Thái y viện.
Đêm đã về khuya nhưng nơi đây lại đang nháo nhào cả lên. Các ngự y sắc mặt nghiêm trọng đi đi lại lại giữa các giường bệnh, tình hình có vẻ rất không khả quan. Đến lúc đám người của Đặng Vĩnh khiêng Hoàng Từ Lan thoi thóp hơi tàn vào, sắc mặt bọn họ hoàn toàn tái mét.
Người này làm sao mà cứu được nữa!
Đặng Vĩnh hét lên: “Các ngươi đứng đực ra đó làm gì! Mau mau cứu người đi! Nếu không cứu được, Đặng mỗ sẽ chém các ngươi tuẫn táng theo luôn!” Câu nói nghiến răng nghiến lợi của phó Thống lĩnh Đặng Vĩnh khiến đám thái y co rúm, vội vàng xem xét vết thương trên người Hoàng Từ Lan. Không xem thì thôi, xem xong mặt bọn họ càng thêm trắng bệch đầy khó coi.
“Vẻ mặt đó của các ngươi là sao?” Lê Lan Đường tiến lại, giọng nói đầy lạnh lẽo “Chẳng lẽ các ngươi lực bất tòng tâm? Hoàng gia bao lâu nay bỏ tiền ra nuôi đám phế vật này sao?” Nàng liếc mắt nhìn vết thương trên vai trái của Hoàng Từ Lan đã bại lộ hoàn toàn sau khi sơ cứu, từng tảng máu đông màu đỏ sậm bám trên vết thương dữ tợn vẫn còn lẫn vải lụa vụn. Vết thương bên phải lại càng kinh khủng hơn, cơ hồ là choán hết tầm mắt nàng.
Đặng Vĩnh khẽ nuốt nước bọt. Cửu công chúa, người có cần phải ác liệt đến vậy không? Đến ta còn bị doạ sợ nữa là bọn họ!
“Công chúa, hai vết thương này quá sâu, mất máu quá nhiều. Cho dù không trúng chỗ hiểm thì cũng....” Một vị thái y ấp úng trình bày, riêng ba chữ ‘không cứu được’ lại không cách nào thoát ra khỏi miệng.
Lê Lan Đường chìm vào trầm mặc, đôi bàn tay dưới lớp trung y không kìm được run rẩy nhẹ. Cuối cùng nàng quay người rời khỏi Thái y viện, trong lòng ngũ vị tạp trần muốn phát tiết ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là kết cục như mười năm về trước sao? Cái kết cục nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi sao?
***
Trần Hải Đình lẻn vào Thái y viện rình trộm, lúc thấy một tên học trò bưng thau đồng đựng nước đỏ lòm ra ngoài liền nhanh gọn đánh ngất hắn, tay không quên giữ lấy cái thau.
“Ái chà, sao lúc nào cũng là ta phải đi cứu Hoàng tiểu thư vậy nhỉ?” Trần Hải Đình nhanh chóng lột áo ngoài của gã học trò mặc vào, sau đó lấy chậu nước nóng khác rồi nghênh ngang đi vào Thái y viện. Đám thái y mặc định Hoàng Từ Lan đã không thể cứu, liền để nàng nằm ở một cái giường trong góc phòng không ai chú ý tới. Lúc nhìn Hoàng Từ Lan đang thoi thóp trên giường, Trần Hải Đình khẽ chậc lưỡi vài cái. Này thì anh hùng cứu mỹ nhân này, Hoàng Từ Lan ngươi mau nhìn xem bộ dáng sắp chết này của mình đi, ta cũng phải hốt hoảng một phen mà. Đến ta còn cảm giác phải dùng đến tuyệt học mới cứu nổi ngươi, đám thái y phế vật này có ba đầu sáu tay cũng không cách nào làm được.
Đám thái y đang bận rộn cũng không rảnh mắt mà để ý đến một tên học trò, vì vậy Trần Hải Đình sau khi xử lí bề mặt vết thương liền lấy ra hộp nhỏ hộp to trong ngực áo, bắt đầu một màn cứu người chết trở về. Sắc mặt Trần Hải Đình vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn bỏ đi nét đùa giỡn mọi ngày.
