Trên vườn rau cải, dưới lại rau cần
Cây mơ cây mận ở gần bờ ao.
Đầu làng có cây đa cao,
Trăng thanh gió mát lọt vào tận nơi.
(Ca dao)
***
Trời tháng ba đẹp như thiếu nữ đến độ xuân thời vừa chín, chỉ cần có mối mai đến dạm hỏi liền có thể sang làm dâu nhà người. Rời khỏi thành môn của thành chính phủ Phụng Thiên là đến được vùng ngoại ô đất rộng người thưa, thảm lúa xanh rờn một màu mởn non trải đầy trong tầm mắt. Ngước mắt nhìn lên là thiên thanh, đưa mắt nhìn thẳng thì cái màu điền thanh kia rót đầy trong tầm ngắm. Trái ngược với vẻ ồn ã huyên náo của nội thành, đất ngoại ô những ngày chưa vào vụ lúa chín êm ả đến lạ.
Bởi Hoàng Quân là quan đại thần trong triều nên điền sản được ban cho cũng không được tính là ít, mỗi vụ lúa đến đều cần rất nhiều tá điền cùng gia nô trong phủ làm việc đồng áng. Ở ngoài vùng ngoại ô phụ quách này đa phần ruộng đất dài không thấy bờ ngăn kia đều là điền sản của các quan lớn trong kinh cùng các vị thân vương, thân công chúa. Người bình dân có tư điền chiếm phần ít, phần nhiều vẫn chọn làm tá điền cho các nhà quan lớn kiếm chút gạo mót sống qua ngày.
Nguyên Thành đang ở ngoài đồng lúi húi cầm rổ trúc ngắt mấy gốc rau cần tươi ngọt thì có đứa gia nô trong phủ tất tả đội nắng chạy đến báo rằng phủ nhà có khách đến. Hiện tại cả Hoàng Quân lẫn Hoàng Từ Lan đều đang ở trong cung nên việc tiếp khách đều đến tay gã quản gia là hắn. Còn nghĩ hôm nay thư thả ở đồng ngắt rau cần với đơm mấy con cá về nấu nồi canh cá ngọt lừ mát dạ lại thêm đĩa cá nướng với mắm ớt, không ngờ rau còn chưa ngắt được bao nhiêu thì đã có người cắt ngang rồi.
“Khách? Là ai?” Nguyên Thành vẫn lúi húi thọc tay xuống sâu bên dưới để ngắt rau cần, ngạc nhiên quay mặt ngó sang bờ đường đất mà hỏi.
“Anh Thành không biết đâu nhé! Người này là bà phi nào đó trong cung đấy! Thằng em đây nghe xong mà sợ muốn chết” Đứa gia nô than vãn, sau đó lại huơ tay múa chân một trận nữa vô cùng nôn nóng “Anh Thành còn tâm trạng để ngắt rau cần nữa đấy à? Mau về phủ đi chứ mấy thằng em này ngu dốt vô học làm sao gánh nổi”
“Được rồi. Để đấy tao về xem” Nguyên Thành nghe đến hai chữ ‘bà phi’ liền ngưng lại động tác, sau đó đứng thẳng người dậy bước lên bờ mương rồi nhảy sang đường đất. Trên người hắn lấm lem toàn bùn sình đen nơi ruộng nước, quần lại xắn cao đến quá đầu gối, đúng với nhận định một người mới ở ngoài đồng về tới.
Hắn quăng rổ rau cần mình hái được cho đứa gia nô, sau đó cùng với gã đi về phủ đón khách. Người khách này, hắn nhất định phải tiếp bởi vì hắn đã chờ thời khắc đấy rất lâu rồi. Đã là chuyện sớm muộn, thì chi bằng hãy cứ thản nhiên mà đối mặt đi.
Hắn nhìn mấy con trâu đang vui vẻ vô tư lự nằm trên bờ đê quạt tai ngủ khì như cục bánh trôi màu đen nổi bật giữa thảm lúa xanh rì, tâm tư thoáng chốc đã trôi đi tận đẩu tận đâu. Gió tự do bay đảo ngoài đồng thổi qua làm mấy lọn tóc rủ xuống bên tiền đình che mất mắt hắn, không nhìn ra được tâm tình gì.
