Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 63: NGƯỜI ÁI MỘ HOÀNG HỌC SĨ THẬT QUÁ NHIỀU

577 11 2 0

Hoàng Từ Lan được ả Bạch Lan ra hiệu mời vào, vì vậy bèn rủ tay áo đi theo sau mà bước vào chính điện. Trên đường đi cũng đã nghĩ đến muôn vàn lời nói sao cho hợp lý khi bị hỏi đến, vậy nên trên mặt nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi hôm, không màng ngắm nghía đám quang cảnh thiếu sức sống mùa đông ở cung Trường Lạc nữa.

“Vi thần Hoàng Từ Lan, tham kiến lệnh bà” Bước vào chính điện chính là một thế giới khác: nội thất quý giá đắt tiền, lò hương lởn vởn khói thơm. Nhưng vì sao Lê Lan Đường cũng có ở đây?

“Miễn đi. Ta biết ngài tổng quản đây cũng là vừa khỏi ốm, nên mới cho vời sang hỏi thăm” Quý phi đưa tay tựa lên tiền đình, bộ dáng mệt mỏi mà nói.

“Lệnh bà có lòng quan tâm, Lan tôi cảm kích muôn phần” Hoàng Từ Lan vô cùng khuôn sáo mà trả lời, sau đó đi vào trọng điểm vấn đề “Triệu Tiệp dư dạo gần đây dùng cơm không ngon, bên ty Thiện còn đang đợi lệnh bà quở phạt đây ạ” Quý phi vốn là người thông minh sắc sảo, nàng nói ít cũng đã đủ khiến bà ta hiểu nhiều, đâu cần dài dòng phiền phức. Nếu bà ta không sắc sảo, hẳn đã bị Minh phi cho vào tròng từ lâu rồi ấy chứ.

“Con ả Triệu thị gần đây nhận sủng sinh ngông, chuyện gì cũng chẳng thể vừa mắt ả. Tần phi ở chốn hậu cung này nhiều như vậy nhưng chẳng ai than phiền thì ta làm sao có thể ra lệnh phạt các ngươi được?” Quý phi cười nhạt, tựa hồ không có mấy lượng thiện cảm với tiệp dư “Chuyện ngài tổng quản đây nói, ta đã biết. Còn những ty thừa chỉ khác thì như thế nào? Có vấn đề gì không?” Có đứa thuộc cấp như Hoàng Từ Lan đúng là đỡ phiền lòng, mọi việc đều ngăn nắp quy củ đâu ra đó, ổn định không sơ xuất. Nếu đây là thân nam tử, tuyển làm phò mã để đào tạo thành trợ thủ cho thằng Tranh thì tốt biết mấy.

“Bẩm lệnh bà, các ty thừa chỉ khác đều không có sai phạm, sổ sách cũng không vấn đề” Quý phi đã nắm được ám hiệu của nàng, sắp tới hẳn là Triệu thị rơi vào tầm ngắm. Từ đây cho đến lúc nàng ta sinh, xảy ra vấn đề gì thì chẳng ai nắm chắc được đâu.

“Tốt lắm. Các ngươi cứ như thế mà làm, cuối năm sẽ cho luận công ban thưởng” Quý phi gật đầu hài lòng “Dạo gần đây ta đổi khẩu vị, muốn trai trường vài hôm. Ngài tổng quản đây nhớ dặn dò kẻ dưới, đừng để sơ sót”

“Vâng, hạ quan đã rõ” Quý phi lại muốn làm gì đây nhỉ? Trai giới?

