Giờ Tuất.
Mọi khi đến giờ này cả kinh thành đã chìm vào tĩnh lặng. Riêng hôm nay khắp Đông Thành tràn ngập không khí náo nhiệt. Dân chúng nô nức đón Thất tịch, hẹn nhau ra đường trẩy hội. Màn đêm vốn dĩ tịch mịch nay trở nên huyên náo rộn rã.
Quả thật là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Thế nhưng, có những người vẫn ở trong nhà ngắm nhìn dòng người đi trẩy hội. Con gái của Lễ bộ thượng thư kiêm Đông các học sĩ Hoàng Quân là một ví dụ.
Từ Lan ngồi ở Hạc Hiên, chống cằm nhìn ra phố. Căn biệt phủ này của cha nàng nằm trên một con phố nhỏ ở ngoại thành Thăng Long. Ngồi trên gác có thể nhìn thấy quang cảnh lung linh huyên náo xa xa. Bất quá, Từ Lan bây giờ không có tâm trạng ngắm cảnh. Nàng không thích không khí quá tịch mịch.
Từ Lan nghĩ chắc chắn cha đang ở trong cung dự yến hội với Binh bộ Bùi gia, vậy tại sao nàng phải ở đây? Chi bằng về phủ có khi còn vui vẻ hơn. Nhưng nếu lỡ lúc nàng trên đường về phủ gặp cha thì phải làm sao? Cha chắc chắn sẽ không tin nàng đang đi về phủ, đã vậy lại còn bị mục sở thị là đang lông bông bên ngoài thì kết quả kinh khủng đến đâu nàng cũng không dám tưởng tượng. Chưa kể nếu chuyện nàng đã đi chơi suốt từ chiều lộ ra, quỳ ở Từ đường chép kinh đã là khoan hồng.
Mà lúc chiều ở bờ sông nàng đã thấy gì nhỉ? Thuyền rồng. Con thuyền to có chạm rồng đó nổi bật trên sông, đem theo khí thế uy bá tượng trưng cho địa vị của chủ nhân nó. Nàng cứ nghĩ chủ nhân của Tử Cấm Thành sẽ không đi ra ngoài cơ. Nhưng nàng quên mất triều thiên tử hiện tại cũng là một thi sĩ. Đêm Thất tịch phong cảnh trữ tình là lúc nhã hứng dâng đầy, kẻ thi sĩ chắc chắn sẽ thưởng lãm một phen. Thái bình thịnh thế, đám văn nhân mặc khách cũng ngày càng nhiều.
"Tiểu thư, người còn nhớ tiệm hoa quả gần sông không?" Kim Phượng đột nhiên hỏi làm mạch suy nghĩ của nàng bị cắt ngang.
"Ý ngươi là chỗ ta mua mấy chùm nhãn đấy à, có phải chỗ đó là quán trà không?" Quán trà đó xa hoa đẹp đẽ, lại án ngữ nơi địa thế đẹp, ngồi ở trên lầu uống trà chắc sẽ có nhã hứng lắm.
"Phải rồi đó tiểu thư, lúc đi chúng ta không mang theo tiền, tiểu thư lại cầm đồ ở tiệm người ta rồi đi mất... nên....nên nô tì đã...đã..." Chẳng lẽ nàng nói nàng gán nợ tiểu thư cho thiên kim nhà chủ quán trà ư? Thiên kim nhà người ta lại thiên sinh lệ chất, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn thế kia...
"Đã cái gì cơ?" Sao hôm nay ả hầu mặt như cái bánh dầy của nàng lại vừa nói vừa đỏ mặt vậy kìa "Chẳng lẽ ngươiiii...." lẽ nào người hầu của nàng khi đi dạo phố đã gặp phải chân ái? Và chân ái đó là con ông chủ tiệm trà xa hoa kia? Sao nó lại giống mấy cuốn thoại bản nàng mua được từ đám thương lái nhà Minh thế không biết!
