Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 104: HOÀNG QUÂN

487 2 2 1

Hội Đạp Thanh vừa kết thúc, đoàn người khởi hành từ hành cung về lại cung thành.

Hoàng Từ Lan thì đã sớm về trước để kịp sáng sớm vào cung dạy học, đám cung nhân đi cùng thì hoàn toàn không có chút nghi vấn nào trước việc Xuân Minh Công chúa đi hành cung dự hội nhưng thực tế lại chẳng khác ở trong cung là bao. Nếu chẳng phải xảy ra cơ sự của thập nhất hoàng nữ khiến Ngô Tiệp dư cứ khóc lóc đòi công bằng, hẳn là ai cũng đều nghĩ Lê Lan Đường ở trong hành cung chẳng hề đi đâu cả thật.

Riêng với việc vị thân công chúa này coi mạng người như cỏ rác muốn chém liền chém, đã chẳng ai xem là sự lạ cần phải cáo trình. Xuân Minh Công chúa được quý phi cùng thái tử chống lưng cho, nếu không phải là Minh phi cùng phe cánh của bà ta thì thực chẳng ai dám động đến vị điện hạ này cả. Thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, chuyện của thập nhất hoàng nữ cứ để về đến cung thành rồi xem sao. Nếu bây giờ mở miệng mà nhầm nhời, chả khéo lại rước cái hoạ của người khác vào thân mình ấy chứ.

.....

Thượng thực cục.

Hoàng Từ Lan vừa từ Đồng Hoa cung trở về đã sang bên này bắt đầu xử lí công vụ, không hề để lộ ra vẻ mệt mỏi nào khiến đám thuộc cấp được dịp soi dò. Nhưng cái nàng không thể ngờ được đó là chuyện thập nhất hoàng nữ bị ngã lăn trên sơn đạo chỉ vừa qua một đêm đã lan về cung, bây giờ các vị cung chủ đứng đầu đều đã sớm biết chuyện cả, chỉ cần chờ đoàn người từ hành cung trở về đến nơi là có thể tiến hành đối chất. Và cũng không rõ là tin đồn từ đâu đã bóp méo sự thật, cho rằng chuyện thập nhất hoàng nữ té ngã là do Xuân Minh Công chúa một tay gầy tạo.

Hoàng Từ Lan nghe đến đó liền nhướng mày, hiển nhiên là đã bắt đầu có những suy đoán của bản thân. Nếu vội vã kết luận rằng chuyện này là do Minh phi tạo ra thì e là quá vọng động, bởi nếu quả thật bà ta làm ra động thái lớn như thế này để làm gì? Tạo thêm tiếng xấu cho bản thân khi mà vốn dĩ bà ta còn đang cố gắng giành giật tiếng thơm để cạnh tranh với quý phi ư? Vả lại ai cũng biết Lê Lan Đường là tay sai đắc lực của quý phi, được bà ta và Lê Tranh chống lưng cho. Nếu lại gây thêm chuyện của thập nhất hoàng nữ thì khác chi lạy ông tôi ở bụi này, tự thừa nhận bản thân đang làm việc xấu vu oan giá hoạ cho người khác để đạp quý phi xuống nước?

Chỉ e là có kẻ nào đó đang lợi dụng khe hở giữa trận tranh đấu của hai bà phi để đâm dao sau lưng đấy thôi. Vậy thì kẻ này rốt cuộc là ai? Đới Ngọc? Không, hắn ta vẫn rất tôn trọng Trình Uyển, nếu bà ta nói thời gian này nên yên tĩnh, vậy thì hắn sẽ thật sự khoanh tay ngồi im. Minh phi thì vẫn chưa có động thái gì, nếu không thì nàng đã sớm nhận được thư báo từ chỗ Diệp Hồng Ly. Bên Cẩm Lý Đào Nguyên càng không thể, bởi vì bọn hắn với những việc này hoàn toàn không có hứng thú. Nếu chuyện bé lại xé ra to, đến khi ấy bọn hắn vẫn phải cử người ra thu dọn cục diện, vô cùng phiền toái.

Vậy thì kẻ này rốt cuộc là ai? Lẽ nào là đám người Lê Kiện ư?

“Tổng quản đang nghĩ đến việc gì mà lung thế?” Trần Thức pha xong ấm trà đem vào thì thấy Hoàng Từ Lan đang chống tay suy nghĩ gì đó rất chăm chú, hoàn toàn không hề phát giác nàng đang đứng ở bên cạnh.

