“Này Bùi Dũng, kia là Hoàng Từ Lan đúng không?” Bàn của Lê Minh Kính và Bùi Dũng là bàn đôi, khoảng cách khá gần với chỗ của Lê Lan Đường. Bên trong chính sảnh tuy rằng nhiều người ngồi, nhưng hai đứa kia quả thực quá thu hút ánh nhìn, dù nàng không chủ định tìm kiếm thì nó vẫn cứ lọt vào tầm mắt một cách vô cùng tự nhiên.
“Hả, điện hạ đói bụng đến quáng gà nhìn lầm rồi đấy ư? Từ Lan chẳng phải là ngồi ở dãy quan viên sao?” Bùi Dũng trợn mắt ngạc nhiên, miệng đang nhai điểm tâm cũng ngưng lại.
“Vậy tướng quân ngài mau nhìn xem người đang ngồi cạnh Lan Đường nhà chúng ta là ai?” Lê Minh Kính âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đưa tay véo hông hắn một cái cật lực. Cái tên Bùi Dũng ngu si thối mồm này, hắn nói ra mấy câu tử tế thì sẽ chết ư? Vì sao hắn có người bạn như Hoàng Từ Lan mà không học được tính khéo mồm khéo miệng gì cả?
“Ái ui da! À.....ừ nhỉ? Hình như là Từ Lan thật đấy điện hạ ạ” Bùi Dũng đau đến xuýt xoa, vội nhìn theo hướng Lê Minh Kính chỉ, quả nhiên là nhìn thấy Hoàng Từ Lan ngồi cạnh Lê Lan Đường, còn giống như đang chụm đầu ghé tai trao đổi gì đó nữa.
Hoàng Từ Lan không phải luôn mồm nói Lê Lan Đường là con ác ma có nội tâm hủ bại bọc trong lớp sơn son thếp vàng ư? Vì sao bây giờ lại tự giác hiến thân, đưa dê vào miệng cọp thế kia? Đúng là đồ nói một đằng làm một nẻo, chẳng chút đáng tin.
“Ngưu đầu...à không, sư đầu tướng quân ngài ở trong cung suốt, có biết hai đứa này là như thế nào không?” Lê Minh Kính nhìn Bùi Dũng thộn mặt ra nhìn, quyết định moi vài tin tức từ chỗ hắn. Từ dạo lập phủ đệ rồi hạ giá, nàng cũng không quá quan tâm đến mấy cái sự nhiễu nhương rườm rà trong chốn cung thành này nữa, thành ra bây giờ chả biết chuyện gì.
Ngẫm lại thì hai cái đứa này từ dạo hội săn mùa thu đã không bình thường cho lắm rồi đấy.
“Hai người họ thì có chuyện gì được?” Bùi Dũng tròn mắt, nghi hoặc hỏi lại. Sau đó như nhớ ra chuyện gì, hắn lại vỗ đùi đánh đét “À đúng rồi, nghe bảo cửu điện hạ có ban tặng cho Từ Lan một cái tua ngọc màu vàng thì phải” Chuyện này cũng gây ra vô vàn sóng gió chốn cung đình đấy, chẳng đùa được đâu. Nhưng mà sao bà Từ Lan này lại nhận nhỉ?
“Cái gì cơ? Ngươi mau lặp lại ta nghe?” Đến lượt Lê Minh Kính thộn mặt ra nhìn, hai mắt mở to nhìn Bùi Dũng không chút đáng tin kia “Ngươi nói Lan Đường tặng tua ngọc cho Hoàng Từ Lan á?” Quả thật là sét đánh ngang tai! Khiến người khác phải hãi hùng khiếp vía!
Lê Lan Đường là rảnh rỗi quá sinh nhàm chán tìm vui hay là đang ủ mưu to kế lớn chi đây? Nó chẳng lẽ lại không biết nữ tử hoàng thất tặng tua ngọc cho người ngoại tộc mang ý nghĩa gì ư?
“Chỉ là cái tua ngọc thôi mà, ta nghĩ khố phòng trong cung Vân Thường của điện hạ khi chưa hạ giá cũng phải có cả rổ chứ?” Sao Lê Minh Kính trông khiếp sợ vậy nhỉ? Chẳng lẽ trước nay cửu điện hạ nổi danh keo kiệt, vắt cổ chày ra nước chưa bao giờ tặng ai cái gì ư? Sao mình không biết đến nhỉ?
