Trên sân tháp đài lúc này có tổng cộng mười ba người.
Nếu không xuất hiện biến cố Hoàng Từ Lan lại là truyền nhân của Hoa kiếm từng một thời phong vân, hẳn trên đài sẽ có mười một người đúng theo số lượng cọc nổi đã chìm nghỉm kia. Đây mới chính là kết quả mà Minh phi muốn hướng đến. Và rồi trong mười một kẻ này sẽ lựa ra được một kẻ chiến thắng sau cùng.
Mười ba người, gồm đại diện của bốn đội. Ngoại trừ năm người do Bùi Dũng chỉ huy và bốn người bên phía Lê Bính Hiểu, còn lại bốn người kia là những cá nhân còn lại của hai đội khác sống sót sau trận tranh cọc nổi.
“Không ngờ Hoàng học sĩ lại có bối cảnh không nhỏ” Lê Triệt San nhìn Hoàng Từ Lan tràn đầy hứng thú, vô tâm mở miệng khen.
“Chút trò vặt vãnh của Hoàng mỗ chẳng qua là trông mèo vẽ hổ, điện hạ quá khen rồi” Hoàng Từ Lan cười nhợt nhạt đáp. Chiêu này nàng cũng chẳng có dịp sử dụng nhiều, áng chừng hiệu quả cũng thật không tệ lắm.
“Chiêu thức lấy hư vô hoá hữu chất để làm điểm tựa như của Đạp Vân Bộ sao có thể là trò vặt vãnh được chứ” Lê Triệt San cười xuỳ, sau đó bàn tay lặng lẽ ra thế thủ “Các vị còn ngẩn ra đó làm gì nữa, soái kỳ vẫn còn đang đợi chư vị đến lấy kia kìa”
“Tứ điện hạ thật hiểu nhân tâm nhỉ?” Trương Văn nở nụ cười “Vậy để hạ quan tiên phong đi” Hai bàn tay hắn huơ một chiêu thức trông thì hỗn loạn vô cùng nhưng chỉ một lúc sau lại hình thành nên chuỗi tàn ảnh luân phiên tụ tán liên tục như vạn đoá sen nở rồi lại tàn sau lưng hắn, rất giống hình ảnh Quan Âm thiên thủ thiên nhãn.
Hắn không nói gì, chiêu thức hướng về phía Lê Tung mà lao tới.
Bùi Dũng đảo mắt tính toán, sau đó nhân tình thế hỗn loạn lùi về sau nói với ba người Hoàng Từ Lan: “Cầm chân đám người này dễ, chuyện cướp cờ đành giao cho ba vị nữ hiệp đây vậy” Nếu hắn không đoán nhầm, Hoàng Từ Lan và Lê Lệ Khanh nhất định sẽ bị đối phương để mắt đề phòng nhất bởi khinh công nổi trội, người có cơ hội giật cờ xuống chỉ có thể là Lê Lan Đường.
“Nói nhiều thế mà làm gì, cứ xông lên rồi tính sau” Lê Lệ Khanh phẩy tay, sau đó dùng khoái bộ lách qua đám người hướng đến trụ tháp. Quả nhiên đúng như Bùi Dũng tính toán, đối phương luôn dè chừng với nhất cử nhất động của nàng, bởi vậy mà chưa đi được bao xa đã bị chặn lại.
Lê Lệ Khanh tuy rằng có thể ngạnh đấu trực tiếp, nhưng lại rất ghét việc này. Không ngờ ghét của nào trời trao của ấy, đối phương lại là một nam nhân thạo ngạnh kháng trực tiếp. Trường hợp này rất khó nghĩ, vì vậy nàng vừa đánh vừa lui, dụ đối phương tiến về chỗ Bùi Dũng. Hắn đang đấu với một đối thủ ở gần mép đài, nếu sơ sẩy để rơi xuống nước thì xem như chấm dứt vai trò tại đây.
