Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 27: THẤT TỊCH

591 0 2 0

Thăng Long lại vào thu.

Mấy hàng cây bàng, cây mâm xôi hai bên vệ đường như những mảng màu của phường nhuộm bị vô ý vẩy đầy lên nền phong cảnh phồn thịnh của kinh thành. Cái nóng những ngày hè đã rút đi hoàn toàn, chừa chỗ cho những luồng gió mát khiến tâm tình con người trở nên khoan khoái lạ lùng.

Người trong kinh đã thay đổi trang phục sao cho bản thân thấy thoải mái nhất. Năm nay thu về sớm hơn năm trước, không khí lại càng mát mẻ nên nhiều người chỉ bận quần áo mỏng, bên ngoài mặc thêm lớp áo tay ngắn là coi như tươm tất. Đám nam nhân thợ thuyền nhiều người đã cắt tóc ngắn, khắp mình xăm hình rồng, giao; quý tộc cũng có người theo tục thời Trần mà cắt tóc cho mát, nhưng không nhiều.

Từ Lan ngồi xổm bên bờ bích khê, tay cầm cái liềm vót tre làm nơm chuẩn bị đi đơm cá. Thường thì sau mấy cơn mưa cuối hạ đầu thu, đám cá ở ruộng bắt đầu sinh nở rồi kéo bầy đi kiếm ăn, nếu bây giờ đi bắt cá thì vô cùng hợp lý. Cơ mà cũng thật lạ, tên điên Bùi Dũng sắp làm phò mã nhưng vẫn có tâm tình rủ nàng đi đơm cá cơ đấy. Nên nói là hắn vô tâm hay là đã đem bi thương hoá thành lạc quan rồi? Nghe đồn ngũ công chúa rất hung dữ nha, tiếng xấu trong cung cũng ngang ngửa với Lê Lan Đường.

Hừ, xấu xa ngang ngửa Lê Lan Đường? Lê Bính Hiểu ruột để ngoài da, tâm cơ như trẻ lên ba sao có thể so sánh với kẻ máu lạnh vô nhân tính, nội tâm hủ bại như Lê Lan Đường được?

“Tiểu thư, mấy cây sen trong hồ kết đài cả rồi, nô tì chèo xuồng ra hái nhé” Bạch Cúc trên vai vác cuốc như vừa ở ngoài đồng về, thấy Hoàng Từ Lan đang ngồi vót tre liền cất tiếng hỏi.

“Ta đan nơm sắp xong rồi, để đấy ta hái cho” Từ Lan trả lời, tay vẫn thoăn thoắt đan nơm “Ngươi đi chuẩn bị đồ, tối nay nấu canh hạt sen ăn cho mát” Nàng nghĩ đến dạo gần đây cha thường xuyên mất ngủ, vẫn là nên lấy tim sen để đun trà. Xem ra dạo gần đây trên triều khá bận rộn rồi đây, vụ việc ám sát lần trước mãi vẫn chưa điều tra ra thực khiến người ta lâm vào suy nghĩ.

“Vậy nô tì đi trước đây” Bạch Cúc nghe tiểu thư nhà mình dặn dò xong liền vác cuốc chạy biến. Lời vẫn vang vọng thì người đã sớm mất dạng rồi.

Đan xong cái nơm cá, Hoàng Từ Lan nhảy lên khinh thuyền, tay cầm mái chèo nhẹ lướt ra giữa hồ. Sen trên hồ vào mùa nở rộ, từng đám từng đám phủ hồng mặt hồ. Nàng chọn ra những đài sen đã bắt đầu già, hạt tròn mẩy mà hái. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Từ Lan như con chuồn chuồn đang lượn qua lượn lại trên hồ, một thân y sam màu chàm vô cùng nổi bật giữa lớp lớp hoa sen.

Hoàng Từ Lan vô cùng thích ý, vừa chèo thuyền vừa ngâm một bài thơ:

Ao tù làm nhớ biển Đông,

Mắt sầu chạnh nhớ võ công một thời.

Trăng khuya khung cửi chơi vơi,

Trời thu lộng gió biển khơi lạnh lùng.

Bờ lau mà tưởng ngàn trùng,

Sương thu chùi sạch phấn hồng cánh sen.

Lối xưa mờ mịt cài then,

Sông hồ bát ngát thuyền men giữa dòng.”

 

Cô Sơn chùa bắc, với đình tây,

Phẳng lặng sông êm, thấp lớp mây.

Sáng sớm oanh vàng cây ấm hót,

Nhà ai én mới tổ bùn xây.

