Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 39: NGỌC LỆ HÀM KHANH (Phiên ngoại số 2)

513 2 3 0

Phong xuy lựu hoa hồng phiến phiến,

Giai nhân nhàn đả thu thiên viện.

Thương xuân bối lập nhất hoàng oanh,

Tích cảnh ai đề song tử yến.

.....

Xuân ở Thăng Long thường bắt đầu và kết thúc bằng những trận mưa bụi tưởng như không bao giờ dứt. Mưa phủ mờ cảnh vật bên đường, cũng phủ mờ lên những kiếp người lặng thầm không để lại bao nhiêu ấn tượng.

Người ta biết đến Lê Lệ Khanh chủ yếu vì vị bát hoàng nữ này có tài thổi kèn lá và thuần phục ngựa, giả được tiếng của bách điểu rất hay. Ở trong cung lẫn bên ngoài đều truyền miệng như vậy, thực hư thì không rõ.

Trái ngược với các vị hoàng nữ khác, người biết mặt Lê Lệ Khanh đều ít đến thảm thương. Không phải vì nàng ta ít ra mặt, mà là vì thường xuyên không hề ở trong cung. Đến cả đứa cung nữ thiếp thân cũng phải mấy ngày mới gặp được chủ nhân một lần, sau đó là người lại biệt tích.

Mà Lê Lệ Khanh đi đâu, làm gì, tất cả đều không ai hay biết.

“Em đến rồi” Lê Tranh đứng trong đông phòng, tay cầm kéo tỉa gốc sung đã bắt đầu ra trái được đặt trên bệ cửa sổ. Vị Thái tử điện hạ này vẫn luôn duy trì nét mặt thản nhiên vô sự, khiến người khác không cách nào gợn lên cảnh giác cùng đề phòng.

“Chuyện của Lê Thông quả nhiên không phải do Cẩm Lý Đào Nguyên một tay sắp xếp” Lê Lệ Khanh cau mày, chầm chậm nhả ra từng chữ. Mấy hôm nay nàng đích thân đi điều tra kẻ đứng sau cái chết của Lê Thông, không ngờ kết quả cũng chỉ dừng ở Hạo Nguyệt môn thì bị đứt, hoàn toàn không thể tra thêm được gì.

“Cẩm Lý Đào Nguyên tuy là một tổ chức ngầm rất nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận, nó chính là tấm lưới kìm hãm các thế lực khác, khiến chúng phải e dè” Lê Tranh buông cái kéo trên tay xuống, mắt nhìn xa xăm “Lúc em đến Thanh Hoa, có gặp được người nào đáng nghi không?” Theo như hắn đoán, Lê Thông sở dĩ thiệt mạng là vì hắn động đến Hoàng Từ Lan. Hoàng Từ Lan thân phận bên ngoài có thể chỉ là con nhà lương dân bình thường, nhưng thế lực đứng sau lưng chắc chắn vô cùng to lớn và bí ẩn, đến mức Trần Hải Đình đã quy ẩn bao năm nay cũng phải ra mặt không hề kiêng dè. Nếu đã không phải là Cẩm Lý Đào Nguyên, vậy thì có thể là thế lực nào hắn chưa hề hay biết đây?

“Người đáng nghi?” Lê Lệ Khanh cau mày, cố gắng nhớ lại “Em cũng không chắc rằng mình có nhìn nhầm hay không, nhưng cái đêm Lê Thông xảy ra chuyện em có thấy một bóng đen vụt qua trên mái nhà. Nom là một người vận áo đen, thắt lưng buộc tua đỏ” Đêm hôm đó nàng biết chuyện quá muộn, khi đến Ly cung thì Lê Thông sớm đã trở thành một cái xác lạnh băng, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn. Cũng lúc đó, nàng thấy một cái bóng đen vụt qua rất nhanh mà không hề để lại tiếng động, chỉ mơ hồ thấy được dây tua đỏ trên thắt lưng của người nọ mà thôi. Nếu không phải nàng từ nhỏ đã làm mấy chuyện vượt nóc băng tường này, hoàn toàn không thể nhìn kịp.

“Áo đen, dây tua đỏ?” Lê Tranh cau mày, vân vê cằm “Là Trần Hải Đình” Trần Hải Đình chắc hẳn đã đến từ sớm, cũng thấy được hung thủ thật sự ra tay sát hại Lê Thông nhưng chỉ bình chân như vại mà khoanh tay nhìn, chứng tỏ người này cũng không hài lòng cách làm của Lê Thông với Hoàng Từ Lan.