Nàng lén đưa mắt nhìn sang Lê Lan Đường, nhưng từ góc độ này chỉ thấy được tà áo xanh cánh trả của người nọ mà thôi. Nàng ở trong cung cũng đã lâu, đương nhiên biết được quý phi cũng không thật sự coi Lê Lan Đường là con gái mình mà chăm sóc. Trình Chung từng vô ý nói với nàng, Xuân Minh Công chúa trước nay đều là tự mình lo lấy mình. Đừng nghĩ ngài ấy là hoàng nữ được thánh thượng yêu thương mà sinh lầm tưởng, cửu điện hạ vốn dĩ chưa bao giờ được bất kì người nào yêu quý chăm sóc. Kẻ dưới thì sợ hãi ngài ấy, anh em trong hoàng tộc thì e dè và đố kị, bề trên thì máu lạnh vô tình, nào có ai là hiểu? Vốn thất điện hạ cũng có thể xem là người gần gũi nhất nhưng từ ngày ngài ấy bị trục xuất khỏi hoàng cung, cửu điện hạ lại trở về cảnh đơn thương độc mã.

“Lan Đường, sắp tới là sinh thần của Minh phi, con cùng với Hoàng Tổng quản thay ta lựa quà mừng đi nhé” Hoàng Từ Lan là nữ tử cũng tốt, vừa hay có thể làm bộ hạ cho mình. Chỉ cần để con bé Lan Đường lắm mưu nhiều kế này tìm cách thích hợp, thằng Tranh lại có thêm trợ thủ ở hậu cung rồi. Ném chuột cũng sợ vỡ bình, đám thân vương không biết lượng sức kia nếu không ngại thì có thể thử.

“Vâng” Lê Lan Đường rõ ràng hơi ngạc nhiên với lời dụ của quý phi, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Chẳng lẽ mấy lời ứng phó vừa nãy của nàng thật sự đạt hiệu quả?

“Nếu tổng quản không còn vấn đề gì cần bẩm với ta thì có thể lui được rồi. Ngài vừa khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi thêm” Quý phi ra lệnh đuổi người, mắt lại liếc sang Lê Lan Đường “Con còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Nhanh cùng Hoàng Tổng quản đi lựa quà đi” Con với chả cái, vừa nãy thì mồm mép tép nhảy, có người khác liền im thin thít.

“Hạ quan cáo lui” Hoàng Từ Lan hơi mím môi nhịn cười mà hành lễ, sau đó quay sang Lê Lan Đường “Mời điện hạ đi theo hạ quan”

......

“Điện hạ lại cướp đồ chơi của thập điện hạ ư?” Hoàng Từ Lan từ lúc bước vào chính điện đã thấy con châu chấu lá tre nằm trong tay Lê Lan Đường chính là thứ hôm qua mình đưa cho Lê Cẩm Thương, vì vậy liền hỏi.

“Không có. Là nó cho ta đấy” Lê Lan Đường hơi chớp mắt, rất nhanh liền lấp liếm.

“Vốn dĩ ta còn nghĩ điện hạ không thích mấy thứ của con nít” Bởi vì chẳng có con ác ma nào lại thích chơi châu chấu lá tre cả đâu “Nếu điện hạ thích thì ngài mai ta làm con châu chấu dài hẳn hai xích cho ngài” Lê Lan Đường, xin hãy làm một người chị gái mẫu mực đi. Ngài cần châu chấu thì cứ đến tìm ta mà đòi, sao lại đi cướp của em gái kia chứ? Ngài muốn cả thúng châu chấu cũng không là chuyện khó nhằn.

“Hoàng môn hạ định dùng con châu chấu đó đánh chết người chắc?” Hoàng Từ Lan bị điên thật rồi, có mỗi con châu chấu thôi mà cũng muốn làm cho to đến như thế kia.

“Không dám không dám” Hoàng Từ Lan bật cười “Chỉ cần điện hạ đừng cướp đồ của thập điện hạ là được, tránh cho ngài ấy lại đến tìm ta khóc nháo”

“Hoàng môn hạ lại đổi tua ngọc rồi?” Lê Lan Đường bỗng phát giác ra hôm nay Hoàng Từ Lan đã đổi tua ngọc đeo bên hông thành màu xanh thay vì màu vàng nhạt, liền híp mắt hỏi.

