Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 99: ĐẠI ÁC NHƯNG TẬN THIỆN

462 4 2 0

Trời cuối xuân đầu hè luôn sẽ có những trận mưa bất chợt vội đến vội đi mà không hề báo trước. Mưa thấm ướt mấy hàng cây cối trong vườn uyển, dưới ánh nắng ngày càng chín đượm màu lúa trĩu của những ngày sắp lập hạ hệt như dải ngọc tô được vị tiên tử nào đó trút bỏ lại phàm giới quên thu về.

Hoàng Từ Lan ngồi trong dịch đình trông hai đứa trẻ đọc sách, bản thân thì cũng chẳng ngồi không mà tỉ mỉ kiểm tra qua mớ sổ sách mãi chẳng thấy vơi đi của Thượng cung cục. Có điều đương lúc đang tập trung thì trong mũi truyền đến cảm giác đau xót, sau đó máu mũi cứ thế mà tuôn ra ngoài.

Nàng vội vàng dùng khăn lau đi, chỉ liếc mắt nhìn nhìn mấy vết máu đỏ sẫm thấm vào khăn rồi cho vào trong tay áo mà cất đi trong im lặng. Trên mặt hoàn toàn không mang theo chút hốt hoảng nào của kẻ bị bệnh sắp chết.

Lại có cớ để đi tìm Trần Hải Đình rồi đây. Dẫu biết rằng trạng huống vốn dĩ chẳng mấy khả quan lại còn đang dần chuyển biến theo hướng xấu, nhưng rồi nàng ngoài cười cho qua chuyện ra cũng chẳng thể làm được gì khác hơn. Trần Hải Đình không có cách, nàng cũng không có cách, không một ai có cách cả.

Đã là vận mệnh an bài thì không cách nào có thể vùng vẫy được nữa rồi.

“Sư phó, chỗ này trò vẫn chưa hiểu lắm” Lê Cẩm Thương đang làm bài thì gặp phải câu khó hiểu, vì vậy bèn ngẩng mặt lên chu môi nói với Hoàng Từ Lan. Vừa vặn làm sao con bé nhìn thấy thầy mình cất cái gì đó vào tay áo, trên mũi vẫn còn vệt máu nhàn nhạt.

“Điện hạ đem sách qua đây đi” Hoàng Từ Lan vẫn một vẻ mặt bình thản như bản thân hoàn toàn chẳng có chuyện gì, ngoắc tay bảo Lê Cẩm Thương cầm sách sang chỗ mình.

Lê Cẩm Thương vừa sang đã leo tót lên trên người Hoàng Từ Lan ngồi, vừa nhìn thật kĩ vừa chun mũi ngửi hệt như con cún con đang cố gắng đánh hơi vậy. Hoàng Từ Lan bị hành động này của con bé làm cho buồn cười, vì vậy bèn hỏi: “Điện hạ còn thắc mắc chỗ nào?”

“Sư phó, người lại bị ốm rồi ạ?” Lê Cẩm Thương chớp mắt nhìn Hoàng Từ Lan, đồng thời đưa bàn tay bé nhỏ lên lau mũi nàng “Trò biết mũi của người vừa chảy máu”

“Không có, là do vừa nãy ta ăn vụng xôi gấc ở chỗ Trần Trưởng ty đấy, không phải máu đâu” Hoàng Từ Lan chối ngay, hơn nữa còn đưa ra một lí do vô cùng khó tin chuyên dùng để dụ dỗ con nít.

“Sư phó thật xấu” Lê Cẩm Thương chu môi “Người không nên nói dối trò, đây rõ ràng là mùi máu” Mùi xôi gấc làm sao lại tanh như thế này được! Hừ, lát nữa nhất định phải đi mách Trần Thức là sư phó chê tay nghề nấu bếp của cô ta tệ hại!

Hoàng Từ Lan nghe đến đây liền bật cười, cuối cùng thì thầm với con bé: “Điện hạ có thể hứa với ta là không nói cho cửu điện hạ biết được không?” Nếu để Lê Lan Đường biết thì đằng nào cũng xảy ra chuyện ngay cho mà xem.

Vốn dĩ nàng đã định sẽ nói tất cả, nhưng đến khi nhìn thấy Lê Lan Đường lại không biết phải mở lời như thế nào mới tốt. Nàng không muốn đứa nhỏ kia phải đau lòng vì mình, nhưng quan trọng hơn cả là nàng cũng không muốn những ngày tháng ngắn ngủi này chóng tàn đến như thế.

Quả nhiên bản thân nàng là kẻ ích kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.

