Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 94: NGHE VẺ NGHE VE, NGHE VÈ NGỌN TRE TREO HAI ĐỨA CON NÍT

434 2 2 0

Hai ngày sau.

Chính sảnh của Thượng cung cục.

Hoàng Từ Lan ngồi trên ghế thái sư ở chính trung, hai bên là hai mươi tư vị trưởng ty của lục cục đứng khoanh tay rũ áo vô cùng nghiêm cẩn, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào mười người vượt qua vòng tuyển chọn của quý phi để đến được ngày hôm nay.

Một vị phó giám lên tiếng nói với mười người đang quỳ trên nền điện bằng một ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ rõ ràng đến từng câu chữ: “Các ngươi nghe cho rõ đây! Đi đến bước này không phải chuyện dễ, ta biết các ngươi cũng đã trải qua không ít khổ nhọc. Nhưng ta cũng như các vị trưởng ty ở đây đều chẳng mong các ngươi mãi nhìn vào kết quả kia rồi tự lấy làm kiêu. Thời gian các ngươi sống trong cung đến hôm nay mới thực sự bắt đầu, các ngươi ở nơi này cũng chẳng phải ngày một ngày hai mà là năm dài tháng rộng. Vận mệnh của các ngươi thì không ai có thể thay các ngươi lo liệu được cả”

“Nhờ hồng ân của bệ hạ và quý phi bao la như bể như trời, lại thêm tổng quản thấu tình đạt lý nên gia ân cho các ngươi được lựa chọn ty để tiến hành công tác. Lựa chọn như thế nào là tuỳ ở các ngươi, kết quả ra sao cũng là do một tay các ngươi gầy tạo”

Diệp Hồng Ly quỳ trên nền đất, nghe đến đó liền chuyển từ hồi hộp sang trầm ngâm cùng phân vân do dự không biết nên làm sao cho hợp lý. Vốn lúc đầu nàng và chín người còn lại đều cho rằng tổng quản cùng các vị trưởng ty sẽ sắp xếp vị trí công tác cho bọn họ, nhưng cuối cùng chẳng hiểu sao lại thành ra kết quả như hiện tại.

Tổng quản thực sự để cho bọn họ được chọn ty để công tác ư?

Lục cục có tổng cộng hai mươi tư ty tương ứng với các vị trưởng ty đang đứng hai bên tả hữu của tổng quản, nàng nên chọn vị trí ở nơi nào mới có thể đạt được mục tiêu mà mình đề ra lúc ban sơ đây? Diệp Hồng Ly lại bắt đầu suy nghĩ lung hơn, cuối cùng sực nhớ đến lúc xảy ra chuyện của đám Vương Tiên, tổng quản là đang từ bên Thượng thực cục mà sang đến.

Không không! Bên Thượng thực cục công vụ rất nhiều, nếu nàng vào đó thì không thể dư ra thời gian để đi điều tra tổng quản và Xuân Minh Công chúa có bí ẩn gì được! Đám bọn họ bận công vụ từ mờ sáng đến tận khuya, căn bản là không hề có ngày ngơi nghỉ. Đấy là càng chưa kể nếu các vị cung chủ xảy ra vấn đề gì, đám người bọn họ sẽ bị hỏi đến đầu tiên. Thêm nữa lúc xảy ra chuyện của đám Vương Tiên, nàng phát hiện bốn vị trưởng ty của Thượng thực cục có vẻ không được hoà thuận đoàn kết cho lắm, lại còn rất không có nhân tình nữa. Nếu mỗi hôm mở mắt ra đã phải lo dè chừng trước đấu đá của bốn vị ty trưởng, nàng sẽ sớm phát điên mất.

Phải rồi! Bên Thượng tẩm cục có vẻ là lựa chọn không tệ! Đám người của Thượng tẩm cục chuyên quản lý việc xếp đặt tẩm điện cho các vị cung chủ, tất nhiên là rảnh rang hơn nhiều! Hơn nữa không chừng nàng có cơ hội ngó nghiêng động tĩnh ở cung của Xuân Minh Công chúa!

