Mười hai tháng chín, trời Thăng Long vẫn trong vắt mát mẻ, thoải mái lòng người.
Đường phố Tây đông đúc người qua lại, đủ loại quần áo màu sắc sặc sỡ muôn màu muôn vẻ. Trong đám người chen chúc trên đường đó nổi lên một người mặc cẩm y trắng, đình đình ngọc lập vô cùng thu hút ánh mắt quần chúng xung quanh.
“Chà, vị công tử này là con cái nhà nào nhỉ? Không biết gia đạo ra sao?”
“Nhìn thì cũng không còn trẻ người non dạ mấy, hẳn là cũng có gia thất rồi đó. Con nỡm mày thôi ao ước vọng tưởng đi, dù người ta có lấy vợ lẻ cũng chẳng đến lượt mi đâu”
“Uầy nhìn hướng đi hẳn là đến nhà Hoàng Thượng thư chăng? Lẽ nào là bạn bè với vị tiểu thư nhà đó?”
“Có khả năng, hợp lý đấy”
......
Vị công tử mặc áo trắng trong miệng đám đông chính là Lê Lan Đường. Nàng vẫn như cũ trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt bỏ ngoài tai đám đông rì rầm, ung dung thẳng tiến đến nhà Hoàng Từ Lan. Nón Phương Đẩu màu đen to rộng trên đầu cũng không che lấp được dung mạo diễm lệ của Lê Lan Đường.
Hôm nay nàng có hẹn với Hoàng Từ Lan đến nhà Trần Hải Đình. Vốn là muốn ngồi kiệu cho thoải mái nhưng nghĩ đến như vậy quá thu hút ánh mắt, cuối cùng Lê Lan Đường chỉ mặc thường phục giản đơn, dẫn theo mình Phong Lan xuất cung. Còn việc mặc nam trang, đơn giản là do nàng nổi lên hứng thú nhất thời. Hơn nữa mặc nam trang ra đường quả thật đỡ phiền toái hơn nhiều.
“Vị công tử này, xin hỏi người tìm ai?” Hoàng Mậu là gia đinh trẻ của Hoàng phủ, chưa bao giờ gặp qua Lê Lan Đường, vì vậy liền lên tiếng hỏi.
“Hoàng học sĩ có nhà chứ?” Phong Lan đón lấy ánh mắt của Lê Lan Đường, rất ăn ý liền mở miệng hỏi “Công tử nhà ta có hẹn với Hoàng học sĩ” Vị chủ nhân này của ả chẳng bao giờ mở miệng trong mấy trường hợp như thế này cả. Đã sớm quen nên liền hiểu ý.
“Công tử thông cảm, ông lớn nhà ta tảo triều vẫn chưa về” Hoàng Mậu hiểu nhầm ý của Phong Lan, đưa tay gãi ót “Nếu công tử không vội, thỉnh vào phủ xơi tách trà chờ ông lớn về thôi” Vị công tử này còn đẹp hơn cả Bùi công tử! Quá chói mắt, thực sự quá chói mắt.
“Không phải, công tử nhà ta đến tìm Hoàng tiểu thư” Phong Lan thấy gã gia đinh trước mắt hiểu nhầm, vì vậy liền xua tay đính chính.
“Vâng, tiểu thư có ở nhà, mời công tử vào trong” Hoàng Mậu bày ra vẻ mặt giác ngộ chân lý, vội vàng mở cửa. Có khi nào vị công tử này là ý trung nhân của tiểu thư nhà hắn không? Ôi chao tuấn lang mỹ nữ, đẹp đôi!! Chưa kể vị công tử này vừa nhìn đã biết là người có tiền rồi, tiểu thư quá lợi hại!
Thật ra không cần Hoàng Mậu truyền bá, đám người hầu trong phủ vừa thấy Lê Lan Đường đã ồn ào thành một đoàn nhốn nháo.
Nguyên Thành đứng từ xa nhìn Lê Lan Đường ngồi trong đại sảnh, trên mặt thoáng qua biểu cảm nghi hoặc, có điều rất nhanh liền biến mất. Hắn đón lấy khay trà từ đứa nô tì trong bếp, đích thân bê vào đặt trước mặt Lê Lan Đường.
