Một tuần lặng lẽ trôi qua, chuyện Hoàng tiểu thư bị ám sát vốn đã dần lắng xuống nay lại bùng nổ.
Bởi vì đã tìm thấy kẻ đứng sau chuyện này.
Hiến sát ty được sự giúp đỡ của Cẩm Y vệ, nhanh chóng tiến hành truy quét, lùng sục không ngừng, kết quả mọi đầu mối đến Hạo Nguyệt môn thì bị chặt đứt. Hạo Nguyệt môn là tổ chức bao gồm những kẻ giết người không ghê tay, chỉ cần cho chúng tiền, mọi chuyện còn lại như giết người phóng hoả, cưỡng hiếp chúng đều không nề hà hay từ chối. Thế nhưng Hạo Nguyệt môn cũng có nguyên tắc của chính mình: phàm đối tượng muốn giết càng tôn quý, mức giá bỏ ra càng lớn. Người có thể đứng ra thuê Hạo Nguyệt môn giết đệ nhất tài nữ kinh thành, chắc chắn là quý tộc cao cấp, tiền tài dư dả.
Bùi Dũng đem toàn bộ những gì tra được thông báo với cha mình và Hoàng Quân. Bởi vì hắn không cam lòng dừng lại ở đây nên vẫn chưa hề thu thập hồ sơ đưa lên Đại lý tự. Hai vị đại quan dường như cũng không quá bất ngờ, trầm ngâm không nói gì, nhưng trong lòng thì đã dần dần đoán ra được những người khả nghi.
“Dạo gần đây Diễn vương điện hạ đang làm gì lão có biết không?” Hoàng Quân đột nhiên mở miệng khiến Bùi Thắng hơi bất ngờ.
“Không phải đang ở Ly cung tại Thanh Hoa dưỡng bệnh sao?” Như ý thức được việc gì đó, mặt Bùi Thắng bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Bùi Thắng là lão tướng thân kinh bách chiến, lúc trước dẫn binh nhiều nên không ở trong kinh thường xuyên, việc trên triều lão cũng không quan tâm mấy. Mãi đến gần đây lão thành Binh bộ Thượng thư, chuyện trong triều đúng là cũng biết không ít. Chuyện của Diễn vương, lão càng rành mạch.
Diễn vương là Thất hoàng tử, từ nhỏ tính tình rất nhút nhát, không hề có phong phạm như đại hoàng tử, nên trước nay cũng không mấy người coi trọng y. Thậm chí có đám nô tì còn so sánh y với thất công chúa, bảo rằng nếu hai người đổi thân phận thì thật tốt. Chỉ là sau đó mấy ả này đều chết không rõ nguyên cớ, Hình bộ Tả thị lang Lưu Chí lúc kể cho lão nghe chuyện này, trên môi còn có nụ cười nhợt nhạt đầy ẩn ý.
“Lúc trước ta từng hỏi qua Trần thần y, rằng mật gấu và mật rắn cái nào tốt hơn” Bùi Thắng thả tách trà xuống bàn, giọng hoài niệm kể chuyện xưa “Thần y nói mật gấu tuy đáng tiền, nhưng người người đều biết nên ở chỗ nào xuống tay mà con gấu vẫn sống; còn tỷ như mật rắn, muốn lấy được mật chỉ có cách giết nó mà thôi. Rắn lại là loài hiểm độc, há nằm yên cho ta đến bắt? Chúng nấp trong bụi rình mò động tác của ta, đợi chúng ta sơ ý liền ra đòn hiểm ác. Thiên hạ này, chỉ nên có rồng có giao, không nên để rắn trà trộn” Xưa kia lão không hiểu được lời này, đến nay lại nghe ra được chút ý nghĩa ẩn sâu trong đó.
Nói vậy Trần thần y đã để mắt đến Diễn vương từ lâu? Và đã sớm biết vụ ám sát lần này liên quan đến hắn?