“Hôm trước dầm mưa nên có hơi bẩn, vì vậy đã đem đi giặt mà phơi mãi chưa khô” Hoàng Từ Lan rất mẫn tiệp phát hiện ra Lê Lan Đường tựa hồ vô cùng để ý đến cái tua ngọc kia, vì vậy bèn giải thích “Đồ của điện hạ tặng, ta tất nhiên không dám làm mất rồi” Lê Lan Đường bảo cái tua này là đồ vứt xó trong khố phòng chẳng ai ngó ngàng nên mới quẳng cho mình, nhưng có vẻ lại không đúng cho lắm thì phải?

“Hoàng môn hạ biết được vậy là tốt” Câu trả lời này đương nhiên là khiến Lê Lan Đường hài lòng, lúc bước qua cổng thuỳ hoa còn như vô ý mà nói “Lúc ở hội săn thấy môn hạ hệt như có chấp niệm với tua ngọc trên người ta nên mới đọc ra hai câu thơ kia, sau đó lại thấy môn hạ cần kiệm đến mức mãi chưa đổi được tua ngọc nên mới đem đồ tặng cho ngài, kể ra cũng là một mảnh tâm ý trọng của ta đấy”

Ở hai bên cổng thuỳ hoa mấy ngày hè đều xanh mướt một màu, thậm chí còn có hoa giấy với đỗ quyên điểm tô xen kẽ. Tuy nhiên bây giờ đã vào đông, cành khô trơ trọi, nền sân đầy lá, bị đế giày giẫm lên liền vang tiếng xốp giòn gãy vỡ. Hai người bước đi vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, tà áo phiêu phù cuốn theo vài chiếc lá nhỏ.

Lê Lan Đường hiếm khi nói một câu dài, càng rất ít khi đề cập đến vấn đề nhân tình với người khác. Cũng bởi vì vậy mà cảm nhận của Hoàng Từ Lan, trước là ngạc nhiên, sau là buồn cười “Vâng, mảnh tâm ý trọng của cửu điện hạ bao người ái mộ, ta không dám cô phụ”

Nên nói là không dám cô phụ, hay là không nỡ cô phụ? Cho dù chưa bao giờ suy nghĩ về cảm xúc trong lòng là như thế nào, nàng cũng vẫn biết được bản thân thật sự cảm động. Giống như một kẻ lữ hành lê bước trong đêm trường giá buốt được người khác đưa cho than sưởi, cho dù chỉ là hành động nhỏ nhặt cũng có thể chạm đến tận đáy lòng.

Là tâm khảm.

Là đưa quả tim mình ra cho đối phương thích ấn vào, vĩnh viễn không cách nào phai nhạt.

Tiếng cười khẽ khàng của Hoàng Từ Lan chìm vào tiếng lá vỡ vụn, hệt như tiếng thanh la kêu những ngày khánh tiết, dễ nghe vô cùng.

.......

Trên hành lang của cung Trường Lạc có không ít cung nữ nội thị qua lại thành từng tốp nhỏ, nhác thấy hai vị quan lớn này đi ngang liền nép sang một bên cúi đầu chào. Đến khi bóng hai người nọ đi khuất liền không kìm được bắt đầu xì xầm to nhỏ.

Càng lúc càng thấy hai vị này hợp nhau đến lạ.

***

Chả mấy đã đến sinh thần của Minh phi Phạm thị. Hậu cung náo nhiệt, nô tì tất bật, tân khách tấp nập vào ra.

Minh phi tuy rằng chỉ là người xếp chót trong hàng tam phi hiện tại, nhưng quyền thế vẫn hơn hẳn đám lục chức cùng cửu tần còn lại. Người muốn xum xoe nịnh nọt sao có thể thiếu đi. Phạm thị miệng nói nên tiết kiệm không cần làm phô trương nhưng danh sách khách mời ngoài đám phi tần, hoàng tôn trong cung còn có sự góp mặt chung vui của mấy bà mệnh phụ phu nhân trên tam phẩm cùng các vị tiểu thư ở nhà.

Cộng dồn cả thảy cũng ngót nghét gần trăm người.

