Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 72: BẤT HỐI

427 2 2 0

荷葉橋邊雨,芦花海上風。

歸心無处託,髙枕画屏中。

憶長洲·許渾

(Hà diệp kiều biên vũ, lô hoa hải thượng phong.

Quy tâm vô xứ thác, cao chẩm hoạ bình trung)

Sáng sớm mồng một, Bùi Dũng hẹn Hoàng Từ Lan đi hái lộc đầu xuân. Năm nay không biết có phải là bị tâm hồn thơ mộng của Lê Minh Kính cảm nhiễm hay không mà hắn trở nên văn vẻ lãng tử hơn hẳn, khiến Hoàng Từ Lan cũng phải nhướng mày mà buột miệng khen một câu: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhưng chính nàng cũng quên mất một chuyện, tên thô lỗ cục súc trong đầu toàn đao thương kiếm kích này là bạn tri giao với mình từ nhỏ. Có bạn là học sĩ nhưng học không nổi thơ văn, tiêu biểu nhất kinh thành chính là Bùi tướng quân không lệch đi đâu được.

Đôi tài tử giai nhân này thong thả rảo bước trên đường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Dù đã lẫn vào dòng người tấp nập muôn màu muôn vẻ oanh oanh yến yến vẫn nổi bật vô cùng, khiến nhiều người chú ý đến. Mưa phùn rả rích không ngừng, từ trên lầu cao nhìn xuống chỉ thấy muôn vàn tán ô sặc sỡ tựa như những đoá hoa muôn hồng nghìn tía lay động trong lòng phố, trữ tình không muốn dời mắt đi.

“Chà để xem nào” Bùi Dũng ngồi gác chân chữ ngũ trên ghế vách tàu tại quán trà ven đường, bày mấy nhánh lộc xuân lên bàn mà lẩm bẩm tính toán chia sớt “Cái này cho ông đẻ, cái này cho bà, còn cái này cho tôi” Hắn nói xong liền đẩy một cành lộc mởn biếc sang phía Hoàng Từ Lan giống như mọi năm thường làm.

“Ơ kìa, ông không tặng cho tam điện hạ à?” Hoàng Từ Lan tròn mắt hỏi lại. Quái lạ, nhìn hắn bẻ ba cành làm nàng nghĩ đến Lê Minh Kính cũng có phần, sao cuối cùng lại chẳng khác mọi năm thế kia? Đây có thật là Bùi tướng quân từng dõng dạc hô phi khanh bất thú không đấy? Mới đầu năm mà tên điên Bùi Dũng này biết tạo bất ngờ thật.

“Ờ tôi có chuẩn bị rồi, bảo bà nhận thì cứ nhận đi, quan tâm gì lắm thế?” Bùi Dũng hơi đảo mắt mà trả lời, tiện thể đánh trống lảng cho qua chuyện “Còn lộc bà bẻ đâu rồi, có phần cho tôi không đấy?” Ờ sao hắn lại quên mất năm nay nhà có thêm một con sư tử Hà Đông ăn nhiều như Thánh Gióng là Lê Minh Kính nhỉ? Mà thôi kệ đi, Lê Minh Kính vào cung thăm Kính phi đến mồng ba mới về rồi, quan tâm làm gì cho mệt.

Hoàng Từ Lan yên lặng quan sát Bùi Dũng giống như muốn moi ra được điều bí ẩn hắn cố tình giấu diếm, nhưng chẳng được bao lâu thì bị sự tự nhiên như thường nhật của hắn khiến cho từ bỏ.

Thôi bỏ đi, đôi phu thê nhà này nào có giống như các nhà khác đâu, chắc nàng đa nghi quá rồi.

“Ê Từ Lan, đại yến mừng tân niên sắp tới bà có tham dự chứ hả?” Bùi Dũng vừa cầm cái chân gà gắp được trong thố cháo ra nhai, vừa hỏi Hoàng Từ Lan đang thản nhiên ăn mấy dĩa rau xanh phía đối diện.

