Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 48: LIỄU NHÃ TUYÊN VÀ LÂM UYỂN KIỀU

467 2 2 0

“Liễu đường chủ vẫn khoẻ chứ hả?” Trần Hải Đình đột ngột lên tiếng khiến Phong Lan ngẩng phắt đầu lên, biểu tình trên mặt hết thảy đều là kinh ngạc.

Tông chủ? Vì sao tông chủ lại ở đây?

Nói như vậy, chẳng lẽ Lê Lan Đường đã biết thân phận thật sự của nàng rồi? Không đúng, rõ ràng trước đây Lê Lan Đường chưa hề biết chuyện này, nếu không cũng sẽ chẳng đơn giản là dò xét làm nàng hoảng sợ nghi thần nghi quỷ rồi bỏ qua như vậy. Rốt cuộc mấu chốt nằm ở đâu khiến nàng bại lộ?

“Là tông chủ tiết lộ ư?” Liễu Nhã Tuyên sau phút thất thố liền nhanh chóng quy về bình tĩnh, thản nhiên nhìn Trần Hải Đình lên tiếng. Tông chủ, người vẫn như trước không đáng tin chút nào!

“Khổ cho ngươi bao năm nay rồi. Nghe cửu điện hạ báo lại với ta thì ngươi làm việc rất tốt đấy” Trần Hải Đình hơi thở dài, hai tay khoanh trước ngực đầy nghi hoặc “Trí nhớ của ta đích thực không tốt, nhưng vẫn nhớ được dung mạo của ngươi rất rõ ràng. Ngươi quá cẩn thận rồi, căn bản đám người trong cung sẽ không có ai có thể nhận ra ngươi đâu” Rõ ràng là một trang giai nhân, vì sao phải che giấu đi bao nhiêu năm như vậy chứ! Chẳng lẽ sợ gã hoàng đế đào hoa đa tình và mấy thằng con trai của lão để mắt đến?

Cũng không phải là không có khả năng đó, dù sao Lê Lan Đường cũng là vị hoàng nữ có chỗ đứng vững chắc chốn hậu cung sâu như biển kia đấy.

“Cẩn tắc vô áy náy, mong tông chủ thứ cho thuộc hạ tự tiện” Liễu Nhã Tuyên cũng không tiếp tục che giấu khí tràng sắc sảo nhạy bén trên người, trực tiếp hướng về phía Trần Hải Đình quỳ xuống hành lễ: “Ngọc Dao đường đường chủ Liễu Nhã Tuyên, bái kiến tông chủ!”

“Nhã Tuyên, mấy năm ngươi cắt đứt liên lạc với Cẩm Lý Đào Nguyên, ta đã không còn là tông chủ nữa rồi. Mệt cho ngươi ngây người trong cung, sự vụ gì cũng đều chẳng hay biết” Trần Hải Đình phì cười, đưa tay ngoắc ngoắc “Lại đây đi, ta có chút chuyện cần hỏi ngươi” Đứa nhỏ này vẫn đáng yêu như trước nha, bao năm vẫn chẳng thay đổi đi phân nào. Nhưng cái mặt tạo ra do thuật dịch dung này vẫn là chướng mắt quá.

Trần Hải Đình đột nhiên nhớ lại quá khứ lúc mình còn đang loay hoay với đống công tác của Cẩm Lý Đào Nguyên, đứa trẻ Nhã Tuyên này đã ngồi lên vị trí đường chủ như thế nào.

Năm đó nó mới chỉ có sáu tuổi. Mẹ ruột vừa qua đời, xác còn chưa lạnh thì đám người có tư tâm đã ngo ngoe nổi loạn khiến cả Ngọc Dao đường như rắn mất đầu, nhân tâm hoảng sợ. Trần Hải Đình lúc đó ra tay vô cùng cứng rắn không chút nương tình, nhổ bỏ hết đám cỏ dại chống đối, mở ra con đường để con bé an tâm ngồi lên vị trí đường chủ nhiều người khao khát này. Cũng trong năm này, Huyết Phong đường xảy ra thảm án diệt cả nhà Lâm Phong, Trần Hải Đình giao đứa nhỏ Lâm gia duy nhất còn sống sót kia cho nó, sau đó cũng không hề quay lại, trốn biệt trong núi. Thoáng chốc đã qua hai mươi hai năm.

