Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 92: NGUYỆN VỌNG CỦA NGƯƠI LÀ GÌ?

419 2 2 0

Dãy phòng dành cho tú nữ ở tạm tại Tây cung đợi ngày tuyển tú.

Phòng chữ Đinh.

Không khí vẫn nặng nề như cũ, tựa như chỉ cần bên phía Trần Thức cùng ty Dược có kết quả mà quay trở lại thì sẽ như bờ đê không chịu nổi sóng cả gió to, trực tiếp đổ sụp vậy. Mọi người ở trong phòng vẫn duy trì tư thế từ đầu, không một ai là không chìm trong suy tư của chính mình, nhất là Diệp Hồng Ly – người đang mang gông cùm nghi phạm.

“Bẩm tổng quản, Trình Tổng quản! Dân nữ bỗng nhớ ra một việc rất quan trọng” Diệp Hồng Ly đã dần thoát khỏi cảm giác hoảng loạn sợ hãi, đầu óc cũng trở lại sáng suốt thanh tỉnh mà nhớ ra một việc. Có khả năng rất cao rằng nó liên quan trực tiếp đến việc Vương Tiên bị hạ độc.

“Nói” Hoàng Từ Lan vẫn nhàn nhã xơi trà, chỉ thốt ra một từ cụt lủn.

“Chuyện là sau khi dân nữ đến ty Thiện lấy phần cơm, lúc về thì phát hiện Vương Tiên cùng Hứa Hằng không có ở trong phòng, chỉ có mỗi mình Đường Nghệ là đang ngồi chải tóc” Diệp Hồng Ly vừa cố gắng nhớ lại vừa tường tận mà thuật lại một cách kĩ lưỡng, sợ hai vị chủ quản hiểu nhầm ý mình định biểu đạt “Dân nữ lúc đó cũng không có quan tâm nhiều cho mấy, chỉ để lồng cơm lên bàn rồi định đi xếp đồ cho ngăn nắp. Không ngờ chưa kịp làm gì thì bên ngoài có nội quan đến gọi đích danh dân nữ, bảo là có người thân đến tìm nên dân nữ đi ra ngoài. Đến khi quay lại vẫn chưa kịp hiểu cớ làm sao thì đã bị mấy người chung phòng trói gô lại như thế này, đồng thời vu cho dân nữ hạ độc Vương Tiên”

“Nói như vậy thì ngươi vô can?” Trình Chung cười nhạt, hai mắt nhìn chằm chặp vào Diệp Hồng Ly mà chất vấn “Vậy người thân kia của ngươi là ai? Tuy nói tú nữ không bị cấm gặp người nhà nhưng gần đây ta cũng chẳng hề nghe tiếng nào từ chỗ Hoàng Tổng quản là có phê duyệt cho bình dân vào cung cả. Nói cho ta nghe, người thân kia của ngươi là ai?” Dám nói dối để qua mặt ta, cho dù ngươi có vô tội thật thì ta cũng có cách để ngươi táng mạng tại đây!

“Bẩm, người thân của dân nữ chính là quan thiên hộ họ Diệp dưới trướng của Bùi Thống lĩnh ạ. Đây là sự thật có rất nhiều người có thể làm chứng, Trình Tổng quản có thể sai người đi kiểm tra” Diệp Hồng Ly vô cùng thật thà mà báo lại, không hề giấu diếm điều gì.

“Mày đi sang bên vệ Cẩm Y hỏi thăm đi” Trình Chung ngoắc tay sai bảo đứa nội quan đi cùng, sau đó lại nói “Nếu như những gì ngươi nói đều đúng, vậy tức thị ngươi nghi ngờ kẻ bỏ độc vào cơm canh không ai khác chính là con ả họ Đường kia đúng không?”

“Dân nữ không dám đoán bừa, chỉ dám thưa thốt những thứ đích thân trải qua thôi ạ” Diệp Hồng Ly vô cùng cẩn thận ứng phó trước những câu hỏi đưa vào tròng của Trình Chung, uốn lưỡi kĩ càng rồi mới dám lên tiếng hồi đáp.