Loạn hoa dần khiến người mờ mắt,

Vó ngựa vừa che lấp cỏ gầy.

Thích nhất hồ đông đi chẳng đủ,

Mát râm dưới bóng dương xanh đầy.

Từ thạch kiều không rõ từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người mặc viên lĩnh màu ngà, cất giọng đáp thơ với Hoàng Từ Lan. Ánh nắng thu vàng ươm chiếu đến, chỉ thấy người ấy đứng bên thành cầu, mái tóc đen dài hoà cùng liễu rủ, đúng với câu mỹ nhân như ngọc.

“Cửu công chúa?” Hoàng Từ Lan nghe giọng liền đoán ra là nhân vật nào ghé thăm, bàn tay cầm mái chèo mém chút đã tuột, vội vàng hướng thuyền về phía bên thạch kiều kêu lên: “Người có việc cần tìm ta sao?”

Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan như chìm trong đám sen, khoé môi khẽ nhếch: “Đang cần ít tim sen về pha trà, nên đến nhờ tiểu thư” Gió thổi bạt đi mấy thân sen cao làm lộ ra hình ảnh Hoàng Từ Lan đang ngồi đuôi thuyền, bên trên khoang chất đầy đài sen. Lê Lan Đường nhìn vẻ mặt luôn bình thản của đối phương đã xuất hiện kẽ nứt, liền bồi thêm: “Mua bán tận tay, tiểu thư thấy có hợp lý chăng?” Haha, để xem Hoàng Từ Lan còn bình tĩnh được không?

“Công chúa đứng đấy đi, ta cho thuyền cập bờ đã” Hoàng Từ Lan nhìn xung quanh, sau đó định bụng đáp thuyền lại chỗ dưới chân thạch kiều. Không ngờ thuyền còn cách Lê Lan Đường tầm hai thước thì nàng ta đã nhảy lên, chân đạp vào thành cầu mượn lực, đáp xuống đầu thuyền của Hoàng Từ Lan.

Tài chèo thuyền của Hoàng Từ Lan phải nói là vô cùng tốt, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh khiến nàng không cách nào ứng phó kịp, con thuyền chòng chành nghiêng ngả khiến hai người cùng nhau rơi tõm xuống hồ. Nàng vừa ngoi lên mặt nước, trong bụng liền bắt đầu rủa xả Lê Lan Đường ăn no rửng mỡ, cuối cùng kéo theo cả nàng. Trời vào thu nước hồ liền bắt đầu có chút lạnh, nếu ngâm quá lâu sớm muộn gì cũng dính bệnh vào người. Nhưng vì sao vẫn không thấy Lê Lan Đường ngoi lên? Lẽ nào nàng ta không biết bơi? Lê Lan Đường đúng là đầu óc có vấn đề rồi!

Nghĩ đến đó, Hoàng Từ Lan bắt đầu xoắn xuýt. Vì sao lúc nào nàng cũng bị dính vào mấy chuyện liên quan đến mạng sống cả vậy?

Đúng lúc Hoàng Từ Lan đang định lặn xuống tìm Lê Lan Đường thì nàng ta đã ngoi lên, liếc nàng rồi bơi thẳng lên bờ. Hoàng đại tiểu thư nhìn theo trân trối, trong lòng ôm ngay một cục phẫn hận to đùng.

Lê Lan Đường quả nhiên là ăn no rửng mỡ!

“Phụt...hihi” Cẩm Tú đứng cùng với Nguyên Thành bên bờ hồ nhìn hai người kia rơi xuống nước, không cách nào nhịn được cười, vội vàng nâng tay bụm miệng. Ôi nhân sinh! Buồn cười nhất chính là trên đầu của Hoàng tiểu thư còn dính cái lá sen to đùng kìa! Cả vẻ mặt ai oán chất chồng kia nữa!

“Các ngươi...không được cười như vậy” Lê Tranh đằng hắng, nhắc nhở đám người hầu. Thực ra hắn cũng phải nhịn cười vất vả lắm đấy. Cửu nương nhà hắn rõ ràng là đã coi Từ Lan thành trò tiêu khiển rồi đây mà.

.....

Dịch đình.

“Hôm nay hai vị điện hạ đến đây tìm ta có việc gì chăng?” Hoàng Từ Lan vừa cầm lấy hộp ngà chạm tứ quý hoa dùng để đựng trà vừa hỏi, trên người đã thay quần áo mới.