Hoàng Từ Lan, bà thật là mưu hèn kế bẩn...à không, mưu sâu kế hiểm, đến cửu điện hạ cũng phải giương cờ đầu hàng. Quá là giỏi!
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao điện hạ ngài chưa bao giờ tặng cho ta gì cả? Đến bốn mươi vạn tiền nợ cũng.....” Bùi Dũng còn chưa kịp phàn nàn hết câu thì Lê Minh Kính đã cầm miếng kẹo lạc nhét vào mồm hắn, đoạn cười lạnh:
“Ngươi thử nói lại lần nữa xem?” Dù trên danh nghĩa ngươi quả thật là chồng ta, nhưng bổn công chúa vì sao phải kết tua ngọc tặng cho ngươi hả? Nói nữa thử xem, ta cho ngươi ra ngoài hành lang nhà kho mà ngủ.
Bùi Dũng: “.......” Ai từng nói Lê Minh Kính đoan trang thục nữ mau bước ra đây!!
......
Việc Lê Lan Đường để Hoàng Từ Lan ngồi bên cạnh mình không chỉ thu hút được ánh mắt của một mình Lê Minh Kính cùng Bùi Dũng mà còn khiến cả sảnh lớn chú mục không đoạn.
“Ồ? Cửu nương cùng Hoàng học sĩ cảm tình thật sâu sắc, có thể ngồi chung bàn được như vậy cơ đấy” Lê Lan Khuê chỉ bị ngăn cách với Lê Lan Đường bởi chỗ ngồi của Lê Lệ Khanh, mà vị bát hoàng nữ này lại chẳng thấy đâu nên từng cử chỉ của hai kẻ bên kia như mấy mũi kim châm vào mắt phát đau, bèn lên tiếng châm chọc.
“Lục hoàng tỷ có ý gì đây nhỉ? Nếu chị muốn, hẳn là có rất nhiều người tình nguyện đánh nhau để ngồi cạnh chị ấy chứ. Hoặc tỉ như chị muốn kén phò mã, phụ hoàng hẳn sẽ tán thành ngay đấy” Lê Lan Đường nở nụ cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh nhìn sang Lê Lan Khuê.
“Lại nói nhân duyên của chị kém quá, không được như em đâu cửu nương ạ” Lê Lan Khuê nghiêng đầu cười khẽ, đảo mắt sang Hoàng Từ Lan đang ngồi pha trà vô cùng nhàn nhã đằng kia “Hoàng học sĩ ngồi ở vị trí này thấy thế nào? Phải chăng là thoáng đãng thích ý lắm?”
“Hiếm dịp được lục điện hạ quan tâm, Hoàng mỗ cảm kích vô cùng” Đứng trước sự châm biếm kia của Lê Lan Khuê, Hoàng Từ Lan chỉ cười, nâng tay rót chén trà mới đẩy qua chỗ Lê Lan Đường “Nhưng nói ngồi ở đây thoải mái hay không, thì Hoàng mỗ lại không dám nói bừa. Bởi chung đàn nhưng khác tay người đánh thì âm điệu và hàm tình đã có sự khác nhau long trời lở đất rồi, huống chi là cái sự liên quan đến lễ nghi như lúc này?” Có vẻ trà này hơi đắng, bỏ thêm ít kỉ tử vào vậy. Lê Lan Đường thích uống kỉ tử.
“Học sĩ nói thật hay” Lê Lan Khuê hơi nhướng mày, sau đó chuyển đề tài “Cửu nương không thích trà hoa cúc ư? Vì sao lại chuyển sang trà nhài rồi?” Nghe đồn đãi Hoàng Từ Lan là cao nhân về phẩm trà thì phải.
“Dạo gần đây ăn không được ngon miệng lắm, thứ gì hơi nặng mùi đều gây khó chịu nên mới đặc biệt nhờ Hoàng học sĩ pha giúp ly trà khác. Hoàng tỷ quan tâm, Lan Đường cảm động vô cùng” Lê Lan Đường cong khoé môi cười đáp, câu cuối còn cố tình bắt chước ngữ điệu của Hoàng Từ Lan, thật giống đến tám chín phần.