Đàm Phương – người cùng hội cùng thuyền đang quỳ bên cạnh Diệp Hồng Ly thấy cô nàng trán đổ mồ hôi, cho rằng nàng đang căng thẳng trước lời của vị nữ giám quan kia bèn khẽ khàng nắm lấy tay, đánh mắt ngụ ý bảo nàng không cần quá lo lắng.

Diệp Hồng Ly thấy người nọ lo lắng cho mình bèn hơi lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó thấp giọng nói: “Phương này, tôi nghĩ mình sẽ vào Thượng tẩm cục. Còn cô thì như thế nào?” Đàm Phương là người duy nhất trong đám tú nữ không hề tỏ ra coi thường mà bắt chuyện với nàng, đến hôm nay cũng xem như là chỗ bạn bè thân thiết không cần giấu diếm quá nhiều.

“Thượng tẩm cục? Nơi đó tuy rằng khối lượng công vụ không nhiều như Thượng thực cục hay Thượng phục cục nhưng xác suất gặp mặt các vị cung chủ là rất cao, nguy hiểm cũng không phải là ít. Cô sao lại muốn vào chỗ đó kia chứ?” Đàm Phương nghe đến đó liền chau mày bày tỏ lo lắng trong lòng, đồng thời nói ra quan điểm của bản thân để mong Diệp Hồng Ly đổi ý.

“Tôi đơn giản chỉ là nảy sinh thích thú với cái chốn ấy thôi. Vả lại chúng ta tuy lo việc tẩm cung của các vị cung chủ nhưng chủ yếu vẫn là ở chu vi Tây cung vòng vèo qua lại, chỉ cần cẩn trọng hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu” Diệp Hồng Ly cười qua chuyện, sau đó lại hỏi “Cô định vào đâu?”

“Thượng....phục cục” Đàm Phương hơi chớp mắt, sau đó nói ra lựa chọn của mình. Đôi mắt đen lúng liếng trong trẻo kia không có chút tạp chất nào, hệt như vòm trời thương xuân cao vời vợi.

“Chỗ đó....” Diệp Hồng Ly còn chưa kịp nói Thượng phục cục bận quanh năm chẳng mấy hôm hưu nhàn thì đã bị giọng của vị phó giám vừa nãy cắt ngang:

“Các ngươi nếu đã có dự định rồi thì lên đây viết vào giấy, sau đó ta sẽ sắp xếp để các vị trưởng ty phụ trách của các cục đưa các ngươi về nơi công tác, đồng thời phổ biến công vụ cho”

Mai Liên đứng bên cạnh Hoàng Từ Lan lúc này không nhịn được bèn đằng hắng hỏi thượng cấp: “Tổng quản, ngài cũng nên nói gì đi chứ ạ?” Khụ, nói ra thật mất mặt, tổng quản hôm nay có mặt ở chỗ này chẳng khác nào tượng thần chỉ dùng để thờ trên bệ cao cả, ngoài ý nghĩa hình thức thì chẳng đào ra được bất kì tác dụng nào khác thực dụng hơn. Có ai là thượng cấp mẫu mực mà khi đi gặp thuộc hạ lại ngồi lo dỗ trẻ nhỏ ngủ chẳng màng điều gì như tổng quản không cơ chứ!

“Ta nên nói gì? Không phải ta đã lệnh cho Hà Phó giám nói cả rồi đấy ư?” Hoàng Từ Lan hỏi lại. Giọng nàng vô cùng nhỏ nhẹ chậm rãi, hiển nhiên là sợ đứa nhỏ mình đang ôm giật mình thức giấc rồi khóc nháo. Nó vừa mới húp mấy ngụm cháo với thuốc do ty Dược kê toa đã cảm thấy buồn ngủ, bởi vậy nên trong sảnh từ nãy đến giờ không một ai dám nói lớn tiếng cốt để con bé ngủ yên giấc.

