Tử cấm thành.
Mưa to như trút nước. Trên bầu trời ì ùng tiếng sấm dữ dội, ánh chớp thi thoảng loé lên khiến cảnh vật trong đêm trông càng thêm đáng sợ. Đoạn hồi lang dài tối đen ở cung Vạn Hoa liên tục có cung nữ và nội thị ra vào, tay bưng thau đựng nước đỏ lòm đầy mùi máu tanh.
Mà ở tẩm điện, mùi máu tanh trong không khí lại càng nồng nặc, pha lẫn với tiếng hét đầy đau đớn, tựa như xé gan xé phổi cùng với âm thanh động viên liên tục lặp lại như kinh pháp Phật gia của các bà đỡ cùng thái y.
“Dung tần hãy cố lên, đứa bé sắp ra rồi!” Bà đỡ lau mồ hôi trên trán, nhìn Phạm thị đã mệt lả sắp ngất mà vội vàng động viên, tay ấn vào huyệt nhân trung để người nọ tiếp tục bảo trì thanh tỉnh.
“Không ổn rồi, thai nhi bị lệch!!” Một bà đỡ khác hì hục kiểm tra một hồi rồi hoảng sợ lên tiếng, giọng run rẩy “Đại phu, bây giờ phải làm sao?”
“Đã cho người mời bệ hạ đến chưa?” Gã thái y kia cơ hồ là gấp đến độ cả người toàn mồ hôi lạnh, dù đang mùa đông nhưng cả người hắn vẫn ướt sũng. Thai nhi bị lệch chính là trong hai mạng chọn ra một! Không có thánh ý, hắn có mười cái mạng cũng không dám xuống tay.
Trên hành lang bỗng có tiếng chân dồn dập.
“Đại phu!” Một gã nội thị mở cửa xông vào, gấp rút truyền đạt “Đại phu, Thánh thượng có ý, nhất định phải bảo trụ được thai nhi! Nếu xấu nhất, thai nhi cũng phải ưu tiên mà giữ lại!”
“...Đã biết” Gã thái y mở to mắt, sau đó nắm chặt tay áo. Hắn nuốt nước bọt làm dịu cổ họng khô khốc, gật đầu. Đế vương ơi đế vương!
Cũng ngay lúc này, hắn phát hiện bên giường của Phạm thị không rõ từ bao giờ đã xuất hiện một người trẻ tuổi mặc viên lĩnh đen, hông buộc dây đỏ, trên lưng mang hòm thuốc đang tiến hành bắt mạch cho sản phụ.
“Hắn muốn giữ đứa trẻ sao?” Người nọ giương đôi mắt đen đầy âm trầm nhìn về gã thái y mà lên tiếng. Trong ánh chớp trắng bệch, người nọ trông hệt như một bóng ma khiến kẻ khác rét run.
Mà Phạm thị nửa mê nửa tỉnh trên giường lại nhìn về phía người mặc áo đen kia, thều thào không rõ: “Hải Đình, thật...thật sự là nàng....sao?”
........
Tiếng sấm ì ùng ngày càng thêm dữ dội, ánh chớp sáng chói chiếu rõ góc phía Đông bầu trời. Chỗ đó bị nứt ra một kẽ hở đỏ ối như máu đọng, hoàn toàn tương phản với vòm trời đen kịt lúc này. Bỗng nhiên từ chỗ kẽ nứt đó xuất hiện một luồng lưu tinh xé rách tinh không, hướng về phía cung Vạn Hoa mà lao xuống với tốc độ kinh người.
Sau đó là tám luồng sấm ì ùng liên tiếp vang vọng, cái sau uy thế càng kinh người hơn cái trước.
Trận mưa như bị tám luồng sấm này làm cho sững lại, rả rích tựa như tiếng rên rỉ của kẻ tử tù sắp đứt hơi tàn.
......