Kĩ thuật sử dụng kim châm của Trần Hải Đình vô cùng tinh diệu, mỗi lần thi châm liền chạm đúng yếu huyệt. Chưa đầy một khắc, hai mươi tư cây châm đã được cắm lên người Hoàng Từ Lan, vết thương sau khi rửa sạch mất mảng máu đông còn chưa rớm máu đã bị chặn lại. Tiếp đó Trần Hải Đình lại lấy ra một cây kim may bằng vàng sáng bóng cùng một cuộn chỉ tơ lập loè ánh bạc, vừa xỏ chỉ vào kim vừa ngâm nga khe khẽ hát bài dân ca ‘Se chỉ luồn kim’. Xỏ kim xong nàng liền đem cây kim hơ qua ngọn lửa, sau đó xuống tay không hề nương tình, từng mũi kim xuyên qua da thịt Hoàng Từ Lan, đem hai vết thương dữ tợn kia khâu lại.
Chưa qua được bao lâu thì Trần Hải Đình đã hoàn thành công việc. Gút chỉ xong, Trần thần y lại rắc thuốc lên miệng vết thương rồi mới tiến hành băng bó, sau cùng là rút toàn bộ châm lên bỏ vào hộp. Thấy hơi thở Hoàng Từ Lan đã dần đều đặn hơn, Trần Hải Đình thở phào nhẹ nhõm lắc lắc cái cổ, vẫn không quên lấy ra một viên đơn hoàn nhét vào miệng Hoàng Từ Lan. Ngoài trời tối đen như mực, chỉ có tiếng tích tích phát ra từ đồng hồ nước gần đó là vẫn vang lên đều đặn.
“Tiểu Liễu, vụ cá cược này này của ngươi không tệ đâu. Rất là đáng giá” Trần Hải Đình cười hắc hắc vỗ mặt Hoàng Từ Lan, biểu cảm lại trở về vẻ thiếu nghiêm túc mọi ngày. Sau đó cũng rất nhàn nhã mà kéo ghế xuống ngồi bên giường, tay bốc mấy quả cam thảo cùng kỷ tử chôm được từ tủ thuốc trong Thái y viện bỏ vào miệng nhai như món ăn vặt, cười nhạt nhìn đám thái y chạy qua chạy lại như con thoi.
“Cửu công chúa!” Tên thái y đứng gần cửa phát hiện Lê Lan Đường tiến vào, vội vàng khom người hành lễ.
“Hoàng tiểu thư như thế nào rồi?” Lê Lan Đường vẫn mặc bộ trung y loang lổ máu, giọng có chút gấp gáp mà hỏi, trên tay hẵng còn cầm một hộp gỗ.
“Chúng vi thần...đã cố gắng..nhưng thật sự là...”
“Cút!!” Lê Lan Đường tựa hồ bị chạm đến vảy ngược, giơ chân đạp tên thái y ngã ngồi ra đất, sau đó phất áo đi vào trong.
Trần Hải Đình bị tràng cảnh này làm cho có chút kinh sợ, quả kỷ tử đang nhai trôi tuột xuống cuống họng, làm nàng nghẹn đến chảy cả nước mắt. Như thế nào mà Tiểu Kiều đáng yêu năm xưa lại có thể biến thành phiên bản của Hạ Kiệt thế kia?
Lúc Lê Lan Đường đến nơi chỉ thấy một tên học trò đang gập người dưới đất mà ho, bên cạnh là Hoàng Từ Lan nằm trên giường, vết thương đã được băng bó, thập phần an ổn.
“Ngươi là ai?” Lê Lan Đường thấp giọng hỏi tên học trò trước mắt. Hắn là nữ nhân! Làm thế nào mà một người lạ có thể lẻn được vào đến tận đây?
“Cửu công chúa quả nhiên mắt tinh tường” Trần Hải Đình đằng hắng, ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế nhàn nhạt hỏi: “Công chúa hẳn là đang rất lo lắng cho ân nhân của mình đi?” Thế nhưng giọng lại không chút nghiêm chỉnh.
“Là ngươi đã cứu Hoàng Từ Lan?” Lê Lan Đường không đáp, đôi mắt phượng chỉ nhìn chằm chằm Trần Hải Đình như muốn tìm ra được thứ mình cần.
“Tất nhiên là ta rồi. Công chúa cũng đã thấy đám Thái y này vô dụng đến mức nào rồi đấy” Trần Hải Đình cười ra tiếng, ngón tay cái lắc lắc chỉ vào Hoàng Từ Lan. Bỗng nhiên nàng ngẩn ra, cái mũi khẽ hếch: “Mùi này là mùi huyết linh chi năm trăm năm?” Nói rồi nhìn cái hộp trên tay Lê Lan Đường, miệng nở nụ cười đầy ý vị thâm trường.
