Đêm Thất Tịch trôi qua, mọi thứ tạm yên ắng được vài ngày thì Hoàng Từ Lan liền đón nhận thêm một tin tức rúng động tâm can khác: Hoàng đế hạ chỉ triệu nàng vào cung dạy học cho Thọ Mai công chúa, tức vị hoàng nữ thứ mười, xếp ngay sau Lê Lan Đường.
“Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà” Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu thở dài, bất lực nói với Lê Tranh: “Thái tử điện hạ, ta tài học thô lậu thiển cận, hoàng thượng sao có thể giao trọng trách này cho ta được! Ta sợ bản thân không cách nào gánh nổi trọng trách này đâu” Xem ra ước mơ có cuộc sống yên bình nhàn tản khó quá rồi! Rõ ràng trong Quốc Tử Giám đâu có thiếu học sĩ, chưa kể nội quan trong nội cung lại càng nhiều. Vị Thọ Mai công chúa này là đứa em gái liền kề với con người ác độc tên Lê Lan Đường, vì sao không nhờ nàng ta dạy đi?
“Ta biết ngươi không thích vào cung, phụ hoàng ta bao năm nay cũng không ép buộc. Tuy nhiên lần này ngươi nên chấp nhận đi thôi, vì Cẩm Thương chỉ đích danh ngươi rồi” Lê Tranh để lộ ra vẻ mặt như đang cười vào sự đau khổ của Hoàng Từ Lan, rất thản nhiên mà nói: “Ba ngày nữa sẽ cho nội quan đến đưa ngươi vào cung đấy, nhớ chuẩn bị kĩ lưỡng. Xem ra sắp tới không dễ gì gặp được Từ Lan của ta rồi” Con bé Cẩm Thương bám dính người khác vô cùng, tính nết thì ranh mãnh thích quậy phá, không biết Từ Lan có chịu nổi được nó không đây......
“Cái gì? Thập công chúa chỉ đích danh ta ư?” Từ Lan cầm bình trà mà tay run rẩy. Nàng nhớ mình đã gặp tiểu tổ tông này bao giờ đâu? Đây rốt cuộc là chuyện quái dị gì thế này?
“Ngươi có nhớ đứa trẻ cầm tay ngươi vòi kẹo hôm đêm Thất Tịch không?” Lê Tranh cố nhịn cười, giải thích cho Hoàng Từ Lan đã trơ ra như một khúc gỗ. Không ổn, vẻ mặt này của Từ Lan làm hắn buồn cười quá!
“.....” Hoàng Từ Lan lục tìm trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra cách đây vài ngày.
Vì đã có hẹn với Lê Tranh nên sau khi thả hoa đăng xong, nàng và Lê Lan Đường đến Ngũ Thải Vân như dự định. Lúc đến nơi thì thấy chưởng sự là bác Đỗ đang ôm một đứa bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặt trắng hồng phấn nộn trông vô cùng đáng yêu.
Con bé khóc nháo lên khiến bác Đỗ vừa tính sổ sách vừa dỗ trẻ phải luống cuống, Hoàng Từ Lan nghĩ là cháu bác Đỗ nên liền vươn tay ra ôm lấy con bé, vừa đưa kẹo vừa đe doạ: “Không được nháo, như vậy là trẻ hư”
Con bé giương đôi mắt long lanh còn đong đầy nước mắt nhìn Hoàng Từ Lan, sau đó phồng má: “Ai cho phép ngươi vô lễ với ta!”
Á à con này láo xược nhỉ? Hoàng Từ Lan nhếch môi cười, sau đó túm lấy cổ áo bằng lụa của con bé xách lên lơ lửng: “Không được mất lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, hiểu chưa?”
“Ngươi...ngươi dám ức hiếp ta!” Con bé bị doạ đến phát khóc, vươn tay về phía Lê Lan Đường cầu cứu thì chỉ nhận lại được một câu cụt lủn: Đáng đời con nít quỷ!
Sau đó? Hình như con bé này bắt đầu đi theo nàng đòi kẹo, bám dính đến mức ăn hết kẹo nàng có mới chịu buông tha.
......
