Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 77: KHỔ NHỤC KẾ

545 6 2 0

Xuân tự hoa, ái khí vi, ái nhật trì.

Đào hoa hàm tiếu liễu thư my, điệp loan phi.

Tùng lý hoàng oanh hiển hoản, lương đầu tử yến nam ni.

Hiệu đãng xuân khuê bất tự trì, chuyết tân kỳ.

(Hữu điệu Xuân quang, trích từ Truyền kỳ tân phả của Hồng Hà nữ sĩ)

***

Sau dạo ở Lê viên về, Lê Lan Đường cơ hồ là chỉ hận không thể trông chừng Hoàng Từ Lan một ngày mười hai canh giờ, chỉ sợ mình bỏ sót điều gì đó khiến đám người hoa si kia có cơ hội lại gần giai nhân. Nhưng nằm ngoài cả ý nghĩ của nàng, Hoàng Từ Lan lại chẳng khác nhật thường bao nhiêu, cả ngày loay hoay trong phủ không hề đặt chân ra ngoài, có bái thiếp thì bảo Nguyên Thành gom lại thành tập sau đó đưa sang cho nàng muốn làm gì thì làm. Mấy ngày tết với đại tài nữ buồn tẻ đến mức chẳng thể buồn tẻ hơn.

Hoàng Từ Lan hiểu Lê Lan Đường sẽ chẳng bao giờ có cảm giác an toàn thực sự, chính khoảng thời gian kia đã để lại bệnh căn không cách nào dứt, một tâm thái luôn đề phòng trước những sự ác ý từ người khác. Bởi vậy nên nàng luôn muốn đứa nhỏ kia cảm thấy yên lòng không cần phải lo nghĩ quá nhiều.

Hôm ngày mồng bảy, nàng đang đứng chỉ huy mấy đứa gia đinh trong phủ hạ cây nêu xuống thì được báo rằng Lâm vương cho người đến tìm mình, hẹn buổi chiều gặp mặt. Vốn ban đầu nàng còn định theo thói quen mà từ chối, nhưng nghĩ đến việc hắn cấu kết với Đới Ngọc bèn sai người chuyển lời rằng mình đồng ý ước hẹn chiều nay.

Nàng cũng muốn xem xem hắn định làm gì mình. Đới Ngọc muốn có được nàng, hắn cũng muốn. Thật chẳng hiểu vì sao hai kẻ điên lại tham lam này lại có thể hợp tác với nhau được nữa? Bỗng nhiên cảm thấy thật hối hận vì năm xưa bao đồng đứng lại quan tâm Lâm vương làm sao.

......

Địa điểm mà Lê Tương chọn là phủ đệ của hắn nằm ở ngoại thành, chỗ này có hậu viên được kì công xếp đặt rất nhiều các loại cây quý cỏ lạ, hắn khá kì vọng rằng Hoàng Từ Lan sẽ không để lại ấn tượng quá xấu xí về mình.

Nhưng chẳng ngờ, trong lúc hắn đang hồi hộp thấp thỏm ngồi đợi giai nhân thì Đới Ngọc đã đến tìm hắn trước một bước, còn rất nhàn nhã hỏi han ân cần về tình hình của hắn gần đây ra làm sao.

“Tân Minh vương dạo này ở kinh thành đã đi thăm thú được nhiều nơi chưa? Sao bỗng nhiên lại có hứng thú đến tìm bổn vương thế này?” Lê Tương cười hỏi nhưng đáy mắt lại chẳng có vẻ gì là đang cười từ chân tâm. Dù mặt ngoài thì hắn và người anh họ này đang hợp tác nhưng trong thâm tâm của mình, hắn vẫn vô cùng đề phòng trước người mà mình gọi là đồng minh này. Kẻ này giống như một con dã lang tàn độc, tin tưởng hết lòng sẽ chỉ đem lại kết quả phương hại bản thân mà thôi.