Đúng là trốn được mùng một chứ chưa chắc trốn đến hết ngày rằm, bây giờ phong ba sắp nổi, Trần Hải Đình cũng nên ra mặt rồi.

“Tông chủ có vấn đề gì muốn hỏi thuộc hạ?” Nhã Tuyên hơi nhíu mi, thập phần cung kính hỏi lại.

“Đây có phải là lệnh bài đường chủ Huyết Phong đường không?” Hoàng Từ Lan lấy ra tờ giấy hôm trước Lê Lan Đường đưa cho, giơ lên trước mặt Nhã Tuyên.

“Hoàng học sĩ đã thấy qua?” Nhã Tuyên nhăn mày, thắc mắc hỏi lại. Lệnh bài này thuộc dạng bí mật cá nhân, theo lý thì một người ngoại đạo như Hoàng Từ Lan không thể nào biết được. Lẽ nào Uyển Kiều vụng về để tấm lệnh bài kia bại lộ ra rồi?

Nghĩ đến đứa nhỏ mình chăm nom kia, Nhã Tuyên thấy đầu vô cùng đau nhức. Hậu đậu vụng về đến thế nhưng lại chính là một vị đường chủ. Nàng thật ra cũng là bất lực.

“Cửu điện hạ, xem ra là thật rồi đó” Hoàng Từ Lan dùng ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn Lê Lan Đường, gật gật đầu.

“Cẩm Tú đã biết thân thế của mình chưa?” Lê Lan Đường cũng không để ý đến vẻ mặt châm chọc của Hoàng Từ Lan, chậm rãi hỏi. Nàng vẫn còn phải tính đến việc sắp xếp cho hai vị đường chủ này như thế nào nữa đấy.

“Đã biết rồi. Thái độ cũng không có mấy kháng cự thưa điện hạ” Nhã Tuyên hơi suy nghĩ rồi lên tiếng đáp.

“Con bé Uyển Kiều ấy nói như thế nào?” Trần Hải Đình nhướng nhướng mày, có phần tò mò. Phải chăng cũng sẽ ruột để ngoài da giống Lâm Phong đi? Cái này rất là không tốt đâu đấy.

Duy Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường và Lý Tư Vân lại bày ra biểu cảm kì quái khó lòng mô tả. Ba đại nhân vật này đã từng tiếp xúc với Cẩm Tú rất nhiều lần, đương nhiên là cũng có phần hiểu rõ tính cách đứa nhỏ đó.

“Con bé nói như vậy cũng hay, thân phận đường chủ so với làm dân đen bần hàn vẫn là tốt hơn không biết bao nhiêu lần” Nhã Tuyên hơi đảo mắt, chọn lọc từ ngữ mà cẩn thận nói ra.

Trần Hải Đình, Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường, Lý Tư Vân: “......” Dễ dàng tiếp nhận đến vậy ư? Đến một chút kháng cự cũng không có? Tin tưởng người bên cạnh đến mức ấy luôn?

Thế nhưng không ai biết được Nhã Tuyên cũng chẳng có nói hết sự thật khi đó. Lúc Uyển Kiều biết chuyện, con bé còn rất hài lòng mà cười nói: “Như vậy ngược lại mới tốt. Chúng ta thân là hai vị đường chủ, phải chăng là rất môn đăng hộ đối, xứng đáng là đôi chị em tốt đi?”

Câu nói kia, nàng không thể xem như không có gì mà mặt dày mày dạn nói ra trước mặt các vị quan lớn, càng quan trọng hơn, nàng không muốn.

Nó nên là một cái bí mật không cần ai biết đến.

“Khụ, vậy hai ngươi đã có tính toán gì chưa? Có muốn về Cẩm Lý Đào Nguyên tiếp quản sự vụ không?” Trần Hải Đình đằng hắng, xoá đi vẻ thất thố trên mặt. Dù sao cũng đã lớn xác đến như thế rồi, cứ trốn trong cung mãi thì vô cùng không tốt. Trong tông vẫn còn rất nhiều sự vụ cần các ngươi tự lo liệu đấy.