Tô Hoài An ngồi trước án làm việc của mình trong Tư Thiên giám, chậm rãi dùng nến soi lên mai rùa làm phép chiêm bốc. Trong ánh nến leo lét, hắn chăm chú nhìn từng đường vân trên mai rùa, vừa lẩm nhẩm khẩu quyết gì đó.
Hắn đang khẽ di ngón tay cái lần theo một đường vân ẩn hiện thì một đợt sét đánh thẳng xuống nền sân trước dãy phòng của Tư Thiên giám khiến mặt đất run rẩy. Hắn cũng vì giật mình mà làm rơi cái mai rùa xuống bàn, ngọn nến tắt phụt. Đến khi hắn châm lại nến thì đã thấy cái mai rùa kia lăn xuống nền đất vỡ làm đôi, hốt hoảng lần tìm đường vân kia thì nó đã đứt ngang, nhưng đồng thời cũng hiện ra cơ số.
Tô Hoài An vội vàng dùng thiên cơ bàn để luận giải, nhưng càng đẩy các hạt tính trên thiên cơ bàn, mặt hắn càng trắng bệch. Cơ số này, không thể luận được ra quẻ!
Tô Hoài An cắn chặt răng, căng mắt dùng khẩu quyết Lục nhâm tính thêm lần nữa, lần này thực sự tính ra được quẻ số. Nhưng lúc hắn giải quẻ, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch doạ người. Ý trời, đây đúng là ý trời!!
Tám đợt sấm ì ùng qua đi, bầu trời lại tiếp tục mưa như trút.
Hắn lao mình ra ngoài trời mưa, bất chấp cả người ướt đẫm đầy chật vật mà chạy thẳng đến cung Vạn Hoa. Lúc hắn vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng trẻ khóc lớn, cùng lúc đó một bóng người mặc áo đen từ trong bước ra, trên tay đều là máu. Người nọ tựa hồ cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của Tô Hoài An, chỉ giương đôi mắt âm trầm tịch mịch nhìn hắn hồi lâu rồi lên tiếng: “Tô đại phu, đứa trẻ này, vẫn là nên nhờ ngài chăm nom rồi”
Nói xong, người này tựa như u linh, chậm rãi biến mất.
“Sinh rồi, sinh rồi, là một hoàng nữ!!” Tiếng bà đỡ vang vọng khắp cung Vạn Hoa, thay thế cho tiếng sấm đã ngừng hẳn.
Mà Tô Hoài An đứng ngoài cửa, lại hệt như kẻ mất hồn.
Năm Quang Thuận thứ ba, thất hoàng nữ Lê Bảo Huyền được hạ sinh. Mà sinh mẫu là Dung tần Phạm thị, lại không may qua đời vì sinh khó.
***
Năm Quang Thuận thứ tám.
“Tô đại phu! Tô đại phu ơi!!” Một giọng nói non nớt vang vọng trong Tư Thiên giám khiến Tô Hoài An không kìm được thở dài.
“Thất điện hạ, người sao lại đến đây rồi?” Hắn nhìn đứa trẻ mặc cung trang màu vàng nhạt trước mặt, có chút quở trách. Tư Thiên giám công việc không tính là nhiều, lại ít người lai vãng nên tựa như một khu vực tách biệt hoàn toàn với các bộ phận khác trong hoàng thành. Quan lại không việc chẳng buồn ghé, càng không có hoàng thân quốc thích nào đến đây tìm vui.
Trừ bỏ vị thất điện hạ này.
Vị tiểu điện hạ này từ năm ba tuổi đã thường xuyên đến đây bám dính lấy hắn, đòi hắn chỉ cho các phép tính toán, chiêm bốc tối nghĩa khó hiểu kia. Hắn ban đầu cũng không tin vị điện hạ này có thể học được gì nên cũng thản nhiên mà dạy, không ngờ nàng lại thiên phú cực cao, khiến hắn dốc hết sở học bình sinh ra mà dạy bảo.