“Đêm Vu Lan ở chùa Kim Cổ Thiên Hoa có thả hoa đăng đấy, ngươi có đi xem không?” Lê Tranh nhìn Hoàng Từ Lan ung dung lấy ra một búp sen to được bọc kĩ, bên trong tầng tầng lớp lớp cánh sen là lá trà đã qua tẩm ướp, chỉ hỏi.

“Chùa Kim Cổ Thiên Hoa? Chẳng phải ở chùa Diên Hựu mọi năm đều đảm trách việc này sao?” Từ Lan tỏ vẻ ngạc nhiên. Nàng lấy trà trong búp sen ra, bắt đầu đun nước pha trà. Nước dùng pha trà đều là nước mưa được hứng trong vại sạch, khi pha trà sẽ đẫm hương hơn là nước thông thường. Mọi năm nàng đều đến chùa Diên Hựu, bởi người tập trung về đây rất nhiều, cảnh tượng thả hoa đăng phải nói là rất đẹp. Năm nay chùa Kim Cổ Thiên Hoa đảm trách tổ chức hẳn là do người quyền cao chức trọng can thiệp, chùa cho hoàng thất sao có thể tự ý mở cửa như vậy được?

“Nghe nói là do đại hoàng tỷ ta đề nghị” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói, mắt nhìn vào khay đựng trà trước mặt. Người chị này của nàng danh tiếng rất tốt, đám người dưới đều hết mực kính trọng, nhưng ai mà biết chị ta đang mưu toan gì. Chị ta trước nay không tỏ thái độ gì với nàng, cả năm chỉ gặp được vài lần hôm yến hội, so với Lê Bính Hiểu thì đúng là làm cho nàng đỡ phiền hơn hẳn. Bởi vậy nàng cũng không buồn bận tâm đến chị ta lắm. Nước sông không phạm nước giếng.

“Là Gia Thục công chúa?” Từ Lan hơi nhướng mày, tựa hồ khá bất ngờ. Chà, Lê Thanh Toại bình thường luôn bàng quan trung lập, sau khi hạ giá cũng không hay tiếp xúc với đám hoàng thất khác, sao hôm nay lại nảy sinh hứng thú đến vậy đây?

“Ngươi có vẻ biết khá rõ về hoàng thất ấy nhỉ Hoàng Từ Lan?” Lê Lan Đường không quên nhếch môi châm chọc.

“Bản thân thích đa sự nên vậy” Hoàng Từ Lan đạm nhiên cười cười, tay thuần thục pha trà, sau đó châm trà vào tách của khách: “Mời nhị vị xơi trà. Chén trà là đầu câu chuyện, trước cứ xơi trà đã, rồi sẽ nói sau”

“Đêm Vu Lan hẹn gặp ở Ngũ Thải Vân, ngươi thấy như thế nào?” Lê Tranh đưa ra đề nghị, khí độ vô cùng ôn tồn.

“Ta thấy chủ ý này rất được” Từ Lan gật gật đầu “Ta biết Kim Cổ Thiên Hoa là quốc tự, lại dùng cho hoàng thất. Nay tổ chức hội hoa đăng ở đó chẳng phải sẽ gây nên cảnh xáo trộn ư? Lại nói nếu người hoàng thất có tham gia, hẳn sẽ đem theo cận vệ khá nhiều để dễ bề ứng phó” Nàng đang muốn hỏi Lê Tranh sẽ làm như thế nào để thoát khỏi đám cận vệ được bố trí cho mình. Hắn thân là trữ quân, nếu không tính đến cấm vệ Đông cung thì ám vệ được Quý phi cùng Hoàng đế cử đi bảo vệ hắn sao có thể ít được.

Nói hắn đi chơi thoải mái là điều không thể nào.

“Yên tâm, đến đó ta tự có cách” Lê Tranh cười cười đầy ẩn ý, như thể hắn đã sớm có tính toán của mình.

“Vậy được, ta đợi điện hạ ở Ngũ Thải Vân” Từ Lan gật đầu, quay qua Lê Lan Đường: “Vậy tại sao cửu công chúa lại đến đây?” Lê Lan Đường có vẻ rất nhàn tản thì phải? Không phải người trong kinh đều đồn nàng ta chỉ thích đọc sách thôi sao? Như thế nào lại có nhã hứng đến phủ nhà nàng?