“Bỗng nhiên nhớ ra một việc quan trọng nên muốn đến tìm Lâm vương ấy mà” Đới Ngọc cười nhạt mà đáp, tay cầm bình ngọc đựng rượu trên bàn lên săm soi một hồi rồi tự rót ra một ly cho mình “Quỳnh tương đãi khách hồng nhan. Thanh sơn bích thuỷ, nhất trản đầy vun” Hắn thuận hứng mà ngâm nên hai câu thơ, biểu cảm vô cùng tận hưởng mà nâng lên uống cạn. Xuân phong bên hồ thổi qua mái tóc bạc trắng như cước che đi gương mặt tái nhợt u ám của hắn, trông lãnh bạc và cô độc đến lạ.

“Có việc chi quan trọng, Tân Minh vương mời nói” Lê Tương không tỏ thái độ gì, chỉ nhắc hắn mau nói ra chính sự. Từ Lan hẳn là sắp đến, không nên để hắn rầy rà ở đây phá hỏng chuyện tốt của mình được.

“Thái tử dạo gần đây có vẻ đã để mắt đến ta và ngài, hẳn là sắp tới đừng nên làm ra việc gì rút dây động rừng kẻo lại ân hận đứt ruột thôi” Đới Ngọc chầm chậm nói ra. Mấy hành động gần đây của hắn quả thật đã khiến thái tử đỏ mắt và bắt đầu đề phòng, nom là muốn cùng với Cẩm Lý Đào Nguyên hợp tác để diệt trừ hậu hoạ có thể uy hiếp đến quyền lợi của mình trong tương lai. Chưa kể nếu để Lê Tranh thành công thuyết phục được Hoàng Từ Lan cho mình mượn thế lực của đám Lang Nha hung hãn tàn ác kia, bọn hắn đúng là lâm vào cảnh tứ bề thọ địch, nguy hiểm vô cùng. Đến lúc đó thì chớ nói đến đạt được mục đích, chỉ sợ toàn mạng cũng khó, chẳng chột cũng què.

“Đã biết. Cảm ơn Tân Minh vương ngài đã lên tiếng nhắc nhở bổn vương” Lê Tương rõ ràng đã bị tin tức này của Đới Ngọc làm cho suy nghĩ, sau cùng vẫn gật đầu tỏ ra đã hiểu. Sớm muộn gì thái tử cũng sẽ biết được, đấy đã là điều tất yếu. Hắn vị tất phải quá lo nghĩ mà thêm buồn phiền? Chỉ cần mục đích cuối cùng có thể đạt tới, lúc đó Lê Tranh còn có thể làm nên trò trống gì?

“Nom có vẻ Lâm vương đang đợi khách nên cứ sốt ruột không yên ấy nhỉ? Ta có làm phiền ngài không?” Đới Ngọc đã biết nhưng vẫn lên tiếng hỏi, hiển nhiên là muốn xem biểu cảm của người đối diện ra làm sao. Trữ quân hay quân chủ vị rơi vào tay ai chẳng có nửa điểm liên quan đến hắn, hợp tác với ai cũng như nhau cả mà thôi. Đám thân vương còn lại kia rặt một phường Lý Thông mặt người dạ thú, miệng nói đạo đức nhân nghĩa nhưng trong bụng lại chẳng từ bất kì cơ hội nào để giẫm lên kẻ khác hòng nâng cao vị trí của mình.

Một đám ung nhọt thối nát bán mình cho quỷ dữ nhưng nghĩ bản thân là thần minh.Ôi thật tức cười làm sao.

“Không phiền. Tân Minh vương đã có lòng đến nhắc nhở, bổn vương sao có thể thấy phiền được kia chứ” Lê Tương lắc đầu, đón lấy bình rượu từ tay Đới Ngọc mà rót vào ly của mình một ít.

“À lại quên mất ngài cũng nên cẩn thận với Xuân Minh Công chúa đi thì hơn, chả khéo ngài ấy lại là địch thủ lớn nhất của ngài trên con đường này đấy” Đới Ngọc lại thêm hảo tâm mà nhắc nhở. Nhìn sắc mặt của đối phương đã đổi, hắn cười gằn trong lòng đầy thích ý. Lê Tương đúng là kẻ ngốc, hậu nhân của Phương thị hắn nhất định phải mang trở về, một tên tép riu nhu nhược luỵ tình há có thể cản được?