“Trần Hải Đình ra tay ư?” Lê Lệ Khanh mặt hiện khó tin. Nếu Trần Hải Đình muốn giết Lê Thông, há chẳng phải là dễ như trở bàn tay, giết một con kiến hay sao? Cần gì phải hưng sư động chúng đến mức ấy?

“Không phải là Trần thần y” Lê Tranh thấy mặt em gái hiện vẻ khó tin, liền phủ nhận “Người ấy sẽ không làm những việc dư thừa đến vậy đâu” Nếu không phải là Cẩm Lý Đào Nguyên, mà lại được Trần Hải Đình bao che dung túng, vậy rốt cuộc đây là tổ chức ghê gớm nào?

“Thiết nghĩ chuyện này nên dừng lại ở đây thôi, có cơ hội lại tiếp tục” Lê Lệ Khanh cười khổ. Cách đơn giản nhất bây giờ là đến hỏi Trần Hải Đình, nhưng vị thần y này lại như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, làm sao muốn gặp là gặp? Chưa kể tính tình người này cổ quái, cơ hội nghe được tin tức mình cần cơ hồ là không tưởng.

Tất cả mọi manh mối đều đã bị đứt. Mà tất cả những người liên can này, đều là vì bảo hộ hoặc động sát ý lên Hoàng Từ Lan – một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

***

Đêm Đoan Ngọ.

Lê Lệ Khanh như thường lệ cáo bệnh không thể dự yến, thay bộ y phục dạ hành rồi leo qua tường quỳnh của hoàng cung ra ngoài. Nàng cũng không quên ghé cung Kiến Ninh của Lê Lan Đường, viết vài dòng nhắn gửi rồi mới rời đi.

Dù sao lần này vẫn cần nó ra tay hỗ trợ.

.....

“Chết tiệt, là bẫy!” Lê Lệ Khanh khẽ gắt lên với ba tên cận vệ đi cùng, nhanh chóng rút lui. Bốn người nhận được thông tin tên tả hộ pháp của Hạo Nguyệt môn đêm nay đi gặp khách quý, chắc hẳn có dây mơ rễ má đến mấy vụ sát hại triều thần gần đây nên liền đuổi theo, không ngờ lại rơi vào bẫy của bọn chúng.

“Điện hạ, ta sẽ mở đường máu, người mau chạy đi” Một tên ám vệ lên tiếng. Hắn cũng không đợi Lê Lệ Khanh đồng ý, cầm đao liều chết mở vòng vây.

Đứng trước đường ranh sinh tử, tình cảm quả nhiên là thứ vô dụng nhất.

....

Lê Lệ Khanh cùng với ba tên ám vệ may mắn thoát được, nhưng trên người cả bốn đều có không ít vết thương, máu tuôn ra thấm ướt cả y phục trên người. Đám lâu la bên Hạo Nguyệt môn vẫn bám riết theo sau nên bốn người buộc phải chia thành ba hướng để trốn chạy, đích đến là Đông cung của Thái tử.

Lê Lệ Khanh phát hiện đám lâu la kia vậy mà lại bám theo mình, chửi thầm trong bụng rồi rẽ ngoặt mấy lần liền hòng cắt đuôi. Nàng chạy dọc theo những con đường hẻm vắng vẻ phủ đầy rong rêu ở phố Đông, cuối cùng nhảy vào sân viện u tịch của một nhà nọ.

Lê Lệ Khanh xé vạt áo ra băng bó vết thương ở cánh tay, sau đó ngồi im trên cây ổi lắng nghe động tĩnh.

Trong không gian im ắng cô tịch, tiếng cầm thê thiết theo gió truyền vào tai nàng. Nó như chất chứa rất nhiều tâm sự, có hỉ có bi, có bồi hồi cảm thán khiến nàng bất chợt thả lỏng thân mình. Cầm kỹ rất tốt nha!

Nàng tập trung lắng nghe xem đám lâu la có còn đuổi theo mình hay không, sau khi xác định chúng đã bị cắt đuôi liền thở phào nhẹ nhõm. Mối lo đã được giải quyết, nàng lại nảy sinh tò mò muốn nhìn xem người đang chơi cầm kia là ai. Tuy nói nàng thường trà trộn vào dân gian nhưng với những bậc anh tài ở Thăng Long lại không biết rõ lắm. Nàng chỉ nghe danh của Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng, hai người cực kỳ nổi bật mà thôi. Vì vậy, nàng liền thả nhẹ bước chân, theo tiếng cầm mà tìm ra người đó.

Đó cũng là lần đầu tiên Lê Lệ Khanh nhìn thấy Lý Ngọc Hàm.