“Tất nhiên là có” Hoàng Từ Lan cười cười “Tôi với ông đều mang danh quan lớn trong triều, không đi sao đặng” Vả lại không đi thì làm sao biết được Đới Ngọc muốn giở trò gì với nàng. Kết cục với hắn nàng đã nghĩ đến nhiều, cùng lắm chính là cá chết lưới rách mà thôi, không có gì phải sợ hãi.

Hoặc là nói, nỗi sợ hãi của nàng không nằm ở chỗ sống chết mà người đời luôn sợ.

“Nghe nói năm nay trong buổi yến có mấy tiết mục ca vũ đặc sắc lắm” Bùi Dũng cười hê hê đầy khoái ý, bất chợt xuống giọng mà nói “Thấy đám người bên Hồng lô tự mách nhỏ, năm nay đám sứ thần phiên thuộc có dâng ca cơ để hiến vũ đấy” Nghĩ đến mấy cô ca cơ đến từ phiên bang di địch mang theo thân hình nuột nà xinh xắn, hai mắt Bùi Dũng khẽ phát sáng, nụ cười cũng thêm phần khả ố đáng khinh.

“Nuốt nước miếng vào hộ tôi cái” Hoàng Từ Lan bĩu môi, tỏ vẻ khinh khi ra mặt với sự đam mê tửu sắc này của Bùi Dũng. Không rõ vì sao nàng bỗng nhiên rất muốn làm người tốt, đem vụ việc này mách lại với Lê Minh Kính một phen.

Nếu Lê Minh Kính không xé xác tên điên Bùi Dũng ra làm nhiều mảnh, nàng sẽ công nhận Thuỵ Hoa Công chúa xứng danh hiền thê lương mẫu, thục đức thiện tâm như mấy lời ba hoa chích choè được ghi trong sách phong mà mình từng đọc vô cùng dõng dạc tại Thái miếu lúc Lê Minh Kính hạ giá gả vào Bùi gia.

“Ủa? Ai nhìn giống Trần thần y và Lý Ngọc Hàm quá vậy kìa?” Bùi Dũng đưa mắt nhìn ra cửa sổ ngắm dòng ngựa xe bên dưới, không ngờ lại nhìn thấy hai bóng người trông hệt như Trần Hải Đình và Lý Ngọc Hàm ở bên kia đường. Hắn cũng không tuỳ tiện xác nhận, vì vậy bèn đưa tay chỉ cho Hoàng Từ Lan cùng nhìn.

“Hình như là hai người đó thật đấy ông ạ” Hoàng Từ Lan nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn theo hướng tay hắn chỉ một hồi lâu, sau đó gật đầu xác nhận. Hai vị này sao lại lén lén lút lút đứng ngay góc phố rì rà rì rầm thế kia?

“Sao tôi cứ có cảm giác Trần thần y phát tướng ra đấy bà ạ” Bùi Dũng cười hề hề, sau đó vươn tay chụp lấy con dao gọt vỏ cau trong bộ xà tích của Hoàng Từ Lan để trên bàn, phóng thẳng về phía Trần Hải Đình và Lý Ngọc Hàm.

“Ối giồi ôi Bùi tướng quân chào năm mới người khác thật dữ dội làm sao, ta cũng phải trố mắt ngạc nhiên đấy” Trần Hải Đình làm sao có thể không phát hiện bản thân bị uy hiếp, vươn tay ra bắt lấy con dao sau đó hướng về phía Bùi Dũng mà cười nói.

“Hai vị có thời gian thì lên đây xơi miếng trà, quết tí trầu đi nào” Hoàng Từ Lan cũng nhô đầu ra, giơ tay ra hiệu.

......