Chưa hết, lần này bệ hạ cho phép gộp chung hội thơ mùa đông vào với tiệc sinh thần của Minh phi, vậy nên đám quý tộc trong kinh lại thêm rạo rực gấp bội. Năm trước Hoàng Từ Lan cùng Lê Tranh gây ra một trận kinh hãi, năm nay không biết chuyện gì đang chờ ở đằng sau màn nữa đây. Ai ai cũng cho rằng Hoàng Từ Lan nhờ cái hội mùa đông này mà lọt vào mắt xanh của đông cung thái tử, hiện tại đã thành nữ quan ngoại tộc đứng đầu hậu cung, kể cả các vị cung nhân cũng đều phải để dành cho ít mặt mũi.

Còn chưa kể đến hiện nay ai ở trong cung cũng đều biết đến vị Hoàng Tổng quản này với Xuân Minh Công chúa là chỗ giao tình: một người là đệ nhất tài nữ, một người là đệ nhất mỹ nhân. Hai người này làm đám đàn ông ngưỡng mộ, đàn bà thì tị hiềm hơn kém, thị phi nhàn thoại quả thật quá nhiều.

......

Hoàng Từ Lan dù dùng thân phận nữ quan hay là tiểu thư nhà quan thượng thư đều có tư cách tham dự cái tiệc bao người mong muốn dự vào này. Thế nhưng vì phải giám sát đám người cấp dưới làm việc nên nàng đến vườn ngự khá trễ, thay áo bào xong rồi lững thững đến nơi cũng đã vừa đến giờ khai tiệc.

Vì gộp chung tiệc lại với nhau nên tân khách thật sự rất nhiều, cả khoảnh sân rộng gần hồ Bích Thuỷ vẫn chật kín bàn ghế. Chỗ ngồi của khách khứa được sắp xếp theo địa vị cùng phẩm cấp vô cùng rõ ràng, thế nhưng nàng nhìn một lúc vẫn chẳng thấy bàn của mình đâu cả.

Đã dặn dò kĩ lưỡng đến vậy nhưng đám thuộc hạ vẫn để xảy ra sự cố ư?

“Là Hoàng tiểu thư phỏng?” Đương lúc nàng định xoay người đi tìm Hạ Phương để hỏi chuyện thì có người hỏi thăm, vì vậy bèn quay sang nhìn.

“Công tử đây là?” Người gọi nàng là một gã trâm anh nào đó nhìn khá tuấn tú vừa mắt, bộ dáng cũng rất nho nhã ung dung. Tiếc thay Hoàng Từ Lan lại là người đãng trí mau quên, người để lại ấn tượng trong nàng thực sự không nhiều lắm.

“Ta họ Ngô, tên chữ là Chí Văn. Nghe danh Hoàng tiểu thư đã lâu, nay có dịp gặp mặt, quả là may mắn cho Ngô mỗ” Người nọ thấy Hoàng Từ Lan có ý hỏi, vì vậy bèn nói ra danh tính, thái độ vô cùng hoà nhã quân tử.

“Ồ ra là Ngô công tử” Hoàng Từ Lan cười nhẹ “Công tử đã đến vì sao không vào bên trong an vị mà lại ở ngoài này?” Người ta cũng đã ngỏ lời thăm hỏi, nàng rời đi ngay quả thật hơi không hợp quy củ cho lắm.

“Thật ra là Ngô mỗ đứng đây đợi Hoàng tiểu thư” Ngô Chí Văn lúng búng nói, mặt hơi cúi xuống thiếu tự tin “Hôm nay là đại yến, ta nghĩ tiểu thư sẽ đến cho nên là...” Ta đứng đợi ở đây mong một lần được nói đôi lời với người.

“Thật ra Hoàng mỗ cũng chỉ là đến vì chút công cán, không ở lại tham dự lâu. Ngô công tử đây hà tất phải như thế?” Bàn tiệc của mình thì biến mất, giờ lại thêm người họ Ngô này nhảy ra, đúng là hoạ vô đơn chí mà.