Nhưng với gã võ trạng nguyên có sức tám lạng bạt được thiên cân như hắn, hai hay mười đối thủ thực chất cũng chẳng có quá nhiều điểm khác biệt. Vì vậy Lê Lệ Khanh lại đi tìm thêm công việc cho hắn.
Với việc đứa em vợ trên danh nghĩa bỗng dưng vác phiền phức đến cho mình, Bùi Dũng ngoài chửi thầm ra cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn không sợ việc đấu tay đôi, dù là bao nhiêu người hắn cũng có thể chơi tất. Dù sao nơi này là đài tỉ thí nên ra tay cũng cần áng chừng nặng nhẹ, không thể như chiến trường người chết ta sống, với sức lực của hắn hiện tại thì cầm chân bốn năm người vẫn là khả dĩ.
Lê Lệ Khanh vờn quanh tháp đài, vừa đánh vừa nhử. Nàng không cần đề phòng sau trước bởi vì phía sau có Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan yểm hộ. Đối phương có lẽ đã phát hiện được chút mưu mô của đội bên này nên rút bớt người về tháp, quyết không để Lê Lệ Khanh phi lên trên cướp cờ.
Trống trận đánh ngày càng hăng, Lê Lệ Khanh nhảy lên thân tháp còn chưa kịp trụ lại lâu đã bị người cản trở. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến tâm nàng sinh ra cáu bẳn bực bội.
Là Lê Bính Hiểu.
Vốn đã là không thuận mắt cho mấy, từ sau việc dính líu đến Lý Ngọc Hàm lại càng thêm chướng mắt hơn. Không cần nghĩ ngợi, Lê Lệ Khanh xuất thủ tấn công đối phương luôn. Nhân lúc đó, Hoàng Từ Lan lại đóng vai ngư ông đắc lợi, triển ra một chiêu thức khác của Đạp Vân Bộ, hệt như chuồn chuồn lướt nước mà nhảy lên được non nửa tháp cờ. Chiêu này vừa nhanh vừa tinh chuẩn, nhẹ nhàng thanh thoát lại đẹp mắt hơn cả chiêu nàng sử dụng lúc nãy.
Trương Gia Linh là người cuồng võ học, Đạp Vân Bộ được bà ấy sáng tạo ra gồm có mười hai chiêu, bốn mươi tám thức. Nó rất chú trọng đến thể chất và tư chất của người học bởi các chiêu không hề có liên hệ với nhau, chỉ có các thức nằm trong một chiêu là liền mạch thống nhất. Đạp Vân Bộ quái dị ở chỗ nó không giống như các môn công phu khinh công khác mượn điểm tiếp lực mà lại dùng chính sự luân chuyển của gió cùng thân thể đã qua luyện tập của người thi triển để đạt đến hiệu quả cao nhất.
Lấy hư không hoá hữu hình hữu chất, nên mới có tên là Đạp Vân Bộ.
Chuồn chuồn sở dĩ lướt được qua mặt nước trong thinh lặng chính nhờ thân thể nhẹ nhàng của mình và mấy luồng gió vô hình không ngừng chuyển động. Tiếp điểm với bề mặt càng nhỏ càng chứng minh thân thể nhẹ nhàng và công phu tốt, ấy mới là cái chân lý cuối cùng của khinh công.
Đối phương đa phần đều đã bị Trương Văn và Bùi Dũng cầm chân dưới mặt đất, Lê Bính Hiểu cũng đã bị Lê Lệ Khanh kéo vào triền đấu không thể bứt ra ngay, đứng trước việc Hoàng Từ Lan đột nhiên ra đại chiêu này chính là không thể ứng phó kịp. Đương lúc khán giả trên bờ chắc mẩm Hoàng Từ Lan sẽ nhanh chóng cướp được cờ lệnh thì Lê Lan Khuê đã nhảy ra chặn lại, xuất một chiêu quật ngang buộc Hoàng Từ Lan phải đổi chiêu thức ứng phó. Nàng hệt như đám dơi về tổ lúc rạng đông, móc chân treo ngược người vào thân tháp, né khỏi đòn hiểm của Lê Lan Khuê.