“Ta mới bị Đới Ngọc tập kích” Trần Hải Đình cười nói mở đầu câu chuyện, hai mắt dán vào mấy món ăn trên bàn. Lê Bảo Huyền quả nhiên là đồ địa chủ bóc lột xương máu bần nông cơ khổ, đi với con hồ ly đó có vài ngày thôi mà bổn nhân phải ra tay tận mấy lần, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

“Ngài đi đâu mà để bị người ta tập kích thế kia?” Hoàng Từ Lan ngạc nhiên hỏi lại, mắt vẫn tập trung vào việc têm trầu cánh phượng. Têm trầu là cách tốt để giải trí những khi nhàm chán như thế này.

“Đi làm công trả nợ” Trần Hải Đình bĩu môi nói, một tay cầm đùi gà một tay cầm chén nước chấm vô cùng tự nhiên không có một chút ngại ngùng khách sáo. Vì sao cần phải khách sáo với đám hậu bối số tuổi cộng lại cũng chẳng bằng tháng ngày bổn nhân lang bạt nhân gian chứ?

“Người của ta cài ở trong cung bảo dạo này Tân Minh vương rất an phận ở trong dịch cung, chỉ suốt ngày chăm chim thăm cá, không có bước ra ngoài” Lý Ngọc Hàm nghiêm trọng nói “Nếu không phải lão tông chủ bị hắn cho người tập kích, ta hẳn là đã tin tưởng hắn thực sự an phận” Sau cái đêm kia, ai ai cũng rõ ràng mục tiêu của hắn chính là Hoàng Từ Lan, vì vậy nàng mới chú ý đến gió thổi cỏ lay bên này, không ngờ hắn lại bất ngờ đổi hướng chĩa mũi dùi sang Trần Hải Đình. Hay là vốn dĩ mục tiêu của hắn là Lê Bảo Huyền chứ không phải Trần Hải Đình?

Điều này khiến nàng thực sự thấy phân vân khó hiểu. Chẳng lẽ Lê Bảo Huyền đã biết được gì đó khiến hắn lo ngại? Nếu như nói giết Lê Bảo Huyền để Lê Tranh mất đi một cánh tay đắc lực ở cung ngoại thì không khỏi quá lỗ mãng.

“Ta đã nói ngươi bao lần rồi hả? Đừng có gọi ta là lão tông chủ!” Trần Hải Đình phẫn hận mà chỉnh miệng Lý Ngọc Hàm, đồng thời cầm cái đùi gà chỉ vào bản mặt trẻ trung của mình “Con mắt nào của ngươi thấy bản mặt trẻ trung mười tám trăng rằm của ta già nua mà cứ luôn mồm gọi ta là lão tông chủ hả?” Đây người ta gọi là phép bảo trì thanh xuân đấy ngươi hiểu không hả?

“Vâng, là hậu bối sai” Lý Ngọc Hàm hơi mím môi nghiêm cẩn nghe Trần Hải Đình sửa miệng, sau đó lại gật đầu nói “Ngài vẫn luôn là lão tông chủ trong lòng hậu bối” Dù ngài cố gắng ra sức chối bỏ thì sự thật vẫn luôn như vậy thôi lão tông chủ ạ. Ngài già lắm rồi.

“......” Trần Hải Đình phồng mang trợn mắt nhìn Lý Ngọc Hàm không nói nên lời, sau đó lại như phát hiện điều gì mới lạ, quay sang Hoàng Từ Lan chau mày hỏi “Phát bệnh bao lâu rồi?” Đồng thời vươn đến nắm lấy cổ tay gầy khẳng khiu của Hoàng Từ Lan chẩn mạch sơ qua. Dần dần, vẻ mặt của Trần Hải Đình ngày càng trở nên nhăn nhúm vô cùng khó coi khiến người vô tâm nhất là Bùi Dũng cũng không dám cười nói nữa.

“Lão tông chủ, Từ Lan bị làm sao nữa?” Lý Ngọc Hàm lại bắt đầu không kìm được mà lo lắng hỏi. Dù nàng không rõ nguyên cớ bên trong nhưng nàng vẫn cảm nhận được Hoàng Từ Lan ngày càng suy nhược thấy rõ, giống như bất kì lúc nào cũng có thể rũ áo chầu tổ tiên vậy.