Hoàng Từ Lan bị giọng điệu kia của Lê Lan Đường làm cho buồn cười, lấy trong tay áo ra một gói lá sen đưa cho người bên cạnh “Từ đây đến khi lên món chính còn khá lâu, điện hạ ăn tạm cái này trước đi” Bà tổ tông này vừa kén ăn lại còn hay bỏ bữa, rất là không lành mạnh.
“Hoàng môn hạ định vỗ béo ta thành lợn ư? Trên bàn đều là điểm tâm ta hay ăn, bây giờ ngài còn đưa thêm cả cốm?” Lê Lan Đường vừa cầm lên đã biết bên trong đựng cốm xanh mới nấu vẫn còn nóng hôi hổi, hẳn là Hoàng Từ Lan vừa sai người ra bên ngoài cung mua về. Lần trước giành ăn với thập nương vì vui thôi, vậy mà Hoàng Từ Lan lại nhớ kĩ vậy cơ đấy. Nên nói người này tinh tế, hay là thích quan tâm bằng những việc giản đơn nhỏ nhặt?
“Uống trà mau đói bụng, ngài vẫn là nên ăn đi thì hơn” Lê Lan Đường tinh mắt thật đấy, vậy mà đã biết nàng cố tình sắp xếp điểm tâm bàn này khác với các bàn còn lại rồi.
.......
“Chà, cửu nương ăn cái gì thơm thế?” Lê Lệ Khanh đến giờ mới xuất hiện, trên người chỉ mặc có ba lớp cung bào màu lục thẫm, trông vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Nàng đưa mắt nhìn em gái mình đang chậm rãi ăn cốm và Hoàng Từ Lan đáng lý ra không nên ngồi chỗ này, không nhịn được bèn lên tiếng.
“Bát hoàng tỷ vì sao bây giờ mới đến?” Lê Lan Đường lờ đi câu hỏi của Lê Lệ Khanh, hỏi ngược trở lại.
“Ờ.....có chút việc nhỏ cần giải quyết” Lê Lệ Khanh hơi đảo mắt ho khan “Cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả” Ánh mắt cửu nương đáng sợ quá!
“Chuyện kia đã tra ra đến đâu rồi?” Ở đây nhiều người, nên nói tránh đi. Dạo gần đây bà chị này của nàng hay đi ra ngoài, lại hay gặp Lý Ngọc Hàm trao đổi, hẳn là đã nghe ngóng được không ít. Nếu đúng như những gì Trần Hải Đình tiết lộ, chuyện của Hạo Nguyệt Môn ắt có sự tham dự của tên Đới Ngọc chó chết kia.
“Có đầu mối quan trọng, rất có hy vọng” Lê Lệ Khanh gật đầu nói nhỏ, sau đó bỗng đổi sang chần chừ “Kẻ này khó động, phải suy tính từng bước” Lê Hưng cũng chẳng phải kẻ yếu ớt vô hại, nếu thật liên quan đến hắn cũng phải đợi đến Nguyên Đán mới có thể tiếp tục được.
“Vậy thì tốt, không uổng công chúng ta chờ đợi” Lê Lan Đường nhích môi cười, sau đó lại nói “Hôm nay sinh thần Minh phi, hẳn là sẽ có tiết mục nào đó mãn nhãn đây” Đám Lê Tung hẳn là sẽ diễn một màn tình mẫu tử cảm động tha thiết khiến đám mệnh phụ phu nhân quanh năm chả mấy bận rời nhà kia khen lấy khen để, dùng làm hình mẫu dạy con cho mà xem.
Giả tạo đến mức kinh tởm.
Cốm có vị ngọt rất thuần lại dẻo nên Lê Lan Đường ăn vài thìa đã thấy nghẹn, vì vậy liền cầm ly trà trên bàn lên uống. Bên trong nước trà màu xanh hơi ngả vàng có lẫn vài quả kỉ tử đỏ cam tròn trịa như ngọc thạch, còn thơm mùi mật ong nữa.
Hoàng Từ Lan hiểu lòng người thật.