“Mời cửu điện hạ dùng trà, tiểu thư rất nhanh sẽ ra đây thôi” Trên mặt hắn thực bình tĩnh, cũng không để lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào. Lại nói hôm nay Lê Lan Đường mặc nam trang, mém chút nữa hắn đã không nhận ra. Vị công chúa này thực sự là dạng thiên sinh lệ chất, dù dùng cách nào cũng không thể che lấp. Mà tiểu thư nhà hắn trở nên thân quen với người này làm hắn thấy lo ngại.
Thân cận với hoàng tộc, trước nay vốn chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
“Ngươi nhận ra ta?” Lê Lan Đường nâng mí mắt nhìn thoáng qua Nguyên Thành “Trí nhớ rất tốt” Nàng cũng không trực tiếp gặp hắn nhiều lần cho lắm, nhưng thân thủ người này vô cùng tốt. Lần đầu nàng gặp Hoàng Từ Lan, hắn chỉ cần một cái chớp mắt liền né tránh được bình rượu rơi vào đầu, nói không phải hảo thủ thì chính là mắt bị mù loà rồi.
“Điện hạ quá khen” Nguyên Thành hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp. Hắn thoáng nhìn qua Phong Lan đứng phía sau Lê Lan Đường, đáy mắt loé ánh sáng “Xin phép điện hạ, nô tì lui ra trước”
......
“Mau mau nhìn xem, hai vị công tử đằng kia quá tuấn đi!!”
“Hai anh giai đằng kia ơi!! Trong nhà thê thiếp ra sao?” Một cô gái ngồi bên lan can tửu lâu gần đó nhìn về phía vị bạch y công tử dưới đường, rất can đảm thả chiếc khăn tay xuống tỏ ý.
Đáng tiếc, vị bạch y công tử kia lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, nghiêng người dùng cái quạt xếp hất cái khăn ấy sang một bên, đến cái ngoái đầu cũng chẳng buồn động.
Quần chúng: “......” Như thế này là quá khó tính rồi đi!
Vị lam y công tử nhìn có vẻ ung dung tiêu sái đi bên cạnh trợn mắt nhìn người kia giẫm đạp lên tấm chân tình của bao khuê nữ, cuối cùng dùng quạt che miệng thì thầm: “Điện hạ, lần sau người đừng mặc nam trang nữa”
Lê Lan Đường này đúng là hoạ thuỷ, nam nữ đều có thể vì nàng ta mà điên đảo được! Đây là dạng thiên lý gì kia chứ, các ngươi mắt mù hết rồi đó, Lê Lan Đường là cục đá bờ sông, là ác quỷ có nội tâm hủ bại bọc trong lớp da sơn son thếp vàng! Vì cớ gì trai anh tài ở kinh thành này nhiều như thế các người không tỏ ý, lại cứ đâm đầu vào nguỵ nam tử là Lê Lan Đường hả?
“Ồ? So với Hoàng công tử ra đường uống trà còn ôm cả tú cầu về nhà, chút việc nhỏ này của Trịnh mỗ không đáng nhắc đến đâu” Lê Lan Đường hơi híp mắt, trả lời vô cùng trào phúng.
Không sai, vị lam y công tử này chính là Hoàng Từ Lan.
Nàng cùng Lê Lan Đường xuất phủ, vì đường sá cũng gần, không khí lại mát mẻ nên hai người không ngồi xe. Chẳng biết hôm nay Lê Lan Đường nổi lên hứng thú gì mà lại mặc nam trang, làm nàng mém mù rớt cả tròng mắt. Hết cách, Hoàng Từ Lan đành mặc nam trang bồi nàng ta vậy.
Bây giờ nàng thấy quyết định này quả nhiên là chính xác. Nếu nàng như mọi ngày mặc nữ trang, cả kinh thành này lại chẳng rộ lên tin đồn nàng hẹn hò với nam nhân đi! Nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng khá hơn, nàng và Lê Lan Đường lại bị các chị em quần thoa xúm vào thả khăn gọi mời. Quái lạ, nàng cũng có mấy lần mặc nam trang ra đường nhưng nào có xảy ra vấn đề như thế này đâu! Hay nói cách khác, lỗi là ở Lê Lan Đường!
Không còn gì để vãn hồi được nữa rồi. Mà đối diện với cái việc bị gọi mời này, nàng vô cùng phản cảm.