“Tạm thời thuộc hạ vẫn đang tận lực mượn danh phận kẻ bị thái tử thu mua, nếu bây giờ rút chân thì khó tránh khỏi hắn sinh nghi” Nhã Tuyên nhanh chóng đáp lại, có phần trầm ngâm “Hơn nữa dạo này trong cung biến động, chúng ta có thể nhân cơ hội này tranh thủ thăm dò” Có thể tiếp cận được nguồn tin từ chỗ Lê Tranh, đúng là không còn gì tốt hơn.

“Ta biết mục đích thật sự của ngươi rồi, không cần phải giấu diếm nữa mà làm gì” Trần Hải Đình bĩu môi, ống tay áo khẽ phất “Thái tử tất nhiên có dụng tâm của riêng hắn, nhưng chỉ cần hắn chớ vô đạo, ngược lại ta càng đỡ phải lao tâm khổ tứ vì hắn mà bôn ba” Nhã Tuyên, ngươi cho rằng bổn nhân không biết ngươi cố sống cố chết ở lại hoàng cung vì để bảo vệ cho đứa nhỏ Uyển Kiều kia à? Huyết Phong đường vốn là quản lĩnh nhóm nhân thủ chuyên điều tra các nghi án liên quan đến tông thất và quan lại cấp cao, máu tanh bao nhiêu phần lẽ nào bổn nhân không biết? Lần này cung thành có biến, Uyển Kiều tất nhiên đủ bận rộn.

Hừ, hai đứa các ngươi, lớn lên liền cạn tình với bổn nhân như thế.

“Theo như ta tính toán, lần này biến cố sẽ được khơi mào ra ánh sáng từ lúc tam hoàng tỷ về cung thỉnh an” Lý Tư Vân tay chống cằm, cầm lấy đuôi tóc cuốn vào tay “Nếu nói một mình Lê Lan Khuê chủ trương việc này, e là quá coi trọng bà chị này của ta rồi đó” Tuy rằng trước kia không tiếp xúc nhiều với Lê Lan Khuê, nhưng nàng cảm giác được con người này nhìn thì có vẻ hiểu biết vận dụng âm mưu cùng thủ đoạn đó, thực chất cũng chỉ là mèo đội lốt hổ mà thôi.

Kẻ đứng sau màn, tất là một người khác.

“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nếu cứ phán định rằng ngày tam công chúa hồi cung là ngày phong vân khởi sự e là đã trễ” Nhã Tuyên rũ mi, cung kính hướng các đại quan báo cáo “Vừa hôm qua, thuộc hạ phát hiện một cung nữ lén lút ra vào Thượng công cục” Khoảng thời gian này không có phân phối tiêu dùng, cũng không có lễ lộc xa hoa khác ngoại trừ lễ lại mặt của tam công chúa, cung nữ một cung tất nhiên không có cớ ra vào nơi đó. Ngay đến việc các vị cung chủ lựa vải như thế nào, đám nô tì thiếp thân các cung cũng chỉ đến cổng của Thượng công cục là đã có người của Kế ty ra đón tiếp, làm sao có thể tuỳ ý ra vào đó như chốn không người được?

“Liên hoàn kế?” Hoàng Từ Lan hơi giật mình, nhíu mi “Nếu cho là có trá nguỵ, vậy thì sẽ còn những chỗ khác có vấn đề? Dù sao cũng là ngày tam công chúa làm lễ lại mặt, thanh thế tất nhiên không nhỏ. Nếu nhân lúc này bày trò, hẳn không khó” Như thế này quả thật rất bất lợi, cái bẫy này quá lớn, một khi sập xuống người liên can làm sao có thể ít? Chưa kể nàng hiện tại vẫn là nữ quan đứng đầu, cùng lục cục tất không thoát quan hệ. Nếu lần này có người giở trò ở đống đồ đạc sử dụng cho lễ lại mặt, cả lục cục liền rơi vào cảnh nguy hiểm.

Ám chiêu này rất khá.