“Hoàng Tổng quản, ta nghe nói thứ trà Tước Thiệt ở châu Sa Bôi xa xôi so ra còn hơn hẳn thứ trà Mạn Hảo thượng hạng chúng ta hay uống mỗi ngày đấy. Ngài có còn lạng nào không cho ta xin một ít” Trình Chung bỗng nhiên quay sang Hoàng Từ Lan nói về trà, cũng không hiểu là ẩn ý như thế nào mà khiến Hoàng Từ Lan bật cười gật đầu đồng ý.

Không tệ.

“Trong đám chúng bây, đứa nào họ Đường?” Trình Chung lại hỏi. Từ nãy đến bây giờ hắn luôn là người lên tiếng chứ Hoàng Từ Lan vẫn bình chân như vại, điều này làm cho cả mấy vị điển chính vô can đứng một bên quan sát từ đầu chí cuối cũng phải âm thầm sợ hãi mà nhíu mày. Bóng ma mà Nội vụ phủ tạo ra từ khi Trình Chung lên nắm quyền đến nay đã sớm khắc sâu vào tâm khảm của những kẻ sống đủ lâu ở Tây cung, khiến người ta sinh ra yếu điểm sợ bóng sợ gió, đến cả ngọn gió thổi cỏ lay cũng ngỡ là tiếng chân của đám quan chức của phủ đó đến đòi mạng. Chuyện này về tình về lí thì người nên đứng ra giải quyết là Hoàng tổng quản của lục cục bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối người này vẫn ngoài việc phân phó hai vị ty trưởng trực thuộc Thượng thực cục đi kiểm nghiệm tang chứng vật chứng thì hoàn toàn không hỏi han gì cả, để cho Trình Tổng quản một tay định sự.

Không ai muốn bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng lần này xem ra không nghĩ ngợi thì lại quá ngây thơ cùng lạc quan rồi đi. Chỉ tội cho đàn dê thế mạng thấp cổ bé họng không có tiếng nói này mà thôi, hoàn toàn trở thành thứ đồ tế cho mấy âm mưu chốn minh tranh ám đấu này. Nhưng thương hại thì thương hại vậy thôi, chỉ cần mình không can dự vào, không ảnh hưởng gì là được.

Nếu là người khác vướng phải hoàn cảnh này, đều cũng sẽ có suy nghĩ như vậy mà thôi.

“Là dân......dân nữ” Một người trong số những kẻ ban đầu buộc tội Diệp Hồng Ly lắp bắp lên tiếng, vô cùng sợ hãi trước việc Trình Chung gọi tên mình. Lúc trả lời xong, cô ả vẫn không quên đảo mắt sang Diệp Hồng Ly đầy oán hận, hệt như người nọ là kẻ tiểu nhân ti bỉ sợ chết nên kéo chân cô ả vào việc này, vu oan giá hoạ vậy.

Những việc nhỏ nhặt này, đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của Hoàng Từ Lan và Trình Chung đang ngồi đằng trước đó không xa mấy.

“Mày mau nói xem, mọi chuyện có đúng như những gì con ả họ Diệp kia nói không?” Trình Chung vẫn dùng giọng điệu tra hỏi như cũ, khiến Đường Nghệ mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.

“Bẩm....bẩm ngài, chuyện Vương Tiên trúng độc không phải do dân nữ làm ra” Đường Nghệ vội vàng thanh minh, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì khác thì đã bị gã nội quan đứng cạnh tát cho một cái thật mạnh. Hắn cao giọng thét:

“Mày bị điếc à con điếm này? Tổng quản hỏi mày sự thật có đúng vậy không chứ có bảo mày bỏ thuốc hử?? Đồ ngu!”

“Bẩm, đúng là như vậy thưa ngài tổng quản” Đường Nghệ bị tát đến choáng váng đầu óc, sợ hãi tận cùng mà cúi mặt thưa. Quả thật con ả họ Diệp đem cơm vào liền bị gọi đi ra ngoài mãi chẳng thấy quay lại, đến khi hai người kia về ăn cơm thì Vương Tiên liền than đau bụng rồi choáng váng nôn mửa nên nàng mới nghĩ đến là con ả họ Diệp bày trò. Bởi ả từ lúc vào cung đều lầm lầm lì lì ít nói, thái độ cử chỉ thì chính là một đứa nhà quê nên không ai muốn kết thân. Nay xảy ra chuyện, tất nhiên cũng sẽ chẳng ai vì một con nhỏ nhà quê nghèo nàn mà đứng ra giúp đỡ hay đặt nghi vấn dư thừa mà làm gì.