***
Minh phi xuất thân từ Phạm thị - vốn là dòng họ có danh khí vô vàn trong đám tướng lĩnh thuỷ quân, bởi vậy mà sinh thần mọi năm đều tổ chức bên hồ lớn như Bích Thuỷ để tiện diễn mấy tiết mục trên sóng nước, trông vô cùng thích mắt.
Nhưng lần này Minh phi lại không muốn chỉ dừng mãi ở mức như mọi năm, vung tiền tổ chức hẳn một trận tỉ thí lớn cho con em quý tộc các nhà cùng tham dự tranh tài để tăng không khí. Trận tranh tài này quy củ không nhiều, nôm na dễ hiểu chính là con em các nhà chia ra làm các đội không hạn định, chèo khinh thuyền được cấp sẵn để vượt qua đám cọc ngầm cắm dưới đáy hồ mô phỏng trận Bạch Đằng giang, sau đó nhảy lên đám cọc tròn quét bột chu sa đỏ thẫm sừng sững làm cầu dẫn lên đài cao ở mé đông Bích Thuỷ trì. Ở đó đã xây sẵn tháp tre cao ngất, trên cùng có cắm một lá hắc kỳ lệnh có hình con ly long thêu bằng chỉ trắng vô cùng bắt mắt.
“Này Hoàng Từ Lan, bà có tham gia trận này không?” Bùi Dũng là người sinh ra để chơi mấy trò này, vì vậy hắn vô cùng háo hức rủ Hoàng Từ Lan tham gia cùng.
“Có những ai tham gia?” Lê Lan Đường nhìn bàn ăn đầy những cá là cá, vừa ăn vừa hỏi. Minh phi rất biết cách tiêu khiển đấy, trận này tham gia cũng không hẳn là tệ.
“Cũng không nhiều lắm đâu điện hạ, đa số đều là con em nhà võ tướng” Bùi Dũng điểm mặt qua những người mình quen biết, hơi vò cằm “Còn có ba chị em nhà Chiêu Huy Công chúa nữa đó ạ” Hoàng Từ Lan, nếu bà và cửu điện hạ ra sân với tôi đây, lá cờ kia nằm chắc trong tay chúng ta rồi.
Cơ mà quái, đồ ăn các bàn chẳng phải đều giống nhau ư? Sao bàn của cửu điện hạ toàn là món cá trông ngon lành thế kia?
“Ồ? Có cả đám bọn họ ư? Trò này vui đấy, ta tham gia với ngươi” Lê Lệ Khanh không hổ danh là người ngứa mắt với Lê Bính Hiểu nhất, có cơ hội liền ra tay chỉnh người. Thân thủ của Lê Lệ Khanh thì chẳng còn gì để bàn cãi, so với Lê Lan Đường cũng là ngang tài ngang sức, thậm chí còn có phần hơn, nhất là mảng khinh công chạy nhảy.
“Hoàng môn hạ có muốn tham gia cho vui không?” Lê Lan Đường cũng không trả lời Bùi Dũng ngay mà quay sang hỏi Hoàng Từ Lan. Nếu Bùi Dũng mời ắt Hoàng Từ Lan sẽ đồng ý, nhưng sức khoẻ người này vốn không tốt, chỉ sợ giữa đường xảy ra vấn đề gì lại không hay.
“Nếu ta nói bản thân sẽ đi, hẳn là điện hạ cũng sẽ đi cùng?” Hoàng Từ Lan cười cười hỏi lại. Hẳn là Lê Lan Đường sợ mình bị Lê Triệt San giở trò xấu? Mình vô hại đến vậy ư?
“Trách sao được môn hạ là con ma bệnh, nếu bị người khác nhằm vào lại ảnh hưởng đến đồng đội dự chân tranh cờ” Lê Lan Đường buông đôi đũa ngà trên tay xuống, nhìn sang Bùi Dũng “Một đội tối đa bao nhiêu người?” Minh phi hẳn là sẽ không cho phép một đội quá nhiều người, như vậy rất khó thể hiện bản lĩnh của mỗi cá nhân tham dự.
“Không quá năm người” Bùi Dũng nhìn nhìn các đội khác đứng bên hồ, đưa ra một con số. Lắm thầy thối ma, một đội quá đông người cũng chưa chắc đã làm ra được thành tựu gì, đây có phải là chơi kéo co đâu cơ chứ.
