liền dừng lại.

“Thái tử tương lai kế vị là chuyện hiển nhiên rồi đấy! Tam điện hạ thì sắp hạ giá về Bùi gia, nay Hoàng học sĩ lại là tri kỷ của cửu điện hạ trước giờ im hơi lặng tiếng! Các vị trí đầu bảng của nhóm anh tài giờ đây đều coi như về trướng Thái tử, các vị thân vương khác hết đường xoay chuyển rồi!”

“Ngươi chỉ giỏi cái đoán linh tinh. Cho dù vắng đi một hai vị thân vương, bệ hạ cũng chẳng thiếu gì hoàng tử. Thái tử điện hạ nếu lơ là không cảnh giác, chả khéo lại lật xuồng trong mương”

“Lại nói đến cửu điện hạ, người này nghe đồn rất đáng sợ nha”

“Đúng đúng, trước đây chẳng phải là giống như con ma bệnh thoi thóp hơi tàn sao? Ai ngờ hội săn lần này cửu điện hạ một hơi bắn được chín mũi ngay tâm bia ngắm”

“Che giấu giỏi đến như vậy, thật sự rất đáng sợ”

“Hoàng học sĩ và cửu điện hạ làm sao thành tri kỷ nhỉ? Lúc nghe nói ta còn bất ngờ đấy”

“Lại bảo không đúng đi. Hai người này rõ ràng là hai dạng người trái ngược nhau, bình thường gặp nhau cũng chỉ chào qua loa có lệ còn gì”

“Quả nhiên chúng ta mang tư tưởng của đám bần cùng nghèo hèn, không theo kịp suy nghĩ của quý tộc”

.....

Phong Lan đứng nghe một lát, sau đó rời đi. Mà hướng đi của ả, chính là về phía Đông cung của Lê Tranh.

______

HẬU TRƯỜNG

Trần Hải Đình diễn tuồng vô cùng nhập tâm: Haha Lý hồ ly thấy ta diễn hay chưa? Hoàng Từ Lan vậy mà bị ta doạ sợ!

Lý Tư Vân trăm năm diễn mỗi vai hồ ly: Nhân sinh có rất nhiều việc không cần vạch trần, tỉ như Trần thần y biết tự huyễn chẳng hạn. Ta từ chối cho bình phẩm.

Trần Hải Đình: ......

______

LỜI TÁC GIẢ

Dù 20/10 đã qua nhưng tác giả vẫn sẽ có quà mọi người:v Bỏ qua chương này là dung lượng chữ cố định, chương sau có thể sẽ lên đến năm ngàn chữ cộng với một phiên ngoại nữa coi như quà muộn cho 20/10 nha. Chúng ta cùng nhau chơi gameshow đi:v

Hôm trước có bạn inb hỏi 1/3 nội tuyến đã lộ ra vẫn chưa thể giải thích được nhiều vấn đề, quan trọng là thân phận của Trần Hải Đình tựa hồ không đơn giản như những gì người này thể hiện ra =))))) Vâng, Trần thần y tất nhiên là người ẩn tàng rất sâu, tuy nhiên tác giả cũng đã để lại manh mối cho mọi người đoán rồi:v Đến cuối cùng thân phận của Trần Hải Đình là ai, mục đích là gì đều sẽ sáng tỏ mà thôi =))))

Đề quiz kì này như sau: Trong phần mô tả truyện, tác giả có ghi rằng tác phẩm này có nhiều cp, và đến nay ngoài cp chính truyện cũng chỉ có 2 cp khác lộ diện. Mọi người hãy khởi động skill thuyền trưởng, đoán thử xem truyện còn cp nào chưa lộ diện đi:v Không giới hạn số lượng cp nha, chỉ cần đúng 1 cp liền có năm ngàn chữ kèm 1 chương phiên ngoại về cp này:v tất nhiên là hai cái này sẽ đăng cùng ngày luôn=))))

Ahihi, hấp dẫn chưa? Đã có hứng thú đoán chưa =))))) Ài, thật ra tác giả rất thích đọc cmt của mọi người đó, nên hãy cmt cho tác giả có đủ năng lượng giải khai nội tuyến rối cả nùi đi nào =)))) Tô mỗ cảm tạ:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16