Nói ra cũng thật là nhức đầu, Lê Cẩm Thương từ lúc cam chịu có thư đồng liền sinh lo âu đến nỗi trằn trọc không ngủ được. Vừa sang sáng hôm sau đã bắt đầu sinh bệnh, cả người nóng ran như phải sốt. Con bé khi sinh bệnh lại càng thích khóc nháo hơn gấp bội, nằng nặc đòi Hoàng Từ Lan ở bên cạnh mình. Không đạt được mục đích thì sẽ ngay lập tức hất đổ chén thuốc rồi nằm lì trong chăn, hại đám cung nữ khuyên lơn rát họng vẫn chẳng ăn thua. Mấy đứa cung nữ bên cung Đồng Hoa đều đã thúc thủ vô sách không biết làm sao bèn chạy sang lục cục cầu cứu, trăm thỉnh vạn cầu Hoàng Từ Lan đến thu phục thập điện hạ.

Chính vì thế nên từ hôm đó đến nay, Hoàng Tổng quản cao cao tại thượng, ôn hoà nho nhã lại tài sắc vẹn toàn trong mắt chúng nhân lục cục liền trở thành bà vú suốt ngày mải lo chăm bẵm thập công chúa điện hạ, đi đâu cũng phải bế theo. Dần dần khắp dãy Tây cung ai cũng có một cảm nhận vô cùng quái dị, đó là Hoàng học sĩ chẳng khác nào mẹ của thập điện hạ cả.

Sau Xuân Minh Công chúa, Thọ Mai Công chúa là người thứ hai coi lục cục là hành cung nghỉ mát, ai ai cũng đều quen mặt đến không thể quen hơn.

Mai Liên: “......” Thôi vậy, tổng quản nên tiếp tục giữ hình tượng đại quan đầy quyền uy nhưng rất cần mẫn chăm trẻ đi. Chuyện đám tân nhậm này cứ để các trưởng ty tự đảm đương cho xong.

***

Diệp Hồng Ly cùng một người nữa theo sau bốn vị trưởng ty của Thượng tẩm cục về nơi công tác, lòng bàn tay không biết từ bao giờ đã dớp mồ hôi lạnh. Nàng đi xuyên qua từng lối hồi lang dài dằng dặc, lướt đến từng cánh cửa gỗ chạm hoa sơn son tinh tế ở các ô song, trong lòng dần dần nảy sinh ra một cảm giác khôn tả.

Nơi chốn này, sẽ là chỗ nàng dùng ra rất nhiều tháng năm để sinh sống ư? Vì sao nàng bỗng cảm thấy ngột ngạt quá?

“Tuy hai người các ngươi mang chức phận nữ quan, nhưng các ngươi cũng không thể không biết đến những việc cung nữ phải làm dù chỉ là một chút đỉnh được. Chuyện của đám chúng nó làm gì các ngươi còn không rõ thì sao có thể chỉ huy đây?” Vị trưởng ty của ty Dư là một người có thân hình bồ liễu mảnh dẻ tha thướt, nhưng riêng đôi mắt lại sắc sảo vô cùng. Dường như ở cái tuổi trung tuần của bà ấy, hai người chân ướt chân ráo trước mặt vốn chẳng có gì có thể qua mắt nổi.

“Kết quả thi của các ngươi ra làm sao, bên Thượng cung cục cũng đã gửi sang cả. Bởi vì hai người các ngươi không đề đạt ra ty cụ thể nên bọn ta dựa vào giấy trắng mực đen mà xếp đặt công việc, hy vọng các ngươi chớ có đem lòng bất mãn. Nếu có gì chưa vừa ý, cứ trực tiếp nói với bọn ta là được” Trưởng ty của ty Thiết cũng nói vào vài câu, sau đó đưa tay mở cửa chính phòng làm việc của nữ quan tại Thượng tẩm cục.

