Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14: ÁM SÁT

541 0 2 0

Nắng xuân ấm áp chiếu qua khung cửa sổ bằng tre, soi rõ quang cảnh bên trong căn phòng. Bầy chào mào vui vẻ hót líu ríu khiến người đang nằm trên sạp trúc mở mắt bừng tỉnh, đôi mắt như thu thuỷ mơ hồ nhìn bài trí xung quanh, gương mặt vốn trắng nay lại có chút tái nhợt.

“Ôi chao, mới mấy ngày không gặp mà Hoàng tiểu thư đã đem tấm thân máu me này đến gặp ta rồi” Giọng nói ấm áp đều đều như tiếng thanh la vang lên, theo sau là một loạt tiếng bước chân tiến về phía bên này. Người nằm trên sạp trúc chống tay ngồi dậy, khiến trên vai truyền đến từng đợt đau nhức dữ dội. Vai áo màu bạc của người nọ bị xé rách một đường khá dài, máu loang lổ dần đen lại, trông thê thảm đến cực độ.

Cánh cửa phòng mở ra, một người con gái bận viên lĩnh đen xuất hiện, tay cầm theo chén thuốc còn đang bốc hơi nghi ngút.

Là Trần Hải Đình.

Người trên sạp trúc thả lỏng bản thân, dựa vào tường nhắm mắt tựa hồ rất mệt mỏi. Không sai, Hoàng tiểu thư trong miệng Trần Hải Đình chính là Hoàng Từ Lan.

Nghĩ đến tràng cảnh tối đó bị tập kích, môi Từ Lan lại cong lên một nụ cười nhạt. Nếu không phải nàng theo Bùi Dũng học vài đường đao vũ kiếm lộng từ nhỏ, ắt chết không thể nghi ngờ. Bốn tên sát thủ bao vây, gã phu xe vừa được thuê chết ngay tại trận, Từ Lan vì yểm hộ cho Kim Phượng đi tìm lính tuần canh nên vai bị chém một nhát. Liều mình chống cự giết được hai tên, vốn nghĩ hôm nay bản thân cầm chắc cái chết thì Trần Hải Đình xuất hiện.

Đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy kẻ được mệnh danh là thần y giết người. Mặc dù cảnh vật trong đêm đen mơ hồ không rõ, nhưng thủ pháp của Trần Hải Đình lúc đó quyết tuyệt đến mức Từ Lan phải rùng mình.

Trần Hải Đình thần sắc vẫn thản nhiên hệt như lần trước gặp, ống tay áo to được xắn lên, tay cầm chén thuốc đi vào đưa cho Từ Lan. Không câu hỏi, không bất ngờ, dường như nàng ta đã biết được hết mọi chuyện.

“Ta nhớ bản thân bị tập kích ở phố thị, vậy mà mở mắt ra liền ở núi Phật Tích” Từ Lan nhăn mặt cầm chén thuốc uống sạch, mặt nhăn như khỉ “Trần thần y đã bỏ hoàng liên vào đây sao?”

“Một mình ngươi có thể giết được hai tên, thân thủ không tệ” Trần Hải Đình cười cười, tay lần tràng hạt: “Tên tướng quân người đậm sát khí kia đã thay ngươi dọn dẹp hiện trường rồi. Chuyện này sớm muộn gì cũng vỡ lở ra thôi. Hắn còn bảo sẽ điều tra đến nơi đến chốn việc kẻ nào đứng sau chuyện này” Thật ngưỡng mộ thay tấm chân tình của Bùi tướng quân mà! Tiếc thay tâm duyệt khanh hề, khanh bất tri.

“Trần thần y đã biết là ai thủ ác?” Từ Lan nhìn người ngồi bên bàn, cảm giác đối phương vì đã thấu được hết chuyện hồng trần nên mặt lúc nào cũng bình thản không hề có bất kì hỉ nộ ái ố như người khác.