“Sư phó sợ hoàng tỷ sẽ mắng ngài ư?” Lê Cẩm Thương tròn mắt, nhỏ giọng thì thầm với Hoàng Từ Lan. Trên mặt con bé đều là vẻ nghiêm túc, hiển nhiên là đang nghĩ khả năng này xảy ra thật. Dù sao ở hoàng cung này ai cũng biết cửu hoàng tỷ chính là khắc tinh của thầy nó cả.

“À...đúng là như vậy đấy” Hoàng Từ Lan cảm thấy bản thân thật dở khóc dở cười không biết nên nói gì hơn, chỉ có thể gật đầu xem như tán đồng với ý nghĩ này của con bé.

Quả nhiên là con nít quỷ khó lừa mà.

“Sư phó, người bị bệnh thì phải mau chóng chữa đi ạ. Để lâu ngày nó sẽ nặng thêm đó” Trước nay sư phó vốn chẳng có mấy phần là giống với người khoẻ mạnh, đến nay lại càng thêm không giống.

“Ta đương nhiên biết điều đó rồi. Cảm ơn điện hạ đã quan tâm đến ta” Hoàng Từ Lan rũ mắt cười, đột nhiên nhớ về những ngày còn bé chưa hiểu chuyện. Khi đó mẹ nàng vẫn còn sống, bà ấy hay ngồi ở trong đình uống trà vối, đồng thời cũng sẽ ôm nàng giống như thế này vậy. Khi ấy vừa hay là chớm qua xuân phân, tiết trời sáng sủa lên nhiều nhưng vẫn không thể xua đi hoàn toàn cái lạnh đã thấm vào tận nhành cây ngọn cỏ suốt hơn ba tháng ròng, khiến nàng nghĩ bà ấy ăn mặc quá phong phanh nên thân nhiệt mới âm hàn đến như thế.

Nhưng đến bây giờ thì nàng hiểu tất cả rồi. Nhưng cũng quá muộn rồi.

Điện hạ, ngài đừng hiểu chuyện nhanh như vậy, cũng đừng tri kỷ như vậy. Bởi vì luôn có những chuyện, càng sớm rõ ràng thì sẽ càng khiến bản thân tổn thương thêm trầm trọng. Hãy cứ làm một đứa trẻ vô tư khi nhân thế còn cho phép. Như vậy thì khi cảnh hoán người đi, sẽ không có mất mát, cũng không có đau lòng.

......

“Mẹ ơi, sao người ho nhiều vậy ạ? Người bị ốm rồi ạ?”

“Trọng Khanh bé nhỏ đừng lo nhé, mẹ không sao cả”

“Mẹ, người ho ra máu. Người đừng cố chấp nữa, để Trọng Khanh đi hiệu thuốc nhờ thầy lang đến xem bệnh cho người có được không?”

“Trọng Khanh ngoan nào, không được khóc. Như vậy thì làm sao mà mai này chăm sóc cha được”

“Không, con không muốn người đi! Người nhất định phải ở lại, không vì con thì cũng vì cha. Con xin người đấy, người ở lại đi mà!”

“Trọng Khanh, con còn nhớ vì sao mẹ gọi con bằng cái tên này không?”

“Phải nhớ, Trọng Khanh chính là ‘bất phụ khanh’, cho dù có như thế nào cũng không phụ”

“Nhất định phải nhớ lấy đấy nhé”

***

Hoàng Từ Lan ngồi trông hai đứa trẻ đến gần giờ dùng cơm trưa thì phát hiện có người dùng cành cây làm ám hiệu ném lại chỗ bàn của mình. Nàng nhìn quanh một lượt thì hoàn toàn không thể đoán được người nọ đã đứng ở phương nào ném xuống. Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng nàng cầm nhành cây có buộc mảnh giấy kia lên mở ra đọc.

Bên trong chỉ có ngắn gọn vài chữ viết láu, hẹn nàng ra góc hồ Thuý Ngọc gặp mặt. Phía dưới không hề đề tên người gửi, nhưng nàng vẫn đoán được là bút tích của ai. Quả nhiên là đến lúc cần xuất mã, chẳng ai là còn giữ được vẻ bình tĩnh như mọi ngày. Đứng trước vận mệnh, tất cả nhân loại đều chỉ là những kẻ tài trí nhược căn.

......

Ở góc Tây Bắc hồ Thuý Ngọc thuở ban đầu kiến tạo được bố trí trồng nhiều cây liễu, lâu ngày chúng nó mọc ngày càng dày rậm khiến chỗ này thêm phần âm u khuất ánh thái dương. Đám người ở ty Uyển dù rảnh rang đến mấy cũng chẳng muốn đến chỗ này phạt cây dọn cỏ, thành ra cỏ cây ngày càng um tùm. Dùng chỗ này làm nơi khuất nẻo để nói mấy chuyện không muốn để ai biết thì thực là không còn nơi nào thích hợp hơn.