Bên trong chính phòng rộng rãi vô cùng, chủ yếu bày biện mấy sổ tịch ghi chép của các vị trưởng ty phó ty cùng cung nữ phụ trách mỗi ngày. Trái ngược với Thượng phục cục đầy vải vóc cùng Thượng thực cục người ra kẻ vào tấp nập, ở Thượng tẩm cục lại yên ắng vô cùng.

“Diệp Hồng Ly! Ngươi sẽ làm việc ở ty Đăng, phụ trách khu vực cung Hoa Dương của Lan Minh Công chúa” Vị ty trưởng của ty Đăng cầm tờ giấy của Diệp Hồng Ly nhìn qua một lát, sau đó chấm mực chu sa phê vào. Đôi mắt thâm trầm của người nọ đảo qua Diệp Hồng Ly trong khoảnh khắc, sau đó nhàn nhạt nói ra kết quả.

“Ngươi có thắc mắc gì không?” Vị trưởng ty nọ đưa lại tờ giấy cho nàng, hỏi. Dung nhan kia dù đã dùng son phấn để bù vào những lỗ hổng do thời gian để lại nhưng vẫn không thể nào toàn vẹn, mấy vệt chân chim nơi đuôi mắt như dấu tích khắc sâu, chứa đựng sự lão luyện cùng nhạy bén của người đã ngụp lặn đủ lâu ở cái nơi thâm cung u ám đáng sợ này.

“Bẩm, dân...hạ quan không có chi làm thắc mắc cả” Diệp Hồng Ly hít một hơi thật sâu rồi đáp. Thói quen xưng hô này vẫn chưa thể bỏ đi được ngay, phải sửa càng nhanh càng tốt.

“Chúc ngươi làm việc thật tốt” Ty trưởng của ty Uyển là người trẻ tuổi nhất trong bốn vị trưởng ty của Thượng tẩm cục, nàng ta cất tiếng xong cũng không nán lại nữa, xoay người về ty của mình sắp xếp lịch công tác cho đám cung nữ dưới quyền.

Diệp Hồng Ly nhìn thắt lưng người nọ vẫn còn giắt cái kéo tỉa cây, không kìm được mà nuốt nước bọt. Ty Uyển dù đúng là những người phụ trách chăm nom vườn ngự nhưng mà đến mức đi nhận hạ cấp mới cũng đem theo kéo thì cũng quá...đáng sợ đi? Hình như ở cả cái lục cục này chỉ có mỗi tổng quản là nhìn có vẻ bình thường nhất rồi thì phải? Nàng vào đây liệu có phải là tự mình lao vào hang hùm ổ sói không?

Cơ mà....vị Lan Minh Công chúa kia là người như thế nào nhỉ? Phong hiệu tuy rằng có vẻ khá tương tự với Xuân Minh Công chúa nhưng mà hẳn là sẽ không giống với ngài ấy đi?

Diệp Hồng Ly bước ra khỏi dãy phòng của Thượng tẩm cục bèn phóng tầm mắt nhìn lên mấy nóc ngói lưu ly vàng vàng xanh xanh ở xa ngoài kia đang tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, có phần cảm thán với tình cảnh của mình hiện tại và trong cả tương lai sắp đến.

Cung Hoa Dương à.....có gần cung của cửu điện hạ không nhỉ?

***

Sau đó vài ngày, Hoàng Từ Lan đúng như dự tính mà dắt Hàm Linh vào cung. Trên đường đi đến cung Đồng Hoa con bé không ngừng ngó nghiêng qua lại khắp chốn, hiển nhiên là đối với nơi này có sự tò mò vô cùng lớn. Hàm Linh bé nhỏ giương đôi mắt lóng lánh to tròn nhìn đám người đi theo từng tốp nhỏ ra ra vào vào tấp nập ở các nơi mỗi khi thấy Hoàng Từ Lan liền cúi người chào, trong lòng vô cùng kính ngưỡng cùng thích thú.