"Tiểu thư, nô tì vì không có tiền trả nên đã cầm cố bát tự của người cho bà chủ tiệm trà..." Giọng Kim Phượng nhỏ dần, nghe như muỗi kêu. Tim ả sắp trôi xuống bụng luôn rồi.
"Gì cơ? Ngươi đem bát tự của ta đi cầm cố? Ngươi điên rồi à? Lỡ bà ta kêu ta cưới con trai bà ấy thì sao? Cha ta sẽ giết ta đó!!!" Từ Lan cảm thấy đất trời điên đảo, không thể chấp nhận nổi...Cuộc sống tiêu dao của nàng sẽ kết thúc từ đây ư? Cứ nghĩ là ả hầu có lương duyên tốt, ai ngờ ông Tơ bà Nguyệt lại dắt mối cho nàng! Thê thảm hơn, nàng chỉ có mấy chùm nhãn làm sính lễ ra mắt!!!
Miếng trầu têm cánh phượng trong miệng nàng sao bỗng đắng quá. Cha chắc chắn sẽ giận đến xung thiên...
"Thật ra bà ấy muốn gả con gái bà ấy cho tiểu thư... " Kim Phượng không biết vì lí do gì, đột nhiên đỏ mặt.
"..." Từ Lan cảm thấy như có ngàn vạn con ngựa chạy qua, như ngàn lần lôi dẫn đánh lên người nàng.Ông trời ơi thôi để nàng chết quách đi còn hơn. Cùng là con gái với nhau, làm sao mà cưới được, luân thường lễ giáo ở đâu? Chuyện này sao có thể xảy ra trên người đích nữ nhà Lễ bộ Thượng thư được? Hỡi thần Pháp Lôi và Pháp Điện ơi, hãy cho con vài tia lôi điện để con đầu thai cho xong.
***
Pháo hoa chớp lòe trên bầu trời đen, mặt sông điểm đầy những đốm vàng từ hoa đăng trông hệt như ngân hà. Từ Lan cảm thấy rối bời, lòng sớm đã thành một mớ tơ vò. Giấu được một lúc chứ không giấu được cả đời, nhà người ta mời bà mối qua thưa chuyện là nàng chết không còn đường chối cãi. Cái gì là nữ quyến không được đi ra đường quá khuya? Cái gì là chép phạt? Nàng không buồn quan tâm nữa, so với tâm trạng muốn nhảy sông lúc này, mấy chuyện kia đã bị nàng quẳng ra khỏi đầu từ lâu. Tâm tình ngổn ngang, nàng chỉ muốn ra ngoài để lòng bình tĩnh lại.
Nghĩ sao làm vậy, Từ Lan bỏ thêm huân hương vào lò đồng, rồi lẳng lặng thay bộ y phục mới, leo qua mái ngói rồi biến mất trong màn đêm. Nàng đi thong dong trên đường, tay cầm cây quạt giấy. Bỏ ra hai đồng kẽm mua một bông hoa đăng, nàng đi lững thững ra bờ sông, thầm khấn nguyện cho nhà bà chủ nọ chóng quên mình rồi thả xuống, hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi dù hôm nay là tiết Thất tịch người người đều muốn nhân duyên gắn kết.
"Cô gái, cô không viết lời nguyện lên hoa đăng à?" Một giọng nói từ tốn vang lên bên cạnh khiến Từ Lan quay sang.
Đó là một cô gái xinh đẹp mặc viên lĩnh xám, trên người toát ra mùi đàn hương. Nàng cũng không biết cô gái này xuất hiện khi nào.
"Cầu nguyện vốn dĩ chỉ là bổ tinh thần, tôi thấy cầu trong tâm cũng là đủ rồi" Từ Lan nhìn cô gái một lúc, rồi chợt hỏi "Sao cô biết tôi là nữ?" Người này không đơn giản.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Đạo khả danh, phi thường danh. Cô gái, cô tin đạo hay tin phật?" Cô gái áo xám duy trì nụ cười nhẹ trên môi, ngồi xuống bên cạnh Từ Lan. Nàng ta cũng không trả lời câu hỏi của nàng, tay lướt qua mấy bông hoa đăng bị gió thổi tạt vào bờ.