“....Phải” Lê Lan Đường cũng không phủ nhận, gật đầu. Người này chỉ cần ngửi liền biết?
“Ái chà, đám phiền phức lại đến rồi” Trần Hải Đình chậc lưỡi, đưa tay gãi gãi tai: “Nếu công chúa tin tưởng thì giao huyết linh chi cho ta. Cam đoan Hoàng Từ Lan sẽ mau chóng khoẻ mạnh trở lại” Món này với vết thương của Hoàng Từ Lan đích thực là rất tốt.
“Ta lấy lí do gì để tin tưởng ngươi?” Lê Lan Đường chất vấn. Nàng có thể nhìn ra người này y thuật rất cao minh, mặc dù không rõ vì sao lại bất chấp nguy hiểm vào cung cứu Hoàng Từ Lan nhưng bộ dạng không đứng đắn này khiến nàng không thể tin tưởng hoàn toàn được.
“Xưa kia xứ Thanh Hoa có vị thần y họ Trần, tự nhận vô ảnh vô tung, cứu người hay giết người đều tuỳ hứng. Đến khi triều đình cho vời liền biến mất trên đường đến kinh” Trần Hải Đình nhàn nhạt kể. Đúng lúc này đám Thái y đã vào trong mong kéo được Lê Lan Đường ra ngoài.
“...” Lê Lan Đường đôi mắt loé sáng, cuối cùng ném cái hộp vào tay Trần Hải Đình: “Mong ngươi giữ đúng lời hứa” Nàng không dễ gì tin tưởng người khác, nhưng nếu đối phương là Trần Hải Đình danh tiếng vang xa, nàng có thể ép bản thân chấp nhận.
“Tạm biệt đám phế vật nhé!” Trần Hải Đình bắt lấy chiếc hộp, sau đó cất lời cười nhạo đám thái y đứng sau Lê Lan Đường, biến mất không tung tích.
“Đây là...” Một Thái y nhanh chóng phải hiện vết thương trên người Hoàng Từ Lan đã ngừng chảy máu và được băng bó cẩn thận. Mạch tượng dần ổn định, trên mặt tuy vẫn trắng bệch nhưng đã khá hơn nhiều: “Rốt cuộc người nọ là ai mà có y thuật cao siêu đến bực này!”
“Người hành tung vô định...phải chăng là Trần thần y?”
Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan nằm an ổn trên giường bệnh, cũng không nói thêm điều gì mà xoay người đi về cung Kiến Ninh, trong lòng như trút được gánh nặng.
Chỉ cần người còn sống, là được.
***
Cung Kiến Ninh.
Cẩm Tú cùng Phong Lan đi qua đi lại trước cổng cung, ruột gan nóng như lửa đốt đợi Lê Lan Đường quay lại. Đến tận khi trời bước qua giờ Tý canh ba, hai ả mới thấy được bóng dáng Lê Lan Đường.
“Công chúa, người làm chúng nô tì lo muốn chết!” Cẩm Tú nhìn Lê Lan Đường ngoại trừ bề ngoài có chút nhếch nhác, còn lại đều không có gì đáng ngại. Chậc chậc, vừa nãy công chúa xông vào nhà kho kiếm gì đó rồi lại rời đi, làm ả đau tim muốn chết.
“Hai ngươi đi chuẩn bị nước nóng đi, ta phải tắm” Lê Lan Đường quăng lại một câu rồi đi thẳng vào tẩm cung. Không cần nhìn cũng biết bản thân đang nhếch nhác đến độ nào rồi.
....
Đêm nay Lê Lan Đường có một giấc mộng.
Nàng trở về mười năm trước khi mà mẹ vẫn còn sống. Lúc đó nàng hẵng vẫn là đứa trẻ ba tuổi vô ưu vô lo, luôn mang một mộng tưởng giản đơn rằng chỉ cần mẹ mãi ở bên nàng, mọi chuyện còn lại hết thảy đều dư thừa. Cho dù mẹ nàng không được sủng ái, cho dù mọi người đối xử với mẹ con nàng không ra gì cũng chẳng sao cả. Nàng tin tưởng nếu nàng tỏ ra xuất sắc, người cha cao cao tại thượng kia rồi sẽ không để mẹ con nàng phải khổ nữa.