Mà người hẹn Hoàng Từ Lan ra đây gặp mặt, vừa hay chính là kẻ không muốn để người khác vô can nghe được câu chuyện của mình.

“Tân Minh vương gọi hạ quan ra đây hẳn là cũng không phải chỉ để hóng mát nói chuyện phiếm đâu nhỉ?” Hoàng Từ Lan đi đến một góc khuất bèn dừng lại, lưng tựa vào một gốc cây dương một người ôm không xuể, nhàn nhạt nói. Nàng đưa mắt nhìn về góc chếch đối diện, ở nơi đó có một vạt áo bào thêu thuỷ ba bằng chỉ bạc đang lấp ló sau mấy nhành liễu đung đưa khe khẽ. Người này mặc áo bào màu xanh thẫm, lại còn lẩn mình trong đám liễu, chỉ cần không phải người cẩn thận và tinh mắt thì căn bản là không thể phát hiện ra hành trạng.

“Không cần gọi như vậy mà làm gì. Ngoài mặt ta mang họ Lê, nhưng thực chất ta họ Đới, còn dòng máu ta mang lại là của họ Phương vậy. Chẳng phải em cũng vậy sao, Phương Nghi?” Từ trong bóng râm có tiếng đàn ông nói vọng đến, lát sau mới chậm rãi bước ra ngoài ánh sáng. Cẩm bào lục thẫm viền vàng trên người hắn hoà vào tơ dương liễu đan xen rậm rì xung quanh, lúc hiện lúc ẩn dưới ánh nắng vụn tán như bụi vàng. Hắn chau đôi mày kiếm nhìn Hoàng Từ Lan nhàn nhã đứng ở đối diện, mấy lọn tóc bạc quá nửa phất qua càng tô đậm thêm nét lãnh bạc trong mắt “Nghi, em đã biết được bao nhiêu rồi?”

“Những chuyện không nghiêm trọng mấy thì đều đã biết, còn những chuyện sâu xa thì chắc nhờ anh họ giải đáp dùm đứa em này đi vậy” Hoàng Từ Lan cũng không tỏ ra bất mãn hay sốt ruột vì những lời Đới Ngọc nói, chỉ bình thản mà đáp lại.

Phải rồi, chỉ có những kẻ mang dòng máu của Phương thị mới có thể dần dần biến thành những kẻ sống dở chết dở, người chẳng ra người ma chẳng ra ma như thế này đây. Cha nàng vẫn còn những điều chưa nói, nhưng không sao cả, nàng vẫn có năng lực tự suy nghĩ và đích thân tìm tòi. Trần Hải Đình có nỗi khổ tâm không thể nói, vậy thì nàng đi tìm Đới Ngọc.

“Haha có gì để mà giải đáp? Mọi chuyện vốn dĩ đã là một mạng lưới đan xen làm nhân quả cho nhau, giải thích chẳng phải chỉ càng thêm rối rắm thôi ư?” Đới Ngọc bật ra tràng cười ha hả mà hỏi vặn, tay cầm mớ tóc bạc trắng của mình lên nhìn ngắm một hồi. Giải thích ư? Hắn nên giải thích như thế nào khi cả hắn và Trần Hải Đình đều chỉ là những quân cờ được an bài trận địa sẵn trong đầu của ba người nhà Phương thị và Trình thị nay chỉ còn mỗi một người kia? Buồn cười làm sao, hắn ngày nghĩ đêm suy, trăm phương ngàn kế chỉ để đạt được mục đích đem đứa em gái này về cố thổ, nhưng rồi lại phát hiện bản thân đã sớm sa lầy ở Đại Việt không thể rút chân trong một sớm một chiều.

Nghĩ đến Trình Uyển, Đới Ngọc thật sự chỉ muốn giết chết bà ta để hả dạ. Nhưng thôi đi vậy, bà ta vẫn là người có vai trò lớn trong thế cờ này, phải sống đến lúc tàn cục mới phải đạo. Đến lúc ấy, cho dù bà ta có không muốn gặp lại hai người kia thì hắn cũng sẽ tiễn bà ta đến suối vàng.

“Thôi nếu anh đã không muốn nói thì đứa em này cũng không tiếp tục gượng hỏi nữa mà làm gì” Hoàng Từ Lan cười nhạt không buồn chất vấn thêm, đồng thời đưa mắt nhìn hắn “Phương Khải, rốt cuộc anh kêu đứa em này ra đây để nói chuyện gì?” Đến cuối cùng rồi tất cả những chuyện này sẽ được phơi bày ra ánh sáng, nên nàng cũng không vội phải biết hết tất cả mà làm gì. Chỉ cần trước khi giã từ nhân thế, nàng có thể giải quyết hết đống phiền toái này là xong. Sẽ không còn ai phải dính líu vào, cũng sẽ không vì những cái nghiệt trái này mà hiến ra sinh mạng bản thân hằng trân quý.