“Lục điện hạ thật giống chim sẻ nhỉ, làm Hoàng mỗ phải ngạc nhiên đấy” Ống tay áo của Hoàng Từ Lan phiêu phù trong gió, trông hệt như chùm hoa lê vươn mình khoe sắc những ngày sơ xuân.
“Nghĩa vụ của ta là ngăn cản học sĩ ngài cướp cờ” Lê Lan Khuê trụ ở một bên thân tháp, nhàn nhạt cười đáp trả “Học sĩ thân thủ còn hơn những gì ta dự đoán, cũng may là chưa quá coi thường ngài để chuốc thất bại vào thân” Nói xong, tay cũng triển ra chiêu thức, đánh tới.
“Rất tiếc nhưng ta không phải người đi cướp cờ” Hoàng Từ Lan hơi lắc đầu, môi cong thành một mạt cười “Ta cũng như ngài, có trách nhiệm chặn đối phương thôi” Hoàng Từ Lan quật tay ra sau đảo thành thế bích hổ du tường, liên tục di chuyển vòng quanh tháp mà tiếp chiêu của Lê Lan Khuê.
Đúng lúc này, người trên khán đài nhìn thấy một mạt xanh hệt như có chim trả đang bay lên ngọn tháp cờ, thẳng đường tiến đến đỉnh tháp tóm lấy hắc kỳ lệnh mà không có bất kỳ cản trở nào.
Lê Lan Khuê bị Hoàng Từ Lan quấn lấy không thể dứt ra để cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Lê Lan Đường cướp cờ mà nghiến răng ken két. Khốn nạn, đám người Hoàng Từ Lan vậy mà dám dùng kế minh tu sạn đạo lừa nàng ra tay!
Trống trận ngày càng dồn dập hơn, tên lính đứng trên tháp canh bắt đầu giương cờ lệnh màu đỏ vẫy liên tục, báo hiệu có người đã cướp được cờ soái. Nhưng đến đây vẫn chưa xong, nếu trước khi hồi trống trận này dứt hẳn mà để đối phương cướp được cờ thì xem như thua cuộc. Nói cách khác, kẻ chiến thắng phải là người nắm soái kì đến thời khắc cuối cùng.
Đối phương lần lượt dứt tay ra khỏi Bùi Dũng và Trương Văn, lao đến chỗ Lê Lan Đường.
“Điện hạ, ném soái kì cho ta!” Hoàng Từ Lan hô lên, người vẫn còn đang đu trên thân tháp nhìn Lê Lan Đường nhảy xuống sàn đài.
“Môn hạ ngài quản tốt tính mạng đi” Lê Lan Đường lướt qua chỗ Hoàng Từ Lan như một cơn gió, chỉ nhàn nhạt thả lại một câu thì người đã đáp xuống đài.
Đứng trước thế tấn công của năm người, nàng không hề nao núng phất tay đảo cán cờ thành đầu côn, xoay người quất ngang tạo thế hoành tảo thiên quân. Cán cờ làm bằng gỗ táu rất nặng nên lực xuất ra vô cùng mạnh mẽ, đẩy năm kẻ tấn công lùi về sau.
“Điện hạ, phía sau ngài!” Bùi Dũng bỗng nhiên hét lên một tiếng. Không biết từ khi nào Lê Tung vốn đang bị Trương Văn cầm chân chặt chẽ đã lẳng lặng bứt ra, từ phía sau tấn công Lê Lan Đường.
Cũng may Lê Lan Đường là người luôn thấy nguy mà không loạn, xoạc chân xoay người làm thế hồi mã thương vô cùng tinh chuẩn, nhân thế lướt còn bồi thêm một phát vào hạ bàn của Lê Tung. Soái kỳ màu đen sau khi hồi chiêu chỉ đứng thẳng băng mà phất phơ sau lưng nàng, thế vững như bàn thạch không gì suy suyển được.