“Ý của điện hạ, con bé đó là Thập công chúa?” Hoàng Từ Lan nở nụ cười khổ, lòng chát đắng. Có vẻ nàng rất có duyên với các vị công chúa đương triều nhỉ?
“Đúng vậy, chính là Cẩm Thương” Lê Tranh gật đầu xác nhận “Đêm đó con bé khóc náo đòi ra phố xem hoa đăng nên đành dẫn theo, vì có chút việc cần xử lý gấp nên ta giao cho bác Đỗ trông hộ một lát. Không ngờ con bé lại có thể nháo đến như vậy” Thật sự hắn rất đau đầu với đứa em gái này đó! Nó chỉ cần khóc là đủ khiến hắn đau đầu ba ngày rồi.
“Ta không nghĩ Thọ Mai công chúa giao cho ta là có thể trở thành văn tài kiệt xuất đâu Thái tử điện hạ” Với trình độ khóc nháo kinh khủng đến như vậy, làm sao có thể dạy học nghiêm túc được đây? Vì sao các vị công chúa này cứ thích đưa nàng vào thế khó xử vậy nhỉ?
“Không cần đâu. Chỉ cần ngươi khiến nó bỏ được tật khóc nháo là ta đã vô cùng cảm tạ rồi Từ Lan ạ” Lê Tranh ngay lập tức biểu đạt nguyện vọng. Chỉ cần Cẩm Thương bỏ được tật, trăm bạc ngàn vàng hắn cũng tình nguyện bỏ ra!
“Điện hạ đừng nên hy vọng thì hơn, ta không phải một người thầy giỏi đâu” Lê Lan Đường, vì sao lúc ta xách em gái ngươi lên như xách gà con, ngươi lại không đứng ra cản lại hả? Rốt cuộc ngươi có coi nó là em gái không thế?
Lê Lan Đường chết tiệt! Đồ độc ác máu lạnh vô nhân tính, nội tâm hủ bại bọc lớp sơn son thếp vàng!
***
Sau đó ba hôm, quả thật có nội quan đến truyền ý chỉ triệu Hoàng Từ Lan vào cung. Cứ nghĩ chỉ là nội quan bình thường chức vụ không cao, không ngờ Tổng quản Thuận Chung lại đích thân đến, đem theo hơn mười tên cấm vệ gươm giáo sáng loáng.
“Hoàng Từ Lan tiếp chỉ” Thuận Chung tay cầm hoàng lệnh, theo chân Nguyên Thành đến đại sảnh. Hoàng Từ Lan đã sớm ăn vận tươm tất, quỳ ở một bên. Hắn cao giọng đọc: “Trẫm nghe: Hoàng phủ có đích nữ Từ Lan, tài nghệ xuất chúng, học vấn uyên thâm. Trẫm từ trước đến nay luôn tuân theo gương tiền nhân, lấy người tài giỏi ra an bang tế dân, ấy là quy củ ngàn đời chớ nên đổi. Nay trẫm có thập hoàng nữ đã đến tuổi đọc sách thánh hiền, liền cho vời Hoàng Từ Lan vào cung dạy học, ban cho chức Khôn Minh điện học sĩ, trật tòng ngũ phẩm, được phép tự do ra vào cung cấm. Lệnh cho ngay ngày mai nhập cung, trẫm tâm ý đã quyết. Khâm thử”
“Dân nữ Hoàng Từ Lan, đội ơn thánh thượng” Hoàng Từ Lan thản nhiên dập đầu lạy tạ, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếu chỉ.
Khôn Minh điện học sĩ? Đó chẳng phải nơi các vị hoàng nữ đến tuổi đọc sách đều đến học ư? Đã vậy còn mang trật tòng ngũ phẩm? Thật là khiến đám nho sinh ở đất Bắc Hà này phải nghẹn chết rồi, bao năm thi cử cho dù có lọt vào tam khôi đợt thi Đình cũng rất khó vươn lên trật ngũ phẩm!
Nó nào có khác chi việc nàng vào cung làm nữ quan chưởng quản Lục thượng đâu cơ chứ? Mỗi ngày đều phải vào cung dạy học cho đứa con nít quỷ kia ư? Nếu đột nhiên một ngày hoàng thượng đi kiểm tra, phát hiện bà tổ tông khóc nháo này không học được chữ nào, có phải nàng sẽ bị cấm vệ lôi ra chém luôn không?