Hoàng Từ Lan từ nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, lại còn sống dưới sự giáo dục vô cùng nghiêm khắc của Hoàng Quân nên sinh ra một bản tâm tuy rằng uyên bác nhưng lại cực kỳ đạm mạc, ẩn nhẫn cẩn thận. Nói là giống thánh nhân cũng không nói quá chút nào. Mọi thứ cảm xúc với nàng đều giống như râu ria không đáng kể tới, vì vậy với sự thẳng thắn của các cô gái trong kinh sinh ra khó hiểu cùng phản cảm.
Còn Lê Lan Đường, đơn giản là ghét thân cận cùng người khác. Với các dạng dong chi tục phấn này, nàng chính là đã ngửi qua không biết bao nhiêu lần từ các nữ nhân khác trong hoàng cung, chẳng có gì cuốn hút.
Vẫn là mùi trà trên người Hoàng Từ Lan dễ ngửi nhất.
Lại chưa kể đến những người vừa gặp qua đã vội vàng yêu thích, dạng này chính là dạng người Lê Lan Đường cực ghét. Ở hoàng cung, loại người hư tình giả ý chẳng bao giờ thiếu được, nàng đã thấy cả tá rồi.
Vẫn là dạng người đạm mạc biết giữ khoảng cách như Hoàng Từ Lan thuận mắt hơn cả.
“Vị công tử này!” Một cô gái mặc áo màu phấn chạy đến trước mặt Hoàng Từ Lan cản đường, mặt nổi lên một mảng đỏ ửng ngại ngùng: “Chàng...chàng có ý trung nhân chưa?”
“Ngại quá, ta không...” Không có ý định cùng các cô nháo ở đây đâu. Và ta là nữ nhi, là nữ nhi đó!!
“Hắn là ý trung nhân của ta” Lê Lan Đường bên cạnh nhếch môi cười đầy tà ác, phun ra một câu cắt ngang Hoàng Từ Lan khiến xung quanh triệt để yên lặng “Cô còn muốn cùng hắn thổ lộ nữa không?” Đám nữ nhân này thật phiền chết. Hoàng Từ Lan thì có gì mà nhìn!
“....” Cô gái nọ bị Lê Lan Đường doạ cho sợ đến phát khóc, hai tay bụm mặt chạy đi.
Quần chúng xung quanh: “......” Trời ạ, hai vị công tử tuấn đến như vậy lại là cái dạng quan hệ kia ư! Quá tiếc quá tiếc!
Không thể không nói, sau khi Lê Lan Đường nói ra câu kinh thế hãi tục kia, toàn bộ các cô gái đều tắt đi ý định tỏ bày thổ lộ, nhường hai người một đường đi vô cùng suôn sẻ thuận lợi.
Hoàng Từ Lan trợn mắt nhìn Lê Lan Đường không chút hối lỗi vì doạ người khác sợ mất mật, âm thầm rủa xả: Hay lắm Lê Lan Đường, ngươi đúng là ác ma đội lốt con người rồi! Cái gì mà ta là ý trung nhân của ngươi hả? Chúng ta có tình cảm nồng hậu đậm sâu đến mức đó chắc? Lê Lan Đường chết tiệt! Lê Lan Đường ác ma!
***
Núi Phật Tích.
“Chậc chậc, nhà nghèo rồi còn phải đón khách suốt” Trần Hải Đình ngồi bên bàn đá trước hiên nhà, vừa gọt cau vừa than thở “Nhược Khê, chắc hai thầy trò chúng ta nên chuyển nhà đi thôi” Chết tiệt, cơm không có ăn rồi các ngươi cứ đến đây làm chi vậy hả? Như thế có khác gì cắt ruột bổn nhân thành nhiều đoạn không hả?
“Hôm nay nhà ta lại có khách à sư phụ? Vậy trưa nay nhà ta ăn gì đây?” Nhược Khê trợn mắt. Sư phụ, nhà đã không có cơm ăn rồi, người vì cớ gì lại còn đi mời khách!
“Ăn cơm với nước mắm chứ còn gì để ăn nữa hả đồ đệ” Trần Hải Đình lại tiếp tục thở than “Làm người nổi danh rõ khổ mà” Chẳng lẽ bổn nhân phải xuống núi về lại Cẩm Lý Đào Nguyên làm tông chủ vì miếng ăn ư!