Cả Trình thị và Phương thị sẽ đem hết thảy những chuyện tối tăm tanh tưởi này xuống mồ.

“Trần Hải Đình lần này đã thực sự nghiêm túc, kể từ lúc Lý Ngọc Hàm bị người của Trình thị cho vào tròng suýt mất mạng” Đới Ngọc cười nhạt, chậm rãi nói ra vài chuyện gần đây bản thân nghe ngóng được. Trần Hải Đình chắc chắn sẽ vì tồn vong của Cẩm Lý Đào Nguyên mà chấp nhất, vừa hay Lý Ngọc Hàm lại là tông chủ kế nhiệm nên nhất định ả ta phải ra mặt lo liệu một phen. Không thể không nói bà thím Trình Uyển kia của hắn tính toán thật chuẩn xác, vừa khiến phe cánh của Lê Tranh hao tổn một số lượng không nhỏ vừa khiến Trần Hải Đình phải để tâm mà nhúng tay vào. Chuyện Lê Tranh hao binh tổn tướng như thế này cộng thêm việc của Đường vương thật chẳng khác nào hồi trống cổ vũ cho đám thân vương còn lại rục rịch hành động, đem chính trường biến thành sa trường hỗn loạn.

Hắn thật sự đã muốn vỗ tay cười. Người có thể đứng ngang hàng với người dì quá cố kia của hắn, quả nhiên là đem đến cho hậu bối rất nhiều kinh hỉ.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến Phương thị đâu, Trình thị mưu toan như thế nào cũng chẳng có nửa phân dính dáng đến chúng ta” Hoàng Từ Lan nhún vai cười nhạt, nói với vẻ đầy vô cảm. Nếu như Trình thị vẫn còn hậu đại thì điều này mới có lời giải thích, đằng này nàng vẫn chưa thể điều tra ra được là Trình thị ngoài Trình Uyển ra còn có người nào khác hay không. Bà ta giấu người rất kĩ, nếu không phải là dịp tốt ngàn năm có một hoặc bà ta chính miệng nói ra, có cho thêm nhân lực đi điều tra cũng chẳng khác chi dã tràng se cát, công cốc hoài công cốc.

Nhưng Trình Uyển sao có thể là một người tuỳ hứng thích làm thì làm được kia chứ, bà ta nào phải kẻ bồng bột không màng đến lợi ích cùng tương lai đâu. Chỉ là đến cuối cùng, bà ta đang ủ mục đích gì, nàng nhất thời vẫn chưa thể đoán tỏ tường, vẫn cần chờ thêm động thái.

“Thêm nữa đám người tranh trữ với Lê Tranh đang hừng hực khí thế sau khi Đường vương được giao việc lớn lại có hậu đãi ở Cô Tô. Đúng là lão già hoàng đế giỏi tính toán lắm, càng hay cho câu Không ai hiểu con hơn bậc làm cha mẹ” Đới Ngọc cũng không hề đợi đối phương nói thêm đã cười gằn mà tiếp tục “Nhưng đám thân vương kia cũng thật ngu ngốc, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì thôi đã đành đi, đằng này còn ôm mộng tự huyễn ra đủ loại viễn cảnh khi bản thân được truyền cho ngôi cửu ngũ. Nhưng bọn hắn làm sao biết được, nếu trữ quân không là Lê Tranh thì cũng chẳng đến lượt đám phế thải chúng nó lên ngồi”

Đám thân vương ngu ngốc kia hẳn có nằm mơ chín ngày cũng không hề nghĩ đến gã nội quan Trình Chung từng ngày đêm túc trực hầu hạ hoàng đế, nay đã làm đến chức tổng quản của phủ Nội vụ mà ai nghe tiếng cũng sợ hãi kia lại là con chó đắc lực dưới trướng của bà Kính phi đâu. Hơn nữa lão già hoàng đế kia nếu có việc cần người tâm sự thì đều đến gặp bà ta, chả khéo đã bị bà ta tiêm nhiễm mấy thứ suy nghĩ oái ăm gì vào đầu rồi ấy chứ.

Hoàng đế không ngốc, Trình Uyển cũng không. Hai kẻ này khi nói chuyện với nhau sẽ tổng kết lại những thứ ích lợi cho cả đôi bên.