“Tiểu thư quả nhiên là tốt số, ai ai cũng đều đề bạt người lên làm quan” Thuận Chung cười cười. Bản thân hắn rất coi trọng biểu hiện của Hoàng Từ Lan, sự điềm tĩnh này không phải ai cũng có thể giữ được khi bỗng nhiên có một việc không rõ hoạ hay phúc rơi xuống đầu mình. Mà hắn cũng rất tin tưởng, người được Cảnh Bình công chúa coi trọng sao có thể là kẻ bất tài được.
“Trình đại nhân, ta thật sự không nghĩ bản thân có thể được trọng dụng đến như vầy đâu” Hoàng Từ Lan khiêm tốn đáp lời, nếu Thuận Chung là người của Lý Tư Vân thì nàng cũng không cần quá lo lắng “Không rõ kẻ bất tài vô dụng như ta có điểm nào xuất chúng mà các vị đại nhân cứ hết lời khen ngợi đây”
“Tiểu thư khiêm tốn, người được mệnh danh là đệ nhất tài nữ sao có thể kém cỏi được chứ!” Thuận Chung phất phất tay “Sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người đến đưa tiểu thư vào cung, người nhớ chuẩn bị kĩ lưỡng. Thập công chúa thật ra rất ngoan ngoãn, người không cần phải lo” Thuận Chung nào biết Hoàng Từ Lan đã được diện kiến bộ dáng khóc nháo loạn xị của Lê Cẩm Thương, liền dặn dò kèm theo trấn an.
“Vâng, dân nữ đã biết. Tạ ơn Trình gia” Từ Lan cười cười, gật đầu cảm ơn Thuận Chung. Ngoan ngoãn? Rõ ràng là con nít quỷ thích ăn ngọt!
Lòng nàng nước mắt đã sớm chảy thành sông, đau lòng khôn xiết cho số phận hẩm hiu của chính mình hết lần này đến lần khác dính vào các vị hoàng tôn đương triều. Trần Hải Đình, hạn đào hoa ngươi nói chính là đây đúng không? Đúng là cái miệng quạ mà!
***
Hôm sau.
Dân chúng kinh thành được phen trầm trồ khi một chiếc kiệu lớn vừa sáng sớm đã đặt trước cổng lớn Hoàng phủ, trông có vẻ vô cùng long trọng như khách đến là quý tộc thân phận cao quý.
Lát sau, người ta liền thấy Hoàng Từ Lan mặc một thân quan bào màu lục, tóc được búi lại gọn gàng trong lớp võng cân, đội ô sa trơn trông vô cùng chỉn chu nghiêm túc bước ra khỏi cổng lớn. Tay nàng dắt một đứa bé tầm năm sáu tuổi mặc áo lụa vàng cam thêu phượng, vừa nhìn liền biết là chủ nhân chiếc kiệu kia.
“Bãi giá!!” Vị nội quan đứng cạnh kiệu sau khi thả rèm kiệu xuống, liền hô to.
Chiếc kiệu nhích động khiến cho cánh chuồn hai bên mão ô sa của Hoàng Từ Lan khẽ đung đưa. Nàng vén rèm nhìn ra ngoài, sau đó quay sang Lê Cẩm Thương đang giương đôi mắt to trong long lanh nhìn mình: “Điện hạ, người làm rộn quá rồi” Không thể tin được vừa sáng sớm mà vị công chúa này lại đích thân chạy đến nhà nàng, đã vậy còn đòi làm lễ bái sư giống như trong mấy vở tuồng nữa chứ! Người là công chúa đó, ai dám nhận lễ của người đây?
“Sư phó không thích sao?” Lê Cẩm Thương trưng ra vẻ mặt vô tội, mắt hồng hồng như chuẩn bị khóc.
“Trước nay không có lệ đích thân các hoàng tử cùng hoàng nữ phải đến đón học sĩ thị giảng của mình vào cung” Hoàng Từ Lan nhìn vẻ mặt vô tội đáng thương kia, giọng bất giác đã mềm mỏng không ít. Nếu để người khác nghe được bà tổ tông này khóc, chẳng phải sẽ nghĩ nàng được ưu ái rồi sinh ngông cuồng không biết trên dưới sao?