“À không có gì, chỉ là chút nhàn thoại gần đây thôi” Hoàng Từ Lan đưa mắt nhìn, sau đó lắc đầu “Bên ty Dược đã có báo cáo gì chưa?” Nàng đang hỏi vụ việc chữa thương cho thập nhất hoàng nữ.

Trần Thức tất nhiên là người nhanh nhẹn, chuyện xảy ra ở trong cục của mình chẳng thể nào lại không rõ được một hai, vì vậy bèn đảo mắt uốn lưỡi lựa lời rồi đáp: “Bẩm, hạ quan nghe người ở bên ấy nói là bị thương không nặng lắm, không có nội thương. Quan trọng nữa là vừa may được sơ cứu kịp thời nên mới tránh được chuyện bị ứ huyết quá nhiều. Nhưng mà ngoại thương thì vẫn được tính là nặng với một đứa ấu nhi, nếu không yên ổn dưỡng thương mười bữa nửa tháng thì hẳn là không được đâu ạ”

“Người được đưa về từ bao giờ?” Nói như vậy là từ lúc Lê Lan Đường ra lệnh cho tên cấm vệ kia đưa người đi chữa thương, nếu hắn ngay lập tức đưa về cung thì cũng phải là mờ sáng mới đến được cổng cung thành. Đưa một đứa trẻ đang chảy máu chưa được sơ cứu chạy cả đêm về cung, hẳn là gan của gã cũng to như gan hùm rồi đây.

“Bẩm, nghe báo lại là đến tận đầu giờ Mẹo sáng nay ạ” Trần Thức làm cái bấm tay ước chừng, sau đó trả lời. Nhìn vẻ mặt của tổng quản vẫn thản nhiên vô cùng giống như là đã sớm biết chuyện, hơn nữa còn làm nàng có cảm giác như ngài ấy đã biết tường tận luôn rồi thì phải? Vậy thì ngài còn hỏi hạ quan làm chi nữa?

“Giờ Mẹo à....” Hoàng Từ Lan nghe đến đó liền gõ ngón tay lên cạnh cái văn kỷ, ngẫm nghĩ một chút rồi lại báo “Lát nữa hẳn là sẽ có người đến tìm ta đi giải quyết sự vụ chi đó, ngươi nhớ quan sát cho kĩ” Nếu là giờ Mẹo, vậy thì vẫn có độ trễ nãi nhất định, chứng tỏ đứa nhỏ kia đã được sơ cứu qua trước khi được đưa về cung thành. Nhưng điều đáng nói ở đây là độ trễ không quá hai canh giờ, nếu trong thời gian đó tên cấm vệ kia nhanh chóng đi tìm nữ quan của ty Dược đi theo xa giá để sơ cứu thì không có gì đáng nói, nhưng ngặt nghèo thay chỗ ở của các nữ quan thì cấm vệ không được tự ý ra vào, trừ phi có vị cung nhân nào đó đi theo và cho phép. Vậy thì hắn đã làm như thế nào để kịp thời sơ cứu cho thập nhất hoàng nữ?

Một gã cấm vệ nhỏ nhoi cho dù có đến chín cái mạng cũng sẽ không bao giờ tự ý xuống tay động vào thân thể của hoàng thất, cho dù động cơ có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa. Vậy thì chỉ có khả năng hắn xuống trấn nhỏ gần hành cung để đến tiệm thuốc. Nhưng lúc nàng và Lê Lan Đường đi dạo phố thì chỉ thấy cả trấn có duy độc một tiệm thuốc nằm ở tận góc phía đông nam, mà hướng của Thiên Phúc tự lại nằm ở tây bắc. Như vậy nếu không tính đến thời gian hỏi đường và đi tìm, hắn cũng đã mất gần hai canh giờ để đến được tiệm thuốc.

Thời gian lại càng thêm không khớp. Ngay chỗ này đã xuất hiện chỗ hổng không thể giải thích được rồi. Thời gian đi từ cung thành đến hành cung cho dù có cho ngựa phi nước đại liên tục không nghỉ thì cần tiêu tốn hết bao nhiêu thời gian nàng đương nhiên sẽ là người rõ ràng hơn ai hết, bởi vậy nên nếu hắn đưa người về lúc giờ Mẹo thì đã khiến nàng nghi ngờ ngay lập tức.