***
Hoàng phủ.
“Chào bà lớn ạ. Bà đến phủ tìm ông nhà chúng tôi đúng không ạ?” Nguyên Thành về phủ xong liền đổi sang một bộ đồ tươm tất sạch sẽ rồi sang phòng khách. Nhưng trái ngược với dự kiến của hắn, đứa nội quan đi theo lại bảo lệnh bà đã đi ra dịch đình hóng gió rồi.
Vì vậy hắn mới sang bên này tìm, trên đường đi vẫn mãi suy nghĩ về mục đích bà ta đến phủ. Kết quả lại thấy người hắn quen mặt kia đang ngồi bên bàn đá thảnh thơi uống trà, đằng sau là một gã đàn ông trung niên mày râu nhẵn nhụi đứng hầu cạnh. Ở đây chẳng có lấy một người lạ ngoài cuộc, hiển nhiên bà ta đã cố tình sắp xếp ngay từ đầu.
Trình Trung. Gã gia thần này cũng như hắn, đều là những con chó hết mực trung thành hộ chủ.
Dường như thời không đã trở về năm đó ở cố đô, chủ nhân kia của hắn cùng với hai người bạn cũ mang họ Trình này ngồi nói những chuyện mà hắn không thể hiểu được. Cũng là ấm trà đang sôi, cũng là cố nhân ở lại, cũng là tàng sứ đỏ như ứ huyết phủ bóng bên thềm. Nhưng không, cái ngày ở cố đô xa xăm mờ mịt kia đã chẳng cách nào có thể trở lại nữa rồi. Đây là phủ Phụng Thiên, đây là Hoàng thị, đây là những người cũ nhưng mang thân phận khác.
“Nếu tìm lão già ấy thì ta cũng chẳng cần phải đổi thường phục để xuất cung đến đây đâu” Người phụ nữ mặc áo bào màu xanh xám ngồi bên trong dịch đình nghe đến đó liền cười nhạt mà nói, tay gõ nhịp trên cạnh bàn vô cùng từ tốn không chút mất bình tĩnh “Ngươi gọi như vậy ta lại không thấy thuận tai. Ở đây cũng không có người ngoài, cứ gọi như ngày xưa đi là được rồi” Cái danh này đến bản thân ta còn thấy chướng mắt, nếu không vì đại cuộc thì nó với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cũng như cái cách xưng hô mà trước đây muôn kẻ dùng để gọi ta, tung hô ta vậy. Đến khi bốn phương chìm trong khói lửa máu tanh thịt thối thì nó liền trở thành phế thải.
Kẻ hám cái danh tạm bợ vô dụng kia, kết quả sao có thể tốt đẹp được.
“Hạ quan Phan Thành tham kiến quận chúa!” Nguyên Thành nghe đến đó cũng không tiếp tục giả vờ nữa, khom người hành lễ. Hắn làm sao có thể quên được người ở trước mắt chính là vị quận chúa cao quý mang dòng máu nhà họ Trình duy nhất còn lại trên đời. Người khiến hắn kính trọng đến nay không nhiều, riêng với Trình Uyển thì hắn không rõ ràng thái độ của bản thân cho lắm. Bởi bà ta cũng như chủ nhân trước kia của hắn, chứa trong đầu muôn toan ngàn tính đủ để quyết định mạng sống của rất nhiều người, trong đó có cả hắn.
Sau lần ác mộng kia, hắn đã nuôi trong mình mầm mống sợ hãi trước vẻ mặt thản nhiên bất biến của người đàn bà họ Trình này.
“Hôm nay bản ý ta đến đây là để gặp ngươi đó Phan Đô thống” Trình Uyển thở nhẹ một hơi, tay xoay chuỗi tràng mà nói “Hạn kì sắp đến, lão già Hoàng Quân dạo này đã có động thái gì chưa?” Nếu lão vẫn chưa đủ dằn lòng để xuống tay thì được thôi, ta giúp lão vậy.
