Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 41: HOÀNG HỌC SĨ VÀ VẤN ĐỀ TẶNG LỄ

654 2 3 0

“Hoàng học sĩ muốn tặng cánh lông quý này cho ai?” Trình Chung tươi cười như phật Di Lặc, ôn tồn hỏi Hoàng Từ Lan mặc tiễn bào màu nhung (áo tay chẽn dùng cho các buổi đi săn) đang cầm trên tay tận chín cánh lông khổng tước, trong đó có sợi lông quý nhất mà ai cũng muốn đoạt được – sợi lông cả nằm trên đỉnh đầu.

“Ừm...” Hoàng Từ Lan hơi chau mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ. Nàng hoàn toàn không để tâm đến bao ánh nhìn nóng bỏng của đám nam thanh dưới đài, chỉ chằm chằm ngó vào mấy cánh lông đang nằm trong tay.

......

Chuyện trở lại cách đó vài tiếng, vào cuối giờ Ngọ.

Buổi chiều cuối cùng của hội săn là lúc diễn ra trận tranh cướp lông Khổng tước. Tục này bắt nguồn từ sự tích Thái Tổ hoàng đế lúc còn ở Lam Sơn mở rộng địa bàn, bị giặc Ngô vây khốn đã được một vị sơn thần hoá thân thành chim khổng tước cứu mạng. Trước khi vị sơn thần đó biến mất đã nhổ ra ba cánh lông trên mình thả vào tay Thái Tổ, bảo rằng đường đi còn dài, nếu có khó khăn thì dùng lông này làm điềm triệu bổn thần đến giúp sức. Để tưởng nhớ đến vị sơn thần đó, Thái Tổ khi đi săn hằng năm đều sẽ dành ra thời gian để tổ chức trận tranh lông khổng tước lấy điềm lành. Trận này nam nữ đều có thể tham gia, không có bất kì giới hạn nào. Các đội dự thi sẽ căn cứ theo đội hình của các ngày trước, nếu ai muốn đổi sang đội khác thì có thể cùng nhau thoả thuận.

Hoàng Từ Lan ban đầu cũng không muốn tham gia trận này, bởi vì Lê Lan Đường đến bây giờ vẫn còn dưỡng thương, không cách nào trèo lên lưng ngựa mà tranh cướp. Bùi Dũng cũng có ngỏ lời mời nàng sang đội, nhưng nàng kiên quyết lắc đầu.

Đang làm người không muốn, ai lại muốn làm kì đà cản mũi hắn và Lê Minh Kính bồi đắp tình cảm chứ! Vả lại nghe Trần Hải Đình nói, nếu nhìn người khác ân ái mà không tránh đi thì sẽ mọc mụn lẹo.

Nhưng nghĩ đến buổi chiều bản thân cũng rất rảnh rỗi vô sự, Hoàng Từ Lan cuối cùng quyết định tham gia. Thôi coi như là giết thời gian đi.

Trận này người tham gia hơn năm mươi, đại đa số là người trong hoàng tộc và các con cháu nhà quan nổi bật. Quân cấm vệ chia ra thả ba con chim khổng tước đực trưởng thành có bộ cánh sặc sỡ ở các hướng khác nhau, sau khi thấy nó đã trốn kĩ rồi mới bắn pháo hiệu thông báo.

“Hoàng tiểu thư cũng tham gia sao? Không biết người theo đội nào?” Tả vệ Hiệu uý Đặng Lâm nhìn Hoàng Từ Lan cưỡi ngựa đứng bên cạnh, không kìm được lên tiếng hỏi. Vị học sĩ này đúng là khiến người ta đỏ mắt ước ao: vừa là hòn ngọc được thương yêu cưng chiều trên tay Hoàng thượng thư, lại còn là người đa tài đa nghệ, danh tiếng đồn xa. Nếu có thể cưới được nàng ta về phủ thất, chẳng phải là như rước được vật quý độc nhất vô nhị ư? Chỉ tiếc là người này trước nay không hề có tin đồn tình ái, tựa như một vị tu sĩ không hề có dục cầu với sự vật nào trên cõi đời này vậy.