“Lễ lại mặt cốt là để thỉnh an hoàng thượng cùng tam phi” Lê Lan Đường uống một hớp trà, nhàn nhạt nói “Nếu xảy ra vấn đề, cả lục cục đều có thể đặt nghi vấn, thậm chí còn lan sang cả Nội vụ phủ cũng không thoát khỏi can hệ” Đón công chúa cùng phò mã đô uý hồi cung làm lễ lại mặt là chuyện trọng đại đến cỡ nào? Cả nội cung chỉ sợ đều phải kinh động đến. Nếu lần này ra tay đủ êm xuôi chính là làm ít mà công to, trực tiếp đem không ít người nằm trong phe cánh thái tử vặt bỏ. 

Mà nàng và Hoàng Từ Lan, chính là chạy trời không khỏi nắng.

“Ta vốn chỉ là quan ngũ phẩm, ngay cả chức cung chánh của lục cục còn chưa với tới, vậy mà bây giờ lại đứng mũi chịu sào ư?” Hoàng Từ Lan có chút dở khóc dở cười, không biết nói sao cho phải. Theo ý chỉ của bệ hạ, nàng vào cung chỉ để dạy học cho Lê Cẩm Thương, nhưng buồn phiền thay lục cục trong cung đến nay vẫn chẳng có ai được bổ nhiệm lục thượng (cung chánh) để quản lý, bên dưới chỉ có các ty chánh và điển chánh hỗ trợ.

“Chẳng phải vị trí tổng quản của lục cục vốn là dành cho ngươi sao, cả hoàng cung lại chẳng ai xa lạ” Lý Tư Vân cười cười mờ ám. Lão hoàng đế cũng thật biết nắm bắt tâm tư người khác, trước tiên tỏ vẻ chỉ để Hoàng Từ Lan vào cung dạy học, nhưng cố tình lại sắp đặt cho làm mệnh quan có phẩm trật cao nhất, đến lúc ấy công vụ của lục cục Hoàng Từ Lan có muốn chối từ thì cũng đã sớm đến tay.

“Tiếc thay ta đến sáu vị lục thượng làm cấp dưới cũng không có” Hoàng Từ Lan thở dài “Nếu kẻ chủ mưu đã quyết tâm ra tay từ chỗ lục cục, vậy ta sẽ từ từ kiểm tra sau. Trên hết, ta cũng muốn biết hắn định giở trò gì để hại ta đây”

“Nếu đã ra tay từ chỗ Thượng công cục, hẳn là trang phục có vấn đề” Lê Lan Đường trầm tư “Nhưng là rơi vào trang phục của ai, lại không thể đoán được. Dù sao ngươi cũng không nên quá cẩn trọng, ngược lại sẽ phản tác dụng. Tóm gọn một mẻ mới là cách hay” Nếu đã biết chạy không thoát, vậy thì nàng lại ngồi im chờ xem rốt cuộc là kẻ nào muốn hại mình đây.

“Điện hạ nói chí phải. Ta dù có ngàn mắt ngàn tay như Quan Âm đại sĩ cũng không thể trong vòng mấy ngày này tra ra được từng li từng tí ở lục cục, chưa nói tới có khả năng kinh động kẻ đứng sau kia chùn tay” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, mắt đảo qua Trần Hải Đình “Thần y có định nhúng tay vào việc này không?” Dù sao có Trần Hải Đình cũng là thêm một tầng bảo đảm toàn mạng ra khỏi hoàng cung đó.

“Ngươi đã biết rồi sao còn hỏi ta?” Trần Hải Đình khịt mũi “Chuyện của Lâm Phong chưa điều tra được thêm một ngày là ta lại có mười hai canh giờ ăn không ngon ngủ không yên, chưa kể lần này lại náo động lớn đến như thế. Ngươi nói xem ta có thể bình chân như vại được à?” Hừ, nói thì nói thế thôi, trừ phi chuyện đã vượt tầm kiểm soát, bổn nhân sẽ không đích thân ra tay. Hoàng đế vẫn còn ôm tâm tư với bổn nhân, vọng động mà ra tay khéo lại thêm phiền toái không đáng có.

“Cứ bình tĩnh ứng phó thôi” Lý Tư Vân nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt thoáng qua trào phúng “Lấy bất biến ứng vạn biến” Đến tột cùng là ai, chẳng phải rồi cũng sẽ lộ mặt ra ngoài ánh sáng sao?