“Dù là ai đi nữa thì cũng không thể chạy thoát được” Trần Hải Đình trả lời, chuỗi hạt đang xoay tròn bỗng ngừng lại, giọng u ám “Lần này ta đã ra mặt, đám ruồi nhặng kia nếu còn không biết điều thì ta cũng chẳng còn lí do để chúng lảng vảng đến gần nữa” Đám người đó dám đánh chủ ý lên Hoàng Từ Lan sao? Đúng là không biết lượng sức mình! Còn kẻ đứng đằng sau kia, đúng là muốn chết!

“Nói vậy lí do bọn hắn nhắm vào ta là vì ta có giao tình với thần y?” Hoàng Từ Lan nhìn thần sắc của Trần Hải Đình, có cảm giác mọi chuyện rất không đơn giản.

“Ngươi đoán sai rồi, bọn chúng nhắm vào ngươi, không phải là vì ta mà vì ngươi có giao tình với hoàng tộc, hơn nữa trách sao được, biểu hiện của ngươi trên triều yến quá xuất sắc, chẳng lẽ ngươi không thấy bao ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm vào mình?” Trần Hải Đình khép hờ mắt, giọng không biểu cảm. Lê Lan Đường ơi Lê Lan Đường, liệu tương lai ngươi sẽ hận chính thân phận mình đến độ nào đây? Liệu ngươi sẽ có ước ao rút hết máu trong người, lột bỏ cái túi da này đi giống ta ngày trước không?

“Chuyện trên triều yến, thần y làm sao biết được?” Từ Lan chau mày, trong lòng hoảng hốt. Trần Hải Đình suốt năm suốt tháng ở trên núi nhàn vân dã hạc, thế nhưng mọi chuyện liên quan đến mình thì nàng ta lại biết rất rõ, ấy là cớ làm sao? Càng nghĩ càng nhức đầu, Từ Lan nhắm mắt, tĩnh lặng trầm ngâm, dựa lưng vào tường mà suy nghĩ miên man. Nếu như Bùi Dũng đã ra tay, vậy thì nàng phải nhanh chóng trở về. Chưa kể nàng cũng muốn biết là ai đã sai phái sát thủ đến giết mình.

“Chỉ cần là ta muốn biết, sẽ biết được liền thôi. Lát nữa Nhược Khê xuống núi đi chợ mua ít kim chỉ khâu áo, nếu ngươi nhớ nhà thì cứ đi theo nó đi” Trần Hải Đình đứng dậy, với tay cầm lấy chén thuốc rỗng không, không mặn không nhạt nói “Chút vết thương cỏn con của ngươi với ta mà nói thì chẳng khác nào giết gà dùng đao mổ trâu cả, ngươi cứ yên tâm, không để lại sẹo đâu” Trần Hải Đình trong bụng chỉ biết thở dài, cuộc sống yên bình mới đây đã sắp kết thúc. Đám ruồi nhặng này không dễ dàng gì buông tha, nàng vẫn là nên đích thân ra tay thì hơn.

“…Được” Từ Lan gật đầu một cái, trong lòng thiên hồi bách chuyển.

***

Sự kiện Hoàng đại tiểu thư bị ám sát tuy đã được ém nhẹm đi, nhưng vẫn có chút tình tiết bị lọt ra ngoài. Dân chúng kinh thành rỉ tai nhau bình luận, ai ai cũng nghĩ chắc là Hoàng tài nữ đã bị ai đó ganh ghét đến tận xương nên phái người trừ đi cái gai trong mắt. 

Lý Tư Vân đương nhiên cũng nghe thấy tin đồn đó, trong lòng đã manh nha đoán ra được kẻ thủ ác là ai, môi vẽ nên một mạt cười lạnh. Ăn không được thì phá cho hôi, ngoài kẻ đó ra nàng không nghĩ ra được Hoàng Từ Lan có thể chuốc thù oán với người nào khác. Dù sao chuyện này cũng có can hệ với hoàng thất, nhất là huynh trưởng, Lý Tư Vân không thể không can dự.