Người khác không nhận ra vấn đề gì nghiêm trọng nhưng Bùi Dũng thì có. Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn hai thương thức Lê Lan Đường đã sử ra để đẩy lùi địch nhân, sống chết cũng không muốn tin những gì mình thấy là thật. Bởi đó là bài thương tổ truyền của Bùi gia nhà hắn. Hai thức này quan trọng vô cùng, nếu không học qua các thức trước đó thì hoàn toàn không thể thi triển ra mà chẳng chút sai lệch, nước chảy mây trôi như thế này được.
Mẹ nó chứ! Hoàng Từ Lan học được Đạp Vân Bộ thì thôi đã đành đi, đằng này ông già nhà hắn lại đem cả bài Bùi gia thương dạy cho Lê Lan Đường!
Tuy nhiên Bùi Dũng đã quá lạc quan khi nghĩ chỉ có mỗi mình bản thân nhận ra được Bùi gia thương, bởi vì Hoàng Từ Lan cũng đã đoán ra rồi. Tuy nói bản thân cũng khá bất ngờ, nhưng nàng lại chẳng để tâm lắm. Bùi gia thương uy lực kinh người nhưng vô cùng khó học, nếu Lê Lan Đường học được thì ắt là chuyện tốt.
Lại nói đến Bùi lão tướng quân vốn trọng tư chất, ông ấy không ngại đem cả bài thương gia truyền đi dạy cho Lê Lan Đường hẳn không chỉ là vui thú nhất thời mà làm ra đâu.
Trống trận vốn đã gấp nay càng thêm giục giã, như búa tạ dần đè ép vào lồng ngực của những khán giả ngồi hai bên hồ quan đấu. Nhưng bọn hắn hồi hộp một thì những người trên đài thì hồi hộp mười, tất cả đều đỏ mắt nhìn lá soái kỳ sau lưng Lê Lan Đường.
Cuối cùng vẫn là Lê Bính Hiểu kiên trì không bỏ cuộc, lao đến hòng mong vãn hồi tình thế vốn đã sắp ấn định kia. Những người còn lại đều đứng im không động đậy nữa, yên lặng dõi mắt nhìn theo màn so chiêu của hai chị em nhà Thiều Dương Công chúa.
Lê Lan Đường dùng mỗi một tay ngạnh đấu với Lê Bính Hiểu, vừa đánh vừa lùi nhưng thế cân bằng vẫn chưa hề bị mất đi. Lê Bính Hiểu dùng ưng trảo liên hoàn vồ tới, bức Lê Lan Đường liên tục lui về phía sau, chỉ cách khoảng mười bước nữa là chạm đến mép sàn đài.
“Thật bất lợi nhỉ?” Lê Lan Khuê liên tục chậc lưỡi ra vẻ tiếc rẻ, lên tiếng nói với Hoàng Từ Lan vẫn còn ở trên thân tháp cùng với mình. Người này treo ngược thân mình như dơi mà chẳng có chút khó chịu nào, đúng là quái dị hết sức “Hoàng học sĩ ngài nghĩ soái kỳ sẽ rơi vào tay ai?”
“Lục điện hạ ngài chẳng phải đã đoán được rồi ư, cần gì phải hỏi ý hạ quan nữa” Hoàng Từ Lan cười nhạt, hai tay khoanh lại với nhau giấu trong ống tay áo, thật sự trông vô cùng giống một con dơi lớn đang ngủ.
“Nếu ta nói Bính Hiểu thắng thì?” Lê Lan Khuê lại cười đầy thâm ý, nhìn sang Lê Lan Đường đã bị dồn đến mép đài.
Lê Lan Đường giấu tài thì thôi đi, ngay cả văn sĩ như Hoàng Từ Lan cũng là kẻ giấu tài tuốt. Thảo nào hai đứa này có thể giao lưu được với nhau.
“Không đâu, cửu điện hạ sẽ thắng” Hoàng Từ Lan lắc đầu nói, trong mắt sáng ánh cười lấp lánh. Đứa nhỏ này đã phấn đấu rất nhiều để được như hiện tại, sao có thể để bản thân nhận thất bại ngay giây phút chung cuộc như thế được?