***

Lý Ngọc Hàm ngồi bên chiếc bàn đá, chú tâm chơi đàn. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua lớp khói mỏng toả ra từ chiếc lư đồng, khung cảnh hệt như cõi mộng, tưởng chừng chỉ cần đả động liền tan biến.

Lê Lệ Khanh giấu mình sau tán cây me già gần đó, yên lặng ngồi nghe Lý Ngọc Hàm chơi đàn, có chút ngẩn người. Vị tiểu thư này là con cái nhà ai nhỉ? Liệu có phải là một người trong nhóm thập thiếu anh tài không?

“Thiếu tông chủ” Từ trong màn đêm xuất hiện hai gã đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, khom lưng hành lễ với Lý Ngọc Hàm.

Tiếng đàn vẫn vang lên đều đặn.

“Gọi tiểu thư” Nàng điềm đạm lên tiếng, mặt không hỉ nộ.

“Thiếu tông chủ, chuyện là....” Gã trung niên kia lại lên tiếng

“Gọi tiểu thư”

“Bẩm tiểu thư, Trần thần y đã quyết định lộ diện. Người này mỗi lần ra mặt đều có thể gây ra chuyện khó lòng khống chế, tông chủ căn dặn phải mau chóng nghĩ ra đối sách”

“Đối sách? Chúng ta thì có thể có đối sách gì? Bao năm nay chúng ta bị người này xoay như con thoi, lẽ nào các ngươi không biết?” Lý Ngọc Hàm nhíu mày, ngón tay siết mạnh trên dây huyền khiến tiếng đàn đang êm dịu bỗng trở nên cao vút, rồi ngưng bặt.

“Nhưng đây là lệnh của tông chủ, thuộc hạ cũng...” Gã trung niên nọ ra vẻ khó xử. Hắn đương nhiên biết việc truy đuổi theo Trần Hải Đình là công dã tràng không được tích sự, nhưng lệnh của tông chủ hắn đâu thể cãi! Dạo này tông chủ và thiếu tông chủ bất hoà cũng vì sự vụ của Hoàng Từ Lan và Trần Hải Đình, nhưng cá nhân hắn vẫn ủng hộ chủ ý của thiếu tông chủ nha!

“Ta sẽ trao đổi lại với người đó, các ngươi tốt nhất cứ án binh bất động mà theo dõi. Có việc quan trọng thì hẵng báo cho ta là được” Lý Ngọc Hàm nhìn ngón tay đã rỉ máu, mặt không đổi sắc. Nàng mở nắp lư đồng, dùng que đảo đều tro bên trong, đoạn lại nói “Về phía tổ chức kia, phải thật kiên nhẫn” Từ lúc Hoàng Từ Lan bị ám sát nàng đã có dự cảm Lê Thông dù có được Trần Hải Đình bỏ qua thì tổ chức kia cũng sẽ bóp chết hắn. Một tổ chức quy mô phân bố sâu rộng, nhân thủ lại máu lạnh vô tình, ra tay tàn nhẫn đến như vậy đều nhất mực dõi theo Hoàng Từ Lan. Nàng vẫn chưa thể xác định được Trần Hải Đình có phải là người thuộc tổ chức đó hay không, nhưng hành động của vị thần y kia đến bây giờ hầu như đều là vì Hoàng Từ Lan mà ra tay. Vì vậy mà cũng không thể loại trừ được Trần Hải Đình là một thành viên có thân phận không hề đơn giản trong tổ chức. Và việc Trần Hải Đình lộ mặt là có nguyên cớ hẳn hoi chứ không thể là tình cờ đúng dịp đến như vậy.

Hoàng Từ Lan ơi Hoàng Từ Lan, rốt cuộc nàng có thân phận kinh hãi thế tục đến mức nào đây?

“Tiểu thư?” Gã gia thần của Lý Ngọc Hàm phát hiện chủ nhân bỗng hơi ngây ngẩn, bèn lên tiếng khẽ gọi.

“Các ngươi cứ lui trước đi, có việc cần ta sẽ gọi” Lý Ngọc Hàm hít sâu một hơi, thần tình lại trở về vẻ bình thản như trước.

“Thuộc hạ xin lui” Hai gã gia thần khom lưng rồi biến mất vào bóng tối, nhường chỗ lại cho không gian yên ắng tịch mịch như ban đầu.

Lê Lệ Khanh đương nhiên nghe được đoạn đối thoại kia, lòng tràn đầy kinh hãi. Cái gã trung niên vừa lên tiếng kia chẳng phải là Trình Đức, đường chủ Mãn Nguyệt đường của Cẩm Lý Đào Nguyên sao? Vậy vị tiểu thư này chính là thiếu tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên – Lý Ngọc Hàm?