“Vẫn chưa ạ” Nguyên Thành ngưng một chốc rồi lắc đầu thưa. Nếu chuyện này để tiểu thư nhà hắn đột ngột tiếp nhận hết chỉ trong một đêm, đó là một chuyện cực kì tàn nhẫn. Mà hắn thì không muốn như vậy.
“Lão định đến chết rồi về báo mộng luôn một thể đấy à?” Trình Uyển lại nhích môi cười nhẹ như không, chẳng rõ là đang trào phúng hay trách cứ rồi cứ thế mà nâng tay vuốt lấy lọn tóc đã lẫn vào vài sợi bạc đang rũ bên vai áo bào “Lão không làm được thì để ta thay Dung làm”
“Quận chúa, như vậy không quá hợp lí đâu ạ” Nguyên Thành siết chặt nắm tay, vội vàng lên tiếng can ngăn “Nếu quá đột ngột, e rằng sức khoẻ của ngài ấy không thể chịu đựng được đâu ạ” Lần trước mới chỉ là một phần sự thật nhưng tiểu thư nhà hắn đã đứng trước bờ vực gãy đổ, nếu lần này đem tất cả những điều u ám tàn ác kia nói ra hết thảy thì e là thuật pháp của Trần Hải Đình hoàn toàn không có khả năng kìm giữ nữa!
Hắn nghiến chặt răng mà rũ mắt nhìn xuống dưới chân mình, phát hiện cạnh bên không rõ từ bao giờ đã có một đoá huyết sứ rụng rơi bên cạnh. Mấy cánh hoa nhọn hoắt xếp chồng lên nhau như những mũi giáo đẫm máu, che giấu đi vài sợi nhị vàng rực. Dưới gió nhẹ chúng cùng nhau rung rinh khe khẽ, tựa như từng vũng máu tảng mỡ trong cơn ác mộng kia của hắn vậy.
Chủ nhân của hắn khi phát bệnh đã đủ đáng sợ. Nếu là tiểu thư thì.......
Gió cuối xuân đầu hè vốn mát mẻ, nhưng lại làm hắn thấy ớn lạnh đến từng lỗ chân lông trên người.
“Ngươi nói cũng không phải là không có lí” Trình Uyển thoáng gật đầu, hiển nhiên là cũng suy xét qua hậu quả có thể xảy đến. Trần Hải Đình tuy rằng thật sự có thể kìm chế tạm thời, nhưng lại không thể kéo dài lâu như trước kia. Nếu lần này tiếp tục cưỡng ép, e rằng sẽ gây phản phệ. Chỗ thằng cháu đáng yêu kia mãi mà chưa chịu xuống tay, cũng không rõ là đang định làm gì.
Thật đáng thất vọng mà.
“Mong quận chúa hãy để cho ông ấy làm theo dự tính của chính mình. Hạ quan tin chắc bản thân ông ấy cũng không dám coi khinh cái hạn kì kia đâu ạ” Nguyên Thành lại tiếp tục nói. Trình Trung là kẻ trong cung, mọi trạng huống của tiểu thư đều bị gã nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu nói vị quận chúa này không cố tình sắp xếp, đánh chết hắn cũng chẳng tin là thật.
Trình Uyển vốn không phải là người đàn bà thích bản thân bị lật xuồng trong mương vì những chuyện vặt vãnh. Chẳng biết chừng chuyện năm xưa ở Ly cung kia cũng có phần đóng góp của bà ta đấy. Kẻ có thể khiến con sói cao ngạo hung tàn là Trình Trung thần phục và trung thành, sao có thể là một người hiền hoà tay không dính máu được?
Trình thị cũng như Phương thị, chỉ có lợi ích sẽ luôn được dùng làm kim chỉ hướng cho tất cả, cũng là lí do cho tất cả.
“Lại nhắc đến Trần Hải Đình, dạo này ngươi có thấy vị quỷ y đó không?” Trình Uyển cũng chẳng tỏ thái độ đồng tình hay phản đối rõ ràng trước thỉnh cầu của hắn, đột nhiên hỏi thăm tung tích của Trần Hải Đình, lại còn gọi người nọ là ‘quỷ y’ chứ không giống người khác.