Nếu không phải là nàng đã trải nghiệm qua, thì hẳn là lỗ hổng nhỏ nhặt này cũng chẳng được ai chú tâm vào. Đúng là trăm tính ngàn toán vẫn chẳng thể thiên y vô phùng, hoàn mỹ không một kẽ hở được.

***

Đồng Hoa cung.

Lê Cẩm Thương chống tay nghiêng đầu nhìn sư phó mình chăm chú bên đống sổ sách và đứa thư đồng suốt ngày bày ra vẻ mặt như cả hoàng cung nợ mình mấy trăm thỏi vàng, chán ngán thở dài.

“Sư phó, trò đi ra ngoài một lát đây ạ” Ngồi ở đây mãi sẽ chán đến đứt ruột mất, dù sao bài tập cũng đã làm xong rồi còn đâu. Sách sư phó bảo đọc cũng đã đọc hết cả rồi, căn bản là từ giờ cho đến giờ cơm tối mình chẳng có gì để làm giết thời gian nữa cả.

Thôi đi chơi vậy.

“Điện hạ bảo Thanh Trúc đi cùng thì được, đi một mình thì không nên đâu” Hoàng Từ Lan cũng không biểu ý từ chối, chỉ dặn dò qua một lần rồi đồng ý cho học trò ra ngoài. Dẫu sao vị điện hạ này học hành rất nhanh tiếp thu, tư duy cũng mẫn tiệp vô cùng, khi hỏi bài đều trả lời rất nhanh không hề có điểm sai sót.

“Vâng ạ, trò biết rồi ạ” Lê Cẩm Thương âm thầm bĩu môi trong lòng, sau đó phủi phủi vạt áo rồi lon ton chạy ra ngoài. Thanh Trúc nhìn theo dấu tay của Lê Cẩm Thương, sau đó vô cùng hiểu ý mà lánh đi chỗ khác chứ không hề bám theo sau.

.....

Lê Cẩm Thương chạy đi chơi, không hiểu sao lại chạy thẳng sang Đông các. Khác với Khôn Minh điện chuyên làm nơi dạy học cho các vị hoàng nữ, thân công chúa cùng quận chúa đương triều, Đông các là nơi tập trung các vị học sĩ nức tiếng chuyên dạy học cho các vị hoàng tử, thân vương và cũng có khi là có cả tự thân vương. Mọi khi các vị này đều không đến trực tiếp Đông các để học chữ thánh hiền mà sẽ tập trung tại nhà Thái Học (Quốc Tử Giám), ở nơi đó đã sắp xếp sẵn bàn ghế cùng văn phòng tứ bảo, đến đúng giờ sẽ có người từ Đông các sang để dạy học cho.

Ở nhà Thái Học mọi khi đều không chỉ có con em hoàng thất mà có cả con cháu các nhà quý tộc quan lại cấp cao trong triều được cho vào biên chế nho sinh, đặc biệt hơn là dạng nho sinh xuất thân bình dân nhưng học tập tốt cũng sẽ được quan lại địa phương tiến cử để đặc cách vào học. Tuy vậy, số lượng này cực kì ít ỏi, mỗi năm đều đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Lê Cẩm Thương vừa chạy vào Đông các liền đụng phải một vị học sĩ mặc bổ phục lục sắc thêu chim vân nhạn, trên tay cầm theo một chồng sách. Người nọ sau khi kiểm tra số sách trên tay không gặp vấn đề gì bèn thở phào nhẹ nhõm mà đưa mắt nhìn Lê Cẩm Thương một hồi, sau mới nhận ra đây chính là vị thập công chúa điện hạ, vì vậy liền cúi đầu hành lễ rồi hỏi: “Điện hạ đến Đông các là để tìm đại học sĩ ư?”

Thật ra hắn nghĩ như vậy là tư duy rất bình thường, bởi hiện tại có ai là không biết Hoàng đại tiểu thư nhà ông đại học sĩ đang là thầy dạy học cho vị thập điện hạ này đây. Đấy là chưa kể đến việc lúc lên chầu sớm bệ hạ cũng có lần khen ông đại học sĩ thật khéo dạy con, sông Trường sóng sau đè sóng trước, thập công chúa điện hạ giao cho Hoàng đại tiểu thư dạy dỗ thật là không còn gì khuyết thiếu để bàn cãi.

Mà vị thập công chúa điện hạ này trước nay đều không bao giờ lai vãng ở Đông các, nếu hôm nay đã hạ cố đến đây thì chẳng phải là tìm ông đại học sĩ đấy ru!