“Được, vậy chúng ta tham gia. Ta đã lâu không vận động gân cốt rồi” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó đứng dậy giũ tay áo. Không biết Minh phi sẽ tặng cái gì đây, thật khiến người ta háo hức. Nếu lại như năm trước ban cho một gốc huyết san hô lớn khảm bảo thạch, hẳn là sẽ bao kẻ đỏ mắt thòm thèm cho mà xem.
“Điện hạ, lát nữa gió có cuốn ta lên trời, ngài nhớ kéo lại nhé. Ta không muốn làm chú Cuội đâu”
......
Các đội khác đều lục tục kéo nhau đi đổi áo cho tiện hành động, chỉ duy có Bùi Dũng và Hoàng Từ Lan là chẳng buồn động đậy. Bùi Dũng là tướng nên trong người luôn có thói quen mang một lớp nhuyễn giáp, bên ngoài mặc thêm ngoại bào là xem như xong. Hắn hôm nay mặc giao lĩnh bào vạt rộng nên chỉ cần cởi bỏ một ống tay áo là đã vô cùng thuận tiện hành động rồi, chẳng chút vấn đề chi sất.
Còn về phần Hoàng Từ Lan, nàng chỉ là nhân vật xuất hiện để góp vui mà thôi, vì vậy cũng chẳng cần tốn công đi thay sang tiễn bào làm gì.
Số người tham gia khoảng sáu mươi người, đều là đám con em nhà quan võ. Cuộc thi này rõ ràng là không dành cho đám nho sinh tay trói gà không chặt, nên dù bọn hắn có lòng muốn thể hiện cũng chẳng biết nên làm sao, chỉ có thể đứng trên bờ giương mắt nhìn tiếc nuối.
“Bùi Dũng, đội ông đã đủ người chưa đấy?” Trương Văn từ trên ván cầu nhảy lên đầu thuyền không một chút vất vả, chắp tay sau lưng hỏi Bùi Dũng. Người có mắt nhìn một chút đều biết đội này giành chiến thắng rồi.
“Vẫn còn một chỗ, nếu được thì ông lên luôn đi” Bùi Dũng lắc đầu, sau đó đưa ra lời mời chào. Tên Trương Văn này thân thủ quái dị lắm, thâm sâu không thể ước lượng được. Nếu để hắn làm đối thủ, muốn giật được cờ cũng không hề dễ dàng như trước nữa đâu.
.....
Tên lính canh đứng trên vọng gác giương cờ hiệu thông báo tuyển thủ vào vị trí, tiếng tù và cùng tiếng trống hiệu bắt đầu được gióng lên, càng lúc càng trở nên giục giã. Sau ba hồi trống lệnh, lá cờ trên vọng gác đã được đổi thành màu vàng, trận tỉ thí chính thức bắt đầu từ đây.
Chiếc khinh thuyền mỏng nhẹ lướt nhanh trên mặt nước, rất nhanh đã tiến đến bãi cọc ngầm. Tuy nói khinh thuyền có thể lướt qua mũi cọc nhọn mà không gặp trở ngại gì nhưng nếu kĩ thuật lái thuyền của một trong năm người quá kém, khả năng đáy thuyền va phải cọc là rất cao, càng chưa nói đến mực nước ở hồ Bích Thuỷ cũng chẳng phải là sâu như Bạch Đằng giang. Bùi Dũng ngồi ở đầu thuyền quan sát sắc nước từ đằng xa đã thấy đầu cọc nhọn hoắt như chông sắt được bịt đồng lấp loá rất gần mặt nước, dưới từng tầng sóng dập dềnh lên xuống còn có lúc lộ cả lên.
Hắn biến sắc mặt, vội vàng ra hiệu: “Cọc này không thể lướt qua được, mau đổi hướng né sang một bên!”
Hắn vừa dứt lời thì đằng trước đã có vài chiếc thuyền bị cọc đâm thủng đáy, nhanh chóng chìm nghỉm. Trong mấy lớp sóng xô bập bềnh, đám mũi cọc nhọn loé hàn quang khi ẩn khi hiện khiến nhiều đội bất giác chùn tay chèo. Minh phi là con nhà đô đốc thuỷ quân, chút chuyện này quả thật bà ta có thể tính tới được! Đây là quan ải đầu tiên mà đã là cái bẫy chết người đến như vậy, hai quan ải đằng sau kia ắt không thể dễ dàng được rồi!