Cũng từ đó, vị thất điện hạ này ngoại trừ ngủ và đi thỉnh an ra, thời gian còn lại đều trú tại Tư Thiên giám. Ở đây ngoài Tư thiên lệnh là Tô Hoài An còn có một vị Giám phó với ba người đảm nhiệm chức Ngũ quan chính, sáu người đảm nhiệm chức Tư thần lang, cả thảy mười một người. Mọi dạng sách vở, từ tứ thư ngũ kinh cho đến các dạng tạp văn, bình giảng mà Lê Bảo Huyền học đều được bọn họ thay phiên nhau dạy.
Các lão học sĩ ở Đông các đã có lần hỏi Tô Hoài An rằng các ông dạy như thế nào mà thất điện hạ có thể học tốt đến vậy, Tô Hoài An ngoài cười trừ ra cũng chẳng biết nên nói gì. Bởi vì đa số thời gian là vị điện hạ kia tự học, bọn hắn chỉ việc tìm sách đưa cho nàng mà thôi.
“Tô đại phu, ngài làm sao vậy?” Lê Bảo Huyền nhón chân chồm lên trước án, huơ tay trước mặt Tô Hoài An.
“Không có gì” Tô Hoài An giật mình, lắc đầu “Thất điện hạ hôm nay đã thuộc bài cả chưa?” Hắn nhìn gương mặt bé nhỏ xinh xắn đáng yêu trước mặt, thoáng nghĩ về người mặc áo đen trong đêm mưa năm đó.
Người đó thật sự rất đẹp, nhưng lại vô cùng âm u đáng sợ, hệt như một vị phán quan bất cận nhân tình. Hắn cũng rất muốn biết lí do vì sao người đó lại giao đứa bé này cho hắn, cùng với thân phận người nọ là gì. Nhưng hắn vĩnh viễn không có được câu trả lời, mà người nọ năm năm nay cũng chưa một lần trở lại.
Những người có mặt trong tẩm điện của Vạn Hoa cung ngày đó đều không hề có chút kí ức nào về người áo đen lạ mặt xâm nhập kia, ngoại trừ Tô Hoài An. Bao năm nay ôm bí mật này vào mình, cùng với cả quẻ số kia nữa, hắn đều quyết định sống để bụng, chết mang theo. Hắn không có gia thất và con cái, học trò cả đời này hắn dạy, cũng chỉ có đứa trẻ này. Hắn cũng muốn nói cho nó nghe về vận mệnh của mình, nhưng rồi lại không có can đảm. Thiên mệnh, chính là không thể tránh.
“Ngày nào đại phu cũng bắt ta học bài” Lê Bảo Huyền chu chu môi, mặt đầy không tình nguyện “Đại phu có biết đến hỗn thiên nghi không?” Nàng giương đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Tô Hoài An đứng tuổi mặt mày nghiêm túc, thì thầm.
“Hỗn thiên nghi đúng là có ghi chép, nhưng chưa ai chế tạo thành công thành mô hình để sử dụng cả. Điện hạ hỏi để làm gì?” Tô Hoài An trên mặt toàn là kinh ngạc.
“Ta muốn thử chế tạo hỗn thiên nghi” Lê Bảo Huyền nhẹ nhàng phun ra một câu khiến Tô đại phu chết sững. Tiểu điện hạ đang đùa ư?
“Ta nhất định sẽ làm được, Tô đại phu hãy chờ mà xem” Lê Bảo Huyền phồng má, sau đó tung tăng đến bên giá sách, rút một cuốn sách đã ố vàng ra.
Mà Tô Hoài An, lại cúi đầu bật cười.
***
Năm Hồng Đức thứ ba, Tư Thiên giám Tư thiên lệnh Tô Hoài An sinh bệnh mà mất khi vừa sang tứ tuần.
Mà Lê Bảo Huyền trong những năm này cũng là danh tiếng vang xa.