“Vậy người tính để khách ăn cơm với nước mắm luôn á?” Nhược Khê cầm cái nồi gang đi lấy gạo, nghe vậy không nhịn được hô lên. Sư phụ, người mời khách rồi cho khách ăn cơm với nước mắm vậy mà coi được ư? Vô sỉ!
“Đuổi khách về trước giờ cơm là được chứ gì” Trần Hải Đình thản nhiên đảo mắt. Bổn nhân đâu có mời, là bọn nó tự tìm đến được chưa!
“......” Quá là vô sỉ! Mời khách xong rồi đuổi về trước giờ cơm để khỏi tốn đồ ăn, chỉ có sư phụ mới nghĩ ra được thôi!
......
Mấy cây điệp, cây phượng vĩ bên đường vào nhà Trần Hải Đình thi nhau rụng lá, phủ vàng mặt đường đất. Cảnh sắc quả thật thay đổi rất nhiều so với trong kí ức nhưng cũng không thể làm khó được Lý Tư Vân.
Đùa sao, nàng dù gì cũng là được Tô Hoài An đích thân dạy bảo đấy.
Lý Tư Vân nheo nheo mắt, hai tay chắp sau lưng, rẽ ngoặt vài vòng liền thấy nhà của Trần Hải Đình lọt trong tầm mắt. Hừ, quả nhiên là mê trận bát quái toàn quẻ sinh liên, ứng theo hai mươi tư tiết khí mà dịch chuyển phương vị không ngừng. Rõ ràng cách đây mấy tháng cửa ra là ở hướng tây bắc, bây giờ liền dịch chuyển thành đông nam rồi. Trần Hải Đình quả nhiên là khó chơi!
Phủi phủi mấy mảnh lá phượng vàng cháy rơi trên mình xuống, Lý Tư Vân đưa tay mở cổng rào băng qua mấy luống rau cải đi vào trong. Nhìn qua ngó lại, Lý Tư Vân không khỏi nhăn mày. Hai thầy trò Trần Hải Đình chẳng lẽ lại xuống núi rồi? Cửu nương hẳn là có nhầm lẫn?
Khả năng này không lớn.
Nàng nhìn bàn trà bên hiên rải đầy vỏ cau mới gọt cùng bộ xà tích bị vứt chỏng chơ, hơi ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống ghế, đưa tay nhấc bình trà trong vò mây giữ ấm ra rót vào ly. Theo ấn tượng của nàng, Trần Hải Đình mỗi buổi sáng dậy sớm sẽ gọt cau để nhai và uống trà, bây giờ không thấy người đâu chắc hẳn là đã chạy đi nơi nào đó, sẽ mau chóng quay lại.
Và đúng như nàng suy đoán, Trần Hải Đình quả thật rất mau chóng trở lại.
“Quả nhiên tắm sớm vẫn là nhất” Giọng Trần Hải Đình từ sau nhà vọng lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lý Tư Vân, sau đó là tiếng guốc gỗ vang lên lộc cộc, thoáng chốc đã ra tới nơi.
“Chào thần y, nay đến đây phiền......” Lý Tư Vân quay đầu lại định ngỏ lời chào, không ngờ đến nửa chừng liền tắc tịt. Trong đôi con ngươi đang trợn trừng của nàng in hằn hình ảnh Trần Hải Đình cả người chỉ mặc trung y mỏng manh đơn bạc, cái khăn vải bố màu chàm che phủ đầu tóc ướt nhẹp đang xoã tung. Đôi mắt hạnh sáng ngời kia ẩn sau lớp tóc đen bóng, bộc lộ một loại cảm giác khác xa so với mọi khi.
“Khoan, đừng nói! Trước tiên bà chủ Lý đừng nói gì cả!” Trần Hải Đình thoáng luống cuống, sau đó không biết nghĩ gì liền cầm cái khăn trên đầu quăng thẳng vào mặt Lý Tư Vân, còn dùng tay bịt miệng người nọ “Che mắt lại, cấm nhìn!” Trời ơi! Rõ ràng lúc mờ sáng bấm độn chỉ ra được hai đứa Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, sao bây giờ Lê Bảo Huyền lại ở đây? Đã vậy còn đến sớm hơn cả hai đứa kia nữa! Bây giờ bổn nhân phải làm sao đây!!