Việc thành thì hắn yên ổn ngồi đế vị mà rũ ống tay áo chẳng phải rất tốt sao, lúc đó muốn bao mỹ nữ mà chẳng được? Nếu hắn cứ mãi như thế này thì đừng trách vì sao nhân tâm lại bạc bẽo vô tình, khiến bản thân mất cả chì lẫn chài. Tham lam đúng là thứ ung nhọt độc hại, càng tham lam chỉ càng khiến bản thân đi vào con đường chết không có đất chôn mà thôi.

“Có vẻ khách của ngài đã tới rồi đấy, vậy ta không làm phiền ngài nữa. Kế hoạch đã xếp đặt xong rồi, ngài cứ yên lòng đi thôi. Mà hẳn là ngài cũng chẳng thích không khí xuất hiện thêm kẻ thừa thải là ta đâu nhỉ?” Đới Ngọc cười cười từ biệt, sau đó phất tay áo mà biến mất không tiếng động, trả lại khung cảnh yên tĩnh như cũ. Chỉ cái ly ngọc bên bàn vẫn còn vương vài giọt rượu là dấu tích duy nhất chứng minh hắn từng đến đây và ngồi lại một lúc mà thôi.

Bên ngoài màn mưa bụi mịt mù cùng mấy nhành liễu mởn xanh khi ẩn khi hiện bỗng chen vào một tán ô giấy màu đỏ đào vô cùng nổi bật, che lấy một bóng người mặc tố y thêu lá trúc bằng chỉ lục đang hướng về phía đình các bên này mà bước tới không chút vội vã.

Người tới đích thực là Hoàng Từ Lan.

“Tham kiến điện hạ” Hoàng Từ Lan gấp ô giấy để bên cột, ung dung nhàn nhã hành lễ với Lê Tương theo đúng lễ nghi quân thần rồi mới ngồi xuống bên bàn mà hỏi “Điện hạ gửi bái thiếp đến Hoàng phủ tìm hạ quan hẳn là việc trọng đại cần nói?”

***

Trong khi đó.

Hoàng phủ.

“Điện hạ đến tìm tiểu thư ạ?” Hoàng Ất đứng canh cổng thì thấy Lê Lan Đường từ xa đi đến, tay cầm những hai con cá chép vẫn đang giãy đành đạch. Đám gia nhân ở Hoàng phủ với vị cửu điện hạ này hoàn toàn chẳng chút xa lạ, đều vô cùng lễ phép không dám có một chút lơ là. Hắn vội vàng khom người hành lễ, sau đó hỏi.

Chẳng lẽ chuyện tiểu thư đi ra ngoài gặp Lâm vương, cửu điện hạ không biết ư?

“Hoàng Từ Lan có nhà không?” Lê Lan Đường nghi hoặc hỏi. Bình thường đám gia đinh chẳng bao giờ hỏi nàng như vậy cả, chẳng lẽ lại có chuyện gì rồi?

“Lúc trời còn sớm Lâm vương sai người đem bái thiếp qua mời tiểu thư đến phủ làm khách rồi ạ. Tiểu thư chỉ mới đi thôi ạ, hẳn là vẫn chưa đi được xa thưa điện hạ” Hoàng Ất thật thà báo cáo lại. Tiểu thư chẳng phải đã nói là cửu điện hạ bảo gì thì phải làm nấy ngay ư?

“Mẹ khốn nạn” Lê Lan Đường cười khẩy, sau đó quăng con cá vào tay Hoàng Ất, không nói gì thêm đã rời đi. Lúc đi còn không quên giật lấy cây trường côn hắn đang cầm, hung thần ác sát hệt như đã quyết ý cùng Lê Tương sống mái đến nơi. Trong đầu không ngừng vọng lại những lời Lê Lệ Khanh vừa nói lúc trưa khiến nàng nghiến răng nghiến lợi, hận chẳng thể mọc cánh bay thẳng đến phủ đệ của Lê Tương ngay lập tức.

Lê Tương, mày dám làm gì Hoàng Trọng Khanh thì tao bắt mày nhận lại đủ gấp mười!