“Ông ta có kế hoạch mới?” Hoàng Từ Lan chau mày. Từ dạo Đường vương bỗng nhiên được tin tưởng đã khiến nàng sinh nghi hoặc, hẳn là sắp tới đây ông ta sẽ thực hiện bước tiếp theo rồi. Sẽ là nâng đỡ Minh phi lên cửu trùng, hay là đạp quý phi xuống thập điện? Mà cũng hay ho thật đấy! Dù cho thế lực các phương tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, bà Kính phi kia vẫn sẽ là ngư ông đắc lợi, trăm lợi chẳng có một hại mà bàng quan đứng nhìn, mặc dù bản thân bà ta là kẻ châm ngòi cho tất cả.

“Lão cáo già đó định cho ra một quyết định, mà trước nay không hề có một ai dám nghĩ tới” Đới Ngọc đưa tay bẻ lấy một nhành dương vừa sà qua sát mặt mình, cười gằn đầy đắc ý “Phương Nghi, đến lúc đó em sẽ là người phải lựa chọn đấy” Nhưng cho dù phương án lựa chọn của em có là gì đi chăng nữa, thì em nhất định cũng phải về lại cố thổ. Bằng không, tất cả sẽ không còn đường cứu vãn nữa đâu Phương Nghi ạ.

Tất cả, đều sẽ hoá thành hồng trần bồi tụ nên nhân gian.

***

Cung Xuân Trường.

Trình Uyển ngồi trước án thờ Phật, quỳ trên bồ đoàn tụng từng hồi kinh không chút ngơi nghỉ. Dưới làn trầm hương yên vụ toả ra không ngừng từ cái lư đồng nạm vàng đúc hình Toan Nghê, tất cả không gian xung quanh như chốn tiên cảnh bảng lảng mờ ảo không nhìn rõ được bất kì thứ gì.

Bên ngoài lại vọng đến tiếng đế giày ma sát lên thềm hiên rồi dừng lại ngay trước cửa phòng thờ Phật của bà ấy.

“Bẩm lệnh bà, Tân Minh vương ghé thăm ạ”

Tiếng gõ mõ vang thêm hai ba lần rồi ngừng bặt. Dưới đám yên vụ xám lét mỏng manh kia, đôi mắt đen thẳm tối của Trình Uyển khẽ mở ra, không chút tâm tình nào. Hồi lâu sau đó đôi môi đào kia liền khẽ nhích thành nụ cười nhạt nhẽo lạnh tanh, cuối cùng hoá tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Được, bảo nó ngồi ở dịch các chờ ta sang. Nhớ đem trà nụ vối ra mời khách, đừng có dùng loại khác đấy”

.......

“Cậu Khải hôm nay có nhã hứng đến gặp bà già này là có việc ư?” Trình Uyển cũng không bất ngờ trước việc Đới Ngọc xuất hiện ở chỗ mình, còn rất nhàn nhã mà hỏi thăm đầy thân mật.

“Thím nghĩ sẽ giấu được hai đứa kia bao lâu nữa? Thật chẳng hiểu thím với ông dượng đang nghĩ gì” Hắn nhếch môi cười, tay xoay chén trà vẫn còn nóng giãy “Thím mặt ngoài luôn chê trách ông dượng vì sao không đem mọi chuyện nói ra cho Phương Nghi nghe tất cả, nhưng thím cũng giống vậy, hoàn toàn không nói hết cho Trình Anh biết những điều oái ăm đang quấn lấy mình”

“Ý cậu Khải là đang chê trách ta Lươn ngắn chê chạch dài đấy à?” Trình Uyển xoay chuỗi tràng trên tay, chẳng chút tức giận trước câu nói thẳng thắn của Đới Ngọc “Cậu Khải nên biết, hai đứa chúng nó phải gánh trên vai rất nhiều việc, không phải chỉ cần nói là có thể tiếp nhận được ngay. Chớ có nói ta, chẳng phải cậu vẫn đang miệt mài dọn sẵn con đường giúp Phương Nghi đó ư? Cậu sợ nó vai gầy không gánh nổi đường xa, nên cậu mới làm ra nhiều việc đến như vậy. Còn nữa, ta cũng thật thắc mắc vì sao mưu tính cặn kẽ không chỗ hở hôm nọ, cậu lại huỷ bỏ giữa chừng?”

Hắn đem phong ấn của Trần Hải Đình phá bỏ, để cho con người tên Phương Nghi kia sống trở lại dù người dì đã khuất núi kia của hắn không hề muốn thế. Hắn ra tay giúp Lâm vương tranh trữ, giết Diễn vương, thậm chí không tiếc hy sinh phần lớn thuộc hạ để mưu tính hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, biến tất cả những oan hồn kia thành hòn đá lót đường cho những tham sân trong nội tâm của Phương Nghi trỗi dậy. Hắn làm rất nhiều việc, cốt chỉ để thực hiện cái điều đại ác nhưng lại tận thiện kia. Không ai hiểu hắn đang làm cái gì, mà hắn cũng chẳng cần ai hiểu cả.