“Chị hai, nơi này lớn thật!” Hàm Linh kéo kéo tay áo bào của Hoàng Từ Lan, nhỏ giọng nói.

“Hàm Linh có thấy thích nơi này không?” Hoàng Từ Lan cười hỏi con bé. Vốn nàng còn cho rằng con bé sẽ sợ hãi, nhưng xem ra là bản thân sợ bóng sợ gió rồi.

“Chỗ này đẹp thì đẹp thật đấy nhưng mà ở nhà vẫn thích hơn ạ” Hàm Linh hơi chu môi chừng ngẫm nghĩ, sau đó mới trả lời. Chỗ này rộng lớn đến như vậy, tìm được người mình cần chắc chắn tốn rất nhiều thời gian, thật phiền phức!

“Hàm Linh từ nay sẽ ở nơi này đọc sách nhé, chiều tà chị hai đến đón em về được không nào?” Hoàng Từ Lan bắt đầu ‘thương thảo’.

“Vậy là ngày nào cũng phải vào đây ấy ạ?” Hàm Linh bắt đầu bĩu môi ra chiều chán nản, nhưng vẫn hỏi tiếp “Chị hai, em phải học chung với con chào mào mông đỏ đầu quả nhót kia thật ạ?” Chỉ cần nhìn thấy mặt nó là mình đã ngứa hết cả mắt rồi! Rốt cuộc nó có gì tốt đẹp mà chị hai cứ nói tốt cho nó nhỉ? Đồ con chào mào loè loẹt ích kỉ giả tạo!

“Hàm Linh, vào đến trong cung thì không thể nói những lời như vậy trước mặt người khác được nữa đâu nhé” Hoàng Từ Lan xoa đầu con bé, cố nén buồn cười mà nhẹ nhàng dặn dò “Như vậy là bất kính đó, sẽ phải tội” Vì sao con bé hay gọi thập điện hạ là con chào mào mông đỏ đầu quả nhót vậy nhỉ?

“Vâng ạ” Hàm Linh phồng má rồi gật đầu. Hừ hừ, chị hai chỉ dặn không được nói trước mặt người khác chứ có phải là trước mặt con chào mào đáng ghét kia đâu, mình cứ nói đấy thì đã sao nào!

......

Trên đường đến cung Đồng Hoa, không ai là không biết đến việc hôm nay thư đồng của thập công chúa điện hạ vào cung diện kiến lần đầu. Bởi vậy mà đám cung nữ cùng nội thị của cung Đồng Hoa rất thích thú với người thư đồng mới được tuyển này, trên đường đi đều nhìn con bé mà cười chào vô cùng niềm nở. Chà mau nhìn xem kìa, hai người nhà Hoàng học sĩ một lớn một nhỏ đi trên đường trông hài hoà đến lạ.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với lần vừa mờ sáng đã háo hức chạy sang Hoàng phủ đón sư phó của mình, lần này Lê Cẩm Thương nằm ườn trên giường không chút vui vẻ nào, dù đứa cung nữ thiếp thân có nói gì đi nữa cũng không chịu ngồi dậy mà còn rúc đầu vào ổ chăn sâu hơn.

Làm sao mà vui vẻ cho được! Hôm nay là ngày sư phó đưa con lợn sữa kia vào đây đó!

“Điện hạ, người nên dậy rửa mặt đi ạ” Thanh Trúc đứng một bên tiếp tục khuyên nhủ “Học sĩ hẳn là đã sắp đến rồi, nếu điện hạ vẫn còn chưa dậy thì sẽ muộn học đấy ạ” Sao mà cái ngày này nó lại đối lập với cái hôm điện hạ đi đón Hoàng học sĩ thế không biết! Thư đồng cũng là ngài gật đầu đồng ý rồi đấy thôi, cớ gì bây giờ lại tỏ ra chán ghét thế kia.

“Hừ, ta không muốn dậy. Ta đau đầu, ta muốn ngủ” Từ trong chăn vọng lại tiếng nói ồm ồm của Lê Cẩm Thương, tỏ ý kiên quyết cố thủ bên trong ổ chăn không dậy.