Nhưng rồi ngày vui chóng tàn, lúc nàng tuyệt vọng đến mức oà khóc quỳ xuống ôm chân người mặc long bào kia tha cho mẹ nàng để rồi nhận lại sự im lặng tàn nhẫn, tất cả ảo mộng liền như bọt nước vỡ tan thành muôn ngàn mảnh.
“Mẹ ngươi chỉ là một ả nô tì ngu xuẩn, tưởng rằng trèo lên long sàng là sẽ biến thành phượng hoàng sao? Còn ngươi ấy à, là một nghiệt chủng được sinh ra bởi một ả nô tì! Nghiệt chủng!”
“Nghiệt chủng!”
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị ban cho ba thước lụa, trơ mắt nhìn những kẻ trước kia chưa từng đối xử tốt với mình nay lại càng ác độc hơn, khinh bỉ hơn. Cũng từ sau cái đêm đó, nàng không khóc và cũng chẳng màng đến tâm tình của bản thân mình nữa. Bởi hết thảy đều là dư thừa. Nàng nhốt bản thân vào thư khố, vào võ trường, đem tất cả tâm tình cùng thù hận biến thành trầm mặc.
Nàng thù hận nhất chính là người đàn ông đã sinh ra mình. Nhưng nàng lại biết cách giả lả cười vui vẻ, cùng người đàn ông đó đóng kịch trước mặt người khác.
Lúc biết Lê Tranh xin Quý phi thu dưỡng nàng, Lê Lan Đường cũng không có bất kì tâm tình gì. Nàng lúc đó trong mắt cả hoàng cung này chỉ đơn giản là đứa bé được sinh ra bởi phi tần bị thất sủng, suốt ngày lầm lì không nói mà thôi. Mãi đến khi trước mắt nàng xuất hiện một đứa trẻ mặc hồng bào thêu rồng, đầu đội kim quan dùng chính bàn tay non nớt kéo nàng đứng dậy, Lê Lan Đường mới biết đó là thái tử điện hạ. Người đời không biết vì sao cửu công chúa có thể thân thiết với thái tử, chỉ duy nàng hiểu.
Vì hôm đó hắn đã dùng đôi mắt sáng ngời nói với nàng: “Lan Đường, chúng ta về nhà thôi”
***
Bảy ngày sau.
Hoàng Từ Lan khó nhọc bước xuống giường, đi đến bên bàn trà hòng rót nước uống. Khắp cả thân thể đều run rẩy vô lực, chỉ cần cử động một lát liền đau nhức đến tận xương khiến Hoàng Từ Lan đi năm bước mà như cả trăm dặm.
“Ôi tiểu thư của tôi ơi!” Kim Phượng tay cầm khay đựng thố cháo, vừa bước đến cửa phòng liền thốt lên: “Sao người không gọi nô tì? Người mới lui sốt, không nên đứng dậy đâu” Ả vô cùng lo lắng cho tình trạng của Hoàng Từ Lan, vội vàng đặt khay cháo lên bàn rồi dìu Hoàng Từ Lan ngồi xuống ghế.
“Thật là, tiểu thư sao có thể không sợ chết đến như vậy được” Kim Phượng bắt đầu lải nhải, rót chén nước ấm đưa qua chỗ Hoàng Từ Lan: “Tiểu thư, nếu người có mệnh hệ gì, ông lớn phải làm sao?” Ả tuy hỏi vậy, nhưng kết cục kia chính ả cũng không dám nghĩ tới.
“Nếu chết dễ dàng đến như thế, thì ta làm sao còn sống đến tận bây giờ” Hoàng Từ Lan cất giọng khàn khàn, vẻ mặt hoàn toàn không coi sống chết ra gì. Nàng đã biết người cứu mình chính là Trần Hải Đình, tựa hồ vị thần y này đối với nàng có một sự quan tâm nhất định. Người ta kháo nhau Trần Hải Đình trước nay đều làm việc tuỳ hứng, giết hay cứu người đều chỉ là theo cảm giác bản thân. Mà chính nàng cũng thấy vị thần y kia rất là tuỳ hứng đúng như lời đồn.
“Thôi tiểu thư đừng nói nữa, nô tì đem cháo gà đến rồi đây” Kim Phượng kết thúc câu chuyện, tay mở thố múc ra một chén cháo vẫn còn nóng hôi hổi: “Người mau ăn đi rồi còn uống thuốc” Ả bị tiểu thư làm cho hoang mang lo sợ suốt mấy ngày liền, đôi mắt đã xuất hiện vành thâm nhàn nhạt.