Người nhà họ Phương trước nay hành sự hay định liệu đều không cần được người khác cảm thông thấu hiểu. Bởi căn bản trên đời này làm gì có sự thật tuyệt đối kia chứ.

“Bà thím nói hay như hát vậy! Bà đừng nghĩ thằng cháu họ này không biết bà đã làm gì với Trình Anh trong suốt mười mấy năm qua” Đới Ngọc vỗ tay cười, tựa hồ như thấy được điều gì đó cực kì thú vị vậy “Nếu một ngày nào đó Phương Nghi nó biết được, bà thím nghĩ nó có tha cho bà không? Cả Trình Anh nữa, nó sẽ tha cho bà vì đã giết mẹ nó ư?!”

Mấy chữ cuối, cơ hồ là hắn nói gằn. Trên gương mặt trắng bệch không có sắc máu kia là vùng hỗn độn giữa vui vẻ, phẫn nộ, buồn bã, giễu cợt, trào phúng, xót xa, thương hại, còn có cả thấu triệt nữa. Trong đáy mắt hắn phản chiếu hình ảnh hiện tại đã sớm khác xa so với năm xưa của Trình Uyển, chân thật vô cùng.

Hai con sài lang nhìn nhau, tất thảy đều đã quá tường minh.

“Cho dù là như thế thì đã làm sao? Hy sinh cả Phương thị và Trình thị trước hạn kì để đổi lại yên bình cho ngàn vạn sinh linh, ta tuyệt chưa từng hối hận qua lần nào” Trình Uyển nghe đến đấy liền rũ mi cười đạm nhiên chẳng có lấy chút phẫn nộ, tay vẫn lần tràng hạt không ngừng “Chẳng phải cậu Khải đây theo học bậc chân giả cũng là để tìm cách đấy ư?”

“Hừ, bà thím cũng biết là có thể đào ra được cách chó gì rồi mà?” Đới Ngọc khịt mũi đầy xem thường mà nhún vai “Lại nói đến kế hoạch kia của bà nghe bất hợp lý đến như vậy, lão già hoàng đế vị kỷ kia sẽ làm theo à?” Hừ, xem ra những chuyện khá xa trước kia, bà ta vẫn biết được tất thảy. Quả nhiên ả đàn bà này thật đáng sợ.

“Yên tâm đi, lão sẽ làm theo” Trình Uyển cười nhạt “Bởi vì ngay từ đầu, lão đã muốn làm thế rồi” Hắn là quân chủ kiệt tài, suy nghĩ đương nhiên cũng sẽ khác. Hắn được lợi, bà cũng được lợi, cả đất nước này được lợi thì hắn sẽ làm theo thôi. Người làm quân chủ, tất nhiên sẽ dám lấy thiên hạ vi tiên.

Mà hẳn là hắn cũng đã đem phần tâm tư kia nói ra một cách kín đáo rồi đấy. Chỉ là có người hiểu nhưng chẳng thể chấp nhận, cũng có người từ đâu chí cuối vẫn chưa hiểu ấy thôi. Mà hiểu hay không hiểu, thì đến lúc này quyết định cũng đã không nằm trong tay của bất kì ai nữa rồi. Cây cầu độc mộc này, chỉ có tiến tới không thể chùn chân mà quay đầu được nữa. Chùn chân, ắt sẽ rơi xuống vực thẳm bên dưới mà tan xác.

Trình Anh, xin lỗi con. Là ta đã đẩy con rơi vào tình cảnh này. Hồng trần tịch mịch ngôn, thế tục hằng hà sự. Chặng đường phía trước, người quyết định sẽ là con.

______

LỜI TÁC GIẢ

Đăng chương vừa rồi xong tác giả nhận được rất nhiều những sự quan tâm của độc giả, thể hiện qua rất nhiều những inbox dốc gan dốc ruột ra của mọi người đã gửi về :v ok đến chương này chúng ta lại biết thêm được những tình tiết, nội tuyến, ẩn tuyến đặc sắc mới mẻ cùng gây ngợp thở không thể lường trước được rồi đúng không nào =))))))) Phương Dung lại xuất hiện rồi đấy :v và lần này bà ấy xuất hiện để giải thích cho một chuyện mà tác giả đã bỏ vào phiên ngoại đặc biệt :v