***

“Có việc gì mời điện hạ nói. Trời cũng chẳng còn sớm” Hoàng Từ Lan thấy đối phương chỉ ngẩn ra mà nhìn mình chứ chẳng nói gì, bèn tiếp tục lên tiếng nhắc nhở. Cũng đã sắp đến giờ cơm chiều rồi, nàng chẳng muốn ở lại đây dùng bữa đâu. Vả lại Lê Tương vời nàng đến đây để ngắm như vậy chứ chẳng có việc chi thật? Hắn rảnh rang đến mức này ư?

“Thật ra là....” Lê Tương sực tỉnh, phát hiện bản thân đã quá thất thố bèn cười gượng định lên tiếng biện minh nhưng chưa kịp nói đã thấy Lê Lan Đường nhảy từ bờ tường xuống, đang hùng hổ xồng xộc sang bên này.

“Sao điện hạ biết ta ở đây mà sang thế này?” Hoàng Từ Lan thấy người đến là Lê Lan Đường bèn nở nụ cười, hai mắt cong cong mà ôn tồn hỏi “Hẳn là chưa ăn cơm?” Chẳng biết đám gia nô đã nói gì mà đứa nhỏ này cấp tốc chạy qua, bộ dáng lại chẳng khác sát thủ đòi mạng là bao. Lẽ nào là nghĩ Lâm vương sẽ làm ra việc gì nguy hại đến nàng? Dù sao nàng cũng chỉ vừa mới đến, hẳn là cũng không nhanh ra tay như vậy đấy chứ?

“Vẫn chưa” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan nom vẫn ổn không có bất cứ vấn đề gì bèn yên tâm hơn, ném cây trường côn sang một bên mà ngồi xuống nhìn Lê Tương chất vấn “Lâm vương sao bỗng dưng có nhã hứng mời Hoàng học sĩ sang đây đàm đạo thế sự thế kia? Hẳn là dạo đây được giao ít việc chính sự quá rồi?” Lão cha già kia của nàng định kỳ sẽ cho gọi nguyên đám hoàng tử hoàng nữ các nàng đến Càn Nguyên điện để kiểm tra tình hình học tập và giao làm mấy chuyện vặt vãnh để xem năng lực xử lý công vụ như thế nào. Tên Lê Tương này biểu hiện trước long nhan cũng chẳng phải quá tệ, việc được giao chẳng ít cũng chẳng nhiều, vậy mà vẫn có dư ra thời gian để ve vãn Hoàng Trọng Khanh cơ đấy!

“Lát nữa điện hạ muốn ăn gì?” Hoàng Từ Lan hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của Lê Tương, chăm chăm chú ý Lê Lan Đường mà hỏi han “Vì sao trời mưa mà ngài lại không mang theo ô? Áo ướt sẽ rất dễ nhiễm lạnh” Có vội vàng cũng không cần nhất thiết đến ô cũng quên như vậy luôn chứ. Vả lại nàng cũng không nghĩ Lê Tương có thể giở được trò gì, hắn không phải Đới Ngọc có đủ mọi chiêu trò khiến người khác không đoán được như vậy.

Nhà vẫn còn một bó lá mùi già thì phải, lát về phủ sai người nấu nước lá mùi cho đứa nhỏ này tắm mới được.

“Cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua là muốn nói với Hoàng học sĩ vài chuyện quan trọng thôi” Lê Tương cười nhạt phẩy tay, sau đó cầm bình rượu lên rót vào ly cho hai người trước mặt, vừa rót vừa nói “Vả lại tiết trời như thế này làm bổn vương thấy có chút cảm hứng, nên mới tìm Hoàng học sĩ để thẩm định qua xem hay dở như thế nào thôi”

Lê Lan Đường rõ ràng rất bài xích hắn, đặc biệt là khi hắn hẹn được Hoàng Từ Lan đến phủ thì sự ghét bỏ này càng thêm rõ ràng và mãnh liệt. Hắn nhớ đến những lời của Lê Hưng đã nói, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: chẳng lẽ Lê Tranh định biến Hoàng Từ Lan thành nữ nhân trong phòng thất của mình nên mới ra lệnh cho Lê Lan Đường quan sát tránh cho kẻ khác được lợi?

Hay cho người anh kia của hắn! Miệng thì nói giữ nghiêm gia pháp huấn thị nhưng lại ngấm ngầm đặt ý với Hoàng Từ Lan! Nếu để Lê Tranh thật sự thuận lợi ngồi lên ghế quân chủ đất nước trong tương lai thì còn ai có thể cản được hắn nạp Hoàng Từ Lan làm phi nữa! Chó chết!