Khoan đã, nếu thực sự con ả họ Diệp giở trò, làm sao ả biết được phần cơm nào mới là của cô ả Vương Tiên trong khi phần cơm là do người của ty Thiện chuẩn bị tất thảy? Có trá nguỵ!

“Nếu đúng như thế thật, thì bây giờ kẻ khiến người khác nghi ngờ chính là ngươi” Trình Chung cười khẩy, chậm rãi nói. Nét cười trên mặt hắn vẫn còn tồn đọng, nhưng đã nhạt đi vài phần.

Đám nội quan đi theo hắn nghe xong liền rục rịch đầy phấn khởi như bầy chó săn tìm thấy con mồi khiến chủ nhân mình vừa ý, chỉ cần nhận được mệnh lệnh liền đem mục tiêu đáng thương kia xé làm trăm ngàn mảnh cốt để lấy lòng người nuôi chúng. Không chỉ Đường Nghệ bị hù doạ đến suýt ngất xỉu mà cả Diệp Hồng Ly vừa thoát tội lẫn đám nữ quan trong phòng cũng phải nổi da gà gai lạnh trước sự tàn nhẫn bất cận nhân tình của Nội vụ phủ nằm trong tay Trình Chung.

“Tổng quản! Tổng quản! Nô tì thực sự oan uổng! Nô tì chỉ ngồi một bên chải tóc mà thôi, hoàn toàn không hề động tay vào cái lồng cơm đó thưa tổng quản!!” Đường Nghệ biết lưỡi đao chết chóc kia đã chuyển từ cổ Diệp Hồng Ly sang cổ mình, vội vàng thanh minh đầy thống thiết. Vì hoảng loạn nên ả xưng hô cũng nhầm lẫn không còn phân biệt được đúng sai, cứ như vậy mà nói một tràng thanh minh giữ mạng. Đến nước này ả cũng chẳng còn tiếc nuối bất kì điều gì nữa, vội vàng nói ra những điều mình vừa phát giác được như một cọng rơm cứu mạng lúc nước sôi lửa bỏng này “Lúc nô tì ngồi chải tóc thì lồng cơm vẫn để trên bàn không ai động đến, mãi đến khi Vương Tiên cùng Hứa Hằng cười cười nói nói quay lại mới mở ra mà dùng cơm. Cái nô tì không thể hiểu được chính là vì sao cả hai người đều ăn cơm để chung một lồng nhưng chỉ có mỗi mình Vương Tiên trúng độc! Nhưng vì lúc đó Vương Tiên ngã xuống khiến nô tì sinh hoảng loạn nên không chú ý đến tiểu tiết này, bây giờ mới ngẫm ra thưa tổng quản”

Câu nói này của Đường Nghệ bề ngoài thì chính là báo cáo lại vụ việc cùng thanh minh nhưng mục đích ẩn sâu bên trong chính là phủ nhận nghi vấn đang đặt lên người mình, đồng thời đẩy mũi dùi về phía người đi chung cùng Vương Tiên lúc đó – Hứa Hằng.

Hoàng Từ Lan vẫn rũ mi nhìn mấy lá trà Tước Thiệt trôi nổi trong lớp nước đỏ cam tựa ngọc trong chén sứ men xanh thấu quang quý giá đang được mình cầm trên tay, nghe đến đấy liền nở nụ cười nhợt nhạt. Quả nhiên ở cái chốn này không có kẻ thù hay đồng bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích của bản thân là được đặt lên trên tất cả mà thôi.

Cháy nhà ra mặt chuột.

“Ngươi nói cũng hợp lý đấy nhỉ? Vì sao Vương Tiên trúng độc nhưng Hứa Hằng lại yên lành vô sự? Phải chăng ả đã uống thuốc giải từ trước rồi?” Hoàng Từ Lan ra vẻ như đã tìm thấy đầu mối mới, đặt câu hỏi.

Trình Chung đương nhiên rất biết nắm bắt tâm lý người khác, rất nhanh đã té nước theo mưa “Lôi đầu con ả họ Hứa lại đây!”

“Tổng quản! Dân nữ oan uổng! Dân nữ không làm gì cả!” Hứa Hằng tái mặt, run rẩy mà hô hoán.