“Tô đại phu, học trò tiễn ngài chặng đường cuối” Lê Bảo Huyền mặc áo xô trắng, cầm bình rượu tưới lên lớp đất mộ vẫn còn mới. Nàng trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống “Hồi bé ngài còn không tin ta làm ra được hỗn thiên nghi đâu, bây giờ ta như lời hứa tặng ngài một cái nhé” Nàng lấy trong áo ra một cái mô hình làm bằng tre, sau đó vừa châm lửa vừa nói “Tô đại phu yên tâm, ta nhất định sẽ trả thù cho ngài. Nhất định”
Thật ra Tô Hoài An không phải bị bệnh chết mà là bị người ta hạ độc chết. Tiếc là lúc Lê Bảo Huyền biết chuyện, đã là quá muộn. Mà sự việc máu tanh này lại dính dáng đến quá nhiều người, nội tình sâu đến mức khiến Lê Bảo Huyền thấy lạnh lòng.
.....
“Điện hạ, không cần lo cho ta. Người trong cung này thân cô thế cô, phải biết thủ thân thì mới có thể sống được. Còn có...còn có...đừng bao giờ tìm hiểu về bản mệnh của người, nhất định không được vọng động mà tìm hiểu” Tô Hoài An trước khi chết, chỉ dặn dò Lê Bảo Huyền như thế.
........
“Có thù tất báo, đó mới là ta” Lê Bảo Huyền cởi khăn tang cùng áo xô gai trên người xuống thả vào đống lửa, nhìn về phía chân trời thật lâu rồi rời đi.
***
Lý Tư Vân mở mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài khung cửa sổ làm bằng tre, con ngươi đau nhức đầy khó chịu. Đưa tay lên sờ, vậy mà lại toàn là nước mắt. Đã lâu lắm rồi mới lại mơ thấy khoảng thời gian tốt đẹp kia. Những năm tháng Tô Hoài An còn sống, với nàng là những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Nhưng người đó cũng đã rời đi rồi, bỏ lại nàng như bà vú nuôi hay đứa cung nữ đã chăm sóc nàng khi còn trong tã đã làm.
Cả sinh mẫu của nàng nữa. Tất cả bọn họ đều đã đi sang bờ bên kia Nại Hà.
Lý Tư Vân sau phút mê man liền đưa mắt nhìn xung quanh, lòng dấy lên nghi ngờ.
Nàng đang ở đâu? Kí ức của nàng chỉ đọng lại đến đoạn sang nhà Triệu Lương ăn tiệc, sau đó là gặp Trần Hải Đình. Hình như lúc đó nàng bị người ta bỏ thuốc....đúng, là bị bỏ thuốc!
“Phú bà tỉnh rồi? Mau uống thuốc đi này” Nhược Khê hai tay bưng chén sành đựng thuốc vào trong, thấy Lý Tư Vân đang ngồi tựa đầu giường mở mắt trừng trừng liền lên tiếng.
“Sao ta lại ở đây?” Nàng nhìn Nhược Khê, dù đã đoán ra đại khái sự việc nhưng vẫn hỏi. Trần Hải Đình chẳng lẽ đại phát từ bi, ra tay cứu nàng?
“Đây là núi Phật Tích, chỗ ở của sư phụ cháu” Nhược Khê nhìn người đối diện mặt đầy mê man, vừa thổi chén thuốc trong tay vừa giải thích “Bà chủ bị người ta bỏ thuốc mê, vừa đúng lúc sư phụ ra tay cứu được. Do tránh thị phi nên sư phụ đã mang người về đây” Sư phụ đột nhiên đại phát từ bi ra tay hiệp nghĩa làm nó cũng phải ngỡ ngàng nha! Sư phụ là ai kia chứ, người trước nay đều vô cùng lười nhác và ngại phiền phức quấn thân đó!
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Lý Tư Vân đã nắm được trọng điểm, trong mắt thoáng hiện tàn nhẫn. Triệu Lương, là lão tự đi tìm đường chết! Coi như ta tiện tay dắt dê, thu mua gia sản của lão luôn đi.
“Hai ngày rồi. Dược tính thật sự rất mạnh” Không biết sư phụ đang làm gì nữa, cũng không dặn là phú bà tỉnh lại rồi phải làm gì tiếp theo....