Trần Hải Đình đảo mắt tìm biện pháp, kết quả nhìn thấy Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đang đứng ngoài bờ rào nhìn vào, vẻ mặt như đã biết hết thảy.
Trần Hải Đình: “......” Các ngươi có thể đừng nhìn bổn nhân với ánh mắt đó được không??
.......
Trước tai nạn vài phút.
“Sư phụ, con đã gieo hạt cải xong rồi đó. Tiếp theo mình....” Nhược Khê tay xách cái thúng tre nhỏ từ vườn sau đi ra thì nghe thấy trong nhà vọng lại tiếng guốc mộc. Biết là Trần Hải Đình đã tắm xong, con bé liền cao giọng hô lên, không ngờ nghe được giọng sư phụ hét lên đầy hoảng hốt.
Nhược Khê lo sợ Trần Hải Đình có chuyện gì, vội vàng chạy ra hiên nhìn, vừa vặn nhìn thấy sư phụ cao cao tại thượng của mình quần áo không chỉnh tề, tóc tai xoã tung dùng khăn trùm lên mặt người nào đó, còn làm ra cử chỉ vô cùng kì quái.
Càng khiến sức tưởng tượng bay cao hơn là người nọ còn lên tiếng, giọng ồm ồm: “Có thể bỏ tay xuống được không? Khó chịu quá”
Bà chủ Lý? Nhược Khê nghe được giọng người nọ liền trợn mắt. Ôi trời, sư phụ và bà chủ Lý đang làm cái gì vậy? Sao nhìn có vẻ rất giống với cái mà chị Tuyết gọi là cường hoan đoạt ái? Ôi cường hoan đoạt ái á? Khụ khụ không được nhìn không được nhìn, mắt sẽ mọc mụn lẹo...
Con bé bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ mà quăng luôn cái thúng trên tay, che cái mặt đỏ bừng xô đổ cả hàng rào chạy ra ngoài, cuối cùng đâm sầm vào một người.
“Nhược Khê? Như thế nào lại bất cẩn đến thế? Trần thần y có nhà không?” Hoàng Từ Lan thấy con bé hấp tấp đâm sầm vào mình, vội vàng kéo lại kiểm tra một phen rồi hỏi.
“Hoàng tiểu thư phỏng? Tốt nhất hai vị đừng vào trong bây giờ” Nhược Khê mặt vẫn đỏ bừng, ngẩn ra một chút nhìn người trước mặt rồi vội vàng ríu rít giữ lại. Không được vào đâu hai vị ơi, sư phụ vẫn đang cường hoan đoạt ái đó! Hai vị nhìn thấy mắt sẽ mọc mụn lẹo!
“Hả, Trần Hải Đình không có trong nhà sao?” Hoàng Từ Lan chớp mắt, mặt hiện nghi hoặc. Quái, sao mặt Nhược Khê nó lại đỏ vậy nhỉ? Sốt chăng? Hay là say nắng?
“Có, có trong nhà, nhưng mà đang....đang...làm.....làm....”Nhược Khê bối rối vô cùng, không biết nên nói như thế nào mới ổn. Đầu óc bình thường rất minh mẫn nay lại nhũn ra như tương hồ, không suy nghĩ nổi được một cái lí ra hồn. Nên nói sao để Hoàng tiểu thư hiểu đây??
“Làm công việc á? Không sao, ta chờ được” Hoàng Từ Lan nghĩ chắc Trần Hải Đình đang điều phối thuốc không rảnh tay, vì vậy liền vươn người qua hàng rào mọc đầy cây bình bát, nhô đầu vào trong hô lên: “Trần.....” thần y, ta đến tìm người có việc.
Không gian như đông đặc lại.
Hoàng Từ Lan nhìn tư thế đầy ám muội của hai người bên hiên, cả người như bị đóng cọc cố định, không cách nào nhúc nhích.
Trần thần y cưỡng gian người khác ngay thanh thiên bạch nhật như vậy ư? Còn có, người kia nhìn dáng vẻ sao giống thất điện hạ vậy! Hai người họ làm sao mới đó đã đến mức này rồi??