“Câm mồm! Oan uổng hay không mày quyết được à con điếm!” Gã nội quan lôi cổ Hứa Hằng đến trước mặt Trình Chung đã phát phiền vì người này liên tục giãy giụa, bèn mạnh tay quăng ả xuống sàn như vứt một bao đất đầm, sau đó còn giơ chân bồi thêm một cú đạp vào lưng khiến đối phương ngã sấp xuống sàn chẳng khác nào một con ếch, trông thê thảm cực kì.

Tấm áo màu xanh nhạt sạch sẽ thoáng chốc đã in dấu giày màu nâu đen bẩn thỉu, chói mắt vô cùng.

“Nói đi, vì sao ngươi và Vương Tiên ăn cơm cùng trong một lồng nhưng chẳng có trúng độc thuỵ hương?” Hoàng Từ Lan lần này đã chịu lên tiếng, thái độ vẫn một vẻ bàng quan như trước, hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào. So với Trình Chung thì quả thật là như hai thái cực đối lập hoàn toàn, khác nhau một trời một vực.

“Dân nữ hoàn toàn không biết gì cả! Tổng quản xin hãy tha cho dân nữ!” Hứa Hằng dập đầu liên tục xuống sàn gạch, trán chẳng mấy chốc đã sưng bầm lên. Bộ dáng này rất dễ khiến người khác sinh đồng cảm mà mềm lòng, nghĩ rằng cô ả thực sự vô tội.

“Không biết gì?” Hoàng Từ Lan cười nhạt, đứng dậy tiến đến trước mặt Hứa Hằng mà đưa mắt nhìn xuống. Sau đó lại như vô tình mà hỏi “Hôm qua ngươi đã ăn gì?”

“Dạ bẩm, hôm qua dân nữ ăn theo bữa do ty Thiện sắp xếp, là rau muống nấu với tôm ạ” Hứa Hằng hơi chững lại một chút như đang cố gắng nhớ lại, sau đó mới trả lời.

“Ồ” Hoàng Từ Lan bật cười, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa. Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân dồn dập nhưng vẫn rất khẽ khàng của hai ba người, hiển nhiên là người đã sống lâu ở trong cung mới có thể tạo ra động thái như vậy.

Trần Thức cùng Đặng Hồng – ty trưởng của ty Dược trực thuộc Thượng thực cục đã quay trở lại. Sắc mặt của cả hai vừa mừng rỡ vừa nghiêm trọng, chỉ liếc nhìn quang cảnh trong phòng một lượt để nắm bắt đại khái trạng huống rồi tiến đến bẩm báo với Hoàng Từ Lan:

“Tổng quản, đã điều tra được rồi. Lúc xẩm tối ngày hôm qua có người cấm vệ nhìn thấy một ả tú nữ lén lút ở vườn Tây như đang đợi ai đó đến điểm hẹn, theo mô tả thì rất giống với Vương Tiên chứ không phải Hứa Hằng thưa tổng quản”

“Thêm nữa, thuộc hạ đã tra ra lịch kê món theo đơn ngày, phát hiện Hứa Hằng bẩm sinh mẫn cảm với tôm. Cung nữ trong ty Thiện lúc có lịch trực đã ghi chép lại rất đầy đủ để gửi sang Thượng cung cục làm chứng ạ” Theo quy định, ty trưởng ty Dược có quyền xem ghi chép về vấn đề sức khoẻ của nữ quan cùng cung nữ được lưu trữ ở Thượng cung cục, Đặng Hồng biết được cũng là điều hiển nhiên không cần bàn đến.

“Tổng quản, dân nữ không có làm những điều này! Vả lại món ăn do ty Thiện mang đến dân nữ vẫn dùng, bởi hai phần cơm đó giống nhau như đúc” Hứa Hằng lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ cáo buộc, còn cố giơ tay ra để chứng minh mình bị dị ứng thật.

“Tất nhiên là ngươi không làm những điều này rồi” Hoàng Từ Lan cười nhạt, ngồi xổm trước mặt Hứa Hằng mà nói “Ta nói đúng không, Vương Tiên?” Chính vì bữa cơm của hai người này khác nhau nên mới có thể hạ độc mà không sợ sai lầm như thế! Người của ty Thiện làm sao có thể phạm lỗi cơ bản đã được ghi chú như vậy được. Nếu chính thế thì chẳng phải là mấy ngày hôm nay đã sớm xảy ra chuyện rồi ư!