“Có thai rồi!” Trần Hải Đình hừ mũi mà cau có phun ra một câu cực kì lừa gạt. Từ sớm đã biết sẽ có ngày này, chẳng ngờ nó đến nhanh như vậy! Thôi thì kìm hãm được bao lâu thì hay bấy lâu đi vậy, chỉ cần đừng để sự việc phát sinh vượt ra tầm khống chế thì hẳn là không quá tồi tệ.

“Cái gì cơ?” Bùi Dũng và Lý Ngọc Hàm đồng thanh hét lên. Hoàng Từ Lan cả ngày chỉ có ở trong phủ và vào cung dạy học, thái độ lúc nào cũng điềm đạm nhạt nhẽo, như thế nào lại làm ra việc tày đình là ăn cơm trước kẻng thế kia?

“Không phải đâu, ngài ấy đùa hai vị đấy” Hoàng Từ Lan bật cười mà thanh minh ngay. Người duy nhất lại gần nàng được là con ác ma Lê Lan Đường, làm sao mà phát sinh ra vấn đề như Trần Hải Đình nói được?

“Mới đầu năm đã đau tim rồi. Quá là không tốt” Bùi Dũng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm sau đó lại hỏi “Thế rốt cuộc bà lại bị ốm nữa đấy à?” Hoàng Từ Lan từ dạo bị Đới Ngọc hại đến nay đều ốm yếu đến dặt dẹo, rất dễ sinh bệnh. Đã như vậy ngày ba bữa lại vẫn như cũ thanh đạm nhạt nhẽo, không có mấy miếng thịt.

Có rất nhiều lúc hắn đã nghĩ Hoàng Từ Lan hẳn là sắp đắc đạo thành tiên luôn rồi ấy chứ.

.......

“Từ Lan, ngươi mau nói bổn nhân nghe, có phải ngươi động tâm với người khác rồi đúng không?” Trần Hải Đình ngồi ăn xong bữa cơm liền đuổi Bùi Dũng và Lý Ngọc Hàm về trước, riêng mình thì ngồi lại chất vấn Hoàng Từ Lan, vẻ mặt không chút đùa giỡn như mọi ngày.

Đây rõ ràng là đã bước đầu phát bệnh! Sơ khởi sẽ thi thoảng bị mất đi vị giác, dễ mắc bệnh vặt, sau đó theo chấp niệm trong cơ thể ngày một lớn dần, biểu hiện cũng dần rõ rệt và hành hạ thể xác kinh khủng hơn. Vừa dời mắt đi chưa bao lâu mà đã xảy ra chuyện rồi! Chưa bao giờ bổn nhân thấy tiền lương lại khó lấy như lúc này cả!

“Cũng không hẳn là động tâm, chẳng qua là sống tuỳ tiện một ít” Hoàng Từ Lan hơi ngẫm nghĩ về mấy hành động của mình dạo gần đây, sau đó nhẹ nhàng tổng kết một câu khiến Trần Hải Đình tức đến thổ huyết, vỗ ngực không ngừng. Chẳng qua chỉ là đổi phương thức từ quan tâm âm thầm sang công khai thôi, tình cảm trước nay vẫn thế chưa bao giờ thay đổi cả.

“Đồ hoa sen rỗng ruột như rau muống nhà ngươi còn dám nói không động tâm?” Trần Hải Đình trợn mắt mà phẫn uất nói ra, sau đó phát hiện bản thân lỡ miệng bèn chữa lại “Hừ, theo ta đoán, lúc trước là do bùa phép của ta ức chế nên nó mới không phát tác, bây giờ thì xem như xong rồi. Triệu chứng của ngươi đã đến mức này, so với Đới Ngọc còn nhanh hơn vài phần ấy chứ. Hoàng Từ Lan, ngươi đã động tâm từ rất lâu rồi” Nếu không phải như vậy, thì cũng đã chẳng tới mức bổn nhân vừa đi vài ngày đã sợ đến hú hồn như thế đâu.