***

Người mười bốn tháng chín.

Thượng công cục.

Đám cung nhân bận rộn ngồi bên khung cửi may vá vô cùng chuyên chú. Trên nền gạch đen vung vãi các đoạn chỉ thêu muôn màu muôn vẻ cùng các mảnh vụn tơ, sa, gấm, nhìn từ xa hệt như một tấm thảm hoa sặc sỡ. Không gian chỉ có tiếng kéo cắt, tiếng vải vóc vang lên đều đều.

Nắng thu vàng nhạt rọi vào trong khe cửa, làm đám bụi li ti cùng mấy sợi vóc vụn tán loạn trong không khí hiển lộ. Ở nơi góc khuất nắng không thể chiếu đến, Hoàng Từ Lan một thân cẩm bào màu trạm lam, mang guốc mộc hoàn toàn khác biệt với đám cung nhân xung quanh, tập trung ghé mắt vào đống y phục thành phẩm được phân loại để trong khay đồi mồi. Nàng nhìn mấy cái thẻ ngà đặt trong khay rồi âm thầm ghi nhớ, kiểm tra sơ lược.

Từ dạo nghe được tin tức ở chỗ Nhã Tuyên, Hoàng Từ Lan cũng bắt đầu để mắt đến mọi động thái ở Thượng công cục. Mấy cái phiền toái nhỏ nhặt này, nếu có thể bóp chết ngay trong trứng nước, nàng sẽ chẳng chùn tay.

“Ngô Tài nhân đích thân chọn màu vải này ư?” Nàng hơi nhíu mi nhìn vào bộ cung trang màu tím nhạt của Ngô Tài nhân, quay sang hỏi Ty chánh Chế ty là Nguyễn Dung.

“Bẩm vâng. Người bên Thải ty và Kế ty đều bảo là cung nữ thiếp thân của tài nhân chọn màu này, còn dặn dò nhất định phải may cho thật đẹp, thật vừa người” Nguyễn Dung gật đầu tường trình sau đó dường như thấy thần sắc Hoàng Từ Lan không được đúng cho lắm, bèn nhấp môi hỏi “Tổng quản thấy có chỗ chưa đúng?” Nếu nàng nhớ không nhầm thì vị tài nhân họ Ngô này từ lúc nhập cung đến nay chưa bao giờ mặc màu tím cả, nghĩ lại cũng thật lạ. Chẳng qua lúc đó nàng cho rằng Ngô Tài nhân chả khéo lại đổi thẩm mỹ, nên cũng không quá đặt nặng vấn đề này lắm.

“Ngô Tài nhân ghét màu tím” Hoàng Từ Lan sắc mặt có chút ngưng trọng “Ngươi xác định chính là cung nữ thiếp thân của tài nhân đến báo lại?” Trước đây không lâu nàng nghe Cẩm Tú nói đến việc một cung nữ bị vị cung chủ nào đó đánh cho đến chết vì vô ý đặt chậu tử la lan trong tẩm cung. Vị cung chủ đó hẳn chính là vị tài nhân này rồi.

Chỉ là một người ghét màu tím đến mức thù hằn vì sao nay lại chọn vải màu tím?

“Vâng, chính là cung nữ đó, không thể nhận nhầm được” Dù sao cung nữ thiếp thân của các vị cung chủ cũng không nhiều, bọn họ đích thực rất quen mặt nhau.

“Được rồi, tiếp tục công việc đi, nhớ chuẩn bị kĩ càng đấy” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, đang định đi ra ngoài thì bỗng đình trệ động tác. Không đúng, dáng người hợp mặc bộ cung trang này không phải Ngô Tài nhân! Ngô Tài nhân không cao đến như vậy!

Nàng mau chóng trải bộ cung trang ra bàn, nhìn hoa văn ngũ vĩ bạch phượng uốn lượn trải dài theo nếp thụng của tay áo mà sắc mặt càng thêm trầm trọng. Nguyễn Dung không cần phải nói, tay đã sớm run rẩy cầm cập. Hoàng Từ Lan càng nhìn càng thêm quen thuộc, đến khi nhìn thấy một vạt hoa cúc vạn thọ thêu bằng chỉ vàng nổi bật trên nền lớp sa đen viền nơi tay áo, nàng đã có thể gật đầu khẳng định.