Câu nói này của Hoàng Từ Lan giống như làm dậy lên một hồi sóng to gió lớn trong gian phòng chữ Đinh, không khí vốn bị nén đến chặt như nêm cối nay đã hoàn toàn bùng nổ. Hứa Hằng biến cả sắc mặt, không nói không rằng trong ống tay áo đã rơi ra một thanh chuỷ thủ hướng về Hoàng Từ Lan đang ngồi ngay đối diện mình mà đâm tới, thế như gió giật. Ả ta lúc này đã thoát ly hoàn toàn khỏi vẻ đáng thương vừa nãy, trở thành một người hoàn toàn khác.

Đám người trong phòng hoàn toàn không kịp phản ứng trước tình huống này, còn chưa cất giọng hô hoán lên thì đã thấy Hoàng Từ Lan phản xạ vô cùng nhanh chóng, cong tay thành trảo chụp lấy cổ tay của ‘Hứa Hằng’ bẻ ngoặt lại khiến cho thanh chuỷ thủ sắc bén nọ rơi xuống, sau đó lại dùng chân phải đá chếch mũi dao phóng thẳng về phía đứa tú nữ còn lại vẫn đang được nội quan canh giữ bên kia, khiến ả chết ngay tại chỗ không kịp trăng trối điều gì. Đến cả việc tiếp ứng cho Vương Tiên cũng không kịp ra động tác.

Dường như tất cả những khả năng có thể xảy ra đều đã được Hoàng Từ Lan tính toán kĩ lưỡng khi nói ra câu nói kia.

“Nói, rốt cuộc mày là người của ai cài vào đây?!” Trình Chung lúc này đã kịp bước đến, bóp lấy cổ của Vương Tiên mà hỏi gằn. Hai mắt hắn đã không còn ánh cười giả lả nữa, thay vào đó là sắc giận dữ lạnh băng như muốn nghiền ép đối phương thành phấn vụn.

“Làm sao ngươi phát hiện ra ta là Vương Tiên?” Người nọ bị Trình Chung bóp cổ mà mặt không hề đổi sắc, chỉ ho lên một tràng khùng khục rồi cười nhạt mà hỏi Hoàng Từ Lan ngồi xổm đầy bàng quan ở bên cạnh.

“Vì ngươi làm quá vội vàng cẩu thả nên để lộ ra dấu vết dịch dung” Hoàng Từ Lan chầm chậm phân tích “Trước đó ngươi lén lút ra ngoài lấy thuỵ hương, không may bị cấm vệ phát hiện. Vì để tránh đêm dài lắm mộng, lời ra tiếng vào đến tai ta nên ngươi quyết định hành động sớm hơn dự kiến. Đầu tiên ngươi rủ rê Hứa Hằng ra ngoài với ngươi, sau đó đánh ngất cô ta rồi kêu đồng bọn dịch dung thành ngươi còn ngươi thì dịch dung thành cô ta sau đó mới trở lại phòng. Ta nói đúng không?” Thuỵ hương ở trong thức ăn căn bản chỉ là đồ để đánh lạc hướng người khác, Hứa Hằng vốn đã bị trúng thuỵ hương trước đó rồi.

“Vậy tại sao ngươi phát giác ra được đồng bọn của ta mà giết nhanh gọn như vậy? Ngươi không sợ phán đoán lầm ư?” Vương Tiên cười thành tiếng, sau đó từ miệng chảy ra một tia máu đỏ bầm rồi dần dần chuyển thành màu đen. Trình Chung nhanh chóng phong bế tâm mạch của ả những đã quá muộn. Nhân chứng kể như hoàn toàn đứt đoạn từ chỗ này, không thể tra ra kẻ đứng sau là ai.

“Người nằm trên giường đúng là Hứa Hằng vì cô ta có vết bớt ở xương đòn. Như vậy chứng tỏ trong lúc Đường Nghệ hô hoán chạy đi báo cáo với nữ quan chuyên trách, ngươi và đồng bọn đã mượn cớ giữ chân Diệp Hồng Ly để tráo người. Để Hứa Hằng biến thành ngươi, còn đồng bọn của ngươi thì lại thành một kẻ khác mượn danh trà trộn vào. Lúc đó Diệp Hồng Ly kia đã hoảng liền bị ngươi đánh ngất sao có thể hay biết được gì, Đường Nghệ thì suốt ngày chăm chăm tu bổ nhan sắc thì cũng chẳng kém bao nhiêu, các ngươi có thể tận dụng kẽ hở này mà trộm chân hoán giả” Hoàng Từ Lan vừa nói vừa nhìn vào mắt của kẻ đang hấp hối nằm trong tay Trình Chung. Từng câu từng chữ như mũi đao mỏng dùng để thi hình tùng xẻo, khiến sắc mặt của Vương Tiên nhăn nhúm cực kì khó coi.