“Bị huynh trưởng lôi đi” Lê Lan Đường nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, tựa hồ bản thân chính là thân bất do kỷ. Thực ra nàng cũng muốn xem xem Hoàng Từ Lan đã thành cái dạng gì, tuy nói Trần Hải Đình rất giống lang băm nhưng y thuật thật sự xứng với danh hiệu ‘Biển Thước tái thế’. Cây huyết linh chi kia cũng coi như dùng đúng nơi đúng chỗ.

Lê Lan Đường không sợ hãi cái chết đến với mình, nàng chỉ sợ người khác vì bản thân mình mà chết. Và đương nhiên nàng sẽ không nói cho bất kì người nào khác biết tâm bệnh này của mình.

.....

“Bích Lam, con phải nhớ, nhất định phải nhớ chỉ có trở nên cơ trí và mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được những thứ con quý trọng. Đừng như phụ hoàng con, đừng như ta và cũng đừng như bất kỳ kẻ nào trong chốn cung thành này”

“Xin lỗi con, là mẹ không tốt, nay đành để con ở chốn sài lang hổ báo này một mình đối diện. Bích Lam, mẹ thật lòng xin lỗi con”

.....

Gió thu mát mẻ thổi bay lọn tóc trước ngực Lê Lan Đường, đem những tâm tình phức tạp do hồi ức kia mang lại tiêu tán mất. Hoàng Từ Lan phát hiện Lê Lan Đường không có tâm trạng nói chuyện, cũng không hỏi nữa.

Tâm tình của Lê Lan Đường, nàng không phải là không muốn hiểu, nhưng lại không cách nào có thể hiểu được. Hoàng cung phải đáng sợ đến mức nào, lòng người phải lạnh lẽo đến mức nào mới có thể trui rèn ra một vị cửu công chúa lạnh nhạt biết ẩn mình như vậy đây?

***

Đêm Thất Tịch.

Sau khi dùng xong bữa tối, Hoàng Từ Lan thay một bộ giao lĩnh gấm màu bích lục thêu ám văn hoa sen. Trời Thăng Long vào thu hay nổi gió, nhất là vào ban đêm nên nàng lại khoác thêm một lớp đối khâm màu ngân bạch, bên hông đeo túi đựng trầu cùng xà tích. Dưới chân xỏ đôi hài hở gót màu đen nhung.

“Cha, con đi ra ngoài đây” Lúc nàng đi ngang qua phòng khách thì thấy Hoàng Quân đang cùng Bùi Thắng ngồi uống trà, vì vậy liền cất lời chào “Con chào bác”

“Đi đâu mà ăn vận như đi tìm chồng thế này?” Bùi Thắng cười lớn, sang sảng chọc ghẹo: “Ưng ý đứa nào thì khiêng thẳng về luôn, ta làm chủ cho”

“Con đi đâu đấy?” Hoàng Quân nhàn nhạt hỏi, lão biết con gái ham thích không khí náo nhiệt, hẳn là đi xem người ta thả hoa đăng như mọi năm rồi. Mọi năm đều đến rất khuya mới về đến nhà.

“Đi xem thả hoa đăng ạ” Từ Lan cung kính đáp. Mọi năm cha đâu có hỏi mấy vấn đề này đâu nhỉ?

“Đi đi. Nhớ về sớm đừng la cà gây chuyện đấy” Hoàng Quân phẩy phẩy tay coi như đồng ý.

.....

Hoàng Từ Lan đi trên đường, vui vẻ nhìn mấy quầy hàng bán tò he, đèn lồng, bánh kẹo đủ màu sắc sặc sỡ. Cuối cùng kìm lòng không được, nàng mua ít mứt bánh vừa tiến về Ngũ Thải Vân vừa thưởng thức.

“Nghe nói hôm nay bên Kim Cổ Thiên Hoa mở cửa cho bá tính vào tham quan đấy” Một người đàn ông vừa đi vừa nói với người đồng bạn, thu hút sự chú ý của Hoàng Từ Lan.

“Đúng vậy, chưa kể có cả thành viên hoàng tộc tham gia nữa” Người nọ chậc lưỡi “Nhìn từ xa xa nhưng vẫn thấy các vị công chúa đều là trang tuyệt sắc cả”

“Nói để ngươi biết, xét về tuyệt sắc giai nhân, ở chốn kinh thành này không ai có thể đọ lại Xuân Minh công chúa đâu” Tên kia đưa tay kề môi, thấp giọng: “Xuân Minh công chúa là đệ nhất mỹ nhân hiện nay đấy! Nhưng nghe đồn nàng ta đau ốm liên miên, sống chết không rõ, buổi hôm nay có quá nửa là không thể đi rồi”

Hoàng Từ Lan nghe đến đấy liền suýt nghẹn bánh, hai mắt trợn trừng. Lê Lan Đường đau ốm liên miên? Sống chết không rõ? Các ngươi nghe ai đồn vậy?