Lời như vậy mà một lão tướng như Bùi Thắng còn hiểu, Hoàng Quân sao có thể không nhận ra! Lão chỉ dựa trên cảm tính mà đoán đại khái, không ngờ người đó thật sự là Diễn vương! Trong đầu Hoàng Quân văng vẳng câu nói của thất công chúa: Diễn vương mặt mũi âm trầm, ánh mắt láo liên, tướng đi lúc nào cũng tỏ ra nhanh nhẹn, tuy cố gắng tạo ra bộ dáng chính trực nhưng tướng mạo lại quá âm nhu. Người như vậy sao có thể làm nên chuyện đại sự gì!
Nghĩ đến trước đấy Lê Bảo Huyền nổi danh Khâm Thiên Giám, mặt Hoàng Quân lại càng thêm lạnh lẽo.
“Ông lớn ông lớn, chuyện lớn chuyện lớn rồi!” Nha hoàn Bạch Cúc hớt hải chạy vào, thở hồng hộc như vừa chạy qua ba ngọn núi “Người bên Bùi thống lĩnh tới báo, Diễn vương chết rồi!”
“Mày nói gì?!” Bùi Thắng đứng phắt dậy, mắt long sòng sọc hét lên “Diễn vương đang ở Ly cung dưỡng bệnh, làm sao chết được?”
“Dạ bẩm ông lớn, là do..do rắn cắn chết” Bạch Cúc bị khí thế của Bùi Thắng doạ sợ, lắp bắp thưa, người co rúm núp sau Hoàng Quân.
“Bây giờ ta với lão đi xem thử” Hoàng Quân thở dài, tuy vẫn điềm tĩnh nhưng sắc mặt càng âm trầm hơn lúc nãy. Ván cờ này xem ra đã bị khống chế, nếu người ra tay diệt khẩu Diễn vương không phải Trần thần y, thì kẻ này càng không phải người mà Hoàng Quân có thể đụng tới.
***
Hoàng Từ Lan về phủ đã được vài hôm. Mặc dù vết thương không đau nhức, lại lành mau chóng nhưng cha vẫn ép nàng yên phận ở trong phủ dưỡng bệnh. Vậy nên chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra gần đây, nàng chỉ toàn nghe đám nha hoàn báo lại.
Bỗng hôm nay, sau khi cha cùng với Bùi lão ra ngoài, Hoàng phủ lại đón thêm khách. Chờ Từ Lan thay xong y phục ra tiền sảnh, đã thấy hai thầy trò Trần Hải Đình ngồi đó xơi trà rồi lột quýt ăn, không một chút ngại ngùng khách sáo. Trần thần y vẫn mặc viên lĩnh đen, hôm nay còn dùng dây đỏ tua rủ để thắt lưng, trông rất có phong phạm tiên nhân.
“Vết thương như thế nào rồi?” Trần thần y liếc mắt nhìn Từ Lan, hỏi một câu xem như quan tâm.
“Đã ổn, cũng không còn đau nhức nữa” Chủ nhà trả lời, cười cười nhìn hai thầy trò người nọ giành giật quả quýt. Trần thần y, đây là biểu hiện mà một sư phụ nên có sao? Thảo nào Nhược Khê nó rất căm phẫn khi nhắc đến thầy mình.
“Chắc ngươi cũng đã biết việc Diễn vương chết rồi?” Trần Hải Đình mắt nhìn vào mấy lá trà trôi nổi trong chén, giọng không biểu cảm. Không ngờ có người còn ra tay nhanh hơn cả nàng cơ đấy.
“Vừa mới biết” Từ Lan vẫn thản nhiên như không “Diễn vương không rõ vì sao lại để ý đến ta, cuối cùng táng luôn bản thân mình” Nàng vẫn chưa thể xác định được người có phải do Trần Hải Đình hạ thủ hay không.
“Đúng là ta đang có ý định giết con rắn đuôi chuông đó thật” Trần Hải Đình nhả một câu giết chóc bằng một ngữ khí nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết hôm nay như thế nào “Nhưng xem ra có kẻ còn nóng lòng muốn giết hắn hơn cả ta” Diễn vương đúng là tên ngu ngốc, đụng đến ai không đụng lại cứ phải là Hoàng Từ Lan, kết quả đụng đến thế lực kia rồi nhận lấy kết quả thê thảm đến thế.