“Ta cứ thích đi đấy, dù sao sư phó của ta cũng rất tài giỏi” Lê Cẩm Thương chu môi cãi “Đại hoàng huynh cùng thất hoàng tỷ bảo sư phó là người văn võ toàn tài, xuất sắc nhất trong đám con cháu quan lại hiện nay, đến chính phụ hoàng cũng phải đồng ý. Bởi vậy ta đương nhiên phải cho người khác thấy bản thân quý trọng sư phó rồi”
“.....” Hoàng Từ Lan nhích nhích khoé môi. Thì ra là Lê Tranh cùng Lê Bảo Huyền đào hố đẩy nàng vào ư! Nội quan trong cung cùng các thái phó thiếu thốn đến vậy sao?
“Điện hạ, người mau nói thật cho ta biết, vì sao người lại đề thỉnh ta dạy học cho người? Người không thấy ta rất dữ ư?”
“Vì sư phó rất giỏi!” Lê Cẩm Thương nhanh nhảu đáp.
“Mau nói thật đi nào” Hoàng Từ Lan lấy trong túi đeo bên hông ra mấy viên kẹo lạc, huơ huơ.
“Thật ra là......vì kẹo người đem theo rất ngon” Lê Cẩm Thương bị kẹo lạc đánh gục, phồng má trả lời lí nhí.
“Đúng là con nít quỷ ham kẹo” Hoàng Từ Lan phì cười, sau đó tháo luôn túi đeo xuống đưa cho Lê Cẩm Thương: “Ăn hai viên thôi, sáng sớm ăn nhiều không tốt” Chắc từ nay đi vào cung đều phải đem kẹo theo rồi đây. Thật khó hiểu mà, đồ ăn trong cung chẳng phải đều hơn hẳn món kẹo lạc này ư?
......
Theo lệ, đám con cháu hoàng thất cùng quan lại quý tộc đều sẽ được học ở Quốc Tử Giám khi đủ tuổi. Tuy nhiên, đối với các vị hoàng tử, hoàng nữ được thương yêu hoặc sớm thể hiện được trí tuệ của bản thân sẽ được đặc ân lựa chọn A phó dạy học riêng. Điều này tất nhiên là vinh hạnh vô cùng to lớn, nhưng vẫn có những vị không cần A phó vẫn có thể đọc thông viết thạo, tỉ như Lê Lan Đường.
Kiệu đến trước Đoan Môn thì ngừng. Hoàng Từ Lan nhìn sắc trời liền biết bây giờ là lúc thỉnh an Quý phi của đám người trong hậu cung, nhấc bổng Lê Cẩm Thương lên rồi nhảy xuống kiệu, bỏ qua mấy lễ nghi xuống kiệu rườm rà.
Trong khi đám nội quan thì sợ đến vỡ mật thì Lê Cẩm Thương cười khanh khách ra chiều vô cùng thích thú.
“Điện hạ có đến thỉnh an Quý phi không?” Hoàng Từ Lan nhỏ giọng hỏi con thạch sùng đang bám trên người mình.
“Không cần đâu. Hôm nay Quý phi biết ta đến nhà sư phó nên miễn rồi” Lê Cẩm Thương tay níu lấy vai áo của Hoàng Từ Lan, đôi mắt lúng liếng nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao.
“Vậy được, ta đưa người về tư cung” Nàng định buông tay thả Lê Cẩm Thương xuống đất nhưng liền nhanh chóng phát hiện bà tổ tông này đã dính chặt đến mức không cách nào gỡ ra. Lực bất tòng tâm, Hoàng Từ Lan cũng đành để mặc.
Vậy là đám cung nữ thái giám đi ngang qua liền thấy được cảnh thập công chúa được A phó dạy học của mình ôm về cung, trên đường đi còn vui vẻ cười khanh khách. Ánh nắng buổi sớm phủ đầy lên người Hoàng Từ Lan, đổ bóng nghiêng trên con đường lát đá xuyên qua các lớp tường viện sâu dày. Ống tay áo rộng đung đưa theo từng cử chỉ, toát lên một vẻ thanh bạch đến lạ thường.