***
Trời ngả về đêm.
Tiệc sinh thần của Minh phi đã đến lúc tàn, tân khách cũng lục tục kéo nhau ra về, chừa chỗ lại cho không gian tĩnh mịch vốn có của chốn cung thành vàng son lộng lẫy. Mấy ngọn đèn lồng leo lét ở trên hành lang cố gắng chống chọi với đêm về gió dữ, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Hoàng Từ Lan trên người mặc đến hai lớp áo choàng, vừa đi vừa hỏi: “Dạo này bên Thượng tẩm cục có đem than đến chỗ điện hạ đều đặn không?” Trời ngày càng trở nên âm u rét mướt, khoảng cách đến Đại Hàn cũng ngày càng gần. Lê Lan Đường không rõ vì sao mà hôm nay vô cùng cứng đầu, dù đã nói gãy cả lưỡi vẫn nhất định trùm hai lớp áo lông dày lên người nàng, quyết không buông tha.
Hôm trước là vô ý bị cảm thôi, đứa nhỏ này lại làm quá lên rồi. Bản thân cũng sợ lạnh nhưng lại không chịu mặc, ép nàng mặc.
“Thượng tẩm cục dạo này ra tay thật hào phóng, đem qua cung Kiến Ninh không ít than củi” Lê Lan Đường cười cười, hơi híp mắt nhìn Hoàng Từ Lan bày ra vẻ mặt vô tội “Bát hoàng tỷ khi sang còn phải khen cung Kiến Ninh ấm áp hơi hẳn các cung khác đấy” Đám nữ quan ở Thượng tẩm cục nhất định sẽ không tự tiện quyết định, trừ phi có sự ngầm cho phép của Hoàng Từ Lan.
“Ta vẫn nhớ điện hạ rất sợ lạnh” Hoàng Từ Lan vờ nghiêm túc mà trả lời “Hẳn là vì vậy nên ngài mới nhớ đến ta” Năm nọ trời rất lạnh, chỉ cần ra đường liền cảm thấy lạnh thấu. Lúc đó sức khoẻ tốt mà mình vẫn phải mặc áo lông kín cổ, vậy mà đứa nhỏ này lại mặc đồ mùa hè phong phanh, đơn bạc, cả người đều lạnh ngắt.
“Môn hạ ngài lúc đó ngoài cái lớn lối ra thì còn rất côn đồ” Lê Lan Đường hơi chậc lưỡi ra chiều tiếc rẻ. Bây giờ thì như con ma bệnh chỉ có mỗi bộ xương, đời sống hệt như tu sĩ sắp đắc đạo thoát li hồng trần. Vậy mà rất dõng dạc bảo bản thân chỉ cần vào vai đào chính (hoa đán) đi hát tuồng thì sẽ có rất nhiều người mê như điếu đổ.
Mê cái bộ xương khô cứng nhắc cổ hủ lại còn bị tê liệt cảm xúc, óc nhồi đất sét chậm tiêu như Hoàng Từ Lan á? Đùa.
“Điện hạ tháo dây bội đưa cho ta đi, vài hôm nữa sẽ trả lại ngài sau” Hoàng Từ Lan đột nhiên lên tiếng, đưa mắt nhìn vào chuỗi dây ngọc bội hình dơi mà Lê Lan Đường đang đeo trên người. Vừa nãy nhìn hạt hải châu ở chỗ Minh phi trông rất hợp, vừa hay dây bội mới này còn thiếu một cái tiểu bội nho nhỏ phía trên nên nàng mới không chần chừ chọn nó trong cả khay kim ngọc châu bảo loá mắt kia.
Quả nhiên rất hợp đấy.