Nàng biết Trình Đức chủ yếu là nhờ thông qua các vụ làm ăn buôn bán giữa các thế lực lớn ở mạn Thái Nguyên, không ngờ hôm nay lại vô tình biết được thêm vị thiếu tông chủ tay khống chế rất nhiều sự vụ của Cẩm Lý Đào Nguyên! Nên nói là ông trời khéo sắp xếp hay là do số mạng nàng thích hợp để dấn sâu vào mấy chuyện này đây?

“Vị khách đang ngồi trên cây kia có muốn qua đây dùng tách trà nóng không?” Lý Ngọc Hàm vừa pha trà vừa như tự hỏi, nhưng lại khiến Lê Lệ Khanh lạnh buốt từ đầu đến chân. Nàng ta đã sớm phát hiện ra nàng nấp trên cây rồi! Vậy mà cũng không hề vạch trần nàng!

“Tiểu thư từ khi nào thì phát hiện ra ta?” Lê Lệ Khanh biết có trốn thêm cũng không được gì, bèn nhảy từ trên cây xuống, đi đến chỗ của Lý Ngọc Hàm. Khi đến gần, Lê Lệ Khanh mới thấy được dung nhan của người kia một cách rõ ràng: quả thật xứng với cái tên, dịu dàng ôn nhu tựa như ngọc.

“Không dám giấu, người vừa nhảy vào sân nhà ta đã nhận ra” Lý Ngọc Hàm cười nhẹ, dường như cũng không quá quan tâm đến y phục dạ hành trên người Lê Lệ Khanh hay sâu xa hơn là việc người này có thể đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và hai gã hộ pháp, chỉ hỏi: “Người bị thương?” Mùi máu quả thật rất nặng.

“Không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da” Lê Lệ Khanh có chút choáng váng trước thái độ thản nhiên của Lý Ngọc Hàm, lúng búng đáp lại.

“Chắc người đã biết danh tính của ta” Lý Ngọc Hàm đẩy ly trà sang chỗ Lê Lệ Khanh, chầm chậm nhả ra từng chữ “Người hẳn là thuộc hạ của Thái tử nhỉ?” Đêm nay Hạo Nguyệt môn giăng một cái bẫy lớn hòng tiêu diệt bớt thế lực của Lê Tranh, không may là đã để xổng. Lê Tranh đúng thật là có mắt nhìn người, thuộc hạ của hắn xuất sắc đến mức có thể phá vây mà chạy trốn như thế. Lê Kiện ơi là Lê Kiện, nên nói là do ngươi thuê phải đám ăn tàn phá hại hay là thuộc hạ của Lê Tranh quá giỏi giang đây?

Thật khiến người ta buồn cười.

“Làm sao người biết?” Lê Lệ Khanh trừng lớn đôi mắt. Thiếu tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên có phép nhìn thấu thân phận sao? Như vậy cũng quá là hoang đường rồi đi.

“Người là ám vệ bên người Thái tử? Người đã biết ta là người đứng đầu của Cẩm Lý Đào Nguyên có khả năng thâu đoạt mọi tin tức, vậy thì hà tất phải ngạc nhiên đến thế?” Nàng ngẫm nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra trong đám thuộc hạ của Lê Tranh có nữ tử đấy.

“Ta...ta là người của ti Kỳ Bài, dưới quyền của Bùi Thống lĩnh” Lê Lệ Khanh trong đầu xẹt qua vài thân phận giả, cuối cùng chọn đại một cái. Bùi Dũng, dù sao ngươi cũng là Thống lĩnh của ba mươi tám ti cùng hai mươi sở, sẽ không so đo khi ta mượn một chức nho nhỏ đúng không?

“Kỳ Bài ti? Vậy người là dũng sĩ theo biên chế của vệ Cẩm Y?” Lý Ngọc Hàm hơi nhướng mày. Theo nàng biết thì để có thể vào biên chế dũng sĩ của hai mươi ti đều phải là người trung thành nhất dạ với hoàng đế và triều đình, võ công phải thuần thục tinh thông, nói cách khác chính là những thanh đao lợi hại nhất được luyện ra để hoàng đế sử dụng.

“Đúng vậy đúng vậy” Lê Lệ Khanh thấy Lý Ngọc Hàm nhanh chóng xác định được thân phận mình nói ra, trong lòng âm thầm bái phục. Cẩm Lý Đào Nguyên đúng là lợi hại, chuyện trong triều đình không gì thoát được khỏi tay bọn họ! Thảo nào huynh trưởng luôn tìm cách chiêu dụ đám người này đứng về phe mình!