....
Đường về cung Đồng Hoa của Lê Cẩm Thương tương đối xa, lại gần với tư cung của các vị công chúa khác nên rất dễ bị bắt gặp. Xúi quẩy thay cho Hoàng Từ Lan, lúc sắp về đến nơi thì thấy ngũ công chúa Lê Bính Hiểu đang cùng với tứ công chúa Lê Triệt San và lục công chúa Lê Lan Khuê trở về sau buổi thỉnh an.
“Vi thần Hoàng Từ Lan tham kiến ba vị điện hạ” Hoàng Từ Lan buông tay thả Lê Cẩm Thương xuống, hành lễ chào ba người không hẹn mà gặp kia.
“Chào tứ hoàng tỷ, ngũ hoàng tỷ, lục hoàng tỷ” Lê Cẩm Thương rõ ràng không vui khi bị cắt ngang bởi việc mình không thích, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà chào.
“Ôi chao, đây phải chăng là Hoàng học sĩ được chỉ định làm A phó cho thập nương? Đúng là anh tài xuất thiếu niên, nghe tiếng đã lâu nay mới được thấy người” Lê Triệt San nheo mắt cười cười, âm thầm đánh giá người trước mặt.
“Chiêu Huy công chúa khen làm Từ Lan thấy vinh hạnh. Tuy nhiên tài hèn sức mọn, không dám nhận anh tài xuất thiếu niên” Hoàng Từ Lan rũ mi, nhàn nhạt đáp lời, trông hết sức cung kính cùng xa cách. Nếu nàng nhớ không lầm thì kẻ đáng sợ nhất trong ba vị này không phải Lê Bính Hiểu ruột để ngoài da, cũng chẳng là Lê Triệt San âm trầm tính toán chi li mà là Lê Lan Khuê, con gái thân sinh của Phạm Minh phi - một trong tam phi đứng đầu hậu cung hiện tại. Xét về mức độ có thù phải báo, Diễn vương chỉ xứng đáng làm vai vế học trò của vị Lan Minh công chúa này mà thôi.
Quả nhiên Lê Lan Khuê sao có thể bỏ qua dịp tốt này, liền lên tiếng: “Không phải anh tài xuất thiếu niên, ấy là do Hoàng học sĩ khiêm tốn rồi. Cả kinh thành này ai là không hay không rõ, học sĩ hà tất phải khiêm tốn đến vậy?” Nàng nhìn đối phương ung dung đứng thẳng, thần sắc ôn hoà mà đạm nhạt hệt như cây trúc quân tử, tự hỏi làm sao một nữ tử lại có thể tôi luyện ra được dạng khí chất này?
“Vâng, công chúa nói chí phải” Từ Lan khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục phản bác. Ống tay áo rộng thùng thình của nàng che lấy thân mình Lê Cẩm Thương đang nép như gà con núp sau cánh gà mẹ, trong lòng muốn bật cười. Lê Cẩm Thương bình thường hệt như tiểu quỷ không sợ trời không sợ đất, sao với ba vị công chúa kia lại e dè vậy nhỉ?
“Hy vọng học sĩ có thể dạy dỗ tốt cho đứa em gái này của ta” Lê Lan Khuê liếc nhìn Lê Cẩm Thương núp sau Hoàng Từ Lan, hơi cau mày rồi rời đi.
“Cung tiễn ba vị điện hạ” Hoàng Từ Lan lần nữa khom người chào, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng liếc nhìn theo bóng ba người kia, môi chầm chậm vẽ ra một nụ cười. Lan Minh công chúa, ta sẽ chờ xem hành động tiếp theo của người đấy, nhớ đừng làm ta thất vọng. Còn cả người nữa Thiều Dương công chúa, có lấy được Bùi Dũng hay không đều là do người cả thôi, chớ đem ta ra xả giận là được rồi.
Quả nhiên chốn cung cấm này không thích hợp với nàng, người ở đây lại càng không. Nhưng vì sự nghiệp dạy trẻ, đành vậy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)