“Vị danh y kia dạo gần đây đều không thấy xuất hiện ở kinh thành, ngay cả Lý Ngọc Hàm cũng bặt vô âm tín thưa quận chúa” Nguyên Thành cúi đầu thưa. Hắn đương nhiên biết nguồn cơn sâu xa vì sao Trình Uyển lại gọi như vậy, nhưng dù sao hắn cũng không có nghĩa vụ phải can dự vào việc này.
Hắn vẫn chỉ là một tên gia thần nhỏ bé trong mắt người đời mà thôi.
“Trung, ta bỗng nhiên muốn uống trà nụ vối. Lát nữa ngươi nhớ mua vài cân đem về cung đi đấy” Trình Uyển nghe đến đó liền thôi gõ tay lên thành bàn, quay sang Trình Chung dặn dò.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ” Trình Chung nghe xong liền cúi người gật đầu, hiển nhiên là hiểu ẩn ý trong câu nói của chủ nhân hắn “Lát nữa thuộc hạ ghé sang Ngũ Thải Vân ngay” Thất điện hạ, người được ta nuôi nấng bấy lâu nay, cũng đã sắp đến lúc phát huy vai trò của mình trong ván cờ này rồi đấy. Ngài chính là quân cờ đối trọng mà ta cùng Tô Hoài An dưỡng ra để đối phó Trần Hải Đình, chỉ cần làm tốt thì tàn cục của ván cờ này xem như đã định số.
“Phan Thành, ngươi mau nhìn xem, cả thảy mười chín cây sứ trong viện đều đã nở hoa cả rồi kìa” Trình Uyển để mặc ấm nước trên bếp đang sôi réo ùng ục, cười nói với vẻ ngạc nhiên đến thảng thốt.
Có cánh hoa sứ đỏ hình mũi giáo lạc bay vào chén trà hoa nhài xanh ngắt trong veo trước mặt Trình Uyển, sau vài hồi dập dềnh chìm nổi liền chín rũ bởi độ nóng bên trong chén sứ. Cái màu đỏ như huyết ứ bầm kia nhanh chóng tản ra khắp chén, đem nước trà trong veo biến thành đùng đục lại thêm ánh sắc đỏ. Dưới ánh nắng, trông hệt như một vũng hồ bị người ta cố tình đổ tiết loãng vào vậy.
“Trung, đổi trà đi. Chén này không dùng được nữa rồi”
***
Liễu Nhã Tuyên từ Đông cung quay về Kiến Ninh cung, dọc đường chỉ có ánh đèn lồng chập chờn lắc lư ở trên xà mái che sơn son là thứ đồng hành duy nhất. Gió về đêm thổi từ phía Tây sang nghe như tiếng khóc than của loài ma quỷ chết oan, len qua mấy khe hở ở các xà mái ngói nghe càng thê thiết não nùng khôn tả. Đoạn đường này ban ngày đã ít cung nữ cùng nội thị qua lại, đến sau giờ Dậu càng không có lấy một bóng người.
“Liễu Đường chủ rảnh rỗi đi hóng gió thật nhỉ?” Tiếng nói đằm vang như thanh la không rõ từ đâu tán theo gió chui vào tai Liễu Nhã Tuyên, khiến nàng dừng bước chân. Bốn bề thinh lặng đến tiếng dế kêu còn không có, im ắng như cõi chết. Bởi vậy mà giọng nói kia mới có thể trở nên nổi bật đến như vậy, không chút trở ngại lọt đến tai nàng.
Khoé môi hơi nhếch, Liễu Nhã Tuyên nhàn nhạt đáp “Tông chủ đi đâu mà dạo này mất dạng thế? Chẳng lẽ ngài sợ thất điện hạ đến đòi nợ như vậy ư?” Vị tông chủ này chẳng khác điềm báo là bao, chỉ cần xuất hiện thì mười lần như mười là sẽ xảy ra chuyện động trời. Thế cục rối rắm đa nguyên này cứ như đám cháy càng gặp gió càng bùng lên dữ dội, đến nay đã không thể do bất kì một thế lực nào đảm trách dọn dẹp được nữa rồi. Càng nghĩ càng thêm nhức đầu kèm lo lắng bồn chồn như chó nhà canh đêm thấy quỷ đứng ngay trước cổng.