Cảm ơn bạn fan nào đó đã cảnh báo đến mọi người nhé :v Vì nếu không đọc phiên ngoại thì sẽ không hiểu gì thật :v Tác giả cảm thấy bản thân thật sự là người biết cách làm khó bản thân và làm khó cho cả người khác :v Ban đầu (năm 2020) cốt truyện nó cũng không quá rối rắm như thế này đâu, nhưng mà sau khoảng thời gian relax và drop hơi bị dài thì não của tác giả như được buff thêm sức mạnh vậy :v *hoang mang tột độ*

Phiên ngoại kỉ niệm 100 chương đã có, sẽ được đăng trên WP và set pass nên mọi người sẽ nhận được quiz vào chương sau nhé :v

_______

CHUYÊN MỤC TRẢ LỜI INBOX

Fan A: Tác giả cho em hỏi chế độ dinh dưỡng của tác giả là gì mà sao não nhiều chất xám vậy ạ? Ban đầu nghe mọi người cảnh báo là ngược và hack não lắm nhưng em không tin, ok giờ em tin rồi, em hối hận rồi.

Tô quân: @@ Tác giả có biết gì đâu, tác giả là động vật ăn chay mà :v Bây giờ não của tác giả đã load sang cuốn hai rồi bạn ạ, cuốn một hầu như đã shift toàn văn sẽ có bố cục như thế nào rồi :v

Fan B: Em dành ra một tuần để cày truyện cho đến chương hiện tại, và đây là quá trình gia giảm feeling của em nên em viết ra cho mọi người đọc cùng xem có ai giống em không, tác giả đăng lên cho em với nhé.

Hai ngày đầu tiên, em nhai được 40 chương. Đoạn này thì chẳng còn gì để nói nữa rồi, em nằm đọc mà em cười hihi. Và em đã nghĩ ôi nó giải trí quá.

Ba ngày tiếp theo, em đọc được có 30 chương. Có thể tác giả sẽ thấy vì sao hiệu năng giảm rõ rệt đúng không? Bởi vì mỗi chương nó bắt đầu dài vãi lúa và nhiều hàm ý ấy ạ. Em phải vừa đọc vừa ngẫm nghĩ. Ngẫm nghĩ xong, em lâm vào trầm tư vì em thấy nó có vẻ dảk quá?!

Hai ngày cuối cùng, em đọc 30 chương. Em đọc liên tục hết hai ngày cuối tuần và não load không ngừng để kịp tiêu hoá cú cua gắt phá vỡ mọi nhận định bao lâu nay của tác giả :)) Ok em đã hiểu vì sao có những bạn fan khóc ngay đêm giao thừa rồi, vì hai ngày cuối tuần em cũng khóc tiếng chó. Khác với các bạn, em sẽ không khen tác giả viết hay đâu. Cái em thích ở tác giả đó chính là quan điểm về phân vai chính tà trong truyện, ở đây có nhiều nhân vật thật đấy nhưng mà em hoàn toàn không biết ai chính ai tà. Hoặc có thể nói vốn chẳng có ai rạch ròi như trong những tác phẩm khác em từng đọc cả.

Em vẫn đang suy nghĩ về việc có nên hò dô với mọi người đu sang cuốn hai hay không, vì em sợ cái sự dảk này của tác giả quá ạ :)))

Tô quân: Ơ kìa bạn ơi, mình phải qua cuốn hai thì mình mới có niềm tin sau cơn mưa trời lại sáng chứ :>

Fan C: Tác giả còn mấy cú cua khét nữa thì lên luôn một lần đi ạ, chứ cứ lộ dần dần như thế này làm em đau tim quá. Lên luôn đi ạ, em vẫn còn chịu được. Phổi em sắp chai lì rồi, tác giả cứ mạnh tay hơn nữa vào.

Tô quân: Lên luôn một lần thì tác giả nổ phổi mất :> Xin bạn đừng =)))))

Fan D: Phiên ngoại 100 chương này chắc phải giật gân lắm nè đúng hông? Từ cái đợt phiên ngoại tết là nghe mùi ngược đến đỉnh cao rồi nhé tác giả:v

Tô quân: Vâng, hẳn là ngược đến đỉnh cao =)))))) Nhưng nếu mọi người thích thì tác giả sẽ đưa nó lên đỉnh cao ngược tâm luôn nhé :>

Fan E: Tác giả bảo sẽ viết truyện ngắn cho Diệp cô nương và lục điện hạ à? Em không cần văn án, cũng không cần tag, em chỉ cần một cái bảo đảm thôi :v Em ở đây đủ lâu rồi, đã sớm mất niềm tin vào văn án made by Cơ Tử Huyên rồi tác giả ạ :)) Em thề chứ ban đầu em đọc văn án em chỉ nghĩ: “Ờ đây hẳn là cung đấu bình thường thôi, dăm ba âm mưu vặt vãnh xong chắc chắn HE rồi”