“Môn hạ ngài lại tính làm gì đấy?” Lê Lan Đường hỏi lại nhưng vẫn tháo dây ngọc màu minh hoàng kia đưa sang cho Hoàng Từ Lan. Đồng thời nàng bỗng nhớ đến việc người này trong lúc Minh phi ban thưởng chỉ chọn cho mình một viên hải châu nho nhỏ mà không đoái hoài gì đến mấy món đồ giá trị gấp vạn khác, khiến ai cũng tò mò mà xầm xì trao đổi không ngừng.
“Nhìn không đẹp mắt lắm, ta định đi sửa lại” Hoàng Từ Lan cũng không giấu diếm, bèn đem dự định của mình nói ra cho Lê Lan Đường nghe. Dù nữ công nàng dốt đặc thật nhưng hẳn là xâu một viên ngọc vào cũng không khó khăn gì cho cam.
“Môn hạ ngài định sửa như thế nào? Ngài đã quên cái dây ngọc bội này là ngài chọn ư?” Lê Lan Đường rất đúng lúc buông ra câu chế nhạo đối phương, khiến mặt già của Hoàng Từ Lan bỗng chốc trở nên nhăn nhúm. Nguyên cả sợi dây này đều là Hoàng Từ Lan chọn từ dạo trung thu, bây giờ chưa được bao lâu lại chê xấu cơ đấy.
“Lúc đó hẳn là mắt ta bị loá” Hoàng Từ Lan đằng hắng, đưa tay gãi mũi mà lấp liếm cho qua chuyện. Vì sao hồi đó nàng lại chọn kiểu này nhỉ? Quá là mất mặt.
“Còn cả mấy con dơi này nữa, hẳn là ngài chê ta bạc phúc phỏng?”
“.....” Nói như vậy chẳng lẽ nàng đeo ngư bội vì cuộc sống quá buồn tẻ? Con ác ma Lê Lan Đường này đúng là cưỡng từ đoạt lý.
***
Hai ngày sau, cả lục cục lại được phen chấn động.
Hoàng Tổng quản cao cao tại thượng nhưng dốt đặc nữ công ngồi bên bàn dí mắt xỏ kim hí hoáy may vá cái gì đó suốt mấy ngày nay không ngừng nghỉ, khiến cả Thượng công cục phải hồi hộp nín thở mà nhìn theo. Chẳng qua là.....
“Ngươi đi qua chỗ Thái y viện đem ít băng vải về đây đi” Nguyễn Dung âm thầm bĩu môi nhìn thượng cấp ngồi cả hai canh giờ vẫn chưa xỏ được sợi chỉ qua lỗ kim lại còn bị kim đâm cho chảy cả máu, ngoắc thuộc hạ sai bảo.
Tổng quản, ngài không làm được mà vẫn cố là sao? Thực sự hạ quan từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay vẫn chưa thấy ai dùng cả hai canh giờ....à nhầm hai ngày để xỏ kim như ngài đâu đấy.
“Ài sao cái này khó thế nhỉ?” Hoàng Từ Lan thở dài chán nản. Đã sớm biết bản thân không có năng khiếu nữ công, nhưng nó có thể tệ hại đến mức này luôn ư?
“Tổng quản, cửu điện hạ đến tìm ngài kìa” Nguyễn Dung bất ngờ vỗ vai khiến Hoàng Từ Lan giật mình làm rơi hết đồ trên tay xuống bàn. Nàng ngó quanh nhưng không thấy Lê Lan Đường, vì vậy bèn thở phào nhìn Nguyễn Dung trách cứ:
“Nguyễn Trưởng ty rảnh rỗi nhỉ?” Đau hết cả tim. Cái này để Lê Lan Đường biết thì chỉ mang nhục thôi.
“Tổng quản, ngài đã ngồi hai ngày rồi đó” Nguyễn Dung nhìn mười đầu ngón tay của Hoàng Từ Lan đã chi chít vết kim đâm rướm máu, trong lòng cảm thán không ngớt “Chi bằng để hạ quan giúp ngài xỏ kim đi, ngài chỉ cần tháo nút kết rồi xâu hạt châu vào là được” Để ngài ngồi xỏ được kim chắc đến tết Nguyên Tiêu sang năm mất. Thêm nữa cửu điện hạ mà biết, ngài ấy lại lật tung cái Thượng công cục này lên cho mà xem.