Lê Lan Đường không buồn để ý đến suy nghĩ rối rắm cùng biểu cảm thoáng qua khó coi của hắn, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt mình kia, không biết đang nghĩ gì. Hồi lâu sau nàng lại lên tiếng “Lâm vương chẳng phải là vừa được ngự ban cho mấy cân trà đấy ư? Sao lại không nhân dịp này đem ra pha uống xem ngon dở ra sao?”

Hoàng Trọng Khanh không thích uống rượu, con người nhạt nhẽo này bình thường đều chỉ coi uống trà là thú vui duy nhất khi ngồi tiếp chuyện với khách khứa. Chuyện đơn giản đến vậy mà tên Lê Tương này còn chẳng biết, rất dõng dạc muốn cạnh tranh hòng lấy được lòng giai nhân thì chẳng phải là con ếch coi trời bằng vung ư?

Coi như nàng lo quá hoá loạn đi, Hoàng Trọng Khanh từ lúc đến vẫn chưa động vào thứ gì trên bàn. Xung quanh đình các này lại trống trải, hẳn là không thể dính vào trường hợp như bà chị thứ tám của nàng và Lý Ngọc Hàm đã từng mắc vào được.

“May có Lan Đường nhắc đến, bổn vương thật quá sơ xuất rồi” Lê Tương bị Lê Lan Đường tỏ ra hiểu rõ mà nhắc nhở kèm theo cả cười nhạo, chỉ đành cười trừ nhận lỗi rồi sai người hầu đi pha trà. Mắt hắn cứ không tự chủ được mà nhìn về phía Hoàng Từ Lan ở đối diện, nhưng người nọ lại chẳng để tâm đến hắn mà đang cùng Lê Lan Đường mắt qua mày lại trao đổi gì đó hắn hoàn toàn không hiểu chi sất.

Đột nhiên hắn có cảm giác như bản thân mới là kẻ thừa thải xen vào quang cảnh tươi đẹp này, lòng bất chợt nổi lên luồng nghẹn vừa chua vừa đắng cứ kéo dài dằng dặc mãi chẳng cách nào dứt bỏ được, chỉ có thể âm thầm gặm nhấm. Hắn thật ghét cái cảm nhận này vô cùng, càng ghét cái người đã gián tiếp tạo ra nó – Lê Lan Đường.

Lê Lan Đường vốn vẫn chưa tan lòng nghi ngờ Lê Tương sẽ ra tay giở trò xấu với Hoàng Từ Lan, nhưng muốn xác định thì vẫn cần phải đứng ra mạo hiểm thử một phen, nếu nhân cơ hội này khiến hắn hoàn toàn bẽ mặt với giai nhân trong mộng của mình thì quá tốt.

Hẳn là nằm ở trong ly rượu?

“Cảnh đẹp rượu ngon như thế này, Lâm vương quả nhiên là rất biết cách tiêu khiển nhỉ?” Lê Lan Đường nâng ly ngọc trước mặt Hoàng Từ Lan lên uống một hơi, đồng thời quan sát nét mặt của kẻ đối diện xem có thay đổi gì không.

Kết quả lại nằm ngoài phán đoán của nàng, sắc mặt của Lê Tương không đổi nhưng Hoàng Từ Lan lại đổi. Nhìn mặt người bên cạnh như đang âm thầm trách móc nàng vì sao ly của mình không uống lại đưa tay cầm ly người khác vậy. Lê Lan Đường âm thầm bĩu môi bất mãn, hắn muốn hại đồ đầu lợn ngươi thì tất nhiên ta phải uống ly của ngươi mới được chứ uống ly của mình thì có tác dụng gì?