“Hừ, ngươi đừng có mà nói bậy đoán mò. Ta có việc trọng đại cần giải quyết gấp nên mới vắng mặt vài ngày xử lý cho xong, hôm nay đến hỏi ngươi động tĩnh của đám dế kia ra sao thôi” Bên trên lại vọng đến tiếng nói của Trần Hải Đình, trong giọng kèm theo kha khá bực dọc. Đám cây cối trong sân ở hai bên hành lang tán rậm kèm dày thấp vô cùng thích hợp để náu mình, mà tiếng nói của Trần Hải Đình lại bị gió thổi bạt đi không ít nên Liễu Nhã Tuyên hoàn toàn không thể ước đoán được vị trí của người nọ. Thêm nữa Trần Hải Đình lại là kẻ luôn thích mặc áo bào đen, chỉ cần không lộ diện ra ngoài ánh sáng thì căn bản chẳng khác nào một con mèo mun lẩn mình trong đêm tối tăm cả.
“Được, tông chủ kiếm nơi thanh vắng có tiếng suối trong như tiếng hát ca đi để thuộc hạ có tâm tình báo cáo nào” Liễu Nhã Tuyên làm việc cho Trần Hải Đình đã lâu, đương nhiên có thể nghe ra được vẻ bất mãn trong lòng vị tông chủ này của mình. Nàng bề ngoài thì bông đùa nhưng thật ra đầu lại đang suy tính đến những sự vụ đủ tác động đến Trần Hải Đình, khiến người này phải đích thân ra tay lại còn chuốc thêm không ít phiền toái bực dọc.
Những việc như thế không nhiều. Hiện nay khả năng cao chính là mớ lằng nhằng có liên quan đến mấy bí mật động trời mà cả Cẩm Lý Đào Nguyên và các thế lực khác luôn cố gắng bảo vệ không để bị lọt ra bên ngoài ngoại trừ phe cánh của Lê Tranh. Hừ, thật buồn cười làm sao, Lê Tranh đúng là con nghé con không sợ cọp. Chuyện động trời kia giống như một thùng thuốc pháo, kẻ xả thân mở nắp như hắn liệu có toàn thây? Chả khéo lúc ấy lại thành dâng cái tốt, cái lợi cho kẻ khác.
Đúng là tiền nhân dạy cấm có sai: Ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau mà.
“Sang Lý phủ đi. Giữa giờ Tý ta ở đó đợi hai con cún phản phúc vô ơn, bạc tình bạc nghĩa các ngươi” Trần Hải Đình đưa ra địa điểm cùng thời gian. Lý Ngọc Hàm dù sao cũng đã biết được vài chi tiết da lông vụn vặt, biết thêm một ít cũng chẳng sao. Dù gì thì bổn nhân vẫn cần nó để tạo đối trọng lúc cần thiết đấy. Mụ già Trình Uyển kia đã sớm nắm thóp được thằng nhãi con Lê Tranh nhưng hắn lại ngây ngô chẳng biết gì, rõ tội. Riêng việc của con hồ ly con cháu nhà Tô Đát Kỷ kia, bổn nhân sẽ tính sổ với mụ sau.
“Ồ vị thiếu tông chủ kia cũng đã về kinh rồi đấy à? Được, lát nữa thuộc hạ và Uyển Kiều sẽ sang đó đúng như đã hẹn” Liễu Nhã Tuyên nghe xong liền gật đầu đồng ý. Sang Lý phủ cũng tốt, vừa hay có thể né được đám tai mọc ra trên vách tường. Chuyện nàng làm gián điệp ở chỗ Lê Tranh vì tìm vui thích vẫn chưa bị lộ ra đâu, nếu bây giờ còn chưa xong việc mà đã vỡ lở ra thì bao công sức nằm gai nếm mật trước nay xem như đổ cả xuống sông xuống biển.
“Có chút quà sơn dã tặng các ngươi đây, mong không chê tấm lòng nghèo nàn của ta” Từ trên cao có một gói vải đen được thả xuống ngay chân Liễu Nhã Tuyên, lăn lông lốc một đoạn ngắn rồi dừng lại. Chỗ cái gói lạ kia dừng hẳn vừa hay lại nằm ở phạm vi chiếu sáng của đèn lồng treo trên xà mái, miếng vải đen bọc bên ngoài bong rớt ra để lộ một cái đầu người.