“Bà chủ, cho bình trà nhài” Giọng con nít đập vào tai khiến Lý Tư Vân dừng gẩy bàn tính, đưa mắt nhìn ra cửa.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hú cả hồn: Hoàng Từ Lan mặt tái nhợt được một đứa trẻ tầm tám chín tuổi ăn mặc thanh bần dìu đỡ, đang đi về phía bàn ngồi xuống.

Từ Lan cũng đã phát hiện ra Lý Tư Vân đứng quầy như mong muốn, liền gật đầu chào: “Chào bà chủ Lý”

“Thằng ba đâu, dẫn hai vị khách này lên nhã gian của tao đi” Lý Tư Vân nâng giọng gọi đứa hầu, không quên tặng cho Hoàng Từ Lan một ánh mắt thâm thuý.

“Có chuyện gì từ từ nói” Lý Tư Vân cầm bình trà châm vào ly, mặt bình thản “Uống hớp trà đi cho thông giọng” Hoàng Từ Lan là người thông minh, chắc chắn sẽ không trùng hợp mà đến quán của nàng chỉ để uống trà nghỉ ngơi chốc lát.

“Chuyện tối đêm đó chắc bà chủ Lý đã biết” Từ Lan cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng “Liệu có phải chúng nhắm đến cây tiêu ta vừa được ban không?”

“Có một phần” Lý Tư Vân chống tay lên cằm, thần sắc nghiêm túc “Quan trọng hơn hết, chúng không muốn thấy ngươi có quan hệ hữu hảo với huynh trưởng cùng cửu nương” Đúng là cây cao đón gió, Hoàng Từ Lan dù thân nữ lưu nhưng danh tiếng vượt xa đám văn nhân mặc khách khác, nay lại có giao tế với Thái tử cùng cửu công chúa được sủng ái nào khác chi châm ngòi cho sự ghen tị từ bọn chúng?

Nắm được Hoàng Từ Lan vào tay, chính là hiệu quả hơn gấp bội so với việc đi thâu nạp đám hiền sĩ thùng rỗng kêu to kia.

“Thật khiến người ta phiền chán” Nhược Khê lắc lắc đầu, tay cầm chén trà đưa lên hớp một ngụm “Bà chủ đây hẳn là chỗ quen biết với vị tiểu thư này đúng chứ? Đêm nọ sư phụ ta mang người này về, toàn thân đều là máu nhìn rất ghê. Nay trả người cho bà chủ, mong bà từ đây giữ người thân kĩ lưỡng vào” Bản tính con nít của Nhược Khê trỗi dậy, nàng nghĩ người nhà giàu trước mặt chính là người thân của vị tiểu thư nàng mang xuống núi, liền dứt khoát bàn giao người.

Nhưng công nhận là bà chủ tiệm này rất đẹp nha, lại còn giàu có. Chả bù cho sư phụ của nàng, chỉ được cái mặt đẹp, còn lại là nghèo rớt mồng tơi. Trong mấy năm nhân sinh của cô bé, từ khi gặp được vị tiểu thư này trên núi, bé liền gặp được nhiều người rất có nhan sắc ngoại trừ sư phụ vừa nghèo vừa lười của mình.

“Được được, ta sẽ chăm sóc kĩ” Lý Tư Vân co rút khoé môi, bất lực nhìn đứa con nít trước mặt. Sau đó liền lấy trong túi ra một xâu tiền đưa cho nó “Cho nhóc đấy, cầm lấy mua kẹo mà ăn” Bà chủ Lý vốn là người thiện tâm, năm nào cũng bỏ tiền túi ra làm từ thiện thế nên khi nhìn thấy đứa nhỏ ăn mặc thanh bần lại phải vất vả lôi kéo một người lớn xác như Hoàng Từ Lan, tâm mềm nhũn liền lấy tiền cho nó.

Dẫu sao bà chủ Lý cũng rất giàu.

“Ai ui, sư phụ ta nói là không được vô cớ nhận tiền từ người khác, vô công bất thụ lộc!” Nhược Khê đẩy đẩy xâu tiền trả lại cho bà chủ Lý, bĩu môi.