Lê Lan Đường phát hiện Hoàng Từ Lan có chỗ không bình thường, vì vậy tò mò đến bên hàng rào nhìn qua. Cuối cùng nàng cũng híp híp mắt, biểu cảm khó tả mà nhìn hai người nọ.
Ồ, Trần Hải Đình thật biết cách thể hiện tâm tính. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà.
“....” Nhược Khê hít sâu một hơi nhìn hai người kia đứng bên bờ rào, mặt lại càng thêm đỏ. Sư phụ, hỏng, quá là hỏng!
........
“Khụ khụ, thật ra ta đến đây tìm thần y có tí việc....” Hoàng Từ Lan đằng hắng, cuối cùng nhấp môi phá vỡ không gian yên tĩnh đến rợn này. Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao, Trần Hải Đình có cần xị mặt như vậy không? Khụ, dù cái hiểu lầm này cũng thực sự là quá sai lệch rồi.
“Ta biết chuyện các người muốn hỏi rồi” Trần Hải Đình trên mặt viết hai chữ ‘khó ở’, mắt hạnh liếc sang Lý Tư Vân “Ta chỉ thắc mắc vì sao bà chủ Lý lại ở đây thôi” Hừ, bổn nhân băng thanh ngọc khiết bao nhiêu năm, cuối cùng xem như bị con hồ li này thấy được tất!
“Là ta thông báo đấy” Lê Lan Đường lên tiếng, mặt vẫn thản nhiên chẳng chút tội lỗi “Nội tình lần này phức tạp, người có dính líu đến vẫn là nên biết mới phải” Hừ, ngẫm nghĩ mãi thì nàng lại cảm thấy chuyện của Cẩm Tú vô cùng phức tạp, hoàn toàn chẳng phải chỉ là việc Trần Hải Đình sai người vào cung chăm trẻ đâu.
“Chuyện này đích thực là có liên quan đến ta. Năm đó Phong Lan nhập cung, vẫn là ở chỗ ta làm qua hơn nửa năm sau đó mới qua bên Lan Đường” Lý Tư Vân hít hít cái mũi vừa nãy bị Trần Hải Đình bịt khăn lên, lòng rủa xả. Chẳng phải chỉ là vừa tắm xong thôi sao? Trần Hải Đình có cần làm quá lên vậy không? Nàng xém chút đã bị ngạt chết rồi.
“Các ngươi đã tìm ra được đứa bé ấy rồi?” Trần Hải Đình trên mặt lộ kinh ngạc. Nhanh đến vậy à? Bổn nhân vẫn còn chưa đi thăm nó đâu.
“Phải, đã tìm ra” Hoàng Từ Lan gật đầu “Nhưng vẫn chưa thể xác định được đúng hay không” Nếu có thể xác định được thì ta cũng không đến đây tìm ngài đâu thần y. Ngài với thất điện hạ làm ta thấy ngại ngùng quá.
“Trên người con bé mang lệnh bài của đường chủ Huyết Phong đường, thứ đồ ấy chẳng thể làm giả được đâu. Các ngươi có thể nhanh chóng xác định được thôi” Trần Hải Đình cười ruồi, phẩy phẩy tay “Thế các ngươi đã tìm ra Nhã Tuyên trốn biệt ở đâu luôn rồi chứ hả?” Hẳn là con bé ấy vẫn ở cạnh bên Uyển Kiều đi, nếu không có gì bất trắc. Dù sao cũng đã chăm lâu vậy còn gì......
“Có nghi vấn, nên cần thần y ngài đích thân ra tay” Hoàng Từ Lan thầm bĩu môi bất mãn. Trần Hải Đình có vẻ chẳng để việc này vào lòng rồi đi! Giao được liền giao hẳn không cần ngoái lại luôn.
“Không cần, trong người con bé có giấu đồ của ta, chỉ cần lại gần ta năm bước liền có thể xác định” Năm xưa bổn nhân cũng quá là hào phóng, đưa món đồ kia cho Nhã Tuyên phòng thân.
Mà thật ra, hẳn là nhờ giữ hộ đi. Áng chừng phong ba sắp tới lớn như vậy, cũng nên lấy lại rồi.
“Thần y, người cũng quá là thần thông rồi đó” Hoàng Từ Lan co rút khoé miệng, hoàn toàn không còn gì để nói. Vứt con gái nhà người ta vào cung không chăm nom gì, đến việc người được mình giao trách nhiệm hiện nay như thế nào, thần y ngài cũng không buồn quan tâm luôn?