“Không giấu gì đại nhân, Hoàng mỗ nẳm trong đội của cửu điện hạ” Hoàng Từ Lan trả lời thản nhiên vô cùng, như không hề thấy biểu cảm trên mặt Đặng Lâm. Các vị đại nhân này cũng lạ thật đấy, vì cớ gì cứ thích nhìn nàng bằng ánh mắt như thấy tiền rơi trên đất vậy nhỉ?

“Cửu điện hạ bị ngộ thương vẫn chưa thể xuống giường, học sĩ định một mình đảm đương ư?” Đặng Lâm bày tỏ sự ngạc nhiên ra mặt. Hắn ngạc nhiên vì câu nói này đã nhiều nhưng thái độ dửng dưng của Hoàng Từ Lan lại càng khiến hắn ngạc nhiên gấp bội. Không đùa đó chứ? Các đội khác vài ba người may ra mới có sức cạnh tranh, Hoàng Từ Lan thân cô thế cô thì có khi đến cứt chim còn không thấy được, nói gì đến cầm được lông nó trên tay.

“Tham gia chỉ vì giết thời gian nên cũng không coi trọng kết quả” Hoàng Từ Lan cười cười, cũng không nói gì thêm.

Đặng Lâm nhớ đến kết quả môn xạ tiễn của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, bên môi khẽ nhích lên một nụ cười gượng. Nếu cửu điện hạ không bị trọng thương, chỉ sợ hiện tại các đội khác cũng không quá suôn sẻ đâu. Chưa kể đến tên Bùi Dũng đáng gờm kia.

.....

Hoàng Từ Lan ruổi ngựa vào rừng, vừa đi vừa rải ra thứ quả chim khổng tước thích ăn nhất xuống đất. Cây cỏ bốn phía như bị nhiễm sắc nắng, vàng rợp. Nàng và con ngựa ô thân hình vạm vỡ đi chầm chậm trong cảnh trí như tranh đó, ung dung bình thản đến lạ. Con ngựa gật gù đầu, vòng lục lạc trên cổ nó kêu lên đinh đang vui tai vô cùng. Trái ngược với tiếng chạy vội, lùng sục cùng hò hét của các đội còn lạ, Hoàng Từ Lan hệt như một kẻ nhàn du không chút liên quan.

Nàng đến bờ suối thì xuống ngựa, thả dây cương để nó đi tìm cỏ ăn. Không chút vội vàng, Hoàng Từ Lan vén tà áo tiễn bào ngồi lên tảng đá to dưới gốc cây cọ, sau đó tháo cả cái nón tứ phương bình đính trên đầu xuống, dựa vào gốc cây chợp mắt.

Khổng tước rất ghét huyên náo, chỗ nó thích trú lại nhất định phải yên tĩnh và có suối nguồn, nắng chiếu đến càng nhiều càng tốt. Đối phương càng náo động, ba con khổng tước kia sẽ càng bỏ chạy, cuối cùng theo dấu đám đồ ăn yêu thích kia tìm đến nơi này.

Dù sao nơi lí tưởng như thế này đến Hoàng Từ Lan cũng phải thích thú, nói gì đến mấy con chim khổng tước chỉ mang trí tuệ của loài cầm súc kia.

.....

Đúng như Hoàng Từ Lan suy nghĩ, một trong số trong ba con khổng tước được thả chạy về phía nàng, trên cổ hẵng còn đeo vòng đánh dấu.

Hoàng Từ Lan nghe tiếng động liền kéo nhành lá cọ che trên mặt xuống, đưa mắt nhìn con không tước thân hình sặc sỡ trước mặt. Quả nhiên vận may của nàng đến rất đúng lúc, bị đuổi đến đây lại là con chim đẹp nhất, to nhất trong ba con.

Hoàng Từ Lan vẫn ngồi im không động đậy, con khổng tước cũng không chú ý đến nàng. Sau trận sợ hãi vừa rồi, nó cất bước đi vòng quanh, nhặt nhạnh mớ quả bị Hoàng Từ Lan rải trên đất rồi tiến lại suối mà uống nước, sau đó còn hứng chí lội ra giữa dòng mà tắm táp.