“Cứ lấy đi, xem như ta cảm ơn ngươi đã mang người xuống núi” Lý Tư Vân âm thầm gật đầu, cảm thấy rất hài lòng với những đứa trẻ dễ dạy dỗ. Sư phụ trong miệng nó, chắc hẳn là người đã xuất hiện mang Hoàng Từ Lan đi. Người này ra tay đủ quyết tuyệt, hai tên sát thủ chết dưới tay hắn tử trạng thật thảm không nỡ nhìn.

“Vậy được, cảm ơn bà chủ có lòng” Nhược Khê nhận lấy xâu tiền, cất kĩ vào túi rồi quay sang Từ Lan “Trời cũng không còn sớm, ta đi trước” Nói xong cũng không ngồi lại, liền xách túi vải đứng dậy rời đi.

Đợi tiếng bước chân của con bé nhỏ dần rồi lặng hẳn, Lý Từ Vân lúc này mới tiếp tục lên tiếng, giọng cực kỳ nghiêm túc “Bây giờ Hoàng tài nữ có thể kể ta nghe đầu đuôi câu chuyện được rồi chứ?”

***

Hoàng phủ.

Hoàng Quân cùng Bùi Thắng ngồi ở tiền sảnh, mặt âm trầm. Chuyện này càng tra kĩ lại càng phát lộ chân tướng không thể dụng đến của kẻ ẩn đằng sau, kể cả hai lão Thượng thư tay nắm trọng quyền trong triều cũng không cách nào dám đả động.

Càng nghĩ càng cảm thấy sôi gan, Hoàng Quân vừa xót con gái lại vừa muốn tìm người tính sổ, nhưng biết Từ Lan đã được người cứu đi, bên phía Thái tử cũng đã phái nhân thủ đi âm thầm điều tra nên lão chỉ đành dằn lòng xuống.

Binh bộ Thượng thư Bùi Thắng không chút kiêng dè, để một chân trần gác lên ghế, tay đặt lên bụng lên tiếng phá vỡ không gian im lặng “Dựa theo kết quả của bên Hình bộ, thì bốn tên sát thủ đều đã chết, nhưng cách chết lại không giống nhau” Lão nhíu nhíu mày, cảm thấy rùng mình “Có hai tên chết vì bị đao đâm, chắc hẳn là do con bé Từ Lan làm. Còn hai tên còn lại, trên đỉnh đầu phát hiện một lỗ nhỏ giống như lỗ châm, kinh mạch hết thảy đều bị chấn đến nát, tử vong vô cùng thê thảm” Thủ pháp tinh diệu đến bậc này, dù Bùi Thắng có chút quan hệ với đông đảo dạng người vẫn không thể đoán ra là do ai làm.

“Nếu dùng châm, ắt hẳn là có nghiên cứu y dược” Hoàng Quân chau mày, trong lòng nghĩ đến một người nhưng sau đó liền phủ nhận. Người đó biến mất đã lâu, Từ Lan làm sao có thể quen được? Đã vậy còn khiến người nọ phải xuất thủ cứu giúp?

“Lão còn nhớ sự kiện năm Quang Thuận thứ chín không?” Bùi Thắng trầm ngâm, sắc mặt có phần nặng nề “Nếu là người đó, chắc chắn có thể” Lúc đó lão cho gã phó tướng thân cận hộ tống người nọ vào cung, ai ngờ người nọ bị kẹp giữa hơn trăm cấm quân vẫn có thể biến mất!

“Vị thần y đó như thần long lúc ẩn lúc hiện, nếu như người nọ không chủ động hiện thân, há ai muốn gặp liền gặp? Chưa kể người nọ làm sao lại có thể xuất đầu lộ diện để cứu một người?” Trần Hải Đình khi đó mới 15 tuổi đã danh chấn bốn phương, có biệt hiệu là Biển Thước tái thế. Tính tình rất khó đoán, cổ quái lại không xử sự theo lẽ thường. Năm đó thánh thượng cho người đến rước vị thần y này vào cung làm ngự y, nhưng không ngờ người nọ biết kì môn độn thuật, biến mất như sương khói vô ảnh.