“Phong Lan, ngươi vào đây” Lê Lan Đường đột nhiên mở miệng, hướng về phía người vẫn đang đứng ngoài cổng kia ngoắc tay.
Phong Lan rũ mi từ từ đi vào trong, trong lòng không ngừng trào dâng cảnh giác. Lê Lan Đường về lí thì đã biết ả bị Lê Tranh mua chuộc để nghe ngóng động tĩnh, vì cớ gì hôm nay xuất cung còn muốn mang mình đi theo hầu bên cạnh? Càng không nói đến chỗ này hoang vắng u tịch, Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan vì sao lại đến đây?
Trần Hải Đình nheo nheo mắt, ngồi im không động tĩnh. Đến khi người đã lại gần, nàng dần nở nụ cười cực kỳ quỷ dị “Liễu đường chủ có vẻ vẫn khoẻ nhỉ?” Ái chà, đúng là lớn lên không ít, trổ mã cũng ngày càng đẹp rồi. Năm xưa vẫn là đứa nhóc vô hại bị bổn nhân lừa không còn gì đấy.
Mà Phong Lan vốn đang không lộ chút biểu tình nào, sau khi giọng nói kia liền ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đều là kinh ngạc. Ả nhìn người mặc áo đen đang ngồi bên cạnh Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, trên mặt đều là sửng sốt.
Làm sao người đó lại xuất hiện ở chỗ này được?
_________
HẬU TRƯỜNG
Lê Lan Đường: So ra thì phò mã của bổn điện hạ vẫn là hơn cả!
Cơ Tử Huyên: Điện hạ, người vừa doạ bao chị em chạy mất đấy.
Lê Lan Đường: Thế thì liên quan gì đến ta? Ai bảo các ả dám hướng Hoàng Từ Lan thổ lộ.
Cơ Tử Huyên: Điện hạ, người ta cũng hướng về người thổ lộ mà???
Lê Lan Đường: Thổ lộ với ai cũng được, trừ Hoàng Từ Lan.
Cơ Tử Huyên: Vâng vâng, Hoàng học sĩ là cây trà xanh, là ánh trăng sáng của riêng điện hạ ngài~~~
______
LỜI TÁC GIẢ
Mới nhận được một cái review rất có tâm từ một bạn độc giả, bảo rằng cuốn truyện cùi bắp này của tác giả tuy rằng cốt truyện rất chặt chẽ nhưng lại quá hack não, tình tiết không thể lường trước được khiến người đọc như rơi vào bể sương mù =)))))
Các độc giả lâu ngày, các đại fan có thấy như vậy không:v
Tác giả viết tác phẩm này đơn thuần vì niềm vui ‘tuổi già’ thôi, ban đầu cũng chẳng nghĩ gì nhiều đâu, nhưng có một thực tế cần phải thừa nhận đó là văn án tác giả đăng ban đầu chỉ là một góc rất nhỏ trong tảng băng mang tên nội tuyến của cuốn truyện này nói riêng và hệ liệt này nói chung:v Vì vậy mà đa số những người vào đây vì văn án, đã sớm drop rồi:v
Tác giả đã từng viết qua nhiều thể loại (cả ngôn tình, đam mỹ hay bách hợp đều có) dưới nhiều bút danh khác nhau, cũng đã từng viết qua mấy dạng tạp văn nghiên cứu lịch sử, kịch bản kịch truyền thanh lịch sử gì gì đó cho một website lịch sử khá nổi tiếng với các bạn trẻ genZ và sau cùng đến bây giờ lại quay về với việc sáng tác bách hợp bằng một tâm thế rất bình thản và vững vàng:v Bởi vậy nên các bạn thấy các chi tiết về phong tục, văn hoá, câu thoại trong truyện đều rất gần gũi với phong cách người Việt Nam. Đấy là kết quả tác giả đúc kết được từ những ngày tháng học hành vật vã và đi viết tạp văn nghiên cứu cả đó:v
À trả lời câu hỏi của một bạn fan wattpad nọ là tác giả học ngành gì, vì sao có thể biết được nhiều kiến thức mới lạ và sưu tầm, sáng tác thơ văn hán nôm như vậy=)))) tác giả hiện đang học cao học song ngành gồm Hán Nôm – Hán cổ văn và sư phạm Hán ngữ nhé, học đến sắp trở thành gái già bị ba mẹ ghét bỏ vì không có người yêu rồi:v Mấy cái câu thơ thẩn từ chương đầu, rồi lúc Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đối nhau chan chát ở chap trước hay là với Nhược Khê ấy, đều là tác giả tự viết cả:v
Mục tiêu của tác giả thật ra vô cùng đơn giản, đó là tạo ra một thế giới chân thật, một Đại Việt ngày xưa có đầy đủ toan tính quyền mưu nhưng cũng có những mối tình có thuỷ có chung. Không có phi logic đến mức huyễn hoá, không có lai căng giữa văn phong tiểu thuyết Việt và Trung, không có bỏ qua tính độc lập cá thể của các nhân vật, cũng không có những tình tiết hấp dẫn gay cấn sôi nổi ngay từ đầu như tác phẩm của các tác giả khác,...đó là lí do mà truyện có rất nhiều tuyến nhân vật, cũng tựa như một dòng nước chậm rãi chảy vào lòng những người đọc kiên trì.