Hoàng Từ Lan nhìn bộ lông sặc sỡ của nó, thầm ước lượng nên xuống tay nhổ cánh lông nào, nhổ bao nhiêu cái. Món hời này làm sao có thể bỏ qua được!

Con khổng tước tắm táp đã xong liền nhảy lên bờ, hướng về phía ánh nắng mà xoè bộ lông sặc sỡ ra hong khô. Trong lúc nó vẫn đang mải mê với bộ lông, Hoàng Từ Lan đã rón rén đến gần, hai tay ôm chặt lấy thân mình của nó.

Con khổng tước nào nghĩ đến bản thân vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của đám người này, vùng vẫy đập cánh hòng thoát ra. Không ngờ Hoàng Từ Lan là cao thủ bắt gia cầm, nó vẫy vùng rụng mất một đám lông vũ vẫn không thể thoát được. Sau cùng sức cũng cạn, nó nằm im chẳng buồn vùng vẫy nữa, chỉ kêu vài tiếng trong cổ họng.

Hoàng Từ Lan ra tay nhổ chín sợi lông ở những vị trí giá trị nhất cùng với vòng cổ của con khổng tước, sau đó thả tay cho nó chạy hẳn vào sâu trong rừng. Nàng nhìn mớ lông trong tay, cười vài tiếng rồi bỏ vào túi gấm, trèo lên ngựa phi về ngự doanh.

Chơi vậy cũng đủ rồi.

.....

“Hoàng tỷ, sư phó quay lại rồi kìa!” Lê Cẩm Thương ngồi đung đưa chân trên ghế mà ăn nho, mắt nhìn xung quanh thì nhác thấy từ xa có người cưỡi ngựa tiến lại. Phát hiện người đó là Hoàng Từ Lan, con bé liền níu lấy tay áo của Lê Lan Đường ngồi bên cạnh, vui vẻ hô lên.

Trong nắng thu xế tà vàng như nghệ, Lê Lan Đường chỉ thấy một người mặc áo bào đỏ nhung, cưỡi ngựa ô đang chạy về phía bên này. Dường như người nọ đã thấy được đứa nhỏ Lê Cẩm Thương đang lao nhao, liền giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu.

Lê Lan Đường vẫn ngồi im nhìn Hoàng Từ Lan đằng xa, khoé môi thoáng qua nụ cười. Người khác tranh đoạt lông chim vì cầu mong nhiều thứ, tu sĩ Hoàng Từ Lan thì có gì để mong ước mà lại đi tham gia tranh lông chim? Chắc là vì ham náo nhiệt đây.

Và cứ như thế, Hoàng Từ Lan là người trở lại ngự doanh đầu tiên trong đám người đi tranh đoạt lông chim khổng tước.

......

“Hoàng học sĩ, chín cánh lông quý giá này người muốn tặng cho ai?” Trình Chung thấy Hoàng Từ Lan trầm ngâm mãi chưa quyết, liền ôn tồn hỏi thêm lần nữa “Người chỉ có thể tặng cho hai người thôi” Lần đầu tiên người già như hắn thấy khó nghĩ dùm cho Hoàng Từ Lan, tận chín cánh lông đó nha!

“Sao cơ? Chỉ được tặng cho nhiều nhất hai người thôi á?” Hoàng Từ Lan nhíu nhíu mày, nhìn Trình Chung mặt mũi thản nhiên. Như vậy thì chẳng phải là người được nhận sẽ có rất nhiều lông ư?

“Phải, đây là luật lệ xưa nay” Trình Chung rất thông cảm cho biểu hiện của Hoàng Từ Lan, sau đó kín đáo quét mắt qua đám con em quý tộc khác đang xì xầm bàn tán, gật đầu. Hoàng học sĩ, người nên suy nghĩ thật kĩ nha!

“...” Hoàng Từ Lan bĩu môi trong lòng thầm thán luật lệ này quá là kì quái, mặt khác lại suy nghĩ nên tặng cho ai.