“Trần Hải Đình đang ở đâu?” Lý Tư Vân hơi nhíu mày hỏi. Cần phải hỏi Trần Hải Đình vài chuyện mới được. Cơ hồ người này cũng không phải tự dưng xuất hiện ở nhà Triệu Lương.
“Sư phụ đang đi cấy rau rồi. Bà chủ cứ nghỉ ngơi đi, để con đi kêu sư phụ” Nhược Khê dúi chén thuốc vào tay Trần Hải Đình, sau đó nhô đầu ra cửa sổ, hít sâu một hơi rồi hô to: “Sư phụ!!!!!!”
“......” Sư đồ nhà này thật bất thường. Lý Tư Vân thầm nghĩ.
......
Không khí trong phòng vô cùng kì lạ.
Trần Hải Đình ngồi bên bàn trà, tay cầm bàn tính gõ cách cách rồi lên tiếng: “Tiền công chữa bệnh là ba trăm đồng, phí thuê giường để nằm hai ngày nay là hai trăm đồng, chi phí dược liệu cùng sắc thuốc là bốn trăm đồng, tổng cộng một nghìn đồng” Đợi hai ngày rồi mới thấy con hồ ly này tỉnh lại để đòi tiền!
Nhược Khê, Lý Tư Vân: “....” Đây là Trần thần y, con người thường xuyên tự xưng mình là lương y như từ mẫu sao?
“Thật tiếc, trên người ta không có ngần đấy tiền” Lý Tư Vân chép miệng nhìn Trần Hải Đình lắc đầu “Vả lại không phải chín trăm đồng sao? Làm thế nào lại thành một nghìn?” Muốn lấy tiền nàng sao? Nào có dễ vậy!
“Bà chủ Lý có chuyện chưa biết, ta phải vác bà chủ từ kinh thành về đây, tốn không biết bao nhiêu là công sức đâu. Ta chỉ xin thêm một trăm đồng để mua trầu nhai thôi đó” Trần Hải Đình thở dài ra chiều khổ tâm, còn đánh mắt sang Nhược Khê làm cái nháy mắt. Học trò, ngươi mau hỗ trợ vi sư làm thịt con dê béo này đi! Sao lại đứng tần ngần ra đó chứ hả?
“Ồ ra là vậy” Lý Tư Vân cười nhạt, mắt phượng híp lại “Tiếc quá trên người ta chỉ có năm vạn đồng thôi, không có tiền lẻ” Nói xong nàng liền đưa tay vào trong ống tay áo, rút ra tờ chi phiếu năm vạn đồng huơ huơ.
“Cái gì cơ? Năm vạn đồng lận á?” Trần Hải Đình và Nhược Khê đồng thanh thốt lên, mắt mở to. Phú bà, đúng là đại phú bà giàu nứt đố đổ vách!! Đi ăn tiệc cũng đem theo những năm vạn đồng! Trong nhà nàng bây giờ đến một trăm đồng còn không có nữa đó!
“Mời bà chủ Lý ở lại đây thêm vài ngày để ta theo dõi bệnh trạng” Trần Hải Đình sau phút kinh ngạc chính là thay đổi thái độ chóng vánh, gật gật đầu bảo người bệnh tiếp tục ở lại.
Nhược Khê, Lý Tư Vân: “.....” Vô sỉ, quá là vô sỉ!!
......
Lý Tư Vân ở lại thêm ba ngày, sau đó xuống núi.
Hai bên vệ đường nở rộ đầy hoa bạch đình trắng muốt, từng tầng cánh hoa nhỏ bé mỏng tang phủ trắng sơn lộ u tịch. Trần Hải Đình khoanh tay đi bên cạnh Lý Tư Vân, thần sắc có chút hoài niệm “Tô Hoài An đã đi bảy năm rồi nhỉ? Thời gian đúng là trôi thật nhanh”
Lý Tư Vân dừng bước chân “Thần y cũng biết Tô đại phu?” Trần Hải Đình thoạt trông mới ngoài nhị tuần làm sao có thể biết được Tô Hoài An?