“Tổng quản ơi, tổng quản!” Trưởng ty của ty Xí là Đoàn Chẩn thấy bóng thượng cấp từ xa liền chú ý đến. Sau đó lại thấy ngài thượng cấp đứng nói chuyện với một nam tử lạ hoắc, nhớ đến lời dặn của ả Phong Lan trước đó nên liền sang bên ấy, vừa đi vừa hô.

“Vừa lúc ta đang định đi tìm ngươi đây Đoàn Trưởng ty” Hoàng Từ Lan thấy thuộc cấp như thấy cứu tinh giúp mình thoát khỏi cảnh này, vô cùng hài lòng “Hạ Trưởng ty đâu? Dẫn người đến đây gặp ta” Trước tiên phải kiểm tra xem ngoài nàng ra còn ai bị mất bàn nữa không đã.

“Vâng, Hạ Trưởng ty đang ở bên kia, để hạ quan lôi người đến đây” Thôi chuyến này xem như cô ả Hạ Phương xem như toi đời rồi. Hạ Phương, xin lỗi cô!

“Không cần, bây giờ ngươi cùng ta qua đằng ấy đi vậy” Hoàng Từ Lan lắc đầu, sau đó quay sang Ngô Chí Văn ngơ ngác “Hôm khác có dịp lại tán gẫu cùng Ngô công tử sau vậy. Hoàng mỗ có việc, đi trước một bước”

Nói xong cũng không đợi người nọ hồi đáp, liền rời đi. Người mặc viên lĩnh bằng gấm trắng thêu hoa mộc lan chìm kia vô cùng nổi bật giữa đám quần thoa muôn hồng nghìn tía, dù đã sớm đi xa khỏi tầm mắt nhưng vẫn khiến Ngô Chí Văn ngẩn ngơ nhìn theo đầy si ngốc.

.....

“Hạ Phương, ngươi mau rà soát lại xem số lượng bàn đã khớp với danh sách tân khách chưa ngay cho ta” Hoàng Từ Lan theo Đoàn Chẩn đến chỗ Hạ Phương, vừa thấy người liền ra lệnh. Vì sao cái bàn của nàng lại có thể tự dưng biến mất được? Nếu còn xảy ra việc này, Minh phi ắt sẽ không bỏ qua cơ hội gây khó dễ.

“Tổng quản, thuộc hạ đã kiểm tra không dưới chục lần rồi, đều trùng khớp cả mà” Hạ Phương là ty trưởng của ty Tân trực thuộc Thượng nghi cục, làm việc trước nay đều vô cùng tỉ mỉ không có sai sót. Bây giờ bỗng dưng thượng cấp bảo rà soát lại làm nàng vừa ngạc nhiên vừa có phần sợ hãi.

“Vậy cái bàn của ta đâu?” Hoàng Từ Lan nhíu mày hỏi lại. Vì sao không sai sót mà cái bàn của ta biến mất hả? Ngươi mau cho ta một lời giải thích hợp lý đi nào?

“À, chuyện là cửu điện hạ sai người dẹp đi rồi ạ” Hạ Phương ra vẻ bất ngờ mà hỏi dò ngược lại thượng cấp “Tổng quản không biết ư? Cô ả Phong Lan rõ ràng bảo với thuộc hạ là tổng quản đã chấp thuận rồi kia mà?” Sao tổng quản lại bày ra vẻ mặt ngỡ ngàng vậy nhỉ? Không đùa đó chứ?

“......” Lê Lan Đường lại tính làm trò gì nữa đây? Đi dự yến cũng không thể ngưng làm việc ác được ư? Bản chất ác ma đúng là ngấm vào xương tuỷ rồi!

“Được rồi, chuyện đó ta sẽ hỏi điện hạ sau” Hoàng Từ Lan không còn gì để nói, vì vậy bèn phẩy tay “Các ngươi làm xong việc rồi có thể nghỉ ngơi. Ta đi trước” Phải đi tìm Lê Lan Đường hỏi cho ra nhẽ mới được.