“Nói vậy thần y đã đến thăm Diễn vương rồi?” Từ Lan cười cười nhìn người đối diện, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện đột nhập vào Ly cung với vị thần y biến mất giữa hơn trăm cấm vệ là đơn giản đến độ nào.
“Phải, còn thấy cái xác thê thảm của hắn nữa cơ” Trần Hải Đình nhìn trái quýt vừa được Nhược Khê lột ra, liền vươn tay chộp rồi thả vào miệng “Vạn xà cắn chết”
“…” Từ Lan hít một hơi sâu, trong lòng dâng lên sự ghê sợ với thủ đoạn của kẻ thủ ác. Cái chết do vạn xà gây ra là kinh khủng đến mức nào? Độ đau đớn chỉ sợ không hề thua kém lăng trì. Còn con người đối diện sao có thể ăn trong khi nói một câu đầy kinh khủng như vậy kìa?
“Chắc các vị quan sai đã đến đó kiểm tra xác hắn rồi đi. Ôi chao toàn thân chi chít vết cắn, da chuyển sang xanh tím, mắt mở trừng trừng…. đúng là một tác phẩm kiệt xuất” Trần Hải Đình tựa như không ý thức được Hoàng Từ Lan đang thầm phỉ nhổ mình, tiếp tục nói ra những câu cực kì ám ảnh, mắt nhìn đĩa quýt đã hết nhẵn “Quý phủ có thể cho ta thêm đĩa quýt nữa không?”
“…” Từ Lan đang uống canh khoai môn, nghe xong câu nói của Trần Hải Đình liền dứt khoát thả cái chén men xanh xuống, mặt bất đắc dĩ nhìn Trần thần y rồi sai Bạch Cúc xuống bếp đem thêm dĩa quýt khác lên. Có ai nuốt trôi chén canh khoai môn khi nghe người đối diện nói tình trạng tử thi chuyển sang xanh tím không?
“Sư phụ, người mau cho con tiền mua muối đi” Nhược Khê vốn đã ôm một bụng tức giận khi bị sư phụ giật ăn mất quýt của mình, lúc này liền nhớ ra chuyện nhà hết muối.
“Hôm trước không phải trò được phú bà cho xâu tiền sao? Mới đó đã hết rồi?” Mặt Trần thần y nhìn rất tự nhiên như xâu tiền đó là phú bà cho cả bản thân vậy.
“…” Từ Lan lần đầu chứng kiến một mặt vô sỉ của Trần thần y, hình tượng thần tiên thanh nhã thoát tục bỗng sụp đổ trong phút chốc. Nàng bỗng nhớ đến cha từng nói: Muốn đối phó với những người vô sỉ, phải tìm những người gian manh và vô sỉ hơn hắn. Không sai, bà chủ Lý trong mắt nàng chính là con hồ li ngàn năm gian manh chuyên đi chiếm tiện nghi người khác.
“Đó là phú bà cho con mua kẹo mà!” Nhược Khê chu môi cãi, sự vô sỉ lật lọng của sư phụ bé càng ngày càng cao rồi.
“Được rồi được rồi, Kim Phượng sắp đi chợ mua đồ trong nhà bếp, để con bé Nhược Khê đi với nó là xong” Từ Lan nhìn cái mặt đỏ bừng vì tức của Nhược Khê, bụng cảm thấy buồn cười nhưng vẫn đứng ra giải vây. Lát dặn Kim Phượng ghé tiệm bà chủ Lý là được chứ gì. Cả kinh thành ai chẳng biết bà chủ Lý là đại thiện nhân yêu thích con nít.
***
Trong cuộc đời khá tịch mịch của mình, Trần Hải Đình tự nhận bản thân hiếm khi thấy bực bội.
Nhưng lần này ngoại lệ. Ngoại lệ này bắt đầu khi nàng đi gặp Lý Tư Vân.
Trần thần y vì ham vui nên đã đi theo nô tì Kim Phượng và đồ đệ mình sang chợ mua đồ, với một bụng toan tính xem một cân muối là bao tiền. Trần thần y một bộ dáng tiên nhân thoát tục, hai tay chắp sau lưng, chân mang guốc mộc, đầu đội nón tầm trông hết sức nhàn tản.