Nàng quét mắt nhìn xung quanh, xét qua xét lại một phen rồi lập tức phủ định hết thảy. Nếu tặng cho những người khác không quen thuộc cho lắm, liệu họ có nghĩ nàng ôm ý đồ gì hay không? Tỉ như tỏ ý cầu kết giao chẳng hạn. Vậy thì chỉ có thể tặng cho người quen. Mà buồn bã thay người quen của nàng ở kinh thành lại không hề nhiều nhặn một chút nào.

Các vị hoàng nữ được xếp ghế ngồi bên phải hoàng đế, nhác thấy Hoàng Từ Lan đang đi về phía bên này liền đồng loạt nhướng mày. Hoàng Từ Lan vì sao lại đi qua đây?

Lê Minh Kính đảo con ngươi nhìn đám chị em đang trợn tròn mắt của mình, trong đầu nảy lên vô vàn ý nghĩ. Nàng bỗng nhiên nhớ đến tên Bùi Dũng mách lẻo than thở rằng Hoàng Từ Lan đã bỏ hắn bơ vơ để đi dạo phố với cửu nương, tim đánh thịch một cái.

Không! Không thể, tu sĩ Hoàng Từ Lan và cục đá bờ sông Lê Lan Đường lại có thể hẹn nhau dạo phố ư!! Nếu bây giờ Hoàng Từ Lan thả cả chín cánh lông này vào tay cửu nương, nàng sẽ choáng váng đến ngất đi mất! Nhưng điều đó cũng có thể giải thích lí do vì sao Hoàng Từ Lan lại đi về phía bên này nha!

Hoàng Từ Lan bàng quan với muôn ánh nhìn dõi theo mình, đôi hài da cuối cùng dừng lại trước mặt Lê Cẩm Thương đang tròn mắt ngơ ngác.

“Tặng cho trò” Hoàng Từ Lan cầm cánh lông đuôi và lông đầu dài thứ nhì thả vào tay Lê Cẩm Thương “Chúc cho trò an khang mạnh khoẻ, ngày càng thông minh mẫn tiệp” Học trò vẫn là người quan trọng, không tặng không xong.

Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hít thở sâu.

Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Hoàng Từ Lan nhìn bảy cánh lông còn lại trên tay, nhích chân sang trái hai bước nhỏ, vừa vặn đối diện với Lê Lan Đường cả người thuần một màu trắng.

“Ờ....cửu điện hạ, người thấy đấy, chỗ này còn tận bảy cánh....” Hoàng Từ Lan thường ngày rất ít khi lúng túng nay lại không biết phải mở lời như thế nào, tay vô thức sờ mũi. Sau một hồi uốn lưỡi, nàng hơi ngập ngừng lên tiếng “Điện hạ, ờ.....điện hạ có thể nhận giúp ta không?” Hoàng Từ Lan thấy đối phương kinh ngạc không nói gì, cơn thẹn lan đến cả trên mặt nên cũng bất chấp, cầm lấy tay Lê Lan Đường nhét bảy cánh lông vào. Điện hạ có thể đừng nhìn ta bằng ánh mắt chứa vô vàn thắc mắc đó được không? Chẳng phải chỉ là tặng lông khổng tước thôi sao?

Xung quanh hoàn toàn im lặng.

Lê Tranh trợn to mắt, tay cầm quạt cũng thoát hết lực. Hắn đảo tròng mắt nhìn sang Bùi Dũng như muốn hỏi đây là sao, nhưng chỉ nhận lại được cái nhún vai bất lực của Bùi Thống lĩnh.

Hắn lại chuyển hướng nhìn sang Lê Minh Kính ngồi gần mình thì bắt gặp nó đang dùng tay đỡ trán, giống như là nhìn thấy cái gì đó vô cùng thất kinh vậy.

Lê Lan Khuê lại hơi chau mày, gương mặt không có bất kì biểu tình nào. Lê Bính Hiểu thì không hiểu sâu xa nguồn cơn cho lắm, chỉ âm thầm đưa Hoàng Từ Lan vào danh sách những kẻ đối địch do dính líu đến Lê Lan Đường.