“Vâng, vậy điện hạ nghỉ thêm tí nữa đi ạ” Thanh Trúc trợn mắt lên nhìn trần nhà, sau đó lui ra ngoài. Thôi vậy, lát nữa học sĩ đến thì điện hạ sẽ chịu thua ngay ấy mà, bây giờ ả có nói thêm nữa thì chỉ tổ làm điện hạ nổi cáu rồi sinh bướng thôi.

.......

“Điện hạ, người mau dậy đi nào” Hoàng Từ Lan vừa vào đến cửa cung Đồng Hoa thì đã thấy cung nữ Thanh Trúc đứng bên ngoài đợi mình. Sau khi nghe nó nói lại tình hình xong, nàng cũng không còn cách nào khác là chuyển hướng sang phía tẩm cung để dỗ Lê Cẩm Thương chịu thức dậy.

Kết quả lại thấy được cảnh bà tổ tông này cuộn tròn trong chăn như cái bánh trôi nước màu thổ hoàng.

“Sư phó, con không muốn dậy” Lê Cẩm Thương nghe được giọng của Hoàng Từ Lan bèn nhô đầu ra ngoài chăn mà nhõng nhẽo. Nhưng còn chưa kịp nhõng nhẽo thêm thì đã nhanh chóng phát hiện sự tồn tại của con bé mình ghét đứng ở bên cạnh, hơn nữa còn đang nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Đồ con lợn sữa độc mồm ngươi nhìn cái gì mà nhìn hả?!

“Hừ, ta thường nghe chim phải dậy sớm mới có mồi để ăn, vì sao ở đây lại có con chào mào lười biếng ngủ đến vầng ô lên năm sào thế kia?” Hàm Linh cười cười mà mở miệng trào phúng Lê Cẩm Thương. Sư phó của ngươi thì là chị của ta, ngươi nhõng nhà nhõng nhẽo như thế nhìn chướng mắt quá thể! Ta phải dậy sớm hơn trâu chỉ để vào đây học cùng con chào mào đầu quả nhót lại còn hói nhà ngươi, vậy mà ngươi đoạn đành nằm lì trên giường không dậy, còn đòi chị ta phải thương à!

“Con lợn sữa độc mồm ngươi nói cái gì?” Lê Cẩm Thương trừng mắt nhìn, hiển nhiên là bị mấy lời nói kia làm cho tức khí. Nhưng thay vì gân cổ lên cãi lại, con bé chớp thời cơ bày ra vẻ mặt uất ức, đạp chăn rơi khỏi người nhào sang ôm lấy Hoàng Từ Lan mà rấm rứt nói đầy uỷ khuất: “Sư phó, nó ăn hiếp trò kìa! Người phải đòi lại công bằng cho học trò” Hừ hừ, mày cứ nói tiếp đi. Chỉ cần để sư phó nhìn thấy mày ăn hiếp tao, sư phó sẽ không cho mày vào đây nữa và tao sẽ thoát khỏi đứa thư đồng đáng ghét lắm lời độc mồm là mày!

“Được rồi, đừng cãi cọ nữa” Hoàng Từ Lan bị hai đứa trẻ làm cho đau đầu, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nghe lời của con ác ma Lê Lan Đường để cho Hàm Linh vào cung. Bây giờ thì chả khác nào đôi vai gánh hai nợ, không biết nên làm sao với hai cái đứa nhỏ này.

Nàng một tay ôm lấy Lê Cẩm Thương đưa con bé đi rửa mặt, tay còn lại dắt theo Hàm Linh đi sang đông phòng rồi chỉ vào cái bàn vừa mới được bên ty Thiết đem qua bố trí: “Hàm Linh, từ nay thì chỗ này là chỗ ngồi của em. Ngồi xem sách trước đi rồi lát chị quay lại sau nhé” Ôi bỗng dưng chồi ra tận hai cái của nợ, quá là đau đầu.