“Ta vẫn chưa biết quý danh của người?” Lý Ngọc Hàm cười nhẹ, tựa hồ rất có hứng thú trò chuyện với người xa lạ tự dưng nhảy vào nhà mình này. Vệ Cẩm Y trước nay không có biên chế dành cho nữ tử, nếu có thì nàng đã biết rồi. Bùi Dũng với nàng cũng đâu phải chỗ xa lạ kia chứ!

“Ta...ta họ Ngô, tên là Lệ Khanh” Lê Lệ Khanh trong đầu lại nhảy ra một cái họ phổ thông để lấp liếm cho qua chuyện. Vị thiếu tông chủ này dường như rất thích dò xét nàng đây!

“Ừ, Lệ Khanh, đích thực là tên đẹp” Lý Ngọc Hàm cười cười, không mặn không nhạt khen một câu. Được rồi, lát nữa phải sai người đi điều tra xem vị này với Thái tử có quan hệ gì.

Lê Lệ Khanh hơi mím môi. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có người khen tên nàng đẹp. Bỏ qua bối cảnh cùng thân phận của Lý Ngọc Hàm, nàng coi như chấp nhận lời khen này đi.

***

Lê Lệ Khanh vốn nghĩ buổi gặp mặt với Lý Ngọc Hàm kia chỉ là hi hữu, không ngờ chưa được bao lâu thì đã gặp lại nàng ta, lại còn là trong tình cảnh vô cùng khó xử.

Đó là đêm ngày hai mươi tháng bảy.

Thất tịch trôi qua, trong cung lại trở về những ngày yên ắng như trước nay đã từng. Chuyện khiến Lê Lệ Khanh bận tâm thực quá ít, thân phận hoàng nữ của nàng cũng chỉ một lớp xiêm y đẹp đẽ có dịp thì trưng, không thì cũng chỉ nằm dưới đáy tủ. Dạo này nhàn rỗi vô sự nên Lê Lệ Khanh đều nằm lười trong tư cung, chẳng hề ra ngoài. Ấy vậy mà chuyện Hoàng Từ Lan nhập cung dạy học cho thập hoàng nữ Lê Cẩm Thương vẫn có thể truyền đến tai nàng, đủ thấy chuyện này được bàn tán nhiều đến bao nhiêu.

Lê Lệ Khanh thỉnh thoảng sẽ nghe đám nô tì thuật lại bằng giọng đầy ngưỡng mộ, cũng có khi sẽ là con bé Lê Cẩm Thương líu ríu hệt như con chim non bám lấy nàng. Nhờ công của thập điện hạ, ấn tượng của bát điện hạ về Hoàng Từ Lan phải nói là không đến mức tệ, thậm chí còn có chút kính phục.

Tư cung của Lê Lệ Khanh nằm gần cung Kiến Ninh của Lê Lan Đường nhưng ở vị trí khuất nẻo hơn, đây cũng là do nàng đích thân chọn lựa để thuận tiện cho công việc băng tường vượt nóc. Cũng chính vì vậy mà Lê Lệ Khanh vướng vào phiền phức to lớn.

....

Từ lúc Hoàng Từ Lan vào cung dạy học, Lý Ngọc Hàm có chút bất ngờ xen lẫn khó hiểu. Nàng ấy rõ ràng không phải người tham luyến công danh, vì sao lại vào cung? Nghĩ đến những lời Bùi Dũng từng nhỏ to chia sẻ, Lý Ngọc Hàm thấy đầu đau nhức, lòng càng đau nhức hơn.

Hắn nói: mối quan hệ giữa Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường thân thiết hơn những gì người khác nhìn thấy.

Sau khi giải quyết xong mớ sự vụ hỗn độn ở Cẩm Lý Đào Nguyên, Lý Ngọc Hàm quyết định vào cung gặp Hoàng Từ Lan. Nàng nghe Trương Văn bảo đêm nay Hoàng Từ Lan ở cung Đồng Hoa của thập điện hạ soạn sách, sẽ về rất trễ. Chọn dịp chẳng bằng đúng dịp, giải quyết sớm chuyện phiền não này trước khi bản thân bị đống phiền phức kia quấn lấy vẫn hơn.

Lý Ngọc Hàm mặc đồ đen, vượt tường nhảy vào khu vực Tử Cấm thành.

Nàng mượn ánh trăng nhờ nhờ mở bản đồ bố trí các cung ra xem. Sau khi xác định được vị trí cung Đồng Hoa liền giẫm lên mái ngói mà đi, nhanh nhẹn lách qua những khu vực có cấm vệ đi tuần.