“Tổng quản, cửu điện hạ đến tìm ngài kìa” Bên ngoài vọng lại tiếng vị giám quan cấp dưới của Nguyễn Dung được sai đi Thái y viện lấy đồ, nghe vô cùng khẩn thiết. Nhưng Hoàng Từ Lan mới bị Nguyễn Dung lừa một lần nên không tin nữa, còn bực bội lầm bầm:
“Con ác ma đấy bỗng dưng đến tìm ta làm gì? Các ngươi chỉ được cái vớ vẩn là giỏi” Tưởng nàng sẽ bị lừa lần nữa chắc?
Nàng còn đương tập trung cắm cúi tháo nút kết của tua ngọc thì đột nhiên phát hiện Nguyễn Dung ngẩn ra, động tác đang xỏ kim cũng ngừng lại mà nhìn mình đầy ái ngại, sau đó đứng dậy lùi ra sau năm thước.
Cả đám nữ quan khác cũng bắt đầu tập trung vào phần công việc của mình, không tiếp tục chú ý đến thượng cấp nữa. Có người còn ho khan ra hiệu cho Hoàng Từ Lan, nhưng nàng lại không hiểu cho lắm.
“Hạ quan tham kiến cửu điện hạ!” Nguyễn Dung vô cùng nhanh nhẹn dẫn đầu hô lên.
“Chúng nô tì tham kiến cửu điện hạ!” Đám người còn lại cũng lục tục quỳ xuống hành lễ, chỉ có Hoàng Từ Lan là trợn mắt, chết sững như trời trồng.
“Môn hạ vừa nói ai là con ác ma?” Lê Lan Đường cười hỏi lại, đôi phượng mâu đảo sang nhìn hai bàn tay đang cầm dây ngọc bội của Hoàng Từ Lan.
______
HẬU TRƯỜNG
Quần chúng Thượng công cục: Tổng quản chuyến này coi như tiêu đời rồi! Lục cục chúng ta hẳn là sẽ bị cửu điện hạ xới tung lên mất!
Nữ giám quan: Ta nói lời thật, nhưng vẫn bị tổng quản mắng.
Lê Lan Đường: Hoàng Từ Lan, ngươi nói ai là con ác ma?
Hoàng Từ Lan: Ta nói......nói bà già Cơ Tử Huyên!
Cơ Tử Huyên: ??????? Ủa cái gì vậy? Sao toi không hiểu ất giáp gì cả vậy?
_______
LỜI TÁC GIẢ
Phiên ngoại vừa rồi nhận được ủng hộ view vô cùng to bự. Có bạn fan còn nhắn cho tác giả bảo các phiên ngoại lâu nay quả thật là lấp hố chính truyện, giải thích rất nhiều nghi vấn chưa hề được nhắc đến trong nội tuyến chính. Tuy nhiên đề nghị tác giả đặt password khó đoán hơn nữa, pass này quá dễ :v
Từ đây đến tết chúng ta vẫn còn rất nhiều phần phiên ngoại, nên là quần chúng hãy chờ xem =)))))
Cơ mà mọi người thấy phiên ngoại vừa rồi như thế nào? Rì viu tác giả nghe với :v Hôm trước lót dép chờ nghe mà chưa được rì viu nên hôm nay mong mỏi tha thiết cầu rì viu đây :v Tác giả sẽ lấy cái này làm động lực để viết tiếp phiên ngoại lấp hố chính truyện đó :v Phiên ngoại toàn diện luôn nhe, hứa hẹn toàn là plot twist nhưng vẫn mang đặc điểm lấp hố chính truyện và giải ngố tấu hề nhé =)))))
Không biết cái mục Contact trang trí trên WP kia có gì thú vị mà có rất nhiều người nhấp vào:v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)