“Vâng ạ” Hàm Linh đưa mắt nhìn Lê Cẩm Thương đang nhìn mình đầy đắc ý mà bĩu môi xem thường, sau đó tung tẩy đi vào trong. Đúng là con chào mào lười biếng vô tích sự, đến rửa mặt cũng không thể tự làm! Người như vậy thì làm sao mà giỏi được kia chứ! Mình học chung với nó có bị lây cái ngu đó không nhỉ?

Với việc vào cung học chung cùng Lê Cẩm Thương, Hàm Linh đã không thấy hài lòng ngay từ ngày đầu tiên.

***

“Sao hai đứa chúng bây lại đánh nhau hả?” Lê Lan Đường ngồi trên trường kỷ uống trà, không thèm nhìn đến hai đứa trẻ đang bị phạt quỳ đằng trước mặt mình. Hai đứa con nít quỷ xáp lại với nhau thì chỉ có đau đầu mệt óc, nàng vẫn thích dao sắc chặt đay rối cho xong chuyện.

“Chị, nó ăn hiếp em!” Lê Cẩm Thương chu môi mà mách. Nếu không phải trên đầu còn đang phải đội năm cuốn sách dày thì hẳn là đã chùng thân xuống vì mỏi rồi.

“Ai ăn hiếp ngươi?” Hàm Linh quay mặt sang cãi chính “Rõ ràng là ngươi đổi thỏi mực của ta thành hòn than củi, là ngươi ăn hiếp ta trước mới đúng!”

“Ta đổi thỏi mực của ngươi lúc nào hả? Ngươi có bằng chứng không mà dám đặt điều bêu xấu ta như vậy hả?” Lê Cẩm Thương chu môi cãi lại, không hề chịu thua. Cung của ta thì ta muốn làm gì chẳng được, còn cần phải xin phép ngươi mới được chắc?

“Hai đứa bây có im hết đi không thì bảo? Ồn ào chết được” Lê Lan Đường bị màn cãi cọ ầm ĩ nheo nhéo này làm cho nhức đầu bèn cau mày quát lên. Đem hai con cua ngang bướng này treo hết lên ngọn tre cho xong, phiền phức. Vì sao con bé Lê Cẩm Thương này ngày càng lắm mồm hệt như Hoàng Trọng Khanh đầu lợn thế không biết? Chẳng lẽ đây là minh chứng cho câu: Thầy nào trò ấy à?

“Đợi lát nữa kêu thầy chúng bây xử đi, xem xem xử như thế nào” Lê Lan Đường lười phải suy nghĩ giải quyết chuyện hai đứa con nít này, vì vậy liền quẳng lời nhờ vả của Hoàng Từ Lan sang một bên mà ngồi trên tràng kỷ đọc sách, để mặc hai đứa nó bị phạt quỳ trên sàn điện nhìn nhau đầy oán hận.

......

Sau đó lại càng chẳng hiểu vì sao mà đến xế chiều, đám cung nữ ở ty Uyển đang lúi húi dọn dẹp sân vườn thì phát hiện trên ngọn một bụi tre cao có treo hai đứa con nít. Chỉ cần là cung nữ có ngồi lê đôi mách thì đều nhận ra được hai đứa nhỏ này không ai khác chính là thập công chúa điện hạ và thư đồng mới vào hôm nay của ngài ấy, còn việc treo người lên ngọn tre như thế này là tác phẩm của ai thì thiết nghĩ là chẳng cần bàn đến nữa rồi.

Ở khắp cả cái cung thành này, người có khả năng đem em gái mình và cả em gái của Hoàng Tổng quản ra phạt không ai khác chính là cửu điện hạ.