Mà ngay cả khổ chủ Lê Lan Đường, cũng là kinh ngạc đến mức im lặng. Nàng trước nay đều chẳng có bận tâm đến cảm xúc cá nhân, cũng không hiểu vì sao người ta có thể vì tình cảm mà chết đi sống lại như vậy. Chỉ là bây giờ, khi nhìn thấy người trước mặt cầm bảy cánh lông khổng tước thả vào tay mình, cõi lòng phẳng lặng như nước hồ thu của nàng lại không khỏi gợn sóng nhẹ. Hoàng Từ Lan có biết ý nghĩa của việc tặng lông khổng tước là gì không, đã vậy còn là bảy cái?

Đôi con ngươi nhạt màu tựa hổ phách của Lê Lan Đường nhìn người mặc tiễn bào màu nhung trước mặt, vừa như mơ hồ không rõ lại tựa như đang tự hỏi, rằng liệu Hoàng Từ Lan vì sao lại lựa chọn tiếp cận mình, còn muốn minh chứng mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Người tiếp cận Lê Lan Đường trước nay chẳng hề thiếu, dạng người nào cũng có, chỉ duy dạng như Hoàng Từ Lan là không. Bởi Hoàng Từ Lan giống một tu sĩ, hoàn toàn không tồn tại những thứ suy nghĩ, thú vui tầm thường mà đám phàm nhân khác đều sẽ có.

Cũng chính vì vậy mà Lê Lan Đường mới có thể không bận tâm, đề phòng trước việc mình càng ngày càng trở nên thân quen với Hoàng Từ Lan. Nàng biết rõ chỉ khi ở trước mặt người này, bản thân mới có thể tạm thời buông lỏng những suy tư trước nay luôn đeo nặng, trở về làm người lười nhác giống như lúc còn nhỏ.

Bởi Hoàng Từ Lan sẽ không nói, mà nàng lại càng không.

“Quân tử dao dao, tả chấp đào, hữu chiêu ngã do ngao. Kì lạc chỉ thư”(1) Lê Lan Đường chợt như bừng tỉnh, miệng mỉm cười, điềm tĩnh đọc một bài thơ “Hoàng học sĩ có lòng, ta nhận” Chả mấy khi Hoàng Từ Lan có hứng đi tặng quà người khác, vẫn nên nhận đi thì hơn.

Đám người xung quanh rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy vị cửu điện hạ lãnh đạm này nở nụ cười, kinh hãi không nhẹ. Lê Lan Đường vậy mà lại rất vui vẻ nhận lễ!

Hoàng Từ Lan làm sao lại không hiểu thơ mà Lê Lan Đường đọc, trong lòng đánh thịch một cái. Dựa theo biểu cảm của mọi người xung quanh, hình như việc nàng tặng lông khổng tước cho Lê Lan Đường là điều gì đó rất kì quái? Chẳng phải Trình Tổng quản bảo tặng ai cũng được sao?

Nàng đưa mắt nhìn tua ngọc bội màu bích lục trên thắt lưng Lê Lan Đường, thuận miệng đọc ra hai câu thơ đáp lại: “Thanh thanh tử bội. Du du ngã tâm.”(2)

Nàng cũng không thấy có gì đó không đúng, vừa nãy nàng còn đang lo Lê Lan Đường sẽ không nhận lễ khiến nàng bị thất thố đây!

Lê Lan Đường cũng không đáp, trong mắt thấp thoáng ý cười.

Hoàng Từ Lan từ đầu đã nhận định rằng đôi mắt của Lê Lan Đường giống một nơi thu chứa ánh nắng vàng của Thăng Long mà nàng rất yêu thích, cũng rất luyến tiếc phải từ bỏ. Nàng cũng đã từng suy diễn ra Lê Lan Đường khi cười sẽ như thế nào, liệu rằng có giống như Tây hồ lấp loá sắc vàng si nhân như trong kí ức của nàng không?

Khoảnh khắc nhìn thấy trong mắt Lê Lan Đường xuất hiện ý cười, Hoàng Từ Lan biết bản thân sẽ lại có thêm thứ để ghi nhớ. Phải, nhất định sẽ ghi nhớ lấy nữ tử mặc tố y trước mặt.

Một thoáng kinh hồng nhưng tựu lại trăm năm.

“.....” Lê Lan Khuê ngồi bên cạnh đương nhiên đã nghe được trọn vẹn, chân mày càng nhíu chặt. Nàng có cảm giác Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường ngày càng kì quái, giữa hai nữ nhân với nhau sao lại đối đáp thơ lạ lùng như thế được?