“Nào dám nói là biết cách tiêu khiển đâu” Lê Tương nở nụ cười nhợt nhạt, đón lấy ấm trà được gia nô bê tới mà rót vào ly cho khách, đoạn lại tiếp “Trong cung cảnh đẹp ý vui cũng có rất nhiều, Lan Đường hẳn là cũng chẳng mấy buồn tẻ”

“Trái ngang thay bổn công chúa lại không thích mấy cái cảnh quan bất di bất dịch nhàm chán đó, nên mới mong sớm được ngày ra ngoài đây. Ai thích thú thì cứ vào, riêng bổn công chúa thì không” Lê Lan Đường nhẹ nhàng đá đểu, hoàn toàn không cho Lê Tương chút nương tay nào cả. Có Hoàng Trọng Khanh ở đây, hắn cho dù điên tiết đến lộn cả ruột thì cũng chẳng dám làm gì nàng!

Đương lúc nàng còn đang đắc ý bừng bừng thì trong lồng ngực bỗng dưng nóng lên như có lửa đốt, sau đó lại đổi sang lạnh lẽo âm hàn luân phiên, tứ chi cũng bắt đầu có cảm giác bải hoải vô lực. Mẹ kiếp, Lê Tương thực sự dám giở trò đồi bại này!

Càng nghĩ càng thêm cáu tiết khiến tâm tình loạn thành một mớ tạo điều kiện cho độc phát tác nhanh hơn, Lê Lan Đường không kìm được mà bắt đầu ngã sang một bên, khoé miệng rỉ máu đỏ tươi. Đây là dạng độc chó chết gì thế này!

“Điện hạ! Người bị làm sao thế này?” Hoàng Từ Lan nhanh chóng phát hiện ra Lê Lan Đường có vấn đề, đến khi thấy người nọ mềm oặt ngã sang chỗ mình, còn chảy cả máu miệng thì trong lòng hoá thành bấn loạn cùng trống rỗng. Cảm giác đã từng thoáng qua ở hội thi đá cầu xúc cúc bây giờ đã trở lại, giọng nói âm u kia như thứ khuếch đại sự tức giận của nàng lên gấp bội, ý định bóp chết Lê Tung ngay tại chỗ này rất nhanh liền nảy sinh, nhưng cứu người vẫn quan trọng hơn. Nếu cứu không được, nàng nhất định sẽ cho hắn bồi táng cùng!

“Lâm vương, không ngờ ngài lại có thể làm ra được sự việc thương thiên hại lý đến mức độ này!” Lê Lan Đường nghiến răng nghiến lợi diễn cho tròn vai nhưng trong lòng thì chính là mười phần đắc ý vì bản thân đã đoán đúng kế hoạch của đối phương. Vừa có thể hạ bệ hắn vừa có thể khiến đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh nảy sinh ác cảm, đúng là nhất tiễn song điêu.

“Lâm vương! Rốt cuộc ngài sao phải làm ra chuyện này!” Hoàng Từ Lan như thành một con người khác, vẻ ôn tồn đã biến mất sạch, thay vào đó là giận dữ nhìn Lê Tương mặt mũi đã xám ngoét như bôi tro “Nếu không phải cửu công chúa đến đây, người bị hại chắc chắn là ta rồi phỏng? Mặc dù không rõ ta đã làm gì khiến ngài không vừa lòng toại ý, nhưng ta cũng muốn nói cho ngài biết, nếu cửu công chúa xảy ra bất trắc gì thì ngài hãy chờ xem chuyện gì đến nhà đi” Hoàng Từ Lan nói mấy chữ sau cùng cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi, một phát hất đổ cái bàn đá sau đó ôm Lê Lan Đường cấp tốc rời đi.

Cả đình viện rộng rãi thoáng chốc chỉ còn mình Lê Tương ngồi sững sờ, hai tay không kìm được mà run rẩy từng đợt. Hắn đưa mắt nhìn nền đất vương vãi tung toé đầy mảnh ngọc đá vỡ nát như bụi tuyết tán lạc trần ai mà nhớ đến gương mặt tựa ác quỷ vừa nãy Hoàng Từ Lan bày ra cho mình xem, cảm thấy ớn lạnh từ tận xương tuỷ. Lúc đó nếu không phải còn bận cứu Lê Lan Đường, hẳn Hoàng Từ Lan có thể đã xuống tay giết hắn chôn cùng! Vẻ mặt hung lệ kia còn đáng sợ hơn Lê Hưng gấp nhiều lần, thực khiến tâm can người khác phải lạnh thấu!

Hoàng Từ Lan trong kí ức của hắn lại chính là người vừa nãy ư? Là thật ư?