Lý Ngọc Hàm hoàn toàn không phải người văn nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài. Nếu nàng đã có thể ở trong một tổ chức lớn mạnh đã tồn tại hơn hai trăm năm như Cẩm Lý Đào Nguyên mà ngồi lên vị trí thiếu tông chủ, ắt là kẻ đủ dứt khoát và tàn nhẫn. Mà sự thực thì nàng cũng đã giết không biết bao nhiêu người, minh tranh có, ám đấu cũng có, tất cả đều chỉ để đổi lại cái ghế thiếu tông chủ này của Cẩm Lý Đào Nguyên.

Mục đích ư? Có lẽ đơn giản chỉ là để bảo vệ con người có thân phận cực sâu như Hoàng Từ Lan. Nàng không biết Lê Lan Đường rốt cuộc có mưu toan gì, nhưng chắc chắn không phải là vì thân phận kinh hãi thế tục của Hoàng Từ Lan, bởi vì nếu Cẩm Lý Đào Nguyên vẫn chưa thể tìm ra, thế lực của Lê Tranh lại càng không thể.

.....

Lý Ngọc Hàm đứng ngoài cửa sổ nhìn Hoàng Từ Lan đang ngồi bên bàn ghi chép gì đó, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương khó tả. Mọi thắc mắc vốn ra đến miệng bây giờ lại nghẹn lại, không biết nên mở lời như thế nào. Nhiều năm như vậy rồi mà lại cứ như hôm qua, hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí nàng. Viễn cảnh thái bình thịnh thế này liệu sẽ kéo dài được bao lâu nữa khi bây giờ phong ba đã nổi? Từ Lan ơi Từ Lan, có lẽ nàng không thể hiểu vì sao ta lại có thể đi đến bước đường này, mà ta cũng không cần nàng phải hiểu cái điều tàn ác máu tanh đó. Chỉ cần ta còn ở đây, chỉ cần ta còn nắm Cẩm Lý Đào Nguyên ở trong tay, sẽ không có bất kì ai có thể làm tổn thương nàng.

Nàng chỉ cần thản nhiên như hiện tại là được.

“Ôi buồn ngủ chết mất, Hoàng học sĩ vẫn còn chưa xong công việc sao?” Từ xa vọng lại tiếng cung nữ bên cung Đồng Hoa kèm theo tiếng bước chân khá hỗn loạn, xem chừng là hai ba cung nữ gì đó.

Lý Ngọc Hàm ý thức được việc bản thân có thể sẽ bị lộ, nhanh chóng nhảy qua tường thấp để nấp. Thế nhưng không may, dưới chân tường là một đống lá khô chưa được quét dọn, khi nàng đáp đất liền để lại tiếng động không nhỏ. Một toán cấm vệ đi tuần tra gần đó nghe thấy, phát hiện có kẻ đột nhập liền rút đao đuổi theo.

Nàng theo trí nhớ mà đi lòng vòng một hồi, sau khi xác định được một khu vực vắng vẻ tựa lãnh cung liền nhảy vào. Đám cấm vệ vậy mà vẫn đuổi theo sau, vừa đi vừa đi lục soát không chừa bất kì ngóc ngách nào. Sau vụ việc đêm yến Đoan Ngọ, cấm vệ đi tuần đều được tăng cường biên chế. Đây không thể không nói là công của Bùi Thống lĩnh.

Lý Ngọc Hàm chọn ra một gian phòng khuất, sau đó mở cửa sổ nhảy vào trong. Cứ nghĩ nơi này vắng vẻ đến vậy hẳn là cung vô chủ, không ngờ ánh nến leo lét cho nàng biết nơi này có người. Tiếng bước chân của đám cấm vệ đã không còn xa, đôi mắt hạnh của nàng đảo quanh căn phòng trống trải không có chỗ nấp rồi dừng lại ở cái thùng nước tắm vẫn đang bốc hơi nghi ngút.

......

Lê Lệ Khanh sau khi luyện một bài kiếm, cả người đều ướt sũng mồ hôi. Nàng nghe đứa hầu báo nước nóng đã chuẩn bị xong liền ung dung bước vào dục phòng, sau đó không lo lắng gì, nhanh nhẹn cởi y phục ra.

Đến khi trên người chỉ còn mỗi cái yếm và tiết khố, nàng nhảy ùm vào thùng tắm, tay cầm theo xơ mướp dùng để cọ lưng. Thế nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề bất thường: cái thùng tắm này sao lại chật chội hơn mọi khi nhỉ?