“Có lẽ vậy thật” Hoàng Từ Lan chống tay lên má ngồi nhìn miếng trầu têm cánh phượng đẹp đẽ mình vừa làm ra, môi nở nụ cười nhạt. Nếu như không phải là động chân tâm, nàng cũng sẽ chẳng vì một lời hứa hẹn mà lao tâm khổ tứ đến tận mười năm. Đời người rốt cuộc có bao nhiêu lần mười năm đây? Người khoẻ mạnh thì thôi đi, đằng này nàng là một người bệnh không biết Diêm Vương gọi tên lúc nào. Ấy vậy mà một chút hối tiếc, nàng cũng chưa từng trải qua lấy thử xem rốt cuộc có tư vị gì.

Có thể kéo dài đến bao lâu, thì cứ kéo đến tinh bì lực tẫn đi.

“Ngươi có nghĩ nếu một ngày đứa nhỏ kia phát hiện ngươi không còn trên cõi đời này nữa, nó sẽ cảm thấy như thế nào không?” Trần Hải Đình nhịp chân mà nói, vờ như không thấy sự hoang mang thoáng qua trên mặt đối phương. Bổn nhân chỉ có thể cố hết sức mà làm những gì nằm trong khả năng, hai đứa các ngươi cũng nên thương cho sự khổ tâm của bổn nhân với.

Lần này, Hoàng Từ Lan im lặng không đáp.

Mưa bên ngoài bỗng nhiên trở nên nặng hạt, theo gió bấc mà tạt vào khung cửa sổ nơi Hoàng Từ Lan và Trần Hải Đình đang ngồi. Vài hạt mưa in vết lên mặt bàn nâu đen, có giọt còn đậu lên chiếc lá trầu được tỉa thành cánh phượng trên tay Hoàng Từ Lan, trông như châu sa đính lên vậy. Sườn mặt nghiêng nghiêng không biểu cảm của Hoàng Từ Lan bị tóc mây che khuất, hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm gì.

Không gian quy về thinh lặng, chỉ còn tiếng mưa rỏ trên mái ngói âm dương là vẫn vang lên đều đặn như tiếng mõ siêu độ, từng giọt từng giọt rơi xuống, vỡ tan.

“Nếu duy trì ở mức thế này, ta có thể sống được thêm bao lâu?” Hoàng Từ Lan đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Hẳn là năm, sáu năm” Trần Hải Đình chậc lưỡi cho ra một kết quả đại khái, sau đó đưa tay bấm độn, bấm xong lại càng thêm lắc đầu ưu sầu, sắc mặt tệ đến mức có thể chảy ra thành vũng nước đầm. Cuối cùng Trần Hải Đình đến cả cau cũng chẳng thèm gọt để nhai nữa, chán nản vứt hết sang một bên.

“Hẳn là đủ thời gian để sắp xếp ít việc hậu sự” Hoàng Từ Lan lại nở nụ cười thản nhiên như chưa có gì, xoay xoay miếng trầu trên tay. Chỉ cần trong vòng năm năm đó có thể cá chết lưới rách với Đới Ngọc, nghiệt trái kéo dài ngàn năm xem như đến đây chấm dứt được rồi. Chỉ có như vậy, nàng mới có đủ dũng cảm đối mặt với bà đẻ mình ở chốn suối vàng.

Kết quả như vậy kì thực rất tốt. Chẳng qua là.....có chút không đành lòng.

Người khác có thể vô lo vô nghĩ mà sống, có người để thương yêu, chấp thủ giai lão,...riêng nàng thì không. Rồi thế nhân đời sau sẽ thấy như thế nào khi nhắc về nàng nhỉ? Một vị học sĩ yểu mệnh sống không quá ba mươi tuổi, đến cả người mình thương cũng không thể ở cạnh?