“Hồ Bích Thuỷ có dạng lòng máng” Hoàng Từ Lan bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
“Mau, chèo ra giữa hồ!” Bùi Dũng rất nhanh nhạy ở điểm này, vì vậy hắn gồng hai cánh tay cầm chèo, đảo mũi thuyền lướt chếch qua phía giữa hồ. Năm người mười mái chèo không chút trật nhịp, khiến chiếc khinh thuyền như con cá quẫy mình, lướt sạt qua một mũi chông ở đầu bãi cọc. Con thuyền rẽ ngang tạo thành một đợt sóng khiến lớp nước bạc ít ỏi phủ trên đám cọc bị dạt ra không ít, để lộ ba hàng cọc sáng lạnh đều tăm tắp.
Đám người trên bờ kinh hô không ngớt trước tài chèo thuyền của đội nọ, chỉ cần trật nhịp thôi là chiếc thuyền đó đã chung số phận với những chiếc thuyền kia rồi. Đồng thời các đội ở đằng sau cũng bị doạ sợ, vội vàng suy tính tìm con đường khác.
“Ở giữa hồ kích thước cọc không giống nhau rồi” Hai mắt Bùi Dũng sáng quắc như chim ưng, hắn cao giọng điều khiển: “Sang trái nửa ngũ!”
“Sang phải một ngũ!”
“Ngoặt ngang sang trái nửa ngũ!”
Đám cọc ở giữa lòng sông rõ ràng có độ cao không đồng đều, bên cạnh những cái cọc to cao sát mặt nước cũng có những cái cọc rất ngắn, khinh thuyền hoàn toàn có thể lướt qua mà không đụng phải. Dạng kĩ thuật nhận sắc nước này với thủy quân là bản lĩnh mà ai cũng có thể đạt được, vì vậy bên cạnh nhóm người Bùi Dũng cũng có không ít đội đã vượt qua được bãi cọc ngầm.
Đã đến quan ải số hai, bãi cọc nổi.
“Lên!” Bùi Dũng mượn lực lao đến của khinh thuyền, dẫn đầu đáp xuống bãi cọc nổi dày như nấm mọc sau mưa kia.
“Này các ngươi mau nhìn xem, hướng dẫn đến tháp đài số cọc nổi dần vơi đi rất nhiều” Lê Lệ Khanh đưa tay chỉ về phía trước, nói ra điểm mấu chốt.
“Nếu nói vì ít cọc để hạn chế số lượng người lên được tháp đài thì không hợp lý lắm” Lê Lan Đường nhếch môi cười “Nếu ta nhớ không nhầm thì bên bờ đông từng là bãi lầy, cộng thêm lớp bùn bên trên tích luỹ đến hiện tại thì hẳn là đáy hồ bên đó giống bong bóng cá đấy, giẫm lên liền sụt” Minh phi đúng là nhọc lòng mới nghĩ ra được trò này đây!
“Cọc dùng một lần á?” Trương Văn vỗ tay “Ta rất thích đi tiên phong, cứ để Trương mỗ lên đài trước đã nhé, hẹn gặp các vị trên đài vậy” Nói xong hắn liền phất tay áo mà giẫm lên hàng cọc, thoáng chốc đã vượt qua mấy người vốn đi đằng trước mình.
Lê Lệ Khanh thạo môn khinh công vô cùng, cả người như chim hạc liệng quanh mấy hàng cọc, nhanh chóng bứt lên nhóm tiếp cận gần với tháp đài nhất. Số cọc trên đường mỗi ngày một ít đi dẫn đến sự giao tranh bắt đầu, Lê Lệ Khanh lúc sắp đặt chân xuống cọc đã vấp phải một đòn quét hạ của đối thủ đang đứng ở cọc bên cạnh, hòng khiến nàng rơi xuống hồ mất tư cách thi đấu.