Thế giới vốn đa chiều, mà mỗi nhân vật họ đều có những câu chuyện của riêng mình chứ không phải là làm các tiểu hành tinh xoay quanh vai chính. Như Trần thần y hay Bùi tướng quân chẳng hạn, họ đều có những điều bất đắc dĩ, những toan tính của riêng mình:v
Những bạn đọc drop giữa chừng cũng không thiếu, nhưng tác giả lại không có gì phải buồn phiền vì bản thân viết mười chương đầu chủ yếu là để đặt bẫy chứ không phải để thu hút view, đem nội tuyến ẩn chồng chất sau lớp vỏ yên bình đến nhàm chán kia:v Đơn giản mà nói thì nếu truyện không hợp với khẩu vị, mình drop thôi chứ chẳng vấn đề gì to tát cả mọi người nhỉ=)))))
Chỉ có những bạn kiên trì vượt qua mười chap đầu mới có thể thật sự tiếp xúc được sợi nội tuyến chủ đạo của cả hệ liệt này. Và các bạn hiện tại đọc những dòng chia sẻ này của tác giả, chính là những người đã bắt được nội tuyến đó~~~ Nếu nó xuất hiện ngay từ đầu thì không hợp cá tính tác giả, và nó cũng sẽ mất vui đi =))))) Tự tác giả cũng thấy tánh mình thật là kì:v
Tô mỗ không có quá nhiều thành tựu trong cuộc đời, hệ liệt này vừa hay là một trong số đó. Và các độc giả đến nay vẫn ủng hộ, đích thực là các tiểu thiên sứ vô cùng kiên trì nỗ lực hao chất xám và thanh xuân hóng chương mỗi kì =))))) Tô mỗ rất ghét việc truyện bị reup trên các web lậu, vì vậy mới quyết tâm cắm dùi ở BHTT vì web này chạy plugin anti copy paste. Có thể người khác nghĩ truyện thông qua việc reup để tiếp cận đến nhiều người đọc, nhưng Tô mỗ lại không quan tâm đến lượt view lắm :)))) Một trăm người đọc lướt cũng chẳng bằng một người hiểu truyện, hiểu cá tính các nhân vật được tác giả vắt não tạo ra. Dù một chương chỉ có 1-2 người đọc, tác giả vẫn sẽ up đều, vẫn sẽ vui đều vì sự nhiệt thành của mọi người và vẫn lấp hố đầy đủ không bỏ ngang giữa chừng:v Không gì vui bằng độc giả có thể hiểu được, lí giải được vì sao nhân vật đặt vào trong hoàn cảnh đặc thù lại có thể làm ra hành động như vậy.
Cuốn truyện này không cần nổi danh, không cần nhiều khen ngợi, chỉ cần tác giả và các độc giả vẫn luôn theo dõi biết nó tồn tại là được rồi:v Nhân truyện được hơn 4000 view sau hơn cả năm đăng tải, tác giả chỉ xin phép lảm nhảm dài dòng như thế.
Thời gian đăng chương sẽ là 3 ngày/chương nha, trong khoảng thời gian từ 14-16h. Thỉnh chư vị độc giả lưu ý:v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)