Hắn không hề làm ra hành động ngu ngốc như bỏ độc vào rượu, như vậy khác nào vác đá đập chân mình đâu! Hắn đơn thuần là muốn hẹn Hoàng Từ Lan đến đây hàn huyên, như thế nào mà kết cục lại thành ra như thế này? Bình rượu đó hắn đã uống, Lê Hưng cũng đã uống, vì sao chỉ có mỗi Lê Lan Đường là xảy ra vấn đề?

Lê Hưng! Mẹ kiếp chính là hắn đã giở trò! Nếu chẳng phải hắn thì cũng chỉ có thể là Lê Lan Đường bày ra khổ nhục kế khiến hắn bẽ mặt mà thôi!

Chó chết!

Lê Tương đứng phắt dậy khỏi ghế, đưa chân đá tung cái bàn lăn lông lốc ra khỏi đình các. Mặt hắn lúc đỏ lúc tái xám, biểu tình vặn vẹo cau có cực kì khó coi khi phát hiện bản thân bị người khác tính kế phương hại đến chẳng còn gì. Lê Hưng vẫn cần phải cho sắc mặt tốt và còn giá trị lợi dụng nên hắn không thể trở mặt ngay bây giờ, nhưng Lê Lan Đường thì hoàn toàn chẳng cần đắn đó chi cả!

Nếu thật sự Lê Lan Đường dùng khổ nhục kế, chả khéo kẻ đứng sau cùng lại là Lê Tranh không sai!

_____

HẬU TRƯỜNG

Lê Lan Đường: *nghiến răng* Hoàng Trọng Khanh đầu lợn dám đi mèo mả gà đồng, đồng ý hẹn thằng phế vật Lê Tương! Bà phải đi đánh ghen ngay cho bõ tức!

Anh họ ‘gương mẫu’ họ Đới tên Ngọc: *hồ hởi* Điện hạ, để ta giúp ngài!

Nam thanh niên bi ai Lê Tương: *gào thét* Từ Lan! Nàng phải tin ta, thực sự ta không phải người hạ độc! Là Lê Lan Đường dùng khổ nhục kế đó!

Quần chúng: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Ai bảo anh là nam phụ phản diện cơ chứ.

______

LỜI TÁC GIẢ

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 theo âm lịch rồi kìa, đúng như lời hứa son sắt đã từng nói với mọi người, hôm nay tác giả sẽ cho trình làng series phiên ngoại dùng để lì xì mấy mùng tết cho mọi người đây =)))) Mau ra nhận quà nào ~~~

Tình hình là sẽ có tổng cộng 5 phiên ngoại, đăng từ hôm nay cho đến mùng bốn tết trong khung giờ cố định là 10h sáng sẽ lần lượt public nhé:v ghê chưa ghê chưa :v

Đây là câu hỏi để giải pass nhé, mọi người hãy bình tĩnh đoán, định dạng của password lần này vẫn như các password trước nhe :v

  1. Phiên ngoại ngày 31/1: thứ Trần Hải Đình vô cùng yêu thích (1 từ duy nhất)
  2. Phiên ngoại ngày 1/2: tên gọi khác của Trần Hải Đình là? (pass gồm 2 từ)
  3. Phiên ngoại 2/2: Bùi Dũng hay gọi Lê Minh Kính với biệt danh là gì? (pass gồm 2 từ)
  4. Phiên ngoại 3/2: Lý thiếu tông chủ anh tư ngời ngời của chúng ta còn có tên gọi khác là gì? (pass gồm 2 từ)
  5. Phiên ngoại 4/2: mẹ ruột của Hoàng học sĩ tên là? (pass gồm 2 từ)

Rồi :v Tới công chuyện luôn rồi nha =)))))) chúc mọi người có mấy ngày tết vui vẻ bên gia đình và người thân nha, đồng thời cũng sẽ có một năm suôn sẻ thuận lợi vượng phát :v

Vì năm 2022 lấp hố, tác giả tự hứa sẽ luôn mạnh mẽ không lười nữa:v Mùng ba mình gặp lại nhau nha :v tác giả sẽ đem xô cơm chó phát cho mọi người ăn giải ngán nhé :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16