Bộ cung trang này là của Lê Lan Đường. Dáng người không sai, hoạ tiết càng không sai.

Nàng cũng không ngừng lại, đưa tay sờ vào chỗ vạt áo phía trong của lớp cung trang rồi vạch ra ngoài xem kĩ, sắc mặt biến đổi nhìn Nguyễn Dung.

“Cung trang may cho tài nhân, vì sao lại có hoa văn cửu liên bàn? Còn nữa, vì sao có cả ngũ vĩ phượng và vạn thọ kim cúc? Chẳng lẽ các ngươi không biết chỉ có mỗi mình Xuân Minh Công chúa được đặc quyền mặc loại cung trang thêu hoa văn vạn thọ kim cúc ư?”

Nguyễn Dung mặt mũi thoáng chốc trắng bợt như bị rút hết máu, vội vàng tiến đến xác nhận tổng thể lại một phen, sau đó run run lên tiếng: “Tổng quản, đây có khả năng xiêm y đã bị tráo rồi! Người của Chế ty không thể nào may nhầm được! Đấy là tội chết!”

“Mai Liên! Ngươi mau đem sổ sách ghi chép tháng này đến đây cho ta” Hoàng Từ Lan một mặt gọi ty chánh của Kế ty đem sổ sách đến, một mặt tiếp tục cùng Nguyễn Dung đích thân kiểm tra kĩ càng từ trên xuống dưới.

Xem ra đối phương ra tay rất tỉ mỉ, chọn những tiểu tiết ít ai chú ý để xuống tay. Lúc này đây Thượng công cục cơ hồ là làm đến đầu tắt mặt tối không quản ngày đêm, ai lại có thời gian kiểm tra tỉ mỉ từng lớp cung trang cho các vị cung chủ? Nếu lần này nàng không cẩn trọng đi đến đây kiểm tra, chỉ sợ là chưa lâm trận đã bị phán tử.

“Đại nhân, chỗ nào xảy ra vấn đề sao?” Mai Liên ôm theo sổ sách, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Hoàng Từ Lan cùng Nguyễn Dung đang kiểm tra từng tấc vải. Nàng rất nhanh nhạy phán đoán “Hoạ tiết có vấn đề?”

“Ngươi mau nhìn xem” Nguyễn Dung mặt ủ mày chau “Cung trang của Ngô Tài nhân lại có mấy hoa văn này” Nếu đem cái này cho Ngô Tài nhân mặc đi dự lễ, cả cái Thượng công cục này cũng không đủ mạng để hứng chịu khiển trách!

“Trong sổ đăng kí chỉ có Ngô Tài nhân, Xuân Minh Công chúa và Triệu Tiệp dư chọn vải màu tím” Mai Liên đảo đảo tầm mắt, vội vàng lật sổ dò xét một hồi rồi lên tiếng “Đáng lý, cung trang này phải là của Xuân Minh Công chúa mới đúng. Chẳng qua không hiểu vì sao danh bài để trên khay lại bị đặt nhầm đi mất. Người của Chế ty đều là căn cứ theo trong sổ do Kế ty đem tới mà làm theo, không thể nhầm. Đám thuộc hạ ở trong cục đã lâu, làm sao đến việc may hoa văn nào cũng có thể nhầm đến dạng này được” Tạm không nói đến ngũ vĩ bạch phượng và vạn thọ kim cúc thì chỉ có các vị công chúa đã được ban tên hiệu, quý phi đứng đầu tam phi, hoàng hậu và thái hậu mới được mặc cung trang có hoa văn cửu liên bàn. Ngô Tài nhân mặc bộ cung trang này, khác nào hướng cả hậu cung tuyên bố mình tương lai sẽ thành chủ hậu cung, lật đổ quý phi!