"Giang sơn này của hoàng đế, không phải người ngồi bắc nhìn nam đó luôn chủ trương Nho giáo độc tôn sao. Ta nói ta theo Phật hoặc theo Đạo gia, vậy không phải là nữ nhi tốt rồi" Từ Lan khẽ đưa tay gạt nước, làm mấy bông hoa đăng bị dạt vào bờ tiếp tục trôi ra xa xa, nhập vào dải ngân hà màu vàng cam.
"Nếu ta nói, hôm nay ngươi gặp được người khiến ngươi vừa yêu vừa hận, ngươi có tin ta không?" Nụ cười trên mặt nữ tử áo xám sâu hơn, nàng ta đưa mắt nhìn Từ Lan rồi nói từ tốn "Giang sơn gấm hoa này xưa kia tin sùng đức Phật, nhưng cùng với sự ô uế hủ lậu trong tâm hồn của con người, đạo Phật đã không còn được như xưa nữa. Thiên hạ này, đã không còn được như thời Lý Trần rồi." Ánh mắt nữ tử bỗng trở nên trầm trọng, lại có chút lực bất tòng tâm.
"Ta chỉ biết hiện tại thiên hạ đang thái bình, muôn dân an cư lạc nghiệp. Có một minh quân, ấy là phúc của bá tánh" Từ Lan ngồi trên bờ sông, tay khẽ phẩy đuổi muỗi "Cô gái, dù có là phật, đạo hay nho, làm sao quan trọng bằng hạnh phúc của bá tánh trong thiên hạ chứ?" Cô gái này thật lạ.
"Hay cho hai chữ minh quân" Nét cười trên mặt nữ tử áo xám thêm sâu "Cô gái, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Yêu hận tình thù, đã là nghiệt thì tất tránh không khỏi. Vạn sự tùy duyên thôi." Từ Lan cười nhẹ "Cô cũng chưa trả lời câu hỏi của ta"
"Bể khổ vô biên" Cô gái áo xám đứng dậy, phủi cỏ dính trên tà áo "Tơ duyên dễ đứt, tri kỉ khó tìm. Hãy nhớ những gì ngươi đã nói khi nãy với ta. Nhớ kĩ nhớ kĩ" Nói đoạn liền rút trong ống tay áo ra một chuỗi hạt bằng gỗ đàn, đưa cho Từ Lan "Nếu ngươi muốn đoạn hồng trần, hãy cầm chuỗi tràng hạt này đến núi Phật Tích, hỏi người xung quanh đường lên Hương Hải tự. Ta ở đó đợi ngươi"
Từ Lan bán tín bán nghi nhận lấy chuỗi tràng, chỉ hỏi: "Xin hỏi pháp danh là..?"
"Thân xác là thứ chứa đựng bể khổ, khổ hạnh theo Phật gia cốt là để thoát đi thân xác này. Pháp danh cũng là một phần của thân, chớ hỏi chớ hỏi"
Nói xong, cô gái ấy đi mất, cả bờ sông rộng thênh thang là vậy nhưng bóng viên lĩnh xám đã nhanh chóng chìm vào đêm tối, chỉ còn tiếng nói lúc xa lúc gần "Ta tin rồi sẽ có lúc ngươi đến tìm ta. Duyên chưa cạn thì sẽ gặp lại. Hồng trần khổ ải, chi bằng sớm đoạn."
Từ Lan cầm chuỗi tràng trong tay, chỉ thấy trên hạt có khắc chữ Tuệ. Thân phận cô gái nọ, vẫn khó có thể đoán được. Khi nãy là nàng đang mơ? Tại sao cô ta lại nói với nàng những điều đó?
Mà thôi đi vậy, nghĩ nhiều lại thêm sầu não, chi bằng cứ như cô ta nói, có duyên ắt sẽ gặp lại. Từ Lan khẽ thở dài, bước lên đường phố, hướng về nơi đang náo nhiệt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)