Cái đầu kia là của một người đàn ông trung niên, vết chém bằng phẳng hệt dùng đại đao bén ngọt mà lia qua. Đôi mắt hắn trợn lồi ra ngoài mi mắt như mắt cá chết, tóc tai rũ rượi dính bết bởi máu đỏ sẫm đã sớm khô đen. Dưới ánh đèn vàng cam chập chờn lay động, cái đầu người kia như được tái sinh, rót vào tai Liễu Nhã Tuyên đầy những tiếng la hét thảm thiết cùng oán nguyền độc địa của kẻ sắp chết. Thảng nghĩ miếng vải bọc cái đầu này sơ khởi vốn chẳng phải màu đen, là do vết máu thấm vào mà hoá thành như bây giờ vậy.
Nếu là một thiếu nữ bình thường hẳn là đã bị cảnh tượng này hù doạ cho bở vía, nhưng với một vị đường chủ như Liễu Nhã Tuyên thì lại là một chuyện quá đỗi bình thường. Nàng cũng không phải là kẻ chưa từng cầm hung khí giết người, tay cũng chửa sạch sẽ trắng trơn đến mức vại chàm cũng không thấy. So với những hồn ma chết dưới kiếm của nàng, cái đầu này quả thật chẳng là gì cả.
Vào Cẩm Lý Đào Nguyên, thứ cần nhất chính là tâm tàn nhẫn không biết dung tình của loài sài lang. Nên giết thì giết, cần giết thì giết, muốn giết thì giết. Không phải tự dưng mà tông huy của Cẩm Lý Đào Nguyên lại là một rừng hoa đào đỏ. Bởi vì lịch sử gầy dựng nên tông môn này chính là bồi từ máu mà thành.
Chủ nhân cái đầu này nàng đương nhiên nhận ra được, chính là môn chủ của Hạo Nguyệt môn từng làm việc khuất tất với Hoàng Từ Lan.
“Hắn quả nhiên cũng có ngày này cơ đấy! Là tác phẩm của tông chủ sao?” Liễu Nhã Tuyên cười hỏi Trần Hải Đình. Hỏi thì hỏi vậy, nhưng nàng không tin vị tông chủ này lại rảnh rỗi đến mức sang nhà người ta gây chuyện như thế này đâu. Nếu đã rắp tâm làm, người này đã làm từ rất lâu rồi chứ chẳng đợi đến tận hôm nay mới xuống tay.
“Lang Nha đấu Hạo Nguyệt. Ta chỉ là con chuột vui vẻ thấy nhà hàng xóm có hoả hoạn liền chạy sang hôi của thôi” Trần Hải Đình trả lời vô cùng bình thản, tựa hồ xem việc cắt đầu một cái xác là một việc vô cùng bình thường như nhặt đồ rơi trên phố vậy.
“Lang Nha môn? Đám người này hôm nay ăn no rửng mỡ?” Liễu Nhã Tuyên nhíu mi, tựa hồ không tin tưởng với tính chân thật của việc này lắm “Chỉ sợ là đám người nào đó giả danh Lang Nha môn. Bầy chó con này suốt ngày mải lo hộ chủ, sao có dư thời gian mà suy nghĩ đến việc tìm thêm chuyện vào người kia chứ”
“Haha thông minh, thông minh đấy!” Từ xa văng vẳng tiếng cười của Trần Hải Đình “Người mà nắm rõ được kí hiệu liên lạc của Lang Nha môn, đồng thời có quan tâm đến việc của Hoàng Từ Lan lại còn hiểu rất rõ ta sẽ đến đó làm khán giả.....Ngươi nghĩ xem kẻ đó có thể là ai?” Tiếng cười kia vang lên chưa được bao lâu đã tắt ngấm, thay vào đó là giọng nói đã trở nên trầm lặng đi vài phần. Mọi việc đến nay đã đi quá xa, càng theo ngọn lao này chỉ càng thấy bản thân vô lực không thể kháng cự lại mệnh số mà thôi.