Nàng quét mắt qua một vòng chính sảnh gần chủ vị ở trung tâm liền thấy chỗ Lê Lan Đường đang ngồi, vừa dợm bước qua bên đó thì lại bị chắn đường lần nữa. Lần này là hai người, trong đó có một kẻ nàng nhận ra – con trai thứ của đô đốc thiêm sự họ Vương. Vì là họ hàng đằng ngoại với Phạm Minh phi nên yến này hắn có mặt cũng là điều dễ hiểu.

“Hoàng tổng quản vì sao bây giờ mới đến dự tiệc? Như vậy rất là không phải phép đấy” Có những kẻ vừa mở miệng đã khiến người khác phải sinh ra chán ghét, gã họ Vương này là một điển hình.

“Vương công tử có chỗ chưa biết, Hoàng mỗ mang công vụ trong mình, Minh phi nhân từ hoà ái cũng sẽ không để chuyện này trong lòng. Khiến Vương công tử nhọc tâm lo nghĩ rồi, Hoàng mỗ hổ thẹn” Hôm nay là ngày hắc đạo gì vậy không biết, bị chắn đường đến tận hai lần.

“Nghe danh tiểu thư đã lâu, nay thấy được quả nhiên anh tư xuất chúng, lời đồn thực chẳng có nửa phần sai lệch” Người đi cùng với gã họ Vương lúc này mới lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chặp vào Hoàng Từ Lan ung dung đạm nhiên trước mặt.

“Hoàng tiểu thư, giới thiệu với cô, đây là em gái của Vương mỗ, Phạm Lam Anh” Ý là muốn nói, đây là cháu gái của Minh phi, Hoàng Từ Lan ngươi phải nể mặt vào.

“Chào Phạm tiểu thư” Hoàng Từ Lan gật đầu chào vô cùng hợp lễ nghĩa, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác lạ. Nàng còn đang bận suy nghĩ phải mở miệng chất vấn ác ma Lê Lan Đường ra sao cho hợp tình hợp nhẽ đây này, nào có lòng quan tâm công tử tiểu thư này nọ chi.

“Hoàng môn hạ có nhiều người quen biết thật nhỉ?” Vẻ mặt thản nhiên của Hoàng Từ Lan đột nhiên biến đổi khi phát giác không khí xung quanh mình bỗng xen lẫn mùi tử đinh hương đặc hữu trên người Lê Lan Đường, kèm theo cả giọng nói đầy vẻ chế nhạo không lẫn vào đâu được kia nữa.

Lê Lan Đường xuất hiện đúng lúc thật.

“Tham kiến Xuân Minh Công chúa” Hai anh em nhà họ Vương rõ ràng cũng ngẩn người trước sự xuất hiện của Lê Lan Đường ở chỗ này, vội vàng hành lễ chào. Ở chốn này thứ cần giữ nhất chính là lễ nghi quân thần, sơ sẩy liền có nguy cơ trầy da đổ máu. Người khác đã vậy, với vị cửu điện hạ vui buồn thất thường, hung bạo tàn nhẫn này lại càng phải cẩn thận mà giữ lễ.

“Điện hạ lại đùa, đây là lần đầu ta gặp nhị vị đây” Hoàng Từ Lan trả lời vô cùng tự nhiên, trong mắt còn ánh ý cười “Điện hạ sao lại sang đây?” Rõ ràng vừa nãy còn đang ngồi bên bàn, vậy mà mới đó đã sang chỗ này rồi.

Hai kẻ kia không giấu được vẻ ngạc nhiên trước thái độ của Hoàng Từ Lan với Lê Lan Đường. Vừa nãy người này vẫn khuôn sáo chuẩn mực vô cùng, nhưng với Lê Lan Đường thì lại tự nhiên như chỗ quen thuộc, xưng hô cũng thân thiết hơn hẳn.