Em sai rồi :)) Mọi người vẫn còn đang ở đây đều đã sai rồi :))) Từ cái lúc mà các nhân vật nửa đường nhảy ra liên tục làm em ngơ ngác thì mọi thứ đã trở nên quá sai trái rồi :)) Nội tuyến chính còn chưa lên mà em đã thấy drama ngập tràn, nhân vật thì người này dính người kia không có một điểm thừa thải luôn, ẩn số như thế nào cũng không ai đoán ra được luôn :)) Tác giả mau nói em biết, tác giả đã mất bao lâu để hoàn thành bố cục nội tuyến cuốn truyện này vậy? Em nói thật chứ câu chuyện của các cp phụ đủ tài nguyên để viết thành một cuốn truyện mới đó ạ @@ Em muốn có một cuốn về Phạm Thanh Vân và Trần Hải Đình ạ, còn có Lý thiếu tông chủ và bát điện hạ, Bùi Tướng quân điên khùng và tam điện hạ nữa ạ.

Cơ mà khoan đã ạ, em muốn có một cuốn gắn tag thực văn của Phùng Hà và Trần Thức nữa ạ :v Còn cả cp nhan khống Nguyễn Dung và Mai Liên nữa ạ :v Cp triệt hạ san bằng kia thì nhất định phải thêm rồi đó tác giả ơi =)) Cp Phương Dung và Trình Uyên ngược luyến tàn tâm nên xin phép....thích quá ạ :v Ôi còn cp Phan môn chủ và Trương đường chủ đốn tim chị em, cp Liễu Đường chủ và Lâm Đường chủ gắn tag trâu già gặm cỏ non nữa kìa tác giả ơi =)))))) Thôi tóm lại là tác giả viết hết đi ạ, em đại diện hội đồng độc giả đang ngồi dưới hố ủng hộ tác giả nhiệt tình, cơm chó bọn em sẽ ăn, máu chó bọn em sẽ uống tất.

Tô quân: @@ à thì như bạn thấy rồi đấy =))))) Từ tháng 8/2020 đến nay vẫn chưa hoàn :v Tốc độ hiện tại là 3 ngày/chương và vẫn chưa biết kịp tháng 8 lấp hố để nhảy sang cuốn hai hay không :v

Còn việc mà viết hết mấy cái cp kia thì =))))))) ahihi=(((((

Fan F: nếu bây giờ em lên Vietnovel vote tác giả 1 sao vì cái tội viết quá hay quá sâu sắc khiến độc giả khóc thét thì có sao không ạ :v

Tô quân: @@ Ơ kìa bạn mình ơi, đừng như vậy mà =))))))) Tác phẩm đâu có tội đâu :v

Fan G: Cho em hỏi, tác giả có phải chính là tác giả Thập Lý làm nên thương hiệu của Chuyện Hậu Cung không ạ? Hôm trước tìm ra facebook của tác giả thì thấy có liên kết với Chuyện Hậu Cung, và rồi em đã inbox admin page để hỏi :) ok sau khi nghe admin nói về tác giả như một huyền thoại, cây đa cây đề khiến bao thế hệ đàn em ghi nhớ thì em đã bảo admin đề cử bài cho em đọc :) ok cái giọng văn triết học kia nó không lẫn đi đâu được ạ :)) Mà sao tác giả ít lên bài vậy ạ? Trên web thì có nhưng mà ít ỏi quá, toàn là từ giữa năm 2021 đổ về trước thôi :))

Tô quân: Vâng, tác giả chính là Thập Lý từng một thời dãi nắng dầm mưa của nhà Chuyện Hậu Cung đấy ạ :v Nhưng mà về hưu đã lâu rồi nên là cũng ngưng viết bài =)))))) Cảm ơn tình cảm của các bạn dành cho tác giả của những ngày quá vãng nhé :v Lúc đó căn bản là cũng không nghĩ gì nhiều, đơn giản là viết và chia sẻ :v Nhưng không thể không thừa nhận là cách viết và truyền tải của nhân cách Thập Lý có ảnh hưởng đến một số bạn trẻ, đặc biệt là những cây viết thế hệ sau của Chuyện Hậu Cung. Mà tác giả lại không khuyến khích điều đó lắm, bởi văn phong là chỗ mình thể hiện cá tính mà :v

Sắp tới tác giả sẽ cùng với các đồng sự trong kịch đoàn cho ra mắt ấn phẩm kịch truyền thanh có yếu tố lịch sử, hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người :>

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16