Trần Hải Đình tuy mang danh là thần y nhưng với tính tình cổ quái đó, nàng ta có thể cứu người thì cũng có thể giết người. Nếu đúng hai tên sát thủ kia bị nàng ta giết, thì vị thần y này chính là đang cảnh cáo kẻ đứng đằng sau. Chuyện hai lão quan có thể biết, người nọ sao có thể không tỏ tường được?

“Bẩm ông, tiểu thư đã về rồi ạ” Hoàng Bính đứng nép bên cửa, trầm giọng thông báo.

Câu nói của hắn như hòn đá phá tan mặt hồ yên ả, làm hai lão quan đang chìm trong suy nghĩ phải ngước mắt lên. Hoàng Quân vừa mừng vừa lo, cao giọng nói: “Lôi nó vào đây”

…..

Lý Tư Vân đúng là không ngại khổ, đưa tay đỡ Hoàng Từ Lan khập khiễng đi vào tiền sảnh.

Hoàng Quân nhìn con gái tả tơi thê thảm, máu nóng bốc lên đầu. Lão thề dù có là vương gia đi chăng nữa lão cũng phải moi cho ra!

“Tham kiến thất công chúa” Hoàng Quân cùng Bùi Thắng nhìn thấy Lý Tư Vân, trong lòng kinh ngạc muôn phần nhưng vẫn kịp thời lên tiếng. Chẳng lẽ là Thất công chúa là người cứu Từ Lan? Vậy còn chuyện vết châm kia là như thế nào?

“Miễn đi miễn đi. Ta nào còn là công chúa quận chúa gì nữa đâu hai vị đại nhân” Lý Tư Vân xua xua tay, đỡ Từ Lan ngồi xuống ghế, sau đó liền thong thả ngồi sang bên cạnh, mặt vẫn cười cười như mọi ngày.

“Là công chúa đã cứu được Từ Lan?” Hoàng Quân hỏi, mặt vẫn đầy vẻ khó tin.

“Tất nhiên là không phải rồi, ta chỉ giúp người nọ đưa Từ Lan về đến nhà thôi” Lý Tư Vân đương nhiên hiểu mục đích của Hoàng Từ Lan, vị tài nữ này vừa không muốn để tung tích của vị cao nhân kia lộ ra, lại vừa muốn để mình tới nói một câu công đạo, tránh để Hoàng Quân đối với Thái tử sinh ra bất mãn.

“Vậy công chúa có biết người đã cứu con bé là ai không?” Bùi Thắng đưa mắt nhìn vị công chúa đối diện, có cảm giác người này càng lớn càng khiến hắn nhìn không thấu.

“Ắt hẳn các vị đều có câu trả lời rồi, hà tất phải hỏi dò ta?” Lý Tư Vân đưa tay cầm tách trà thơm nha hoàn đem tới, bụng tấm tắc khen trà lài ở đây thật ngon.

Sự kiện năm Quang Thuận thứ chín xảy ra khi nàng còn nhỏ nên khá mơ hồ, nhưng vừa nãy Hoàng Từ Lan nhắc đến Trần thần y, nàng liền nhớ lại vì lúc ấy đám nô tì trong cung hay đem chuyện này ra kể khi nhàn rỗi.

“…” Hoàng Quân cùng Bùi Thắng lâm vào trầm mặc, không ngờ vị thần y đó nay lại tái xuất. Không rõ Từ Lan quen biết người này, là phúc hay hoạ đây?