Lê Tranh ngồi ở xa nên không nghe được hai người kia nói gì, đành ôm nghi hoặc nuốt vào bụng. Lát nữa hắn sẽ dụ dỗ Cẩm Thương thuật lại, hy vọng nó còn nhớ. Rốt cuộc là hai đứa này nói cái gì mà lại có biểu cảm như thế kia? Tò mò giết chết con người, hắn đến bây giờ đã thấm thía.

____­­­­­______

CHÚ THÍCH

  1. Quân tử dao dao, tả chấp đào, hữu chiêu ngã do ngao. Kì lạc chỉ thư” Đây là bài thơ Quân tử dương dương số 2 nằm trong Thi Kinh, thiên Quốc phong, quyển Vương phong (nằm trong chùm quyển Biến phong gồm có 13 quyển là: Bội phong, Dung phong, Vệ phong, Vương phong, Trịnh phong, Tề phong, Nguỵ phong, Đường phong, Tần phong, Cối phong, Tào phong, Bân phong, Trần phong). Dịch: “Dáng chàng vui lắm tự hào/ Múa cầm tay trái cây đào bằng lông. Vẫy em tay mặt vào trong/ Thú vui chẳng có trong lòng thế thôi”. Chú thích nho nhỏ, ‘Đào’ (翿) ở đây là một món đồ kết bằng lông vũ, dùng để cầm khi nhảy múa ở thời xưa chứ không phải là trái đào, cây đào gì đâu nha =))))
  2. Thanh thanh tử bội. Du du ngã tâm: Hai câu thơ đầu trong bài Tử khâm số 2, quyển Trịnh phong, thiên Quốc phong thuộc Thi Kinh. Dịch: “Xanh xanh tua ngọc. Thổn thức lòng ta”

___________

LỜI TÁC GIẢ

Chương này đại khái là dùng để chứng minh cho lời của hai vị đại thần bói toán Trần Hải Đình và Lý Tư Vân trong chương trước. Nếu ai có khả năng logic cao, kết hợp các tiểu tiết trong truyện từ đầu đến giờ với văn án thì có thể đoán ra được một phần ba nội tuyến truyện ở cuốn một rồi đó. Tác giả sẽ không tự khai ra đâu, vậy thì lấy gì làm động lực để tác giả viết truyện và độc giả chờ chương nữa =))))) Văn án với tác giả mà nói giống như vật để trưng vậy, vì nội tuyến và văn án thuở ban đầu không hề giống nhau, rất dễ khiến người đọc sinh nản ban đầu và sinh hoảng hốt về sau:v Các bạn độc giả gắn bó với truyện đến chương 41 này, phải nói là rất kiên trì và dũng cảm rồi

Cảm tình tuyến đã bắt đầu sinh sôi nảy nở rồi đó, đừng ai kêu tác giả chậm nhiệt nữa nhé =))))) Lúc viết chương luôn cảm thấy bài 迢迢 (Xa xăm) rất thích hợp khi mô tả cái cp chậm nhiệt làm hao tổn bao tâm tư này =)))) Cảm thấy câu cuối bài hát này rất hay, 紅塵予我与君共偕老 (Dịch: Hồng trần để ta và người bên nhau đến già) Bạn nào muốn thử thì có thể vừa nghe bài này vừa đọc chương 41, rất chi là lên mood nha :v

Link bài hát ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=1ooZ1lTEOno (Này là người ta vietsub, không phải Tô mỗ dịch, nếu mọi người thích thì cứ comment đề nghị, Tô mỗ sẽ dịch đúng chất văn chương bóng bẩy nhã tình cho mọi người:v)

Thôi Tô mỗ đi dán Salonpas đây, chư vị nhớ để lại bình luận cho Tô mỗ biết nhé, có thắc mắc hay góp ý gì đều cứ tự nhiên để lại. Tô mỗ nghĩ đến cái hệ liệt dài như con đường Trường Chinh vào giờ tan tầm, đi mãi chưa đến cuối đường mà lòng thổn thức quá!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16