“Cháo này có cả nhân sâm? Phủ chúng ta làm sao lại có món này?” Hoàng Từ Lan dùng muỗng quấy cháo trong chén, nhận ra chén cháo này đúng là đồ đại bổ liền hỏi.
“Thật ra là Thái tử điện hạ sai người đem tới” Kim Phượng hơi bĩu môi, ánh mắt nhìn Hoàng Từ Lan rõ khác lạ: “Tiểu thư, người với Thái tử nào có giống bạn bè bình thường đâu!” Ôi ả còn nhớ như in, nào là phải dùng hết để cho tiểu thư tẩm bổ, nào là Thái tử sẽ cử người đem đến nữa, nào là mong tiểu thư chóng khoẻ,..... Bạn bè thế này cũng thật tốt quá rồi đi, y hệt Lưu Bình Dương Lễ ấy!
“....” Hoàng Từ Lan hơi nhướng mày, sau đó liền dùng hết hai chén cháo. Thôi thì Lê Tranh có lòng, nàng nhận. Dù sao cũng đã nấu rồi, không ăn thì uổng lắm!
“Thật ra thì....” Kim Phượng nhìn tiểu thư nhà mình yên lặng dùng cháo, định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược trở lại. Khụ khụ, nàng muốn nói mớ nhân sâm này là của Thái tử cùng cửu công chúa nhưng mà tên gia nhân kia lại dặn nàng không được tiết lộ, bởi quan hệ giữa tiểu thư và cửu công chúa không được tốt lắm.
“Thì?” Hoàng Từ Lan nhìn đứa nô tì trước mặt đang ậm ờ, liền nghi hoặc hỏi vặn. Từ khi nào nó biết lấp lửng rồi? Nàng cảm giác nó hẳn là đang giấu việc gì đây.
“Thật ra thì tiểu thư nên nghỉ ngơi thật tốt, bởi vết thương vẫn còn chưa lành lặn đâu. Nếu để động vết thương là không tốt” Kim Phượng nhanh chóng lảng đi, tay cầm chén thuốc đưa cho Hoàng Từ Lan: “Tiểu thư uống thuốc đi”
“Sắp ngán đến chết rồi!” Hoàng Từ Lan nhăn mặt nhìn chén thuốc đen sì, lòng gợn lên cảm giác muốn nôn. Quả thật nó rất đắng!
“Người mau uống đi, vậy vết thương mới chóng lành được” Kim Phượng lạnh mặt, chìa chén thuốc đến ngay trước mặt Hoàng Từ Lan: “Nô tì đã chuẩn bị đường phèn rồi, sẽ không đắng nữa” Rốt cuộc ngày xưa phu nhân làm cách nào có thể ép tiểu thư uống thuốc được vậy nhỉ? Cái mặt kia có chút nào là tình nguyện uống thuốc không?
“Khụ khụ” Hoàng Từ Lan bịt mũi, cầm chén thuốc uống ừng ực. Kết quả bị sặc phát ho, vị đắng tràn lan khắp miệng khiến nàng chảy cả nước mắt.
Kim Phượng chậc lưỡi, tay vỗ vào lưng tiểu thư nhà mình, biểu tình như đã không còn lời nào để nói.
“Từ Lan, ta đem Thập toàn đại bổ đến cho ngươi đây” Trần thần y không rõ từ đâu xồng xộc lao vào, tầm mắt liền quét qua cảnh tượng đang xảy ra trong phòng. Trần Hải Đình chớp chớp mắt, hơi mím môi rồi lùi lại vài bước: “Thất lễ thất lễ” Giống như đã thấy được việc gì đó không nên thấy.
“Sư phụ, sao người lại đi ra?” Nhược Khê đi đằng sau, thấy Trần Hải Đình lui ra liền nghi vấn hỏi.
“Trẻ nhỏ không được nhìn. Mắt sẽ mọc mụn lẹo đấy” Trần Hải Đình tỉnh bơ, tay che hai mắt của Nhược Khê kéo nó ra ngoài. Cô bé trong lòng đầy thắc mắc nhưng vì tay Trần Hải Đình che quá kín nên hoàn toàn không thấy được gì.
Hoàng Từ Lan trong lòng muốn hét vào mặt Trần Hải Đình một phen. Mắt nổi mụn lẹo là như thế nào? Con nít không được nhìn là như thế nào hả Trần Hải Đình? Thần y ngươi có thể đứng đắn lên được không?!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)