Lê Lệ Khanh nhíu nhíu mi, sau đó lấy hơi lặn xuống nhìn xem cái thùng tắm của mình xảy ra vấn đề gì. Không lặn thì thôi, nàng vừa lặn xuống liền thấy Lý Ngọc Hàm đang nín thở phía dưới, trên người mặc đồ đen. Người nọ dường như cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng, hai mắt trợn to. Nàng theo thói quen hít vào một hơi, kết quả bị sặc nước phải ngoi đầu lên mặt nước. Lý! Ngọc! Hàm!! Vị thiếu tông chủ này sao lại xuất hiện trong thùng nước tắm của nàng được?

“...” Lê Lệ Khanh đang chuẩn bị ra tay lôi Lý Ngọc Hàm lên hỏi cho ra nhẽ thì ngoài cửa sổ vọng lại tiếng bước chân sầm sập của lính cấm vệ, kèm theo câu nói: “Bẩm bát điện hạ, trong cung xuất hiện thích khách, xin phép điện hạ cho hạ quan được vào trong lục soát”

“Lục soát cái óc lợn nhà ngươi” Lê Lệ Khanh nhanh chóng nắm bắt được vấn đề vì sao Lý Ngọc Hàm xuất hiện ở đây, giọng vờ tức giận mà chửi đám lính: “Bổn điện hạ đang tắm, các ngươi lại muốn vào lục soát thì còn ra thể thống gì hả?” Nàng phát hiện Lý Ngọc Hàm động đậy, như là muốn ngoi lên liền đưa tay nhấn đầu người nọ xuống. Ngươi ngoi lên bây giờ thì có mà chết cả nút à thiếu tông chủ!

“Thuộc hạ vô ý, mong bát điện hạ lượng thứ” Tên dẫn đầu toán lính trầm ngâm, sau đó lên tiếng. Đoạn hắn quay sang đám lính ra hiệu: “Lục soát chỗ khác, nhất định không được để hắn chạy mất” Bát điện hạ là người lợi hại, hẳn tên đột nhập kia không thể qua mắt được.

Đợi toán lính rút đi, Lý Ngọc Hàm lúc này mới ngoi đầu lên mặt nước. Nàng nhìn thấy Lê Lệ Khanh trên người chỉ mặc mỗi cái yếm, ánh mắt liền dời đi nơi khác. Khụ, hôm nay tiết trời có vẻ hơi oi bức hơn mọi ngày, làm mặt nàng cảm thấy nóng rực. Hoặc cũng có thể là do nước trong bồn hơi nóng chăng?

“Lý thiếu tông chủ sao lại chui vào thùng nước tắm của ta thế này?” Lê Lệ Khanh nghiến răng, tươi cười hỏi.

“Khụ, thật ra....” Lý Ngọc Hàm còn chưa kịp nói hết câu thì Lê Lệ Khanh đã đưa tay ấn đầu nàng xuống nước lần nữa. Lần này nàng có thể thấy rõ ràng thân hình thon thả của Lê Lệ Khanh như ẩn như hiện sau lớp yếm lụa mỏng đã thấm nước đến mức gần như trong suốt.

Bên ngoài cửa, giọng tên cấm vệ vừa nãy lại vang lên: “Điện hạ, nếu có bất kì kẻ nào khả nghi xuất hiện, người nhất định phải thông báo cho chúng thuộc hạ”

“Biết rồi, các ngươi không cần lo” Lê Lệ Khanh tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, chầm chậm nói.

“Thuộc hạ cáo lui”

Đợi tiếng bước chân lần nữa mất hẳn, Lê Lệ Khanh mới thả tay xuống. Nàng thu người về một góc thùng tắm, giọng dò xét: “Thiếu tông chủ cớ sao lại xuất hiện ở đây?”

“Người đã biết rồi sao còn hỏi ta hả bát điện hạ?” Lý Ngọc Hàm vuốt nước trên mặt, mắt dời ra phía bình phong bằng gỗ “Nếu ta không nhầm, người là bát hoàng nữ Lê Lệ Khanh?” Vậy mà hôm trước còn dám nói mình họ Ngô, là quan chức bên Kỳ Bài ti cơ đấy!

“Là vậy thì sao? Chẳng phải Lý tiểu thư ôn nhu như ngọc đây là thiếu tông chủ Cẩm Lý Đào Nguyên sao?” Lê Lệ Khanh cau mày, lòng có chút xấu hổ. Nói dối chưa được mấy ngày đã bị lộ tẩy rồi, quá nhục nhã! Lộ trước mặt ai không lộ, lại cứ phải là Lý Ngọc Hàm mới gặp được một lần này đây!