Xem ra là hai vị tiểu tổ tông này quậy phá làm ngài ấy phát bực nên mới thành ra như thế này đây. Cũng chẳng rõ là ai sẽ đến ẵm hai vị tiểu tổ tông này xuống nữa, nhưng chắc hẳn không thể là đám cung nữ các ả rồi. Nếu để cửu điện hạ biết được, khéo ngày mai lại thấy xác mình ngoài cung thị mất.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Ok, Diệp Hồng Ly đã chính thức trở thành một phần của Tây cung. Đúng như có bạn độc giả đã đoán, Diệp Hồng Ly là một nhân vật mắt xích quan trọng, hơn nữa có khả năng sẽ là ngòi dẫn cháy cuối cùng dẫn đến kết thúc như văn án phụ đã đề cập đấy nhé. Một nửa của Diệp cô nương cũng đã xuất hiện, độc giả nào mang một tâm hồn nhạy cảm mong manh sẽ phát hiện ra được ngay thôi =)))))

Có bạn fan inbox hỏi tác giả rằng cho dù cp của Diệp Hồng Ly có là ai đi nữa thì bạn ấy vẫn có dự cảm về một bố cục thê lương vô cùng, bởi vì án theo văn án phụ thì đến cuối cùng tất cả đều bị huỷ hoại, còn mức độ huỷ hoại ra làm sao thì chưa biết nhưng mà nghi vấn là như Châu Sinh Như Cố :v

Bạn ấy còn bảo các cp phụ sao mà nó hài quá :v Yên tâm đi bạn ạ, rồi từ từ nó sẽ hết hài thôi =))))) Ở mỗi chương tác giả đều có những thiết lập ẩn tuyến riêng, nhưng nó rất dễ bị che lấp bởi mấy đoạn tấu hài nên là mọi người hãy thật cẩn trọng nhé, kẻo cua khét quá thì đỡ không kịp đâu :v

CP N+1: Diệp Hồng Ly x ? =))))))

Tại đây tác giả xin được trích lời của một đại fan đã vượt qua nhiều cú sốc khi theo dõi truyện từ những ngày đầu để làm cảnh báo cho mọi người: “Mối quan hệ của các nhân vật chồng chéo nhau và từ từ được hé lộ tạo nên những cú cua ngoạn mục. Thật đúng đắn khi mình đã rút kinh nghiệm từ đợt phiên ngoại Tết và mang sẵn mũ bảo hiểm” Phải là tuyệt vọng và bất lực đến đâu mới có thể khiến đại fan của Tô quân trở nên mạnh mẽ gan góc đến như vậy *chấm nước mắt*

Vâng, vẫn chưa chồng chéo lắm đâu :v Chồng chéo nhiều hơn vẫn đang chờ mọi người ở các chương sau đấy :v Và cú cua khét nhất, vẫn chưa đến đâu :v Mọi người hãy chuẩn bị mũ bảo hiểm sẵn đi là vừa rồi đấy =))))))

Hôm nay ngày 8/3 nè :v Chúc cho toàn thể các chị em bạn dì theo dõi truyện có một ngày 8/3 vui vẻ bên gia đình, bạn bè và người thân, đồng thời cũng nhận được nhiều lời chúc và có nhiều quà thì càng tốt nha :>>>> Thật ra Tô quân không phải là một người để ý đến mấy dịp lễ tết cho lắm nhưng mà sáng nay con trợ lý GG nó thông báo nhắc nhở :>>>> Hảo trợ lý =))))))

À quên, tác giả trích tặng mọi người một câu trong nội tuyến truyện của Cp Diệp cô nương xem như quà 8/3 nhé :v

"Từ lúc ta bước chân vào cung thì cũng đã sẵn lòng chấp nhận nguy hiểm, lúc ta nghe theo lòng mình cũng đã dằn lòng thản nhiên đối mặt với viễn cảnh của ngày hôm nay. Nhưng thật lòng....ta vẫn mong rằng cho dù tất cả phồn hoa ngày Thất Tịch kia tản mác cả, thì thương sinh này vẫn sẽ để dành lại cho cả ta và người một chiếc hoa đăng cuối cùng"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16