“Không ngờ lại là kiệt tác của bọn hắn” Liễu Nhã Tuyên lại nở nụ cười nhạt nhẽo, sau đó khom mình gói gọn cái đầu kia đem thẩy sang một góc rồi nói “Tông chủ nên phi tang cái thủ lợn sắp thiu rữa này đi thì hơn, kẻo khuôn viên xung quanh đây lại bị đồn đãi là có oán quỷ đòi mạng, đến cung nữ quét dọn cũng không dám sang dọn lá rụng thì chết dở đấy” Được thôi, bọn hắn đã châm ngòi thì cũng đã đến lúc cho đám người của Lê Tranh làm quân tiên phong cảm tử rồi. Đây là cái giá phải trả cho sự tò mò của hắn, nàng chẳng qua chỉ là đang giúp hắn toại nguyện đấy thôi.
“Nhã Tuyền, ngươi định bao giờ thì về gặp Liễu Diệp? Nó rất nhớ ngươi đấy” Trần Hải Đình sau một lúc im lặng bèn chuyển sang một đề tài khác. Chuyện xưa tích cũ nàng sở hữu có quá nhiều, chỉ cần lưu tâm nhìn ánh trăng lạnh mà ngẫm nghĩ một chốc liền có thể nhớ đến kha khá. Chuyện liên quan đến hai đứa Liễu Nhã Tuyên và Lâm Uyển Kiều, nàng nhớ được cũng chẳng ít mấy.
Giống như một người già ở cái tuổi xế bóng, chỉ cần thảnh thơi không có việc gì làm thì sẽ nghĩ đến những chuyện bản thân đã từng trải qua, nhưng tuyệt nhiên sẽ không để tâm về những cảm nhận liên quan đến nó nữa.
“Tuy cùng mang họ Liễu, nhưng bà ta chẳng phải máu mủ ruột rà thân thích gì với thuộc hạ cả. Tông chủ lại nhớ nhầm rồi” Liễu Nhã Tuyên không cười nữa, thật lâu sau mới nhàn nhạt đáp trả lại Trần Hải Đình.
Nàng từ bé đã là một đứa trẻ thân cô thế cô luôn phải tự mình đương đầu với rất nhiều nguy hiểm. Nàng không còn người thân nào cả. Một người cũng không còn.
“Còn nữa, tên của thuộc hạ là Nhã Tuyên chứ không phải Nhã Tuyền thưa tông chủ”
Tông chủ vẫn mãi là cái người đãng trí mau quên, bao năm vẫn không nhớ đúng được tên của mấy người thuộc hạ đứng đầu các phân đường nữa. Thật chẳng biết nhờ đâu mà người này có thể quản lý được Cẩm Lý Đào Nguyên những hai mươi lăm năm.
______
LỜI TÁC GIẢ
Trần Hải Đình đã comeback và đem theo một mớ drama và quan hệ thêm phần chồng chéo phức tạp hại não sau lưng mình làm quà cho mọi người rồi kìa :v
Ẩn tuyến chương này quan trọng, lại còn khá nhiều, chưa kể còn có liên kết với phiên ngoại :v Mọi người nhớ để tâm đến nó nhé nếu không sẽ bị sốc đó =))))) Những ngày tháng yên bình sắp sửa kết thúc thật rồi đây :v Và chúng ta cũng sắp đến lúc chuẩn bị khăn giấy lau nước mắt nước mũi rồi.
Tác giả cũng vô cùng xin lỗi những độc giả đã lọt hố vì những chương đầu cực kì hài hước và vui vẻ giải trí, nhưng sự giải trí này sắp đến lúc kết thúc rồi =))))) Drama từ lâu đã có, nhưng nó chuẩn bị lan tràn toàn mặt trận rồi đấy :v
Trùm cuối vẫn chưa lộ mặt đâu nhé :v Mọi người nghĩ Đới công tử là trùm cuối thì sai rồi đấy =)))))
Các độc giả hãy yên tâm, thôi thì qua cuốn hai mình lại tấu hài tiếp nhé =))))))) Các bạn hỏi khi nào ra mắt cuốn hai á? Tác giả có biết đâu :v:v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)