“Hoàng đại nhân, dù sao hiện tại ta cũng đã rời hoàng thất, biết là có những chuyện không nên nói….nhưng dù sao ta cũng thân thiết với huynh trưởng nên ta đành mạo muội cướp lời” Ngón tay như noãn ngọc của Lý Tư Vân khẽ gõ lên cạnh bàn, nụ cười thường trực biến mất “Từ Lan dù sao cũng là chỗ thân quen với huynh trưởng, ta và cửu nương. Nếu ai dám có mưu đồ bất thiện, ta cam đoan sẽ không ngồi yên đưa mắt nhìn”

Hoàng Quân im lặng nhìn thất công chúa, dường như đã quay lại những năm tháng trước kia khi hắn còn thấy vị hoàng nữ này ở trong cung hô phong hoán vũ. Đôi bàn tay đang xiết lại khẽ mở ra, hắn mấp máy miệng: “Có lời này của công chúa, Hoàng mỗ thực yên lòng”

Bùi Thắng từ lâu đã tiến lại, nhìn chằm chằm vết thương trên vai Từ Lan. Hắn ở trong quân đã lâu, việc băng bó cũng như khâu những miệng vết thương lớn đã sớm nhìn quen mắt. Hắn nhìn chăm chú, càng nhìn càng giật thột trong lòng: Vết thương sâu như vậy mà mới ba ngày đã có dấu hiệu khép miệng rồi! Đúng là y thuật cao siêu!

“Quả nhiên là người đó” Bùi Thắng hừ nhẹ “Vết thương này nếu để cho thầy thuốc bình thường xử lí, nhanh nhất phải năm ngày mới có thể khép miệng, chưa kể còn để lại sẹo! Đằng này vết thương được xử lí rất tốt, khả năng để lại sẹo là rất thấp! Ai chà, đúng là cao minh!”

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao năm đó Hoàng đế lại không tiếc huy động hơn trăm cấm quân đem người này vào cung bằng mọi giá.

“So với một châm đâm vào huyệt Thông thiên, chấn vỡ toàn bộ kinh mạch bát lạc, điều này với vị cao nhân đó chẳng là gì” Lý Tư Vân câu môi cười, lúc nàng nghe Từ Lan tường thuật lại cũng cảm thấy kinh hãi thật sâu. Rõ ràng người đó biết nhiều cách để kẻ khác chết mau chóng nhưng vẫn dùng một chiêu tàn bạo như vậy, hiển nhiên chính là đang thể hiện bản thân tức giận. Chân khí trong cơ thể người luyện võ chính là một dòng nước. Nếu kinh mạch thông thuận, chân khí sẽ âm nhu mà vận chuyển; nếu kinh mạch xảy ra vấn đề, chân khí sẽ chuyển thành dương cương, vùng vẫy tán loạn khiến kinh mạch bị phá vỡ. Trần thần y dùng châm cưỡng ép chân khí bạo nộ, khác nào khiến kẻ đó như chết trong thùng diêm tiêu.

“Thảo nào hai tên đó chảy máu cửu khiếu, toàn bộ nội tạng bị chấn đến vỡ nát” Bùi Thắng không kiềm chế được hai bàn tay run rẩy, vị thần y này dùng phương thức rất nhẹ nhàng để giết người nhưng hậu quả thì rất kinh khủng!

Cả gian tiền sảnh rơi vào trầm mặc, mỗi người chìm trong suy nghĩ của chính mình. Hơn hết, việc Trần thần y tái xuất đã khiến việc này không còn đơn giản chỉ là ám sát thông thường, cơ hồ ẩn giấu một âm mưu cực lớn. Kẻ đứng sau chuyện này, rốt cuộc là ai?

Bầu không đang rực rỡ ánh nắng bỗng trở nên tối sầm, mặt trời bị mây đen che phủ. Cơn mưa đầu mùa không những không khiến người ta cảm thấy thoải mái, ngược lại còn khiến cho tâm thần bứt rứt khó chịu hơn. Gió mang hơi ẩm ùa vào tiền sảnh Hoàng phủ, quét lên gương mặt trầm ngâm của bốn người. Mành trúc treo trên cửa phiêu phù, tựa như tín phong báo hiệu cho một trận tinh phong huyết vũ sắp tới.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16