“Đại học sĩ? À đúng vậy, ta đến tìm ông đại học sĩ” Lê Cẩm Thương hơi nhíu mày hỏi lại, sau đó đột nhiên nhớ ra ông đại học sĩ Đông các hiện thời chính là cha ruột của thầy mình. Mà nói ra thì trước nay mình chửa thấy mặt ông đại học sĩ bao giờ, chỉ biết ông ấy rất nghiêm khắc với học trò, chỉ cần không chăm chỉ nghiêm túc thì sẽ bị ăn mắng ngay lập tức. Dù sao nay cũng đã đến đây rồi, vậy thì tìm ông đại học sĩ nhìn mặt mới được. Vả lại ở cái Đông các này ngoài ông ấy ra mình cũng chẳng hề quen ai.

“Ngài đại học sĩ đang ở bên nhà Thái Học dạy học, điện hạ có muốn qua bên ấy không?” Gã học sĩ nọ hơi trầm ngâm rồi đề đạt ý kiến “Hạ quan cũng đang trên đường sang bên ấy, nếu điện hạ muốn thì có thể đi cùng hạ quan” Tuy là các vị hoàng nữ không bao giờ qua nhà Thái Học nhưng trước nay hắn cũng chưa bao giờ nghe nói nơi ấy cấm không cho nữ giới ra vào, vả lại thập điện hạ cũng không phải là nữ giới bình thường mà là nữ tôn của hoàng thất, hẳn là không vấn đề gì.

“Được, ta đi với ngươi” Lê Cẩm Thương gật đầu, sau đó lon ton đi bên cạnh người nọ đến nhà Thái Học.

.......

Quốc Tử Giám.

Hoàng Quân ngồi bên bàn, tay nâng cuốn sách không nói gì. Trên mặt đám vương tôn công tử ngồi ở phía dưới đều không giấu được khiếp sợ, bởi ai học ở đây đều rõ ràng một chuyện: Hoàng đại học sĩ mà dạy buổi nào thì buổi đó nhất định sẽ có những kẻ không may mắc nạn. Ông ấy nổi tiếng nghiêm khắc nhất trong các vị học sĩ của Đông các, cho dù học trò có mang thân phận cao quý đến đâu nhưng chỉ cần có thái độ không nghiêm chỉnh, tác phong không quy chuẩn thì đều sẽ bị phạt vô cùng nặng tay không chút nương tình.

Hôm nay học về kinh Xuân Thu khó đọc khó học nhất, người dạy lại còn là ông ấy lại càng khiến đám học trò trở nên hãi hùng hơn. Nhưng may thay hôm nay hẳn là ngày cát nhật, vị học sĩ phụ trách kinh sách lúc đem tài liệu sang bên này còn dắt theo một đứa bé gái, nom bộ cung bào trên người đã đủ chứng minh thân phận của nó không hề nhỏ một chút nào.

Ở Quốc Tử Giám không hề có nữ tử ra vào, bởi vậy mà sự xuất hiện của đứa bé gái này khiến cả đám học trò ngồi dưới đều vô cùng tò mò, len lén trộm đưa mắt nhìn. Nếu như không có Hoàng Quân đang ngồi, hẳn là đã có kẻ đứng dậy lên tiếng hỏi vì sao ở đây lại xuất hiện một đứa bé gái? Lẽ nào là học trò mới ư?

“Ông ơi!” Lê Cẩm Thương vừa vào trong đã nhìn thấy Hoàng Quân đang ngồi bên bàn, nom thần thái kia giống với sư phó của mình vô cùng vì vậy bèn bỏ qua luôn bước xác nhận danh tính, chạy ào sang chỗ ông ấy mà kêu.

Đám học trò: “.......” Ông? Lần đầu tiên thấy có người dám gọi Hoàng đại học sĩ thân quen như thế! Nó không sợ bị ăn mắng ư!

Gã học sĩ dẫn Lê Cẩm Thương đến đây cũng khiếp sợ không nói nên lời trước hành động của vị thập điện hạ thoạt trông như vô hại này, nhưng tay hắn vẫn đang ôm theo cả chồng sách vướng víu nặng nề, căn bản là không kịp ngăn cản Lê Cẩm Thương chạy sang chỗ ông đại học sĩ.