Diệp Hồng Ly nghe đến đó liền bất ngờ mà trợn mắt há hốc mồm. Làm sao tổng quản biết nàng đã bị hai người kia đánh ngất? Hơn nữa kẻ kia không phải là người phòng bên nghe Đường Nghệ hô hoán liền sang nhìn xem là việc gì diễn ra ư? Thì ra mấu chốt nằm ở điểm đó mà nàng không hề đặt nghi vấn!

“Haha Hoàng Từ Lan! Ngươi quả nhiên là người không dễ bị lừa!” Vương Tiên bỗng nhiên cười thành tràng ha hả cao vút ra chiều thống khoái lắm, máu bị tắc trong họng cùng với việc bị bàn tay cứng như gọng sắt của Trình Chung siết chặt khiến giọng nói của ả hệt như tiếng loài cầm súc bị thọc tiết đang cố gắng ú ớ vậy “Ngươi cho rằng ngươi thắng được lần này thì đủ đắc ý rồi ư! Cả ngươi và đám anh em nhà thằng Lê Tranh đều là bọn chó đẻ đáng chết! Ta nguyền rủa các ngươi đến chết cũng không có cái chết tử tế!” Ả nói đến đó liền độc phát thân vong, chết không nhắm mắt. Đôi mắt vằn đỏ của ả như vẫn nhìn chằm chặp vào hai người Hoàng Từ Lan và Trình Chung đầy oán độc, không hề buông tha.

Hoàng Từ Lan đứng dậy thở dài, rút khăn ra lau tay sau đó quẳng cho Trần Thức mà nói “Đem việc của mấy cái xác này viết thành sớ gửi đến Thượng cung cục để ta báo cho quý phi cùng bệ hạ. Còn nữa, đốt cái khăn này đi, đừng để điện hạ thấy được” Lê Lan Đường không thích nàng nhúng tay vào mấy cái việc máu me tanh tưởi sặc mùi chết chóc này, đã vậy mũi còn thính vô cùng. Nếu để con ác ma đấy biết được sự việc ngày hôm nay, hẳn lại đem nàng ra trào phúng mấy ngày liền cho mà xem. Quá là đau đầu.

Dặn dò đã xong, Hoàng Từ Lan lại quay sang Trình Chung mà nói vô cùng khách khí “Mấy cái xác này xử lí ra làm sao vẫn cần nhờ đến Trình Tổng quản và Đại lý tự một phen rồi, Hoàng mỗ trước phải cảm tạ sự ra tay giúp đỡ của Trình Tổng quản vô cùng” Vấn đề này để hai cơ quan là Nội vụ phủ và Đại lý tự đứng ra dọn dẹp vẫn là danh chính ngôn thuận hơn lục cục rất nhiều, nàng cũng không cần phải lo sự bao đồng chi sất.

“Hoàng Tổng quản lại khách khí, việc này vốn nằm trong phận sự của ta” Trình Chung thẩy xác Vương Tiên sang một bên không ngó ngàng đến nữa, mắt đảo sang Diệp Hồng Ly vẫn còn đang ngã ngồi một bên chưa thể tiếp nhận được sự thực tàn khốc máu me xảy đến với mình này, nói đầy hàm ý “Nhưng tổng quản vẫn có điều cần phải xử lý đấy, nếu không làm êm đẹp chả khéo lại xảy ra việc không hay” Đến tú nữ được trăm tuyển ngàn chọn vào đến đây vẫn có người mang mưu chước quỷ ma, quả thật là khiến hắn kinh sợ một phen.

Xem ra sắp tới thật sự là hết yên bình nhàn nhã rồi. Hắn cũng đã đến lúc cần phải đào tạo thêm ít tay chân để sai bảo mới được. Tiếc thay cô ả Diệp thị kia là người lục cục, hắn không có cách bắt lấy từ chỗ Hoàng Từ Lan.