Nàng lắc lắc đầu, sau đó rẽ ngoặt vào một hẻm nhỏ đường tắt để đến Ngũ Thải Vân. Hẻm này ban ngày là nơi bán rau, cũng không có đèn đuốc gì, ban đêm băng qua chỉ thấy đen kịt một màu cùng mùi rau củ giập úng bốc lên gắt mũi. Từ Lan dùng lá trầu cuốn lại nhét vào lỗ mũi, sau đó sải bước băng qua hẻm.

Hoàng Từ Lan tuy học võ không tới nơi tới chốn nhưng giác quan vô cùng nhạy bén. Bên tai vừa vang lên tiếng quần áo chà xát vào nhau cùng tiếng gió rít là nàng đã giơ tay phá đòn công kích của đối phương ngay lập tức.

“Cửu công chúa? Sao người lại ở đây?” Từ Lan chun chun mũi, sau khi nhận ra mùi tử đinh hương đặc hữu trên người Lê Lan Đường liền thu tay. Lê Lan Đường lén lút đi đâu đây? Đi làm đạo tặc? Đáng ra nàng ta phải đang xuất hiện ở Kim Cổ Thiên Hoa chứ?

“Sao ngươi biết là ta?” Lê Lan Đường chau mày, rõ ràng tối mịt như thế này sao Hoàng Từ Lan lại có thể nhận ra được? Hơn nữa sao Hoàng Từ Lan lại xuất hiện ở nơi này?

“À thì...vì mũi ta hơi thính...” Chẳng lẽ nàng nói là vì từng ngã chung với Lê Lan Đường nên biết trên người nàng ta có mùi tử đinh hương? Nói xong liệu nàng còn toàn mạng trở ra khỏi cái hẻm này không?

“Khoan nói chuyện đó, mau chạy đã” Lê Lan Đường cũng không rảnh rỗi đợi Hoàng Từ Lan thôi ấp úng mập mờ, nắm lấy vạt áo của nàng ta lôi đi nấp vào một hẻm cụt.

“Công chúa, người có thể đừng thô bạo như vậy được không? Áo tơ lụa dễ rách lắm đấy” Từ Lan bị lôi đi, chỉ có thể phó mặc số phận.

“Câm mồm”

Hoàng Từ Lan liền im bặt. Được rồi, nàng đi là được chứ gì!

Không được bao lâu thì hẻm lúc nãy vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một đám người mang đuốc chạy băng qua, vẻ mặt hớt hải như đang tìm kiếm gì đó. Hoàng Từ Lan nhìn theo ánh đuốc liền phát hiện đám người này mặc áo giáp, hiển nhiên là quân cấm vệ. Lẽ nào bọn họ đang đi tìm Lê Lan Đường?

Hai người đợi đám người kia đi xa rồi mới ra khỏi hẻm cụt. Nhưng chưa được bao lâu lại thấy đám người kia quay lại, lần này hiển nhiên là đã bị phát hiện.

“Đi theo ta” Hoàng Từ Lan lôi Lê Lan Đường chạy thục mạng băng qua các ngõ hẻm hòng cắt đuôi. Cuối cùng sau hơn một khắc mới triệt để cắt đuôi được. Hai nàng dựa tường thở hồng hộc, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lê Lan Đường ngước nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, bật cười.

_____

HẬU TRƯỜNG

Hoàng Từ Lan: Cơ Tử Huyên, bà điên rồi! Bà thực sự điên rồi! Sao bà có thể bắt tui chịu nạn chung với Lê Lan Đường được?

Lê Lan Đường: Bổn công chúa thích vậy, ngươi có ý kiến?

Cơ Tử Huyên: Đến chút kiếp nạn nhỏ nhoi này ngươi cũng không chịu được thì làm sao có thể ôm đại mỹ nhân của Đại Việt ta? Thật là không có tiền đồ mà! Ta không có đứa con như ngươi!

Hoàng Từ Lan: Bà tác giả chết tiệt, Trần Hải Đình vì sao lần này lại không xuất hiện cứu ta!

Cơ Tử Huyên: Trần Hải Đình có công việc rồi, ta cũng vậy. Thôi ta đi nhé! Bảo trọng.

Hoàng Từ Lan: Không!! Bà mau đứng lại đó!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16