Nhược Khê cùng Kim Phượng tay xách nách mang, chật vật vô cùng bên cạnh dường như không hề ảnh hưởng gì đến Trần thần y cả. Oán thầm trong bụng, Kim Phượng đi một mạch đến quán trà của bà chủ Lý, nhưng không may hôm nay Lý Tư Vân không đứng quầy.
“Bác ơi, bà chủ Lý có đây không?” Kim Phượng quăng mớ đồ lên bàn, thở phì phò hỏi ông chủ “Con là gia nhân Hoàng phủ, vâng mệnh bề trên đến gặp bà chủ Lý”
“Được rồi, mấy đứa ngồi nghỉ ngơi xơi hớp trà đi. Để ta sai người kêu bà chủ sang” Lão quản gia nhìn đứa nô tì trước mặt đưa ra thẻ bài có gia huy của Hoàng phủ, liền gật đầu xác nhận rồi lớn giọng gọi đứa hầu “thằng hai đâu! Mày mau qua bên Tang Ti các gọi bà chủ về đây có khách gặp! Nhanh cái chân lên!”
Thằng hai đem trà, trầu cau với bánh ngọt, hạt dưa ra cho đám người Trần Hải Đình rồi co giò chạy ra cửa, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Kim Phượng bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ra, bụng bảo dạ: Bà chủ Lý rõ ràng là mở lầu xanh chứ đâu phải quán trà! Mấy người anh em phục vụ ở đây nhìn vô cùng đẹp nha! Chẳng lẽ tin đồn bà chủ Lý nuôi một đám nam sủng là có thật?
…..
Thăng Long bắt đầu bước vào chuỗi ngày ngập nắng vàng. Đám đàn bà con gái ra đường ai cũng đội nón tầm, chít khăn cho đỡ nắng nôi, Lý Tư Vân đương nhiên cũng vậy.
Bà chủ Lý hôm nay mặc một bộ giao lĩnh màu xanh nhạt, yếm trắng thêu hoa lan. Đầu đội nón tầm cài dải lụa điều, tua rủ hai bên. Quai cài nón bằng bạc ròng, đi dưới trời nắng liền bị phản quang, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.
Tổng thể ai ở Thăng Long cũng biết bà chủ Lý là một trong mười mỹ nhân kinh thành, người ái mộ phải nói là xếp dài từ cổng Bắc sang tận cổng Nam. Có người còn ví von, chỉ cần thấy bà chủ Lý đi ngoài đường, nắng nóng như đều tiêu biến đi cả.
….
“Ô kìa cô bé!” Lý Tư Vân bước vào quán, sau khi gỡ nón xuống liền thấy con bé đã dìu Hoàng Từ Lan hôm trước.
“Chào bà chủ Lý” Kim Phượng đứng dậy khẽ cúi người chào, lòng thầm nghĩ bà chủ Lý vậy mà nhớ Nhược Khê nha! Chả bù cho người làm sư phụ, vô sỉ!
“Vị này là?” Lý Tư Vân nhìn người mặc áo lụa đen đang ngồi nhai trầu, trên mặt vẫn là nét cười thường trực. Với đầu óc cực kỳ nhanh nhạy của một thương nhân cáo già, trong lòng bà chủ Lý đã mơ hồ đoán ra thân phận của người nọ.
“Là sư phụ của cháu” Nhược Khê vừa nói vừa xụ mặt, trên mặt viết hai chữ ‘uất ức’.
“Ra là khách quý” Lý Tư Vân ngay lập tức trưng ra bộ mặt hồ li, đon đả mời khách “Ngồi đây người đông ầm ĩ, ta mời mọi người lên nhã gian ngồi được chứ?” Thì ra Trần thần y cao cao tại thượng còn rất trẻ nha!
“Ôi bà chủ Lý có lòng” Kim Phượng cười cười, cũng không tỏ ý từ chối. Từ sau vụ việc bát tự, ả luôn thấy thất công chúa rất giản dị hoà nhã, lại lịch sự. Hoàn toàn trái ngược với con người được xưng tụng là thần y nhưng lại vô sỉ kia!