“Ngu xuẩn!” Lê Lệ Khanh nhanh nhẹn triển ra chiêu thức yến hồi quy, vặn mình đá tạt ngang một cú vào cổ đối thủ, khiến hắn rơi tõm xuống hồ. Bản thân nàng lại nhẹ nhàng như nhánh lông vũ, đáp vững vàng trên cọc nổi.
Trên bờ quả nhiên có không ít người bị mấy chiêu thức đẹp mắt này làm cho xuýt xoa. Lê Lệ Khanh mọi khi đều rất im hơi lặng tiếng chẳng có gì nổi bật, vì vậy mà nhiều người nghĩ nàng là tiểu thư nhà nào đó chứ chẳng phải là vị Quỳnh Phương Công chúa chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy người kia.
Bùi Dũng vừa chạy trên cọc vừa hạ sát thủ, dưới tay hắn đã có hơn chục người mất tư cách thi đấu. Thế như chẻ tre không gì cản nổi kia của hắn bỗng bị cản lại, người ra tay chính là Phúc vương. Bùi Dũng cũng không muốn nói gì với vị điện hạ này cả, vì vậy trực tiếp ra tay sấn tới. Nội lực của Bùi Dũng vô cùng thâm hậu, Phúc vương cũng chẳng kém là bao, tuy nhiên hắn thua Bùi Dũng ở chỗ ra tay đầy sát phạt quyết đoán chẳng hề do dự, thêm nữa kéo dài quá lâu thì sẽ đâm ra mệt mỏi.
Hắn cũng chẳng phải như Bùi Dũng, thân tướng trải trăm trận.
Hắn bị chấn lùi về sau, lại đạp trúng cái cọc bị Bùi Dũng làm lung lay trước đó, mất thế thăng bằng liền rơi tõm xuống hồ.
Có ba người ở đằng trước đi tiên phong, Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đi sau đã thong dong nhàn nhã hơn nhiều, chỉ đơn giản là đạp cọc nổi mà bước tới. Thế nhưng số cọc ở ngoại vi quanh tháp đài vốn có một tá nay đã sụt xuống mười, chỉ còn hai cái ở hai góc cách nhau rất xa.
“Ta thấy cái cọc chỗ này có vấn đề” Lê Lan Đường nhìn cái cọc ở gần mình kia một hồi, sau đó lên tiếng.
“Ta cũng thấy vậy” Hoàng Từ Lan gật đầu, mắt thoáng liếc qua phía Lê Bính Hiểu đã dùng chiếc cọc bên kia đáp lên sàn đài cao “Cọc này giống như cắm hờ, chỉ cần tiếp lực liền đổ nghiêng” Số nàng cũng thật khổ, lại phải dùng một cái cọc đểu để lên được sàn đài.
“Nói vậy là bây giờ hai người chúng ta xem như chỉ có thể đứng đây nhìn đám người kia thi đấu thôi?” Lê Lan Đường tuy nói vậy nhưng lại không để tâm lắm, với nàng việc ai giành được cái cờ kia chẳng có phân quan trọng nào. Chỉ cần Hoàng Từ Lan còn nguyên vẹn không sứt mẻ là được.
“Thật ra ta có cách đấy, nhưng mà điện hạ phải tin tưởng thì mới được” Hoàng Từ Lan cười cười, trên mặt vẫn thản nhiên như thể chuyện này không hề khiến bản thân lo lắng chút nào cả vậy “Điện hạ có tin ta sẽ mang ngài qua đến sàn tháp đấu bên kia không?”
Gió trên hồ thổi qua mái tóc dài quá thắt lưng chỉ được buộc ngân ti đơn giản của nàng khiến vài sợi tóc bên trán bay bay nhưng vẫn không che lấp được đôi mắt đen thẫm sáng ngời như hắc hải châu nọ. Lê Lan Đường nhìn hồi lâu liền có cảm giác như bị hút vào đôi con ngươi phẳng lặng đang phản chiếu hình ảnh của mình kia, bèn thôi không chú ý đến nữa.
Không gian lúc này tựa như chỉ còn hai người các nàng, ngoài ra đã không có ngoại vật gì khác.
“Được, ta tạm tin vào con ma bệnh là môn hạ ngài” Lê Lan Đường cuối cùng bật cười, nhẹ gật đầu.