Càng nghĩ càng thấy trời xanh quả thật tàn nhẫn vô cùng.

Nhưng không sao cả, còn bao nhiêu thời gian thì tận dụng hết bấy nhiêu thời gian đi vậy, dù sao nàng cũng không quá rảnh rỗi để suy nghĩ vẩn vơ rồi tự ôm phiền chán về mình. Chính vì không còn nhiều, nên lại càng phải trân trọng từng thời khắc mới đúng.

“Ngươi có hối hận không?” Trần Hải Đình nhìn về phía chân trời đang dần nứt ra một tảng da màu xanh biêng biếc dịu mắt, buột miệng thốt ra một câu khiến bản thân cảm thấy giống như mình đã từng kinh qua ở một thời điểm nào đó trong chuỗi tháng ngày vô tận này.

“Không hối hận” Hoàng Từ Lan chẳng chút do dự mà trả lời, trong đôi mắt đen thẫm tĩnh lặng phản chiếu hình ảnh miếng trầu đang được nàng cầm trên tay.

Giọt nước lóng lánh đính trên cánh phượng được mấy tia nắng sơ xuân rọi chiếu qua, phản xạ thành từng tầng quang thải đẹp mắt vô cùng.

Sau cơn mưa trời lại sẽ sáng thôi, cớ gì ta phải sợ đông sợ tây, hối hận cho phiền lòng? Từ mười năm trước ta đã sớm có quyết định của bản thân mình, mà phàm ý đã quyết, ta tuyệt nhiên sẽ không hối hận nữa. Ấm áp ta đã nhận đủ, có gì là mất mát đâu?

“Được, ta giúp ngươi đến ngày cuối cùng” Trần Hải Đình nở nụ cười, nhìn xuống đường phố đang dần hửng nắng. Bất hối ư? Dường như bổn nhân đã nghe một người từng nói điều ấy thật, chỉ là đã khá lâu, bản thân có chỗ nhớ chẳng rõ nữa.

Phạm Thanh Vân, bổn nhân đột nhiên nhớ đến ngươi. Hình như mười tám năm về trước, ngươi đã từng nói câu tương tự như thế cho bổn nhân nghe thì phải? Có vẻ bổn nhân già thật rồi, vậy mà lại đã chẳng thể nhớ nổi gương mặt của ngươi nữa.

Tầng dưới văng vẳng vọng đến tiếng hát của ca cơ, thấm vào màn mưa đã dần ngớt tựa như tiếng yến oanh gọi bầy trên nền vòm xuân:

“Này trầu ơi, trầu têm cánh phượng.

Thắm tình mình thuận lý thành chương”

_____

LỜI TÁC GIẢ

Nội tuyến lại chạy được thêm một đoạn nữa rồi =))))) Bình oxi, dép lào, trà đá, tô đựng cơm chó các thể loại chư vị cứ thủ sẵn cả đi nhé :v Trong lúc xếp hàng, chư vị vui lòng tuân thủ quy tắc 5k để đảm bảo an toàn trong xã hội bình thường mới hậu Covid nghen :v

Còn nữa, văn án phụ tác giả đã cập nhật trên WP rồi đó, ai chưa đọc thì lên đọc đi nhé =)))))))

Hôm bữa vị fan nào đó khoe tìm ra được facebook của Tô mỗ, gây hiệu ứng đi tìm hay sao đó mà có người nửa đêm inbox tác giả rằng: Ủa tác giả ơi, tác giả là hot girl bán hàng online hả?

Tác giả đọc xong bị sang chấn tâm lý ngay trong đêm đến mất ngủ:))))) Đó không phải là tác giả đâu nhé mọi người, tác giả không có để tên lộ liễu vậy đâu :v Thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này không kia chứ :v

Tác giả không có bán hàng online đâu nhé, khổ lắm :))))) Mấy người để tên facebook là Tử Huyên đều không phải tác giả đâu, oan uổng tác giả lắm đấy :))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16