“Không những biết hắn, ta còn từng có việc nhờ vả hắn” Trần Hải Đình cũng dừng lại, cười cười nhìn Lý Tư Vân trước mắt “Hắn làm rất tốt, đích thực rất tốt” Đứa trẻ đỏ hỏn năm đó cũng đã lớn đến mức này rồi. Xem ra những năm nàng trốn trong núi, thế sự vẫn không ngừng biến đổi, mà thời gian, lại vẫn cứ qua nhanh như vậy đi.
Gió núi thổi qua mấy hàng cây bạch đình làm một đám cánh hoa rụng rơi lả tả. Lý Tư Vân nhìn người mặc áo đen trước mắt đang nở nụ cười nhợt nhạt, đột nhiên có chút mơ hồ. Thông qua đôi mắt đen như huyền ngọc kia, nàng như chạm vào một lớp hồng trần lắng đọng rất lâu, chứa đựng sự tang thương đến tận cùng.
........
“Này Tử Linh, ngươi phụng mệnh đi nhân giới chuyến này đến bao giờ mới trở lại?”
“Ta không rõ, có thể là ba tháng đi”
“Ba tháng thiên giới ư? Lâu quá rồi, ta ở chỗ này chăm Thiên duyên mộc rất buồn chán đó”
“Ta đi rồi sẽ đem quà về cho ngươi, được chưa?”
“Nếu ba tháng sau ngươi vẫn chưa về, ta nhất định sẽ xuống nhân giới tìm ngươi”
_______
CHÚ THÍCH
Nào cùng cắt nghĩa cụm từ “Tư hải vân đình” =)))) Vẫn như các phiên ngoại trước, phiên ngoại này dùng tên của hai nhân vật để đặt. Chắc mọi người sẽ thắc mắc vì sao không dùng cái tên Lê Bảo Huyền, đơn giản vì người mang tên Lê Bảo Huyền đã bị xoá tên khỏi gia phả hoàng tộc rồi, người đang sống này là Lý Tư Vân.
Tóm lại, Tư hải vân đình tức là mái đình nằm ở bên biển. Còn ẩn ý cùng nội tuyến sâu sâu bên trong thì xin phép giải thích sau =))))) vì phiên ngoại vẫn còn mà đúng không mọi người=))))) cp này chuyện xưa còn dài :v
Tác giả cũng chỉ có một câu để tổng kết về cp này thôi: 盼君歸,攜白馬,飲一杯無。(Dịch: Đợi người dắt ngựa trắng quay lại, cùng ta uống cạn chung rượu này)
_________
LỜI TÁC GIẢ
Bất ngờ chưa, hoảng hồn chưa =)))) Lại thêm một đoạn nhỏ nội tuyến nữa được triển khai rồi:v Thỉnh chư vị đại fan hãy mau mau suy nghĩ nội tình bên trong cp này có bao nhiêu tầng nội tuyến đi nào =)))) Bất ngờ hãy còn nhiều, chúng ta cùng nhau chậm rãi logic:v
Các đại fan tuyến đầu đã nhận quà mau mau điểm danh phát biểu cảm tưởng cho tác giả biết đi nào =))))
Thật ra tác giả sắp xếp các phiên ngoại khá tuỳ ý, nhưng nếu mọi người để ý sẽ thấy phiên ngoại xuất hiện sau, nội tuyến và chuyện xưa sẽ nhiều hơn phiên ngoại trước, cũng đồng nghĩa với việc gia tăng độ khó đó =))) Nhưng mọi người hãy yên tâm rằng nội tuyến sẽ được phân giải toàn bộ, không sót bất kỳ chỗ nào. Nếu chuyện xưa có liên quan đến các cuốn sau của hệ liệt, thì sẽ tiếp tục được phân giải cho rõ ràng và kĩ càng:v
Nhân sinh thật rối rắm =))))
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)