Hoàng Từ Lan chỉ cười không nói, trước vạn ánh nhìn chăm chú bèn đưa tay ôm ngang lưng Lê Lan Đường nhảy lên cái cọc cắm hờ kia. Lúc mũi chân nàng chạm đến đầu cọc liền cảm nhận được đúng như mình đã dự đoán, rất nhanh nó đã ngả nghiêng sang trái thay vì lún xuống như mười một cái cọc khác.
Hoàng Từ Lan xoay mũi chân nghiêng qua bên phải tạo thế cân bằng, sau đó tá lực nhảy về phía trước một đoạn dài. Đúng lúc mọi người đều chắc mẩm rằng nàng và Lê Lan Đường sẽ rơi xuống hồ thay vì lên được đến sàn đài thì Hoàng Từ Lan lại xoay người điểm mũi chân trong không trung, tà áo màu trắng và xanh cánh trả của hai người tung bay phần phật trong gió đông, hệt như hai vị tiên tử đạp mây mà đáp xuống sàn đài đấu, không một chút chật vật.
“Trời ơi kia chẳng phải là công phu Đạp Vân Bộ vốn đã thất truyền của Hoa kiếm Trương Gia Linh sao?”
“Công phu này thực quá xảo diệu rồi!”
“Vị nữ tử áo trắng kia chẳng phải là Hoàng tiểu thư, tri giao với võ trạng nguyên Bùi Dũng ư?”
Bùi Dũng đứng trên đài nhìn Hoàng Từ Lan hiển lộ công phu liền nhún vai mà âm thầm bĩu môi. Mẹ của hắn đúng là trọng nữ khinh nam, năm đó hắn đòi học, khóc lóc xin còn bị bà ấy đánh cho một trận, sau đó lại đi dạy cho Hoàng Từ Lan, quả là hết chỗ nói rồi.
______
HẬU TRƯỜNG
Bùi Dũng: *khóc lóc* Mẹ! Người mau nhìn xem Hoàng Từ Lan kìa! Công phu hay ho như vậy lại dùng vào mục đích ti bỉ là ôm đại mỹ nhân! Vì sao năm đó mẹ không dạy con cơ chứ?
Trương Gia Linh đã chết vẫn không được yên: Mày câm mồm cho bà ngay nhé thằng hiếu tử! Mày đã ôm được mỹ nhân nào chưa mà ở đó so bì hả? *vác chổi* Có tin bà đánh mày toè chổi không?
Bùi Dũng: *khóc lóc* Cha! Mẹ đánh con kìa!!
Bùi Thắng đội vợ lên đầu để trường sinh bất tử: *nhếch mép cười* Chết cụ mày luôn đi, cái thằng vạ mồm vạ miệng.
_______
LỜI TÁC GIẢ
Quà Noel của tác giả dành cho mọi người đã đến rồi đây! Mau mau vào nhận đi nào ~~~~
Chương này lại tiết lộ thêm vài chi tiết thú vị nữa kìa :v Tác giả cảm thấy bản thân quả nhiên là một người thú vị =))))) Một ngày viết gần 5000 chữ, đúng là Tô quân thật phi thường mà :v
Hôm trước cái vụ đoán tuổi thiệt làm tác giả cười ngất, mọi người nhớ chi tiết cũng lâu phết đấy :v chắc bữa sau hỏi câu khác hóc búa hơn, ví dụ như Trần thần y nợ bà chủ Lý bao tiền, sở đoản của Hoàng học sĩ là gì chẳng hạn =))))) game này vui phết :v
À phiên ngoại limited đã lên sóng trên blog với chế độ set password để thử nghiệm cho mấy cái phiên ngoại chào mấy mùng tết. Các fan lên đấy mà xem nhé, xem xong quay lại đây rì viu cho tác giả biết với =))))) Ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa chưa =)))))))
Cái này sinh ra để lấp hố cho chính truyện, hứa hẹn đủ thông suốt :v
Password gồm có hai từ, không viết hoa, không cần dấu thanh và dấu cách. Câu hỏi: biệt danh mà Hoàng học sĩ hay gọi cửu điện hạ là gì?
Trời ơi ta nói nó dễ như húp cháo vậy =))))))
NĂN NỈ ĐẠI FAN ĐỪNG VIẾT PASSWORD VÀO COMMENT NHÉ :V
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)