“Nghe Hạ Trưởng ty bảo trà hôm nay là do Hoàng môn hạ đây đích thân tuyển chọn, nhưng cá nhân ta lại không thích uống nên tìm ngài để cáo trạng” Lê Lan Đường rõ ràng không hề quan tâm đến hai người kia đang hành lễ với mình, trong mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của Hoàng Từ Lan “Phiền môn hạ ngài sai thuộc hạ đổi trà giúp ta” Hai anh em gã họ Vương này đúng là làm người chán ghét, vừa thấy Hoàng Từ Lan liền nhân cơ hội kéo gần quan hệ. Nhất là cô ả Phạm thị, giống như đã nảy ra ý định gì với Hoàng Từ Lan vậy, chán ghét lại càng thêm chán ghét.

“Được, ta cho người đổi ngay” Hoàng Từ Lan cũng không biết Lê Lan Đường chỉ là đang mượn cớ, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Mà cũng quái lạ nhỉ, trà hoa cúc bình thường Lê Lan Đường đều uống được mà? Nếu không phải như vậy nàng đã chẳng chọn trà hoa cúc rồi.

“Ta lấy chức quyền ra lôi Hoàng tổng quản đi giải quyết chuyện tư, mong nhị vị đây thông cảm vậy” Lê Lan Đường đến lúc này mới liếc nhìn sang hai người vẫn đang duy trì tư thế hành lễ mà bỏ lại một câu, sau đó nắm ống tay áo Hoàng Từ Lan lôi đi mất. Nàng rất tinh tế phát hiện Phạm Lam Anh dùng ánh mắt hằn học để nhìn mình, âm thầm cười lạnh.

Với chút bản lĩnh đó của ngươi mà muốn cướp Hoàng Từ Lan từ chỗ ta? Đúng là người si nói mộng.

“Hoàng môn hạ lại đổi tua ngọc rồi” Hôm nay Hoàng Từ Lan đã thay tua ngọc bội song ngư đeo bên hông thành màu vàng như mấy ngày trước, trên nền cẩm y trắng trông vô cùng bắt mắt, cao quý nhưng vẫn không bị mất đi vẻ thanh nhã vốn có.

“Vẫn là cái này thích hợp với loại cẩm y ta hay mặc hơn cả, khắp phủ đều phải nức nở khen đẹp”

“.......” Đồ của bổn công chúa, kẻ nào dám chê xấu? Hoàng Từ Lan đúng là óc đất sét.

“Cung Kiến Ninh của điện hạ quả nhiên nhiều đồ tốt, một cái tua ngọc cũng đủ quý giá khiến người khác trầm trồ rồi”

“Là do môn hạ ngài nghèo quá thôi, vừa nghèo vừa bủn xỉn”

_____

LỜI TÁC GIẢ

Mọi người ơi mình mở gameshow mừng giáng sinh đi nào :v Quà giáng sinh xịn ơi là xịn, còn real hơn cả tô bún riêu tác giả luôn thèm vào mỗi sáng nữa đấy nhé :v Mà bởi vì nó real quá nên tác giả sẽ suy nghĩ đăng ở đâu sau vậy :v

Câu hỏi thể hiện bản lĩnh đại fan kì này như sau: Hoàng học sĩ cách cửu điện hạ nhà chúng ta bao nhiêu tuổi?:v

Chỉ cần một người trả lời đúng, phiên ngoại bản đặc biệt đầu tiên liền được lên sóng song song với chương sau=)))) Toi biết fan toi thông minh lắm nên là toi đi viết phiên ngoại sẵn sàng đây =))))) Tác giả chơi lớn, đừng ai ngăn cản:v Mọi đầu mối đã lộ diện gần hết, nội tuyến chính yếu cũng đã xuất hiện rồi, tác giả dù banh xác cũng chẳng còn điều chi hối tiếc :v 哪怕余生尽失又何妨?~~~~~

Mau mau thể hiện sự bác học của bản thân đi nào các đại fan tuyến đầu ơi =))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16