“Ta ngay từ đầu không hề phủ nhận thân phận của mình” Lý Ngọc Hàm có chút bất lực, chừng nào nàng mới thoát khỏi cái cảnh éo le này đây? Đôi mắt bỗng trở nên thật vô dụng.

“Thiếu tông chủ nói hay lắm” Lê Lệ Khanh hừ khẽ, vô thức đứng lên khỏi thùng tắm “Vậy mời thiếu tông chủ giải thích vì sao người lại xuất hiện ở đây giúp ta?” Đêm khuya vắng vẻ lại cả gan đột nhập vào cung, Lý Ngọc Hàm không sợ bị bắt sao? Đúng là gan cóc tía!

“.....” Lý Ngọc Hàm dùng tay che mắt, giọng có chút khó khăn “Điện hạ, người có thể.....mặc y phục vào rồi hẵng nói tiếp được không?”

“....” Mặt Lê Lệ Khanh bỗng chốc cứng đờ rồi đỏ ửng, nàng nghiến răng gằn từng chữ: “Lý! Ngọc! Hàm! Ngươi dám sàm sỡ ta! Ta phải móc mắt ngươi ra!!”

______

CHÚ THÍCH

Ngọc lệ hàm khanh là tên hai người ghép lại, cũng giống như phiên ngoại trước là Thanh thuỷ minh kính. Đại ý của cụm ngọc lệ hàm khanh là như sau: Tâm tình đã đượm buồn thì khi chơi đàn cũng chỉ thêm buồn mà thôi, dù có rơi nước mắt thì nước mắt cũng cất chứa cả nỗi buồn giấu trong tiếng đàn thê thiết đó.

  • Ngọc Hàm (): ôn hoà, dịu dàng như ngọc. Đồng âm với từ (cũng đọc là hàm), nghĩa là ôm, mang cái gì đó, tỉ như hàm hận (mang hận), hàm ai (ôm mối bi thương).
  • Lệ Khanh (麗鏗) tức là tiếng đàn cầm thánh thót, gây xao xuyến. Lệ trong tên của Lê Lệ Khanh còn đồng âm với từ lệ (), nghĩa là nước mắt.

Dịch bài thơ ở đầu chương luôn nhé :v

Gió cuốn hoa lựu tơi bời,

Trên đầu tha thướt dáng người mỹ nhân.

Oanh vàng ủ rũ thương xuân,

Một đôi én tía hoạ vần trong cây.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Nghe giải thích tên của phiên ngoại này xong bỗng nhiên các bạn đọc theo dõi truyện nhận ra có điềm báo SE :v Lỡ SE thật thì các bạn có đốt nhà bà mẹ ghẻ tác giả này không ấy nhỉ?

Các phần phiên ngoại này vẫn còn đó nha mọi người, nó tồn tại song song với tuyến chính truyện của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, đồng thời sẽ giải thích cho rất nhiều câu hỏi mà tuyến chính chưa thể giải đáp =)))) Nó vẫn sẽ được đăng nhưng bao giờ đăng thì tác giả không biết nha :v Lần trước câu hỏi khó quá nên không ai đoán ra, tác giả cũng nhận ra bản thân thật biết cách làm khó nên chương này năm ngàn chữ bù đắp cho những tâm hồn đoán sai :v Mọi người đừng inb trách tác giả hỏi khó nữa nha, khổ tâm :> Các fan cứng của truyện mau mau điểm danh đi nào, một người báo danh là chương sau truyện sẽ được cộng một nghìn chữ nha nha :v

Lúc viết chương phiên ngoại này thường bật bài Tô công đê (蘇公提) lên nghe, lúc check chương cũng nghe và thế là cảm thấy nó hợp ý cảnh của cp Hàm – Khanh này thật sự :v Phải nói là dễ thương muốn xĩu =))))

Có bạn nói Bùi Dũng và Lê Minh Kính là cưới trước yêu sau đúng không, xin thưa rằng là đúng. Cả hai ban đầu đều vì mục đích cá nhân, sau đó thì cái gì đến sẽ phải đến =)))) Người ta gọi đấy là luật hoa quả, là quả táo nhãn lồng cho việc mách lẻo chuyện của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường với Lý tiểu thư, khiến Lý thiếu tông chủ nhà chúng ta rơi vào tình cảnh khó xử :v Đúng như tam điện hạ nói, Bùi Dũng là một người vừa điên vừa thích mách lẻo =))) Muốn biết kết cục như thế nào, xin xem hết truyện sẽ rõ :v

Gì cơ, bạn hỏi bao giờ hết truyện á? Tác giả không biết nhé :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16