“Trình Tổng quản cứ yên tâm, ta biết bản thân nên làm gì mới tốt. Trà Tước Thiệt chẳng phải bốn mùa đều có, nếu biết cách pha thì rất ngon vậy” Hoàng Từ Lan cười đáp, đợi đám người liên can đã tản đi hết mới chuyển chú ý sang chỗ Diệp Hồng Ly.

Đôi mắt đen thẳm tối của nàng nhìn vào mặt người đối diện, dường như hơi trầm ngâm rồi mới nói thành lời vô cùng chậm rãi “Nguyện vọng của ngươi là gì? Là thành chủ một cung hay là nữ quan?”

Diệp Hồng Ly vốn còn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì phát hiện trước mặt tự bao giờ đã xuất hiện một đôi quan hài bằng gấm đen cùng tà quan bào màu đỏ như máu đông đặc. Nàng hơi ngẩn người trước câu hỏi vọng lại từ trên cao, sau đó cắn môi do dự một hồi rồi mới đáp “Bẩm, dân nữ vào cung không phải vì làm chủ một cung” Diệp Hồng Ly khẽ xiết chặt tay, giọng vô cùng khẳng định “Dân nữ muốn trở thành nữ quan” Chốn cung thành này chỉ có quyền lợi và địa vị mới là điều quan trọng nhất, điều này nàng đã vừa thể nghiệm qua! Nếu không phải vị tổng quản này là người mẫn tiệp uyên bác, người chết lúc này không ai khác chính là nàng.

“Được, vậy thì ta đợi xem biểu hiện của ngươi vào ngày mai” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó rời đi.

______

HẬU TRƯỜNG

Trần Hải Đình: *than thở* Dạo này ta không có đất diễn, nhàn quá. Vả lại vì sao ai cũng bảo ta tham tiền vậy?! Người nghèo như ta tất nhiên là cần tiền rồi!!

Lý Tư Vân: *cười giả lả* Ta cũng như ngài thôi, nhưng ta không tham tiền như ngài. Vả lại, ngài mau trả nợ cho ta đi.

Diệp Hồng Ly: *mắt long lanh* Tổng quản quá là uy vũ! Ngài là thần tượng trong lòng dân nữ! Bằng mọi giá dân nữ sẽ vượt qua kì tuyển chọn để được vào lục cục làm việc!

Quần chúng lục cục: *lắc đầu* Ôi ôi tuổi trẻ nông nổi bồng bột mới đáng thương làm sao~~

Hoàng Từ Lan: *ngạc nhiên* Ngươi là ai? Đã từng gặp qua ta rồi?

Quần chúng lục cục: *gật đầu* Đây mới là tổng quản thật, ngài ấy sẽ không nhớ đến người khác khi bản thân không muốn đâu.

________

LỜI TÁC GIẢ

Hôm nay ngồi check Vietnovel, đọc đề cử mà cười xỉu :v Hình như mấy chương đầu tác giả viết màu hường quá nên mọi người đã lơi lỏng cảnh giác rồi chăng =)))))) Và cảm giác khi mọi người vượt qua 7749 cái drama qua từng chương truyện, ngồi xúc từng muỗng cơm chó trộn máu chó nó như thế nào nào =)))))) riêng tác giả thì đau dạ dày vì cái sự dinh dưỡng thiếu khoa học này rồi đó :v Nhưng phàm cái gì cũng vậy, tâm lý vui thì dạ dày bị bỏ qua =))))) nó cũng tương tự giống như việc bạn bè rủ rê đi ăn xiên bẩn vậy, biết là vừa tốn tiền vừa không dinh dưỡng như vì vui ta cứ lao đầu vào bất chấp :v:v

Review hôm trước thực sự rất là hay :v Tác giả đọc xong còn dành ra 5 phút để ngẫm nghĩ về những nhân vật nằm trong lớp ẩn tuyến sâu xa mà bản thân xếp đặt vào :v Ừ, quả nhiên là ngược thật, ngược thấu tâm can :v:v

Ai đồng ý viết kĩ về những nhân vật này thì hãy giơ tay nào =)))))) đã đến lúc chúng fan để dòng máu M trong cơ thể được sôi sục rồi đó =))))

Ái chà chà, vẫn chưa viết xong quà 100 chương mà đã sắp tới ngày đăng rồi cơ à :((((

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16