Lúc mọi người đinh ninh rằng Hoàng Quân sẽ lên tiếng quở phạt cấp dưới thì lão chỉ đưa mắt nhìn xem là ai, sau đó hơi cười rồi gật đầu đáp: “Điện hạ sao lại chạy sang đây?”

“Ta sang Đông các nhưng không thấy ông đại học sĩ ngài, sau đó hắn bảo với ta là ông đại học sĩ đang ở nhà Thái Học nên ta theo hắn sang đây” Lê Cẩm Thương mím môi ngẫm nghĩ, sau đó mới trả lời đầy vô hại, còn đưa tay chỉ vào gã học sĩ đã dẫn mình đến đây để làm minh chứng bản thân đang nói thật.

“Điện hạ đã học xong bài rồi?” Hoàng Quân lại hỏi, đồng thời dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi ngay bên cạnh mình trên chiếc chiếu hoa, ý bảo Lê Cẩm Thương ngồi xuống rồi nói.

“Vâng, đã học xong rồi ạ” Lê Cẩm Thương chu môi đáp, bắt đầu kể khổ “Hôm nay sư phó vừa bắt ta đọc hết Trung dung” Sư phó đúng là con người nghiêm khắc, mình rõ ràng mới chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi vậy mà bắt mình đọc hết hai cuốn Đại học và Trung dung mông lung khó hiểu muốn ngất!

Đám học trò ngồi bên dưới nghe đến đó liền hít một hơi sâu để kìm nén sự ngạc nhiên lẫn kinh ngạc trong lòng. Đùa ư! Đứa nhỏ này nom chỉ mới năm sáu tuổi, một vị tiểu điện hạ đáng yêu như thế này mà đã đọc hết Trung dung à? Nội dung cuốn ấy trình bày cực kì sâu xa ẩn ý, nếu chưa đọc hết cuốn Đại học thì căn bản là đọc không hiểu được, nói như vậy là vị tiểu điện hạ này cũng đã làu hết Đại học rồi ư! Bọn hắn ở cái tuổi đó chỉ vừa đọc xong Tam tự kinh đã được khen là trò giỏi rồi đấy!

Rốt cuộc là vị học sĩ nào đảm trách việc dạy cho vị tiểu điện hạ này đọc sách vậy?

“Ừm đã đọc hết Trung dung rồi cơ à” Hoàng Quân gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó chỉ cuốn sách trên bàn “Hôm nay hạ thần có buổi giảng về kinh Xuân Thu, điện hạ hẳn là học qua rồi. Nhưng đã cất công sang đến đây thì cũng không có lí lại đứng dậy đi về khi còn đang trong buổi học, nếu ngài muốn thì có thể ngồi nghe”

“Vâng ạ” Lê Cẩm Thương gật đầu, sau đó nhích lại bên bàn nhìn cuốn sách đang để mở trước mặt Hoàng Quân, thực sự chống tay ngồi nghe giảng. Nhưng khổ nỗi mấy điều nằm trong kinh Xuân Thu đều đã được Lê Cẩm Thương nắm ở trong lòng, sau một hồi nghe liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Hai mắt nhanh chóng dính lại, Lê Cẩm Thương theo thói quen ở cung Đồng Hoa bắt đầu phụng phịu đòi ôm. Mọi khi đều là Hoàng Từ Lan ôm lấy để dỗ con bé ngủ, mà quan bào của hàng đại quan từ nhất phẩm đến tam phẩm đều là hồng sắc nên con bé cứ như vậy mà bám vào người Hoàng Quân ngủ một giấc, hoàn toàn không màng đến việc bản thân đang ở nhà Thái Học, và người mặc quan bào kia cũng không phải thầy mình.

Mà điều khiến đám học trò ngồi ở bên dưới phải trố mắt ngạc nhiên đó chính là Hoàng Quân cũng không có vẻ bất mãn trước hành động của vị tiểu điện hạ vẫn mang tính khí trẻ con này, đưa tay ôm lấy thân hình bé nhỏ đang ngủ gục nọ rồi tiếp tục giảng bài. Điều này so với ấn tượng về một lão đại học sĩ nghiêm khắc không hề nề hà cường quyền khiến các vị hoàng tử lẫn thân vương kính sợ là hoàn toàn khác xa.