“Hai ngươi mau kiểm tra hai bộ cung trang kia đi, xem có bị tráo đổi không” Hoàng Từ Lan nhướng nhướng mày, rất nhanh liền phân phó “Sau đó kiểm tra lại toàn diện một lần nữa, phải đích thân kiểm tra không được phân phó cho thuộc hạ, đã rõ cả chưa?” Quả nhiên Lê Lan Đường đã bị người ta giở trò, dồn vào đường chết đầu tiên. Ngày Lê Minh Kính hồi cung làm lễ lại mặt thì toàn bộ hậu cung đều phải có mặt dự lễ, nếu Lê Lan Đường và Ngô Tài nhân mặc cung trang sai quy cách, há có thể êm thắm được ư! Mà nàng và Thượng công cục cũng sẽ không được êm thắm theo nốt!

“Hạ quan đã rõ” Hai người kia gật gật đầu, sau đó bắt tay vào kiểm tra.

“Tổng quản lại muốn đi đâu đấy?” Nguyễn Dung nhìn Hoàng Từ Lan có chút gấp gấp như là muốn rời đi, bèn nhỏ giọng hỏi.

“Ta không phải tổng quản của các ngươi” Hoàng Từ Lan phẩy tay đính chính “Ta sang các cục còn lại kiểm tra một phen, các ngươi nhớ cẩn thận kiểm tra đi, nhất định không được để xảy ra sai sót. Ta đi rồi sẽ quay lại sau” Nàng phải qua cung Kiến Ninh một phen mới được, dặn dò bà tổ tông chú ý tình hình.

Lê Lan Đường thực là không khiến người khác bớt lo.

Mai Liên cùng Nguyễn Dung nhìn Hoàng Từ Lan vội vội vàng vàng rời đi, thoáng chốc chỉ còn một bóng người xa xa cùng mái tóc thả buông tuỳ ý sau lưng, vô cùng ăn ý mà nhìn nhau cười cười: “Hướng kia hình như là đi về cung Kiến Ninh thì phải”

Xem ra tin đồn Hoàng học sĩ và Xuân Minh công chúa là tri giao là có thật rồi. Cái này thật ra người ta gọi là lương xứng đấy, hai vị đại nhân này vừa vặn bổ khuyết cho nhau đi.

______

HẬU TRƯỜNG

Trần Hải Đình: Nhã Tuyên, ngươi rất có tố chất làm vú em đó! Bổn nhân quả nhiên không nhìn lầm ngươi mà.

Liễu Nhã Tuyên: Vâng, so với vị tông chủ vô trách nhiệm như ngài, thuộc hạ vẫn đáng tin tưởng và mẫn cán hơn nhiều.

Trần Hải Đình: Bổn nhân cấp cho ngươi một tiểu kiều thê nuôi từ bé, ngươi còn ở đây trách móc bổn nhân ư?

Liễu Nhã Tuyên: *cười khinh bỉ* Tông chủ chắc chắn người không có tư tâm?

Cơ Tử Huyên: Trần tông chủ vốn là không đáng tin, Liễu đường chủ không nên ngạc nhiên như vậy mà làm gì~~

_____

LỜI TÁC GIẢ

Drama đã chính thức bắt đầu rồi =)))))) Nhân tiện lộ ra luôn việc Liễu đường chủ có cô vợ nuôi từ bé =))))) Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi cp là một sự đáng yêu riêng biệt:v

Lại nói đến toàn bộ quần chúng quàng cung đều biết Hoàng học sĩ với cửu điện hạ có gian tình, đều vô cùng thích thú cắn hạt dưa xem hai vị đại nhân này phát cẩu lương, nhưng hai vị này tiếc thay tâm hồn lại như tờ giấy trắng =)))))) Quần chúng hảo khổ tâm:v

Bùi tướng quân dạo gần đây tinh thần không được tốt lắm, còn không tốt như thế nào, chúng ta hãy chờ đến ngày lại mặt (ngày mười tám tháng chín) mà xem =)))))) Trần thần y lại sắp hiển lộ thần công, các fan hãy mau chuẩn bị tiền mua hạt dưa về cắn đi thôi :v Hứa hẹn mãn nhãn, đập tan hình tượng vô sỉ không đáng tin mọi ngày =)))

Bỗng nhiên tác giả nhận thấy mình đặt tên cho nhân vật sao mà nghe êm tai hay ho quá :>

Cầu bình luận :>

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16