“Thật khéo, vừa hay ta cũng có chuyện muốn tâm sự với bà chủ Lý” Trần Hải Đình thả que lấy vôi xuống, mắt híp lại nở nụ cười “Ai đời mắt có như không/Long xà trộn lẫn, phượng trông ngô đồng” Trần thần y tuỳ hứng ngâm một câu thơ nhưng lại khiến vẻ mặt hồ li của Lý Tư Vân tắt hẳn.
“Đậu ngô đồng nào đâu chỉ phượng/Mấy ai được mắt tỏ thập phương?” Lý Tư Vân nào có thể thua kém, rất nhanh liền xuất thơ đáp lại. Hai người híp mắt nhìn nhau, trong bụng liền rõ ràng.
Trận giao phong này kết thúc trong thầm lặng như thế. Chỉ tội cho hai đứa nhóc tì là Kim Phượng và Nhược Khê hoàn toàn không hiểu gì. Lý Tư Vân vẫn là người cất tiếng trước, rất có phong phạm chủ nhà: “Vẫn là mời mọi người lên nhã gian xơi cốc trà thôi, đứng đây thật nắng nóng, ồn ào quá rồi” Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Trần Hải Đình đi sau cùng, trên gương mặt thoáng lộ ra vài biểu cảm kì dị, có điều rất nhanh liền biến mất.
__________________
ĐÔI LỜI TÂM TÌNH CỦA TÁC GIẢ
Chợt nhận ra mình đã ở đây viết tác phẩm này gần 1 năm :))) cũng đã đến chương 15 rồi nên tác giả cũng có đôi ba dòng tâm sự mỏng. Ban đầu viết truyện này, trước hết là vì bản thân cảm thấy có hứng thú, thêm nữa là vì ngành học có liên quan nên quyết tâm dấn thân vào cái mảng cực kỳ kén người đọc này (mình học Hán Nôm). Mảng tiểu thuyết bách hợp cổ đại Việt Nam, thật sự là quá hiếm.
Có 1 đoạn thời gian đầu tắt mặt tối với công việc và luận án, vậy nên bà tác giả mẹ ghẻ đã đem đứa con này vứt xó không hề có một chút thương tâm nào :))) Mãi đến dạo này nhàn nhã hơn nhiều, trí não cá vàng mới nhớ về đứa con bị vứt xó nọ :)))) Và rồi mẹ ghẻ nhận ra mình trước đây không hề dụng tâm với đứa con này :)))) máu nóng bốc lên khiến tác giả mẹ ghẻ ngồi chỉnh sửa lại từng chương, từng chữ để nó đi vào khuôn khổ thống nhất.
Có thể nói gần một năm qua, cốt truyện tổng thể lẫn nội tuyến đều đã được hoàn thiện trong đầu, và bây giờ là lúc triển khai nó rồi =)))) Mỗi chi tiết trong truyện đều ẩn chứa nội tuyến, kể cả tên truyện cũng vậy nên rồi sẽ có nhân vật thay mẹ ghẻ này giải đáp cho độc giả luôn theo dõi và ủng hộ. Về nhân vật, mọi người cứ yên tâm là đám con cái của mẹ ghẻ đều rất mạnh mẽ, lại giỏi giang tài cán không làm ai ức chế =)))
Mẹ ghẻ tác giả vì rất hổ thẹn với lương tâm nên sẽ không bao giờ drop truyện, hơn nữa còn muốn biến tác phẩm này thành phần đầu của một hệ liệt nữa =)))) Còn đó là hệ liệt gì, văn án như thế nào, sẽ có nhân vật nói cho mọi người biết, sau đó mẹ ghẻ sẽ tổng hợp lại nhé =))) Nhân đây thì cũng cảm ơn bạn độc giả thầm lặng luôn theo dõi và ủng hộ mẹ ghẻ, tạo động lực to bự cho con người lười nhác này up chương đều đặn 3 ngày/chương. Rất cảm ơn bạn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)