Hoặc thảng chăng, Hoàng Quân rất coi trọng vị tiểu điện hạ này. Hoặc lại thảng chăng, đằng sau lớp vỏ bọc nghiêm khắc kia, là một người rất yêu con thương trẻ. Nhưng cũng giống như Hoàng Từ Lan, những thứ người đàn ông trung tuần này coi trọng đều đem đi cất ở trong lòng thay vì bộc lộ ra ngoài để thế nhân biết được.

......

Hoàng Từ Lan ngồi phê sổ đến giờ cơm trưa vẫn chưa thấy Lê Cẩm Thương về cung bèn đứng dậy đi tìm. Trên đường hỏi đám cung nữ và nội quan thì mới hay là Lê Cẩm Thương đã theo chân vị học sĩ nào đó của Đông các sang nhà Thái Học chơi rồi.

Hoàng Từ Lan nghe đến đó chỉ còn biết âm thầm thở dài cảm thán, có suy nghĩ như mình là người thầy vô trách nhiệm để học trò chơi bời lêu lổng, kết quả lại không biết nên đến đâu để tìm về. Cũng không rõ bà tổ tông này không dưng lại sang Đông các để làm cái gì nữa, chẳng lẽ là đi tìm ông đẻ của nàng ư? Nếu để ông ấy biết được nàng quản không nghiêm để tiểu điện hạ đi đến những chỗ không được ra vào, thể nào rồi hôm nay về nhà cũng sẽ bị ăn mắng cho mà xem.

Tuy nghĩ là như thế nhưng Hoàng Từ Lan vẫn cất bước sang bên Quốc Tử Giám để đón Lê Cẩm Thương về, bụng bảo dạ bây giờ đã quá giờ tan lớp, nếu bà tổ tông thực sự đang ở chỗ ông đẻ thì hẳn là sắp được dắt về lại Đông các rồi.

Không ngờ nàng vừa đi được nửa đường thì đã thấy bóng dáng Hoàng Quân sang phía bên này, trên tay còn bồng theo một đứa trẻ mặc cung bào vàng nhạt vẫn còn đang ngủ khì. Không ai khác, chính là đứa học trò lêu lổng chơi bời của Hoàng Từ Lan.

Dường như trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Quân bồng Lê Cẩm Thương đi trên hành lang dài hẹp, Hoàng Từ Lan chợt nhớ về những ngày còn nhỏ trước và sau khi mẹ mình qua đời. Trước kia cha là một người hiền lành, mỗi khi từ Đông các trở về đều sẽ ôm nàng rồi nhấc bổng lên cao, khiến đứa nhỏ vô tư không thể kìm được tiếng cười khanh khách. Nhưng sau sự cố đau lòng kia ông ấy như thay đổi thành một con người khác, dạy dỗ nàng cực kỳ nghiêm khắc không hề có chút nương tình nào.

Và cũng chẳng tính được là tự bao giờ bắt đầu, ông ấy không còn bế nàng như vậy nữa. Thời gian đã qua rất lâu, có nhiều việc cứ như bị tuế nguyệt hồng trần phủ lên một lớp bụi, mờ nhạt khuất lấp không còn tỏ tường được.

Chỉ là dấu hằn trong kí ức thì không cách nào phai mờ đi.

“Phiền đến cha quá, điện hạ có nghịch ngợm không đấy ạ?” Hoàng Từ Lan thoáng đảo mắt lựa lời mà hỏi, không hiểu sao thấy chột dạ vô cùng.

“Không, chỉ là ngủ hơi nhiều” Hoàng Quân thoáng cười “Con cũng đừng ép điện hạ học quá nhiều, tuổi này vẫn nên để ngài ấy thoải mái một tí thì tốt hơn” Nói xong cũng không tiếp tục ôm nữa mà nhẹ nhàng vỗ vai lay tỉnh đứa nhỏ đang ngủ rất ngon kia.

Lê Cẩm Thương đang say giấc nồng thì cảm nhận được có người lay mình dậy, hai mắt cố lắm mới mở được ra một cái khe nhỏ. Cảnh vật mờ ảo trước mắt lại chen vào bóng sư phó khiến Lê Cẩm Thương lại được dịp phát tác tính nết con nít, nhoài người sang đòi ôm trong vô thức.

“Từ Lan, hôm nay về nhà sớm, ta có chuyện muốn nói cùng con” Hoàng Quân đưa mắt chăm chú nhìn đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra cùng chăm bẵm nuôi lớn hơn hai mươi năm, trong lòng trăm vị lẫn lộn không thể phân minh. Dường như Hoàng Quân thấy lại được mình của những năm vừa bước vào chốn quan trường người tranh ta đấu, cũng thấy lại được bóng dáng của người đã xa khuất hơn mười năm kia.

Nam huân thổi qua mái tóc nửa vấn nửa thả đã ngả màu muối tiêu buông rủ bên vai hồng bào, thoáng vẻ cô liêu quạnh quẽ lại trầm lắng đến lạ. Đây căn bản nào phải là ông đại học sĩ quyền cao chức trọng, danh tiếng phương chấn mà mọi người đều thấy! Cứ như một người ở cái tuổi thấu triệt đạo nhẽ cuộc đời, chất chứa trong lòng là muôn vàn những tâm sự chẳng hề biết tỏ cùng bất kì ai.

.....

Sau khi dặn dò đứa con gái của mình xong, Hoàng Quân quay trở về Đông các. Trên đoạn hồi lang vắng vẻ, lão bỗng nhiên dừng lại, vén lớp quan bào mà nhìn vào đường chỉ đen đang nổi lên ngày càng rõ ràng dưới lớp da tay bằng một ánh mắt bình tĩnh đến lạ.

Cứ như những chuyện này lão đã coi như sự thường, thản nhiên đón nhận vậy.

Cũng không rõ Hoàng Quân đã nghĩ gì khi nhìn đường chỉ đen kia, cuối cùng lại chuyển hướng sang bên khác.

Vừa hay, đó là hướng về cung Xuân Trường.

_____

HẬU TRƯỜNG

Lý Tư Vân: *thở dài ngao ngán* Vì sao lâu đến như vậy rồi mà ta vẫn không được xếp thoại cho vậy hả con mụ tác giả bẩn tính kia? Mụ có biết vai của ta là nữ hai rất quan trọng, bao người giành giật để có thể đảm nhận vai không hả?

Trần Hải Đình: *khinh thường* Thôi đi, tôi cũng đã có thoại nào đâu? Bà có thể đừng ra vẻ như chỉ có mỗi bản thân là người bị hại có được không?

Hoàng Quân: *cười ha hả* Từ bây giờ sân diễn này sẽ là của ta, các ngươi mau dạt hết sang một bên đi! Ta nhịn đã lâu lắm rồi, bây giờ ta phải để lại dấu ấn huy hoàng trên sân diễn!

Cơ Tử Huyên: *chậc lưỡi* Các vị à, tôi mới là người khổ tâm nhất đây này, sắp xếp đất diễn cho các vị gây áp lực cột sống lắm đấy các vị có hay chăng? Chưa kể nữ chủ người ta còn thiếu đất diễn, các vị đòi diễn thì rất kì quái đấy!

Lê Lan Đường: *rút kiếm* Con mụ già Cơ Tử Huyên chết tiệt dám cắt phần diễn của ta, ta chém chết mụ!

______

LỜI TÁC GIẢ

Phải nói là dạo này tác giả bị lag não @@ và bên web BHTT thì vắng như cái chùa =)))) mấy ngày trước vô tình phát hiện ra có người đi chung con đường này, nhưng người nọ không chú trọng đến các chi tiết mang tính sử liệuphong tục liệu như tác giả:v Họ còn hỏi vì sao tác giả có thể viết được 4000 chữ trong vòng ba ngày :v:v

Về phần khả năng bị mô phỏng thì tỉ lệ thuận với số người xem qua, tác giả cũng được báo cáo vài bộ nhưng mà cũng chưa có gì đáng để nói cả :v vả lại nếu người đọc chỉ lướt qua có mười chương đầu và drop thì chẳng có gì để nói cả đâu :v Tác giả cảm thấy bản thân quả nhiên vô cùng sáng suốt khi dùng tận 20 chương đầu để làm cái bảo hiểm tác phẩm chống đạo văn mô phỏng đầy xàm xí mà mình nghĩ ra để tự an ủi bản thân=))))

Bên BHTT thì vắng nhưng bên Vietnovel thì tấp nập, chả hiểu kiểu gì :v

Cuộc sống này thật quá nhiều điều gây hỏi chấm :v:v Sắp có bài về Hoàng Quân rồi đó, chỉ cần đúng thời điểm liền có thể tung ra thôi :v Nào cùng chờ đón :v Mà khi cái bài đó hiện lên trên WP thì sẽ đồng nghĩa với việc bình oxi đâu chụp lên mũi ngay còn kịp :v:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16